Chương 10
Dạ Nhan Dy không cần hỏi cũng biết hai người bên ngoài là tỳ nữ mà Mạnh Bà Bà phái đến giám sát mình. Hiện tại nàng không thể ra ngoài, cách duy nhất để giải đáp thắc mắc của nàng chính là hỏi bọn họ thật kĩ càng.
"Người đâu! "
Bên ngoài Tiểu Đào và Tiểu Thu đang mải mê nói chuyện liền bị tiếng gọi của Dạ Nhan Dy làm giật mình, khiến câu chuyện của cả hai cũng dừng lại, ánh mắt liếc nhau một cái rồi cùng đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào phòng hai người đã nhìn thấy Dạ Nhan Dy một thân bạch y tùy ý trên trưởng kỷ uống trà, hương trà thơm như tan vào không khí, cũng làm cho sự se lạnh giảm đi không ít, những mành che màu trắng thêu bạch vân nhẹ nhàng đung đưa cũng điểm cho Vô Nhàn cư không ít sự mềm mại vốn có của nữ tử.
Hai người thật sự lạc vào khung cảnh nơi này, với thân phận nhỏ bé của họ thì vô cùng không dễ dàng mới được gặp Dạ Nhan Dy, huống hồ là được đặt chân vào khuê phòng như bây giờ. Tâm tư cũng không đi khỏi giới hạn quá lâu, Tiểu Đào liền cúi người hướng về phía Dạ Nhan Dy cung kính lên tiếng:
"Nữ cơ, người cho gọi nô tỳ có chuyện gì ạ?"
"Hai người các ngươi là ai?" – Dạ Nhan Dy nâng ánh mắt nhìn hai người, nhàn nhạt hỏi.
"Nô tỳ là Tiểu Đào, còn đây là Tiểu Thu. Chúng nô tỳ thuộc đội hộ vệ nữ ở Mạnh Bà trang, hôm nay được Phỉ Thúy tỷ tỷ báo Bà Bà phân công đến đây để hầu hạ người."
"Được rồi! Bà Bà bảo hai người đến đây tất là có chuyện quan trọng. Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Nàng mặc dù đã biết đại khái được sự việc nhưng không thể quá lỗ mãng tra hỏi thẳng thừng, chỉ có thể tiến từng bước để tìm hiểu mọi chuyện. Lần này Bà Bà phái hộ vệ sang Vô Nhàn cư của nàng, chắc chắn là có chuyện hệ trọng, không lẽ chỉ vì cái người mà bọn Tiểu Đào và Tiểu Thu gọi là Diệp vương kia sao? Hắn ta bị thương thì có liên quan gì đến nàng? Còn tiểu trúc cư và Hoa Đào tửu mà họ nhắc đến? A Nghiêu và Liêu Thanh, không lẽ chỉ là trùng hợp.
Tiểu Đào nghe câu hỏi của Dạ Nhan Dy không khỏi ngẩn người một lát, nàng cũng không ngờ Nữ cơ này chỉ vì sự xuất hiện của nàng và Tiểu Thu mà đã đoán được U Minh có chuyện xảy ra, tâm tư quả không tồi. Nhưng nàng lại không biết có nên nói ra hay không, vì trước khi đến đây Bà Bà đã căn dặn các nàng rất kỹ là không được nói chuyện này cho Nữ cơ biết nhưng dưới ánh mắt nhàn nhạt đầy nguy hiểm thế này thì nàng thật sự không cò cách nào.
Dạ Nhan Dy nhìn ra được vẻ chần chừ lo sợ của Tiểu Đào liền nâng mắt mang theo một tia áp bức không khỏi làm cho Tiểu Đào run run thân thể, đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ dám cúi đầu nhỏ giọng lên tiếng:
"Nô tỳ nói! Thực ra là Diệp vương của Diệp tộc đêm qua bị người khác ám toán, trúng một kiếm không đến mức mất mạng nhưng vẫn trọng thương, đến hiện tại thân thể vẫn chưa khá hơn chút nào. Mạnh Bà Bà cho rằng Diệp tộc có phản đồ muốn phá hỏng lể đại điển ngày mai, lo lắng Hoa tộc chúng ta cũng không tránh khỏi có những người như vậy nên đã phái ô tỳ và Tiểu Thu đến đây bảo vệ người."
Mọi chuyện Tiểu Thu kể đều khớp với những gì nàng nghe được khi hai người họ nói chuyện, nhưng trọng điểm điều nàng muốn biết là một chuyện khác. Dạ Nhan Dy nhẹ nhàng đặt tách trà trên tay xuống bàn, khẽ phủi phủi làn áo đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt vẫn như cũ nhàn nhạt nhưng đầy uy hiếp nhìn chằm chằm hia người Tiểu Đào lúc này lại điểm thêm một tia kiêu ngạo, lãnh ngạo lên tiếng:
"Chuyện này thì liên quan gì đến ta? Ta cũng không cần bảo vệ!"
