Q3. Chương 36 ~ Chương 40

Chương 36

Bên ngoài phòng giải phẫu, Vệ Thần lo lắng đi tới đi lui, Tô Lạc đã vào lâu như vậy, vẫn chưa có thông tin gì. 

Hắn lấy điện thoại ra nhìn, gọi đến một dãy số, khi nghe thấy giọng nói lạnh như băng, trong lòng hắn có một dự cảm xấu. 

Một lúc sau, hắn buông điện thoại xuống, điện thoại theo tay hắn rơi xuống mặt đất, hắn không quan tâm. 

Ánh mắt phức tạp nhìn qua cửa phòng giải phẫu, lúc này đây, hắn thực sự không biết phải làm gì. 

Rất nhanh, hắn nhặt điện thoại di động lên, gọi tới một dãy số đã lâu không nhìn tới. 

"Viêm, giúp tôi một việc..." 

Cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ đi ra ngoài, từ bên trong còn cảm nhận được rõ vị tanh của máu, Vệ Thần tắt điện thoại, vội vàng đứng lên. 

Bác sĩ nhìn thấy hắn, liền lắc đầu, "Xin lỗi, cô ấy bị va đập mạnh, đứa bé không thể giữ, đứa bé này vốn đã rất yếu, có thể sống tới bây giờ đã là một kì tích." 

Ánh mắt Vệ Thần mở lớn, hắn cúi đầu, nhìn thấy máu dính trên quần áo mình, máu này là của một đứa bé vẫn chưa được sinh ra. Hiện tại hắn đã không còn. Ngày hôm nay có quá nhiều thứ đáng sợ, hai người phụ nữ, hai đứa bé... Ông trời ơi, cuối cùng là sao đây. 

Hắn đưa tay dùng sức vò đầu, hắn cần phải suy nghĩ một chút, thật sự phải suy nghĩ cẩn thận về mọi việc. 

Tô Lạc từ từ mở mắt ra, trước mắt cô là một màu trắng sáng, tay cô đặt trên bụng, nơi đó vẫn còn đau đớn, cô đã biết cô mất đi cái gì. 

"Tử Lạc, cô tỉnh rồi." Cô ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Vệ Thần. 

"Có phải không, mau nói cho tôi biết, có phải như vậy không, đứa bé đã không còn?" Giọng nói cô khàn khàn, nước mắt trong veo không ngừng rơi xuống, sau đó rơi trên tóc cô, phản chiếu gương mặt cô, trắng bệch. 

"Cô còn trẻ, sau này sẽ có đứa bé khác," Vệ Thần không biết nói gì, dựa tay đặt lên bả vai Tô Lạc, giống như một người anh an ủi cô. 

"Sẽ không, sẽ không..." Tô Lạc đưa tay vỗ nhẹ lên bụng, thời khắc này, cô biết cô đã mất đi tất cả. Đều vì cô không tốt, nếu cô cẩn thận hơn, nếu cô cách xa Trữ San hơn, có phải mọi chuyện sẽ không xảy ra, cô cũng sẽ không mất đi đứa bé. 

"Nhất định vì nó không thích tôi, cho nên mới rời khỏi tôi, nhất định nó đang khóc lóc trách tôi hay khóc, thường xuyên không ăn cơm, còn đưa nó đi ra ngoài gặp mưa, nó phải chịu ủy khuất, cho nên nó mới không cần tôi." Giọng nói Tô Lạc đau đớn, cô khóc nấc lên, cả người cô như bị vỡ vụn. 

Vệ Thần kéo chăn lên đắp cho cô, sự phức tạp trong mắt càng nhiều. Hắn không biết phải làm sao để an ủi một cô gái vừa mới mất đi đứa con của mình, cô vừa mới trải qua đả kích lớn như vậy, nếu phải tiếp nhận những chuyện như thế nữa, cô có thể chịu đựng được sao? Mà chuyện như vậy, đối với cô là quá tàn nhẫn. 

"Tử Lạc, hãy nghe tôi nói, tôi có một việc rất quan trọng muốn nói với cô." Bàn tay Vệ Thần đặt trên bả vai Tô Lạc dùng sức một chút, Tô Lạc cười như mất hồn nói, "Anh nói đi, tôi đang nghe đây, chuyện gì tôi cũng có thể tiếp nhận," Mất đi đứa bé, cô còn cái gì nữa đây, còn phải để ý cái gì nữa đây, cho dù có người muốn lấy tính mạng cô, cô sẽ đưa hai tay dâng nó cho người đó, cô không biết mình phải tiếp tục sống vì cái gì nữa. 

Tô Lạc ngồi thẳng dậy, bụng vẫn có chút đau. 

"Cô nằm xuống đi," Bờ môi Vệ Thần khẽ động, một câu này, hắn không có cách nào nói ra. 

"Không cần, tôi muốn nhớ kĩ sự đau đớn này, vĩnh viễn phải nhớ kĩ." Cô lau đi nước mắt, ánh mắt cô trong veo, nhưng lại giống như người mất hồn, những gì đã mất đi, của mình hay của người khác, cô không biết nữa. 

"Tử Lạc." Vệ Thần gọi tên cô, cô không khóc, gương mặt lộ ra sự bi thương khiến hắn không biết phải làm sao, cô nở nụ cười lại khiến hắn đau lòng. 

Hắn biết, tâm hồn cô đã chết rồi. 

"Vâng." Tô Lạc cứ như vậy trả lời, vẫn cười như thế, nhưng người khác nhìn cô chỉ muốn bật khóc. 

"Tử Lạc, cô cầm lấy đi." Vệ Thần rút từ túi ra một thứ đã chuẩn bị từ trước. "Đây là hộ chiếu và vé máy bay tôi chuẩn bị cho cô, còn đây nữa." Hắn rút ví, đưa tất cả tiền trong ví đưa cho cô, "Chỗ này cũng giúp cô sống tốt một thời gian, cho dù là đi tới nơi đất nước nào, cách càng xa càng tốt, biết không?" 

Hắn đặt tất cả mọi thứ vào lòng cô. 

Tô Lạc ngơ ngác nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn mấy thứ này, nở nụ cười chua sót, muốn cô chạy trốn sao? 

"Tử Lạc, Trữ San sảy thai, Húc rất tức giận, dù tôi có giải thích thế nào, hắn cũng không để ý, hắn sẽ giết cô mất, cho nên cô hãy rời khỏi đây, hắn tìm thấy cô, tôi lại giúp cô trốn đi, sau này không cần quay lại đây nữa, được không?"

Vệ Thần nhíu mày, đây là cách duy nhất hắn có thể cứu cô, để cô rời khỏi đây, thần không biết, quỷ không hay, hộ chiếu giả, cái tên cũng giả, tất cả đều là giả, chỉ có con người cô là thật. 

