Chương 5

Một ngày kia, trong bữa sáng của hai mẹ con họ Đỗ, Viên Linh cùng Đỗ Vân Hạo ngồi cạnh nhau không ngừng trao đổi thông tin. Đi tới bàn ăn ngồi xuống, Ti Ti lơ đãng cầm đũa khuấy đậu hũ trứng muối thành hỗn hợp nhão nhoẹt, lông mày xinh đẹp bỗng nhiên nhíu lại vẻ mặt đưa đám, thoắt cái mặt mày rạng rỡ vui mừng, cuối cùng là ánh mắt nhu tình như nước thẹn thùng vô hạn, Viên Linh thấy sắc mặt vạn phần biến hoá của Ti Ti trước mắt, trong lòng bất ổn lo lắng cô có phải bị công ty bức đến điên rồi hay không.

Viên Linh hắng hắng giọng, cẩn thận khẽ gọi, "Ti Ti... Ti Ti..."Thấy Ti Ti vẫn cười ngây ngô, cô rốt cục nhịn không được, hai tay dồn sức vỗ một cái thật lớn xuống mặt bàn, một tiếng "bang", chén đĩa trên bàn toàn bộ nhảy dựng lên, ba hồn chín vía của Ti Ti đang ngao du ngoạn thuỷ cũng nhảy dựng lên.

"Làm sao vậy? Cháy sao?" Mắt thấy bạn thân cùng thằng con nuôi cười như không cười nhìn mình như vật thể lạ, cô ngượng ngùng ngồi xuống, "Sao không ăn? Mọi người mau ăn a!" Ấp úng nói, Viên Linh dùng đũa chỉ vào đĩa đậu hũ trứng muối đã hoá bùn. "Món này thật mỹ quan a?"

"A! Tại sao có thể như vậy? Hạo Hạo, đó là cái gì?" Ti Ti phi thường kinh ngạc hỏi.

"Con không biết, hình như là kiệt tác của mẹ." Đỗ Vân Hạo gắp miếng dưa giòn bỏ vào chén cháo ăn.

Cô đầu tiên là ngạc nhiên, kế tiếp là xấu hổ, "A, thực xin lỗi, còn, còn có món khác, hai người... Haiz, đành chấp nhận thôi." Cô nói ngượng ngập.

Viên Linh thở dài, "Ti Ti à, cậu có tâm sự gì tốt nhất mau nói ra hết để mọi người thảo luận một chút, tránh cho việc ăn cháo bằng mũi."

Ti Ti ngẩn người, suy tư một chút sau đó đưa ra quyết định. "Được rồi! Mọi người ăn no trước rồi nói sau, tớ đến phòng khách chờ hai người, nếu không chỉ sợ dùng mắt mà ăn ấy."

Hai người nhìn nhau một cái, có cùng suy nghĩ, thật phong cách mở to miệng nhanh gọn lẹ giải quyết sạch chén cháo. Rồi sau đó Viên Linh lôi Đỗ Vân Hạo vội vàng đi đến phòng khách, ngồi xuống salon, "OK, cậu có thể nói."

"Chuyện này có chút đặc biệt, Linh Linh... Như vậy, là như thế này... Chuyện trước kia có điểm khác nhau..." Cô thật không biết phải bắt đầu từ đâu mới đúng.

"Khi nào cậu quyết định xong rồi nói cho tớ biết cũng được."Viên Linh bâng quơ nói mát.

Ti Ti xoắn hai tay vào nhau, hồi hộp liếc cô bạn thân. "Nói đơn giản, gần đây ta đã gặp lại cha của Hạo Hạo..."

"Gì?" Viên Linh nghe đến đó lập tức hét lên, rồi sau đó bắt đầu xoa tay. "Hắn ở đâu? Tớ đi giáo huấn hắn!"

"Không được!"

"Vì cái gì không được?" Tức giận khó tiêu cô oán hận hỏi. "Tuy là cậu đi lừa hắn, nhưng hắn chẳng mất mát thứ gì, còn chiếm hết tiện nghi của cậu, nói đi nói lại tội của hắn khá lớn!"

