Chương 923: Ô Long
Editor: Đào Tử
________________________________
"Phù —— Gió trên sân thượng thổi thật dễ chịu."
Bùi Diệp ngồi trên lan can sân thượng, ngả người ra sau, vươn vai một cái thật lớn, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khớp xương kêu răng rắc vì mệt mỏi. Cơ thể này quá yếu, chỉ đánh nhau vài chiêu với mấy đứa nhóc mà đã đau lưng mỏi gối.
"Tiếp đó cũng không phải giờ của mình, đúng lúc có thể chợp mắt một chút."
Dạy dỗ lũ nhóc đáng ghét, miễn cưỡng đủ để khởi động cơ thể, hút vài điếu thuốc, uống một chai rượu, cộng thêm gió mát trên sân thượng, cuộc sống này thật không còn gì đẹp hơn. Đang chuẩn bị lười biếng đánh một giấc, tai nghe thấy có người lên sân thượng.
Tưởng là học sinh bình thường nên không quan tâm, ai ngờ người đó lại tiến về phía mình, tiếng bước chân càng lúc càng gần, bước đi từ gấp gáp chuyển thành nhẹ nhàng hơn. Bùi Diệp nhướn mày nhưng không quay đầu, cô muốn xem học sinh này định làm gì.
Khi Bùi Diệp đang tưởng tượng học sinh đó sẽ tấn công bất ngờ từ phía sau, đẩy cô xuống sân thượng, người đó dừng lại cách hai ba mét. Trong lòng Bùi Diệp đếm ngược "Ba", "Hai", "Một", người đó mở miệng.
Thiếu niên chưa kịp thở đều, đã hét lên: "Cậu —— Cậu đợi đã! Cậu, cậu đừng động! Tuyệt đối đừng động!"
Ngay khi mở miệng đã vượt khỏi kịch bản của Bùi Diệp.
"Tôi động hay không, liên quan gì đến cậu?"
Bùi Diệp cố ý lộ ra vẻ mặt không biểu cảm, ánh mắt vô hồn, ảm đạm không có ánh sáng.
Cô quay đầu lại, liếc mắt nhìn rõ dáng vẻ người đó.
Một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, chiều cao không quá cao, ước chừng hơn một mét bảy một chút, còn thấp hơn "Tiểu Lam". Da hơi tái nhợt, trông không được khỏe mạnh, tóc ngắn màu xanh lơ, đôi mắt màu khói xám sáng như hai dòng suối trong yên tĩnh, sống mũi cao, đôi môi tái nhợt. Có lẽ vì còn nhỏ, các đường nét trên gương mặt không quá sắc nét cũng không quá mềm mại, tổng thể theo hướng trung tính, thoạt nhìn khó phân biệt nam nữ, nhưng nhìn kỹ sẽ không nhầm lẫn giới tính của cậu ta.
Thiếu niên không dám hành động liều lĩnh, lo lắng nói: "Cậu, cậu đừng nhảy nhé ——"
Bùi Diệp: "..."
Giọng thiếu niên run lên: "Tôi không biết cậu gặp phải vấn đề gì, nhưng, nhưng trên đời không có khó khăn nào không thể vượt qua, sống mới có hy vọng, cậu nói đúng không? Không phải vấn đề gì cũng có thể giải quyết bằng cái chết, ngay cả khi cậu nhảy xuống cũng vô ích, tại sao không dũng cảm đối mặt chứ? Nếu cậu nhảy xuống, hãy nghĩ xem gia đình, bạn bè cậu sẽ đau khổ thế nào, còn những kẻ làm cậu đau khổ sẽ vui mừng ra sao..."
Bùi Diệp càng nghe càng thấy thiếu niên này thú vị.
Không kìm được mà nảy sinh ý định trêu ghẹo.
"Cậu thì hiểu gì chứ? Cậu biết tại sao tôi ngồi ở đây không? Cậu chẳng biết gì cả..."
Thiếu niên lo lắng nhìn Bùi Diệp, thậm chí còn kiềm chế cả hơi thở.
Dường như sợ rằng nếu thở mạnh sẽ làm Bùi Diệp rơi xuống.
"... Tôi, tôi không biết, nhưng nếu cậu sẵn lòng chia sẻ với tôi, tôi cũng có thể giúp cậu giải quyết, giúp cậu chia sẻ gánh nặng..."