"Vâng." Tô Lạc nắm chặt chiếc chăn trên người, nụ cười khổ sở, hắn đã từng nói qua, nếu đứa bé của Trữ San có mệnh hệ gì, hắn sẽ cho cả nhà cô phải chôn cùng, hắn đã nói và cũng đã làm được, đứa bé duy nhất, người nhà của cô cũng đã không còn. 

Tay cô đặt lên bụng, vẫn bằng phẳng như cũ, nhưng lại không còn sinh mệnh bé nhỏ kia tồn tại nữa. 

Vệ Thần không nói gì thêm, vỗ nhẹ lên bả vai Tô Lạc, "Tử Lạc, rời khỏi nơi này, cô sẽ có cuộc sống mới, thế giới này luôn có một ngôi nhà thuộc về cô," Hắn ngồi xuống, ánh mắt nhìn Tô Lạc đầy dịu dàng ấm áp. 

Khi cô đáng thương nhất, cần người giúp đỡ nhất, lại luôn có một xa lạ giúp cô, quan tâm cô, yêu quý cô, không đòi hỏi cô. 

Còn bọn họ, những người tưởng chừng như thân quen nhất lại đẩy cô ra, muốn giết chết cô. 

"Vâng." Tô Lạc khẽ gật đầu, cô sẽ rời khỏi đây, nơi này đã không còn bất cứ thứ gì để cô lưu luyến nữa, tất cả đều không còn gì. không đòi hỏi cô. 

Còn bọn họ, những người tưởng chừng như thân quen nhất lại đẩy cô ra, muốn giết chết cô. 

"Vâng." Tô Lạc khẽ gật đầu, cô sẽ rời khỏi đây, nơi này đã không còn bất cứ thứ gì để cô lưu luyến nữa, tất cả đều không còn gì. 

Cô mở hộ chiếu ra, nơi đó là hình cô nhưng lại có một cái tên xa lạ, còn có một thân phận xa lạ. Vé máy bay đi nước Anh, một nơi cách nơi này nửa vòng trái đất, thật sự sẽ có nơi để cô nương thân sao. 

Vệ Thần yên lặng ngồi bên cạnh cô, cũng chỉ có mình hắn mới có thể cho cô chút ấm áp này, một cô gái đáng thương. 

Cũng mất đi đứa bé, vậy mà con người kia lại được đãi ngộ rất tốt, có nhiều người quan tâm, còn cô, một mình đối mặt với tất cả, thậm chí phải rời khỏi quê hương. 

Húc, hắn quả thực sẽ không hối hận sao?

Lòng của hắn thật giống một tảng đá, hắn biết không?

Vệ Thần cúi đầu thở dài, thấy được cô gái gầy yếu trên giường đã ngủ, hàng lông mi vẫn còn đẫm nước mắt, cả người đều thu lại, khẽ run lên.

Tại một gian phòng khác, một căn phòng tốt nhất trong bệnh viện, đồ ăn, đồ dùng, ngay cả bác sĩ y tá đều có chất lượng tốt nhất.

"Húc, Vũ Nhiên không còn quan tâm em, em cũng không còn dứa bé, còn anh, có ghét bỏ em không?" Trữ San cố nặn ra hai giọt nước mắt, nước mặt có chút chua xót, cô dựa vào lòng Duệ Húc, vòng tay ôm chặt vòng eo của hắn, cho dù hắn không cần cô, cả đời này cô vĩnh viễn sẽ quấn lấy hắn.

"Sao có thể như vậy, em nghĩ xem muốn tổ chức hôn lễ như thế nào," tay Duệ Húc vuốt nhẹ mái tóc cô, chỉ là trên gương mặt sự u ám bao phủ.

Đây vốn là cái đích bọn họ hướng tới, việc kết hôn là việc rất quan trọng, hiện tịa đã không còn Tô Tử Lạc, không còn Ôn Vũ Nhiên, chỉ có hai người bọn họ, hắn nên vui mừng mới phải, vì sao hắn chỉ cảm thấy có một áp lực vô hình rất lớn, một chút vui vẻ cũng không có.

"Vâng." Cuối cùng Trữ San nở nụ cười, "Húc, chúng ta sẽ làm một hôn lễ thật long trọng được không, đúng rồi, em còn muốn đi tuần trăng mật ở nước Anh, nước Pháp, Nhật Bản em cũng muốn đi..."

Duệ Húc khẽ gật đầu, cô muốn đi đâu, hắn sẽ đưa cô đi, chỉ cần hắn có thời gian.

Hắn ôm chặt cô vào lòng, nhưng tim của hắn lại càng trống rỗng.

Sau khi Trữ San ngủ say, hắn mới đứng lên, đi ra ngoài.

Hắn đứng bên ngoài, lấy di động, gọi tới một dãy số.

"Vệ Thần, chuyện tôi bảo anh, đã điều tra được gì chưa?" Giọng nói hắn thật lạnh, hắn sẽ không bỏ qua cho bất kì ai làm tổn thương cô gái của hắn. Từ trước tới giờ Lê Duệ Húc không phải một người lương thiện.

"Không có." Vệ Thần đắp lại chăn cho Tô Lạc, hạ thấp giọng.

"Sao thời gian dài như vậy mà vẫn không tìm thấy, Vệ Thần, nhà anh không phải là xã hội đen giả sao?"

Vệ Thần khẽ nhíu mày, bởi vì hắn không muốn điều tra cho nên cũng không có ai có thể điều tra được, hắn đã phong tỏa toàn bộ tin tức, hắn tự nói với chính mình. "Nếu không anh bảo người khác đi điều tra, dù sao anh có đủ khả năng làm thế mà." Vệ Thần bình tĩnh nói.

"Húc, anh không thể bỏ qua cho cô ấy sao, dù sao cô ấy cũng từng là vợ anh, thực sự cần diệt sạch sao?" Vệ Thần đứng lên, cố gắng thay đổi ý nghĩ của hắn.

"Vệ Thần, hôm nay anh nói nhiều thật đấy, người đàn bà kia, tôi không thể bỏ qua." Vệ Thần cảm nhận rõ sự lạnh lùng của hắn, càng ngày càng lạnh. Môi hắn khẽ mím lại, Duệ Húc, hắn không cần suy nghĩ một chút sao.

Cạch một tiếng, Duệ Húc dập điện thoại, Vệ Thần thở dài, không còn cách nào để ngăn cản nữa.

Hắn cũng không nhìn thấy, trên tóc Tô Lạc có vài giọt nước mắt, sau đó biến mất ở trên gối.

