Chương 8.2

Anh dẫn tôi trở lại bàn ăn, cười dịu dàng:

- Ban nãy anh có gọi điện về cho bố mẹ, muốn dẫn con dâu tương lai của hai người về nhà.

Tim tôi đập thình thịch, nhưng vẫn cố giữ giọng bình tĩnh:

- Chẳng phải bảo đợi em thu xếp phía mẹ em ổn thỏa đã...

- Anh chờ không nổi, mẹ em có là Ngọc Hoàng Đại Đế anh cũng muốn đối mặt để rước con của người về.

- Thế bố mẹ anh phản ứng sao?

- Họ nói sớm mau mau về diện kiến, để họ còn mau chuẩn bị đón cháu bế...

- A... Họ đã nghĩ nhanh vậy liền có....

Anh xoa xoa bụng nhỏ của tôi, cười vui vẻ:

- Không biết chừng trong này đã có Tiểu Quân đâu?

Tôi sờ trán anh, vẻ mặt nghiêm túc:

- Rõ ràng lúc nãy trước khi ra ngoài em đã kiểm tra một lần, hết sốt rồi. Như thế nào nhanh như vậy liền sốt trở lại?

Anh nắm chặt tay tôi đưa lên môi hôn:

- Anh lúc nào cũng phát sốt vì em.... Đồ ngốc ạ!

Tôi bắt anh ở nhà dưỡng bệnh vài ngày, sau đó thấy anh khỏe lên mới đồng ý đi gặp cha mẹ anh. Tôi nói trước khi vào nhà anh:

- Có gì thắc mắc về nhà anh có thể hỏi nhé.

- Là sao?

- Lát nữa anh sẽ biết.

Khi tôi cùng ngồi đối mặt, lễ phép đoan chính với bố mẹ chồng tương lai này, trong lòng phải nói thật là có một tia run rẩy.

Mẹ anh có vẻ bất ngờ khi thấy cô dâu tương lai của anh là tôi, không phải cô gái kia, nên cực kì mất hứng. Bố anh thì vẫn giữ được phong độ, không hổ là người ở chốn thương trường, dù có đối mặt với chuyện không vừa ý vẫn giữ được sự bình tĩnh tuyệt vời. Chú ý một điểm chưa kể tới, nhà anh cực kì giàu có, tôi vẫn nghĩ anh ở hạng cao của giới trung lưu, không ngờ đã cán mức thượng lưu rồi. Về phần kinh doanh gì, tôi cũng chưa nắm rõ lắm, nhưng tôi nghĩ, biết được hoàn cảnh nhà anh tốt như vậy, mẹ sẽ hài lòng với vị con rể này.

- Cháu là.....

- Cháu là Quan Vũ Hy, bạn gái của anh Quân. Lần đầu tới thăm hai bác, cháu thực xin lỗi vì sự chậm trễ này.

- Không sao không sao... – Mẹ anh khách sáo, tỏ ra thái độ vui vẻ gượng gạo – Cháu với Quân quen nhau từ khi nào vậy? Lâu rồi hay mới quen?

- Hồi phổ thông cháu học cùng trường anh ấy, sau đó cháu theo học bổng hiệp định học đại học A ở Bắc Kinh. Cháu và anh bắt đầu yêu nhau khi anh sang học Thạc sĩ ở đó. Cùng anh nhận bằng thạc sĩ rồi về nước ạ.

- Ra vậy à? – Bố anh tỏ ra dễ chịu hơn với tôi, có lẽ vì biết tôi cũng có thành tích không tồi, ai kêu đại học A là đại học có tiếng ở Bắc Kinh đâu. – Vậy là hai đứa gắn bó đủ lâu rồi....

- Bọn con cũng tính về nước xong sẽ lập tức xin cưới – Anh vui vẻ như đứa trẻ xen vào, lập tức bị 3 cặp mắt lườm cho một trận, liền ôm lấy eo tôi, im lặng uống nước.

- Bố mẹ cháu làm nghề gì? – Mẹ anh bắt đầu cho vào trọng điểm.

