Chương 20

Editor: Rena

Beta: Rena

Bản dịch này là sản phẩm của nhóm "Em là cục đường moe".

HÃY ĐỌC Ở WORDPRESS HOẶC WATTPAD CỦA "EM LÀ CỤC ĐƯỜNG MOE" ĐỂ THỂ HIỆN SỰ TÔN TRỌNG VÀ YÊU THƯƠNG NHÓM DỊCH.

Lưu ý: Nhóm dịch không bao giờ cho phép reup, chuyển ver,... nên tất cả bản dịch ở các trang web khác đều là cop lậu, ăn cắp (Truyện Full, SSTruyen,...).

---

"Yo, thực sự là Lý Trình Tú nè."

Người đứng đầu đến nắm lấy bả vai của Thiệu Quần, cúi xuống, áp sát mặt vào Lý Trình Tú, cười đùa nhìn cậu, "Này, còn nhớ tôi không."

Thiệu Quần cậu còn có thể nhớ, ba người này cậu tự nhiên sẽ không quên, người trước mắt này chính là tiểu lưu manh khi còn bé từng nhuộm tóc thành màu đỏ, hay mặc quần áo mở hai nút Chu Lệ, sau lưng hắn ta, một người trẻ tuổi đôi mắt có bộ dáng trẻ tuổi tinh anh chính là Lý Văn Tốn, người bên cạnh mặt mày đầy vẻ tẻ nhạt vô vị kia là Kha Dĩ Thăng.

Cậu không nghĩ đến ở nơi này còn phải gặp lại bọn họ, cậu nhớ Thiệu Quần rõ ràng từng nói, cậu không muốn gặp, hắn cũng sẽ không cho bọn họ tới.

Lý Trình Tú sắc mặt tái nhợt nhìn Thiệu Quần.

Thiệu Quần buông tay, mặt đầy áy náy nói, "Trình Tú, bọn họ tự đến, tôi cũng không quản được chân của bọn họ." Hắn vỗ đầu Chu Lệ, "Chớ dọa anh ấy."

"Ôi chà, Thiệu Quần, chưa gì đã bắt đầu bao che rồi cơ à, tao chỉ tới gần nói chút chuyện thôi mà mày cũng đau lòng người ta cơ đấy."

Lý Văn Tốn hai tay ôm ngực, cười lễ độ, "Lý Trình Tú, đã lâu không gặp, hơn mười năm rồi, phải không? Haiz, đảo mắt một cái chúng ta cũng đã gần ba mươi rồi, anh thật là có duyên với Thiệu Quần , lại còn có thể vô tình gặp được nhau lần nữa, lúc hắn nói cùng chúng ta, chúng ta đều rất kinh ngạc đó."

Lý Trình Tú bị mấy người này vây vào giữa, cảm thấy có chút áp lực vô hình.

Cho dù đã hơn mười hơn năm trôi qua, cậu vẫn mềm yếu vô dụng như vậy, mà bọn họ vẫn là đám người từ trên cao nhìn xuống, cậu đối với mấy người này, có loại chán ghét cùng sợ hãi không thể nói ra giống y hệt năm đó.

Bây giờ cậu thậm chí còn không muốn nói chuyện với bọn họ nhiều hơn một câu. Cậu chỉ muốn xoay người chạy đi.

Tuy nhiên, Thiệu Quần dường như hoàn toàn không biết gì về trạng thái hoảng sợ của cậu, ngược lại còn kín đáo đưa cho cậu một ly rượu, "Trình Tú, hôm nay mấy người bạn học trung học như chúng ta lại còn có thể gặp nhau ở đất khách quê người này. Đó là chuyện rất hiếm xảy ra, bất kể như thế nào cũng phải uống một ly."

