Chương 9

Joel từ trạng thái ngây ngất hồi phục lại, cảm giác mỹ mãn khi ôm mỹ nhân trong ngực. Hắn nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, mỉm cười một cách vô thức. Vật nhỏ trong ngực nhúc nhích, Ti Ti chậm rãi ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt lười biếng thật mê người, đôi mắt mông lung khẽ chớp. "Mấy giờ rồi?"

"Ngủ thêm chút nữa đi, em vừa mới ngủ." Joel yêu thương hôn nhẹ trán cô.

"Vâng!" Cô ngoan ngoãn nép mình vào lồng ngực ấm áp của Joel... "A!" Đột nhiên nhớ ra điều gì đó cô hét to lên: "Bọn họ..."

"Yên tâm, đây là phòng anh, bọn họ không biết." Hắn dẹp tan ý định ngồi dậy của cô.

"Phòng anh?!" Ti Ti lần nữa hét lên: "Bọn họ thấy anh ôm em đi, nhất định sẽ tìm em khắp nơi, sau đó phát hiện em không có trong phòng mình, có thể ngh ĩem bị bắt cóc rồi!"

Joel nhướng mắt: "Nếu xem đây là một vụ bắt cóc, tay nghề cũng quá kém cõi!"

"Dù sao, bọn họ nhất định sẽ tìm ra em!" Ti Ti nói chắc chắn, đồng thời cầm lấy điện thoại cạnh giường: "Nhanh, phòng anh số mấy?"

Mười phút sau, Joel từ phòng tắm đi ra, Ti Ti còn ở bên trong kêu to: "Lấy quần áo giúp em!"

Joel nhún vai, chậm rãi đem áo choàng treo trên cửa phòng tắm, sau đó mặc quần dài vào chân trần ra khỏi phòng đi đến mở tủ lạnh trong phòng khách tìm kiếm đồ ăn, nhưng chỉ thấy toàn đồ uống chất đầy trong đó.

Hắn nhấc điện thoại lên bấm số.

"Xin chào, tôi là khách trú phòng 308, làm phiền..."

Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa liên tục, Joel nhướng lông mày: "Xin chờ một chút!". Hắn đặt điện thoại xuống đi mở cửa,cửa vừa mở ra liền nhìn thấy một đám người đứng bên ngoài, hắn không nói tiếng nào mở rộng cửa cho bọn họ tiến vào, rồi bước vào phòng trong hô to một tiếng: "Bé con, bọn họ tới rồi!". Lại không nói không rằng, tiếp tục cuộc điện thoại bị bỏ dỡ lúc nãy.

"Xin chào, làm ơn đem lên phòng tôi hai phần hải sản."

Dặn dò xong, hắn buông điện thoại ra, không buồn chào hỏi ai lặng lẽ bước đến sô pha ngồi xuống quan sát nhất cử nhất động bọn người đứng lố nhố trong phòng khách. Những người đó trở nên lúng túng, ánh mắt lo lắng nhìn lẫn nhau, không một ai dám nhìn thẳng hắn, cảm giác dường như mình đã làm sai chuyện gì đó, tâm trạng bất an đều giống nhau. Họ cảm nhận từ trên người gả đàn ông tóc dài nữa thân trên để trần phát ra một khí thế áp bách bức người, ép họ đến khó thở.

Hai cô em gái của Hanson vừa vào cửa ánh mắt liền dán sát vào trên người Joel, vẻ mặt chính là háo sắc làm cho người khác toàn thân nổi da gà.

Ti Ti vừa bước ra khỏi phòng ngạc nhiên khi thấy mọi người giữ nguyên tư thế đứng, không khỏi kinh ngạc kêu lên: "Ơ! Ba mẹ, sao mọi người lại đứng như vậy? Tất cả mau ngồi xuống đi! Joel, anh sao lại như vậy nha, không mời mọi người ngồi xuống, mà tự mình ngồi như thế."

Ti Ti liếc mắt nhìn Joel vẫn như cũ bất động, vội vàng mời mọi người ngồi xuống, đồng thời đưa cho mỗi người một lon bia.