- Bố cháu mất khi cháu học năm đầu phổ thông – Tôi hơi dừng lại khi bàn tay anh đang ôm tôi khẽ siết chặt. – Mẹ cháu – Hoàng Vũ Liên hiện tại đang làm chủ gia đình, nắm chức chủ tịch tập đoàn Vũ Liên, kinh doanh bất động sản và khách sạn ... – tay anh lại siết chặt hơn một chút – Chị gái cháu đã tốt nghiệp đại học Oxford, hiện tại đang quản lí sản nghiệp bố để riêng cho chị. Chồng chị cháu là Châu Thiên, chủ tịch tập đoàn ô tô Thiên Tân..... Em trai cháu hiện đang học trung học thôi ạ. – Tôi cười nhẹ.

Sau một tràng tiếng hít sâu thật dài, bố anh mới nhấn giọng lên tiếng:

- Như vậy, còn cháu đâu?

- Cháu mới học xong thạc sĩ trường đại học A – Tôi nhấn mạnh – Mẹ cũng nói cháu đến tuổi tự nắm giưc cơ nghiệp của mình rồi.

- Cơ nghiệp của cháu... – Mẹ anh thở ra.

- Khu đô thị Vũ Hy gần Royal city, khách sạn 5 sao Cristal Spear ở Pháp, một resort đang phát triển ở Nha Trang, .... Lúc trước sang Bắc Kinh cháu cũng đã lập kế hoạch với mẹ và khởi công xây dựng một khách sạn 5 sao ở đó, hiện tại dự án cũng sắp hoàn thành và có thể khai trương vào vài tháng tới.

- Cháu.... Tự cháu lập kế hoạch??? – Hai người đồng thanh hô to, còn lực đạo ở tay anh càng lúc càng siết chặt.

- Trước kia cháu cũng xây dựng nhiều bản kế hoạch cho bố mẹ cháu. Vì bố mẹ tự mình gây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, nên cháu và chị sớm đã ý thức về trách nhiệm giúp đỡ, gánh vác cơ nghiệp cho bố mẹ.... Dự án khách sạn 5 sao Cristal Spear tại Pháp là bản dự án hoàn chỉnh đầu tiên của cháu, lúc bố mất nó mới đi được nửa quá trình xây dựng. Giữa năm lớp 12 cháu liền trở sang đó, chính thức làm chủ lễ khánh thành, bởi nó ứng tên chủ quyền của cháu..... – Tôi thấy sự ấm áp từ bàn tay anh đang lan tỏa, có lẽ anh đang an ủi tôi.... anh hiểu tôi, dù có đau có buồn nhưng giọng tôi luôn giữ được sự bình tĩnh hiếm người có được. Tôi là một tiểu Kết Kết, bình tĩnh đến lạnh nhạt chính là bản tính mà ông trời ưu ái ban cho.

- Xin lỗi vì để cháu nhắc lại chuyện không vui này .... – Mẹ anh đã phá đi bức rào cản ban đầu. Tôi nghĩ họ cũng không hề hám tiền của gia đình tôi, mà trong đôi mắt của hai người, toát lên vẻ ngưỡng mộ đặc biệt.

- Tập đoàn Vũ Liên... Thật không ngờ! Tập đoàn lớn nhất Việt Nam....Như vậy cháu chính là bảo bối của họ rồi? Bác chỉ biết con gái đầu của bà Vũ Liên khi xuất hiện trước công chúng liền gây ra tiếng vang lớn vì sự thông minh tài trí, là doanh nhân trẻ nhất mọi thời đại. Người ta chỉ đồn đại về cậu nhóc út ít và tiểu công chúa nhà họ xinh đẹp và thông minh vô cùng, không ngờ con trai mình sang đó lại bắt được bảo bối nhà họ. Bác nói thật, không biết nên vui hay nên buồn. Bác vui vì con trai bác yêu được một người tài giỏi, xuất chúng như cháu, nhưng bác lại lo nó thấy áp lực... Nhà bác cũng thuộc hạng trung của giới thượng lưu, chưa lên thượng đẳng như gia đình cháu. Tiền nhà bác khẳng định không thiếu, nhưng bác không muốn con mình bị mang tiếng lấy người ta vì tiền.....