Sân bay, người đến kẻ đi, Tô Lạc một mình ngồi ở nơi đó, không ai chú ý tới cô, cô chỉ mang theo một chiếc va li nhỏ, trong đó ngoại trừ mấy bộ quần áo cũng không còn gì khác, cô ngồi trên ghế chờ, máy bay rất nhanh sẽ cất cánh, cô cũng rất nhanh sẽ rời khỏi nơi này.

Không ai tới tiễn cô, Vệ Thần sợ Duệ Húc phát hiện ra, cho nên, hắn chỉ có thể đứng từ xa nhìn cô rời khỏi.

Một tờ báo rơi xuống trước mắt cô, cô cúi đầu, nhìn tờ báo rơi cạnh chân mình, trên tờ báo có một bức ảnh chụp, hai người thật xứng đôi.

Tổng tài tập đoàn Húc Nhật quyết định sắp tới sẽ đính hôn với người mẫu Tề Trữ San, Tề Trữ San đã ly hôn với Ôn Vũ Nhiên, nghe nói, Duệ Húc từng có một người vợ thực ra chỉ là bạn tốt, cũng không có chuyện gì lạ.

Tô Lạc khẽ mím môi, mắt đẫm nước. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lại khô khốc, sau khi mất đi đứa bé, cô không muốn tiếp tục khóc, cũng không muốn tiếp tục yêu, tiếp tục hận.

Cô và một người đàn ông như vậy, không còn bất kì cơ hội nào, bây giờ hai người họ hạnh phúc như vậy, còn đứa bé của cô không có cơ hội sinh ra trên trái đất này nữa.

Thỉnh thoảng bên tai lại truyền tới tiếng thông báo lên máy bay, cô đứng lên, một lần nữa nhìn xuống tờ báo, thấy được một một đôi chân đang dẫm lên nó, tấm hình trên tờ báo, đã không nhìn thấy mặt.

Cô đi theo đám người bước lên phía trước, cô bị đẩy lên phía trước, thậm chí một cái quay đầu cũng khó.

Không ai tiễn cô, cũng không ai có thể nhìn thấy cô, cô cứ như vậy đi về phía trước, từng bước từng bước.

Trên máy bay, ngón tay cô nhẹ nhàng chạm lên tấm kính thủy tinh, đầu ngón tay lạnh dần. Đất nước của cô, nhà của cô, tạm biệt, tạm biệt tất cả, cô nở nụ cười, nụ cười bi thương.

Tầng bốn năm tập đoàn Húc Nhật, Vệ Thần nhìn ra bên ngoài, hai tay hắn vòng trước ngực dựa vào khung cửa sổ, đây là chỗ Duệ Húc hay đứng nhất, bây giờ tới lượt hắn. Hắn nhìn đồng hồ trên tay, cô đã đi rồi.

Đi là tốt, đi rồi... Tất cả đều kết thúc.

"Chúc mừng anh, Húc, nhiều năm như vậy, rốt cuộc anh đã có được." Vệ Thần đứng đó, từ trên cao nhìn xuống, chẳng trách sao tổng tài lại thích đứng ở đây, cảm giác cao cao tại thượng quả thật không tệ, chỉ là quá cô đơn mà thôi.

"Cám ơn," Giọng nói lạnh lùng vang lên, Vệ Thần xoay người, nhìn thấy Duệ Húc ngồi trước bàn làm việc, sắc mặt có chút không tốt.

"Húc, vẫn muốn tìm tiếp sao?" Hắn đi qua ngồi trên ghế sa lon, vắt chéo hai chân.

"Tìm tiếp," Duệ Húc không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh giọng phân phó, lúc này hắn trong mắt Vệ Thần càng giống một cái máy.

"Húc, không vui sao," Vệ Thần nhếch miệng cười, nếu đây chính là thể hiện sự vui vẻ thì hắn chính là phát điên rồi...

Duệ Húc trầm mặc, cúi đầu nhìn tài liệu trước mặt, dường như những tài liệu này quan trọng hơn tất cả, "Tôi đi ra ngoài trước," Vệ Thần đứng lên, không khí như này khiến người khác không thoải mái.

Hắn mở cửa, rồi đóng cửa, như cười như không nhìn Trữ San đang bước tới.

"Cô Tề... Cô khỏe nhanh thật đấy." Hắn đánh giá Trữ San, giày cao gót, sắc mặt hồng hào, nói thật, gương mặt này thật không giống với một người phụ nữ vừa bị sảy thai, ví dụ như Tô Tử Lạc, hắn đã nhìn thấy cô ấy, gương mặt tái nhợt, yếu ớt, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay.

"Anh..." Trữ San lạnh lùng nhìn hắn, "Vệ Thần, anh đừng có quên, sau khi tôi trở thành phu nhân tổng tài, anh cứ cẩn thận mấy câu nói của anh, tôi không muốn nghe thấy mấy lời nói như thế nữa."

Chương 37

Trữ San mở cửa ra, nhếch môi cười nhìn Vệ Thần rồi đi vào. 

Vệ Thần khẽ nhíu mày, vẻ ôn hòa ngày thường biến mất, gương mặt lộ ra chút cợt nhả. 

"Tôi thật không muốn gặp lại cô, Tề Trữ San, cô không biết, gương mặt của cô, thật khiến người khác thấy ghê tởm." 

"Còn ngực cô nữa, không biết độn bao nhiêu thứ, cô không phát hiện sắp rơi hết ra ngoài sao?" Hắn không khách khí nói, Trữ San không nghe được, nhưng cô thư kí ở bên cạnh thì nghe được. 

Cô thư kí bật cười, nếu cãi nhau với phó tổng của bọn họ, đối phương nhất định sẽ tức chết. 

Cô lại cúi đầu nhìn nhìn bộ ngực nhỏ bé của mình, còn tốt hơn mấy cái thứ sắp rơi ra kia, nhỏ như vậy có gì không tốt. 

Vệ Thần khẽ nhíu mày, sau đó vui vẻ rời đi. 

Từ nay về sau, thế giới của bọn họ không còn người phụ nữ nào tên là Tô Tử Lạc nữa, cô mất tích, rời khỏi nơi này, bắt đầu một cuộc sống khác. 

Trong văn phòng, Trữ San kéo tay áo Duệ Húc còn hắn vẫn nhìn chằm chằm tài liệu trên bàn, lần đầu tiên, cảm thấy khó chịu. 

"Húc, chúng ta phải đi thử lễ phục rồi," Trữ San dựa vào vai Duệ Húc, không phát hiện ánh mắt hắn đang cố gắng che dấu sự mất kiên nhẫn. 

"Uhm..." 

