Chương 2: Hẹn hò với Hiyori
Sau khi lễ tốt nghiệp và bế giảng diễn ra tốt đẹp, kỳ nghỉ xuân cuối cùng cũng bắt đầu.
Các học sinh tạm thời quên đi những cuộc tranh đấu và tận hưởng kỳ nghỉ ngắn ngủi này.
Mặc dù không được phép ra khỏi khuôn viên trường, chúng tôi vẫn không thấy quá bất tiện.
Nguyên nhân là do sự có mặt của trung tâm thương mại Keyaki. Đối với học sinh và nhân viên trong trường, công trình này là một phần cơ sở hạ tầng thiết yếu.
Tôi sẽ không đi sâu vào chi tiết, nhưng trung tâm này có những quầy café, cửa hàng đồ gia dụng, thậm chí cả quán karaoke. Mọi nhu cầu thiết yếu đều có ở đây.
Nếu tại trung tâm không có thứ mà bạn cần, bạn chỉ việc đặt hàng trên mạng sau khi có được sự cho phép từ nhà trường.
Bạn có thể sống một cuộc sống sung túc, miễn là có đủ điểm cá nhân.
Thật may là không có học sinh năm nhất nào phải chịu đói vì thiếu điểm.
Đến cả lớp D cũng được cấp hàng chục ngàn yen trong túi vào ngày 1 tháng Tư.
Đó là khác biệt rõ ràng khi so sánh với những học sinh cao trung bình thường khác trên toàn quốc.
Tuy nhiên vẫn có những học sinh vướng vào khó khăn.
Tôi cũng là một trong số đó.
Theo thỏa thuận với Kushida, tôi phải chia cho cô ta phân nửa số điểm cá nhân được cấp hàng tháng.
Mặc dù lúc đầu tôi có ý định của riêng mình trong thỏa thuận đó, tình thế đang dần thay đổi.
Thỏa thuận của tôi với Kushida, đúng hơn là mối quan hệ giữa chúng tôi từ đây về sau sẽ được định hình trong kỳ nghỉ này.
Tôi nên thực hiện kế hoạch như dự tính, hay lựa chọn phương án khác?
Nhưng tôi không phải người có quyền lựa chọn nữa.
Thôi kệ, kỳ nghỉ xuân mới chỉ vừa bắt đầu.
Không có gì phải sợ.
Tôi vận thường phục để chuẩn bị đi chơi.
Ban đầu tôi định ru rú trong phòng suốt kỳ nghỉ, nhưng hôm nay tôi phải gặp mặt một người.
Cứ tưởng phải khá lâu nữa mới liên lạ, nhưng không ngờ lại sớm đến vậy.
Nhưng trước khi gặp, tôi cần gọi cho một người khác.
"Lần xác nhận cuối cùng đây."
Bởi vì đây là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, tôi cần phải điều chỉnh một chút, nhưng không sao.
Buổi gặp mặt này cực kỳ quan trọng.
Nhưng mục đích không phải là cho hôm nay, mà là cuối kỳ nghỉ xuân.
1
Cuối tháng 3, tiết trời đang dần ấm áp hơn.
Sắp mùa hoa anh đào nở, đâu đâu cũng thấy tin tức về hoa anh đào.
Mặc dù tôi đến sớm, thế nhưng người hẹn tôi hôm nay đã có mặt từ trước.
"Một ngày tốt lành, Ayanokouji-kun."
Trước cửa trung tâm thương mại Keyaki, Hiyori trông tràn đầy sức sống trong bộ đồ của mình.
"Cậu đến sớm quá đó."
"Vì tớ là người mời cậu mà, đâu thể để cậu đợi được."
Nói rồi Hiyori khẽ mỉm cười.
"Xin lỗi vì hôm nay hẹn cậu đường đột như vậy."
"Tớ cũng không định làm gì trong kỳ nghỉ xuân cả, đừng lo lắng gì về việc đó nữa."
"Cuối cùng thì hôm qua thư viện cũng nhập sách mới về rồi."