Tôi vội vã cắt lời:

- Cháu và anh yêu nhau vì tình yêu của hai chúng cháu, chưa từng lôi vấn đề gia đình hay tiền ra để đề cập. Cháu cũng nói với mẹ cháu về việc giấu kín tên tuổi thân phận của cháu vì không muốn gặp phiền phức, cháu thích một cuộc sống đời thường, bên cạnh có người mình yêu. Công việc chỉ là phần nào thỏa mãn sở thích và cuộc sống, cháu tin anh cũng nghĩ vậy. Trước khi tới đây, cháu cũng không ngờ anh đứng lớp thượng lưu như mình, nhưng vẫn hết mực yêu anh, có lẽ anh cũng như cháu thôi....

- Đúng vậy.... Dù thế nào, bọn con cũng yêu nhau.... tiền bạc hay địa vị xã hội tuyệt đối không ảnh hưởng gì, con tin tưởng cô ấy. Mong bố mẹ đồng ý cho chúng con được kết duyên kiếp này cùng nhau...

Mẹ anh xoa xoa trán:

- Thực sự không phải bọn ta muốn chia rẽ các con, nhưng, chỉ sợ hai đứa chạy sang Bắc Kinh sống mà bỏ vợ chồng già này ở lại... Sản nghiệp gia đình trước nay anh chưa chịu tiếp nhận, anh muốn tính thế nào?

Thì ra hai người vẫn là lo chuyện tôi trộm anh đi mất. Anh quay sang tôi cười cười:

- Không phải chỉ cần có người thừa kế là ok sao? – Anh nhìn tôi đầy mờ ám – Không biết chừng người thừa kế đang nằm trong bụng Tiểu Hy của con rồi. Bố mẹ ráng chờ vài năm nữa, cho nó trở về để ông bà tiếp quản sự nghiệp gia đình là được mà.

Hai người già mắt lập tức trợn tròn nhìn vào bụng tôi, cái bụng tôi vẫn còn phẳng lì. Bố anh cười ha hả sảng khoái:

- Cha bố anh, không biết anh học tính khôn lỏi ở đâu, chưa gì đã tính đem con đi chịu trận thay cha. Ha ha... Nếu hai đứa đã tới mức này thì người già chúng ta còn dám phản đối cái gì, cứng quá lại mất cả chì lẫn chài ấy chứ....

Mẹ anh vội vàng chuyển sang bên tôi ngồi, xoa xoa cái má tôi âu yếm:

- Con à, không biết có chưa thì tốt nhất nên đi kiểm tra bác sĩ. Nếu mà chưa có thì hai đứa tiếp tục cố gắng, để cho bà già này có cháu ẵm.

- .................

Trước kia anh có nói anh trồng rất nhiều hoa cẩm tú ở trong vườn, hóa ra anh không lừa tôi, khu vườn kia, chính là vườn cẩm tú. Tôi mặc Yukata màu cẩm tú, đi guốc gỗ chạy lon ton trong khắp khu vườn. Cẩm tú ở đây giống như ở Nhật, có rất nhiều màu, hẳn là anh đã rất vất vả khi pha chế độ PH cho đất.

Anh bước đằng sau tôi, mỉm cười:

- Đây là nhà riêng của anh! Chào mừng em trở thành chủ nhân của nó.

Ngôi nhà của anh giống như những ngôi nhà gỗ trong truyện cổ tích, xinh đẹp và đáng yêu vô cùng. Nhưng sở thích của tôi vẫn là kì lạ:

- Em muốn ở chung cư.... – Tôi nhăn mày – Ở thế này rộng quá, không có anh sẽ thấy trống vắng lắm.

- Anh biết... – Anh ôm tôi cười nhẹ – Nơi này chỉ để khi chúng ta cùng con về Việt Nam nghỉ dưỡng....

