Chương 17. Lưu manh
Thẩm Du Khanh ngẩn ra, chỉ là không ngờ hắn sẽ mở cửa đột ngột, bàn tay đang định rút lại vừa nghe mấy lời này liền không muốn buông ra, lòng bàn tay hơi lỏng ra, áp hoàn toàn vào bộ ngực rắn chắc mạnh mẽ của hắn.
Ánh mắt người kia càng sâu thẳm.
Nàng làm như không thấy, tay vẫn đặt trên ngực hắn sờ soạng một lúc, nhàn nhạt bình luận: "Như nhau."
Ngụy Nghiên đứng ở cửa, bị nàng chọc giận đến bật cười.
Nàng muốn rút tay lại, đột nhiên bị một lực mạnh kéo lại, lòng bàn tay dày đầy chai sạn, làn da màu đồng dưới ánh mặt trời thiêu đốt quanh năm, cùng với tay nàng hai màu trắng đen đan xen vào nhau, nắm chặt mạnh mẽ.
Thẩm Du Khanh bị hắn nắm làm chặt đến đau, sắc mặt lạnh lùng, vừa định mở miệng, tay kia đã buông lỏng.
Khóe miệng hắn nở nụ cười, "Ngươi từng sờ nam nhân khác?"
Hắn trông vẻ thờ ơ, như thể người vừa tóm lấy nàng không phải là hắn.
Thẩm Du Khanh cắn môi, quay đầu đi, chỉ để lại nửa khuôn mặt nghiêng, trên dái tai tròn trĩnh đôi hoa tai khảm ngọc bội màu đỏ, chói mắt dưới ánh nắng.
"Ngươi cũng để nữ nhân khác sờ qua?" Một lúc lâu sau, nàng buông một câu.
Ngụy Nghiên hơi híp mắt, cong môi, "Ngươi không phải vẫn luôn nghĩ nhiều năm như vậy, ta sẽ không có nữ nhân chứ?"
"Vậy ngươi có sao?" Thẩm Du Khanh quay đầu, nhướng mắt.
Ngụy Nghiên không đáp.
Mặt trời giữa trưa ở Mạc Bắc chiếu xiên qua hành lang, chiếu thẳng vào mặt hắn, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, mang theo hương vị khác thường.
Cho đến khi sự kiên nhẫn của Thẩm Du Khanh cạn kiệt, hắn đột nhiên nói: "Quá nhiều, không nhớ hết."
Đôi mắt của Thẩm Du Khanh khẽ di chuyển, lọt vào trong tầm mắt nàng là người nọ đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mình, cười nhếch mép, bộ dạng 10 phần lưu manh.
Nàng nghĩ thầm, cười cái gì, nhiều nữ nhân bên người có gì đáng tự hào, quả thật không biết liêm sỉ.
"Có việc ư?" Hắn đóng cửa lại sau lưng, nửa dựa vào trước cử, khoanh tay nhìn nàng.
Thẩm Du Khanh liếc nhìn bên trong, căn phòng giống hệt lúc nàng đi ra, cũng không biết hắn đóng cửa lại để che đậy điều gì.
Ngụy Nghiên nhìn ra suy nghĩ của nàng, hếch cằm cố ý nói: "Vào trong xem có ai không."
"Ai muốn vào!" Thẩm Du Khanh ánh mắt tức giận nhìn hắn, trong mắt lấp lánh không tức giận.
Ngụy Nghiên cười to, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang lảng đi của nàng, bỗng nhiên tầm mắt chuyển sang một bên.
"Thuốc của Đán Nhi đã chuẩn bị xong, buổi chiều ngươi đưa cho nó."
Lúc này hắn mới nhìn thấy trong tay áo nàng có một túi giấy nhỏ, "Hai ngày một viên, ăn xong không cần ăn nữa."
Ngụy Nghiên nhận lấy, lòng bàn tay nhéo nhéo, "Ngươi không đi cùng?"
Thẩm Du Khanh nói, "Ta không ở đây lâu, không cần thiết đi cùng."
Nàng nghĩ, không đi thì tốt hơn, nàng cũng không ở lại Mạc Bắc lâu, không cần làm chuyện mà biết sẽ không có kết quả.