Lý Văn Tốn mặt đầy dong ruỗi đem ly rượu giơ đến hắn trước mắt, "Lý Trình Tú, khi còn bé bọn này không hiểu chuyện, bây giờ suy nghĩ lại một chút, cảm thấy mình lúc đó thật ngây thơ, thật buồn cười. Tôi thấy bạn trông không thoải mái. Nếu anh vẫn còn tức giận chuyện hồi nhỏ, vậy tôi và đám anh em của tôi uống một ly tạ tội, có được không?"

Hắn liên tục uyển chuyển nhắc đến cụm từ "khi còn bé", nói xong cũng không đợi Lý Trình Tú phản ứng, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Chu Lệ ha ha cười to, "A Văn, được đấy, tôi cũng uống, nói mới nhớ, lúc ấy tôi còn đánh anh, ôi, qua lâu như vậy, ai còn nhớ chứ, tóm lại đều là chuyện khi còn bé, bây giờ nhìn lại cũng phải cảm thán đây chính là duyên phận mà, cái ly này tôi kính anh, tiểu Thăng lại đây uống với tôi."

Lý Trình Tú mắt thấy bọn họ hào khí uống hết rượu trong ly, nhất thời cũng không biết phải làm gì.

Từ quan điểm của những người này, đây cũng chỉ là chuyện cười khi còn bé, nhưng chuyện đó lại là thứ đã phá hủy tiền đồ của cậu.

Nếu như không phải tại bọn họ, ở đêm cuối cùng tại trường học, cậu sẽ không đụng phải chuyện xấu xa như vậy, nếu như cậu về nhà sớm hơn một chút, mẹ cậu có lẽ đã có thể đến bệnh viện kịp lúc, bà sẽ không liệt nửa người, nếu không có bọn họ, cậu cũng sẽ có dũng khí trở về trường học.

Số mệnh con người, cố gắng ắt sẽ có đền đáp, có đôi khi cậu suy nghĩ một chút, cảm thấy những chuyện này đều là định mệnh đi, cậu chạy không thoát, đám người Thiệu Quần này chẳng qua cũng chỉ có tác dụng làm lửa cháy thêm dầu, nhưng mà cho dù họ chỉ có tác dụng là lửa cháy thêm dầu, cậu vẫn hoàn toàn không thể quên được.

Ít nhất nếu như cậu không gặp họ, cậu cũng sẽ không nhớ họ, nhưng mà, cậu quả thực không có cách nào để ngăn cản sự chán ghét của mình, cho dù những thứ kia chẳng qua cũng chỉ là chuyện "khi còn bé " .

Thiệu Quần thấy cậu không có phản ứng, lấy ly rượu của mình nhẹ nhàng đụng ly của cậu một cái, kéo sự chú ý của cậu về, "Trình Tú, cho bọn họ chút mặt mũi đi mà, bọn họ cũng nhận tội với anh rồi."

Lý Trình Tú nhìn Thiệu Quần một cái, trong lòng cảm thấy có chút thất vọng, rủ mi mắt xuống, uống một ngụm rượu lớn.

Thiệu Quần cười nói, "Thật tốt, Trình Tú, tửu lượng của anh cũng cao đấy nha, ha ha."

Lý Văn Tốn hé miệng cười một tiếng, cầm ly rượu lên lần nữa, "Tới đây, tôi mời anh một ly, nghe nói bữa ăn hôm nay chủ yếu là do anh phụ trách chuẩn bị, tay nghề của anh tuyệt lắm, ngày đẹp, vị trí đẹp, đồ ăn cũng ngon, lợi hại! Tới, uống đi."

Lý Trình Tú không biết ứng phó thế nào, lại không muốn cùng bọn họ nói chuyện, không thể làm gì khác hơn cắm đầu uống rượu.

Lý Văn Tốn nhìn dáng điệu tránh rượu của Lý Trình Tú, đắc ý nháy mắt với Thiệu Quần một cái.

Thiệu Quần thấy rượu trong ly cậu đã cạn, vội vàng kín đáo đưa cho cậu một ly mới, mấy người vây quanh cậu lật tức thay nhau kính rượu cậu.