Hiyori đưa tôi xem túi rồi lại mỉm cười.
Nụ cười còn tươi hơn lần trước nữa.
Shiina Hiyori lớp D là người yêu sách hơn bất cứ thứ gì.
"Tớ muốn Ayanokouji-kun là người đầu tiên nghe."
Những đầu sách của các tác giả mà tôi và Hiyori đều thích rất khó kiếm tại cửa hàng tiện ích hay tiệm sách trong trung tâm thương mại.
Bản điện tử cũng chưa có, nên chúng tôi chỉ có thể mượn ở thư viện.
Mua được cũng tốt, nhưng nếu về được thư viện thì sẽ nhiều người biết đến hơn.
Tôi trân trọng những lúc trò chuyện về sách thế này với một người khác.
"Có nhiều người hơn ta nghĩ ha."
Các bàn đều đã chật kín học sinh.
Đúng là kỳ nghỉ xuân. Tuỳ thời điểm có khi quán không còn chỗ.
May thay vẫn còn vài chỗ gần quầy thu ngân, nên chúng tôi lại đó.
"Chúng ta chưa từng gặp nhau trong kỳ nghỉ thế này, cảm giác mới mẻ quá."
Quả thật chúng tôi hầu như không gặp nhau trong những ngày nghỉ, hiếm khi thấy Hiyori vận thường phục thế này.
"Công nhận."
Chúng tôi trò chuyện với nhau trong một bầu không khí sôi nổi.
"Không lan man nữa... mình có đem vài quyển sách, cậu muốn ngó qua không?"
Cô ấy vừa nói vừa vui vẻ lấy sách ra.
Đột nhiên cô ấy dừng lại, giơ tay lên như chợt nhớ ra điều gì đó.
"Phải rồi. Trước khi bàn về sách, thì có điều tớ muốn nói. Cậu có thể dành chút thời gian không?"
Cô ấy toan tiếp lời thì một giọng nói ầm ĩ vang lên từ đằng sau.
"Bực mình thật. Đông vãi... hết chỗ rồi à?"
Một giọng nói quen thuộc phàn nàn khi thấy quán café đã chật ních.
"Chỗ này được không?"
"Ừ được."
Một lát sau, hai người họ ngồi xuống cạnh chúng tôi.
Nhìn theo hướng giọng nói, thì ra là Ike và Shinohara học cùng lớp với tôi.
Họ đang bận nói chuyện nên không để ý.
Hôm trước tôi để ý họ bắt đầu thân nhau, và xem ra tiến triển rồi.
"Đó là... Ike-kun và Shinohara-san, đúng không?"
Hiyori hỏi nhỏ tôi để không bị họ phát hiện.
"Cậu biết họ à."
"Đã một năm trôi qua, mình cũng biết kha khá các bạn lớp khác rồi."
Mắt Hiyori sáng rực lên vẻ hãnh diện.
Chúng tôi ngồi im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Ike và Shinohara.
"Vậy là điểm cá nhân hàng tháng chỉ còn khoảng 3 vạn thôi à."
"Chịu thôi. Đối thủ là lớp A mà, làm gì có cửa thắng."
"Thì thế. Nhưng tháng sau bọn mình lại xuống lớp D đúng không? Cay vãi..."
Ike gãi đầu, như nhớ ra rằng chúng tôi đã thất bại trong kỳ thi cuối năm.
"Nhưng cậu có biết vì sao chúng ta thua không?"
"Gì gì, là lỗi của ai?"
Có phải cậu ta định nói là lỗi của Leader? Tôi tưởng vậy nhưng...
"Do tớ, do tớ đấy."
Ike vừa thốt ra một câu nói làm Shinohara đứng hình.
"Không, thật đấy, tớ nghĩ mình là một trong những nguyên do khiến lớp thua. Thực lòng thì, chúng ta có thể đã thắng nếu lớp đoàn kết hơn nữa. Lớp A rất mạnh, nhưng chúng ta vẫn gặt hái những kết quả khả quan khi đối đầu với họ."
