🍀Chương 47🍀

Edit: Packha03

Cách ngày bước sang năm mới không đến vài ngày nữa, từng nhà đều bắt đầu tổng vệ sinh, dọn nhà đón tết, vô cùng náo nhiệt giống như đã thật sự bước sang năm mới.

Tề Duyệt mấy ngày nay cũng không có việc gì làm, đơn giản dọn dẹp vệ sinh trong nhà, đồng thời cũng chuẩn bị mua đồ sắm Tết.

Tuy rằng đã quyết định ăn cơm tất niên và đón giao thừa ở Thẩm gia, nhưng cô vẫn muốn trang trí cho căn nhà nhỏ của mình. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn sau khi sinh con xong, cô sẽ sống ở đây lâu dài.

Tề Duyệt sau khi ăn cơm trưa xong, chuẩn bị đi trung tâm thương mại gần đó chuẩn bị sắm đồ Tết.

Bởi vì biết Thẩm Mục Thâm cũng sẽ không ở nhà cũ lâu dài, sau khi trở về lại ăn cơm chùa chỗ cô, cho nên cô cũng muốn chuẩn bị thêm nhiều đồ một chút.

Hơn một giờ chiều, còn chưa tới giờ làm việc, Hải Lan lại gọi điện thoại nói chuyện hằng ngày với Tề Duyệt.

"Tề Duyệt, tớ nói với cậu chuyện này, buổi sáng nay tớ cùng Lăng Việt đi đàm phán khách hàng. Cậu có biết tớ đụng phải ai không?" Giọng nói Hải Lan có chút kích động, giống như gặp phải đại minh tinh nào đó.

Tề Duyệt đem xe đẩy hàng vào chỗ không có người, không cần nghĩ trả lời: "Thẩm Mục Thâm."

Hải Lan có chút ngoài ý muốn: "Làm sao cậu lại đoán được ?"

Tề Duyệt không chút để ý nói: "Duyên phận của nam chính và nhân vật phản diện không cần đoán cũng biết được."

"Cậu không có cơ hội ở đó để nhìn nam chính và nhân vật phản diện đấu trí đấu dũng, chỉ còn thiếu chưa giương kiếm lên thôi."

Tề Duyệt cười khẽ: "Vậy giữa hai người, đến cùng ai lợi hơn?"

Âm thanh của Hải Lan có chút vui sướng, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt. Bởi vì tâm tình của Hải Lan, cho nên Tề Duyệt đoán có thể nam chính với Thẩm Mục Thâm chính là 1-0. Dù sao hai người kia, ai Hải Lan cũng muốn, miễn là bọn họ đau khổ.

"Những chuyện như này, là nam chính sao có thể thất bại được? Nhưng lúc anh ta trở về, vẻ mặt của Thẩm phản diện dường như âm mưu nào đó đã đạt được. Điều này nằm ngoài dự đoán của tớ. Nhưng theo dựa vào vận khí của nữ chính, hẳn là có thể giúp được Lăng Việt. Nhưng hiện tại không có tác dụng gì."

"Nói cách khác lực lượng hai người bọn ngang nhau?"

Hải Lan hồi: "Xem như vậy đi, dù sao hai người bọn họ đều có mánh khóe của riêng mình. Tớ đoán kế hoạch của hai bên rất tốt, khách hàng không biết nên chọn ai cả, cho nên hoãn đến Tết Nguyên đán để họ làm dự án khác, nếu phương án của ai tốt hơn và hợp lý hơn thì sẽ hợp tác với người đó."

Vốn dĩ ban đầu không có hứng thú gì, sau khi Tề Duyệt nghe đến đó, nhất quyết nói, "Nếu làm như vậy, nói thẳng ra muốn để hai người đó đánh nhau máu chảy đầu rơi."

Thẩm Mục Thâm và Lăng Việt, hai người đều có ân oán như thế nào, Tề Duyệt cái khác không biết. Nhưng có một điểm cô rất rõ ràng, hai người đó chính là kỳ phùng địch phủ trong truyền thuyết, không phân biệt được cao thấp sẽ không bỏ qua.