Cậu ta vô tình thấy Bùi Diệp ngồi trên mép sân thượng, hai chân đung đưa bên ngoài.
Gió trên sân thượng thổi qua người cô, vẽ ra một cơ thể mỏng manh yếu ớt, như thể sẽ bị gió thổi bay, như một con diều đứt dây sẽ rơi xuống từ tòa nhà cao tầng. Không nghĩ ngợi gì, cậu ta chạy lên, cố gắng thuyết phục bạn học sinh này xuống.
Bùi Diệp giả vờ buồn bã ngửa mặt góc bốn mươi lăm độ nhìn lên trời.
"Tôi bị những học sinh kia bắt nạt..."
"Bạo lực học đường? Cậu không nên nhảy xuống, hẳn phải tìm cách phơi bày chuyện này, tố cáo họ, chứ không phải đánh đổi bằng mạng sống của mình."
Bùi Diệp tỏ vẻ u sầu, đưa tay che mắt, cố nhịn cười.
"Chúng còn nhạo báng tôi vừa già vừa xấu..."
Thiếu niên nói: "Thẩm mỹ là vấn đề rất cá nhân, sao có thể tùy tiện công kích ngoại hình của người khác được?"
Cậu ta cũng chưa nhìn rõ Bùi Diệp trông thế nào, tưởng rằng cô thật sự không ưa nhìn.
Suy nghĩ một hồi, lại an ủi: "Nếu... cậu không hài lòng với ngoại hình của mình, thực ra cũng có thể làm một xíu phẫu thuật thẩm mỹ."
Trong thời đại này, phẫu thuật thẩm mỹ chỉ là một tiểu phẫu thông thường, giá cả cũng rất phải chăng, thậm chí còn có các gói ưu đãi giảm giá.
Bùi Diệp cúi đầu rụt vai, "nức nở" không nói nên lời.
Cô không nói, thiếu niên cũng không dám hành động liều lĩnh.
Đợi đến khi Bùi Diệp "nức nở" đủ, mới cố nhịn cười nói: "... Chúng còn nhạo báng tôi là bà già không ai thích... Hu hu, rõ ràng tôi cũng không lớn tuổi hơn chúng bao nhiêu, sao lại bắt nạt người quá đáng như vậy... Hu hu... Chúng còn nói tôi nhảy từ đây xuống, úp mặt xuống đất khỏi ai nhìn đi cho rồi."
"Lời này thật quá độc ác!"
Thiếu niên thay đổi sắc mặt liên tục, cuối cùng lặng lẽ hít thở sâu.
"Thực ra —— thực ra là thế này ——"
Bùi Diệp nhịn cười đến mức hai má cũng đau.
"Sao?"
Thiếu niên lấp liếm: "Tôi, tôi để ý cậu đã lâu rồi, thực ra, thực ra —— Tôi luôn âm thầm thích cậu."
Bùi Diệp: "..."
Thiếu niên thấy Bùi Diệp không còn run vai nữa, tưởng rằng cô đã bình tĩnh hơn, liền tranh thủ đưa tay ra.
"Tôi biết bây giờ nói điều này rất đường đột, nhưng cậu có thể cho tôi một cơ hội không?"
Bùi Diệp: "..."
"Phì ——"
Đừng hiểu lầm, tiếng cười này không phải từ Bùi Diệp.
Cô đã được huấn luyện chuyên nghiệp, bình thường sẽ không cười, trừ khi thực sự không nhịn được.
Hai người đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng cười.
Người phát ra tiếng cười lấy tay che miệng, tay kia xua xua đầy ái ngại.
"Xin lỗi, tôi không cố ý, các cô cậu cứ tiếp tục, coi tôi như không khí là được."
Bùi Diệp nhướn mày, nhận ra người này chính là thanh niên gục trước cửa nhà tối qua.
Vết thương nặng như vậy mà qua một đêm đã khỏi bảy tám phần, sắc mặt hồng hào cũng không giống người bệnh.
Cô đang định mở miệng, nhưng thấy thiếu niên kia nhíu mày.
"Hàn Trí Quang, cậu còn cười!"
Hàn Trí Quang nghe thấy thiếu niên tức giận, vô thức đứng thẳng người, tư thế sẵn sàng chờ lệnh.
Một lát sau mới nhận ra mình phản ứng quá mức, cơ bắp căng thẳng lại thả lỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top