Ti Ti đầu tiên xoa dịu cơn giận của Viên Linh, sau đó cặn kẽ giải thích tỉ mỉ mọi việc với cô, Đỗ Vân Hạo trước sau trầm mặc ngồi ở một bên không nói một câu.

"Cho nên, Linh Linh à, trong chuyện này anh ấy là người vô tội, nếu sai chỉ có tớ sai, tớ không nên dối gạt anh ấy, lại thiếu lòng tin đối với anh ấy, cứ như vậy vội vàng bỏ đi."

Viên Linh há to miệng thở phì phò, không nói được lời nào. Nếu đây là sự thật, bạn tốt của mình phải bị K một trận mới đúng. Sau một hồi khá lâu, cô mới lên tiếng. "Vậy bây giờ ? Anh ta định làm thế nào?"

"Tớ không có hỏi anh ấy." Ti Ti thiểu não cất tiếng.

"Gì? Sao không hỏi anh ta? Anh ta có nói muốn kết hôn với cậu hay không?" Viên Linh quan tâm hỏi.

Ti Ti do dự trong chốc lát. "Anh ấy chưa có nói. Chúng tớ mới gặp lại nhau, anh ấy làm sao có cơ hội để nói?"

"Ah, phải không? Hai người gặp nhau trong bao lâu?"

"Hầu như cả ngày."

"Hầu như cả ngày? Mà cậu nói hắn không có cơ hội? Như vậy cả hai rốt cuộc đang làm gì?"Viên Linh tăng volume.

Ti Ti sắc mặt thoáng chốc đỏ bừng, lắp bắp: "Tớ, chúng tớ...Ah, kia, cái kia..."

Viên Linh hai mắt phút chốc nheo lại, giọng nói tràn ngập hơi thở nguy hiểm, "Cậu có phải muốn nói cho tớ biết, hai người ở cùng một chỗ cả ngày đều là kia?".

Ti Ti đầu cúi thấp thiếu điều sắp đụng ngực, nhẹ giọng,"Cũng không phải cả ngày, phần lớn chính là... Thời gian."

"Được, rất tốt! Rất khí khái a?"Viên Linh trào phúng. "Cậu vì cái gì không chủ động yêu cầu?"

"Bởi vì tớ đang lo lắng chuyện khác." Ti Ti trả lời

"Chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện cậu và anh ta kết hôn hả?"

"Thì là chuyện... Là chuyện của Hạo Hạo" Ti Ti lo lắng liếc mắt nhìn Đỗ Vân Hạo. "Nếu anh ấy chỉ đùa giỡn tớ, thì anh ấy sẽ không quan tâm chuyện có đứa con. Nhưng trên thực tế, anh ấy nói cho tới bây giờ anh ấy vẫn chưa quên được tớ, như vậy anh ấy nhất định sẽ rất tức giận việc tớ giấu diếm chuyện Hạo Hạo với anh ấy, nói không chừng anh ấy trong cơn tức giận sẽ cướp Hạo Hạo đi, sau đó đuổi tớ tới nơi xa xôi không có bóng người!"

"Ừm, việc này không thể không băn khoăn." Vì vậy, Viên Linh cau mày. "Sẽ không,"

Nhìn hai người phụ nữ trước mắt lo sợ không đâu tự đi tìm khổ, Đỗ Vân Hạo không mở miệng không được. "Thật ra người mà ba quan tâm chính là mẹ, ba đã sớm có chủ đích rồi, những ngày tới sẽ tổ chức hôn lễ với mẹ, sau đó ném con tới nhà bà nội, rồi đưa mẹ đi du lịch hưởng tuần trăng mật, trãi qua thời gian khoái hoạt thế giới chỉ có hai người, ba thậm chí còn đem toàn bộ việc của công ty bàn giao cho người khác hết rồi."

Hai người phụ nữ nhất thời hai mắt trừng lớn như chuông đồng nhìn nó. "Làm sao con biết rõ vậy?"

Đỗ Vân Hạo cười nghịch ngợm. "Bởi vì đây kế hoạch do con tỉ mỉ vạch ra. Mẹ suy nghĩ một chút, vì sao con tranh thủ cơ hội đi Mỹ du học? Suy nghĩ tiếp, vì sao con lại kiên quyết muốn mẹ làm việc trong Seth? Kỳ thật, lúc còn ở Đài Loan con đã biết rõ ba là ai, hơn nữa, nửa tháng trước con đã đi gặp ba rồi. Còn có bà nội, cô, và cả hai người chú con đều gặp qua hết, bọn họ xem con như kho báu của họ vậy, bà nội khi thấy con khóc lóc rất nhiều!"

