Chương 28: Cô Lập
Edit: Laurent
Beta: Cô Nhất
-
Trà Trà nhìn chùm pháo hoa nhỏ trước mắt, dùng sức gật đầu.
Cô nhón mũi chân ghé vào bên tai cậu, vì đang trong hoàn cảnh ầm ĩ nên cô phải cố nói to hơn, thì người còn lại mới có thể nghe thấy được.
Cô hỏi: “Cậu mua pháo hoa khi nào vậy? Sao tớ không biết vậy.”
Dáng người Vu Cố cao hơn cô rất nhiều, nên khi muốn nói chuyện với cô thì phải khom lưng xuống: “Vừa mới mua thôi.”
Động tác cậu tự nhiên, sửa lại khăn quàng cổ của cô, đem hơn nửa khuôn mặt của cô che kín mít, xác nhận không có gió lọt vào, lại tự nhiên nắm lấy tay cô, giọng nói nhẹ nhàng như gió đêm, cậu nói: “Đi thôi, phần biểu diễn âm nhạc dưới đài phun nước sắp bắt đầu rồi.”
Thấy Vu Cố thản nhiên bình tĩnh như vậy, Trà Trà ngượng ngùng rút tay ra khỏi lòng bàn tay cậu, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đi theo câu, đi tới dưới đài phun nước ngắm cảnh.
Bên này đã tụ tập không ít người.
Nam nữ già trẻ đều có.
Ánh đèn màu của quảng trường cùng đèn đường, thời điểm buổi biểu diễn bắt đầu, tất cả đều bị tắt đi.
Dáng người Trà Trà không cao, cơ thể lại nhỏ nhắn, bị người khác chen chúc đẩy về phía trước, cánh tay cô còn bị đụng rất đau, có chút khó chịu, cau mày chịu đựng bị người khác xô đẩy.
Vu Cố đột nhiên đưa tay khoác lên vai cô, ngón tay dùng sức, đem cô ôm vào lòng mình, không để cô bị đám đông xô đẩy mà bị thương.
Trà Trà cơ hồ cả người đều dán vào ngực cậu, cô trước nay chưa từng dựa gần Vu Cố đến như vậy, còn có thể ngửi thấy hương bồ kết trên quần áo của thiếu niên, cô vốn định mở miệng nói không cần như vậy.
Nhưng càng ngày càng có nhiều người chen chúc về phía trước khiến cô ngậm miệng lại.
Trà Trà xem màn biểu diễn đài phun nước, vẻ mặt chuyên chú mà lại nghiêm túc, đôi mắt đen trong suốt như thủy tinh bình tĩnh nhìn về phía trước, ngay cả tiếng điện thoại vang trong túi cũng không phát hiện.
Vu Cố lặng lẽ cầm điện thoại di động của cô trong tay, nhìn thông báo cuộc gọi trên màn hình di động, lông mày khẽ nhíu lại, mặt không đổi sắc, lạnh lùng cúp điện thoại.
Vu Cố rất thông minh, thời buổi này không có chút tâm cơ cùng thủ đoạn thì chắc chắn không thể làm nên chuyện được.
Mặc dù số điện thoại của Trà Trà hiển thị số lạ, Vu Cố cũng có thể đoán được đối phương là ai.
Sau khi cúp máy, cậu cũng cảm thấy yên tâm, thoải mái hơn phần nào.
Hơn nữa Vu Cố còn vô cùng cẩn thận xóa nhật ký cuộc gọi.
Trà Trà cái gì cũng không biết, xem hết buổi biểu diễn còn chưa thỏa mãn.
Thời điểm đi ra ngoài, Trà Trà đột nhiên hỏi Vu Cố: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Cậu nhìn đồng hồ: “Gần 9 giờ.”
Chóp mũi của Trà Trà bị gió thổi đến đỏ bừng, cô hít hít cánh mũi, giọng nói ấm áp mềm mại: “Tớ phải về nhà rồi.”
Mặc dù cha mẹ cô dễ tính, nhưng ngay cả những ngày lễ, cô cũng phải trở về trước 11 giờ.
