Chương 11


Tiểu Thu nhìn miếng ngọc bội được Dạ Nhan Dy cầm trên tay lập tức trợn mắt thật to, vô cùng ngạc nhiên hét lên:

"Chính là nó! Dù nô tỳ chưa tận mắt nhìn thấy nhưng chắc chắn là nó! Nô tỳ còn nghe nói trên đỉnh ngọc bội còn có một chữ Liêu do chính Liêu lão thái gia tự tay khắc lên. Miếng bạch ngọc này đại diện cho sự gắn kết giữa Đế vương và Đế hậu của Diệp tộc. Đế vương sau khi kế nhiệm sẽ tận tay trao nó cho nữ nhân mà mình yêu. Nếu nữ nhân đó được nó nhận làm chủ thì người đó mới có thể chính thức được làm Đế hậu."

Dạ Nhan Dy theo lời Tiểu Đào nâng Nguyệt Bạch Ấn lên gần hơn, nhìn thật kỹ phía trên đỉnh, nàng thế nhưng thật sự nhìn thấy một chữ Liêu rất nhỏ. Thật sự có! Thật sự có! A Nghiêu của nàng chính là Liêu Thanh, Liêu Thanh cũng chính là A Nghiêu! Hắn thế mà lại lừa nàng! Đế hậu sao? Quả thực vô cùng nực cười! Bàn tay đang nắm Nguyệt Bạch Ấn của Dạ Nhan Dy dần siết chặt lại, tay kia khẽ ngưng tụ linh lực nhưng rất nhanh liền buông lỏng, chỉ lạnh nhạt phất tay ra lệnh cho Tiểu Đào và Tiểu Thu ra ngoài, còn chính nàng lại nặng nhọc ngã người ngồi trên chiếc ghế phía sau lưng.

Dạ Nhan Dy a Dạ Nhan Dy, ngươi mà cũng có lúc bị người khác lừa! Hắn dùng mộng cảnh gặp ngươi, làm bạn cùng ngươi, cùng ngươi vui vẻ nói những chuyện loạn thất bát tao trên đời... nhưng hắn lại không nói thật thân phận của hắn cho ngươi, xem ngươi như một đứa ngốc mà bỡn cợt!

Chẳng những lừa ngươi mà hắn còn tặng cho ngươi miếng ngọc bội này, điều tệ hại là nó lại nhận nàng làm chủ! Tiểu Thu đã nói gì: "Nếu miếng ngọc bội này nhận nữ nhân mà hắn tặng làm chủ thì người đó sẽ là Đế hậu của Diệp tộc.". Nếu đúng là như vậy thì lúc này nàng nên vui mừng mới phải, nhưng tại sao nàng lại không thể vui mà còn vô cùng đau.

Dạ Nhan Dy siết chặt miếng bạch ngọc, ánh mắt cũng dần mông lung bởi làn hơi nước mỏng manh đang dần tích tụ nơi khóe mắt, nhưng nàng vẫn cố gắng gạt đi sự mờ nhạt của cảnh vật trước mắt, cố gắng nhẫn nhịn sự đau đớn trong lòng nàng hiện tại.

Lực đạo bàn tay cũng dần thả lỏng, hiện tại nàng thật sự muốn gặp hắn, dù chỉ một lần, để hỏi hắn "Hắn có biết nàng là ai không? Là định mệnh vô tình sắp đặt hay là sự cố ý an bài?". Nàng thân là Nữ cơ của Hoa tộc, hắn là Diệp vương tôn quý của Diệp tộc, hai tộc từ hàng ngàn vạn năm là hai đường thẳng song song không bao giờ chung đụng. Hiện tại thì sao? Hắn thân là người đứng đầu Diệp tộc lại tặng cho người sắp đứng đầu Hoa tộc là nàng ngọc bội tượng trưng cho Đế hậu của tộc hắn! Thực nực cười! Hắn nói nàng nên làm thế nào mới phải đây, nên làm thế nào?

Chính nàng cũng không biết bản thân đã từ bao giờ trao trái tim cho hắn, chính nàng cũng không biết được! Hắn bảo nàng làm sao buông bỏ, làm sao có thể quên đi!

Hắn bề ngoài lạnh lùng như một tảng băng, nhưng thực ra hắn vô cùng ấm áp, giống như Hoa Đào tửu mà hắn ủ ra. Nàng cũng từng nghĩ hắn là ai ở U Minh giới này, nhưng nàng không hề nghĩ đến hắn là Diệp vương, người mà dù nàng có trao cả trái tim thì tình yêu đó cũng vĩnh viễn không có kết quả! Hắn nói nàng phải làm sao, phải làm sao mới phải đây!

Lần đầu tiên gặp hắn, nàng chính là bị sự lạnh lùng đó hấp dẫn, nhưng với hắn chỉ là cảm giác giữa bằng hữu với nhau, không hơn không kém! Càng cùng hắn chung đụng, cảm giác của nàng cũng càng mãnh liệt hơn nhưng lại bị chính tính cách đơn giản của nàng bỏ qua.

Cho đến hôm nay, khi nghe cuộc nói chuyện của Tiểu Đào và Tiểu Thu, nàng mới biết được lòng mình. Nghe tin hắn bị thương, sự lo lắng cứ thế tràn ra trong lòng nàng, càng lúc càng nhiều.

Ban đầu nàng thật sự phẫn nộ, phẫn nộ vì hắn lừa nàng, xem nàng như một đứa ngốc, nhưng nàng lại không cản được tâm mình lo lắng cho hắn, vì hắn mà sợ hãi. Nghe tin hắn bị ám toán, lòng nàng lại sợ hãi, lại lo lắng cho hắn, không biết hắn ra sao, bị thương có nặng không, có nguy hiểm đến tính mạng hay không?