"Đợi chút, Seth..." Viên Linh giống như lạc giữa sương mù, càng đi càng lạc hướng không tìm được đường ra, sự tình giống như càng mở càng phức tạp. "Chuyện này có quan hệ thế nào với Seth?"

Mẹ con hai người liếc nhau, "Ba con làm việc ở Seth nha!" Đỗ Vân Hạo lên tiếng giải thích, Ti Ti đi theo vuốt cằm.

Viên Linh kinh ngạc kêu, "Wow! Ba con làm ở Seth?"

"Xem như thế đi!" Ti Ti lên tiếng.

Viên Linh ánh mắt bắn phá nhìn về phía hai mẹ con. "Đúng chính là đúng, không phải sẽ là không phải, cái gì gọi là xem như?"

Đỗ Vân Hạo không quan tâm nhún nhún vai. "Thì là thế đó."

Viên Linh ngờ vực nhìn Ti Ti và Đỗ Vân Hạo một lượt qua lại."Nhìn hai mẹ con vận khí tốt, vị trí của anh ta ở Seth thật không thấp a?"

"Ừm! Đó là đương nhiên!" Vẽ tự hào xuất hiện trên người Đỗ Vân Hạo.

"Được rồi, để ta đoán. Xem ra các người đã túm được người có chức vị cao... Phòng làm việc của anh ta ít nhất ở tầng 30?"Văn phòng càng cao đại diện chức vị càng cao.

Đỗ Vân Hạo lấy ngón tay chỉ chỉ lên trên.

"Tầng 40?" Viên Linh khẩu khí rất là kinh ngạc. Ngón tay thằng bé lại tiếp tục hướng lên cao. "Không thể nào? Tầng 50?"Giọng điệu cô tràn đầy nghi hoặc, ngón tay thằng bé lại có chiều hướng chỉ lên cao nữa...Viên Linh lập tức đem ngón tay chỉ không biết trời cao đất rộng kia đè xuống.

"Đừng nói cho ta biết đó là tầng cao nhất. Đánh chết ta cũng không tin!" Viên Linh cười nhạt,muốn đùa giỡn cô chắc?

"Đúng vậy, tầng cao nhất!" Ti Ti không rõ sao mình lại tức giận? "Ở tầng cao nhất không tốt sao?"

"Đúng vậy, mẹ nuôi, ba nếu là tổng giám đốc của Seth, văn phòng tất nhiên ở tầng trên cùng!"

"Tổng giám đốc Seth?!" Cằm Viên Linh vì mở quá cỡ rốt cuộc khép không được."Nhưng..."

Ti Ti xem đồng hồ. "Đã tới giờ anh ấy đến đón ta đi ra ngoài. Cậu và anh ấy có thể nói chuyện với nhau, Joel nói anh ấy muốn đích thân cám ơn cậu đã chăm sóc hai mẹ con tớ tốt." Nghe thế, Viên Linh trợn to mắt từ trên salon té nhào xuống đất.

"Ba!" Đỗ Vân Hạo vui vẻ kéo Joel vào nhà.

"Jay, mẹ đâu?" Joel thói quen vuốt đầu thằng nhỏ.

"Trong phòng khách. Ba à, một lát nữa ba có thể hé ra nụ cười quyến rũ nhất của ba nha, đừng có trưng ra cái mặt khốc bất hũ của ba nha."

"Sao vậy? Mẹ con mất hứng sao?" Kỳ quái, tối hôm qua đưa cô về còn thấy cô rất vui vẻ, đã xảy ra chuyện gì sao?

"Không phải, mẹ nuôi con nghe nói ba muốn gặp người liền khẩn trương lo lắng, trong miệng không ngừng nói cái gì đại nhân vật, đại nhân vật, gần như sắp ngất đi rồi."