"Bao giờ chúng ta mới đi đây, lễ phục đã may xong rồi." 

Mặc dù đây là lần kết hôn thứ hai, nhưng so với lần kết hôn đầu tiên, cô cần phải chú ý hơn nhiều, người cô lấy là Lê Duệ Húc chứ không phải người khác. 

"Đi thôi." Duệ Húc che giấu đi sự mất kiên nhẫn, dù sao cũng là người phụ nữ hắn yêu, tất cả đều có thể chịu được. 

"Vâng, chúng ta đi thôi." Trữ San khoác tay Duệ Húc, ánh mắt xinh đẹp ngập tràn kiêu ngạo. 

Duệ Húc nhìn chằm chằm đống tài liệu chất cao như núi trên bàn, khẽ mím môi, ánh mắt màu trà có chút gợn sóng, khi mọi chuyện đúng như trong dự đoán của hắn, khi hắn chiếm được tất cả mới phát hiện, hắn không hề cảm giác vui vẻ như hắn đã từng nghĩ. 

Không thể không thừa nhận, Vệ Thần nói đúng. Hắn không thấy vui vẻ gì, thực sự không thấy vui vẻ gì. 

Cửa đóng lại, sự yên tĩnh bao trùm căn phòng kéo dài vô tận. 

Ôn Vũ Nhiên tựa người vào khung cửa sổ, trên tay hắn có một chiếc cốc, một chiếc cốc rất bình thường, có chút cũ kĩ, hắn nhẹ nhàng xoay xoay cái cốc trong tay, hai mắt nhìn ánh nắng mặt trời bên ngoài rồi híp lại. 

"Lạc Lạc, xin lỗi..." Hắn khẽ lên tiếng, chỉ là lời xin lỗi của hắn đã quá muộn. 

"Tô Tử Lạc em như bây giờ, là lỗi của Duệ Húc, lỗi của Trữ San, kì thật, xét đến cùng chính là lỗi ở bản thân anh, nếu có thể lựa chọn, Lạc Lạc, mặc kệ em ở đâu, nhất định phải sống, rời khỏi nơi này, rời khỏi những con người này, em nhất định sẽ sống tốt." 

Hắn nhấp một ngụm cà phê, cay đắng lan tỏa ở đầu lưỡi. 

Sắp đến mùa đông, hắn nhớ tới mùa đông năm đó, hắn nắm tay một cô gái, bước đi giữa tuyết rơi, mỗi bước đi đều lưu lại dấu chân thật sâu trên tuyết. 

Còn bây giờ, bàn tay hắn, hắn nắm chặt bàn tay lại, không cách nào cho mình sự ấm áp nữa. 

"Lạc Lạc, chúc em... Hạnh phúc..." 

Lại nhấp một ngụm cà phê, cà phê lạnh càng khó uống, trái tim của hắn cũng lạnh dần. 

Đất nước Anh xa xôi, một cô gái gầy gò ngồi trên chiếc ghế dài, nhìn những người đi lại trên đường, không ai giống cô cả, cô tóc đen, mắt đen, điển hình của người phương Đông, cô ngồi trên ghế, trong tay cầm một chai sữa, uống từng ngụm nhỏ. 

Một đôi mắt đen mơ hồ, lớp sương mù bao quanh, mắt cô ập nước, trong veo, cô khẽ cúi đầu, tay nắm chặt chai sữa. 

Cô chính là Tô Tử Lạc, một người từ Trung Quốc tới đất nước xa lạ này. 

Hiện tại trên người cô không còn đồng nào, cũng không có nơi nương tựa, cô không biết mình sẽ sống như thế nào, càng không biết, cuộc sống sau này sẽ trải qua như thế nào. 

Rất không may, khi cô xuống sân bay, đồ đạc và ví tiền đều bị mất, cái gì cũng bị mất, trừ bản thân, cô chẳng còn gì cả. 

Trên người còn một chút tiền lẻ, cô đã mua chai sữa để uống. 

Cô đành ngồi ở đây, nhìn những người ngoại quốc cao lớn đi qua đi lại, làn da họ khác cô, ánh mắt cũng khác, và đất nước họ không phải đất nước của cô. 

Cả người cô khẽ động, cách đó không xa có một người đàn ông nằm trên mặt đất đưa hai mắt về phía cô, quần áo trên người hắn màu trắng đã biến thành màu xám, có thể nhìn thấy rõ ngũ quan, đường nét góc cạnh, vì quá bẩn mà không thể nhìn thấy rõ diện mạo, nhưng khi nhìn thấy vẫn có cảm giác hắn thực sự người này rất tuấn mĩ, hơn nữa hắn là một người phương Đông, mắt hắn màu đen, tóc cũng màu đen, hắn lãnh đạm nhìn qua Tô Lạc, sau đó nhắm mắt lại nằm ở đó, cũng không để ý trên mặt đất bẩn như thế nào, cũng như mặt trời đang chiếu thẳng vào người. 

Hắn nằm đó bao nhiêu lâu thì Tô Lạc ngồi đó bấy lâu, bọn họ đến chỗ này cùng một thời gian, dường như, hắn ở lại tiếp cô, còn cô cũng đã đáp lại sự đón tiếp của hắn, hai người xa lạ, hai cái tư thế kì quái ở cùng một nơi. 

Người đàn ông nằm ngửa, mặt hướng về ánh mặt trời ngủ, hắn khẽ liếm môi, bờ môi đã khô nứt ra, còn có chút máu. 

Tô Lạc lại uống một ngụm sữa nhỏ, trong lòng có chút thương cảm, có lẽ đây cũng là một người đàn ông đã từng bị tổn thương, chỉ cần nhìn một cái, Tô Lạc đã đọc được từ ánh mắt của hắn. 

Ngón tay cô nắm chặt chai sữa, lông mi khẽ chớp, cô đứng lên, đi về phía người đàn ông kia. 

Cô ngồi xổm xuống, thân thể gầy yếu che mất ánh nắng chiếu trên đầu hắn. 

Người đàn ông mở mắt ra, từ trong đôi mắt kia có hình ảnh của một cô gái gầy yếu, mặt mũi tái nhợt, hắn không động đậy, chỉ nhìn cô không chớp mắt. 

Tô Lạc đưa tay ra, đem thứ trong tay đưa cho hắn. 

Có lẽ cô không uống thì chỉ khát, còn hắn không uống... Có thể sẽ chết. 

Cả người hắn khẽ động, nhìn chai sữa trong tay cô, hắn biết cô ngồi đây đã gần một giờ và chai sữa này cô cũng đã uống. 

