01.
1.
Cha ta là Thái phó, là thầy của Hoàng đế.
Ta là con trai, à không, chính xác là con gái của ông.
Tâm nguyện cả đời của cha ta là mong mẹ ta có thể sinh cho ông một mụn quý tử. Ấy thế nhưng không cãi nổi mệnh trời, mẹ ta sinh một bề bốn cô con gái.
Đến lần thứ 5 là ta đây, vẫn không nặn ra thằng nhóc nào.
Cha ta lẩm nhẩm nếu là con gái nữa thì không chịu nổi mất, lảm nhảm một hồi thì bắt đầu nổi điên nổi khùng. Mẹ ta thấy tình hình không ổn, vội bảo bà đỡ báo rằng đã có thằng cu chống gậy rồi, thế là cha ta liền bình tĩnh lại.
Cứ như vậy, ta trở thành trưởng nam nhà họ Tống.
Thấm thoát đã 14 năm trôi qua, bốn người chị của ta lần lượt thành gia lập thất, chỉ còn mỗi ta vẫn phải đang giả trang thế này.
Mà thực ra ta cũng không sốt sắng chuyện cưới xin làm gì. Dù sao làm con trai cũng khá thoải mái mà. Được nhậu nhẹt thả ga thả pháo, la cà phố xá vô tư, được chơi chọi chim đá gà. Nói chung là không gì quý giá, hạnh phúc bằng độc lập tự do.
Phiền mỗi nỗi cha ta cứ càm ràm nói ta phải lập công danh. Vừa may đúng dịp Hoàng đế ra chiếu tuyển chọn thư đồng cho Thái tử. Vậy là cha ta một nét ghi tên ta ứng cử, đá thẳng ta vào cung.
Ừ đi thì đi, làm gì mà phải hốt. Nhưng khi ta thu hút được sự chú ý của cả Hoàng đế lẫn Thái tử thì ta hoảng thật sự. Chuyến này có rất nhiều công tử thế gia ứng cử, không hiểu sao cái bánh này lại rơi trúng vào ta.
Về phủ ta nói với cha ta rằng không muốn làm thư đồng. Ông túm tay ta huyên náo một trận, nói rằng nếu ta kháng chỉ thì cả nhà phải chịu tội. Lúc này ta mới nhận ra tình hình nghiêm trọng như thế nào, nếu là thư đồng của Thái tử, nghĩa là ta phải hầu hạ Thái tử cả ngày lẫn đêm. Shhhh, ta hít một hơi khí lạnh. Xong thật rồi, thế này thì thân phận của ta….
2.
Cỗ xe kiệu đón ta vào cung đã đợi bên ngoài phủ, trong này mẹ ta vẫn ôm ta nước mắt lưng tròng. Mẹ ta khóc không phải vì xa ta mà vì lo sợ những ngày sau này của ta, nếu bị phát hiện, tội khi quân là tội mất đầu. Còn ông cha ngốc nghếch của ta thì vui quên trời đất, chân tay khua khoắng loạn xạ chỉ để giải thích cho mẹ ta hiểu rằng vào cung là một vinh dự cao quý. Mẹ túm tai cha ta, đập ông ấy một trận mềm người.
Trước khi khởi hành, mẹ gọi riêng ta vào phòng, dặn dò cẩn thận:
- Con à, vào cung phải hết sức cẩn thận.
- Mẹ, con hiểu mà.
- Những gì cần mẹ đã chuẩn bị đầy đủ cho con rồi, cũng sắp sẵn thêm 5 cái áo bó ngực…
Tiếng là nhập cung, nhưng cứ độ nửa tháng là được về nhà hai ngày. Dù vậy khi nhìn bộ dáng bồn chồn của bà, ta mới thấu hiểu được sự lo lắng của các bậc phụ huynh khi con cái phải đi xa.
Tháng ba đầu xuân, ngự hoa viên rực rỡ sắc màu khi trăm hoa đua nở. (*)
(*) gốc 花团锦簇 - hoa đoàn cẩm thốc - thành ngữ. Ý chỉ miêu tả một khung cảnh đầy màu sắc rực rỡ, tươi sáng (baidu)
Ta lững thững đi theo sau thái giám về Đông cung. Nói đến Thái tử, giữa ta và ngài ấy còn có một câu chuyện ân oán.