Ngụy Nghiên tay nắm chặt túi thuốc dừng một chút, khẽ mím môi mỏng, thần sắc trở nên nhẹ hơn vài phần, cũng không cố gắng khuyên can, "Được."
Chỉ một chớp mắt lại trở về dáng vẻ lười biếng đó.
Ngụy Nghiên nhét thuốc vào trong ngực, nhìn nàng.
Ánh sáng trượt đến cằm nàng, da trắng nõn như trứng gà bóc vỏ, nhìn kỹ mới thấy trên mặt có chút lông tơ.
Ánh sáng vừa còn trên mặt hắn, thoắt cái đã di chuyển xuống đất.
Thẩm Du Khanh cũng ngước mắt lên, tầm mắt chạm nhau, nàng nhàn nhạt mở miệng: "Không có việc gì, ngươi vội thì cứ đi đi."
Nàng xoay người đi ra ngoài, Ngụy Nghiên dựa vào cửa, nhìn bóng lưng một lúc rồi đi theo xuống dưới, hai người một trước một sau đi ra ngoài.
"Vương gia, có việc gấp báo cáo!" Xa xa một tên binh lính xông tới, hơi thở còn chưa kịp hồi phục đã quỳ xuống, ôm quyền, đưa lời tướng quân báo cáo cho Ngụy Nghiên.
Thẩm Du Khanh đang đứng bên cạnh, nàng dừng lại, những ngày gần đây hắn hiếm khi ngủ lại trong phủ, Trương Hòa nói từ lúc hắn xuất quan vẫn luôn bận rộn. Nhưng lần đầu tiên có cấp báo đưa đến phủ.
Nàng đưa mắt nhìn hắn.
Ngụy Nghiên một tay cầm tờ giấy, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt nghiêm túc, không giống bộ dạng hài hước trêu đùa vừa rồi.
"Mau đi binh trạm mang theo một đội người ngựa, theo ta ra khỏi thành."
Tên lính nhận lệnh, ôm quyền rời đi.
Ngụy Nghiên nhìn sang.
Thẩm Du Khanh hỏi hắn, "Rất nghiêm trọng?"
"Địch tập kích, đánh nhỏ thôi, cũng không phải quá khẩn cấp." Ngụy Nghiên nói thêm, "Ở trong phủ đừng chạy lung tung."
Hắn vừa rồi đi ra ngoài không mang theo đao, bước vào phòng, Thẩm Du Khanh bên ngoài không nhúc nhích, cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Một lúc sau, Ngụy Nghiên từ trong phòng đi ra, người mặc áo giáp, tay cầm trường đao mà hắn thường dùng, Hồ phục nghiêm túc sắc bén.
Hắn ra cửa thấy nàng nhướng mày, Thẩm Du Khanh mấp máy môi, một câu muốn nói vừa lăn xuống cổ họng rồi lại nuốt trở về.
Mấy lời định nói, nghĩ như nào cũng thấy quái dị.
Ngụy Nghiên hỏi: "Cái gì?"
Thẩm Du Khanh đi tới, từ trong tay áo lấy ra một cái bình sứ hình tròn.
Kích thước tương đương với cái hắn ném lần trước.
Nàng không nói lời nào, Ngụy Nghiên nhướng mày, "Làm gì vậy?"
"Ô kim đan, có thể chữa khỏi hàng trăm loại độc."
Ngụy Nghiên không nhận, Thẩm Du Khanh nhíu mày, nhét dọc theo tà áo mở rộng của hắn.
Chỉ cách một lớp áo trong, cảm giác mềm mại rõ ràng hơn.
Tay nàng luôn vào trong lồng ngực hắn, để lộ cổ tay thon thả. Nàng đeo một chiếc vòng tay, trắng như mỡ dê, nhưng vòng bằng ngọc bích này không trắng nõn bằng nàng.
Đang lúc Thẩm Du Khanh rút tay về, một bàn tay to ấn xuống, hắn nắm chặt tay nàng, còn chặt hơn trước.
Nhưng cũng chỉ như vậy, không thừa thêm hành động nào.
"Yên tâm, ta không chết được." Ngụy Nghiên động ngón tay cái, càng giống xoa xoa cổ tay nàng.