Vu Cố đương nhiên biết cô không có khả năng cùng mình cả đêm ở bên ngoài không về nhà ngủ, trong tầm mắt trở nên tối tăm, gần như không thể nhìn rõ biểu cảm của cậu, giọng nói thiếu niên dịu dàng, ôn hòa, nghe có vẻ thiện lương vô hại, cũng không có bất kỳ giả dối nào, cậu dụ dỗ nói: “Trà Trà, đợi đến 12 giờ, cả thành phố sẽ bắn pháo hoa.”
Trà Trà biết.
Giọng điệu Vu Cố dường như đặc biệt tiếc nuối: “Hiện tại chúng ta ngồi cáp treo lên đỉnh núi Lộc Minh, là có thể thấy được toàn cảnh pháo hoa trong thành phố, vốn dĩ tớ còn muốn cùng cậu cùng nhau đi xem.”
Trà Trà bị lời nói của cậu làm lay động, nghịch đầu ngón tay, có chút rối rắm.
Vu Cố cười cười: “Nếu cậu đã không đi, vậy tớ cũng không đi nữa.”
Trà Trà dừng bước chân, giương mắt lên nhìn cậu, không nhịn được hỏi: “Không cần leo núi sao?”
“Không cần.”
“Vậy chúng ta liền đi xem một chút? Tớ nói với ba mẹ tớ một tiếng, trở về muộn một giờ chắc cũng không có vấn đề gì.”
Biểu cảm của Vu Cố chân thành đến không thể chân thành hơn, giọng nói trong trẻo nho nhã: “Cậu giờ đã là người trưởng thành, tớ tin chú và dì nhất định sẽ hiểu được.”
Cậu vừa dụ dỗ lại vừa lừa gạt, Trà Trà căn bản không thể nghĩ nhiều.
Trà Trà lấy điện thoại ra, nghĩ đi nghĩ vẫn là quyết định gọi điện thoại cho mẹ sẽ dễ nói chuyện hơn, cô nói: “Mẹ ơi, con và Vu Cố cùng nhau xem pháo hoa, có lẽ khoảng mười hai giờ liền có thể trở về.”
Bên kia nói xong, Trà Trà lại tiếp tục nói: “Dạ dạ dạ, con nhất định sẽ chú ý an toàn.”
Sau khi cúp điện thoại, Trà Trà không nhịn được cao hứng: “Được rồi.”
Vu Cố không nói với cô, bây giờ vào thời điểm này, chỉ có duy nhất một chuyến cáp treo cuối cùng đi lên núi, cậu nói: “Tớ sẽ đi mua vé.”
Vu Cố đến cửa mua vé cáp treo, thuận tiện mua hai chiếc áo lông dài.
Lúc sau Trà Trà ngồi trên buồng cáp treo, có chút buồn bực: “Sao lại chỉ có mỗi hai chúng ta vậy?”
Vu Cố trầm mặc vài giây, nghiêm túc trả lời: “Có lẽ là tất cả bọn họ đều thích ở nhà ăn tết.”
Trà Trà cảm thấy Vu Cố nói rất có lý, tròng mắt cô nhìn tới nhìn lui, phong cảnh bên ngoài cáp treo dường như nhìn như thế nào cũng không đủ, ánh mắt vô tình liếc thấy trên tay cậu xuất hiện áo lông vũ màu đen, có chút tò mò hỏi: “Quần áo này là từ chỗ nào ra vậy?”
Vu Cố nói: “Trên núi so với dưới núi sẽ lạnh hơn, tí nữa lên đến đỉnh núi, chúng ta liền mặc áo khoác vào.”
Trà Trà nghĩ thầm vẫn là cậu chu đáo, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, mọi chuyện đều suy xét rất tinh tế, tỉ mỉ.
Cô nói:“Được.”
Mười lăm phút sau, cáp treo dừng ở đỉnh núi.
Chiếc áo khoác lông vũ màu đen mới mua mặc trên người Trà Trà có chút lớn, thậm chí còn dài đến mắt cá chân cô, cả người cô được bọc trong lông tơ ấm áp, sau khi đội mũ, cũng chỉ có mắt mũi còn lộ ra bên ngoài.
Trà Trà vừa đi ra bên ngoài liền nhảy nhót, giống như một chú chim cánh cụt nhỏ vậy.