"Xin lỗi, tôi không biết pha rượu, anh ấy..." Cô vẫn liếc nhìn Joel: "Có lẽ sẽ không giúp tôi, cho nên mọi người uống đỡ bia." Cô nhìn mấy vị đàn ông kia nói, đồng thời ngồi xuống bên cạnh Đỗ Lệ Lệ, bất ngờ bị Joel một phát bắt được đặt ngồi trên đùi hắn, cô la lên một tiếng giãy dụa muốn thoát khỏi nhưng cánh tay sắt kia gắt gao siết chặt không buông.

Xem cảnh tượng diễn ra trước mắt tất cả mọi người đều bối rối, Đỗ Nhậm Phi thì ho nhẹ hai tiếng: "Ah, không sao, không quan trọng, uống bia cũng được." Hắn thì thào nói, rồi sau đó khẽ liếc Joel: "Đây là..."

Ti Ti nghe vậy lập tức ngừng giãy dụa chợt vỗ trán một cái:"Ah, em đúng là hồ đồ, làm thế nào quên giới thiệu cho mọi người! Ha ha, xấu hổ, xấu hổ, anh ấy chính là chồng con, ba của Hạo Hạo, tên anh ấy làJoel..." Cô đột nhiên dừng lại, ngượng ngùng liếc sang Lệ Lệ cười cười.

"Tên phát âm có chút giống đúng không? Cho nên em mới có thể nghe lầm."

Đỗ Lệ Lệ nhìn trộm gã đàn ông trước mắt cũng có mái tóc đen đôi mắt màu xanh này, trong lòng không tự giác làm phép so sánh với... Aiz, kỳ thật căn bản cũng không cần so đo đong đếm gì, nếu đem hắn ta ra so sánh sẽ chỉ làm tất cả đàn ông xấu hổ mà thôi. Vận khí Ti Ti thật sự là quá tốt, đúng là trong họa có phúc, nhầm lẫn lớn nhưvậy mà có thể kiếm được một gã đàn ông phong độ sáng ngời như thế.

Joseph cũng không hiểu Joel và Joe phát âm có liên can gì tới nhau, hắn chỉ là lịch sự tự giới thiệu về mình.

"Joseph Rehm."

"Hanson Ray." Hanson tự giác giới thiệu mình tiếp theo.

Vì vậy, từng người một tự động báo cáo danh tánh của mình với Joel, ngay cả ba mẹ Ti Ti cũng làm theo, bọn họ cũng không rõ lắm tại sao mình phải làm điều đó, chỉ là hoàn toàn khuất phục trước khí thế bừng bừng của Joel, cảm giác mình nhất thiết "Cần phải" hướng Joel"Báo cáo".

Người cuối cùng "Báo cáo"xong, Joel vẫn im lặng không nói một lời, Ti Ti nổi giận hung hăng huýt khuỷu tay ra đằng sau, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, xoa xoa bụng mình liếc cô một cái, lúc này mới biếng nhác mở miệng.

"Joel Rocks."

Hai giây ngừng trôi, rồi sau đó là hàng loạt âm thanh kinh hãi cũng có, ngạc nhiên cũng có, ngầm ghen tị cũng không thiếu vang lên góp phần tạo nên một bản hoà tấu đầy cảm xúc.

"Gia tộc Rocks?!"

"Chủ tịch tập đoàn Seth?!"

Đỗ Thiên Hoà và Thẩm Như Ưu vẻ mặt tràn đầy kinh hỉ tiến lên phía trước.

"Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới, chủ tịch tập đoàn Seth hoá ra là con rể của chúng ta!"

Joel thế nhưng lại lạnh lùng chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua: "Tôi có ý định sẽ đem mọi người trục xuất khỏi Mỹ..."

Toàn bộ người Đỗ gia thê lương biến đổi sắc mặt, Ti Ti huýt khuỷu tay lần nữa lên bụng Joel, hắn rên một tiếng, xoa bụng mình, lời hay ý đẹp muốn nói nuốt vào trong.

"Chính là, nếu tôi không buông tha mọi người, bụng của tôi khó tránh thương tổn."

Ti Ti phì cười: "Đáng đời anh!"

"Đúng, đúng, anh xứng đáng..."Joel nhịn không được thở dài:"Toàn bộ thế giới không ai không sợ anh, duy nhất chỉ có mẹ con em là khi dể anh!"

"Phải không?" Ti Ti hừ hừ: "Vậy của anh thì như thế nào?"