Thẩm Du Khanh nói, "Ta không phải lo lắng cho ngươi."
Ngụy Nghiên cười không nói gì.
Nàng rụt cổ tay lại, Ngụy Nghiên buông lỏng ra.
"Đi đây."
Khi Thẩm Du Khanh định thần lại, trong mắt nàng chỉ còn lại bóng lưng người nọ cầm đao bước nhanh. Không phải nàng lo lắng cho hắn, nàng chỉ sợ nếu hắn chết, về Thượng Kinh sẽ khó giải thích.
Thẩm Du Khanh thầm nói trong lòng.
...
Trời đã về đêm, sắc trời buông xuống, binh lính tuần tra trong thành canh gác nghiêm ngặt, dân chúng đóng cửa từ sớm, đèn nến đã tắt, trong tĩnh lặng dường như có thể nghe thấy tiếng ngựa chiến ngoài thành.
Bạc Văn Tinh sợ Thẩm Du Khanh lo lắng nên đã đích thân đến trấn an, dù sao cũng là Vương phi được Hoàng đế ở Thượng Kinh hạ chỉ, ông cũng không dám chậm trễ.
Thẩm Du Khanh không thấy có gì đáng sợ, dường như nàng đã quen với sự hỗn loạn của chiến tranh ở đây.
Mới ở bao lâu chứ, nhưng sao giống như đã quen với nó rồi.
"Vương phi yên tâm, chuyện như vậy không phải một hai lần, thời điểm này trong năm đám Khuyển Nhung thường không yên phận, Vương gia có thể tự mình xử lý." Bạc Văn Tinh vẻ mặt bình tĩnh.
Thẩm Du Khanh ngồi trong mành đáp lại.
Đêm nay dường như hơi dài.
Mặt trời đã mọc, sau khi Thẩm Du Khanh rửa mặt chải đầu, Lục Hà vui vẻ đưa thiệp đến: "Tiểu thư, Bạc thứ sử đưa thiệp tới!"
Thẩm Du Khanh ngồi trước gương trang điểm vẽ lông mày, nhẹ nhàng móc đầu bút ở đuôi mắt, vẽ dáng lông mày núi xa. Đôi mắt khi cụp xuống thì lạnh lùng như nước suối trong núi, khi nhướng lên thì tự nhiên hếch lên, giống như lưỡi câu, lại tựa như bùa chú.
Lục Hà mặc dù ở cùng tiểu thư lâu như vậy, nhưng vẫn là không khỏi ngây người một chút, không khỏi khen: "Tiểu thư, tiểu thư thật xinh đẹp!"
Thẩm Du Khanh dùng bút gõ nhẹ lên chóp mũi thị, "Miệng lưỡi trơn tru."
Lục Hà ngượng ngùng gãi mũi.
"Chuyện giải quyết ngoài quan ngoại như nào?" Thẩm Du Khanh hỏi.
Lục Hà xoa đầu, lúc này mới nhớ lại, "Giải quyết xong rồi, Vương gia sáng sớm đã mang người trở về. Bạc thứ sử nói nên ăn mừng Vương Gia chiến thắng trở về."
Thẩm Du Khanh tai nghe, trên mặt không có biểu cảm gì.
Phòng bên cạnh tối hôm qua không có động tĩnh, hẳn là hắn không trở về phủ, cũng không biết có dùng thuốc không.
Nàng rời viện ra sảnh ngoài, Ngụy Nghiên không thấy đến. Trong sảnh có một vòng tròn phụ nhân, người ở giữa là phu nhân của Bạc Văn Tinh, An thị, sinh ra đã mũi cao đôi mắt to, tướng mạo đanh đá, trong ngực ôm một đứa trẻ sơ sinh, mũm mĩm như cái bánh bao.
Thẩm Du Khanh nhớ lại Bạc Văn Tinh nói An thị làm loạn về nhà một chuyến, bỗng nhiên có chút buồn cười.
Khi mọi người nhìn thấy nàng, những người biết vội vàng thỉnh lễ, An thị cũng đứng dậy, Thẩm Du Khanh bảo thị ngồi xuống.
An thị ngượng ngùng, mời nàng ngồi ghế trên.
