Chương 7

Nghê Y nói lời này rất nặng nề, hơn nữa dù nhiều dù ít cũng có chút hạ thấp chính mình, nhưng so sánh với việc khiến Lệ Chiêu không thoải mái, Nghê Y có thể chấp nhận chiến thuật đả thương địch một ngàn, tự tổn hại 800.

Lệ Chiêu khó chịu, cô rất sảng khoái.

Đáng tiếc còn chưa thưởng thức đủ vẻ mặt âm trầm của Lệ tổng, Tống Phi đã ở dưới lầu gọi cô, "Nghê Nghê, anh không sao, chỉ chảy một chút máu thôi."

Đã chảy máu rồi còn nói không sao?

Nghê Y lại càng cảm thấy có lỗi hơn, vì thế thái độ của cô đối với Lệ Chiêu lại càng không tốt. Cô đẩy người ra ngoài, vội vàng đi tìm hòm thuốc, để khách bị thương nói tóm lại vẫn không tốt, Lệ Khang Thật và Cung Vân cũng quan tâm tới vấn đề này.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.net. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghê Y nửa ngồi xổm, cẩn thận bôi thuốc băng bó cho anh ấy.

Tống Phi rũ mắt, nhìn không ra một chút khác thường, chỉ khi ngẩng đầu va chạm ánh mắt với Lệ Chiêu mới hiện ra một tia giảo hoạt khôn khéo, cùng với một phần thị uy như có như không. Lệ Chiêu hờ hững xoay người bỏ đi.

Bầu không khí nhất thời trở nên xấu hổ, Nghê Y nhẹ giọng cứu vãn: "Đừng để ý."

Tống Phi cười cười, hòa khí như thường: "Là anh không tốt, khiến em lo lắng rồi."

Trong lòng Cung Vân được an ủi, thấu tình đạt lý như thế, rốt cuộc con gái cũng có chỗ dựa đáng tin cậy rồi.

Đêm nay, thái độ của Nghê Y đối với Lệ Chiêu không thể nghi ngờ đã thực sự giận đương sự. Sau đêm đó, sắc mặt Lệ Chiêu không có gì tốt đẹp, gặp lại cô cũng coi như người xa lạ. Đồng thời, sự đầu tư theo đuổi của Tống Phi cũng càng thêm kỹ lưỡng.

Anh ấy ngừng tặng quà và hoa, ngay cả điện thoại cũng ít khi gọi tới, chỉ ngẫu nhiên gửi tới một bức ảnh chụp, hoặc là khi đi công tác, hoặc là khi tham dự tiệc --

- Em có cảm thấy hình dạng của cây xương rồng này rất đặc biệt hay không?

- Đi qua trung tâm thương mại quốc tế, đèn neon đêm nay thật đẹp, chỉ là đáng tiếc.

Nghê Y nhướng mày, trả lời tin nhắn: Đáng tiếc cái gì?

Tống Phi nói, đáng tiếc ngày tốt cảnh đẹp nhưng lại thiếu giai nhân.

Thậm chí, thời điểm tham gia tiệc xã giao, anh ấy cũng sẽ nói với cô, món cá hôm nay hương vị không tồi.

Nghê Y không trả lời.

Hai tiếng sau, Tống Phi bảo cô xuống tầng.

Người đàn ông tây trang giày da mỉm cười như mặt trời tỏa nắng, quơ quơ chiếc hộp giữ ấm trong tay, "Anh cảm thấy chắc hẳn em sẽ thích."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.net. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vẻ mặt Nghê Y bình tĩnh, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, "Em không thích ăn cá."

"Xem cũng chưa xem, sao em biết mình không thích." Tống Phi tiến lên đón người, sau đó dẫn cô ngồi xuống bên cạnh bồn hoa. Thời tiết lạnh, hai người đều co rúm thành quả bóng, Nghê Y nhìn vào hộp cơm còn đang bốc khói, tất cả đều là thịt cá đã được nhặt sạch xương.

Cô ngẩn người.

Tống Phi cười hỏi: "Bây giờ thích chưa?"

Nghê Y thành thật nói: "Anh lấy lòng như vậy, có chút cũ kỹ, làm tôi nhớ tới ba tôi."

Tống Phi cũng không giận, anh ấy chân thành nói: "Chỉ cần có thể khiến em nhớ tới một số chuyện hoặc người tốt đẹp, cũ kỹ thì cũ kỹ thôi."

