Chương 992: Hoàn cảnh ác liệt
Editor: Đào Tử
__________________________________
So với căn cứ của những người sống sót trong các phó bản tận thế trước đây, căn cứ số 1 ở thành phố S hỗn loạn hơn nhiều.
Khắp nơi đều thiếu nhân lực, nên không còn sức lực để chỉnh đốn an ninh.
Những người sống sót ở tầng lớp dưới cùng chỉ có thể tàn sát lẫn nhau để sinh tồn, cướp bóc trộm cắp diễn ra thường xuyên. Vừa bước vào khu dân cư, ba người trẻ tuổi Bùi Diệp đã bị nhiều nhóm côn đồ theo dõi. Hàng chục đôi mắt tham lam, có lộ liễu có kín đáo, đang đánh giá làm thế nào để xẻ thịt ba con cừu béo này.
Ngay cả khi ba người không mang theo vật tư, chỉ cần dựa vào diện mạo và quần áo trên người họ cũng đủ để kiếm được một món hời lớn.
"Thảm họa tận thế mới chỉ qua được hơn một tháng, những con người này đã sa đọa đến mức này, không còn chút đạo đức nào..." Một tay Cố Hàn Sương bắt giữ một tên trộm cố tình va vào cậu ta. Tên này cũng rất liều lĩnh, thấy mình bị bắt liền rút ra một con dao găm muốn đâm cậu ta. Động tác của gã nhanh nhưng Cố Hàn Sương còn nhanh hơn, cậu ta giật lấy con dao găm ném sang một bên, rồi đá vào người tên trộm khiến gã cong lưng không đứng dậy nổi, lạnh lùng cảnh cáo: "Cút! Còn đến nữa là tao giết mày!" Nói xong, ánh mắt tàn nhẫn lướt qua những kẻ khác đang nhòm ngó, cảnh cáo không lời.
Bùi Diệp nhìn tên trộm loạng choạng trốn chạy, lắc đầu.
"Khi no đủ thì nghĩ đến tình dục, khi đói khát thì lòng sinh trộm cắp, bản tính con người là như vậy."
Khi sinh tồn bị đe dọa không có sự kiểm soát từ bên ngoài, giới hạn đạo đức của con người có thể bị phá vỡ không ngừng.
Đối với phần lớn người bình thường, giới hạn đạo đức của họ tỷ lệ thuận với môi trường.
Môi trường càng tốt, giới hạn đạo đức càng cao.
Môi trường càng xấu, giới hạn đạo đức càng thấp.
Nghĩ đến đây, Bùi Diệp càng nhớ trí tuệ nhân tạo Thái Hạo hơn.
Tối ưu hóa phân phối tài nguyên, điều động nhân lực, kiềm chế giới hạn của những người sống sót, để họ không đến mức mất hết hy vọng.
Căn cứ người sống sót trước mắt này không thể nói là quản lý tệ, thực sự là do sức lực và khả năng có hạn, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì an toàn cho căn cứ, để những người bình thường có thể thở được một lúc, không thể lo thêm nhiều hơn. Người bình thường sống trong môi trường này, có người sa đọa đi áp bức người yếu hơn để giành lấy tài nguyên sinh tồn, có người bị người khác áp bức đến không thể sống nổi.
Giữa áp bức và bị áp bức, nhiều người sẽ chọn sa đọa để trở thành kẻ áp bức.
"Tên trộm này chắc là không sống nổi nữa."
Cố Triêu Nhan nhíu mày, nghĩ rằng Bùi Diệp đang thương hại tên trộm.
"Dù không sống nổi cũng không nên trộm đồ của người khác chứ? Nếu chúng ta thực sự chỉ là những người sống sót bình thường, chút tài nguyên duy nhất bị tên trộm lấy mất, chúng ta làm sao sống nổi trong môi trường này? Thương hại loại người này chỉ là lãng phí thời gian, lãng phí sinh mạng."
"Ý cô là, sau này đa phần gã sẽ sống không nổi nữa."
Cố Hàn Sương không quá nặng tay, nhưng dù sao cũng là "loài người mới" đã được cường hóa, người bình thường bị cậu ta đá một cú, dù nội tạng không chảy máu cũng phải nằm rên rỉ hai ba ngày, bụng tím bầm một mảng, thêm nữa tên trộm bị bẻ gãy cổ tay, càng là họa vô đơn chí...