"Ah! Thì ra là vậy. Ba cam đoan ba nhất định sẽ không làm cô ấy sợ, như vậy được chứ?" – "Dạ, cũng chỉ có thể như vậy." Hai cha con thì thầm

Thực tế ngược lại, phản ứng đầu tiên của Viên Linh khi nhìn thấy Joel – "Wow! Đại suất ca!" – Dán mắt vào Joel nước miếng chảy ròng ròng.

Joel không rành quốc ngữ của họ, khó hiểu nhìn Ti Ti cười đến sáng lạn, lại quay sang Đỗ Vân Hạo.

"Mẹ nuôi thường gọi con là tiểu suất ca, mới vừa rồi gọi ba là đại suất ca." Đỗ Vân Hạo cười tươi phiên dịch cho Joel.

Để đáp lễ lại, Joel thi triển nụ cười khêu gợi mê người nhất của mình, "Cám ơn cô đã khen, cô đúng là quý cô vừa đáng yêu vừa quyến rũ."

"Wow! Ngay cả giọng nói cũng thật gợi cảm! Ti Ti, cậu chết rồi! Khó trách cậu ngày đầu tiên gặp lại liền tình nguyện cùng anh ta cả ngày uốn lượn trên giường, khiến cho không có thời gian nói chuyện." Vì quá phấn khích, Viên Linh nói năng sàm sỡ quên tuốt trong nhà còn có trẻ nhỏ.

"Linh Linh!" Ti Ti cảm giác mình đỏ từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân.

Joel lại nhìn sang Đỗ Vân Hạo, Đỗ Vân Hạo cười ranh mãnh."Ba, mẹ nuôi nói... Nói chất giọng của ba thật gợi cảm, nói mẹ..."

"Hạo Hạo!" Ti Ti cuống quýt la lên bảo nó ngưng lại. Nói thêm gì đi nữa, có thể nghe lọt tai sao? Mà đầu sỏ gây nên thì vẫn đang say mê lực hút mạnh mẽ của Joel mà không nhận thức được những gì mình phát biểu.

"Nhưng... Mẹ ơi, ba nghe chưa có hết!" Đỗ Vân Hạo kháng nghị. Cơ hội xem ba xấu hổ đỏ mặt rất hiếm nha, nhất định thú vị.

"Không, đừng nói!" Ti Ti phụng phịu.

"Được rồi, được rồi, không nói thì không nói. Ba ơi, mẹ chính là không cho con nói đó nha."


Sống chung với Ti Ti khi đó có thể hỏi bọn họ lúc đó nói vấn đề gì." Được rồi, em chuẩn bị xong chưa? Búp bê."


"Anh ngồi chơi ở đây chờ em, em đi thay đồ một lát." Ti Ti nói xong nhanh chóng đi vào phòng.

Mắt thấy Ti Ti đã vào phòng,  Viên Linh có chút khẩn trương nuốt nước miếng. "Rocks...Rocks tiên sinh, mời ngồi."

"Cứ gọi tôi là Joel." Joel cười cùng Đỗ Vân Hạo đi đến trường kỹ ngồi xuống, thì ra cô ấy nói được tiếng Anh.

Viên Linh cũng theo ngồi xuống, "Oh, được rồi, như vậy, Joel..." Cô có chút ngượng ngùng, nhưng là không hỏi cho rõ lại rất khó chịu.

"Có chuyện gì không? Cứ việc nói không sao." Joel mỉm cười, điềm đạm lên tiếng.

"Anh... Có thật là tổng giám đốc của Seth?" Viên Linh ngập ngừng hỏi.

"Đúng vậy" Joel gật đầu.

"Wow! Cực giỏi!" Viên Linh nhích ra một chút để ngồi gần Joel hơn, đầu đương nhiên cũng đi theo người. "Tiểu suất ca nói hai người sẽ nhanh kết hôn, có thật không?"

Hai mắt Joel ánh lên thần thái hạnh phúc không thể che dấu."Hôm nay tôi đến chính là đưa búp bê đi chọn nhẫn."

"Thật sao? Mua ở đâu? Có phải..."

"Cartier." Joel lên tiếng trả lời

"Cartier? Chính là trang sức dành cho vua chúa? Wow! Thật là khốc!" Viên Linh động tác khoa trương phối hợp với vẻ mặt kích động làm cho người xem vào là hiểu. "Còn có du lịch hưởng tuần trăng mật?"

