Q1. Chương 56 ~ Chương 60

Chương 56

"Tô Tử Lạc, lấy cho tôi một cốc cà phê, nhanh lên." Một bàn tay quen thuộc vươn ra, cô đi qua, cầm lấy chiếc cốc, nụ cười trên mặt thản nhiên có chút mệt mỏi. 

"Quên đi, tôi tự đi lấy thì hơn." Không biết có phải nụ cười quá gượng gạo trên gương mặt cô, khiến người khác cảm thấy lương tâm cắn rứt, người nào đó đứng dậy rời khỏi ghế ngồi, cô nhìn chằm chằm bàn tay trống trơn, ánh mắt cũng trở nên trống rỗng. 

Trong phòng photocopy, cô chuyên tâm vào công việc, quản lý cũng không mắng cô, chỉ là cảnh cáo một chút, nếu còn không đi làm, sẽ trừ tiền lương của cô, cô cũng đâu phải cố ý, không ai biết, cô thất tình và ngay sau đó là kết hôn. 

"Lạc Lạc." Đường Tình đi tới gần cô, đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai cô. 

"Lạc Lạc, loại người như hắn không xứng, cậu tốt như vậy, nhất định sẽ có một người đàn ông tốt yêu cậu, Ôn Vũ Nhiên thực sự không xứng với cậu." Đường Tình khẽ cắn môi, không biết phải an ủi cô ra sao. 

Hôn lễ kia đã phát sóng trên ti vi, cô nhất định đã xem, Lạc Lạc đáng thương, chắc chắn cô đã rất đau đớn, cô yêu người đàn ông kia như vậy, tên đáng chết, không yêu cũng đừng tiếp cận Lạc Lạc, không cần cho cô ấy hi vọng, nếu biết sớm, trước kia đừng gặp có phải tốt không. 

Tô Tử Lạc cúi đầu, cảm giác đau đớn dâng lên trong trái tim. 

Không phải hắn không xứng với cô, mà chính cô không xứng với hắn, cũng sẽ không có người đàn ông nào yêu cô. Bởi vì cô đã kết hôn, mặc dù cuộc hôn nhân này không có tình yêu. 

Ai, Đường Tình thở dài, ngồi trên mặt bàn, thuận tay cầm lấy một tờ tạp chí, nhàm chán mở ra, không khí hiện tại thực sự bức bách, Lạc Lạc như vậy khiến cô không biết phải nói gì mới tốt. 

Dường như nói cái gì cũng không đúng, đều gây tổn thương cho cô, cuộc sống của cô thực khổ a. 

"Hazz, lần nào cũng là người đàn ông này, ai, lớn lên thật sự quá đẹp trai, nếu là bạn trai mình thì tốt biết mấy." Đường Tình nói một hồi, "Lê Duệ Húc, đến cái tên cũng dễ nghe như vậy, thật là một người đàn ông có một không hai." 

Tô Lạc đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, nghe đến cái tên Lê Duệ Húc, cô đột nhiên ngẩng đầu, Đường Tình vừa nói gì vậy, Lê Duệ Húc, là Lê Duệ Húc kia sao. 

Đường Tình vẫn đang mải mê xem tạp chí, mất cảnh giác buông lỏng hai tay, bỗng cuốn tạp chí không cánh mà bay. 

"Này..." Cô ngẩng đầu lên, chớp mắt, thấy người lấy đi cuốn tạp chí, là Lạc Lạc. 

Tô Lạc lật ra, quả nhiên, là người đó, trên tạp chí tấm hình hắn cao lớn trầm ổn, trước mắt cô vẫn không chút thay đổi, bộ âu phục màu đen bó sát người, càng lộ thêm sự lạnh lùng vốn có của người đàn ông, tuy là chụp nghiêng mặt, vẫn nhìn rõ đường nét của khuôn mặt, cả người cao lớn, ánh mắt đầy mị lực cuốn hút người khác. Sự ngạo mạn hiện rõ nét. 

Lòng cô khẽ dao động, tiếp tục nhìn xuống những dòng chữ bên dưới, tất cả đều lọt vào tầm mắt của cô. 