Vu Cố cũng mặc áo lông vũ, an tĩnh đi ở phía sau cô, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm hết sức chăm chú nhìn theo bóng dáng của thiếu nữ.
Khi Trà Trà mở miệng nói chuyện thì trong miệng liền phả ra sương, trên núi quả nhiên rất lạnh.
Vu Cố cũng không có lừa cô, đứng ở chỗ này, thật sự có thể đem phong cảnh toàn thành phố hoàn toàn thu vào mắt, cô quay đầu lại, ánh mắt cong cong, cười rộ lên, tâm tình rất vui vẻ, cô lớn tiếng hỏi: “Cố Cố! Còn bao lâu nữa là đến 12 giờ vậy?!”
Vu Cố nhìn điện thoại di động: “Rất nhanh thôi.”
Trà Trà nói: “Một lúc nữa tớ phải dùng điện thoại để quay lại khoảnh khắc này thôi.”
“Tớ sẽ quay giúp cậu.”
Đỉnh núi có một ngôi nhà cổ cùng với đình hóng gió để cho người đến nghỉ ngơi.
Trà Trà ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà cổ đợi đến mười hai giờ, cho dù cô đang buồn ngủ, cũng cưỡng ép chính mình mở to mí mắt, không thể nhắm mắt lại.
Đợi đến khi tiếng pháo hoa đầu tiên trong thành phố vang lên, Trà Trà lập tức tỉnh táo lại.
Cô nhảy cẫng lên, gấp không chờ nổi chạy ra ngoài.
Từ phía nam đến phía bắc thành phố, từng chùm pháo hoa đồng loạt bay lên trời, bất chợt tạo chùm sáng rực rỡ nhất, thắp sáng cả bầu trời thành phố này.
Trà Trà nhất thời nhìn đến ngây người, chỉ biết cảm thán:
“Thật xinh đẹp a.”
Phía sau liên tiếp bắn pháo hoa, ước chừng cũng phải bắn hơn mười phút, âm thanh mới dần dần dừng lại.
Trà Trà lấy lại tinh thần, vẫn còn cảm thán: “Thực sự rất đẹp a.”
Vu Cố gật đầu: “Tớ đã giúp cậu quay lại rồi.”
“Cậu không nhắc nhở, tớ cũng quên mất chuyện này.”
Ngón tay của Trà Trà bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng, cô rụt ngón tay lại, vẫn chưa thỏa mãn nói: “Chúng ta nên xuống núi rồi.”
Vu Cố nghe thấy lời cô, hùa theo nói: “Đúng vậy, phải nhanh chóng về nhà mới được.”
Trà Trà đi đến phòng bán vé cáp treo, nhìn căn phòng tối đen không có người, mới bắt đầu ngạc nhiên há hốc miệng.
Cô sửng sốt một hồi lâu: “Người đâu?”
Vu Cố thử gõ cửa, không ai trả lời.
Trà Trà đi về phía trước, nhìn đến lịch trình hoạt động của cáp treo bên ngoài dán trên cửa.
9 giờ sáng - 9 giờ tối.
“Cậu đừng gõ nữa, bọn họ tan tầm rồi.”
Vu Cố tựa hồ cũng giật mình: “A? Tan tầm sao?”
Trà Trà gấp đến độ dậm chân: “Hiện tại phải làm sao bây giờ?”
Vu Cố nghĩ nghĩ, lông mày cậu cau lại, cậu nói:
“Chúng ta chỉ còn cách tự đi bộ xuống thôi.”
Trà Trà chủ động nắm lấy quần áo của cậu, trốn sau lưng cậu, vẻ mặt cô như đưa đám nói: “Tớ sợ.”
Bóng đêm tối đen, đường núi tuy rằng dễ đi, nhưng lỡ may gặp phải động vật hoang dã gì đó, thì bọn họ phải làm sao?
Vu Cố đặc biệt tự trách: “Đều trách tớ không tốt.”
Trà Trà dù rất sợ hãi cùng khẩn trương nhưng vẫn muốn an ủi cậu:
“Không liên quan đến cậu, là tự tớ muốn đến đây.”
Cô lại nghĩ Vu Cố rất sợ tối, nếu hai người muốn tự mình mò mẫm xuống núi, thì chỉ có thể là cô xung phong đi phía trước.