Gặp Joel gật đầu, cô lại tiếp tục hỏi: "Đi chỗ nào? Du lịch vòng quanh thế giới sao?"

"Không có hành trình nhất định. Máy bay tư nhân tốt ở chỗ chính là có thể muốn đi đâu thì đi đến đó, không hạn chế thời gian hoặc địa điểm." Joel ánh mắt thâm trầm mỉm cười. "Có điều, chủ đề này có thể tạm thời gác lại, hiện giờ, tôi có vài câu hỏi muốn hỏi cô, cô có thể chứ?"

"Xin cứ hỏi?" Viên Linh kinh ngạc mắt mở to. "Anh muốn hỏi điều gì?"

Joel hai mắt trở nên sâu thẫm, gần như không thấy đáy, "Búp bê không muốn nói nhiều về chuyện đã qua, tuy nhiên..." Joel nghiêng người liếc nhìn con trai. "Tôi thật sự rất muốn biết rõ, vì sao năm đó người nhà có thể đuổi cô ấy ra ngoài? Cô ấy hoàn toàn làm theo thỉnh cầu của cha mẹ mình không phải sao? Tuy nhầm lẫn đối tượng, nhưng gia tộc Rocks có thể thua kém với gia tộc Rehm sao?"

"Nói giỡn, Rocks chính là một trong tam đại gia tộc lớn nhất thế giới, Rehm bất quá cũng chỉ là một gia tộc toạ lạc ở một vùng nhỏ bé làm sao có thể so được, vấn đề là..." Viên Linh than nhẹ. "Không có ai biết anh là người của gia tộc Rocks nha!"

Joel không khỏi kinh ngạc mở to mắt. "Nhưng tôi đã nói qua với cô ấy rồi mà"

Viên Linh hai tay chắp lại. "Con bé căn bản không có chú ý nghe, nó đã sớm nhận định anh là Joseph của gia tộc Rehm rồi!"

"Thì ra là vậy, khó trách..." Joel sáng tỏ gật đầu. "Đôi khi cô ấy thật sự có chút mơ hồ, sau đó thì sao?"

"Sau đó à?" Cô hừ hừ. "Ti Ti chết cũng không chịu đem ảnh anh chụp đưa cho mẹ nó, sợ mọi người đi tìm anh mà phá hủy hạnh phúc của anh, mọi người đương nhiên rất nổi giận. Tiếp theo, con bé lại phát hiện mình mang thai, mẹ nó lập tức bắt nó đi phá thai, Ti Ti lại một lần nữ chết cũng không chịu, vì thế ba con bé đưa nó về Đài Loan tiếp tục ép nó"

Viên Linh thở dài. "Nhưng Ti Ti vẫn chịu đựng sự phẫn nộ của ông ấy tạm nghỉ học sinh ra tiểu suất ca, sau đó quay lại trường học hoàn thành việc học của năm cuối cấp, giận nhất chính là ông ấy có khả năng lại không chịu mời một bảo mẫu giúp con bé chăm sóc đứa nhỏ. Tôi và Ti Ti là bạn bè tốt từ tiểu học đến trung học, hơn nữa mẹ của tôi rất yêu mến con bé, năm đó mẹ tôi giúp con bé chăm sóc tiểu suất ca."

Nói đến đây, Viên Linh vô thức nhếch miệng khẽ cười, "Không nghĩ tới mẹ tôi chăm sóc thành nghiện, bà ấy chết cũng không chịu để cho Ti Ti ôm đứa nhỏ trở về nhà, nói là lo lắng cháu nuôi sẽ bị ông ngoại ngược đãi." 


Cô lắc đầu bất lực nói."Nhưng vào cuối năm của một năm kia, ba con bé rốt cục đã được di dân đến Mỹ như ước nguyện, toàn bộ công ty đều dời qua đấy, chỉ để lại một căn nhà nhỏ cho Ti Ti. Nói chính xác Ti Ti cũng không tính là bị đuổi ra ngoài, con bé chỉ là bị..." Cô bình thản nhún nhún vai. "Vứt bỏ ở phía sau."


Joel mặt không thay đổi mí mắt híp lại.

