Chương 1: Hết

Nhiều năm trôi qua kể từ đêm định mệnh ấy, khi Furina đối mặt với Arlecchino và quyết định buông bỏ cô ta một lần và mãi mãi. Cuộc sống của Furina và Lumine không hề dễ dàng, nhưng vị nữ thần của Fontaine giờ đây đã trở thành một người mẹ kiên cường, sẵn sàng đánh đổi tất cả để bảo vệ đứa con duy nhất của mình.

Lumine lớn lên trong tình yêu thương và sự bảo vệ nghiêm ngặt của mẹ. Nhưng cậu bé vẫn luôn cảm thấy một lỗ hổng nào đó trong lòng – một cảm giác mất mát mà cậu không thể gọi tên.

"Mẹ ơi, cha con là ai?" Lumine hỏi một ngày nọ, khi hai mẹ con đang ngồi bên bờ sông, ngắm nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ nhuộm đỏ bầu trời.

Câu hỏi ấy như một nhát dao đâm thẳng vào lòng Furina. Cô ngừng lại, đôi tay run rẩy siết chặt lấy vạt váy. "Con không cần biết về người đó," cô đáp, cố giữ giọng bình tĩnh. "Người đó không quan trọng."

"Nhưng mẹ," Lumine nói, đôi mắt xanh của cậu ánh lên vẻ tò mò và bối rối. "Tại sao con không giống bất kỳ ai ở Fontaine? Con luôn cảm thấy... khác biệt. Con cần biết."

Furina nhìn sâu vào đôi mắt của con trai mình, những ký ức đau đớn từ quá khứ lại ùa về. Ánh mắt của Lumine giống hệt Arlecchino – lạnh lẽo nhưng sâu thẳm, như thể luôn chứa đựng một bí mật không ai có thể chạm tới.

"Con chỉ cần biết rằng mẹ yêu con hơn tất cả mọi thứ trên thế giới này," Furina thì thầm, giọng nói nghẹn ngào. "Và mẹ sẽ không để bất kỳ ai, kể cả người đó, làm tổn thương con."

Khi Lumine bước sang tuổi mười sáu, cậu bắt đầu nhận ra những sự thật mà Furina luôn cố che giấu. Một ngày nọ, khi đang dọn dẹp thư viện cũ của Fontaine, cậu tình cờ tìm thấy một bức thư giấu trong một cuốn sách cũ.

Bức thư được viết bằng nét chữ mạnh mẽ, nhưng đầy gấp gáp.

*"Furina,

Ta không hối hận vì những gì ta đã làm. Nhưng ta hối tiếc vì đã để lại ngươi và đứa trẻ mà ta chưa từng biết đến. Nếu một ngày nào đó ngươi đọc được bức thư này, ta chỉ muốn ngươi biết rằng ta không mong ngươi tha thứ.

Arlecchino."*

Lumine đọc đi đọc lại bức thư, trái tim cậu đập mạnh. "Arlecchino..." cậu thì thầm. "Đó là cha mình sao?"

Cậu biết rằng Furina sẽ không bao giờ nói sự thật, nên cậu quyết định tự mình tìm câu trả lời.

Không một lời từ biệt, Lumine rời khỏi Fontaine trong đêm, mang theo bức thư và một quyết tâm không gì lay chuyển được. Cậu biết rằng người mang tên Arlecchino là chìa khóa để giải đáp mọi thắc mắc trong lòng cậu.

Furina phát hiện ra sự biến mất của Lumine ngay sáng hôm sau. Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng bao trùm lấy cô, nhưng thay vì gục ngã, cô nhanh chóng triệu tập các tín đồ trung thành nhất của mình để tìm kiếm con trai.

"Lumine đang làm gì vậy?" Furina thì thầm, bàn tay cô run rẩy khi nắm chặt bức thư mà cậu để lại. "Tại sao con lại tìm đến bóng tối mà ta đã cố che giấu?"

Lumine tìm đến những vùng đất xa xôi, nơi những tin đồn về Arlecchino – "Cô Sói Bóng Tối" – vẫn còn vang vọng. Cuối cùng, tại một ngôi làng nhỏ bị bỏ hoang, cậu tìm thấy người phụ nữ mà mình đã tìm kiếm bấy lâu nay.