Lúc ta còn nhỏ, Hoàng đế và Thái tử đi vi hành ghé vào nhà ta. Lúc đó ta đang treo mình trên cây như khỉ, Thái tử nhìn vậy cũng muốn trèo lên nhưng không dám, ta bèn cười nhạo ngài ấy là con rùa rụt cổ, ngài ấy tức giận, vậy là nhân lúc cha ta và Hoàng đế say rượu, hai chúng ta đã choảng nhau một trận. Ngài ấy đá ta in dấu giày, ta cắn ngài ấy hằn dấu răng. Nghe nói trên cổ tay Thái tử đến giờ vẫn còn dấu ấn mờ mờ, đó là kiệt tác của ta đó.
Ta nhấp nhổm không yên, liệu Thái tử có ghi thù chuyện xưa mà bắt nạt ta không?
Đang lúc nghĩ ngợi lung tung không chú ý xung quanh, ta đâm đầu vào một bức tường thịt cứng chắc.
Thái giám dẫn đường hoảng hốt như gặp quân địch:
- Trời đất ơi, tiểu Tống đại nhân, sao người đụng phải Thái tử thế này? Thái tử điện hạ có sao không ạ? Có cần mời Thái y không ạ?
Tim đập như trống dồn, ta quên hết mọi lời dặn, ngẩng đầu theo bản năng. Người con trai trước mặt có thân hình cao lớn, khí thế hiên ngang, chân mày sắc bén, tóc mái tung bay,(*) sống mũi thẳng tắp, đặc biệt là đôi mắt đen sáng ngời như chứa cả bầu trời sao trong đó.
(*) Gốc 长眉飞鬓 - trường mi phi tấn - chỉ dáng lông mày dài hơi xếch của con trai, tóc mai bay trong gió, kiểu tóc giống kiểu râu rồng trong mấy phim cổ trang ấy.
3.
Ta cẩn thận nhớ lại lời dặn của cha, phải thật cung kính với các quý nhân trong Hoàng cung
- Bái kiến Thái tử điện hạ.
Ta khom người hành lễ, trên đỉnh đầu chợt vang lên một tràng cười sảng khoái.
- Có cần phải khách sáo đến mức đó không?
Thái tử khoác vai ta, kéo ta cùng đi:
- Tống Ninh phải không? Sao giờ ngươi lại lùn thế? Nhìn ngươi này, cha ngươi bỏ đói ngươi à?
Trong suy nghĩ của ta thì Thái tử phải là người trẻ tuổi nhưng chín chắn, lạnh lùng mà trầm ổn, bình tĩnh trước mọi hoàn cảnh.
Nhưng mà người trước mặt ta đây lại đang thao thao bất tuyệt, ngài ấy nói rằng vì ở trong cung nên phải giữ hình tượng, mà không tìm được ai hợp ý để tâm sự nên giờ được dịp thì phải nói cho thoả. Tối đến,Thái tử lệnh cho ngự thiện phòng chuẩn bị rượu và vài món ăn. Ta nuốt nước bọt, vội vàng từ chối:
- Thái tử, vi thần không biết uống rượu.
- Ô hay, ngươi đang đùa phải không? Thanh niên trai tráng lại không biết uống rượu là sao? Lại đây, bổn Thái tử dạy cho!
- ………
Thấy Thái tử thoải mái như vừa gặp đã quen thân (*), cộng thêm một bàn đầy ắp thức ăn và rượu ngon khiến bụng ta biểu tình dữ dội.
(*) gốc 自来熟 - tự lai thục - ngôn ngữ mạng chỉ hai người lần đầu tiên gặp mặt đã nói chuyện tự nhiên, thân mật như bạn bè lâu năm (baidu)
Ban đầu ta còn dè dặt ý tứ, sau thì bị ngài ấy thúc đẩy, cuối cùng là buông lỏng hoàn toàn, nhậu cho tới bến tới bờ.
Ta nhớ thoang thoáng là khi say thì toàn thân cảm thấy nóng bừng bừng nên cởi bỏ áo ngoài, sau đó tiện đà cởi phăng luôn cả áo bó ngực.
Ký ức chạy đến đây khiến ta tỉnh táo hoàn toàn, đầu óc ngây ngốc, mà tai cũng không nghe rõ được gì.