Gì đây? Mượn rượu tỏ tình hay giề???

Hôm nay tâm trạng Lý Trình Tú không tốt, lại bị đám người sợ hãi từ thuở nhỏ vây ở giữa. Cậu chưa bao giờ uống rượu, nhưng hôm nay cậu đã uống rất nhiều, chỉ có thể uống mới có thể giúp cậu thoát khỏi nơi này.

Cậu cảm thấy rượu này uống giống như đồ uống bình thường, hẳn là sẽ không say đi.

Cậu không biết, rượu Thiệu Quần cho cậu uống là Tequila Sprite, vị chanh đã tiêu đi mùi rượu nồng nặc, uống vào cảm thấy rất vui vẻ, ngay cả Lý Trình Tú không biết uống rượu cũng không gặp chút khó khăn nào. Chẳng qua là cậu không biết loại rượu giống như thức uống này có bốn mươi ba độ, hơn nữa lúc đầu uống cũng không có gì, tác dụng chậm mà vô cùng lớn.

Thiệu Quần thừa dịp rượu tác dụng chậm mà được nước lấn tới, khuyên nhủ dỗ dành cậu uống thêm hai ly nữa. Người hàng năm không uống rượu, căn bản cũng không có tửu lượng cao, vừa động vào đã uống Tequila, hơn nữa uống rất nhanh, không chút phòng bị nào, đến khi Lý Trình Tú cảm thấy trước mắt không ngừng choáng váng, người cũng đứng không vững thì cậu đã say mất rồi.

Cậu mơ mơ màng màng bị Thiệu Quần đỡ vào buồng.

Thiệu Quần nhìn nhìn Lý Trình Tú đang lên cơn say, ngay cả ánh mắt cũng không mở ra được, "hừ" cười một tiếng.

Lý Trình Tú đối với hắn giống như một món ăn mới lạ mà khi còn bé không dám há miệng ăn.

Khối điểm tâm này lúc đó đã lộ ra mùi thơm mê người, chỉ có điều lúc nào cũng ít nói, khiếp sợ này nọ, dốt nát vô tri, giọng nói cứ như từ lỗ mũi mà ra, không dám dùng miệng, thế mà lại có thể khiến hắn nhớ tận mấy năm. Sau này trưởng thành, khi hắn ta đã dám ăn dám uống thì lại tìm người không được, thực đáng tiếc.

Không nghĩ vận khí của hắn lại tốt như vậy, lại còn có thể tình cờ đụng trúng cậu ta. Mặc dù khối điểm tâm này sớm đã qua thời kỳ tươi ngon mọng nước, so với hồi còn trẻ trung không khác gì hàng hạ giá, nhưng mà vẫn là món ngon, dù sao vẫn có thể khiến ngón trỏ hắn di chuyển , rất có khẩu vị.

Maybe thẩm du.

Lần này chẳng có lý do gì có thể khiến cho hắn phải bỏ lỡ thứ đồ đã mơ ước hồi lâu khi còn bé mà không dám động đến cả, dù thế nào hắn cũng phải ăn uống no đủ để lấp đầy sự tiếc nuối thuở thiếu thời.

Thiệu Quần quỳ một chân xuống giường, cởi quần áo Lý Trình Tú ra .

Hiệu quả của rượu đối với Lý Trình Tú tương đối khả quan, lúc này từ đỉnh đầu đến mũi chân cậu đều là màu hồng, da thịt trắng nõn, thanh tú. Nhìn qua vừa nhẵn nhụi mơn mởn lại vừa sáng bóng, lông lá trên người cậu ta rất ít, toàn thân y chang khối ngọc vậy, xinh đẹp khiến cho người ta không dời mắt ra được.

Trong cơ thể Thiệu Quần lập tức dâng lên một cỗ ham muốn. Nó mãnh liệt muốn phun ra ngoài từ trong cổ họng .