Arlecchino đứng đó, mái tóc bạc lấp lánh dưới ánh trăng, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ tò mò. "Ngươi là ai?" cô hỏi, giọng nói lạnh lùng.

"Ta là Lumine," cậu nói, ngẩng cao đầu. "Ta là con trai của ngươi."

Arlecchino sững người. Sự lạnh lẽo trong ánh mắt cô thoáng chốc tan biến, thay vào đó là một cảm xúc mà cô không thể gọi tên.

"Con trai... của ta?" cô thì thầm, giọng nói như nghẹn lại.

"Đúng vậy," Lumine nói, tiến thêm một bước. "Mẹ ta đã nói dối về ngươi. Nhưng ta muốn nghe sự thật từ chính ngươi. Tại sao ngươi bỏ rơi chúng ta?"

Arlecchino im lặng một lúc lâu, rồi cười nhạt. "Vậy là Furina đã không kể cho ngươi nghe tất cả. Ta không bỏ rơi các ngươi, Lumine. Ta đã bị buộc phải rời đi."

"Buộc phải rời đi?" Lumine hỏi, đôi mắt cậu ánh lên sự nghi hoặc. "Ngươi định đổ lỗi cho ai?"

"Không phải ai cả," Arlecchino đáp, giọng cô trầm lắng. "Chính ta đã chọn rời đi, bởi vì ta biết rằng ta không đủ sức bảo vệ các ngươi. Ta là một con quái vật, Lumine. Và ngươi không đáng phải chịu đựng điều đó."

"Ngươi nghĩ rằng bỏ rơi ta và mẹ là cách tốt nhất sao?" Lumine hét lên, đôi mắt cậu ngấn nước. "Ngươi có biết mẹ đã chịu đựng những gì không? Ngươi có biết ta đã lớn lên thế nào không?"

Arlecchino cúi đầu, không đáp.

Arlecchino đứng bất động trước lời chất vấn của Lumine. Gió đêm thổi qua, cuốn những chiếc lá khô rơi rụng quanh họ, như một bức tranh đầy u ám và đau thương.

"Ta đã làm những điều tồi tệ, Lumine," Arlecchino nói, giọng cô trầm xuống, gần như thì thầm. "Ta không xứng đáng làm mẹ của con. Nhưng điều đó không có nghĩa là ta không yêu con. Ta đã rời bỏ các người vì... ta nghĩ đó là cách duy nhất để bảo vệ con."

"Bảo vệ ta?" Lumine bật cười cay đắng. "Ngươi nghĩ rằng bỏ mặc mẹ ta trong địa ngục của chính ngươi, để bà ấy một mình nuôi ta, là cách bảo vệ sao? Ngươi không bảo vệ ai cả, Arlecchino. Ngươi chỉ chạy trốn."

Những lời nói ấy như dao cứa vào tim Arlecchino. Nhưng cô không phản bác. Cô biết Lumine nói đúng.

"Lumine," Arlecchino lên tiếng, ánh mắt cô trở nên dịu lại, nhưng vẫn mang theo vẻ lạnh lùng quen thuộc. "Con nghĩ rằng ta không muốn ở lại sao? Ta đã chiến đấu với chính mình, với những kẻ săn lùng ta, với cả thế giới này. Nhưng cuối cùng, ta nhận ra rằng sự hiện diện của ta chỉ mang đến nguy hiểm cho con và Furina. Ta không thể để các người trở thành mục tiêu chỉ vì những tội lỗi của ta."

"Vậy tại sao ngươi không quay lại?" Lumine gằn giọng, đôi mắt đỏ hoe. "Nếu ngươi thực sự quan tâm, tại sao ngươi không quay lại khi ta cần ngươi nhất?"

Arlecchino hít một hơi thật sâu, nhưng không thể trả lời. Thay vào đó, cô chỉ đứng đó, đối diện với cơn giận dữ và nỗi đau của đứa con trai mà cô đã bỏ rơi.

Furina đến ngôi làng hoang vào lúc rạng sáng, theo dấu vết mà Lumine để lại. Khi cô nhìn thấy Arlecchino đứng trước mặt con trai mình, mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu nay bùng nổ.

"Arlecchino!" Furina hét lên, giọng cô vang vọng trong không gian. "Ngươi không có quyền ở đây! Cút khỏi con ta ngay lập tức!"