Joel nhất thời suy sụp tinh thần.

"Thôi nào, bé con, em biết rõ đó là âm mưu của bọn họ, không thể trách anh!"

Ti Ti cười nhạt: "Em đây được gọi là gì? Vợ trước ư?"

Joel nhíu mày, "Vợ trước", đột nhiên nở nụ cười tà ác, cùng lúc đứng đặt tay trên vai cô bế lấy đi về phòng.

"Ah – Anh... Anh sao lại vào đây, anh muốn làm gì em?"

"Chứng minh em không phải vợ trước!"

Những người còn lại chỉ có thể trơ mắt, ngây ngốc yên lặng chào cờ, nhìn cửa phòng từ từ đóng lại.

* * * * * *

Một tháng sau, Joel mang theo vợ yêu lặng lẽ quay về Boston.

Khi hắn tìm được Ti Ti, bất chấp sự phản đối của cô trực tiếp bắt cóc cô đến Châu Âu du lịch, thứ nhất là vì hắn không thích dính dán tới cha mẹ cô, tránh càng xa thì càng tốt; thứ hai nắm lấy cơ hội đi hưởng tuần trăng mật; ba là tiện thể né sự kiện đính hôn phiền phức với tiểu thư Jodie Tô.

Trở về sau chuyến du lịch dài hạn, Ti Ti đã dọn hẳn đến nhà hắn ở, vì không muốn cô tiếp tục làm việc vất vả nên hắn quyết định để cho cô làm một hiền thê ăn không ngồi rồi, cùng hắn vận động cùng hắn dạy dỗ con cái. Nhưng...

Cuộc sống cứ thế trôi qua, nhưng lâu ngày cũng gây nhàm chán!

Ti Ti ngồi trên ghế làm việc, cả thân hình gần như đều lọt thõm trong cái ghế, cô tưởng tượng hình ảnh Joel ngồi ngay ngắn ở trên ghế chuyên tâm giải quyết công việc.

Thật là chán! Lúc cô đến đây đã không thấy Joel, Molly cũng không thấy bóng dáng đâu, đành phải một mình chờ hắn trong phòng. Cô lười biếng quan sát đủ kiểu thiết bị trong văn phòng, nghe nói Joel là một kẻ lãnh khốc vô tình cuồng công việc, ngày trước cơ hồ toàn bộ thời gian đều ở văn phòng, thường thường mười ngày nửa tháng hắn ngủ luôn trong phòng nhỏ được bố trí thêm trong phòng làm việc.

Giờ hắn khác xưa nhiều lắm, đi muộn về sớm là chuyện thường, nếu không phải việc đặc biệt quan trọng cần hắn xử lý, hắn tức khắc giao luôn công ty cho Davy và Philip quản lý, còn mình thì đưa cô đi khắp nơi ngắm cảnh, dạo phố mua sắm. Thậm chí hắn còn đưa cô sang tận Nam Phi cho cô nếm thử cảm giác cưỡi lạc đà trong sa mạc bằng máy bay riêng của hắn tính cả đi lẫn về chỉ vỏn vẹn trong một ngày, có khi hứng lên hắn đem cô bay đến Hà Lan chỉ để ngắm biển hoa Tulip.

Chỉ bởi vì cô ăn ở không, cho nên mới theo hắn đi khắp chốn.

Lãnh khốc vô tình? Ti Ti cau mày nghi ngờ, có sao? Nhiệt huyết của hắn quá mức mãnh liệt đôi khi khiến cô có chút không chịu nổi. Cô nhún vai, cởi giày, khoanh chân lên ghế mà ngồi, mở máy tính ra chơi game, sợ vô tình trong lúc chơi xoá mất những dữ liệu quan trọng trong máy nên thôi. Cô ngồi chồm hỗm, gục xuống bàn nhàm chán lật xem các văn bản hợp đồng, các báo cáo số liệu đầy ấp trên bàn, vừa cho vài quả dâu vào miệng.

Cô nằm úp xuống bàn... Mí mắt bắt đầu nặng nề, ngáp thậtlớn, a, buồn ngủ quá!

"Cô làm gì ở đây?"

Một giọng nói uy nghiêm quát lên đánh thức cô, cả kinh bật ngồi dậy, máy móc đem đĩa dâu tây kéo về phía mình, lúng túng làm cho nước văng tung toé dính lên hết mọi thứ ở trên bàn.