Đột nhiên hắn ngồi dậy, Tô Lạc phát hiện, người đàn ông này so với tưởng tượng của cô cao lớn hơn nhiều, một tay hắn cầm lấy chai sữa trong tay cô, không khách khí, sức nặng trên tay nói cho hắn biết, cô chưa uống được bao nhiêu, vẫn còn hơn một nửa. 

Hắn khẽ liếm môi, mùi vị máu từ môi tràn vào miệng, ánh nắng mặt trời vẫn chiếu trên người họ, trên mặt họ lấm tấm mồ hôi. 

Chương 38

Hắn ngẩng đầu lên, uống một ngụm sữa lớn, cô ngồi lâu như vậy mới uống có một chút, mà hắn vài ngụm đã giải quyết hết chỗ sữa, sau đó bàn tay hắn dùng sức nắm chặt cái chai, đợi hắn buông tay thì cái chai đã bị bóp méo, trên thân chai còn có dấu tay hắn ấn xuống. 

Hắn buông tay, quăng cái chai ra đằng sau, chỉ nghe bộp bộp một tiếng, cũng không biết hắn đã ném đi đâu rồi. 

Hắn đứng lên, thân thể cao lớn, chiếc bóng hắn bao trùm hết Tô Lạc. 

Tô Lạc mỉm cười nhìn hắn, nụ cười trong sáng, ánh mắt lại lộ đầy vẻ ưu thương khác hẳn với nụ cười của cô nhưng cô vẫn cười, cười là một loại ngôn ngữ tốt nhất, cô không dám lên tiếng vì sợ bất đồng ngôn ngữ, cho nên cô chỉ có thể cười. 

Người đàn ông này lại giống có việc, đi qua người cô, từ đầu tới cuối cũng không nói một câu cảm ơn, hắn từ từ bước đi, Tô lạc vẫn duy trì một động tác kia, cho tới khi không nhìn thấy bóng dáng người đàn ông kia đâu, cô mới đứng lên. 

"Chúc anh hạnh phúc..." Đôi môi khẽ mở, một câu chúc phúc, theo gió bay đi thật xa. 

Cô đứng lên, vỗ vỗ bụi bụi đất trên người, lướt qua con đường rộng lớn, bước về phía trước. 

Cô cần tìm một công việc, một chỗ ở, nếu không, có thể cô sẽ biến thành con người kia lắm. Bọn họ một người hướng bên trái, một người hướng bên phải, bước về hai hướng ngược nhau, càng ngày càng cách xa. 

Người đàn ông một thân đầy bụi đất ánh mắt nhìn thẳng đi về phía trước. 

Bước chân vững chãi, không hề giống một tên ăn mày, khí chất trên người hắn còn hơn cả những người đàn ông mặc âu phục, không một chút màu sắc nhưng khí chất lại rất mạnh mẽ, gương mặt còn toát ra một vẻ tôn quý. 

Một chiếc xe dừng lại bên người hắn, hai người đàn ông mặc âu phục đen nhanh chóng bước ra. 

Đứng trước mặt hắn, cúi người thật sâu. 

"Thiếu gia, xin mời." Giọng nói lộ rõ sự tôn kính, có lễ nghi, quy củ, người đàn ông chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, bụi bẩn trên mặt không thể che được đôi mắt sáng như pha lê kia. 

Hắn khẽ mím môi, hai người đàn ông trước mặt vẫn cúi đầu trước hắn. 

Cuối cùng hắn bước về phía chiếc xe, giật cửa ngồi xuống. 

"Còn không quay về." Giọng nói hắn lạnh lẽo vang lên, một câu tiếng trung được nói ra, trong mắt thoáng hiện sự không kiên nhẫn. 

Lái xe vội vàng làm theo lời phân phó của hắn, rất nhanh chiếc xe liền nổ máy, chạy đi, hướng về phía ngược lại, ánh mắt hướng ra phía ngoài, một thân quần áo bụi bặm thật không hợp với chiếc xe sang trọng này. 

Xe dừng lại, hắn đi ra, đôi chân dài thon thẳng tắp lại rất mạnh mẽ, chân hắn chạm phải cái chai bị hắn bóp bẹp, ánh mắt hướng về phía kia, không còn thấy ai. 

"Giúp tôi tìm một người." Hắn nhặt chiếc chai lên, nắm chặt. 

"Vâng." Hai người đàn ông lại cúi người xuống. 

Ánh mắt hắn lóe lên, nơi đó, không còn cô gái vừa nãy. 

"Cô gái, tôi thiếu cô một chai sữa, tôi sẽ nhớ kĩ." 

Tô Lạc vừa đi vừa nhìn, tiếng anh của cô không khá lắm, ngoại trừ những lời đối thoại cơ bản nhất còn lại cô không có chút kĩ năng giao tiếp nào, cô không biết ở đây cô có thể làm những gì, ngôn ngữ chính là trở ngại lớn nhất của cô. 

Mặt trời đã lặn dần, màn đêm buông xuống thật lạnh. 

Cô uống một chút nước cho đỡ khát, nhưng bụng cô đang kêu, cô ôm bụng, cả người rúc vào trong góc tường, như vậy sẽ không có ai có thể nhìn thấy cô. 

Cả người co lại, cô giống như một con mèo con bị người ta vứt bỏ, cả người co rúm lại cố gắng vượt qua thời khắc này, cho tới bây giờ cô chưa từng đến một đất nước xa lạ như này. 

Nhắm mắt lại, cách đó không xa, cô có thể nghe thấy được bài nhạc phát ra từ một chiếc xe. 

Người đem tình yêu trao ai 

Người đi dứt khoát dẫu tôi có rơi lệ 

Không thể quên được người nên ngậm ngùi đau thương 

Đã từng thề ước vì sao vội thất hứa 

Người muốn chúng ta chia tay em không thể làm được 

Người lạnh lùng làm tâm em đau nhói Bỏ đi tất cả sự tự ái để dũng cảm đối mặt 

Tổn thương như vậy thì thà rằng lừa dối bản thân 

Cuối cùng tự lừa dối bản thân khiến tâm hồn chai sạn 

Người trao tình yêu cho người khác dẫu em có cố níu kéo 

Cho dù khóc than người cũng chẳng quay đầu lại 

Người đem tình yêu trao ai để em tự mình đau xót 

Vì người mà bi thương, vì người mà bị lụy khiến mọi thứ không còn hoàn mĩ như trước 

Người đem tình yêu trao cho người khác có khi nào sẽ có lúc hối hận không 

Có thể hay không cầu xin người cho thêm một cơ hội sửa chữa 

Người đem tình yêu trao ai có khi nào tình yêu đó sẽ trở thành gánh nặng 

Yêu người nên đau đớn người nào biết, chỉ bởi vì giờ đây người đang vui bên ai kia 

Cô khẽ ngâm nga bài hát, ở đây chỉ có một mình cô giữa đêm đen, có chút đau lòng, có chút chua xót, khó mà có thể đi vào giấc ngủ. 