"À, cũng phải, nhưng nghe Ike nói vậy đúng là siêu bất ngờ đó."
"Đừng gọi tớ trống không như thế, Shinohara."
"Cậu cũng thế còn gì, hòa nhé."
Mặc dù thỉnh thoảng lái qua những chủ đề không đâu, rốt cuộc họ vẫn quay lại nói về những gì đã diễn ra trong năm học vừa qua.
"Năm tới, tớ sẽ cố gắng hơn nữa. Cả về học tập lẫn thể thao."
"Nghiêm túc hả? Chắc cũng chỉ được một thời gian thôi."
"Dù có thể không hoàn hảo, nhưng tớ vẫn muốn cố gắng."
Xem ra cậu ta suy nghĩ khá kỹ càng trước khi nói câu đó.
"Tò mò xíu, tại sao vậy?"
"Tại vì Ken và Haruki."
Cho tới gần đây, nhóm 'ba thằng ngốc' vẫn còn hiện diện trong lớp.
Nhớ lại thời mới nhập học tôi cũng khá thân với họ, nhưng rồi xa nhau ngay.
Diễn đạt chuẩn chỉ hơn là tôi bị họ sút ra.
"Thằng Ken óc nho dạo này toàn chúi mũi vào học. Nó còn nghe giảng say sưa trên lớp nữa. Tớ cứ nghĩ nó chỉ làm màu, nhưng thực sự đầu óc nó sáng láng hơn rồi."
"Điểm của cậu ta cũng tốt lên nữa."
"Ừm. Điểm của nó càng ngày càng tăng, mà nó còn giỏi thể thao sẵn nữa. Tớ còn không biết là mình có thắng nổi nó ở bất cứ khoản nào nữa không đây."
"Ban đầu điểm của cậu cao hơn mà."
Nếu so sánh Ike với Sudou hiện giờ, ở cả học tập và thể thao, Sudou đều giỏi hơn.
"Nó... sang năm có thể nó sẽ còn vượt trội hơn nữa."
Một mặt Ike rất vui mừng bởi sự trưởng thành của người bạn thân, nhưng mặt khác cậu ta lại sợ bị bỏ rơi.
Và lý do lớn nhất đằng nhau nỗi sợ ấy là...
"Nếu cứ tiếp tục thế này, thì người tiếp theo bị đuổi học chắc chắn là tớ."
"Ike..."
Điểm càng thấp thì khả năng là người tiếp theo ra khỏi trường càng cao.
Sau khi thấy Yamauchi, một kẻ chuyên gây rắc rối, đã hy sinh, Ike nhận ra rằng mình có thể là người kế tiếp.
"Đừng có cười, nói mấy thứ này chẳng giống tớ chút nào."
"Đúng là không giống cậu tí nào... nhưng tớ cũng thế."
Điểm của Shinohara không xuất sắc, cô ấy cũng không đóng góp gì nhiều.
Mặc dù giới tính khác nhau, hoàn cảnh của họ lại tương đồng.
"Tớ không cười những người biết cố gắng đâu."
Shinohara gật đầu kiên quyết.
"Năm tới tớ sẽ càng chăm chỉ hơn nữa. Tớ không thua cậu đâu."
"Còn lâu tớ mới thua nhé."
Có thể nói mối quan hệ giữa Ike và Shinohara đã đi lên.
Trong tương lai, họ có thể là đầu tàu cảm hứng cho nhiều học sinh phấn đấu.
Nếu có người đi trước, những người khác sẽ học hỏi làm theo. Mối quan hệ này rất quan trọng.
"Này, Shinohara..."
"Hửmm?"
Giọng Ike bỗng đanh lại.
"Ừm... có chuyện này tớ muốn nói với cậu, được không?"
"Gì đây, tự dưng nghiêm túc vậy?"
"À, nói thế nào nhỉ... bọn mình như kiểu là bạn mà hay cãi nhau, nhưng.... ừm..."
Hiyori và tôi nhìn nhau.