Viên Linh chua chát kể tiếp, "Nghe nói một trong những người chị của con bé rốt cục đã tiến vào nhà giàu có, cho nên ông ấy mới có thể thuận lợi đem công ty chuyển tới Mỹ. Có điều, bọn họ căn dặn Ti Ti tuyệt đối không đi tìm bọn họ, miễn cho bọn họ mất hết mặt mũi. Gần đây Ti Ti báo tin rằng con bé chuẩn bị đến Mỹ, thế nhưng bọn họ vẫn cự tuyệt gặp gỡ con bé. Cũng đã mười năm trôi qua rồi, tha thứ được thì cũng nên tha thứ"

"Tôi hiểu" Joel thản nhiên nói. "Bọn họ hiện giờ ở đâu?"

Viên Linh nhíu lông mày suy tư, "Hình như New York hay Washington gì đó, có lẽ là bờ đông nước Mỹ, tôi không rõ lắm..." Mắt cô đột nhiên đông cứng lại. "Anh muốn làm gì?"

Joel cười thâm trầm, "Không có gì, chỉ là hành trình của tuần trăng mật có thể sẽ...", hắn dừng một chút. "Có điều chuyện này tốt nhất tạm thời đừng cho búp bê biết rõ, tôi nghĩ muốn..."

"Có chuyện gì mà em không thể biết rõ?" Ti Ti đứng ở cửa phòng cười hỏi. Cô mặc bộ âu phục màu trắng đơn giản, ống tay áo đèn lồng, chiếc váy bằngtơ ngang gối mềm mại nhẹnhàng, hấp dẫn nhất chính là cổ áo được khoét hình trái tim, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng, mặtdây chuyền bằng ngọc tinh xảo được thiết kế theo kiểu quả trứng rũ xuống như ẩn như hiện trên khe ngực, khiến người trầm luân.

Joel lập tức không tự chủ được bị Ti Ti hấp dẫn, đi về phía cô, "Em thật đẹp!" Hắn si mê nhìn chằm chằm mặt dây chuyền, không tự giác nuốt nước miếng một cái. "Anh thật muốn một ngụm đem em nuốt vào." Ánh mắt hắn lưu luyến tiết hận lướt qua vị trí mê người dụ nam nhân phạm tội, chậm rãi di chuyển lên khuôn mặt Ti Ti, tóc ngắn ngang vai theo phong cách công nương Diana, những lọn tóc quăn gợn sóng quyến rũ làm nổi bật hai gò má đỏ bừng lộ vẻ kiều mỵ động lòng người, môi son màu anh đào, đôi mắt lấp lánh toả ra thứ ánh sáng như ảo như mộng.

"Trời ạ! Em thực mê người!"Joel ôm nhẹ cô, đôi môi áp vào môi cô thì thầm. "Vừa thơm vừa ngọt!" Nói xong, hắn dường như đã đói khát vội vã đem môi mình chiếm trọn môi cô, tham lam đòi hỏi ngọt ngào của cô...

"Mẹ nuôi! Mẹ nói xem, hôm nay ba mẹ con rốt cuộc có thể nhấc chân ra khỏi nhà hay không?" Đỗ Vân Hạo lém lỉnh hỏi Viên Linh.

Viên Linh mếu máo nghĩ ngợi. "Một nửa một nửa đi. Ba con chắc là vội vã muốn kết hôn, cho nên nhẫn cưới nhất định phải mua trước, để xem ba con có khả năng kiềm chế bản năng đàn ông hay không."

"Đại khái không có nha! Nếu không sẽ không có con tồn tại." Đỗ Vân Hạo ma quái đáp lại.

"Cũng đúng!" Viên Linh thập phần đồng ý. "Chúng ta làm sao bây giờ?"

"Làm sao bây giờ? Xem cuộc vui!" Đỗ Vân Hạo góp vui.

* * * * *

"Phanh!" Cánh cửa văn phòng bị đẩy ra thật mạnh.

"Thực xin lỗi! Tổng giám đốc, tôi đã cố hết sức ngăn cản cô ấy!" Molly bất đắc dĩ đi về phía cô gái có mái tóc đỏ đang đứng ở trước bàn làm việc, vẻ mặt khó xử vì không làm tròn trách nhiệm thư ký.