Nghê Y ngước mắt nhìn về phía anh ấy, nhìn hồi lâu, cuối cùng cong môi cười rộ lên.

Tống Phi đưa đôi đũa cho cô, "Tranh thủ ăn lúc còn nóng đi, bát đũa anh sẽ rửa."

Ý cười trên mặt Nghê Y càng sâu hơn.

Không thể phủ nhận, trong đêm đông giá rét như vậy, sự dịu dàng vô cùng đáng quý.

Trong lúc ăn cá, Tống Phi trò chuyện với cô một hồi lâu về kinh nghiệm sống, những điều thú vị khi du học, dí dỏm hài hước thật sự là điểm cộng chí mạng đối với đàn ông. Toàn thân Nghê Y thả lỏng, sự thoải mái vui vẻ được thể hiện hoàn toàn trên mặt.

Tống Phi rời đi, Nghê Y nhìn theo tới khi anh ấy biến mất sau khúc cua, lúc này cô mới quay trở về.

Kết quả, người nào đó đã hiên ngang đứng chắn trước lối vào hành lang.

Lệ Chiêu mặc một chiếc áo khoác màu đen, ngay cả gang tay cũng là da dê màu đen. Ngoại trừ gương mặt tái nhợt thì từ trên xuống dưới hoàn toàn không tìm thấy loại sắc thái thứ ba.

Nghê Y lười nhác liếc anh một cái, sau đó lách người sang bên trái.

Lệ Chiêu lại đi theo ngăn cản phía bên trái.

Nghê Y không nói gì, đi sang phía bên phải.

Lệ Chiêu lại đi theo chặn phía bên phải.

Nghê Y dừng bước, chắp tay ở sau người, đưa mắt nhìn hoa hoa cỏ cỏ ở bồn cây bên cạnh.

Sự im lặng ngắn ngủi.

Lệ Chiêu đột nhiên tiến lên phía trước một bước, Nghê Y cho rằng anh chỉ chắn đường của mình. Không nghĩ tới, thế nhưng anh lại vươn tay, dùng sức bóp cằm, ép cô phải ngẩng đầu lên. Đau đớn ập đến khiến Nghê Y ứa nước mắt.

Giọng điệu Lệ Chiêu lạnh lùng như sương, bên trong ánh mắt tìm không ra một chút nhân từ nương tay, "Nhìn thấy anh cả sao không chào?"

Nghê Y bị đau, nhấc chân đá về phía đầu gối anh.

Lệ Chiêu nhíu mày thành chữ xuyên, theo bản năng buông lỏng tay ra, đầu gối chính là nơi yếu ớt nhất trên người anh, Nghê Y biết điều đó. Lệ Chiêu leo lên được vị trí như ngày hôm nay, đương nhiên không thể trông cậy vào những việc làm chính trực. Khi còn trẻ từng đắc tội với người khác, nghe nói còn xảy ra cuộc đấu súng, anh từ trong xe nhảy xuống cho nên đầu gối mới để lại chút bệnh cũ.

Một chiêu này nhất định có hiệu quả, Nghê Y hung hăng đẩy anh ra, "Có bệnh!"

Lệ Chiêu híp mắt, "Tôi thiếu em một con cá sao?"

Nghê Y phản ứng lại, cười lạnh, "Anh là thiếu tâm nhãn, hơn nửa đêm còn tới nơi này của tôi tìm cảm giác tồn tại."

Cái miệng sắc bén này, bất cứ lúc nào cũng muốn anh không được thoải mái.

Bốn mắt nhìn nhau, lạnh lẽo, kháng cự, Nghê Y tư như con nhím xù lông, cho dù có nhổ hết gai nhọn trên người xuống cũng phải liều chết ra trận giết địch, so sánh với tình cảnh ở bên cạnh người đàn ông khác lúc vừa rồi, thật sự giống như hai người khác nhau.

Trái tim Lệ Chiêu bị treo lơ lửng, cứng rắn như cát trên sa mạc không tiếng động tiêu tán.

Thích giết địch như vậy phải không?

Được, anh nhận thua trước.

Lệ Chiêu lại im lặng tiến về phía trước một bước, vươn tay kéo cô vào lòng, bên trong giọng nói trầm thấp mang theo một tia bất đắc dĩ, "Nói chịu thua với tôi khó như vậy sao?"

Nghê Y để mặc anh ôm, nói: "Khó."

Cánh tay Lệ Chiêu cứng đờ, sau đó lại càng ôm cô chặt hơn, mặc dù không nói rõ, nhưng anh đã dùng hành động để thể hiện, "Vậy tôi chịu thua."