Chính vì không phải người trong cuộc nên chúng tôi hiểu rõ ý nghĩa của những lời nói đó.
Có thể một cặp đôi mới sẽ được khai sinh.
Theo dòng sự kiện, đây là diễn tiến rõ ràng nhất.
"Cậu làm bạn–"
"A!"
Ike đang nói dở thì Shinohara la lên.
Nói là rộng nhưng thực ra khuôn viên trường khá nhỏ. Đâu đâu cũng thấy người.
Nhìn về phía Ike, Shinohara cuối cùng cũng nhận ra chúng tôi đang ngồi kế bên.
Ike quay đầu nhìn về phía khiến Shinohara ngạc nhiên.
Vừa thấy tôi, cậu ta nhảy cẫng lên.
"AAA – Ayanokouji?!"
Cậu ta đang tỏ tình, nên phản ứng khi thấy tôi có hơi quá khích.
"Cậu—cậu... làm gì ở đây?"
"Hử? Tới quán café thì có gì sai?"
"Ờ thì đến đây không có gì sai, nhưng cũng phải ới nhau một tiếng chứ! Đây lại cứ im ỉm thế hả cái đồ lén lút!"
Không đâu, trong hoàn cảnh này, ới nhau chỉ tổ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn thôi.
Lại còn bảo tôi lén lút... bọn này đến đây trước mà.
"Nghe hết rồi đúng không?"
"Hai người đang nói chuyện gì à?"
Tôi trả lời Ike bằng một câu hỏi. Cậu ta nhanh chóng quay mặt đi.
"Không, không có gì."
Đang ngồi nghe, Shinohara đột ngột chuyển chủ đề.
"...ể, Ayanokouji-kun và Shiina-san đang hẹn hò à?"
Xem ra tôi không phải người duy nhất biết hỏi câu đó.
Hẳn rồi, thấy hai chúng tôi ngồi đây uống cà phê, chẳng có gì lạ nếu hỏi như vậy.
"Không phải đâu. Còn hai cậu thì sao?"
"Không không, tớ không có quan hệ như thế với Ike đâu."
Dường như hậm hực bởi thái độ của Shinohara, Ike nói xen vào.
"Đúng rồi đấy Ayanokouji, đừng hiểu lầm đấy? Ai thèm hẹn hò với một đứa xấu hích như nó!"
"Hả?? Ai xấu cơ?!"
"Cậu chứ còn ai!"
Này này này, sao lại cãi nhau rồi?
Hai người họ đứng bật dậy, trừng mắt nhìn nhau, phá tan bầu không khí thoải mái của quán.
"Argh...! Tôi bực rồi đấy."
"Tôi nói câu đó mới phải. Ai là người bỏ thời gian để đi chơi với cậu hôm nay hả!"
"Hử? Hử? Tôi không biết rủ ai nên mới chọn cậu thôi."
"Gì cơ? Đồ tồi!"
Tôi nghĩ cuối cùng cả hai cũng ngồi xuống, thế nhưng trong lúc cãi cọ hai người họ đi đâu mất tiêu rồi.
Suýt nữa một cặp đôi mới đã được khai sinh, pha cua này gắt quá.
"Chắc không sao đâu... nhỉ?"
Hiyori cũng bị ảnh hưởng một chút khi tình hình đột ngột thay đổi, khẽ nói.
"Chịu..."
Họ chỉ còn biết tự trách mình vì đen đủi ngồi cạnh bạn cùng lớp.
Mong họ sớm làm hoà và tiếp tục tiến xa.
"...nãy cậu vừa định nói gì nhỉ?"
"À...ừm, đúng rồi đúng rồi. Trùng hợp thay là cũng rất giống với những gì hai người họ vừa nói trước đó."
Rất giống? Tôi bỗng thấy chột dạ.
Không lẽ là có liên quan đến màn tỏ tình? Suy nghĩ ấy thoáng xẹt qua đầu tôi, nhưng lại đột ngột biến mất.
"Mình muốn hỏi cậu vài thứ về kỳ thi cuối năm."