Bụng của cô vừa đói lại vừa đau, nhưng cô vẫn nhỏ giọng ngâm nga bài hát này. 

Một đêm nay thật dài như nửa đời người, chật vật để trải qua, một đêm này, gần như cô không ngủ, cô không hề quên đây là một đất nước xa lạ, chỉ có một mình cô cô độc. 

Khi ánh mặt trời chiếu vào cô, cô hoảng hốt mở mắt ra, bụng vẫn rất đói, một mình cô đã vượt qua đêm đầu tiên ở đất nước này, thật cô đơn. 

Cô đứng lên, vỗ vỗ quần áo, cô là người sạch sẽ, chỉ là không biết sự sạch sẽ này có thể duy trì bao lâu. 

Cô bước vu vơ trên đường, cứ đi như vậy, cho tới khi nhìn thấy một nhà hàng phương tây xinh xắn, cô nhìn thấy tờ giấy dán trên cửa, không ngờ lại có chữ trung văn ở đó. 

"Tìm người giúp việc, hồ sơ trong sạch, không có thói quen tính xấu, giỏi tiếng Trung." 

Tô Lạc khẽ mím môi, nếu không hiểu tiếng Trung sao có thể hiểu trên đó viết gì, cô có chút mâu thuẫn. 

Cô nhìn mình, xem như là có hồ sơ trong sạch đi, phải nói là cực kì trong sạch, bởi vì một người thân cô cũng chẳng có. 

Cô nhấn chuông cửa, cô biết mình rất cần tìm một công việc, bởi vì cô cần phải sống tiếp, cô phải sống thật tốt, cô không muốn chết, cũng không muốn làm ăn mày. 

đang đợi, có chút lo lắng, cô không biết mình có thể sống như vậy thêm mấy ngày nữa, ngẩng đầu nhìn ngôi nhà cao lớn này, mơ hồ, trong mắt cô lại có chút ướt. 

Từ cửa truyền lại tiếng vang, đôi môi cô có chút tái mím lại, mơ hồ, cô thấy được một người phụ nữ trung niên không ngừng đánh giá cô. 

"Xin hỏi cô là..." 

Tiếng Trung... 

Một câu tiếng Trung khiến Tô Lạc cảm giác như đang quay về gia đình vậy, chỉ là nơi này vốn không phải nhà của cô. 

Cô cúi đầu, mặc cho nước mắt rơi xuống, cô lau nước mắt, khi ngẩng đầu lên, cô nở nụ cười nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, một nụ cười trong sáng nhưng lại quá u buồn. 

Chương 39

"Xin chào." Giọng nói có chút gượng gạo, dường như rất lâu cô không nói gì, làm chút nữa cô quên mình có thể nói chuyện. "Có phải nơi này cần tuyển người giúp việc không?" Tô Lạc khẽ liếm bờ môi khô khốc, lại nhìn thoáng qua tờ giấy thông tin dán bên ngoài, viết bằng tiếng trung, còn muốn tuyển người giỏi tiếng trung. 

Người phụ nữ trung niên vội vàng gật đầu, cười ôn hòa, "Đúng vậy, chúng tôi đang cần tuyển người giúp việc, tôi lớn tuổi rồi, sẽ không nói tiếng anh, nên muốn tìm một người biết tiếng trung, cô muốn xin làm sao?" Người phụ nữ vẫn đứng đó đánh giá Tô Lạc, dựa vào kinh nghiệm bao nhiêu năm, bà vừa nhìn vừa nghĩ, cô gái này hẳn là một cô gái tốt, nhưng vì sao lại muốn tới làm người giúp việc cho nhà người khác, công việc này không hợp với lứa tuổi của cô, mặc dù nói, đãi ngộ nơi này rất tốt, nhưng dù sao cũng là người giúp việc, cô ấy có thể làm sao? 

Tô Lạc khẽ gật đầu, "Vâng, tôi muốn xin vào làm." Lời của cô nói ra, bụng cũng có tiếng kêu lạ phát ra, nói cho người khác biết, cô vẫn chưa ăn gì. 

"Mau vào trước đi rồi nói sau," Bà mở cửa, không nói cái gì nữa, có lẽ có cái gì đó vẫn luôn bị che giấu. 

Phòng khách rộng lớn, được dọn dẹp sạch sẽ, nhìn qua, bà là một người cũng rất sạch sẽ. 

"Cô cứ gọi tôi là dì Hồ, còn cô, cô gái nhỏ, cô tên gì, từ đâu tới đây..." Nói tới đây, dì Hồ có chút ngượng ngùng cười cười, "Cái này là bắt buộc, Bạch gia là một đại gia đình, địa vị cao quý, cho nên chúng tôi tuyển người giúp việc, bản thân và gia đình phải thanh bạch." 

Tô Lạc cầm cốc nước lên uống, tuy rằng quần áo trên người cô rất đơn giản, có có chút bụi đất, nhưng mỗi cử động của cô, tuyệt đối không đơn giản chỉ là một người giúp việc, mắt cô khẽ chớp, ánh mắt lại trở nên mông lung. 

"Tôi là Tô Tử Lạc, tới từ Trung Quốc, khi xuống sân bay hành lý của tôi đều bị mất, hộ chiếu, tiền, tất cả đều bị mất, tôi chỉ có một mình, không có người thân." Cô ngẩng đầu lên, trong mắt không có một sự che giấu, bởi vì tất cả những lời cô nói là thật. 

Dì Hồ nghe xong thở dài một hơi, cô gái này thật đáng thương. 

"Được rồi, cô ở lại đây đi, tôi thấy cô cũng không phải người xấu, cô đi theo tôi sẽ tốt hơn, bình thường công việc chính là dọn dẹp nơi này, gần đây thiếu gia đi văng, nếu thiếu gia trở lại, một ngày ba bữa ăn của hắn sẽ do cô chịu trách nhiệm, tôi cũng đã có tuổi, có một số việc, không thể làm được," Dì Hồ cảm thấy có lỗi cười cười, nếu không phải gần đây mắt bà kém đi, nơi này cũng sẽ không có thêm một người giúp việc, cũng bởi vì thiếu gia của bà quá khó hầu hạ. 

Tô Lạc nắm chiếc cốc trên tay, căng thẳng trên mặt đã biến mất, cuối cùng cô cũng có thể sống sót, làm người giúp việc thì làm người giúp việc, công việc vốn không phân biệt sang hèn, cô đang dùng chính đôi tay của mình để nuôi sống bản thân. 