- Như vậy em phải chọn cái giá thích hợp bán bớt đống biệt thự kia đi... – Đúng vậy, không ở để trống rất phí, bán bớt đi lấy tiền cũng được. Tôi sẽ bán cho lão đại nhà tôi, chẳng phải chị ấy rất thích sưu tập biệt thự hay sao?

- Em thật là... Sở thích kì quái. – Anh cười vui vẻ, lại bắt đầu ôm hôn tôi cuồng nhiệt....

Chúng tôi nằm trên bãi cỏ xanh mướt, dưới những táng hoa cẩm tú đủ màu sắc trải qua một đợt kích tình, áo váy trải lung tung trên nền đất. Bất cứ nơi nào thú tính của anh cũng dễ dàng bộc phát, tôi càng ngày càng khâm phục.

Anh nằm trên người tôi, hít hà hương cơ thể của tôi, chất giọng nghiêm túc lạnh lùng vẫn còn chút khàn khàn dục vọng:

- Nào, giờ em có thể giải thích mọi chuyện em nói với cha mẹ anh buổi sáng nay... yêu cầu, hết sức thành thật, không thì em sớm muộn cũng biết mình phải chịu hình phạt như thế nào. Nói xong, anh khẽ nút nhũ hoa của tôi một cái rõ đau, khiến tôi đang hồi sức cũng phải hé răng mà rên rỉ.

- Chuyện sáng nay em nói là sự thật... Ừm... Thân phận của bọn em cha mẹ vẫn giấu kĩ để bớt ảnh hưởng từ phía dư luận bên ngoài, hơn nữa họ cũng muốn em tìm được người bạn thực sự, tình yêu chân thật, không bị cuốn vào thói hư tật xấu của lớp thượng lưu...

- Quả thật cách làm của bố mẹ em rất được, bảo vệ được cả tâm hồn và sự an toàn của con cái....

- Em phải nhận xét rằng em đã thực sự hạnh phúc khi được sinh ra ở gia đình này, áp lực duy nhất đè nén em chính là mất đi người thân. Bố em bị bệnh mà qua đời, năm ấy đối với em quả thật nặng nề vô cùng........ Rất may, em gặp anh, tìm được niềm vui từ anh, em ngày ngày tháng tháng vì sự xuất hiện của anh trong cõi đời mà vơi vai nỗi buồn của việc mất bố. Em là con gái út trong nhà, nên được cưng chiều rất nhiều. Mà những dự án, những đóng góp của em, bố mẹ luôn tiếp nhận không hề có chút coi thường. Sau này mới biết, em được một phần tài sản không nhỏ, mà ở mỗi phần tài sản, đều có chút đống góp ít hay nhiều từ em. Năm lớp 8, em theo bố đi công tác ở Pháp. Ngày ngày bố đi làm, tối lại dẫn em đi chơi. Em cũng tận dụng ngày ngày không có việc để xây dựng một bản kế hoạch hoàn chỉnh. Bố sau khi đọc được liền nhấc bổng em lên, nói rằng: "Con gái bố quả là thiên tài." Bố đã dùng tên của em để phát triển dự án này, nhưng tiếc rằng bố chưa được nhìn nó hoàn thành liền đi tới một thế giới khác. Bố nói: "Tiểu Hy, đấy là món quà bố dành tặng con nhân dịp con 18 tuổi – trở thành một thiếu nữ xinh đẹp vẹn toàn. Ngày khánh thành, chính là ngày sinh nhật của con đấy bé yêu." Anh còn nhớ khi em xuất hiện những ngày cuối cùng, đó là những ngày em chuyển sang Pháp để đốc thúc các công tác cuối cùng trước khi Cristal Spear ra đời, vào ngày sinh nhật 18 tuổi của em. Lúc đó, thực sự nhớ bố rất nhiều, em thèm sự quan tâm của anh, nên đã liều mạng quay trở lại – tuy rằng sự quan tâm còn đó, nhưng lại hứng thêm vài nhát dao.

- Xin lỗi, Tiểu Hy.... Ngày đó anh không biết.... Mọi thứ gần như sụp đổ khi em đột ngột biến mất...