Ike và Shinohara đúng là có nói về kỳ thi cuối năm.
"Cậu muốn hỏi gì?"
"Xin lỗi nếu mình nhầm, nhưng mình sẽ hỏi thẳng. Có phải cậu là người khiến Ryuuen-kun thay đổi không?"
Hiyori nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt tò mò long lanh.
Nghĩ lại về lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, Hiyori đã luôn là một người vô cùng sắc sảo.
"Bình thường thì tớ sẽ đáp lại 'Ý cậu là sao?'."
Giả vờ như chuyện không có liên quan tới tôi sẽ là phương án tốt nhất.
Nhưng tôi không làm thế vì đôi mắt của cô ấy ánh lên niềm tin trong nó.
"Đúng vậy. Nhưng mình tin Ayanokouji-kun sẽ hiểu mà không cần giải thích quá nhiều."
Khiến Ryuuen thay đổi.
Thông thường thì, mọi người khi nghe điều này cũng sẽ chỉ lắc đầu phủ nhận.
Những người không phản ứng như vậy, một là biết đến những gì đã diễn ra, hai là người gây ra nó.
"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?"
Tôi hỏi Hiyori lý do là gì thay vì phủ nhận nó.
Tôi cần một câu trả lời rõ ràng cho niềm tin trong đôi mắt ấy.
"Mình chỉ cần đặt những mảnh ghép lại với nhau. Ryuuen-kun từ ban đầu đã luôn nhắm vào lớp cậu. Nhưng giữa lúc ấy cậu ấy đột ngột từ chức. Có thể Ishizaki-kun đã hạ bệ Ryuuen-kun, nhưng nghĩ đi nghĩ lại mình vẫn thấy giống như che đậy sự thật vậy. Sau đó mình có thử nói chuyện với những người thân cận với Ryuuen-kun là Ishizaki-kun và Ibuki-san về chính cậu ấy, mình mới chắc chắn được."
Xem ra Hiyori đã lên nhiều kế hoạch mà tôi không hề hay biết.
Vì vậy cô ấy nghi ngờ việc từ chức của Ryuuen.
"Nếu việc này làm cậu không vui thì cho mình xin lỗi. Mình đã lo lắng cả ngày vì phải tiết lộ ra những gì mình biết, bởi vì mình sợ nếu dính vào quá sâu có thể cậu sẽ giận mình. Mà dù sự thật có như thế nào thì, nhìn qua cũng biết là cậu không mong muốn nói về chuyện này thêm lần nào nữa."
"Vậy là cậu đã nhận ra nên quyết định nói cho tớ."
Chuyện này khác hẳn với những chuyện phiếm thường ngày. Cô ấy đã phải suy nghĩ rất kỹ càng trước khi nói với tôi.
"Nếu sau chuyện này chúng ta không còn là bạn... mình sẽ rất hối hận. Nếu không thể trò chuyện với nhau như thế này, mình chắc chắn sẽ càng hối hận hơn."
Nếu vậy đáng lẽ cô ấy nên giữ cho riêng mình.
Nhưng cô ấy vẫn nói ra.
"Mình nghĩ nếu không đào sâu hơn thì chúng ta không thể tiến xa hơn nữa."
"Tiến xa hơn?"
Nghe vậy Hiyori mồm chữ O. Cô ấy sửng sốt vì lời nói của chính mình.
"À, ừm... Mình không biết mình đang nói gì nữa."
Nét mặt Hiyori có vẻ bối rối.
"Ừm... cậu có biết về phần thi giữa lớp mình với lớp B không?"
"Tớ chỉ biết kết quả thôi."
Tôi không rõ cụ thể.
Hiyori nhanh chóng chuyển đề tài và bắt đầu kể về quá trình chiến thắng của họ.
"Ra vậy. Theo góc nhìn bình thường thì cách làm này phiền phức thật."
"Đúng là cách chiến đấu của Ryuuen-kun gây ra nhiều nghi vấn. Nhưng mình tự hỏi liệu nó có phải là yếu tố cần thiết để lớp mình vươn lên hay không. Cách làm này xấu nhỉ?"