Nét cười ánh trong mắt, vẻ mặt thoáng chút ngại ngùng, Thái tử nằm vào vòng tay ta.
- A……. Này!
Giọng nói có chút trầm khàn của Thái tử vang lên bên tai ta:
- Suỵt, ngươi có muốn người khác vào đây và nhìn thấy tất cả chuyện này không?
Tất nhiên là không rồi!
Y phục của ta và thái tử bừa bãi trên sàn. Điều xấu hổ nhất là áo bó ngực của ta lại quấn quanh tẩm y của ngài ấy.
Lúc này trong đầu ta chỉ có một ý nghĩ.
Ta xong xác rồi!
Cái đầu của ta sẽ lìa khỏi cổ mất thôi!
Cha ơi, mẹ ơi, con có lỗi với mọi người.
4.
- Ngươi định tính chơi xong rồi kéo quần bỏ chạy đó hả?
Thái tử nói rất ôn hoà nhưng từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim ta.
Ý ngài ấy là sao?
Ta ngơ ngác, run giọng hỏi:
- Vi thần ngu dốt, xin Thái tử chỉ bảo.
Thái tử tỏ ra thẹn thùng mà vỗ vai ta:
- Ngươi phải chịu trách nhiệm với bổn Thái tử.
Hả?
Cơ mà giọng điệu như này nghĩa là tâm trạng ngài ấy đang rất tốt phải không? Nhưng ngài ấy tốt chứ ta thì không đâu!
Ta vội bò xuống sàn nhặt y phục mặc lại rồi lao ra khỏi cửa, mặc kệ tiếng cười trêu chọc đuổi theo sau.
Đến khi ta được hồi phủ, mẹ ta vui mừng ngỡ như Thái tử đã cho ta về ở hẳn.
Cha ta có vẻ không vui vẻ gì, nhưng ta kệ ông ấy, ta mải mốt thu gom hành lý, chuẩn bị một kế hoạch bỏ trốn.
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng lanh lảnh của thái giám vọng đến:
- Thái tử giá đáo!
Khi Thái tử bước vào, ánh mắt lia đến túi hành lý mà ta vừa gói xong, sắc mặt trầm hẳn xuống:
- Muốn chuồn à?
Ngài ấy phẩy tay một cái, ngay lập tức gia nhân rút hết ra ngoài, chừa không gian riêng cho hai chúng ta, không khí xung quanh tự nhiên lạnh hẳn xuống:
- Tống Ninh, ai cho ngươi lá gan trốn tránh trách nhiệm với bổn Thái tử đây hả?
Ta lắc đầu như trống bỏi.
- Ngươi trốn thì chỉ là việc nhỏ, nhưng nếu liên quan đến Tống gia thì đó là việc lớn đấy!
Đầu óc ta nhanh chóng xoay chuyển, tội khi quân có thể miễn ch.ết, nhưng tội sống cũng khó tha.
Ngài ấy dồn ta từng bước vào chân tường, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy mê hoặc.
- Còn muốn trốn nữa không?
Ta lắc đầu điên cuồng, hai chân mềm nhũn, thuận thế trượt xuống ôm lấy đùi Thái tử:
- Không trốn đâu, đánh chế. t ta cũng không dám trốn mà. Thái tử điện hạ, xin hãy tha cho ta một lần.
Lúc này, cha mẹ ta bốn mắt nhìn nhau đầy ngạc nhiên khi trông thấy ta và Thái tử tay trong tay trời vui đất sướng hồi cung.
Ừ thì đương nhiên người vui quên trời đất thì có ngài ấy thôi, ta là bắt buộc phải hùa theo cho có không khí(*).
(*) gốc 趋炎附势 - hoan thiên hỉ địa - thành ngữ. Chỉ sự xu nịnh và bám vào kẻ có quyền thế. Thành ngữ này được cho là bắt nguồn từ Tấn thư vương Trầm truyện của sử gia Phòng Huyền Linh và những người khác của triều Đường (baidu)
Trong đầu ta như có 7749 cái thùng nước treo lủng lẳng đưa qua đưa lại, rối tinh rối mù.