Lê Duệ Húc, quả nhiên là Lê Duệ Húc. 

Hắn...

Chương 57

"Này, Lạc Lạc, cậu không phải không thích mấy thứ này sao?" Đường Tình vẫn ngồi trên mặt bàn, ngạc nhiên hỏi Tử Lạc, cả ngày cô ấy đều bị bắt nạt, lấy đâu ra thời gian giải trí mà xem mấy thứ đó. 

"Mình, mình chỉ tiện xem chút thôi." trong ánh mắt có chút không tự nhiên, ngón tay cầm cuốn tạp chí dùng sức. Bởi vì không xem cho nên cô không biết, hóa ra, trượng phu của cô chính là hắn. 

"A, tớ nói nè, trên đời này không phải chỉ có mình Ôn Vũ Nhiên là đàn ông, Lê Duệ Húc này nè, một trong một trăm thương nhân trên thế giới, nắm trong tay quyền lực lớn nhất của tập đoàn Húc Nhật thần bí nhất, chỉ cần hắn dậm chân một cái, nghe nói cả thương giới sẽ chấn động ngay lập tức." Đường Tình vừa nói vừa khoa chân múa tay miêu tả, "Nếu là bạn gái hắn, cả đời này cũng đáng giá, không nói đến hắn có trong tay một tập đoàn lớn như vậy, người đàn ông này từ diện mạo, đều khiến cho người khác nằm mơ mỉm cười." 

Đường Tình nói xong, tự biết với thân phận của bọn họ, làm sao có thể với một người đàn ông như này, cũng chỉ có thể mơ mộng mà thôi, Tô Lạc buông tờ tạp chí trong tay xuống, nếu Đường Tình đã biết cô kết hôn, hơn nữa, chồng cô còn chính là Lê Duệ Húc trong tạp chí, không biết cô ấy sẽ như thế nào. 

Cô luôn cho rằng thân phận người đàn ông kia không bình thường, từng cử động của hắn, dù là nhỏ nhất cũng có khí chất, hắn là người phi thường, chỉ là không nghĩ đến thân phận so với tưởng tượng của cô còn cao hơn rất nhiều, thật đáng sợ. 

Một trong một trăm thương nhân trên thế giới, tổng tài tập đoàn Húc Nhất, tuy cô không thích đọc những tạp chí này, nhưng cũng đã nghe qua tập đoàn Húc Nhật, không ít người bằng mọi cách đều muốn vào công ty đó làm việc, chỉ là cô không rõ, tổng tài Húc Nhật là ai. 

Hóa ra, hắn chính là Lê Duệ Húc. 

Cô cũng không có cảm giác tốt hơn, cũng không cảm thấy tự hào, trong lòng cô như có một vật gì đó rất nặng chìm xuống, giống như lời nói của Đường Tình , nếu thân phận của hắn cao quý không ai sánh được. Sẽ có rất nhiều cô gái xếp hàng chờ hắn tiếp cận, vì sao hắn lại chọn một người bình thường như cô, cô và hắn là người của hai thế giới khác nhau. 

Ánh mắt cô khẽ động, tất cả câu hỏi của cô đều không có câu trả lời. 

Một ngày nay, cô cảm thấy thời gian trôi thật chậm, một phần do tinh thần quá căng thẳng, gần đây đã phát sinh quá nhiều chuyện, cô thực sự khó mà đón nhận được. 

Cô đi ra ngoài, đưa bàn tay chắn trên đôi mắt, quả nhiên, những hạt mưa bụi rơi xuống, cảm giác mát lạnh, cô không do dự bước đi trong mưa, mưa cũng không lớn, từng hạt mưa bụi dừng trên mặt cô, khiến sắc mặt cô nhợt đi. Cô cố gắng bước đi nhanh. Không phát hiện có một chiếc xe đang đi theo sau cô, người đàn ông ngồi trong xe, trong mắt đầy sự thống khổ. 

"Lạc Lạc..." Bờ môi khẽ mấp máy, cẩn thận lái xe theo sát sau cô.