Bốn chữ này từ trong miệng anh nói ra, không phải không khiến cô chấn động.

Hương gỗ nam tính trên người người đàn ông xâm nhập vào khoang mũi, lạnh lẽo, rất có cảm giác tồn tại. Anh không hề thay đổi, hai năm trước, lần đầu tiên Nghê Y được anh ôm như vậy, chính là mùi hương này.

Khi đó ái muội ngây thơ, Nghê Y từng tìm kiếm mùi hương này khắp nơi.

Nhưng không có kết quả.

Sau này vẫn là do thư ký của Lệ Chiêu vô tình nhắc tới, đồ vật của Lệ tổng đều được đặt riêng, lọ nước hoa đó độc nhất vô nhị trên thế giới. Khi đó Nghê Y còn trong sáng ngây thơ, hai chữ tiếc nuối được viết rõ ràng trên mặt.

Sau khi Lệ Chiêu biết, anh đã ôm cô, trêu chọc nói: "Muốn cùng một mùi hương với anh sao?"

Nghê Y đỏ mặt, không lên tiếng.

Lệ Chiêu hôn vành tai cô, thấp giọng nói, "Trên đời chỉ có một Lệ chiêu, em ở đâu cũng không mua được. Sau này ôm nhiều hơn một chút, không phải sẽ giống nhau sao?"

Chuyện cũ loạn tâm, như ngó sen tơ chém hoài không đứt.

Nghê Y yếu đuối và tuyệt vọng, nghe những lời nói nhẹ nhàng như vậy, dường như Lệ Chiêu lại biến trở về bộ dáng năm đó. Tuy nhiên mối quan hệ hiện tại phải tính như thế nào?

Hiểu lầm và thành kiến như vực sâu, không có cách nào tháo gỡ.

Không nói tới việc, đối với người ngoài mà nói, hai người là anh em.

Nghê Y nhắm mắt lại, chịu đựng cơn sóng chua xót và đau đớn. Khi mở mắt ra một lần nữa, cô đã khôi phục lý trí, lạnh lùng nói: "Tôi không hiếm lạ."

Im lặng, cô có thể cảm giác được nhu tình và độ ấm trên người Lệ Chiêu tiêu tán từng chút một, thẳng tới khi chạm tới điểm mấu chốt, bầu không khí bỗng nhiên yên lặng. Cô đang định ngẩng đầu, bả vai bất chợt đau xót, cô bị Lệ Chiêu hung hăng đẩy ra ngoài.

Lưng Nghê Y đập lên vách tường, đau đớn như bị nứt xương.

Lệ Chiêu bễ nghễ nhìn từ trên nhìn xuống, ngữ khí lạnh lùng:

"Cút, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa."

Nghê Y không nói một lời, lập tức xoay người rời đi.

Cô thật sự đi thẳng không quay đầu lại, nhìn bóng dáng càng lúc càng xa, miệng vết thương giống như càng ngày càng nứt vỡ.

Thư ký lâu không thấy người, anh ta không yên tâm vội vàng xuống xem tình huống. Một tiếng "Lệ tổng" vừa ra khỏi miệng, Lệ Chiêu đã lảo đảo một bước về phía sau, thân mình lung lay sắp đổ không đứng vững được.

"Lệ tổng!"

Thư ký cuống quít đỡ lấy người, ông chủ liên tục sốt cao hai ngày liền, lần này lại bị kích thích đến tàn nhẫn, thực sự có chút chịu không được. Thư ký tâm như gương sáng, vội vàng nói "Tôi đi tìm cô Nghê."

Lệ Chiêu thở dốc dồn dập, kiên quyết quát lớn: "Đồ không có tim phổi!"

Thư ký đương nhiên không dám động, sau khi cân nhắc phân biệt, anh ta cảm thấy đây chắc hẳn là chỉ cây dâu mắng cây hòe.

Trận cảm mạo này của Lệ Chiêu kéo dài ước chừng hai tuần, không nghỉ ngơi, lượng công việc chỉ có tăng không giảm. Thư ký không yên tâm, gọi bác sĩ tư nhân trực tiếp tới văn phòng truyền nước. Lệ Chiêu tức giận quăng ném văn kiện lên mặt đất, không cho bất cứ ai chạm vào người, sau đó bệnh tật sinh sôi dẫn tới virus xâm nhập vào phổi.

Ngay khi anh nhập viện, toàn bộ Lệ gia đều chấn động.