Mà Trà Trà trăm triệu lần cũng không dám.
Cuối cùng, hai người lựa chọn qua đêm ở trên núi.
May mắn đỉnh núi có một gian phòng, lại may mắn hơn là Vu Cố đã mua áo lông vũ.
Trà Trà ngồi ở trên ghế, dựa vào tường không biết bao lâu, nghiêng đầu, dựa vào vai Vu Cố ngủ mất rồi.
Chờ sau khi cô ngủ say, Vu Cố vươn ngón tay như đang tỉ mỉ khắc họa lại gương mặt cô, ngón tay dừng lại trên cánh môi mềm mại của thiếu nữ 一
Vu Cố đã có vài lần mộng xuân.
Mà người trong mộng đều luôn là cô.
Đôi khi.
Vu Cố cũng sẽ tìm một vài bộ phim.
Xem một vài lại.
Tiếp thu được không ít “tri thức”.
Cậu là đàn ông.
Cũng sẽ có những cảm xúc bình thường, cũng có ham muốn như bao người bình thường khác.
Thỉnh thoảng, cũng sẽ “xấu xa” đối với ảnh chụp của cô.
Cậu dối trá
Cậu tâm cơ.
Cậu đối với Trà Trà, có khát vọng đồng thời cả hai phương diện .
Không phân biệt được là khát vọng thân thể nhiều hơn, hay là thỏa mãn tâm lý bệnh hoạn càng nhiều hơn thêm một bậc.
*
Sau khi bình minh lên không lâu, nhân viên trên núi Lộc Minh cũng bắt đầu đi làm.
Trà Trà vẫn còn mệt mỏi, sau khi xuống núi đầu óc vẫn còn mơ màng mà ngồi trên taxi, sau khi về đến nhà trực tiếp ngã xuống giường, quấn chặt chăn ngủ như chết.
Sở Thanh Ánh không đành lòng đánh thức cô, đóng cửa phòng lại, xuống lầu nói với Giang Thừa Chu: “Để Trà Trà ngủ một giấc thật ngon đi, chúng ta dời lại giờ về nhà cũ trễ một chút vậy .”
Giang Thừa Chu đã thắt xong cà vạt: “Vậy thì về ăn cơm tối cũng được.”
Sở Thanh Ánh dịu dàng nói một câu ừm.
Lúc trước sau khi chuyển nhà, Giang Thừa Chu cũng không vội vàng cho con gái về nhà cũ.
Con gái nhát gan, lại sợ người lạ, lúc ấy lại sắp học lớp 12, chỉ có thể kéo dài thời gian trở về nhà cũ.
Hiện giờ con gái đã học đại học, cũng đã đến lúc dẫn cô đến gặp mấy người bên Giang gia bên kia.
Trà Trà ngủ đến hai giờ chiều mới tỉnh, đói bụng xuống lầu tìm đồ ăn, Sở Thanh Ánh nấu cháo tôm cho cô, hương vị cực kỳ thơm ngon.
Trà Trà ăn liên tiếp hai chén cháo, no căng bụng ngồi trên ghế.
Giang Thừa Chu chờ con gái ăn xong, mới nói với cô: “Tối nay chúng ta sẽ đến nhà bà nội con chúc tết.”
Trà Trà ngẩn người: “Bà nội?”
Giang Thừa Chu vươn tay xoa xoa đầu cô, bảo cô không cần lo lắng: “Bà nội con tính tình hiền hòa, con không cần sợ bà ấy, bên kia không sai lắm thì còn có mấy người anh họ bằng tuổi anh con, nếu con cảm thấy nhàm chán, có thể chơi chung với bọn nó.”
Trà Trà phải mất thật lâu mới có thể tiếp nhận chuyện muốn đến nhà bà nội, trước khi ra khỏi cửa, cô thay một bộ quần áo sạch sẽ, đội một chiếc mũ lông vũ nhạt màu, váy ngắn kẻ sọc phối với đôi bốt Martin tinh xảo nhỏ nhắn, mái tóc dài mềm mại được búi lại như một viên thuốc xinh xắn trên đầu, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, thoải mái thanh thoát xinh đẹp.