Ân oán gì đó đều không phải trọng yếu, cái chính là ai là người thắng, ai là người thua cuộc.

Thông thường chỉ số thông minh tốt, lại vượt mức chỉ số thông minh người bình thường, lại có bộ óc đen tối chính là để nói Thẩm Mục Thâm.

Cho nên nhiều lúc, quả thật Tề Duyệt cũng không thể lý giải được suy nghĩ của hắn.

"Nói thật, nhìn hai người đó ngược nhau, tớ có cảm giác rất kích thích. Nếu hai người họ yêu nhau, đánh nhau cả đời, tớ nhìn trăm lần không chán."

Tiểu nữ phụ Hải Lan quả thật không chê nhiều chuyện....

Nhắc đến Lăng Việt, Tề Duyệt liền hỏi: "Chuyện giải trừ hôn ước giữa cậu và Lăng Việt sao rồi?"

Hải Lan cả ngày ồn ào muốn giải trừ hôn ước, bảo bảo trong bụng cô muốn gọi cô nàng một tiếng "Dì" rồi mà hôn ước vẫn chưa được giải trừ thành công.

Nhắc tới chuyện hôn ước, Hải Lan liền nghiến răng nghiến lợi: "Nữ chính cũng đã xuất hiện, không hiểu cái tên Lăng Việt kia còn muốn dây dưa cái gì. Sớm ngày giải trừ hôn ước một chút, tớ cũng không khiến hắn khó chịu."

Tề Noãn...

Biểu cảm Tề Duyệt có chút vi diệu, đem hoài nghi bản thân nói ra: "Có phải bởi vì chúng ta thay đổi, khiến tuyến kịch bản ban đầu cũng thay đổi theo. Cho nên Tề Noãn cũng không phải là nữ chính mang khí vận nữa?"

"Không! Cô ta phải là nữ chính! Cô ta không phải là nữ chính thì ai tới câu tên rùa vàng Lăng Việt này đi chứ?!" Giọng nói Hải Lan có chút kích động.

Thông qua điện thoại có tiếng truyền đến, hiển nhiên là có người gọi đến.

"Cậu đợi chút, hình như có người gọi điện thoại cho tớ. Tý tớ sẽ gọi lại cho cậu."

"Không sao đây, tớ cũng vừa vặn có chút chuyện."

Sau khi tắt điện thoại, hiện lên tên người gọi đến, sửng sốt một hồi, làm thế nào mà giờ phút này Thẩm Mục Thâm lại gọi điện cho cô, hắn và Hải Lan hẹn ước với nhau à?

Thẩm Mục Thâm bấm chuông cửa hồi lâu, cũng không có người ra mở cửa, hiển nhiên là Tề Duyệt đã ra khỏi nhà, nhìn món điểm tâm tinh xảo cầm trên tay.

Hôm nay lúc ở khách sạn dùng cơm, hắn tâm huyết dâng trào lại gọi phục vụ đến gói món điểm tâm lại là món bánh ngọt. Tuy rằng hắn không thích nhưng hắn đoán Tề Duyệt sẽ thích.

Cho nên liền đóng gói một phần trở về, kết quả Tề Duyệt không ở nhà.

Quên đi, đem đến phòng của hắn, khi nào Tề Duyệt về qua nhà hắn lấy.

Nhưng khi bước đến cửa nhà hắn, sắc mặt Thẩm Mục Thâm nhất thời đen xuống.

-- hắn cũng không có đem theo chìa khóa đến.

Đoạn thời gian lúc trước, quả thật Thẩm Mục Thâm quên mang chìa khóa, nhưng quá tam ba bận. Sau hắn quên mang chìa khóa, đơn giản là vì muốn tiếp cận Tề Duyệt.

Đến hiện tại, sau khi đem chìa khóa để trong nhà Tề Duyệt, hắn cảm thấy quên mang chìa khóa là bình thường nên cũng không có mang theo bên người.