Hắn cúi người xuống, đè Lý Trình Tú dưới thân. Trước tiên hắn cúi đầu hôn lên đôi môi của cậu.

Đôi mắt Lý Trình Tú miễn cường mở ra được một kẽ hở, trong mắt đều là quang cảnh mê mang, không có tiêu cự gì lên trần nhà đầy hoa, đối với nụ hôn mãnh liệt đánh tới, hoàn toàn không có phản ứng gì. Tay của Thiệu Quần một tấc lại một tấc vuốt ve làn da bóng loáng của cậu, đốt lửa trên người cậu.

Lý Trình Tú một con cá bị ném lên bờ, khó chịu ở dưới thân hắn thỉnh thoảng phát ra từng tiếng rên rỉ thật thấp trong cổ họng.

Thiệu Quần trở người cậu, lôi dầu bôi ra trơn trực tiếp bôi vào mông cậu.

----------------

NHẤT - ĐỊNH - PHẢI - ĐỌC, CẤM - LÀM - NGƠ!!!!

CẢNH CÁO!

CẢNH CÁO!

CẢNH CÁO!

CHƯƠNG NÀY CÓ NỘI DUNG 18 +!

CHƯƠNG NÀY CÓ NỘI DUNG 18 +!

CHƯƠNG NÀY CÓ NỘI DUNG 18 +!

ĐỀ NGHỊ TẤT CẢ CÁC ĐỒNG CHÍ THANH NIÊN NGHIÊM TÚC, CÁC CHÁU BÉ DƯỚI 18 TUỔI LẬT TỨC CLICK BACK!

LƯU Ý: MỌI NGƯỜI HÃY NHỚ RÕ LÀ NHÓM ĐÃ ĐỂ CẢNH BÁO RỒI ĐÓ NHA. CẤM REPORT LUNG TUNG!!!

-------- ĐỌC TIẾP-------

Hắn biết mình có chút gấp gáp, không làm màn dạo đầu để an ủi bạn tình mà đi thẳng vào vấn đề, quả thực không phong độ cho lắm, giống như một thằng trẻ trâu lông lá vội vã không nhịn được ham muốn vậy. Nhưng hôm nay hắn thật sự không khống chế nổi, hắn cảm thấy hắn đã nhớ thương khối thịt tươi này quá lâu, nếu như không vội vàng nuốt xuống, hắn e sợ sẽ có chuyện gì xảy ra.

Thiệu Quần dồn toàn bộ dầu bôi trơn vào trong kẽ hở của cậu, dùng ngón cái chậm chạp bôi vào huyệt đạo, nhẹ nhàng mở nó ra.

Lý Trình Tú cứng đờ cả người, hình như đã thanh tỉnh một chút, quay đầu mờ mịt nhìn Thiệu Quần, "Cậu..."

Thiệu Quần cúi người ngăn nghi vấn của cậu vào trong miệng.

Hắn từ từ cắm ngón tay vào cái nơi mềm mại kia, xoay tròn dầu bôi trơn một vòng, Lý Trình Tú khó chịu đạp hắn liên tục, hắn vừa sử dụng chút lực đã chế trụ thành công.

Thiệu Quần nâng tay ôm eo Lý Trình Tú lên, mở rộng bắp đùi cậu ra, động thịt ẩm ướt mềm mại đó hé mở không chút che giấu nào lộ ra trước mắt hắn. Trong bầu không khí yếu ớt mà bày ra thứ đồ này thật giống như là đang muốn dụ người vào trong vậy.

Thiệu Quần chỉ cảm thấy bên dưới đã phồng đến đau cả rồi, nắm thứ đồ của mình nhắm vào miếng thịt nhỏ hẹp kia, không chút lưu tình chen vào.

Hắn vừa mới đi vào trong thân thể cậu, Lý Trình Tú đã giãy giụa mạnh vô cùng, mặc dù ánh mắt vẫn còn đang nhắm chặt, nhưng mà chân mày đã nhíu lại, trong cổ họng không ngừng truyền tới tiếng than nhẹ đầy đau đớn.