Trong thời kỳ mạt thế khi hệ thống sản xuất sụp đổ, thuốc men còn quý hơn cả thực phẩm, bác sĩ lại càng không cần nói.
Có thể dự đoán được kết cục của tên trộm.
Cố Triêu Nhan đảo mắt: "Điều đó cũng không liên quan đến chúng ta, hắn đáng đời."
Cố Hàn Sương vẫn còn quá nhân từ.
Nếu đổi lại là cô ta ra tay, tên trộm này căn bản không có cơ hội rút dao găm ra, đã sớm một mệnh về trời rồi!
Trên đường đi, họ đã xử lý năm sáu đợt muốn cướp của, cưỡng bức, buôn bán cưỡng ép, thu phí bảo kê, cuối cùng cũng liên lạc được với trung gian.
Ngành trung gian, ngay cả trong ngày tận thế cũng có thể sống sót mạnh mẽ.
Những kẻ có đầu óc làm trung gian trực tiếp liên kết với thế lực ngầm lớn nhất gần đó, chiếm đoạt hoặc mua nhà của người bình thường với giá rẻ, sau đó cải tạo một chút rồi cho thuê với giá cao. Người sống sót bình thường chỉ có thể tức giận mà không dám nói gì, cho dù báo cáo lên trên cũng không ai đến xử lý.
Điều kiện sống của người sống sót bình thường khỏi nghĩ cũng biết.
Không lâu sau, một người trung gian mặc vest đến để dẫn ba người Bùi Diệp đi xem nhà.
Giữa đường, bọn họ còn gặp Diệp Bố Phàm đang tìm chỗ trú chân. Bùi Diệp không để ý đến ánh mắt nghi ngờ của anh em Cố Hàn Sương, mời anh ta gia nhập: "Cùng đi xem nhà chung nhé? Cậu và Cố Hàn Sương ở một phòng, tôi và Triêu Nhan ở một phòng, tiết kiệm được nhiều lắm đấy."
Diệp Bố Phàm nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, như muốn nói "ngài đùa tôi à?"
Người trung gian cũng cười khinh bỉ.
Diệp Bố Phàm hỏi cô: "Cô biết giá nhà ở căn cứ số 1 đắt kinh khủng thế nào không?"
"Giá nhà có đắt đến đâu cũng không đến mức không thuê nổi hai phòng nhỏ chứ?" Bùi Diệp thực sự không có khái niệm về điều này, trong các phó bản tận thế trước đây, chỗ ở đều do căn cứ chính phủ chịu trách nhiệm, "Nếu không thuê nổi thì ngủ ngoài trời, tạm bợ vài ngày."
Thôi rồi, hóa ra là người không biết gì về khói bụi trần gian.
Diệp Bố Phàm đành im lặng.
Nhanh thôi, Bùi Diệp đã hiểu được ý của anh ta.
Cả khu dân cư, "nhà" rẻ nhất là những "nhà quan tài" được dựng lên từ lồng sắt, gỗ cũ và vật liệu bỏ đi. Chúng nhỏ đến mức chỉ đủ cho một người cao bình thường nằm vào. Nếu người nào mập hoặc cao hơn chút, chỉ có thể cuộn tròn, thở cũng không thông.
Nằm thẳng, ngực cách ván giường tầng trên chỉ một gang tay.
Một phòng nhỏ cao chưa đến ba mét, diện tích chỉ mười mét vuông, lại chứa đến mười mấy hai mươi "nhà quan tài" như vậy! Vì người quá nhiều mà nhà vệ sinh ít, nước lại đặc biệt khan hiếm, nên mỗi phòng đều đặt một bồn cầu để giải quyết nhu cầu sinh lý. Có bồn cầu nắp còn bị hỏng, nhìn thoáng qua đã thấy phân chất đầy một nửa, trên đó đầy ắp những con dòi trắng.
Người trung gian mở một phòng, mùi hôi thối xộc lên suýt làm mấy người Diệp Bố Phàm nghẹt thở.
"Xem phòng này đi."
Anh ta đứng sang một bên để nhóm Bùi Diệp nhìn rõ bố trí bên trong.
Có mấy người sống sót nằm bên trong.
Mỗi người đều tỏ vẻ thờ ơ, mắt mờ đục, toàn thân bốc mùi hôi thối, nhìn không giống người sống, mà như những xác chết vô cảm.