Cuối cùng cô nở nụ cười, nụ cười kia lọt vào mắt thật trong sáng, xinh đẹp. 

"Được rồi, quên mất, để tôi chuẩn bị cho cô một chút đồ ăn." Dì Hồ đứng lên, không ngừng nhìn chằm chằm vào bụng Tô Lạc, gương mặt Tô Lạc luôn tái nhợt, giờ lại ửng hồng, có chút ngượng ngùng. 

Dì Hồ cảm thấy mình không hề nhìn nhầm người, cô gái này thật đơn thuần. 

Tô Lạc ăn đồ ăn dì Hồ chuẩn bị cho, chiếc miệng nhỏ không ngừng nhai, nhai rồi nuốt xuống, khóe mắt cô có chút ướt. 

"Làm sao vậy, khó ăn sao?" Dì Hồ đặt tay lên đầu Tô Lạc, khẽ xoa, "Dì Hồ cả đời không có con, luôn coi thiếu gia như con, Tô Lạc không cần sợ, ở đây, dì Hồ sẽ coi cô như con mình." 

"Cảm ơn." Giọng nói Tô Lạc có chút nghẹn ngào. Cho tới bây giờ, chưa có ai dịu dàng nói như thế với cô, cô rất sợ bản thân sẽ không đứng vững nổi. 

Tay cô đặt lên bụng, nơi này từng có một đứa bé, nhưng bây giờ chỉ còn một mình Tô Lạc, hôm nay lại có một người nói cho cô biết, sau này sẽ coi cô như con, với một người không nơi nương tựa như Tô Lạc mà nói, đây là sự quan tâm lớn nhường nào, ở một đất nước xa lạ tìm thấy người có lòng tốt, quả thực không còn gì bằng. 

"Được rồi, mau ăn đi, ăn xong rồi đi tắm rửa." Dì Hồ còn một ít quần áo chưa mặc qua, tuy rằng có chút già dặn, nhưng cũng có thể mặc tạm. 

Dì Hồ vỗ vỗ vào bả vai Tô Lạc, giống như muốn an ủi cô. 

Tô Lạc khẽ gật đầu, cúi đầu, tiếp tục ăn đồ ăn, tuy chỉ là một ít bánh bao và bánh mì đơn giản, với một người đói bụng cả một ngày trời như Tô Lạc, đây chính là sơn hào hải vị. 

"Tô Lạc, đã bao lâu con không ăn uống rồi?" Dì Hồ nhìn Tô Lạc chằm chằm nói, tuy cô ăn rất chậm nhưng có thể nhìn ra cô đang rất đói. 

"Một ngày." Tô Lạc ngẩng đầu lên, khẽ cười, nụ cười đó khiến dì Hồ đau lòng. 

"Hazz..." Dì Hồ khẽ thở dài, có lẽ đây là duyên phận đi. Nếu không phải thiếu gia yêu cầu bà tìm người giúp đỡ, đứa nhỏ đáng thương này không phải đã đói chết, biến thành ăn mày. 

Tô Lạc lại cúi đầu, nuốt một miếng bánh mì, cũng như nuốt một chút chua xót xuống. Cô nghĩ cuộc sống của cô sẽ tốt thôi... Nhất định. 

Tô Lạc ở lại nhà họ Bạch, người nhà họ Bạch cũng không phải người bản địa, ở trong này chỉ có Bạch thiếu gia, từ khi Tô lạc tới đây cũng chưa từng gặp qua hắn, theo lời dì Hồ nói, người thiếu gia này tính tình không được tốt lắm, vì chia tay với vị hôn thê mà mấy tháng chưa về nhà, bây giờ nơi này chỉ còn hai người là cô và dì Hồ, mắt dì Hồ hiện không được tốt cho lắm, cho nên phần lớn công việc nhà đều do cô làm. Ngay cả nấu cơm cũng giao cho cô, cô không hề sợ vất vả, cũng không sợ nhiều việc, cô đã sớm thích ứng với nơi này, bây giờ cô đã có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh. 

"Tô Lạc, mấy món này con nấu còn ngon hơn dì Hồ rồi đó," Dì Hồ thỏa mãn gật đầu một cái, Tô Lạc xấu hổ cười, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ như có cái gì đó xuất hiện trong mắt cô, rất nhanh liền biến mất. 

Cơm nước xong, dì Hồ rửa bát, còn cô tiếp tục quét dọn nơi này, căn biệt thự này phần lớn là do một mình cô lau dọn, cô thích bận rộn như vậy, có khi bận rộn từ sáng sớm tới tối muộn, như vậy cô sẽ không có thời gian miên man suy nghĩ về quá khứ nữa, quá khứ đã qua, dường như đã lâu không còn xuất hiện trong đầu cô, cái đêm cô rơi lệ, đêm cô chảy máu, thời gian ngốc nghếch nói cô yêu hắn, đã rất lâu cô không hề nghĩ tới. 

Chương 40

Cô xoay người, gương mặt có chút bi thương, cô cố gắng nở nụ cười, cô ngồi xổm xuống, dùng sức lau, từng ô từng ô gạch, nơi này được cô quét dọn không còn một hạt bụi, cô rất chịu khó, cô dùng hết sức lực để làm việc, ngoại trừ nơi này, cô không biết mình có thể đi đâu, nếu không gặp được dì Hồ, có khi Tô Tử Lạc cô đã chết rồi, chết ở đất nước xa lạ này, không ai biết, cũng không ai mai táng, thậm chí không ai tới nhận thi thể cô. 

Tích một tiếng, có gì đó rơi vào chậu nước, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt cô sáng hơn. 

Cô tiếp tục cúi đầu, dùng sức lau, cô có thể làm, cũng chỉ có nơi này, cô thích làm việc như vậy, không có thương hại, không có âm mưu, tất cả đều bình an, cô rất thỏa mãn. 

Dì Hồ đứng ở phòng bếp nhìn Tô Lạc ngồi xổm mặt đất, khẽ thở dài, cô bé này dường như rất cố chấp, bà đã nói rất nhiều lần, không cần cực khổ như vậy, nhưng cô vẫn kiên trì làm, cô nói, cô sợ bị đuổi đi. 

Đứa nhỏ đáng thương, nhất định cũng có mảnh đời đáng thương. Mà bà thì không biết phải làm sao cho tốt? 

Trời còn chưa sáng, Tô Lạc đã thức dậy, cô mặc quần áo của dì Hồ, có chút khó nhìn, kiểu dáng già dặn, nhưng cô cũng không khó chịu, quần áo mặc lên người cô khá rộng, cô lại thấy thích. Dù sao, như thế này đối với cô là tốt lắm rồi. 