Thiệu Quần chơi đàn ông đã quen cửa quen nẻo, tay vòng qua hạ thân cậu mò tới thứ mềm mại không nhẹ không nặng của Lý Trình Tú nắm chặt, Lý Trình Tú thấp giọng kêu lên một tiếng, cả người hoàn toàn mềm nhũn đi, chôn mặt trong chăn chỉ còn nghe thấy tiếng hừ hừ.

Thiệu Quần bóp mông cậu, năm ngón tay vùi lấp bên trong miếng "thịt", điều chỉnh hông của cậu đến vị trí thích hợp cho mình, cắm vào một tấc.

Địa phương này là nơi chưa từng có ai "khai phá", chặt đến mưc khiến người khác phải đau răng, không chỉ có Lý Trình Tú đang nửa tỉnh nửa mê đau đến không ngừng hít khí, Thiệu Quần cũng không chịu nổi.

Hắn vừa xoa xoa miệng huyệt ẩm ướt, ý định giúp Lý Trình Tú thả lỏng, vừa thăm dò đi vào trong động huyệt, đến khi thứ đó đã đi vào hơn phân nửa, cả người Lý Trình Tú đã đầy mồ hôi.

Thiệu Quần mở rộng hai chân cậu ra hết cỡ, hai cái chân gần như dán vào mông cậu, hắn liên tục động thân, hung hăng phá mở "con đường chật hẹp" kia.

Lý Trình Tú rơi nước mắt trong giấc mộng, khuôn mặt nhíu chặt viết đầy thống khổ.

Thiệu Quần ngước cổ lên phát ra một âm thanh thoải mái, trong lòng tràn đầy khoái cảm chiếm hữu và chinh phục, khiến hắn thiếu chút nữa thì "ra".

Hắn nắm lấy bắp đùi Lý Trình Tú từ từ di chuyển cho thứ đó vào, đầu tiên là chỉ là đơn giản ra ra vào vào để cho con đường nóng bỏng này dần trở nên mềm mại, lỏng lẻo dễ vào hơn, sau đó nắm eo cậu, chậm rãi tăng nhanh tốc độ.

Thiệu Quần hôm nay uống nhiều rượu, lại được thỏa mãn tâm nguyện, độ hưng phấn trong lòng táng theo cấp số nhân, ngày thường hắn ở trên giường luôn phải chăm lo đủ thứ cho bạn tình, nhất là chỗ này, thế nên lần này hắn mới biến thành kẻ không biết nặng nhẹ như thế.

Thân thể Lý Trình Tú rất nhanh liền vứt bỏ chống cự, "cửa nhà"mở lớn, nhận lấy lực đạo chinh phạt mạnh mẽ của Thiệu Quần, thân thể bị đụng chạm liên tục y như gió tàn hoa héo, ở trên cái giường to lớn lên không ngừng lắc lư.

Tay của Thiệu Quần qua loa vuốt ve trên người Lý Trình Tú, nhìn làn da trắng như tuyết của cậu đang lên từng cục hồng, liền khiến hắn bị kích thích gấp bội.

Hắn dùng sức co eo lại, thanh âm thể xác đụng chạm nhau thật khiến người ta mặt đỏ tới mang tai, dịch dầu bôi trơn trong suốt vừa chạm một cái đã biến thành bọt trắng, rơi xuống giữa hai bắp đùi Lý Trình Tú, đem chỗ giáp nhau của hai người dính thành một mảnh.

Thiệu Quần nhíu mày, nhắm mắt lại, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc nặng nề, hắn dùng sức cố định thân thể Lý Trình Tú, người đang không ngừng lao phía trước chạy trốn, hung hãn thọt vào cái động huyệt mềm mại kia.