"A! Tiêu rồi, tiêu rồi!" Tay chân cô loạn cả lên, dùng ống tay áo lau mấy vũng nước đọng, lao lấy lau để, đang lau thì phát hiện vũng nước đã chuyển sang những vệt màu hồng phấn nhànnhạt lưu lại trên đống văn bản giấy tờ, "Sao lại thành ra thế này?" Cô càng cố gắng lau mạnh hơn.

"Đủ rồi! Không cần lau, vô ích thôi!" Thanh âm uy nghiêm lần nữa vang lên, lần này phát ra từ trước bàn làm việc.

Ti Ti hoảng sợ ngẩng đầu, trước mắt là một nữ công chức chuẩn mực điển hình. Ngoài ba mươi, ngũ quan tự tin toát lên vẻ đoan trang, thần thái nghiêm nghị, quần áo sang trọng tượng trưng cho sự nghiệp thành công, giọng nói bình tĩnh đe doạ chứng tỏ cô ta là người quen ra lệnh cho người khác, lúc này ánh mắt của cô ta ẩn chứa tức giận nhìn cô không hài lòng.

"Tôi... Tôi... Thực xin lỗi, thật sự xin lỗi!" Ti Ti nhất thời co quắp lại ấp úng nói.

"Thực xin lỗi? Cô cho rằng một tiếng xin lỗi đủ để bồi thường tổn thất sao?"

"Nói! Ai cho phép cô vào đây?" Giống như đang khiển trách cấp dưới của mình, người phụ nữ đó mắng không chút lưu tình:"Chẳng lẽ cô không biết nơi này là văn phòng Chủ tịch sao? Nhìn diện mạo của cô! Ăn mặc thật tuỳ tiện một chút quy tắc cũng không có, cô trực thuộc bộ phận nào? Trả lời mau!"

"Bọn họ không có ở đây, cho nên tôi..." Kỳ quái, cô ta dựa vào cái gì mắng mình dử dội vậy ta? Ti Ti không khỏi tự hỏi.

"Cô chưa được sự cho phép mà tự ý vào đây? Cô có ý đồ gì?"Người phụ nữ đó giận dữ lớn tiếng hỏi.

"Ý đồ? Tôi có thể có ý đồ gì? Tôi chỉ là ở trong đây chờ chủ nhân quay lại thôi. Cô là ai? Không phải cô cũng tự ý vào?"Có vấn đề, thì ra vẫn có nhiều phụ nữ khác có thể tự do ra vào văn phòng của Joel, ừm, chắc chắn có vấn đề. Ti Ti không tự chủ thầm nghĩ.

"Tôi là Lam An Đình, Chủ tịch của chuỗi cửa hàng bách hoá Bắc Kinh, Phó Chủ tịch Davy mời tôi vào đây cùng Chủ tịchRocks thảo luận về các chi tiết trong hợp đồng." Cô nheo mắt căm tức nhìn Ti Ti: "Cô rốt cuộc là người nào? Dám xông vào văn phòng Chủ tịch, cô không nói thật, tôi gọi bảo vệ..."

"Huh? Công việc này không phải do Davy phụ trách sao?" Ti Ti thì thào lẩm bẩm, phớt lờ uy hiếp của An Đình, cô cầm lấy điện thoại trên bàn trực tiếp bấm dãy số nội bộ gọi cho Davy.

"Hey, Davy, tôi là Ti Ti, tôi muốn hỏi xem anh đang nghĩ gì? Rõ ràng là việc của anh, vì sao giao cho Joel?" Ti Ti nhíu mày quan sát vẻ mặt kinh ngạc của An Đình: "Vậy thì thế nào? Joel nói hết thảy đều do anh quyết định." Cô cong miệng lên: "Nhưng, chúng ta đã nói qua... " Bất đắc dĩ thả chân xuống ghế, cô khom người kiếm giày: "Phải không? Tại sao?" Cô ngờ vực ngó An Đình chăm chăm: "Joel nói thế nào?" Cô cho chân vào giày.