Thẩm Du Khanh đi qua trêu đùa hai đứa trẻ, cũng đem lễ vật mà mình đã chuẩn bị.
"Đứa nhóc này, cái này là Vương phi đưa cho ngươi, ngươi thật có phúc." An thị trêu ghẹo, vội cảm tạ nói.
Ngồi một lúc, Thẩm Du Khanh tìm một cái cớ đi ra ngoài.
Nàng gặp Bạc Văn Tinh, "Vương phi đang tìm Vương gia?"
Thẩm Du Khanh lạnh nhạt trả lời: "Ta tìm hắn làm gì?"
Bạc Văn Tinh mặt đỏ bừng, "Cái này phải đa tạ Vương phi. Đêm qua, bọn Khuyển Nhung xảo quyệt dùng tên tẩm độc. Vương gia vì cứu trăm hộ mà trúng tên, ít nhiều cũng phải nhờ có thuốc giải của Vương phi."
"Hắn bị thương?"
"Vương gia bị thương ở trên vai, không phải trọng yếu, cũng không nghiêm trọng lắm."
Thẩm Du Khanh sửa cổ tay áo: "Người kia đâu?"
Bạc Văn Tinh ngạc nhiên, Vương phi không biết Vương gia đang ở trong phủ, ông cung kính đáp: "Trong Đông Khóa Viện có một tiểu viên, buổi tối Vương gia sẽ nghỉ ngơi ở đó."
...
Đông Khóa Viện cách đó không xa, Thẩm Du Khanh bảo Lục Hà đi về trước, tự mình đi đến một con đường quanh co, hướng đến một ngôi nhà gỗ, chỗ này khá khác biệt so với những nơi khác được xây trong phủ, giống như lời trong miệng Bạc Văn Tinh - "tiểu viên".
*tiểu viên: khu vườn nhỏ
Nàng dừng bước chân, đứng một lát mới đi vào.
Cửa mở một nửa, Thẩm Du Khanh giơ tay nhẹ nhàng đẩy ra.
Trong phòng đơn sơ, chỉ có một chiếc bàn đơn và một sạp thấp.
Trường đao gác trên bàn, nàng hướng mắt vào trong, trên sạp thấp có một người đang nằm khoanh tay, mắt hơi nhắm lại như đang ngủ. Sạp hơi ngắn, hai chân hắn bắt chéo, lười biếng gác trên lan can bên cạnh, ủng da lấm tấm bùn đất, nhìn không ra dáng vẻ ban đầu.
Thẩm Du Khanh nhấc chân lên, vừa lúc đáp xuống thì người đàn ông nằm trên sạp đã cảnh giác mở mắt ra, ánh mắt sắc bén hướng thẳng vào người ở cửa.
Thấy là nàng, hắn ngửa cổ ngồi dậy, hơi chống hai chân: "Làm sao tìm được nơi này?"
Thẩm Du Khanh dùng tay ấn cửa, "Tùy tiện tìm."
Ngụy Nghiên nhướng mi, bởi vì vừa mới ngủ dậy, hốc mắt có nếp nhăn nhỏ, "Có thể tìm thấy nơi này cũng đủ tùy tiện."
Thẩm Du Khanh phớt lờ lời chế nhạo của hắn, "Thuốc ta đưa cho ngươi đâu?" Nàng đi vào trong.
Phòng trong thường được hạ nhân dọn dẹp nên vẫn sạch sẽ.
Không có ghế nên nàng đành đứng, hắn ngồi, hai chân lười biếng dang rộng, lưng ngả về phía sau, nâng cằm nhìn nàng, trầm thấp cười nói: "Ném rồi."
Thẩm Du Khanh mặt không thay đổi, "Ô kim đan trên đời khó có được, ta chỉ mang một viên từ Thượng Kinh đến, ngươi phải đền ta."
"Nào có đạo lý tặng người đồ vật còn muốn đòi lại?" Ngụy Nghiên xoay lưng, cúi đầu, hai tay chống hai chân.
Thẩm Du Khanh liếc nhìn bờ vai quấn vải trắng của hắn, "Vô lại."
"Mắng ta cái gì?"
"Vô lại."
"Ha, nói to hơn một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top