Chương 35 : Chỉ có thể cho cô mượn anh ấy một đêm! (5)
Cái này, đại khái hình như, thật chết chắc!
Bạc Sủng Nhi cảm giác được quần lót của mình cũng sắp bị người kéo xuống, lại chỉ có thể âm thầm cắn răng, mang theo vài phần nản lòng thoái chí!
Có người đã hướng trên người của cô đè tới, đáy lòng của cô tràn đầy tuyệt vọng, nhưng mà trong lúc bất chợt cảm giác được trên người chợt nhẹ, sau đó một chiếc áo khoác âu phục ném vào trên người của cô, đem cô che lại cực kỳ chặt chẽ.
Bạc Sủng Nhi mở mắt, nhưng thấy Tịch Giản Cận thẳng tắp đứng ở cách đó không xa, không nhúc nhích.
Ở ánh trăng làm nổi bật, mặt anh cực kỳ thâm thúy, không thể che hết lạnh lẽo toàn thân, có chút cảm giác nghiêm nghị.
Trong ngõ hẻm những người đó thấy Tịch Giản Cận một mình mà đến, nhưng cũng không sợ, từng bước từng bước kêu la, liền hướng Tịch Giản Cận lao đến.
Có người đã cầm dao găm, trắng lóa, hàn khí bức người, Bạc Sủng Nhi chỉ có thể giương mắt nhìn.
Tịch Giản Cận tránh được, sau đó vươn chân ra, hướng về cổ tay tên kia đá một cú, liền nghe được một trậntiếng kêu thảm thiết, mặt người nọ liền biến sắc, dao găm rơi xuống đất, che cổ tay, liền ngồi chồm hổm trên mặt đất, lăn lộn.
Người phía sau cũng khẽ dừng cước bộ lại một chút, nhưng vẫn hướng phía trước.
Tịch Giản Cận vẫn dùng cước pháp vừa rồi, hai ba cái giơ lên, rơi xuống, người xông lên liền té xuống, đau đớn bắt đầu kêu cha gọi mẹ.
Cũng không biết là kẻ nào gọi điện thoại gọi thêm người tới, người mới được gọi tới cầm lấy cây dao găm, hướng sau lưng anh lao đến, chốc lát đã đem Tịch Giản Cận vây quanh kín kẽ.
Nói ít cũng có hai, ba mươi người.
Tịch Giản Cận cau mày, nhìn Bạc Sủng Nhi trên mặt đất, suy nghĩ một chút, liền khom người, đem cô bế lên, khiêng trên vai, sau đó nhìn những kẻ trước mặt, giống như là muốn xông tới, kéo bè kéo lũ đánh nhau, anh không nhịn được nhấc chân, đạp một người, thấp giọng nói một câu: "Bọn mày một hơi cùng xông lên, như vậy tao có cảm giác nguy cơ, tao sợ đến lúc đó tao không hãm được, muốn mạng tên tào đó!"
Những người đó đều là kẻ lăn lộn đầu đường xó chợ, tranh cường háo thắng vô cùng, vừa nghe lời này của Tịch Giản Cận, khẩu khí quá lớn, cũng không phục, huống chi đối phương chỉ có một người, không tin là khoogn thể đánh bại được anh!
Những người đó ầm ỹ chửi bới.
Tịch Giản Cận nghe tiếng chửi nối liền không dứt, nhưng vẫn không sợ, anh xuất thân là lính đặc biệt, thời điểm huấn luyện rất tàn nhẫn, đúng, ổn, một chiêu bị mất mạng!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top