Joel nhíu mày nhìn Helen nổi giận đùng đùng trước mắt,"Không có gì, Molly. Trong đây giao cho tôi xử lý, cô ra ngoài làm việc tiếp đi."

"Vâng, tổng giám đốc." Molly lên tiếng đi ra ngoài, cẩn thận nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Có chuyện gì không?" Joel tiếptục phê duyệt công văn.

"Anh...Anh sao có thể như vậy?Làm sao anh có thể cho mẹ anh đi nói huyên thuyên với cha mẹ tôi? Anh dựa vào đâu để Lasan kêu tôi không nên đến nhà của anh nữa? Anh dựa vào cái gì bảo mọi người trong nhà anh đều xem tôi là địch? Anh dựa vào cái gì?" Helen liều lĩnh thét lên.

"Dựa vào cái gì?" Joel ngước mắt lạnh lùng quét qua cô, "Cô hẳn là người rất rõ ràng mới đúng. Cho dù cô đã quên chính mình đã làm ra chuyện gì, tôi tin rằng mẹ tôi và Lasan đã nói cho cô nhớ."

"Kia chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ" Helen có điểm bất an, nhưng vẫn dùng thái độ cường ngạnh che dấu quá khứ tội lỗi. "Tôi bất quá là thay anh đuổi đi đứa con gái nhàm chán đó, vậy thì có gì không đúng? Anh nên cảm ơn tôi mới đúng."

"Cảm ơn cô?" Sắc mặt của hắn chợt tối. "Cảm ơn cô đã đuổi cô gái tôi yêu đi sao?"

"Anh yêu cô ta?" Helen tha nhâm bén nhọn, sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó coi, "Không! Anh không yêu cô ta! Tôi mới là người anh yêu, chứ không phải cô ta!"

"Không, Helen, từ trước tới nay tôi chưa từng nói yêu cô! Tôi yêu cô ấy! Trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy, và tương lai cũng thế tôi sẽ luôn yêu cô ấy, chỉ có cô ấy! Cô hiểu không?"Joel thanh âm trầm ổn mà kiên định.

"Không! Anh không yêu cô ta, anh chỉ nghĩ rằng anh yêu cô ta,"thái độ hung hăng của cô ta đột nhiên hóa thành ôn nhu thân thiết. "Joel, chẳng lẽ anh không biết em rất yêu anh sao? Không ai có thể yêu anh hơn em! Joel, chúng ta là một cặp xứng đôi, anh không thấy được điều đó sao?"

Helen chìm đắm trong ảo tưởng của mình, như nằm mơ thì thào tự nói. "Chúng ta sẽ là cặp vợ chồng ân ái nhất, em sẽ trợ giúp cho sự nghiệp của anh, em sẽ sanh con cho anh, con của chúng ta chính là cục cưng xinh đẹp nhất trên thế giới. Mà anh, sẽ đem tất cả tình yêu đó đặt trên người em, chúng ta kết hôn đi! Em biết rõ mẹ anh luôn muốn có cháu, em nguyện ý mau chóng mang thai giúp anh, Joel." Hai con mắt màu lam xanh biếc thâm tình chân thành nhìn chăm chú vào hắn.

Joel phiền chán nhướng cao hai hàng lông mày. "Helen, có rất nhiều nam nhân xứng đáng cho cô yêu, nguyện ý vì cô vào nơi nước sôi lửa bỏng, đi tìm bọn họ đi. Tôi và cô không thích hợp, tôi cũng không yêu cô, chúng ta không có kết quả."

"Không! Joel, anh suy nghĩ cẩn thận lại đi, chỉ có em mới là người phối ngẫu thích hợp nhất. Mỹ mạo của em, thân hình của em, trí tuệ của em, năng lực của em, gia thế nhà em. Những điều kiện này không có người phụ nữ nào có thể so sánh được, tất cả đều thuộc về anh. Cưới em! Anh sẽ không hối hận, Joel." Helen ngữ điệu gần như cầu khẩn cùng thái độ khẩn thiết làm Joel không khỏi sinh lòng thương cảm, dù sao, cô ta cũng được hắn nhìn từ nhỏ tới lúc trưởng thành.