"Thật sự, anh ấy nói như vậy?"Cô khó chịu nhếch mày, lên giọng: "Đúng vậy, đúng vậy, tôi đương nhiên giả bộ như không biết.". Thừa lúc còn sớm biến khỏi đây cho xong, miễn cản trở bọn họ ánh mắt qua lại, Ti Ti cắn cắn môi nghĩ, "Có ý gì?! Anh nói vậy là sao? Người ta đường đường là nữ Chủ tịch của chuỗi cửa hàng bách hoá nha, tôi là cái gì chứ! Đương nhiên không thể ảnh hưởng đến của bọn họ rồi." Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ. "Hiểu lầm? Ai hiểu lầm? Tôi sao?"

Cô một bụng hoài nghi đứng trước An Đình từ từ quan sát, lầm bầm trong miệng: "Chết tiệt! Sao mình thấp hơn cô ta chứ? Không, mình không hiểu lầm, nhất định có lý do khiến mình nghi ngờ?"

Đúng rồi, chỉ có khả năng là phụ nữ! Nếu không phải là phụ nữ xinh đẹp thì cũng là phụ nữ có năng lực.

Đáng ghét, một đống phụ nữ chưa chồng chưa người yêu sao cứ thích quấn lấy Joel, cô so với từng người thua kém mọi mặt? Một đám phụ nữ, người nào người nấy đều có sở trường của riêng mình lần lượt xuất hiện đả kích sự tự tin của cô, khiến cô thấy mình thật vô dụng?

Mười năm trước, hắn cũng không có bộ dáng như hiện tại khiến tâm phụ nữ chao đảo, nhưng bây giờ, bất luận đi đến chổ nào đều trở thành tâm điểm thu hút mọi người. Đợt nghỉ dưỡng một tháng kia, vô số ánh mắt ngưỡng mộ lộ liễu không thèm che dấu, cô có thể biết được bọn họ trong đó có bao nhiêu là cuồng si, chỉ ước rằng làm thế nào ở cùng một chỗ với hắn?

Cô thật sự rất yêu Joel, nhưng có trời chứng giám, cô thật sự càng lúc càng thấy hối hận gả cho đàn ông xuất sắc như vậy! Thích một người bình thường rồi chung sống với người đó, tối thiểu cô sẽ không sống trong bất an một ngày đẹp trời nào đó bị hắn bỏ rơi.Dưới sự dò xét của Ti Ti, An Đình kiêu ngạo ngẩng cao đầu, khinh thường nhìn Ti Ti, càng tăng thêm sự khó chịu trong lòng Ti Ti. "Yên tâm, tôi sẽ coi như chưa có gì xảy ra, cô có thể đi được rồi?"

Ti Ti càng lúc càng khống chế không nổi tâm tư, nỗi phiền muộn trong lòng đột nhiên trỗi dậy, cảm giác chua xót dâng lên."Ưm! Hắn tất nhiên sẽ nhanh quay lại, có người ở đây chờ hắn mà!"

Nhìn thấy chiến thắng lấp loé trong mắt An Đình, lửa giận trong lòng Ti Ti rốt cục bị đốt đến cực điểm, khóe miệng bất giác mỉm cười xảo trá.

"Đừng khách khí, chỉ cần anh giúp tôi một việc nhỏ là được rồi... Đừng vội?" Cô đột nhiên bày ra một tư thế quái đản, "Chính là phiền anh nói với Hạo Hạo một tiếng, tôi sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới với Viên Linh tiếp, ít nhất ba năm hoặc năm năm sẽ trở về, bảo thằng bé an tâm sống ở nhà bà nội đừng lo lắng cho tôi, OK?" Nói xongbỏ điện thoại xuống, dùng tốc độ thi chạy trăm mét lao ra khỏi phòng, xẹt qua Molly đi phía trước khiến cô ấy giật mình, cấm đầu cấm cổ chạy ù vào thang máy dành riêng cho Chủ tịch, cửa thang máy vừa đóng lại, cô tức khắc la to một tiếng,"Yeah!"

An Đình chẳng hiểu ất giáp mô tê gì chỉ lặng căm đứng yên nhìn Ti Ti như gió lốc bay ra khỏi phòng, sau đó Davy sắc mặt căng thẳng khẩn trương đi vào,"Ti Ti! Ti Ti... Cô ấy đâu rồi?"

Không thấy Ti Ti, Davy sợ hãi mất hồn, quay sang An Đình hỏi không ngớt về tung tích của Ti Ti.