Chương 58

Cô gầy quá, từng hình ảnh trong quá khứ xuất hiện trước mắt hắn, cảm nhận sự đau đớn tột cùng, nụ cười của cô, những giây phút hai người ở bên nhau, lần lượt chạy qua trước mắt hắn, rất rõ ràng, cô giống như hơi thở không thể biến mất. 

Hô hấp trở nên khó khăn, hắn không dám bước tới, hắn sợ ánh mắt đầy hận thù của cô, cũng sợ sự đau xót trong đôi mắt cô, hắn chỉ có thể làm như vậy, đi theo phía sau cô, đứng xa xa nhìn cô. 

Thực sự, hắn rất muốn hỏi cô, cô có khỏe không? Hắn nắm chặt tay lái, cười chua sót, cô còn có thể tốt sao? 

Tô Tử Lạc nhìn thấy một gian nhà nhỏ, trong ánh mắt có ý cười, đây là nơi cô ở thật lâu trước kia, đồ vật bên trong mới chỉ dọn có một chút, còn rất nhiều đồ, cô muốn dọn dẹp toàn bộ. 

Nhà họ Lê cái gì cũng không thiếu, nhưng lại đầy sự cô đơn, cho dù những thứ này cũ vẫn khiến cô nhớ lại, cảm thấy mọi thứ tốt đẹp hơn, tuy có chút đau khổ, cô vẫn không buông tha được cho quá khứ. 

Ai cũng có một quá khứ, ý cười trong mắt dần biến mất, cúi đầu chớp mắt, một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống. 

Cô vội vàng xoa nhẹ hai mắt, kiên cường nở nụ cười. 

Mở cửa, mọi thứ bên trong vẫn như lúc cô rời đi, không chút thay đổi, căn phòng này được cho thuê, tất cả đồ đạc đều đầy đủ, có thể sẽ được cho thuê lại, cô đã ở đây vài năm rồi, có rất nhiều kỉ niệm. 

Có rất nhiều thứ không muốn buông tay, cuối cùng vẫn phải từ bỏ. 

Cô mở ngăn kéo ra, cầm lấy từng đồ vật, một số thứ có thể bỏ đi, giống như kí ức, lồng ngực như bị một thứ gì đó đè nặng, kỳ thực đôi khi cố quên so với nhớ còn khiến người ta đau đớn hơn. Dọn xong một chút đồ, cô lưu luyến quay đầu lại, nhìn nơi mình đã ở thời gian qua. 

Đây không phải nhà cho nên, không phải là bỏ đi. 

Cô đi ra, bên ngoài mưa đã tạnh, bầu trời vẫn tối sầm, có một chút khó chịu, cô hít một hơi thật sâu, trong không khí có mùi của bùn đất, còn cả mùi ẩm ướt của nước. 

Cầm túi đồ, cô đi ra, không thể quay đầu nhìn lại vì đã không còn gì nữa, cô đã quyết định rời đi, không cần... Quay đầu lại, làm như thế chỉ có tổn thương thêm mà thôi, không bằng cứ rời đi thật xa. 

"Lạc Lạc..." Từng âm thanh mang theo nỗi đau vang lên sau lưng cô, giọng nói quen thuộc đã từng khiến trái tim cô loạn nhịp, hiện tại lại xa lạ khiến cô đau lòng. 

Thân thể hắn khẽ run, cảm giác tê liệt, cả người nặng đi, không thể bước tới. 

Cô khẽ hít hít chiếc mũi nhỏ, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, nhưng đôi mắt giống như cơn mưa phùn vừa rồi, nước mắt không ngừng chảy xuống. 

Cô đi về phía trước, từng bước từng bước đi khỏi thế giới của hắn. 