Lệ Khang Thật trách mắng từ trên xuống dưới máu chó phun đầy đầu, thân thể Lệ Chiêu suy sụp thành như vậy, là bọn họ không làm tròn trách nhiệm. Đồng thời liên hệ với chuyên gia tốt nhất của khoa hô hấp tự mình chẩn đoán và điều trị.

Trong ngoài Lệ gia đều như lâm vào đại địch, Cung Vân ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ mình sẽ làm sai chuyện. Bà gọi điện thoại cho Nghê Y, nửa ngày cũng không có ai trả lời. Vì thế đành phải nhắn tin thông báo:

- Anh con nằm viện, không có việc gì thì đừng về nhà, tâm tình lão Lệ không tốt.

Nửa câu sau mới là trọng điểm.

Bà sợ con nghé con ngoan cố là Nghê Y nói sai lời sẽ chọc Lệ gia không thoải mái.

Đương nhiên, tin nhắn Nghê Y cũng không trả lời. Bởi vì sau khi kéo WeChat của Cung Vân vào danh sách đen, cô cũng thuận tiện chặn luôn số điện thoại của bà.

Thời điểm Lệ Chiêu tỉnh lại sau hôn mê, câu hỏi đầu tiên chính là: "Cô ấy có tới không?"

Thư ký run run rẩy rẩy, "Hình như... không ạ."

Thần sắc Lệ Chiêu khó nén được cơn giận, ngữ khí không vui: "Rốt cuộc có tới hay không?."

"Không tới."

Anh sửng sốt, ngay sau đó lục phủ ngũ tạng đều phát đau, người khác không rõ, chỉ có thư ký bên người là nhìn thấu, bệnh này của Lệ tổng, nói tóm lại chính là có tâm chủ mưu. Theo như thể chất khỏe mạnh hàng năm tập thể hình của Lệ tổng, chỉ cần uống thuốc đúng bữa hai ngày, sao có thể đi tới tình trạng này.

Không kéo được mặt mũi đi cầu hòa, cũng không muốn cô cứ thế bỏ mặc mình.

Đúng là kế sách tuyệt vời.

Thư ký không đành lòng, tự chủ trương đi tìm Nghê Y, lúc này Nghê Y mới kinh ngạc, "Nằm viện?"

"Virus xâm nhập vào phổi, bệnh tình rất nguy hiểm."

Nghê Y nhíu mày "Đã chết chưa?"

Thư ký khụ hai tiếng "Không đến mức đó đâu."

Nghê Y thả lỏng chân mày, vẻ mặt bình tĩnh, "Ồ, tôi biết rồi."

Vì thế vào lúc ban đêm, rốt cuộc Lệ Chiêu cũng chờ được cô.

Thời điểm Nghê Y tiến vào phòng bệnh, anh đang nhắm mắt, đưa lưng về phía cửa, một tay gối nửa bên mặt, hô hấp nặng nề. Chai nước truyền đã chảy được một nửa, tốc độ chảy rất chậm. Thoạt nhìn bộ dáng anh đúng là có hơi yếu ớt.

Nghê Y không chủ động gọi anh, chỉ an tĩnh ngồi trên sô pha.

Lệ Chiêu không nhịn được đành phải "tỉnh", trong lòng bực bội, có phải mình không "tỉnh" cô sẽ ngồi một lát liền rời đi hay không. Nghê Y không gần không xa mà nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh như nước, không có ác ý bén nhọn, cũng không có dịu dàng dư thừa.

Tóc mái Lệ Chiêu hỗn loạn, che khuất vầng trán cao ngạo, giảm bớt lệ khí bức người, nhiều thêm vài phần mềm mại của chàng trai bị bệnh. Nghê Y nhìn anh tới thất thần, trái tim hơi nhu hòa xuống, bên tai bất chợt vang lên ngữ khí không mấy tốt đẹp của anh.

"Em còn biết tới thăm tôi à?"

Nghê Y chớp chớp hàng mi dài.

"Có người tay không tới thăm bệnh như em sao?" Lệ Chiêu cười lạnh, "Ngày thường mẹ em dạy em như vậy à?"

Nghê Y quay đầu đi, mím môi dưới.

Trái tim Lệ Chiêu trầm xuống, anh biết đây là động tác quen thuộc khi mất kiên nhẫn của cô.