Dì Hồ đã từng nói qua muốn dẫn cô đi mua quần áo, chỉ là bây giờ cô ăn ở đều ở trong này, ở nơi này, cô biết cái gì gọi là cách xa thế giới bên ngoài, cô biết cái gì gọi là thỏa mãn, chính bản thân cô sẽ kiếm tiền, sẽ tự mình đi mua, không phải cô cố chấp chỉ là cô sợ, thiếu nợ nhiều... 

Cô đem những tờ báo trên bàn cất kĩ, tất cả đều là chữ tiếng Trung, đôi khi cô cũng xem qua, nhưng phần lớn cô không để ý tới, sống thoải mái ở đây, tất cả những gì xảy ra bên ngoài dường như đã không còn quan hệ với cô. 

Ánh mắt cô vô tình lướt qua tấm ảnh trên báo, khóe mắt rất nhanh hồng lên, ngón tay cô run rẩy, trên báo là một tấm hình đám cưới, khung cảnh giáo đường, rất nhiều khách, rất nhiều người, chú rể tuấn mĩ, cô dâu xinh đẹp, phía dưới có dòng chữ lớn, quả là một hôn lễ long trọng, bọn họ cuối cùng cũng đã kết hôn, nghĩ lại lễ kết hôn quạnh quẽ của mình, hắn cũng chỉ coi cô là quân cờ mà thôi... 

Cô buông tờ báo trong tay xuống, nháy mắt, cô cảm thấy sự chua xót không ngừng dâng lên, tất cả đều đã quá khứ rồi. Cô xoay người, quét dọn chỗ này chỗ kia, xem ra đống báo để ở đây, chủ nhân căn nhà cũng sẽ không xem qua, cũng không có ai nhìn tới. 

Hôn lễ của Duệ Húc và Trữ San, bọn họ đã kết hôn, việc này nằm trong dự liệu của mọi người, Tô Lạc cũng thế. 

"Tô Lạc, con khóc sao?" Dì Hồ nhìn khóe mắt hồng hồng của cô, ánh mắt xinh đẹp có chút ướt, rõ ràng là đã khóc. 

"Không có a, dì Hồ, con bị hạt cát bay vào mắt thôi," Tô Lạc gượng cười, dì Hồ nhìn nụ cười kia, trong lòng khó chịu, không biết tột cùng cô bé này đã bị làm sao, bị tổn thương như vậy, ngay cả một người như bà cũng cảm thấy rõ. 

Biệt thự Lê gia, Trữ San đã trở thành bà chủ ở đây, toàn bộ căn nhà đều bị thay đổi, có rất nhiều người giúp việc ở đây, Duệ Húc lãnh đạm ngồi trên ghế sa lon, hàng lông mày nhíu chặt. 

"Húc, khi nào chúng ta sẽ đi tuần trăng mật." Trữ San đặt mông ngồi lên đùi Duệ Húc, khiến chân Duệ Húc có chút đau, không hề có chút ấm áp hay hạnh phúc để hưởng thụ. 

"Đợi anh xử lý xong công việc." Tay hắn đặt vào tóc Trữ San, giọng nói nghe như có lệ, tầm mắt hắn nhìn về căn phòng bị khóa chặt, ánh mắt ảm đạm. 

Tìm không thấy hay không được. 

"Tô Tử Lạc, cô trở về đi. Tôi không hận cô, thực sự không hận cô." 

Hắn tình nguyện không hận cô, cũng không muốn cô chết, một cô gái như cô rời khỏi nơi này, có thể đi tới nơi nào, sẽ sống như thế nào. 

Hắn nhắm mắt lại, cảm giác đau đớn trong tim, ánh mắt màu trà không lộ rõ cảm xúc, có một số việc không phải là không có cách nào biết được, đợi cho tới khi hắn đã biết, có lẽ khi đó lần đầu tiên hắn thấy hối hận, có lẽ sẽ đau đến chết. 

Duệ Húc đi ra ngoài, Trữ San hưởng thụ sự hầu hạ của người giúp việc, ngón tay xinh đẹp bưng cốc trà lên uống, biệt thự xa hoa này, bây giờ đã là của cô, bản thân cô có lẽ trời sinh đã có số hưởng thụ. 

Cô đứng lên, người giúp việc đều cúi đầu trước cô, khiến cô cảm giác sung sướng, kiêu ngạo, không biết có bao nhiêu người phụ nữ hâm mộ cô, ghen tị với cô, đôi môi đỏ mọng cong lên, thật xinh đẹp. 

Cô bước tới gần căn phòng tân hôn của hai người, đồ dùng đều đổi thành màu đỏ mà cô thích, tất cả mọi thứ đều được thay mới, nơi này không còn có bóng dáng trước kia, cô lại không hề biết, chính vì không có bóng dáng trước kia cho nên khiến cho Duệ Húc có cảm giác xa lạ, thậm chí không muốn ở đây. 

Cô khẽ mím đôi môi đỏ mọng, đôi mắt phượng xinh đẹp thoáng qua nét không hài lòng, chỉ cần nơi này không còn bất kì thứ gì liên quan tới người đàn bà kia, nơi này bây giờ là của cô, Duệ Húc cũng là của cô, không có bất cứ thứ gì có thể cướp đi. 

Cô đi ra, mở cánh cửa đầu tiên bên tay phải, quả nhiên, tất cả mọi thứ bên trong đều khiến cô rất vừa lòng, tấm chân tình của Duệ Húc đối với cô vô cùng sâu, toàn bộ ảnh chụp ở đây đều là của cô, cô càng thỏa mãn, đắc ý, được một người đàn ông như vậy yêu, tin rằng bất kì cô gái nào cũng sẽ hài lòng, trong tim cô sớm đã không còn Ôn Vũ Nhiên, với sự ích kỉ của mình, cô cũng chẳng cảm thấy có lỗi. 

Cô đi vào, ngón tay chạm nhẹ vào một tấm hình, đôi môi đỏ mọng độ cong càng lớn, nhưng khi cô đưa tay ra, phát hiện có một lớp bụi, dường như nơi này đã lâu không có ai quét dọn, cũng thật lâu không ai vào. 

Vẻ đắc ý trên mặt nháy mắt biến mất, đôi mắt phượng kia chỉ còn lại sự giận dữ. 

Cô dùng sức đóng cửa lại, phịch một tiếng, khiến người giúp việc dưới nhà đều người nhìn ta, ta nhìn người, không biết lại có chuyện gì chọc tới nữ chủ nhân xấu tính này, một cô gái xinh đẹp nhưng lại mang độc, bọn họ vừa tới nơi này đều hiểu rõ. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top