"Đừng... Lạc Lạc... Đừng đi." Ôn Vũ Nhiên chạy tới phía sau, ôm chặt lấy Tô Tử Lạc, đây là người con gái hắn yêu trong ba năm qua, cũng là người con gái hắn muốn cưới, muốn dùng cả đời để chăm sóc cô gái này, hắn biết hắn không có tư cách, chỉ là nhìn thấy cô cầm những thứ đồ này đi, hắn liền sợ hãi, sợ cô sẽ rời đi, cô sẽ đi đâu, có phải cô sẽ không trở lại nữa, hắn cũng không thể nhìn thấy cô nữa. 

Chỉ cần tưởng tượng, vĩnh viễn không thể gặp lại, hắn cảm thấy trái tim mình như ngừng đập.

Chương 59

"Lạc Lạc, xin lỗi, xin lỗi..." Vô số lời xin lỗi hòa tan vào sự đau đớn tột cùng, lời xin lỗi còn có nghĩa lí gì, nếu xin lỗi có thể giải quyết mọi chuyện, trên thế giới còn cần gì đến sự tha thứ. 

Cô vẫn cầm túi đồ, ngón tay dùng sức cầm chặt, cả người trong vòng tay ấm áp của hắn, cảm nhận được có chút ẩm ướt, lại nghe rất rõ tiếng tim đập của hắn, tiếng tim đập rất nhanh. 

Môi của cô khẽ mấp máy, cũng không biết phải nói gì, phải làm gì với hắn, bây giờ, có làm gì có lẽ cũng không thể thay đổi, chỉ có thể rời xa, đó là cách tốt nhất. 

"Buông ta ra, anh đã có vợ, cho dù là không phải vì anh, cũng hãy vì vợ anh mà giữ lấy tự trọng, được không?" 

Tiếng nói của cô nghẹn ngào, cô không quên, người này đã kết hôn, hai người đã không còn là hai người của trước kia, cả hai đều đã có một nửa của mình, có thể là không muốn, nhưng cần tôn trọng sự lựa chọn của hắn, cũng cần phải chịu trách nhiệm sự lựa chọn của hắn. 

"Xin lỗi, Lạc Lạc... Xin lỗi..." Ôn Vũ Nhiên khẽ nói xin lỗi, đầu hắn tựa vào trên vai Tô Lạc, thân thể hắn run rẩy, nghe giọng nói nghẹn ngào của hắn, hắn khóc sao? 

Tô Tử Lạc cười khổ, bọn họ đang làm cái gì đây, yêu đương vụng trộm sao? 

"Lạc Lạc, hãy nghe anh nói, nghe anh nói." Tay hắn đặt trên bả vai Tô Lạc, dùng sức nắm chặt, "Lạc Lạc, chờ anh được không? Chờ anh giải quyết hết tất cả mọi chuyện, chúng ta sẽ ở cùng với nhau." Nếu có thể, biết đâu bọn họ sẽ có tương lai, cho nên cô không thể rời đi, nếu cô rời đi, đến một cơ hội gặp mặt cũng không cô, cho đến giờ hắn mới biết, hắn không thể mất cô. 

Tô Tử Lạc thoát khỏi ngực hắn, bàn tay hắn đặt trên bả vai cô vẫn dùng sức. 

Cô ngẩng đầu, thấy được sự thống khổ trong mắt Ôn Vũ Nhiên, trong lòng cô cảm thấy chua sót, cho dù có như thế, bọn họ cũng không thể ở cùng một chỗ, hắn có vợ mà cô... Đã có chồng. 

"Lạc Lạc, công ty xảy ra chuyện, nếu anh không cưới cô ấy, gia đình anh sẽ mất đi tất cả, có khi sẽ mất cả cha lẫn mẹ." Thậm chí hắn sẽ phải gánh rất nhiều trách nhiệm, áp lực đến không thở nổi. 

"Lạc Lạc, đừng đi, ở lại được không, chúng ta còn có cơ hội mà." Một lần nữa Ôn Vũ Nhiên dùng sức nắm lấy bả vai Tô Lạc, hắn sợ cô sẽ rời đi, đôi mắt sau cặp kính dâng lên sự thống khổ, hắn cho rằng mình có thể buông tay, bây giờ mới phát hiện, hắn không có khả năng này. 