Arlecchino quay lại, đối diện với Furina. Lần đầu tiên trong nhiều năm, ánh mắt hai người chạm nhau – một ánh nhìn đầy sự căm hận và đau đớn.

"Ta không đến để cướp Lumine," Arlecchino nói, giọng cô trầm lắng. "Ta chỉ muốn nói sự thật. Nếu cô nghĩ rằng điều đó là sai, thì hãy giết ta ngay tại đây."

"Ngươi nghĩ ta không dám sao?" Furina gằn giọng, triệu hồi một cơn sóng nước cuồn cuộn bao quanh mình. Nhưng khi cô nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của Arlecchino, đôi tay cô run rẩy, và sức mạnh trong cô chùn lại.

"Đừng làm vậy, mẹ!" Lumine bước lên, chắn trước mặt Arlecchino. "Con cần nghe sự thật. Con cần tự quyết định tương lai của mình."

"Lumine, con không hiểu đâu," Furina nói, nước mắt trào ra. "Người này không xứng đáng. Ngươi không biết cô ta đã làm những gì với mẹ!"

"Nhưng con cần biết, mẹ," Lumine nói, giọng cậu đầy kiên định. "Con không thể sống mà mãi mãi bị che giấu trong bóng tối. Nếu cô ấy thực sự là mẹ của con, con muốn nghe điều đó từ chính miệng cô ấy."

Furina đứng yên, đau đớn nhìn con trai mình. Cuối cùng, cô thả tay xuống, những dòng nước bao quanh tan biến vào không khí. "Được thôi," cô nói, giọng đầy cay đắng. "Hãy nghe sự thật từ người mà con gọi là mẹ đó. Nhưng đừng trách mẹ vì đã cảnh báo con trước."

Arlecchino bước lên, ánh mắt đầy sự nặng nề khi nhìn vào Lumine. "Ta không phải là một người cha tốt, Lumine. Ta chưa từng như vậy, và có lẽ sẽ không bao giờ như vậy. Nhưng có một điều mà ta muốn con biết: ta không bao giờ ghét bỏ con. Ta đã để lại con, vì ta nghĩ rằng đó là điều tốt nhất mà ta có thể làm... dù nó là một sai lầm."

"Vậy giờ ngươi định làm gì?" Lumine hỏi, giọng cậu tràn đầy nỗi đau. "Ngươi đã bỏ rơi ta một lần, giờ ngươi lại xuất hiện. Ngươi mong ta phải làm gì?"

"Không gì cả," Arlecchino đáp, đôi mắt cô ánh lên sự kiên định. "Ta không mong con tha thứ. Nhưng nếu con cần một người chiến đấu bên cạnh mình, ta sẽ luôn ở đây. Không phải như một người mẹ, mà như một đồng minh."

Furina cười nhạt, ánh mắt cô tràn ngập sự khinh miệt. "Thật đáng thương, Arlecchino. Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể bước vào cuộc đời chúng ta sau tất cả những gì ngươi đã làm sao?"

"Không," Arlecchino đáp, nhìn thẳng vào Furina. "Nhưng ta sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương Lumine nữa, kể cả cô."

Bầu trời chuyển sáng, ánh bình minh yếu ớt len lỏi qua màn sương dày đặc, như báo hiệu một sự khởi đầu mới, hoặc một kết thúc không thể tránh khỏi.

Furina, Arlecchino, và Lumine đứng giữa ngôi làng hoang tàn – một nơi từng là biểu tượng của sự sống, giờ chỉ còn lại những mảnh vỡ đổ nát. Không gian tràn ngập sự căng thẳng, như thể thời gian đang ngừng trôi.

Furina nắm chặt bàn tay, cố gắng kìm nén sự giận dữ và đau đớn trong lòng. "Lumine, con không hiểu cô ta là ai," cô nói, giọng run rẩy. "Cô ta không phải là người xứng đáng để con đặt niềm tin. Cô ta là một con quái vật."

"Và mẹ nghĩ mẹ thì tốt hơn sao?" Lumine quay lại, giọng cậu sắc như dao. "Mẹ đã giữ con trong một lồng kính, giấu đi mọi sự thật, khiến con phải sống trong một thế giới đầy dối trá. Cả hai người đều làm tổn thương con theo cách riêng của mình. Con không cần ai quyết định cuộc đời con nữa."