"Thái độ này của em là có ý gì?!" Anh không thể nói rõ những cảm xúc phức tạp trong lòng, như thể cô không quan tâm tới bất cứ điều gì. Không quan trọng cũng có nghĩa là không thể nắm bắt, Lệ Chiêu chán ghét cảm giác mất khống chế này.

Bất chấp tất cả, anh muốn giành lại lực chú ý từ cô.

Cho dù là hận.

Nghê Y lạnh lù,ng "Anh muốn tôi có thái độ gì?"

Lệ Chiêu tính tình lớn, khàn giọng nói, "Không tình nguyện thì đi đi! Tôi có cầu xin em tới thăm tôi đâu?"

Im lặng giằng co.

Vài giây sau, Nghê Y đi tới, rất tự nhiên rót cho anh một cốc nước ấm, nhỏ giọng nói thầm: "Không biết ai nuông chiều ra cái tính tình này, nóng nảy chẳng khác gì chó săn."

Lệ Chiêu đang định mở miệng, miệng cốc nước ấm áp đã dán lên môi.

Nghê Y bất đắc dĩ, "Cổ họng có đau không, cũng khàn thành như vậy rồi."

Lệ Chiêu ngẩn người, anh biết, liều thuốc cứu mạng anh chờ đợi bấy lâu nay chính là cô.

Uống một ngụm, anh lại quay đầu đi.

Nghê Y bật cười, "Lại làm sao thế đại thiếu gia?"

"Nóng."

"Sao có thể nóng được, tôi đã thổi rồi."

Đuôi mắt Lệ Chiêu hơi nhướng lên, vẻ đào hoa trong mắt không ẩn giấu được, "Thổi như thế nào?"

Lúc này Nghê Y phản ứng lại, chửi thầm: "Lưu manh."

Cô đang định xoay người rời đi, bên hông bất chợt căng thẳng, người đàn ông phía sau đã vòng tay ôm chặt lấy eo cô. Lệ Chiêu không màng tới chiếc kim truyền trên mu bàn tay, cũng mặc kệ bình nước còn đang truyền dang dở, cứ như vậy ôm lấy cô.

Nghê Y theo bản năng mà giãy giụa, Lệ Chiêu dán môi lên sống lưng cô, nghẹn ngào gần như cầu xin: "Đừng đi."

Nghê Y nhíu mày, "Máu chảy ngược rồi."

Giọng nói Lệ Chiêu càng trầm thấp hơn "Tôi bị như vậy, em cũng không tới thăm tôi."

Mười ngón tay của anh đan rất chặt, Nghê Y không có cách nào tách chúng ra.

Cũng không biết có phải anh giả bệnh hay không, sức lực còn lớn như vậy. Cô đành phải từ bỏ việc giãy giụa, Lệ Chiêu cảm thấy mỹ mãn, ôm chặt eo cô "Đừng đi nữa, buổi tối ở lại đây với tôi, được không?"

Yên tĩnh vài giây.

"Không được."

"Hả?"

"Bạn trai tôi còn đang chờ tôi ở bên ngoài." Ngữ khí của Nghê Y càng thêm bình tĩnh, "Tuy rằng anh là anh trai tôi, nhưng ôm ấp em gái như vậy, có phải không tốt lắm không?"

Vừa mới nói xong, di động của cô đúng lúc kêu vang.

Hai chữ "Tống Phi" xuất hiện trên màn hình.

Nghê Y nghe máy, nhẹ giọng nói: "Em không sao, ra ngay đây."

Sức lực trên eo nới lỏng từng chút một, sau đó vô lực buông xuôi. Cô cũng không quay đầu lại, vừa nghe điện thoại vừa rời khỏi phòng bệnh. Ngoài cửa thư ký cũng đang nhận điện thoại, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, vẫn vui vẻ mà chào hỏi: "Cô Nghê, cô phải đi rồi sao?"

Nghê Y cất điện thoại, gật đầu.

Bên trong di động của thư ký truyền ra thanh âm rõ ràng: "Bình thường Lệ tổng không dùng đến tủ lạnh trong nhà, không biết từ khi nào lại có một hộp cơm, bên trong bỏ đầy thịt cá, có lẽ sau một khoảng thời gian dài thịt cá đã biến chất rồi."

Nghe được chữ "cá", Nghê Y hơi ghé mắt, nhưng cô cũng không để ở trong lòng, xoay người rời đi.

Đi được vài bước, lại nghe thấy bên trong phòng bệnh vang lên tiếng "loảng xoảng", tiếng cốc nước rơi xuống mặt đất, cực kỳ giống âm thanh tan nát cõi lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top