Cô ở lại để làm gì, Tô Lạc nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm giác cổ họng có gì chặn lại, "Ở lại làm tình nhân, là người thứ ba xen vào hôn nhân của anh?" Cô ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn, hắn sao có thể ích kỉ như vậy? Hắn đã cưới cô gái khác, nếu đến cả trách nhiệm cũng không có, vậy hắn cũng không phải Ôn Vũ Nhiên mà cô biết, còn cô, cô thực sự làm những việc khốn cùng như vậy, can dự vào hôn nhân của người khác, làm một kẻ thứ ba sao?

Chương 60

Hắn có phải hay không nhìn lại cô, Tô Tử Lạc. 

Cả người hắn đột nhiên cứng đờ, không thể không thừa nhận, lời cô nói rất đau đớn, hắn là người trực tiếp mang tới sự đau đớn đó. Ngón tay hắn nới lỏng. Sự thống khổ trong mắt càng nhiều thêm. 

Tử Lạc khẽ gạt tay ra, đi về phía trước, mỗi bước đi như đang giẫm lên trái tim cô, sự đau đớn đến ngạt thở truyền tới lý trí, đến từng hơi thở, từng tế bào của cô, dường như chỉ cần một va chạm nhỏ sẽ khiến cô tan vỡ. 

"Lạc Lạc... Em muốn đi đâu?" Ôn Vũ Nhiên nắm chặt tay mình, hắn sợ nếu hắn không nắm chặt tay, hắn sẽ làm ra hành động gì? Sẽ gây thương tổn cô, sẽ khiến cô càng chán ghét hắn. 

"Rời khỏi nơi này, mọi thứ sẽ tốt..." Cô ngập ngừng bước từng bước, cũng không quay đầu lại, giống như căn phòng kia dù có tiếp tục lưu luyến, đều phải rời đi, huống chi với hắn, cô vẫn yêu. 

"Lạc Lạc, anh yêu em..." Trong cuộc đời này, người anh yêu nhất là em. Từ phía sau truyền lại từng tiếng nói rất rõ của Vũ Nhiên, lòng của cô đã chết lặng, yêu... Yêu có lợi ích gì, cuối cùng hai người vẫn không thể ở cạnh nhau. 

Cô khẽ cắn môi, bước đi nhanh hơn, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, cuối cùng vẫn không thể quay lại. 

Đôi mắt Vũ Nhiên đỏ lên, cho đến khi không còn thấy hình bóng cô, mới mệt mỏi quay lại xe, đầu hắn tựa trên tay lái, ngón tay nắm chặt tay lái, hắn cố gắng hô hấp, cảm giác thân thể mình đang bị cắt làm đôi. 

Hắn không có sức để đối mặt, không có tư cách... Tim của hắn... Hình như... Đã nứt ra rồi. 

Đau đớn... 

Hắn không hề biết, trong một chiếc xe khác, có một đôi nam nữ. Người đàn ông theo thói quen hít một hơi xì gà, thổi ra một làn khói trắng khiến hắn càng trở nên lạnh lẽo, làn khói che đi đôi mắt màu trà. 

"Húc, em có cái gì không tốt, rõ ràng chúng em đã kết hôn, vì sao, hắn đều nghĩ đến cô ta, em sợ, em sợ cô ta sẽ quay lại cướp anh ấy khỏi tay em." Người đàn bà dựa vào lòng Lê Duệ Húc, bả vai không ngừng run rẩy, Lê Duệ Húc ôm lấy bờ vai cô, trong mắt hiện lên sự đau lòng. 

"Em yên tâm, cô ta sẽ không phá được hạnh phúc của em, anh cũng sẽ không cho cô ta cơ hội." Đôi mắt màu trà u ám tàn nhẫn, khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi. 

Những thứ hắn muốn, nhất định sẽ không cho kẻ nào phá hỏng, cho dù là hủy diệt, hắn cũng sẽ cho cô tất cả. 

Ngón tay hắn vỗ nhẹ những lọn tóc xoăn thật dài của cô, trong lòng cảm thấy quyến luyến, điều này khiến hắn có thể buông tha cho tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top