Eo của Lý Trình Tú nhỏ tới mức anh ta có thể vòng qua một cánh tay. Lúc này lại bị buộc phải thừa nhận sự tấn công mãnh liệt của hắn. Mỗi một lần chạm vào điểm G, eo Lý Trình Tú cũng yếu ớt như sắp đứt đến nơi. 

Thiệu Quần quỳ một chân xuống, tư thế này cũng thật tuyệt vời, lật Lý Trình Tú xuống nằm dưới thân hắn, đặt bắp đùi cậu lên bả vai mình, hung hăng cắm vào.

Khuôn mặt thống khổ, nhăn nhó của Lý Trình Tú liền gần ngay trước mắt, Thiệu Quần tự nhận trước kia hoàn toàn không có sở thích SM gì đó, lúc này lại nhìn cậu đau khổ đến nhiệt huyết sôi trào, co rút càng hung mãnh.

Động thịt ẩm ướt, mềm mại, nóng bỏng kia đã hoàn toàn thông suốt không trở ngại, Lý Trình Tú chỉ có thể vô lực kháng cự, khiến cho Thiệu Quần càng thêm tàn bạo, hung hăng dày xéo cậu. Thiệu Quần cúi đầu xuống là có thể thấy nơi hai người đang giao hợp, cái "miệng" béo mập ướt át kia đang lần lượt nuốt thứ đó của hắn vào. 

 Thân tàu lắc lư, cabin bí mật, thân thể mặc hắn tận tình đùa bỡn, hết thảy đều khiến hắn muốn phun máu ra, Thiệu Quần lâu rồi chưa thử kích thích phóng túng như vậy, hắn không cần phải chiếu cố đến đối phương, chỉ để ý bản thận tận hứng là được.

Sau khi ra một lần, đầy đầu Thiệu Quần toàn mồ hôi, hắn nằm lên người Lý Trình Tú, liếm gương mặt ửng đỏ tràn đầy nước mắt của cậu, sờ làn da mềm mại của cậu, cả thể chất lẫn tinh thần của bản thân đều cảm thấy thỏa mãn.

Mặc dù không hồi đáp có chút nhàm chán, nhưng mà hắn coi như hài lòng đối với cổ thân thể này, không có kinh nghiệm gì cũng tốt, mặc dù bây giờ chưa biết lấy lòng hắn, nhưng mà hắn có thể dựa theo dáng vẻ mình thích mà tận tình chăm sóc dạy bảo mà.

Tương lai hắn muốn Thẩm Quyến thành cơ sở tương lai lâu dài,  tự nhiên sẽ cần một sủng vật thức thời bên cạnh mình ở chỗ này.

Lúc trước hắn còn có chút do dự, Lý Trình Tú cái người này tự mình dùng cũng không tệ, nhưng mà thật sự là không thể mang theo bên người được, người này không có lối ăn mặc đẹp, cũng không biết nói chuyện, mang ra ngoài không phải khiến cho người khác chê cười.

Nhưng mà bảo hắn không nuôi thì lại có chút không bỏ được. Lý Trình Tú là người rất yếu đuối, hắn cũng rất thích cỗ nhu thuận từ trong xương của cậu. An tĩnh không làm khó cũng là một ưu điểm, hắn đã bắt đầu tính toán có nên ở chung một chỗ cùng cậu hay không rồi .

Ôm Lý Trình Tú nghỉ ngơi một lúc,  bên dưới Thiệu Quần lại sinh long hoạt hổ, hắn chống người lên, kéo chân Lý Trình Tú lên ngực hắn, khiến cho "phía dưới" của cậu không cách nào khép lại được, đành phải lộ ra hoàn toàn, đung đưa chịu đựng vật cứng rắn của hắn cắm vào.

So với lần đầu cấp bách, lần này Thiệu Quần ngược lại lại ung dung hơn nhiều, giống như là đang tự mình hưởng thụ thức ăn ngon trong khay vậy,  nhàn nhạt co rút lên xuống, hắn hưởng thụ khoái cảm bị ngọn lửa tình dục thiêu đốt..


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top