"Ít nhất, tớ không phủ nhận chuyện này."
Dù phương pháp này không được tán dương, thậm chí còn bị chỉ trích sau lưng, nó vẫn mang về chiến thắng cho lớp họ. Xã hội cần những người như vậy. Nếu muốn chiến đấu theo một cách đáng phỉ nhổ, phải có tinh thần sắt đá để chịu đựng.
"Chỉ là chiến lược này cũng giống như băng qua cầu treo. Lớp B sẽ dấy lên nghi ngờ. Tuy nhiên, mình nghĩ họ không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào, bởi vì bọn mình đã lén lút vòng qua mọi camera."
Ngôi trường này được trang bị rất nhiều camera an ninh.
Không chỉ trong khu nhà trường, trung tâm thương mại Keyaki và các khu lân cận đều được giám sát.
Nhưng không phải nơi nào cũng vậy. Nhà vệ sinh, phòng ở ký túc xá hay phòng hát karaoke dĩ nhiên không lắp camera.
Nếu lớp B có nghi ngờ về những gì đã xảy ra trong kỳ thi cuối năm, chắc chắn họ đã điều tra. Thế nhưng, khả năng cao là họ không tìm được gì có ích, cản trở việc điều tra sau này.
"Nhưng lớp cậu đã có năm chiến thắng xứng đáng, vậy nên chẳng phải đó là một chiến lược hoàn hảo sao?"
"Xứng đáng? Mình không hề nghĩ vậy. Thực ra mình nghĩ chiến lược này có quá nhiều lỗ hổng."
"Ý cậu là gì? Lớp cậu đáng lẽ đã giành được sáu chiến thắng trở lên sao?"
"Năm chiến thắng đã là tốt lắm rồi. Ngược lại, mình nghĩ lớp C quá tham lam. Bởi vì Ryuuen-kun phải áp dụng một chiến thuật vô cùng mạo hiểm để có được những chiến thắng như vậy."
Hiyori xem xét lại và phân tích về lớp mình trong kỳ thi cuối năm.
"Mặc dù liên tục tạo áp lực lên lớp B cũng là một chiến thuật rất ổn, nhưng nhắm vào cơ thể để khiến họ suy yếu rõ ràng là hành vi bạo lực. Dù lớp B có nhiều bạn rất tốt bụng, họ cũng không thể tha thứ cho hành vi này được."
Tôi cũng có cảm giác giống như Hiyori.
Tôi biết cô gái này có một cuộc sống hoàn toàn khác so với tôi.
Vốn dĩ chúng tôi chẳng hề có điểm chung.
Tuy nhiên, những suy nghĩ và ý tưởng của chúng tôi không hiểu sao lại khá tương đồng.
Vì vậy, tôi nghi ngờ về những gì cô ấy vừa nói.
"Trước khi Ryuuen thực hiện chiến lược, cậu đã biết từ trước nhưng vẫn không ngăn lại?"
"Cậu nghĩ cậu ấy nghe mình sao?"
So với Ishizaki hay Ibuki, ý kiến của Hiyori có giá trị hơn đối với Ryuuen, nhưng có lẽ cậu ta vẫn không nghe.
Cậu ta bỏ ngoài tai cách nghĩ của người khác, thậm chí còn mỉa mai họ.
"Ừm. Vậy cậu nghĩ làm sao để ngăn cản được Ryuuen?"
Tôi muốn biết cô ấy tính hành động như thế nào.
Có thể Hiyori đã cảm nhận được. Đó là lý do dẫn đến quyết định ngày hôm nay.
"Có lẽ phải từ ý kiến của một người mạnh như cậu ta... không, phải vượt trội hơn."
Ryuuen không chấp nhận lời khuyên từ bất kỳ ai. Nhưng nếu lời khuyên ấy đến từ một người được Ryuuen thừa nhận thì lại khác. Vậy nên cô ấy nói toàn bộ những điều này với tôi.