Người trung gian giới thiệu: "Phòng này vị trí tốt, có cửa sổ thông gió, có bốn chỗ trống liền nhau, các vị có thuê không?"
Bùi Diệp hỏi: "Giá thuê thế nào?"
Người trung gian tưởng có cơ hội, liền nói: "Cũng không đắt, một tháng chỉ 300 điểm cống hiến, nếu bốn người cùng thuê, tôi có thể giảm giá một chút, 95% giá. Thế nào? Đừng nghĩ giá này đắt, đắt có lý do. Bây giờ an ninh kém, chúng tôi phải bỏ tiền thuê đội bảo vệ, an toàn là trên hết mà."
Bùi Diệp nhìn Diệp Bố Phàm.
Diệp Bố Phàm lắc đầu với cô.
Bùi Diệp nói: "Chúng tôi định đi xem chỗ khác."
Người trung gian vừa rồi còn tươi cười, lập tức thay đổi sắc mặt, cười lạnh lùng.
"Được thôi, đi khắp nơi mà xem, so sánh đi. Tôi muốn xem các người tìm được chỗ nào tốt hơn chỗ của tôi."
Hắn đóng mạnh cửa cái ầm, khung cửa rơi xuống một lớp bụi.
Diệp Bố Phàm thở dài: "Khi tôi đi tìm thuê nhà đã điều tra qua, ở đây, người trưởng thành bình thường làm việc mười hai tiếng một ngày chỉ kiếm được 30-50 điểm cống hiến. Để đáp ứng nhu cầu sống tối thiểu về thực phẩm và nước, mỗi ngày phải tốn 20 điểm cống hiến, giá thuê này quá đắt. Nhưng người sống sót bình thường không thể không thuê những phòng này, mấy tên trung gian này sẽ thuê tay sai bảo vệ trật tự, nơi khác thì không có, càng loạn càng nguy hiểm."
Nhiều người sống sót bình thường làm việc cả ngày kiếm được điểm cống hiến chưa kịp giữ ấm thì giữa đường đã bị cướp sạch.
Bị cướp còn đỡ, sợ nhất là bị đánh chết.
Trên đường, Diệp Bố Phàm không ít lần thấy xác chết cứng đơ nằm bất động trong góc.
Có xác vừa cứng lại, có xác mới xuất hiện vết tử thi, có xác đã thối rữa...
Nếu là hơn một tháng trước, những người sống sót này có lẽ không bao giờ tưởng tượng nổi một tháng sau lại là địa ngục trần gian như thế này.
Trước ngày tận thế, anh ta đã không ít lần oán trách trời đất bất công với mình, oán trách áp lực cuộc sống khiến anh ta thở không nổi, đã từng nghĩ đến việc không sống nữa, nhưng khi thực sự rơi vào tuyệt cảnh mới nhận ra, những ngày tháng bôn ba vì cuộc sống, đối với người bình thường đã là điều quý giá.
Anh ta khẽ thở dài: "Cô, thực sự có chắc chắn không?"
Nếu có thể khôi phục lại hòa bình như trước đây, dù có làm người giao hàng, dù ngày nào cũng bị khách hàng phàn nàn, cũng chấp nhận.
Bùi Diệp nói: "Tất nhiên là có."
Anh em Cố Hàn Sương nhìn nhau, không biết họ đang tính toán điều gì.
Khi Bùi Diệp còn đang lo lắng về vấn đề chỗ ở, người của căn cứ chính phủ đã tìm đến cô.
Vẫn là một người quen, đội trưởng đội cứu hộ.
Mục đích của họ rất rõ ràng, hy vọng mời Bùi Diệp làm cố vấn bộ phận phòng thủ của căn cứ số 1.
"Có thể giúp giải quyết vấn đề chỗ ở không?"
Vị đội trưởng có chút khó xử: "Có thể thì có thể, nhưng môi trường và đãi ngộ sẽ không quá tốt."
Một phòng đơn nhỏ khoảng bảy tám mét vuông, có nhà vệ sinh riêng, thức ăn có thể giải quyết tại nhà ăn công cộng.
Với màn thể hiện ấn tượng của Bùi Diệp khi hộ tống đội cứu hộ, ba tháng đầu miễn phí ăn ở.
Nghe vậy, Bùi Diệp thở phào nhẹ nhõm.
So với "nhà quan tài" người trung gian vừa dẫn đi xem, đãi ngộ này quả là cấp bậc VIP tối cao.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top