Hiện thời xem ra thật đúng không phải lúc, về sau phải đề phòng bất cứ tình huống nào.

Tề Duyệt không ở nhà, cũng không có chìa khóa. Cho nên Thẩm Mục Thâm gọi điện thoại qua cho Tề Duyệt.

Gọi tám cuộc vẫn đang hiện cuộc gọi chờ.

Thẩm Mục Thâm thoáng nhíu mày, còn không có ở bên trong, chẳng lẽ là hẹn ai ra ngoài? Hay cùng ai gọi điện thoại?

Ban ngày, Thẩm Mục Thâm hiếm khi nào liên hệ với Tề Duyệt, vậy mà bắt đầu từ bao giờ, Thẩm Mục Thâm tự hỏi liệu ban ngày Tề Duyệt trôi qua như thế nào.

Tin tưởng chắc chắn rằng Tề Duyệt sẽ kết thúc cuộc trò chuyện với đối phương, cho nên Thẩm Mục Thâm vẫn luôn gọi qua, không có từ bỏ.

Thẩm Mục Thâm suy đoán rất ít khi có sai sót.

Quả nhiên, điện thoại vang lên một lúc sau, Tề Duyệt nhận điện thoại của hắn.

"Cô đang ở đâu?" Điện thoại vừa thông suốt, Thẩm Mục Thâm câu đầu tiên hỏi chính là cô hiện tại đang ở đâu.

Tề Duyệt sửng sốt một chút, mới đáp: "Tôi đang mua hoa quả khô ở Wal-Mart, sao thế?"

Hắn chắc chắn rằng cô không có ở nhà thật.

"Chẳng lẽ anh đang ở nhà sao?"

"Tôi đúng là trong nhà..." liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, thuận miệng nói, "Tôi vừa lúc đi ngang qua, tiện đường về nhà, hiện tại chuẩn bị về công ty."

"Vậy...sao anh còn gọi điện thoại hỏi tôi đang ở đâu?" Tề Duyệt có chút kinh ngạc.

Nghe vậy, Thẩm Mục Thâm khẽ cười một tiếng, giọng điệu hơi trào phúng nói: "Tôi cố ý gọi điện thoại cho cô để hỏi cô đang ở đâu."

Giọng nói của Thẩm Mục Thâm rõ ràng muốn nói cho Tề Duyệt -- cô tự mình đa tình.

Tề Duyệt hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi, từ khi Thẩm Mục Thâm nói đùa cô giống người vợ chờ chồng về, khiến cho cô trở nên mẫn cảm. Cô thật sự sợ Thẩm Mục Thâm sinh ra ảo giác này, cho nên trừ bỏ lần trước kiểm tra ở bên ngoài, cô luôn cố ý kéo dài khoảng cách hai người.

Vừa vặn đoạn thời gian gần đây, số lần Thẩm Mục Thâm ăn cơm nhà cô chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa bữa sáng cô đều chuẩn bị cho hắn trên tay nắm cửa, lý do là lần đây cô ngủ không đủ, sau khi chuẩn bị bữa sáng cho hắn, cô phải về ngủ bù.

Buổi sáng Tề Duyệt đều nấu cháo linh tinh, chỉ cần buổi tối cho ít gạo vào nồi cơm có hẹn trước, ngày hôm sau là có thể ăn. Bởi vậy sau khi mang bữa sáng qua cho Thẩm Mục Thâm về ngủ bù, điểm này cô có thể nói được.

"Vừa lúc ăn cơm, Tống thư ký đi ngang qua nơi này, cố ý đóng gói một phần điểm tâm cho cô nếm thử."

Ưu điểm lớn nhất của Thẩm Mục Thâm chính là đặc biệt tuân thủ lời hứa hẹn, khuyết điểm lớn nhất chính là nói dối múa bút thành văn, không cần bản nháp. Đừng nói là bản nháp, ngay cả trong đầu cũng không cần nghĩ.