- Không sao, mọi chuyện đã qua rồi, em cũng có được anh rồi đấy thôi. Sau này sang Bắc Kinh em đi qua khắp các nẻo đường để tìm trong đó bóng hình của anh, như trước kia chỉ cần quay đầu là thấy, nhưng khi đó, dù có đi đâu, quay bao nhiêu độ vẫn không thấy bóng dáng anh đâu. Em ngoài học, còn tự trí nhớ nhớ về những mảnh đất trống có vị trí tuyệt đẹp, ngồi thiết kế dự án khách sạn 5 sao ở Bắc Kinh. Khi anh sang đấy, bản kế hoạch đã được gửi về cho mẹ em, và chị gái em đã được cử sang đấy một thời gian để đốc thúc tiến hành bước mở đầu.... Hiện tại nó đang đi vào giai đoạn cuối rồi, như em có nói qua, nó sẽ khánh thành vào ngày em kết hôn. Tương lai, em chỉ cần anh cùng em tiếp quản nơi đó, như vậy là đủ rồi.

- Còn món quà sinh nhật và món tài sản khổng lồ bố để cho em?

- Đồ ngốc, không phải theo cách của anh sao! Sinh thêm một đứa ném cho bà ngoại quản, rồi thay em tiếp quản cơ nghiệp đó là được rồi.

Anh bật cười vui vẻ:

- Vậy mà có lúc anh nghi ngờ về trí tuệ của em đấy. Nếu vậy.... – Anh dừng lại, lấy mũi anh cọ nhẹ lên mũi tôi, mặt đối mặt – Chúng ta nên sớm sinh quý tử cho nó thay ta tiếp đảm mọi chuyện, hai ta ngày ngày phiêu bạt giang hồ, làm một đôi thần điêu quyến lữ ....

Đoạn sau chắc không phải kể, tôi lại bị anh lần lại lần triền miên dây dưa, cả người mệt mỏi mặc anh gieo mầm mống vào cơ thể, nếu một lúc sinh đôi thì tuyệt vời trên cả tuyệt vời, tôi thầm nghĩ.

Bữa tiệc chào đón tôi tiếp nhận sản nghiệp, khách khứa tham dự rất đông. Lục lại mớ tài liệu mẹ ném cho, hóa ra anh cũng thuộc tốp đầu con rể ưng ý của mẹ.

Vì thế, ngày đó, tôi trở về nhà, để cho đám nhân viên biến mình thành một nàng công chúa thực sự, nàng công chúa của những câu chuyện cổ tích. Tôi và anh xứng đáng ở bên nhau, công chúa và hoàng tử rất xứng đôi mà.

Khi tôi từ trên gác bước xuống, cả đám người dừng lại mọi động tác, quay lại ngắm nhìn những bước chân uyển chuyển của tôi. Quả thật không sai, dù anh có lẫn trong hàng trăm người, nếu anh ở, tôi nhất định nhanh chóng tìm ra anh. Đôi mắt anh say đắm nhìn tôi, mỉm cười chúc mừng. Tôi vẫn uyển chuyển từng bước, đám đông rẽ ra để tôi bước đi. Đứng trước mặt anh, tôi và anh liền không ngần ngại trao nhau nụ hôn say đắm, anh vòi chíp chíp, còn tôi vòi bạc hà. Cả hội trường tĩnh lặng không một tiếng động, cho đến khi chúng tôi lưu luyến dời môi. Tôi cất tiếng oanh vàng của mình:

- Mẹ! Con sẽ gả cho người này – Dương Viết Quân.