"Hiyori này, nhờ cậu chuyển giúp tớ một tin nhắn được không?"
Tôi quyết định không trả lời trực tiếp.
Bởi vì điều đó hoàn toàn không cần thiết.
Nếu là người khác thì không nói, nhưng Hiyori sẽ không lợi dụng tình hình để gây khó dễ cho tôi. Cô ấy hiểu Ryuuen – người xem tôi là leader – có lý do để không phanh phui chân tướng của tôi.
"Là gì vậy?"
Với thái độ không thay đổi, Hiyori dịu dàng nhìn tôi.
"Nói với Ryuuen rằng 'tôi có thể thắng nhiều hơn năm trận, với một chiến lược hoàn hảo hơn nhiều'. Chuyển lời giúp tớ nhé."
"...đã hiểu. Mình ghi nhớ rồi."
Hiyori đan hai tay lại với nhau, mỉm cười với đôi mắt khép lại, như để bày tỏ sự biết ơn.
Có vẻ như ngoài Ishizaki và Ibuki, Ryuuen cũng có những đồng minh đáng tin cậy.
Nếu Hiyori có thể kiểm soát ba con ngựa hoang này, cô nàng sẽ mạnh lắm.
Và rồi Hiyori kết thúc câu chuyện về kỳ thi cuối năm.
"Vậy thì..."
Bình thường thì chúng tôi sẽ ai về nhà nấy, nhưng phần quan trọng nhất bây giờ mới đến.
"Cậu thích cuốn nào thì cứ lấy đọc nhé."
Cô ấy lại mở túi và lấy sách ra.
Ban đầu chúng tôi gặp nhau để bàn về sách mà.
"Được không? Sách mượn dưới tên cậu mà?"
"Mình đã được sensei cho phép rồi. Thật ra như thế này không hay lắm, nhưng chỉ cần mình trả sách đúng hạn là được."
Hiyori là một học sinh gương mẫu rất chăm đến thư viện, không lạ khi cô ấy được hưởng đặc quyền.
Thảo luận xong mọi thứ về cuốn sách, chúng tôi uống hết nước và tạm biệt nhau.
"Xem ra phải thay đổi đánh giá về cô ấy rồi."
Cho tới hôm nay, tôi chỉ xem cô ấy như học sinh cùng khối. Xa hơn thì là một người bạn có chung sở thích.
Không lâu sau khi Hiyori về thì tôi gặp Kei, cũng đang ở trung tâm Keyaki.
"...có chuyện gì?"
Trước mặt tôi, Kei có vẻ không vui.
"Ngồi xuống đã nào."
Tôi giục Kei ngồi vào chỗ mà Hiyori vừa ngồi, nhưng cô ấy chỉ liếc mắt qua rồi từ chối, nhìn chỗ đó như thể là cỏ rác.
"Lỡ có ai đó thấy chúng ta ngồi chung với nhau là tin đồn lan rộng đấy."
Cô ấy nhìn ra phía xa.
Dù có ai đó nhìn thấy cảnh tượng này, chúng tôi trông cũng không giống đang nói chuyện với nhau.
"Tin đồn thì sao?"
"Thì rắc rối to chứ sao. Cậu phải biết là chỉ cần tiếp xúc với người khác giới thôi, tin đồn sẽ bùng nổ ngay tức khắc. Cậu không hiểu tình hình bây giờ à?"
Ngắn gọn chính là điều tôi đang làm, tiếp xúc với người khác giới.
"Sao? Có chuyện gì?"
"Xin lỗi, tớ quên rồi. Lúc nào nhớ ra tớ sẽ liên lạc sau."
Những gì cần làm với Kei đã xong xuôi rồi.
"Gì thế? Đùa nhau hả... về đây."
Kei thở dài kinh ngạc, quay đi.
Tôi nhìn cô ấy bỏ đi mà không buồn cản lại.
Lý do cô ấy bực mình cũng dễ hiểu.
Vì tôi cố tình làm vậy mà.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top