Hắn thở dài lắc đầu. "Helen, tôi tuyệt đối không kết hôn với cô. Sự nghiệp của tôi khá lớn, tài sản của tôi cũng quá nhiều rồi, tôi không kết hôn vì những điều kiện của cô. Nếu như tôi muốn kết hôn, lý do duy nhất chính là vì yêu mà gắn kết với nhau. Tôi không thương cô, chỉ xem cô giống như Lasan em gái tôi thôi, giữa chúng ta chỉ có tình cảm anh em, không có tình yêu nam nữ, vì thế không thể nào kết hôn."

Helen chăm chú nhìn hắn, rất cẩn thận, nghiêm túc nhìn hắn hắn. Sau đó, giống như cam chịu đành thở dài. "Em hiểu rồi, em sẽ tiếp tục cố gắng, một ngày nào đó anh sẽ yêu em, khi đó chúng ta kết hôn cũng không muộn." Dừng một lát, trong đôi mắt lam xanh biếc hiện lên vài tia sắc bén quỷ dị. "Em hy vọng anh hiểu, ngoài em ra, nếu anh đi tìm cô ta, em sẽ huỷ diệt cô ta!"

Tại sao có thể như vậy? Joel toàn thân bỗng nhiên một trận run rẩy. Sau khi Helen rời đi, Davy chậm rãi đi vào tới sát bên người hỏi, "Như thế nào? Cô ta có nghĩ thông suốt không?" Hắn lo lắng hỏi.

Joel lắc đầu, mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi. "Không!"

Davy do dự một chút, vẫnkhông thể không nói. "Chỉ sợ phát sinh chuyện không may."

"Được rồi, lấy cho anh ly whisky." Davy rót một ly đưacho Joel, cũng lấy cho mình một ly bỏ thêm đá viên.

"Nói đi!" Joel lúc này mới uể oãi lên tiếng

"Công chúa Christine, cô ta đến sớm hơn kế hoạch!" Davy dừng một chút nói tiếp, "Cô ta kiên trì mời anh đích thân đón tiếp cô ta, lại còn ra vẻ hiểu anh công việc bề bộn, cho nên nguyện ý hoàn toàn phối hợp thời gian với anh. Thực tế,..."Hắn nhìn xem đồng hồ, "Một giờ nữa, cô ta sẽ tự mình đến đây cùng anh thảo luận sơ qua hành trình."

"Mẹ nó!" Joel bỗng nhiên đứng lên, "Chẳng lẽ cậu chuyện gì cũng làm không xong sao?"Hắn cuồng nộ mắng to.

Davy cúi đầu, cảm giác được ly rượu sẹt qua bên người, tiếp đó truyền đến tiếng thủy tinh vỡ bên tai, rượu văng tung toé lên khắp người hắn.

"Tốt, rất tốt!" Joel châm chọc. "Năng lực làm hư chuyện của cậu rất tốt, còn có chuyện gì có thể tồi tệ hơn bây giờ?" Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. "Chết tiệt, biến đi cho anh, vào đi!" Joel gầm gừ. Philip nơm nớp lo sợ đi tới.

"Anh gặp chuyện quỷ gì?" Thấy Joel khẩu khí không tốt, thái độcuồng bạo, Philip trong lòng khóc thét, xong rồi, hắn hôm nay chết chắc rồi! "Nói! Anh rốt cuộc gặp chuyện quỷ gì?"

Joel ẩn nhẫn lửa giận. Philip liếc trộm Davy, nuốc nước bọt cả ngày, mới ấp úng mở miệng."Cái này... Con gái của tổng giám đốc tập đoàn Uy Hán, tiểu thư Jodie Tô, cô ta nói... Cô ta nói..." Liếc trộm sang Davy, bắt gặp Davy cũng đang liếc lại, hắnnuốt nước bọt một cái. "Cô ta nói nếu như anh không làm bạn nhảy với cô ta, cô ta lập tức hủy bỏ vũ hội."

Bầu trời êm ả trước khi đỗ mưa, chờ đợi phán quyết, phạm nhân cúi đầu không dám có bất kỳ động tác rất nhỏ nào, thậm chí không dám hít thở.

"Biến ra ngoài!" Âm thanh khủng bố vang lên, hai anh em cúp lấy đuôi chạy trối chết.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top