Cho nên khi Thẩm Mục Thâm nói là Tống thư ký đóng gói qua, Tề Duyệt tin.

Tề Duyệt trầm mặc, Tống thư ký có phải hay không ân cần quá mức? Anh ta sẽ không nghĩ rằng là cô và Thẩm Mục Thâm sẽ tái hợp lại đấy chứ?

"Tôi không có gì khẩu vị, anh đem điểm tâm mang về công ty buổi chiều uống trà."

Tề Duyệt cự tuyệt ý tốt của hắn, đây là ý tứ từ lời nói của Tề Duyệt mà Thẩm Mục Thâm nghe ra được.

"Được, tôi cúp máy đây."

Cho dù biểu cảm trên mặt Thẩm Mục Thâm không có nửa điểm miễn cưỡng biểu hiện ra bên ngoài, sau khi tắt điện thoại, mang theo gói điểm tâm xuống lầu.

Tống bia đỡ đạn sau khi nhìn thấy Thẩm Mục Thâm trong xe, nhìn gói điểm tâm được cầm lên xe, hơi kinh ngạc hỏi, "Tề tiểu thư không có ở nhà sao sếp?"

Thẩm Mục Thâm liếc mắt gương chiếu hậu nhìn Tống thư ký, ánh mắt lạnh lẽo.

Đáp án trong trong ánh mắt ấy, một giây Tống thư ký đã biết kết quả.

"... Tôi đã biết, vậy Phó tổng hiện tại ngài muốn về công ty sao?"

Thẩm Mục Thâm mặt không biểu cảm, nhưng động tác nhỏ ngón tay đã bán đứng hắn, ngon tay thon dài có tiết tấu gõ chỗ tay thắt dây an toàn.

Hiển nhiên là hắn đang nôn nóng.

Đi theo bên người Thẩm Mục Thâm bao nhiêu năm nay, vừa nhìn Tống thư ký đã rõ ràng.

"Đi đến Wal-Mart ở gần đây một chuyến." Đi nhìn xem đến cùng Tề Duyệt đi với ai đến siêu thị. Buổi sáng hắn đã nhìn thấy Hải Lan và Lăng Việt cùng nhau xuất hiện, cho nên tuyệt đối không có khả năng đi cùng với Hải Lan.

Nếu không có đi cùng với Hải Lan, vậy chỉ còn hai nguyên nhân, một là cô đi một mình, hai là đi với người khác.

Gần đây thái độ của Tề Duyệt đối với hắn lãnh đạm rất nhiều, về phần nguyên nhân là gì, Thẩm Mục Thâm suy nghĩ rất nhiều.

Hắn hoài nghi rằng Hải Lan đã nói gì đó khiến Tề Duyệt hiểu lầm. Hoặc cũng hoài nghi bản thân có phải quá mức nóng vội, biểu hiện quá rõ ràng khiến Tề Duyệt bị dọa.

Nguyên nhân suy đoán có rất nhiều, nhưng lại không có kết luận gì.

Bởi vậy cho nên rốt cuộc là vì sao?

Thẩm Mục Thâm cảm thấy bản thân không phải là người ngồi ở văn phòng suy nghĩ nguyên nhân ngồi chờ tìm chết, hắn muốn đi kiểm tra xem tên đầu sỏ nào đã gây nên.

Tống thư ký nhìn sếp trên nhà mình qua gương chiếu hậu, chạy ra chỗ để xe, đồng thời dè dặt cẩn trọng hỏi: "Tề tiểu thư ở siêu thị ạ?"

"Cô ấy không ở siêu thị, tôi đi đến đấy làm cái gì?" Thẩm Mục Thâm nhíu mày, dường như Tống thư ký đang hỏi một vấn đề ngu ngốc.

Tống thư ký ngẩn ra, đây là lần đầu tiên Phó tổng biểu hiện ra bên ngoài coi trọng Tề tiểu thư.

Cái này...

"Phó tổng, ngài muốn tái hợp lại với Tề tiểu thư?"