Ban ngày ta cẩn thận hầu đọc sách cùng Thái tử, đêm đến lại ăn gió nằm sương, bồi ngài ấy ngủ trong tẩm cung.
Khóc chết mất thôi!
5.
Ngày hôm qua ta bị Thái tử kéo đi xem họa bản tới tận nửa đêm.
Hôm nay mới tảng sáng đã bị lay dậy dữ dội.
Ôi mẹ ơi, bao nhiêu ngày đêm bị hành hạ như thế…
Chịu hết nổi rồi đấy nhé!
- Đến trâu cày cũng được ngủ đủ giấc! Trước giờ Mão đừng hòng ai lôi được ta dậy.
Mắt ta vẫn nhắm còn mồm thì ngoạc ra đầy giận dữ, sau đó lại gục xuống.
- Tống Ninh, tội khi quân thì chịu hình phạt gì nhỉ? Bổn Thái tử quên mất rồi.
Giọng nói nghe có vẻ yếu ớt của Thái tử truyền tới từ đầu giường.
Ta giật mình đánh thót một cái, ngay lập tức mở mắt.
Đồ Thái tử choá!
- Vi thần vừa rồi buồn ngủ, không nhận ra Thái tử ở đây, vô tình mạo phạm đến người, cúi xin điện hạ thứ tội.
Ầy, lễ bái chuẩn chỉ như này chắc chỉ có ta thôi đúng không?
Thái tử lại chẳng hề để ý, chỉ cười giễu cợt.
- Giả dối!
- ……….
- Thôi bỏ đi, nhanh đứng dậy. Hôm nay ngươi phải theo bổn thái tử ra ngoài làm việc. Nếu làm tốt, ta sẽ tha cho ngươi.
Thở ra một câu rất chi là gợi đòn xong, Thái tử bình thản vòng sang ngồi vào bàn, tự rót trà uống.
Ta cố kìm khóe miệng đang co giật, hít một hơi thật sâu mới miễn cưỡng áp chế được cơn gắt ngủ.
- Thái tử điện hạ, vi thần xin thay y phục đã ạ.
Ta nói một cách cực kỳ kính cẩn lễ phép.
Thái tử hơi khựng lại, rồi nhìn ta trêu chọc:
- Chẳng phải ở cùng nhau mấy hôm rồi à, thay y phục thôi mà ta cũng không thể nhìn được sao?
??????
Ta có nghe nhầm không đấy??
Đấy mà là thật à?
Đúng là thời gian này ta ở chung với Thái tử, nhưng là cùng xem họa bản hết cả đêm mà. Đến lúc ngủ thì đúng quy củ người ngủ trên giường người ngủ gần lò sưởi đó chứ!
Ta nuốt khan. Hiểu lầm kiểu này không chấp nhận được. Sẽ chế.t người đó - mà còn là ch.ết cả nhà ấy.
Ta hít một hơi thật sâu, dùng hết sức lực còn sót lại lúc mới ngủ dậy, thật nghiêm cẩn mà “mời” Thái tử ra ngoài.
Đằng sau cánh cửa, tiếng cười của Thái tử vang vọng kéo dài không dứt.
Áng chừng một nén nhang, ta thay xong y phục của một thư đồng, điềm tĩnh bước ra ngoài.
Thái tử gấp quạt lại, nhìn ta với ánh mắt ghét bỏ.
- Xấu quá đấy, đi thay bộ khác đẹp hơn đi.
- ………
- Thái tử điện hạ, vi thần là thư đồng của ngài, mặc như này mới đúng quy củ ạ.
Ta tốt bụng giải thích cho hắn.
Nhưng Thái tử không thèm để vào tai.
Quạt giấy che nửa mặt, đôi mắt đào hoa lấp lánh chiếu ánh nhìn vào ta.
- Khi quân phạm thượng…
-……
Ta nắm tay thành quyền, cắn răng quay người vào phòng.
Không phải chỉ là đổi quần áo thôi à? Gì mà quan trọng hóa vấn đề thế?
Lần này chỉ mất nửa nén nhang, ta mặc một bộ áo dài tay màu xanh lam rồi đi ra ngoài.
Thái tử nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt, rồi mới miễn cưỡng gật đầu
- Như này còn tạm được.
6.
Ta nghiến hàm hành lễ
- Tạ Thái tử!