Nhưng nàng lo lắng thì được gì? Hắn và nàng... là hai người dù thuộc cùng một thế giới, cùng thở không khí của một bầu trời nhưng lại không thể chính diện gặp nhau một lần, có gặp cũng chỉ có thể gặp nhau qua những mộng cảnh không chân thực, huống hồ là ở bên nhau.

Dạ Nhan Dy nâng ánh mắt nhàn nhạt bi thương nhìn về phía Nguyệt Bạch Ấn trước mặt, nàng nên làm thế nào đây? Nàng và hắn... thật sự không thể nào!

Dạ Nhan Dy chìm trong suy nghĩ của bản thân đến mức có người khác xuất hiện trong phòng cũng không phát giác được, đến khi giọng nói âm trầm vang lên mới kéo tâm tư đang lửng thửng của nàng quay về, vội vàng với lấy Nguyệt Bạch Ấn trước mặt, nắm chặt vào lòng bàn tay.

"Dy Dy, cháu đang làm gì?"

Mạnh Bà vẫn như cũ một thân hắc y chậm rãi tiến vào, lập tức nhìn thấy Dạ Nhan Dy thẩn thờ ngồi ở đó. Mặc dù nàng rất nhanh giấu đi nhưng Mạnh Bà là ai, làm sao có thể nhanh hơn ánh mắt của bà được. Trong nháy mắt, không khí tại Vô Nhàn cư giảm đi mấy độ, làn gió lướt qua cũng trở nên tiêu điều xơ xác, báo hiệu một cơn thịnh nộ đang ùn ùn kéo đến, mà nơi bắt đầu chính là Mạnh Bà, tâm cuồng phong chính là Dạ Nhan Dy.

"Dy Dy, thứ cháu đang cầm trong tay là thứ gì?"

Dạ Nhan Dy lần đầu được thấy Bà Bà tức giận đến mức như vậy, thân thể cũng không khỏi run lên đôi chút nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, nâng ánh mắt mềm mại như một tiểu cô nương muốn làm nũng với người thân nhìn về phía Mạnh Bà, giọng nói cũng tương tự vô cùng nhỏ nhẹ vang lên:

"Bà Bà, không có gì đâu ạ. Chỉ là miếng ngọc bội được người khác tặng thôi. Bà Bà đến đây tìm cháu có chuyện gì không ạ?"

"Dy Dy, từ lúc nào? Hai người làm thế nào để gặp nhau? Chuyện đã tiến triển đến mức nào? Tại sao nó lại Nguyệt Bạch Ấn lại nằm trong tay cháu?"

"..."

Dạ Nhan Dy lúc này triệt để hóa đá, ánh mắt không còn giả vờ nữa mà tràn đầy khó tin. Bà Bà nhìn thấy rồi! Nàng biết chứ, biết chắc chắn Bà Bà sẽ tức giận khi biết được chuyện này. Nàng còn đang ý định giấu nhẹm nó đi, đợi Đại điển ngày mai kết thúc, nàng danh chính ngôn thuận trở thành Nữ đế Hoa tộc, một vạn năm cũng đủ để nàng quên đi hắn. Nhưng nàng lại không tính đến bước đường bản thân chưa kịp hành động đã bị phát hiện, nên chỉ có thể im lặng, không dám lên tiếng.

Mạnh Bà nhìn thấy vẻ mặt do dự của Dạ Nhan Dy liền vô cùng tức giận, quải trượng trong tay cũng mạnh mẽ nện xuống mặt đất, âm trầm lạnh lẽo chất vấn:

"Dy Dy, còn không nói? Cháu có biết cháu đã gây ra lỗi vô cùng lớn không? Mang nó ra đây! Cháu còn không nói rõ mọi chuyện, đừng trách Bà Bà này không nể tình thân thuộc!"

"Bà Bà..."

"Nói!"

Dạ Nhan Dy dưới sự áp bức của Mạnh bà liền kể lại mọi chuyện, dù đã cố kìm chế nhưng vẫn không thể ngăn cản những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống từ đôi mắt xinh đẹp của mình.

Mạnh Bà nghe hết mọi chuyện lập tức cảm giác tức giận ban đầu liền chuyện thành phẫn nộ với cường độ mạnh hơn nhiều lần, giọng nói cũng trở nên âm trầm khàn đặc:

"Vô pháp vô thiên! Cháu gây họa rồi, cháu biết không?"

Đúng! Nàng biết bản thân mình gây họa, nhưng nàng thực sự không hiểu tại sao Bà Bà lại hốt hoảng như vậy. Chẳng phải chỉ là một miếng bạch ngọc thôi sao, dù nó nhận nàng làm chủ đi chăng nữa, nhưng nàng không muốn thực hiện, chỉ muốn hoàn thành sứ mệnh của nàng thì ai có thể ép được nàng!

"Bà Bà! Chỉ là một miếng ngọc bội, cháu không làm Đế hậu Diệp tộc. Cháu chỉ muốn làm Nữ đế Hoa tộc, cùng người cai quản U Minh giới thôi. Người đừng tức giận nữa, được không?"

"Cháu nói thật dễ nghe! Nguyệt Bạch Ấn một khi nhận chủ, mà người nhận chủ là cháu, cháu có biết hậu quả là gì không?"

Dạ Nhan Dy khó hiểu nhìn Mạnh Bà, không lên tiếng chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Nhưng đến khi nghe Mạnh Bà nói rõ đầu đuôi nguyên nhân của sự tức giận thì chính nàng lại bắt đầu cảm thấy trời đất xung quanh mình như quay cuồng, bão tố giông lốc đều cùng một lúc kéo đến, cuốn nàng vào vực sâu thăm thẳm của số mệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #cổđại