An Đình chỉ ra bên ngoài, Davy lấy tốc độ tên bắn lao ra, không ngừng lẩm bẩm trong miệng, "Tiêu rồi! Tiêu rồi! Lần này xong đời, mình lại gây hoạ lớn nữa!" Vọt tới trước thang máy, hắn sốt ruột đi tới đi lui chờ thang máy. Chờ cả ngày rốt cuộc cửa thang máy cũng mở, Joel từ trong thang máy bước ra, Davy thậm thò thậm thụt tìm kiếm sau lưng Joel, "Ti Ti? Anh có gặp Ti Ti không?"

"Búp bê? Có, cô ấy nói đi gặp một người liền vội vàng chạy, cũng không biết việc gì mà gấp đến vậy, có lẽ trễ giờ. Sao? Tìm cô ấy có việc gấp sao? Nhìn sắc mặt em xám xịt." Joel không biết đại họa giáng xuống đầu, vẫn cười hỏi.

"Gấp? Em sắp phát điên rồi! Ti Ti và An Đình đụng mặt trong phòng anh... Cô ấy hiểu lầm! Sau đó bỏ chạy... Cô ấy, cô ấy nói đi tìm Viên Linh..."

Davy còn chưa nói xong, sắc mặt Joel xám như tro tàn, hai người đồng thời xoay người vọt vào thang máy, trước khi cửa thang máy đóng lại, vừa hay nhìn thấy Philip đi tới, miệng lahét ồn ào, "Này! Hai người sao chạy vào đây? Chủ tịch Lam làm sao bây giờ?"

Davy một tay ấn nút giữ cửa thang máy, một tay chộp cổ Philip kéo vào. "Mau! Có nhiều người tìm sẽ nhanh hơn!"

Molly giật mình khiếp sợ trợn mắt nhìn ba tên trùm của công ty chạy trối chết giống như mông bị lửa đốt biến mất trong nháy mắt, cô quay đầu lại nhìn thấy Chủ tịch Lam đứng ở cửa phòng làm việc.

Cô bất an nuốt nước miếng."Bọn họ... Ừm, chắc có việc đột xuất, có lẽ... Có lẽ rất nhanh sẽ trở lại."

An Đình sắc mặt quái dị nhìn Molly chăm chăm.

"Nếu được... Chủ tịch Lam, cô có thể dời lại ngày khác..."

An Đình lắc đầu, "Không sao, tôi có thể đợi bọn họ." Kiên nhẫn chính là một trong những điều kiện quan trọng dẫn đến thành công, huống chi có "giá trị cao" như thế, bỏ ra chút tâm tư là đáng giá.

Molly không biết nói gì, cô bất quá cũng chỉ là thư ký quèn mà thôi.

"Nếu vậy, mời Chủ tịch Lam..."Molly đang nói giữa chừng đột nhiên im lặng nín thở giống như có phát hiện mới về , mắt chữ O miệng chữ A nhìn bóng dáng quái vật thấp thoáng từ thang máy chầm chậm đi ra, vâng quái vật đó chính xác là Ti Ti, tay trái cô nàng ôm một túi trái cây, tay phải cầm quả lê nhàn nhã nhấm nháp.

"Hi, Molly!"

Molly vẫn không tin vào thị giác của mình, mở to mắt nhìnTi Ti thiếu điều sắp rách cả khoé mắt.

"Được rồi, đừng nhìn tôi như thế, tôi đâu phải quái vật, " Ti Ti nhún nhún vai. "Bọn họ đi đâu hết rồi?"

Molly không hờn không giận trừng mắt ngó cô.

Ti Ti chớp mắt, bộ dáng ngây thơ vô số tội. "Tôi chỉ ra ngoài mua trái cây thôi!"

Molly vẫn nheo mắt nhìn cô.

"Tôi nói thật!", Ti Ti nói dối đạt tới trình độ mắt không chớp mặt không đỏ, "Nhân tiện tặng bọn họ lễ vật nho nhỏ." Cô le lưỡi thấp giọng lẩm bẩm, sau đó lướt mắt qua An Đình, "Ah, Cô còn ở đây sao? Bọn họ... Có thể sẽ trở về muộn." Tự nhiên ngồi vào cái ghế dựa bên cạnh Molly, bất ngờ đưa ra lời khuyên đặc biệt với An Đình.