Nhà cũ Giang gia nằm trên con phố dài trong khu đô thị chính của thủ đô, khu này toàn là những đại viện của danh gia vọng tộc, trước cửa còn có cảnh vệ canh gác.
Sau khi Trà Trà xuống xe, liền nghe thấy trong phòng khách truyền ra tiếng cười nói vui vẻ.
Giang Châu xoa xoa đỉnh đầu em gái, giọng nói dịu dàng trấn an: “Không cần sợ.”
Trà Trà không phải là sợ hãi, cô là khẩn trương.
Cô đi theo bên cạnh cha mẹ, đi vào phòng khách.
Thanh âm nói chuyện đột nhiên dừng lại, tầm mắt mọi người lập tức đều nhìn về phía bọn họ.
Trà Trà giả vờ trấn định, vẻ mặt không đổi sắc.
Giang Thừa Chu ngồi đối diện với người đang ngồi trên ghế chủ vị, nói: “Mẹ, đây là con gái con, cháu gái mẹ, Trà Trà.”
Giọng nói của ông tuy rằng trong trẻo lạnh lùng (như trúc), nhưng vẫn tản ra vẻ cường thế không thể kháng cự, nói một không hai.
Lão thái thái mang theo kính lão hoa, ánh mắt thay đổi, tầm mắt đánh giá dạo qua trên người cô một vòng, thầm nghĩ dáng dấp đứa nhỏ này lớn lên cũng thật đẹp.
Kỳ thật lão thái thái đã sớm biết tối nay Trà Trà sẽ tới.
Mặc dù bà không có tình cảm với đứa cháu gái ruột của mình, nhưng cũng sẽ không đánh vào mặt con trai.
Lão thái thái cười tủm tỉm mà cho Trà Trà một bao lì xì lớn.
Trà Trà nhất thời không thể thay đổi cách xưng hô, cũng không thể gọi ra hai chữ “bà nội”, cô chỉ biết nói: “Cháu cảm ơn ạ.”
Lão thái thái cũng không để bụng chuyện xưng hô, ngược lại ngẩng đầu nhìn con trai bà, giống như oán hận:
“Ngươi đã bao lâu rồi không trở về, Giang Nhuyễn muốn gặp người cha như ngươi cũng không gặp được.”
Ánh mắt Giang Thừa Chu đột nhiên thay đổi, dáng vẻ lạnh lùng xa cách, mở miệng chính là giọng điệu lạnh như băng: “Con chỉ có hai đứa con.”
Lúc trước lão thái thái nhất định một hai phải nhận nuôi Giang Nhuyễn.
Mấy năm nay gần như Giang Nhuyễn đều lớn lên bên cạnh lão thái thái.
Giang Thừa Chu thấy mẹ cao hứng, cũng liền không quan tâm quá nhiều với chuyện này, nhà bọn họ cũng không thiếu chút tiền ấy.
Nhưng để cho Giang Nhuyễn trở thành con của ông, là tuyệt đối không thể.
Khóe miệng thái thái đang tươi cười dần dần thu lại, bà hít sâu một hơi:“Được rồi, ăn cơm trước đi.”
Trà Trà mới biết được thân phận của Giang Nhuyễn, giờ mới nhớ tới, lúc cấp hai, Trần Tâm Ý đã nói với cô, Giang Nhuyễn là đứa bé được nhà họ Giang nhận nuôi.
Trà Trà ở bên bàn ăn nhìn thấy Giang Nhuyễn, giờ cô ấy trổ mã thành người chị họ có khuôn mặt non nớt như có thể bóp ra nước, dáng người xinh đẹp thon thả, nhưng tính nết vẫn như cũ không thay đổi gì, vẫn thích dùng lỗ mũi nhìn người khác, kiêu căng đắc ý.
Thật vất vả mới ăn xong cơm tối, người lớn cùng nhau đánh bài.
Những đứa trẻ tụ tập lại cùng nhau chơi trò chơi.
Giang Nhuyễn hiển nhiên là tiểu công chúa ở trong nhà, mấy vị anh họ anh tuấn tiêu sái bất cần rất chào đón cô:
“Giang Nhuyễn lại đây, bọn anh dẫn em đi chơi trò chơi.”