- Được rồi, đi thôi!
Thái tử thu quạt lại rồi gõ nhẹ lên đầu ta.
Ta nhấc người dậy, đi theo thái tử lên xe ngựa đã đợi bên ngoài từ lâu.
Xe ngựa từ từ rời khỏi hoàng cung.
Không biết qua bao lâu, ta có cảm giác xung quanh dần dần yên lặng.
Ta không nhịn được, lặng lẽ kéo rèm ra, phát hiện không biết từ lúc nào chúng ta đã rời kinh thành.
Ta tò mò hỏi:
- Thái tử điện hạ, chúng ta đang đi đâu vậy?
- Hở?
Thái tử miễn cưỡng ngẩng đầu lên khỏi quyển họa bản, bình tĩnh nhìn thoáng qua bên ngoài rồi đáp:
- À, đi gặp vài người bạn.
Nói xong lại cúi xuống đọc họa bản một cách say sưa.
Ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, buông rèm xuống, ngồi ngay ngắn chờ cho đến khi xe ngựa đến nơi.
Đích đến là một biệt trang nằm ở ngoại thành.
Khi xe ngựa vừa dừng lại, quản gia trong trang cùng đám cung nhân đã quỳ sẵn ở đó để đón Thái tử.
Ta đi theo sau Thái tử, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Từ lúc Thái tử bước xuống xe, khí chất hoàn toàn thay đổi, thu lại vẻ phất phơ, bất cần. Thái tử bây giờ đúng là quý nhân cành vàng lá ngọc.
Ngài ấy khoát tay ý bảo mọi người miễn lễ, trầm giọng nói:
- Cô(*) cải trang vi hành, mọi người hãy bỏ qua lễ tiết, cứ đối đãi như bình thường là được.
(*) gốc 孤 - một cách tự xưng của vương hầu thời phong kiến.
- Tạ long ân Thái tử, Thái tử thiên tuế.
Quản gia vẫn cùng đám người hầu hành lễ xong rồi mới vỗ y phục đứng dậy, cung kính nói với Thái tử:
- Thái tử điện hạ, Vân tiên sinh và bọn họ đã đợi ngài trong phòng, xin mời đi cùng ta.
Thái tử gật đầu, kiêu ngạo đi cùng quản gia vào trong.
Tuy ta chỉ là thư đồng, nhưng lại thân cận Thái tử nên không ngạc nhiên khi thu hút nhiều sự chú ý xung quanh. Dù sức hút này là ta không hề mong muốn.
Thật không dễ dàng mới đi tới sân trong, ta thở phào một hơi nhẹ cả người, đang định nói rằng sẽ đợi ở ngoài này thì…
Thái tử đẩy cửa phòng ra, cứ thế bước vào.
Ta đứng trước cửa há hốc mồm, nhất thời cảm thấy đi không ổn mà ở cũng không xong.
Từ trong phòng truyền ra một giọng đàn ông rất chi là lười nhác:
- Vệ Trì, ngươi tới đây còn mang theo thái giám làm gì? Không sợ mấy đứa em trai tốt của ngươi sẽ biết à?
Ta im bặt trong thoáng chốc
Ngươi mới là thái giám!
Cả nhà ngươi mới là thái giám!
Vệ Trì nghe vậy quay đầu lại, thấy ta vẫn đứng ở cửa. Hắn vẫy tay với ta:
- Đứng đó làm gì? Còn không mau đi vào đóng cửa lại.
Ta vốn định nói “đợi ở bên ngoài” thì bị nghẹn lại trong cổ họng.
Vệ Trì nhướng mày, dường như đọc được suy nghĩ của ta, cười như không cười mà dùng khẩu hình với ta:
- Khi quân phạm thượng.
Ngay lập tức ta bước vào và đóng cửa lại. Động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, trông rất là thích mắt.
Vệ Trì mỉm cười, gật đầu hài lòng
- Giới thiệu một chút, đây là thư đồng của ta, Tống Ninh!
Vệ Trì đẩy lưng ta tiến lên trước một bước. Lúc này ta mới nhìn thấy trong phòng đã có mấy người ngồi sẵn rồi.
7.
Ta nuốt nước bọt, thật cẩn thận nhìn xung quanh. Trong phòng này đều là những người không dễ chọc vào.
