Chương 998: Nam chính ta đây đứng chưa đủ cao ư?
Editor: Đào Tử
__________________________________
【 Chúc mừng người chơi, A Cha đã hoàn thành nhiệm vụ thứ ba trong phó bản hiện tại —— khiến thiên tài thiếu niên tà mị Cố Hàn Sương nói với bạn: "Cô gái, có hài lòng với những gì em thấy không". Phần thưởng đã được gửi đến hộp thư của người chơi, xin hãy chú ý kiểm tra kịp thời...】
【 Chúc mừng người chơi, A Cha đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn, phần thưởng đã được gửi đến hộp thư của người chơi, xin hãy chú ý kiểm tra kịp thời... 】
Bùi Diệp mở mắt ra đã thấy tán cây rậm rạp không để lọt ánh sáng.
Đôi mắt cô tràn đầy sự mơ hồ.
"Mình... Mình bị sao vậy?"
Không cẩn thận kéo mạnh vết thương ở ngực, đau đến mức cô nhíu mày, vô thức hít một hơi lạnh.
Cô chống khuỷu tay xuống đất, tốn không ít sức lực mới miễn cưỡng ngồi dậy được.
"Cô à, cô đừng gây thêm rắc rối nữa..."
Có học sinh nghe thấy tiếng động chạy lại giúp cô, vừa đỡ vừa thầm trách móc Bùi Diệp dẫn đội vô dụng.
Bùi Diệp nhịn đau hỏi: "Cô bị sao vậy? Tại sao chúng ta không ở chỗ cắm trại trước đây?"
Học sinh trả lời: "Tối qua trại bị dã thú không rõ nguồn gốc tấn công."
"Dã thú tấn công trại?" Giọng Bùi Diệp đột nhiên cao vút, "Các học sinh khác thì sao? Chúng có bị thương không?"
Học sinh ngạc nhiên: "Cô không nhớ mình bị thương thế nào sao?"
Bùi Diệp mơ màng lắc đầu: "Cô... không nhớ, tối qua bỗng dưng cảm thấy rất mệt mỏi, ngủ thiếp đi thì không biết gì nữa."
Biểu cảm của học sinh phức tạp như có một mớ cảm xúc hỗn độn.
Có sự khinh bỉ, khinh thường, kinh hoàng, lo lắng, sợ hãi, may mắn và thoảng qua một chút hả hê.
Dưới sự truy hỏi liên tục của Bùi Diệp, học sinh mới lắp bắp thừa nhận.
"Tối qua... Trại bị tấn công, anh em nhà họ Cố bị hủy thú hóa..."
"Thú hóa bị phá hủy? Các học sinh khác thì sao?" Bùi Diệp vô thức nắm chặt cổ tay học sinh, dù trên mặt cố gắng kiềm chế lo lắng, nhưng lực trên cánh tay đã phản bội cảm xúc thật của cô, cho đến khi học sinh trả lời "Những người khác chỉ bị thương ngoài da, không sao" mới buông ra.
Học sinh âm thầm nhăn mặt, khẽ vung vẩy cổ tay bị nắm đau. Ngoại trừ anh em Cố Hàn Sương bị thiệt hại nặng nề, người bị thương nặng nhất chính là người cô dẫn đội vô dụng này. Vết thương trông rất đáng sợ, máu chảy ồ ạt, nếu không phải các học sinh khác phát hiện kịp thời giúp cô cầm máu, chỉ riêng việc mất máu đã có thể khiến cô chết, làm sao có thể tỉnh dậy nhanh thế này.
"Không được, cô phải đi xem."
Trong lòng Bùi Diệp vẫn lo lắng cho anh em Cố Hàn Sương.
Cô không màng đến vết thương chưa lành, đứng dậy chỉnh đốn qua loa.
Học sinh lẩm bẩm: "Cô đi xem thì có ích gì, đi rồi cũng chỉ gây thêm rắc rối thôi..."
Dù không biết dã thú tấn công trại là con gì, nhưng việc cô giáo dẫn đội vô trách nhiệm khiến hai học sinh tài năng nhất bị phế. Nhà họ Cố là gia đình giàu có nhất trong thành phố, một trai một gái gặp nạn trong kỳ huấn luyện dã ngoại, dù đã ký thỏa thuận miễn trách nhiệm trước, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nhiều khả năng sẽ đổ lỗi cho cô giáo dẫn đội, vị giáo viên trẻ này không chỉ mất hết tương lai, có khi đến cả mạng cũng khó giữ.
Học sinh nghĩ rằng mình đã đoán trúng ý nghĩ của Bùi Diệp, không khỏi thở dài.
Cố Hàn Sương lần đầu tiên như tên gọi, mặt lạnh như sương, áp suất thấp bao trùm nơi cắm trại có một nửa đóng góp của cậu ta.
Một nửa còn lại là cô em gái xui xẻo cùng cảnh ngộ của cậu ta, Cố Triêu Nhan.
Mấy học sinh khác ngồi không xa, trông như cà chua bị héo, ủ rũ không có tinh thần, đôi khi còn liếc nhìn hai anh em Cố Hàn Sương, trên mặt không che giấu được sự lo lắng. Anh em Cố Hàn Sương là trụ cột của cả đội, huyết mạch thú hóa của họ từ huyết mạch thần thú trong truyền thuyết bị hạ xuống thành huyết mạch dã thú bình thường, đồng nghĩa với việc sức chiến đấu của cả đội cũng giảm mạnh.