Cho tới bây giờ luôn lạnh lùng không có tính nhẫn nại, lại càng độc mồm độc miệng, kiêu căng tự cho mình là đúng. Lại chuyện chuyển nhà, mỗi ngày tan ca liền hỏi hắn còn bao nhiêu văn kiện, bao lâu thì xử lý xong, và hơn nữa sếp anh ta còn làm những chuyện trước kia tuyệt đối không bao giờ làm, cho nên Tống thư ký đã nghi ngờ từ lâu.

Hắn cũng rất có lý do để chắc chắn, Phó tổng nhà anh ta muốn nối lại tình xưa.

Ôi, nghĩ một chút đã thấy khủng bố...

Thẩm Mục Thâm ngón tay ngừng một chút, nhìn lướt qua Tống thư ký, không nhanh không chậm cảnh cáo: "Tống thư ký, nếu anh còn muốn tiền thưởng cuối năm thì nhanh ngậm miệng anh lại."

Thẩm Mục Thâm ở trước mặt người khác chưa bao giờ tận lức giấu giếm điều gì, huống hồ còn là tình huống đặc thù.

Hắn đối với Tề Duyệt có ý tứ, trừ bỏ Tề Duyệt là đương sự, những người khác hắn cũng không giấu giếm điều gì, kể cả là bạn tốt Tề Duyệt Hải Lan hay trước mặt Tống thư ký, đồng thời cũng không có chính xác đi thừa nhận.

Tống thư ký dám chắc, chỉ cần Phó tổng nói rõ với Tề tiểu thư mọi chuyện, Tề tiểu thư tuyệt nhất định sẽ bị dọa ngốc. Có lẽ Phó tổng cũng ý thức được điều này, nên mới sử dụng chiêu luộc ếch trong ấm và gần quan được ban lộc.

Không thể nghi ngờ, Tề tiểu thư chính là ếch nhỏ kia.

*** ***

Sau khi Tề Duyệt tắt điện thoại với Thẩm Mục Thâm tiếp tục đi dạo quanh siêu thị, tính toán mua một số hoa quả khô có giá trị dinh dưỡng cao.

Mấy ngày nay triệu chứng buồn nôn của cô cũng dần biến mất, cảm giác thèm ăn quay lại cũng lớn hơn. Thường xuyên sau khi cơm nước xong xuôi không lâu cô đã cảm thấy đói bụng, cho nên không chỉ là đồ Tết, cô cũng muốn mua một chút đồ ăn vặt.

Mà lúc lựa chọn hoa quả khô, lại ngoài ý muốn đụng phải người quen.

Mặt đối mặt, cách xa nhau không đến hai thước, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy đối phương, cô không thể làm bộ như không quen biết.

Mà người quen này chính là Tiêu Triết.

Biểu cảm Tề Duyệt và Tiêu Triết đều mang theo kinh ngạc, hiển nhiên cả hai đều không đoán trước được sẽ gặp mặt nhau ở siêu thị.

Nếu hôm nay không có gặp mặt, Tề Duyệt quả thật đúng là quên đã từng quen biết một người tên Tiêu Triết, dù sao tổng số lần không gặp mặt cũng chỉ có hai lần.

Tiêu Triết sửng sốt một chút, rất nhanh đã phản ứng lại, đối với Tề Duyệt lộ ra ý cười, giọng điệu thoải mái nói, "Cô cũng chuẩn bị đồ ngày Tết à?"

Tiêu Triết ngữ khí giống như là cùng bạn bè gặp mặt sau chào hỏi, thoải mái mà tự nhiên.

Hiển nhiên, Tiêu Triết đã quên chuyện xấu hổ lúc trước của hai người.

Có thể là thái độ của Tiêu Triết rất rõ ràng, Tề Duyệt cũng cảm giác được anh ta đang hỏi thăm một người bạn, cho nên vô cùng lễ phép, mang vẻ mặt mỉm cười gật đầu, "Tôi mua đồ chuẩn bị đón Tết."

~ Hết chương 47 ~







Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top