Câu nói ấy như xé toạc trái tim Furina. Cô nhìn đứa con trai mà mình yêu thương hơn tất cả mọi thứ, và nhận ra rằng tình yêu của cô đã trở thành một chiếc gông xiềng trói buộc cậu.

"Ta không muốn con đau khổ," Furina thì thầm, nước mắt trào ra. "Ta chỉ muốn bảo vệ con..."

"Và chính vì vậy mẹ đã không để con được tự do," Lumine đáp. "Nhưng giờ con sẽ tự quyết định số phận của mình."

Không khí bỗng chốc thay đổi khi một nhóm kẻ thù xuất hiện từ trong bóng tối. Đó là những kẻ từng truy lùng Arlecchino – một tổ chức bí mật muốn tiêu diệt cô vì những hành động tàn bạo trong quá khứ.

"Đứng sau ta, Lumine," Arlecchino ra lệnh, rút hai thanh kiếm từ thắt lưng.

"Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi bảo vệ con ta sao?" Furina hét lên, triệu hồi một cơn sóng dữ.

"Đừng cãi nhau!" Lumine hét lên, đôi mắt cậu bừng sáng, năng lượng nguyên tố bùng phát xung quanh cậu. "Cả hai người, nếu muốn bảo vệ con, hãy cùng chiến đấu với con!"

Trong một khoảnh khắc hiếm hoi, Furina và Arlecchino trao nhau ánh nhìn. Không còn sự căm thù hay khinh miệt, chỉ còn lại sự hiểu ngầm – họ phải đoàn kết để bảo vệ điều quan trọng nhất.

Trận chiến diễn ra dữ dội. Lumine, Furina, và Arlecchino phối hợp ăn ý đến đáng ngạc nhiên, từng kẻ địch lần lượt bị đánh bại. Nhưng ngay khi họ tưởng rằng mọi thứ đã kết thúc, một kẻ thù cuối cùng xuất hiện, nhắm thẳng vào Lumine.

Arlecchino lao đến, đẩy Lumine ra khỏi đường kiếm, và nhận lấy đòn chí mạng thay cho cậu.

"Cha!" Lumine hét lên, ôm lấy Arlecchino khi cô ngã xuống.

Máu thấm đỏ mặt đất, Arlecchino nằm bất động trong vòng tay của Lumine. Furina quỳ xuống bên cạnh, đôi mắt cô đầy sự sợ hãi và đau đớn.

"Con ổn chứ, Lumine?" Arlecchino thì thầm, khóe môi cô nhếch lên một nụ cười yếu ớt.

"Ngươi ngu ngốc lắm!" Furina hét lên, nước mắt trào ra. "Tại sao ngươi lại làm vậy?"

"Vì... ta không muốn lặp lại sai lầm," Arlecchino nói, giọng cô yếu dần. "Ta không thể cứu được Furina trong quá khứ, nhưng lần này... ta sẽ cứu Lumine. Hãy chăm sóc cậu bé thay ta..."

"Ngươi không được chết!" Furina hét lên, nắm chặt tay Arlecchino.

Arlecchino mỉm cười, đôi mắt cô dịu lại. "Cuối cùng... ta cũng làm được một điều đúng đắn..."

Và rồi, cô nhắm mắt lại, hơi thở cuối cùng trút ra như một làn gió nhẹ.

Sau cái chết của Arlecchino, Lumine và Furina trở về Fontaine. Mặc dù trái tim họ trĩu nặng nỗi đau, nhưng mối quan hệ giữa họ dần trở nên gần gũi hơn. Furina học cách buông bỏ sự kiểm soát, còn Lumine học cách tha thứ.

Trên một ngọn đồi gần Fontaine, Lumine đặt một bông hoa trắng trên mộ của Arlecchino.

"Con không biết liệu mình có thể tha thứ cho cha hay không," cậu thì thầm. "Nhưng con biết cha đã cố gắng. Và con sẽ không bao giờ quên cha."

Furina đứng phía sau, lặng lẽ nhìn con trai mình. "Chúng ta sẽ làm tốt hơn, Lumine," cô nói. "Vì cô ấy, và vì chính chúng ta."

Dưới ánh hoàng hôn, hai mẹ con nắm chặt tay nhau, hướng về tương lai với những hy vọng mới – một tương lai mà bóng tối không còn ngự trị.

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top