Rừng nguyên sinh đầy rẫy nguy hiểm, không đủ sức mạnh, đừng nói đến việc săn bắt hồn thú để tăng cường sức mạnh huyết mạch, ngay cả tự bảo vệ mình cũng là vấn đề.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, có lẽ anh em họ cũng không có tâm trạng quan tâm đến kỳ thi nữa.
Bùi Diệp xuất hiện phá vỡ bầu không khí lúc này.
Cố Hàn Sương vốn luôn điềm tĩnh, thấy cô xuất hiện liền mất kiểm soát, đứng dậy lao về phía Bùi Diệp, vung nắm đấm định đánh vào mặt cô.
Bùi Diệp vừa kịp né tránh, Cố Hàn Sương còn muốn đánh tiếp nhưng bị Cố Triêu Nhan ôm chặt lại từ phía sau.
"Tại sao mày không chết?" Cố Hàn Sương nói ra những lời khiến người ta kinh ngạc.
Cố Triêu Nhan run lên, nghiêm giọng quát: "Anh ba, anh nói bậy bạ gì đó!
Trong cơn kích động, Cố Hàn Sương bị giọng nói của cô ta kéo lý trí trở lại, nắm chặt nắm đấm, cố gắng kiềm chế.
Bùi Diệp bên này thì không dễ dàng bỏ qua.
"Cô biết em rất đau khổ, cũng có thể thông cảm, nhưng em có thể trả lời một chút —— tại sao cô không chết nghĩa là gì?"
Cố Hàn Sương mím chặt môi, không nói lời nào, nhưng lỗ mũi phập phồng do kìm nén cơn giận đã tiết lộ cảm xúc thực sự của cậu ta.
Cố Triêu Nhan vội vàng giải vây.
"Cô Tiêu, anh ba bị đả kích quá lớn, anh ấy không cố ý..."
Dù đánh chết bọn họ cũng không thể thừa nhận rằng họ "tự làm tự chịu" —— cố gắng đánh lén để giết "cô Tiểu Lam", kết quả là "cô Tiểu Lam" phước lớn mạng lớn, tránh được đòn chí mạng, máu chảy ra từ vết thương thu hút một con dị thú không rõ nguồn gốc gần đó tấn công...
Người đáng chết không chết, ngược lại anh em họ bị dị thú tấn công mất đi huyết mạch thần thú mà họ tự hào.
Bùi Diệp không hài lòng với lời giải thích của Cố Triêu Nhan, nhưng cũng không tiện gây khó dễ vào lúc này.
Cô liếc nhìn mọi người đang chật vật, lạnh lùng đề nghị họ.
"Các em nên cân nhắc từ bỏ kỳ thi..."
Với hai huyết mạch thần thú, đội này là đội có thực lực tổng hợp mạnh nhất, giờ không còn huyết mạch thần thú, thực lực tổng hợp cùng lắm cũng chỉ ở mức trung bình. Không ai biết con thú dữ kia còn ở quanh đây không, bỏ kỳ thi dã ngoại là lựa chọn khôn ngoan nhất.
Đề xuất này bị anh em Cố Hàn Sương phản đối mạnh mẽ. Nếu ở lại rừng nguyên sinh, họ còn có cơ hội tìm được hồn thú phù hợp để nâng cao huyết mạch, dù không thể phục hồi đến mức huyết mạch thần thú cũng có thể mạnh hơn người thường. Nếu chọn bỏ cuộc, có lẽ cả đời sẽ như vậy.
"Tùy các em."
Bùi Diệp thấy không thể thuyết phục họ, đành lạnh mặt lui sang một bên dưỡng thương.
Vết thương của cô trông rất nghiêm trọng đối với người thường, nhưng với "loài người mới" có thể chất mạnh mẽ thì chỉ là "vết thương ngoài da". Chỉ cần cầm máu, cho đủ thời gian dưỡng thương sẽ hồi phục như bình thường trong thời gian rất ngắn, không để lại một vết sẹo nào.
Vừa ngồi xuống, trong đầu Bùi Diệp vang lên giọng nói chế giễu của Chúc Chiếu.
"Chậc chậc chậc, mày cũng biết giả vờ giả vịt với người khác đấy nhỉ, vừa rồi diễn khá lắm." Sau khi hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ căn cứ số 1, Bùi Diệp rời khỏi cảnh thí luyện của 【Khe Hở Sinh Tử】, tiện tay kéo theo anh em Cố Hàn Sương và Chúc Chiếu. Chúc Chiếu để lại cho Diệp Bộ Phàm một bộ 《 Tuyển tập về nghĩa vụ tu luyện trăm năm của ma tộc 》 và 《 Tuyển tập ba trăm năm tu luyện năm trăm năm đánh nhau 》, rồi phủi tay chuẩn bị chuồn lẹ.
Nơi này không còn gì hấp dẫn nữa, nó phải nhanh chóng đến địa điểm tiếp theo.
Diệp Bộ Phàm không khỏi phàn nàn về cái "hack" Chúc Chiếu này, vừa ngắn vừa nhanh, vừa nhỏ vừa mềm.
Hệ thống hack người ta thì đồng hành với chủ mấy trăm đến cả ngàn năm.
Chúc Chiếu đi theo Diệp Bộ Phàm chỉ vỏn vẹn 56 ngày.
Chẳng lẽ anh ta làm nam chính chưa đủ tầm sao?
Chúc Chiếu: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top