Cảm xúc của Giang Nhuyễn hình như rất kém, chán nản: “Em không muốn chơi.”
“Làm sao lại không vui rồi?”
Cô cắn môi không nói gì, ánh mắt vô tình liếc nhìn Trà Trà đang ngồi trong góc sofa chơi điện thoại.
Anh họ bật cười: “Hiểu rồi, em yên tâm, bọn anh chỉ nhận em là em gái, ai cũng không cướp được vị trí của em.”
Giang Nhuyễn nín khóc mỉm cười: “Thật sao?”
Anh họ làm trò trước mặt cô, nói: “Yên tâm, sẽ không thay đổi.”
Giang Nhuyễn không khác lắm, gần như có thể coi như đứa con được lão thái thái nuôi lớn, từ nhỏ lớn lên đã ở trong đại viện lớn lên, đi theo mấy người anh họ trong đại viện cùng nhau chơi đùa, tuy rằng bị coi là tính cách kiêu căng ương ngạnh, nhưng trong mắt bọn họ chút kiêu căng ngược lại là điểm đáng yêu của cô ta.
Mà em gái thúc thúc mới mang về, quá mức yên tĩnh, giả bộ thanh cao.
Đám thiếu gia ăn chơi trác táng này thủ đoạn gì chưa từng thấy qua, nhìn bộ dạng muội muội mới này tuy rằng không tệ, ánh mắt như nước, trong suốt, nhưng dù sao cũng lớn lên ở địa phương nhỏ, tâm tư khẳng định không ít, thanh thuần đoán chừng cũng là giả vờ.
Trà Trà hậu tri hậu giác phát hiện ra bản thân bị cô lập.
Trà Trà tự an ủi bản thân.
Không liên quan gì với mình cả.
Dù sao cô cũng không thân với bọn họ.
Cô cũng không thích chơi trò chơi.
Trà Trà tiếp tục cúi đầu lướt điện thoại, xem xong weibo rồi lại xem Wechat.
Ngón tay dừng lại ở vòng tròn bạn bè mới của Khương Diệu Nhan: [Năm 2013, buổi tụ họp bạn bè lớp 11, siêu cấp vui vẻ ~]
Cũng không tính là tụ họp bạn bè chính thức.
Trong ảnh cũng chỉ có những người ở ngồi hàng ghế sau năm đó chơi cùng nhau đến tham gia.
Trà Trà nhìn thấy ở dưới góc bên phải bức ảnh có Thẩm Chấp, hắn không lộ diện, chị bị người khác chụp được một đôi tay.
Trà Trà dựa vào sợi dây đỏ trên tay hắn nhận ra được hắn, sợi dây đỏ đó là năm cô mới học cấp 2, tự tay làm quà tặng cho hắn.
Ủy viên học tập bình luận: [Bọn cậu đang ăn ở cửa hàng nào vậy?]
Khương Diệu Nhan trả lời lại: [Thịt nướng Minh Hòa của trên đường Văn Viễn, ăn siêu ngon, là do lớp trưởng đại nhân tìm được nha~ đường Văn Viễn!]
Trà Trà giống như kẻ nhìn trộm ti tiện, đem trạng thái của Khương Diệu Nhan cẩn thận nhìn hết lần này đến lần khác.
Cố siết chặt di động, bỗng nhiên nhớ tới, khoảng thời gian trước khi cô biết chân tướng sự thật và chia tay Thẩm Chấp.
Khoảng thời gian đó, Thẩm Chấp đặc biệt vô cùng bận rộn.
Vừa mới khai giảng liền có việc học nặng nề phải xử lý, còn phải cùng giáo viên ra ngoài tham gia đủ loại các hoạt động khác nhau.
Cô quấn lấy hắn gần một tháng, mới có thể hẹn hắn đi xem một bộ phim.
Trước khi đi xem phim, Thẩm Chấp khác thường hỏi cô có biết cửa hàng ẩm thực nào ngon không.
Trà Trà ngây ngô nói cho hắn biết tên cửa hàng.
Cô cũng không nghĩ đến điều gì.
Thẩm Chấp hỏi cô có muốn tìm trên đoạn đường Văn Viễn.
Thì ra là muốn dẫn người khác đi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top