Tiểu Đào nghe được ý trong câu nói của Dạ Nhan Dy thực vô cùng hoảng sợ, vị Nữ cơ này của nàng có phải quá tự tin vào bản thân hay không? Diệp vương kia ở U Minh giới được biết đến là cao thủ thâm tàng bất lộ, còn trẻ nhưng nội lực đã sâu không lường được mà còn không thể né được ám chiêu, huống hồ gì Nữ cơ chỉ là một tiểu cô nương võ công ở mức trung bình, tính cách thì lại không khác gì một đứa con nít to xác. Hiện tại dù có ra sao thì nàng vẫn không thể không hoàn thành nhiệm vụ này.
"À, Tiểu Đào, Diệp vương Diệp tộc kia là ai?"
"Diệp vương Diệp tộc là đại công tử Liêu gia, tên gọi là Liêu Thanh. Nô tỳ cũng không biết ngài ấy bao nhiêu tuổi, chỉ biết trong đại điển kế nhiệm Nữ đế Hoa tộc của người kết thúc sẽ đến đại điển kế nhiệm Chấp sự U Minh giới của ngài ấy."
"Hắn ta là người như thế nào?" – Dạ Nhan Dy nhàn nhạt đặt ra câu hỏi cho Tiểu Đào, từng bước dẫn dắt nàng ấy vào chủ đề chính của mình.
"Ở U Minh giới, trong thế hệ trẻ tuổi như người, nói đến người có võ công cao nhất thì chính là ngài ấy. Ngài ấy chỉ mặc độc một phục sắc duy nhất là màu lục, tất cả thời gian của ngài ấy là tu luyện ở tiểu trúc cư của mình, nếu không sẽ tự tay ủ Hoa Đào tửu. Tất cả Hoa Đào tửu ở đây đều là của ngài ấy làm ra, hàng tháng sẽ có một tốp nô bộc chịu trách nhiệm chuyển Hoa Đào tửu ra ngoài. Cũng chẳng ai biết được bô dạng của ngài ấy ra sao, là xấu hay đẹp, là mập hay ốm, chỉ có những vị trưởng lão có chức vị mới biết được. Nô tỳ chỉ nghe mọi người hay nói về ngài ấy như thế!"
Dạ Nhan Dy nhíu mày suy nghĩ lời nói của Tiểu Đào thật kĩ, một cảm giác mơ hồ dần xuất hiện trong tâm trí nàng. Phục sắc màu lục? Không phải mỗi lần nàng gặp A Nghiêu đều thấy hắn vận lục y sao? Tiểu trúc cư, đó chẳng phải là nơi lần đầu nàng và hắn gặp nhau sao? Một lần trùng hợp có thể chỉ là vô tình, hai lần trùng hợp cũng có thể miễn cưỡng cho qua, vậy trùng hợp đến lần thứ ba thì sao? Lần đầu tiên gặp nhau, thứ mà nàng không ngần ngại uống hết vò này đến vò khác là gì, chả phải là Hoa Đào tửu sao?
A Nghiêu! Liêu Thanh! Rốt cuộc hai người là ai? Là cùng một người hay hai người vốn chẳng có liên quan nào đến nhau?
Dạ Nhan Dy mải mê chìm trong suy nghĩ của bản thân không màng đến xung quanh. Hai người Tiểu Đào và Tiểu Thu ở bên cạnh chỉ biết liếc ánh mắt tràn đầy khó hiểu về phía nhau: "Nữ cơ bị làm sao vậy? Sao người lại quan tâm đến Diệp vương kia, nghe xong nàng nói lại thừ người ở đó, nhăn mày suy nghĩ điều gì mà móng tay bị người siết chặt đến mức sắp cắm vào lòng bàn tay rồi."
Tiểu Thu từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng, lúc này mi tâm lại khẽ nhăn lại một chút giống như đang nghĩ đến điều gì đó, rất nhanh liền vỗ trán một cái, ghé sát vào Tiểu Đào nhỏ giọng thì thầm:
"Tiểu Đào, hình như ta nhớ cái vị Diệp vương kia lúc nào cũng mang bên mình một miếng bạch ngọc hình mặt trăng thì phải!"
Tiểu Thu vừa dứt lời, thân hình vốn đang đứng vững của Dạ Nhan Dy lung lay ngã lùi về sau một bước dựa vào chiếc bàn gỗ ở chính giữa phòng, năm ngón tay mảnh khảnh của nàng chậm rãi lôi từ trước ngực ra một miếng ngọc bội liền đưa đến trước mặt hai người Tiểu Đào và Tiểu Thu, giọng nói nhàn nhạt vang lên, nhưng nếu nghe thật kĩ sẽ phát hiện giọng nói đó đang run lên nhè nhẹ:
"Có phải... thứ hai người nói là nó không?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top