Sắc mặt An Đình biến hoá cực kỳ khó coi, thân thể cứng nhắc quay vào phòng Chủ tịch.

"Đáng đời!" Trước khi cánh cửa đóng lại, Ti Ti cũng kịp đưa ra cái mặt quỷ, "Ai bảo cô kiêu ngạo!" Quay đầu lại trông thấy Molly mở miệng muốn nói, liền vội vã lấy trái dâu tây nhét vào miệng cô ấy.

"Chuyện không liên quan đến cô, vì thế không nên nhiều lời, đặc biệt là khi có người gọi điện hỏi tôi, cô hiểu không?"

Chưa từng gặp người nào cứng đầu như vậy!

Cô ta còn muốn đợi tới khi nào? Tan sở lâu rồi, Molly đã đi về, cô ta thật sự không biết mệt?

Ti Ti mất kiên nhẫn đi đến cửaphòng làm việc lịch sự gõ vài cái, không đợi người bên trong đáp lại liền tự mở cửa đi vào, An Đình ngồi trên ghế salon chăm chú xem cặp tài liệu đang mở ra để trên bàn khách, điện thoại di động cũng đặt kế bên. Thấy cô ta tranh thủ trong lúc chờ đợi tập trung xử lý công việc, quả thật tác phong của người chuyên làm việc lớn.

"Chuyện gì?"

"Chủ tịch Lam, cô không có khái niệm thời gian sao? Đã hơn tám giờ, mọi người trong cao ốc đều về hết, cô còn muốn đợi đến khi nào?" Ti Ti tức giận.

An Đình vẫn cúi đầu nghiên cứu tài liệu trên tay lên tiếng."Không phải cô cũng giống tôi sao?"

Ti Ti bất giác nở nụ cười thú vị, "Không đâu? Cô không phải là tôi...Vì thế không giống nhau?"

Cô chậm rãi đi thong thả đến ghế lưng cao của Joel ngồi xuống, cởi giày ra, ngồi khoanhhai chân lên ghế.

An Đình rời mắt khỏi tài liệu, quan sát Ti Ti tỉ mỉ. "Cô rốt cuộc là ai?"

"Tôi?" Ti Ti từ chối cho ý kiến chỉ cười cười, "Cô nhìn bộ dáng của tôi cũng biết, tôi không phải nhân vật trọng yếu gì. Ngược lại chính cô... Vì sao cô kiên quyết muốn thảo luận hợp đồng với Joel? Davy cũng có thể mà!"

"Cô không có tư cách hỏi tôi vấn đề này." An Đình dùng khí thế bề trên áp chế người khi đáp trả.

Ti Ti thật sự chán ghét cực kỳ thái độ luôn coi mình cao hơn người một bậc của cô ta, "Phải không? Tôi đây sẽ..."

Chuông điện thoại trên bàn Molly vang lên ở bên ngoài, Ti Ti theo bản năng thuận tay cầm điện thoại trên bàn Joel nhấn nút, "Xin chào, đây là tập đoàn Seth,... A!" Cô một tiếng cúp điện thoại, bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của An Đình xấu hổ cười nói: "Hắc hắc, bị chộp được!"

Cô hảo tâm nhắc nhở An Đình."Họ có thể rất tức giận, cô có muốn lui trước không?"

An Đình thận trọng suy nghĩ nhìn cô. "Bọn họ ra ngoài là tìm cô?"

"Hình như vậy." Ti Ti nhún vai.

Bộ não An Đình hoạt động liên tục, như nghĩ tới điều gì giương mắt nhìn Ti Ti, Ti Ti thì cắn môi bất an đôi mắt dõi về phía cánh cửa. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ti Ti cũng càng lúc càng khó thở nổi...

Hai cánh cửa văn phòng một tiếng mở ra, ba gã đàn ông như sứ giả báo thù cùng xông vào.

Joel quần áo xốc xếch, chán chường một đường đi thẳng đến trước bàn làm việc, hai tay nổi gân xanh đặt trên bàn trừng mắt nhìn Ti Ti sắc mặt sợ hãi người thì co rút ở trong ghế.