Ta nhớ lại câu nói huỵch toẹt của người vừa nãy. Ôi mẹ ơi, chắc chắn những câu chuyện sau của bọn họ không phải cái gì tốt lành đâu.
Ta không muốn nghe đâu! Ta không muốn bị diệt khẩu đâu trời ơi!
Ta khóc không ra nước mắt khi chịu những cái nhìn đầy dò xét, soi mói của mọi người ở đây, mà bắt buộc phải ngậm miệng không dám hó hé nửa lời.
Không hiểu Vệ Trì nghĩ gì trong đầu mà lại kéo ta cùng đến chỗ này cơ chứ.
- Thư đồng? Thái tử điện hạ, thân phận này chẳng phải không thích hợp ở đây sao?
Một người khác lên tiếng, giọng nói trầm trầm.
Quá chuẩn, trong lòng ta điên cuồng gật đầu.
Đúng vậy, đúng vậy.
Ta không hợp đâu!
Để ta biến đi đi!
Giọng nói bình đạm của Vệ Trì vang lên đằng sau ta:
- Ta mang hắn đến đây thì tất nhiên phải có lý do!
Ngài ấy không lớn giọng, nhưng ẩn trong đó lại là một cảm giác áp bức của kẻ bề trên từ từ tỏa ra.
Cả phòng thoáng chốc rơi vào im lặng
Không khí tự nhiên căng như dây đàn.
Lát sau, có người bước ra hóa giải tình hình
- Lão Lục, Vệ Trì, bình tĩnh nào, thời gian cấp bách, chúng ta giải quyết việc chính trước đi. Còn về phần thư đồng này, Vệ Trì đã muốn thì cứ mang theo, hắn cũng chẳng gây ra sóng gió gì được đâu. Cùng lắm thì cho hắn im lặng vĩnh viễn là được.
Người đó nói rất thản nhiên, lạnh lùng khiến ta nghẹn họng, sững sờ đến nỗi không bật ra được lời nào.
Ôi mẹ ơi con muốn về nhà!
Con gái không thể chịu nổi nữa mẹ ơi!
Tiếp sau đó, câu chuyện mà ta được nghe có thể nói khiến cả nhà rung chuyển. Đến nỗi mà ta theo Vệ Trì trở lại Đông Cung rồi cũng vẫn chưa hoàn hồn.
Hết rồi.
Hết thật rồi.
Ta đã biết quá nhiều.
Đời này coi như bỏ!
Vệ Trì ngồi phía đối diện, buồn cười nhìn ta:
- Sao nào? Chuyện này khiến ngươi sợ đến mất cả hồn rồi hả?
Chuyện này???
Ta run lẩy bẩy, mở miệng:
- Thái tử điện hạ, có một chuyện mà ta chưa nói ra, đó là hôm nay ta bị điếc, ta không nghe thấy bất cứ cái gì hết
Vệ Trì cười gian, thản nhiên đáp:
- Ngươi đã biết bí mật của ta rồi, nếu cố tình trốn thì hậu quả ngươi tự ngẫm lấy.
Ta khóc không nổi, trong lòng hối hận khôn nguôi. Biết thế lần trước cứ cắp hành lý trốn biệt nó đi thì bây giờ có phải tránh được một kiếp rồi không.
Hít sâu một hơi, khiến bản thân bình tĩnh lại, ta nói ra thắc mắc của mình:
- Thái tử điện hạ, tại sao chuyện quan trọng như vậy ngài lại cho ta biết?
Quả thực ta không hiểu, lý thuyết thì đúng là ta với Thái tử kè kè bên nhau như hình với bóng, nhưng thực tế thì quan hệ đâu có tốt tới mức được tín nhiệm đến thế.
Hôm nay Vệ Trì kéo ta đến cuộc đàm thoại này rốt cuộc là vì làm sao.
Ta nghiêm túc nhìn Vệ Trì.
Ít nhất… có chết cũng phải biết lý do l chứ.
Vệ Trì vẫn bình thản ngồi đối diện nhìn ta. Trong đôi mắt sáng lấp lánh đó, bóng hình của ta như ẩn như hiện
- Ta chỉ muốn đánh cược một lần.
Gì?
- Cược rằng ngươi vẫn đứng về phía ta.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top