Tiếng vỗ tay ầm ầm như sấm vang lên rung cả căn phòng, tiếng chúc mừng khắp nơi hoan hoan hỉ hỉ. Tôi hạnh phúc, anh hạnh phúc, trừ hai người ra, thì mọi người cũng vui vẻ hạnh phúc. Trừ hai người, tôi muốn nhắc đến đầu tiên, chính là cô người yêu cũ của anh, tuy rằng sau đêm đó anh đã đoạn tuyệt quan hệ với cô ta, ngay cả tình bạn bình thường cũng không giữ lại. Tôi mời cô ta tới đây để cho cô ta cùng mọi người vỗ tay vui vẻ chúc mừng tôi, mặc cho môi cô ta vì tức vì đau cắn tới bật máu cũng mặc kệ. Khi tôi và Dương Viết Quân đứng bên nhau để cho mọi người tới chào hỏi, chúc mừng, cô nàng có lấn tới một lần, mở miệng:

- Dương Viết Quân! Chúc mừng anh câu được rùa vàng.

- Xin lỗi! Tôi không biết cô! Lời chúc này cũng không dám nhận.

Cô nàng có vẻ rất shock, giậm chân:

- Anh giỏi lắm! Phủi tay rất giỏi! Được, tôi nhất định nhớ lấy thù này...

Tôi nâng ly:

- Rất hoan nghênh! Cụng một ly nào! Tôi sẵn sàng tiếp nhận thư chiến.

- Hừ! Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã... Hai loại người không ra gì mới có thể chung sống được với nhau.....

Cô nàng nói xong liền lập tức giẫm gót bỏ về, tôi có nhờ hai vệ sĩ xách cô ta ra tận ngoài cổng, ai nói dám trêu chọc vào tôi, tôi chính là dùng quyền lực để trả thù như thế đó.

Còn người thứ hai ư........ chính là một người lâu lắm mới xuất hiện trong cuộc đời tôi. Khi tôi từ phòng rửa tay trở ra ngoài, người đàn ông đó đã đứng sẵn ngoài cửa chờ đợi tôi.

- Quan Vũ Hy, 5 năm không gặp, em càng ngày càng xinh đẹp quyến rũ lòng người.

Tuy rằng lời nói anh ta như khen ngợi, nhưng chính xác thì anh ta dùng ngữ khí cùng khuôn mặt biểu cảm của một tảng băng để nói chuyện với tôi. Người đàn ông băng giá này, có ai nghĩ được hắn động lòng với một Tiểu Kết Kết như tôi không?

Từ trước tới nay tôi không tin, giờ cũng không tin, tôi chắc chắn anh ta có ý đồ xấu, ham hố tài sản của tôi chẳng hạn.

Tôi không trả lời anh ta, từ rất lâu rồi, đã học được thói quen không để anh ta vào mắt. Tiểu Kết Kết khi hận một ai đó, chính là không chấp nhận để thế giới của mình tồn tại con người này. Vì vậy, trong thế giới của tôi, mãi mãi không có hình bóng của người đàn ông băng sương, kẻ đã phản bội niềm tin của tôi để cướp đi dự án khách sạn tôi tặng mẹ sinh nhật ở Las Vegas.

- Dương Viết Quân sao? Tôi có thể giết chết hắn bất cứ lúc nào....

- Tôi cũng có thể liều mạng với cả nhà anh, nên hãy tự biết suy nghĩ một chút... – Tôi lạnh giọng.

Hắn vuốt vuốt nếp nhăn giữa đầu mày, giọng có chút khổ sở:

- Tiểu Hy... Em vẫn hận tôi..... Chừng ấy năm rồi em vẫn không cho tôi một cơ hội giải thích.... em nên biết rằng tôi yêu em, tôi yêu em hơn bất cứ gì trên đời này......

- Vậy tôi cũng có lời để nói, nếu anh yêu tôi, làm ơn tránh xa cuộc sống của chúng tôi ra.... Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa....

Tôi nói và bước đi thật nhanh, 12 năm trước đây, tôi cũng đã đứng trước mặt anh ta và nói:

- Làm ơn cho tôi yên.... Tránh xa tôi ra......... hãy để cuộc sống của tôi được yên ổn.......

Bây giờ khi tôi quay lưng, đã chẳng mảy may quan tâm dáng hình của anh ta gục xuống:

- Tại sao? Tại sao không cho tôi một cơ hội?

- Nên nhớ rằng, mẹ tôi là dì ruột của anh, tôi là em gái họ của anh, Hàn Lâm Phong ạ.

- .........

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top