"Em rốt cuộc muốn anh làm gì?" Giọng điệu của hắn giống như chiến sĩ bại trận, uể oải và bất đắc dĩ. "Nói đi, em rốt cuộc muốn anh thế nào? Móc tim ra giao cho em? Có thể! Chỉ cần em mở miệng, anh tuyệt đối làm được đến cùng!"

Ti Ti toàn thân co rúm. "Em...Em không có... Muốn anh thế nào cả."

Joel thở dài, "Được rồi, nói cho anh biết, tại sao em phải làm như vậy?"

Ti Ti len lén liếc An Đình thấy cô ta thần sắc ngạc nhiên, "Cô ta... vừa kiêu ngạo vừa xem thường em, lại còn hung hăng với em, cho nên... Cho nên em chỉ muốn... Muốn cô ta... không gặp được anh chứ sao."Cảm giác ánh mắt An Đình vừa hãi hùng vừa quỹ dị nhìn chămchú vào mình, cô không khỏi cúi đầu le lưỡi.

"Thật?" Joel chưa tin vẫn nhìn cô xuyên thấu, đầu và ngực Ti Ti gần như dính vào nhau.

"Lạy chúa!" Davy chán nản ngã vào salon, Philip miệng há hết cỡ tựa ở cửa ra vào.

Joel mệt mỏi lau mặt, nhìn An Đình.

"Búp bê, tới đây." Thấy Ti Ti không dám nhúc nhích, hắn cố gắng hạ giọng đến mức thấp nhất có thể, "Búp bê, lại đây với anh?"

Ti Ti thoáng do dự, cuối cùng để chân chạm đất cực kỳ chậm rãi, chân trần bước đến bên hắn, đầu gục xuống chưa ngẩng lên, rất giống đứa trẻ làm sai chờ đợi sự trừng phạt.

Joel dịu dàng nâng cằm Ti Ti lên, bắt gặp vẻ hối hận tràn đầy trên mặt cô, bất giác lắc đầu thở dài, "Về sau nói cho anh biết là được, anh sẽ dựa theo cảm hứng của em mà làm." Cúi người hôn cô nhẹ nhàng, sau đó ôm lấy cô quay sang hướng An Đình đứng, phát hiện cô ta có chút bối rối và khó hiểu.

"Lam tiểu thư, giới thiệu với cô đây là vợ tôi, Ti Ti Rocks."

An Đình choáng váng mở to mắt. "Anh... Vợ anh?"

"Đúng vậy, vợ tôi." Joel lập lại khẳng định, hắn cúi đầu ngắm Ti Ti nồng nàn, "Tôi xin lỗi, cô ấy hơi nghịch ngợm."

Ti Ti một lần nữa rụt đầu, Joel siết chặt tay cô an ủi.

"Hèn chi..." An Đình quay qua Ti Ti cười gượng. "Tôi nghĩ rằng cô sớm biết mình sẽ thắng, đúng không?"

"Cứ nghĩ như thế đi." Ti Ti ngượng ngùng lại không tránh được đắc ý dương dương tự đắc trả lời.

"Tôi hiểu" An Đình quyết đoán xoay sang Davy. "Chúng ta có thể bàn chi tiết nội dung hợp đồng vào ngày mai?"

Davy lập tức gật đầu đồng ý.

Nhắc tới hợp đồng, An Đình quay người thu dọn tài liệu nhìn thấy Joel và Ti Ti hôn nhau nồng nhiệt như chốn không người. Cô âm thầm nuốt những giọt nước mắt cay đắng, ngẩng đầu ưỡn ngực liền thấy Davy vừa mỉm cười xin lỗi vừa gật gật đầu.

"Không cần tiễn, tôi biết đường ra." Tình cảm vừa chớm nở đã sớm tàn, cô mạnh mẽ đi thẳng một đường ra ngoài.

"Anh hai, em đoán đêm nay hai người sẽ nghỉ lại đây?"

Phỏng chừng không có câu trả lời, Philip nhún vai nói tiếp:"Được rồi, chúng em về trước. Đi thôi, Davy, em mệt chết đi được, cả đời em chưa bao giờ chạy qua chạy lại nhiều đường như thế trong vòng một ngày!"

Người cùng cảnh ngộ bá vai Philip đi ra ngoài miệng không ngớt ba hoa chích choè, "Nói không chừng cộng hai chúng ta lại có thể phá vỡ kỷ lục Guinness đấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top