Chương 69


MA ĐẠO TỔ SƯ

69: Tương ly (nhất)

(Sắp sửa chia ly)

Lam Vong Cơ đeo đàn bước đi trên con phố dài.

Mọi người chung quanh đều chú ý hành lễ với người thanh niên trẻ tuổi tuấn nhã ấy, đối với việc này, con cháu Cô Tô Lam thị đều đã luyện thành thói quen từ lâu, riêng Lam Vong Cơ thì từ năm mười ba đã bắt đầu có thể coi như không thấy, bình thản ung dung.

Một thiếu nữ mặc Thải Y vội vã sượt qua vai, chợt vứt một thứ lên người y.

Mặt Lam Vong Cơ không chút thay đổi, ra tay cực kỳ mau lẹ - bắt lấy vật ấy, vừa cúi đầu nhìn, vậy mà lại là một nụ hoa trắng như tuyết hãy còn đượm sương.

Lam Vong Cơ: "..."

Đang đơ ra không biết nói gì, lại một bóng người thướt tha đâm đầu đi tới, giơ tay ném tới một đoá hoa nhỏ màu lam nhạt, ném không chuẩn, nện vào bả vai y, lại bị Lam Vong Cơ nhặt lấy. Ánh mắt di chuyển, cô nàng nọ cười hi hi, che mặt bỏ chạy.

Lần thứ ba, lại là một thiếu nữ còn nhỏ tuổi búi tóc song hoàn, hoạt bát đi tới, hai tay ôm một cành hoa lác đác nụ hồng, ném vào ngực hắn rồi quay người chạy luôn.

Búi tóc 双鬟, ai tò mò hình thì sợt gg hen, nhiều cái quá à =.=

Một rồi hai, hai rồi tới ba, Lam Vong Cơ đã nhận một đống cành hoa, đoá hoa đủ mọi màu sắc, mặt không chút xúc cảm đứng ở đầu phố. Người qua lại trên đường đều che miệng cười, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ. Lam Vong Cơ đang cúi đầu suy tư, bỗng dưng tóc hơi nặng, y giơ tay sờ, một đóa Thược Dược hồng nhạt đang nở rộ không nghiêng cũng chẳng lệch hạ xuống bên tóc mai y.

Ngẩng đầu nhìn lên, trên lầu cao, màn lụa phiêu phiêu. Một người mang đồ đen, thân hình thon thả dựa vào mỹ nhân kháo* sơn đỏ, một tay bỏ thõng, trong tay còn cầm một bầu rượu tinh xảo, tua rua của bầu rượu vắt trên cánh tay hắn, đang thong thả lắc lư.

*mỹ nhân kháo/ 美人靠: Vừa là lan can vừa là ghế dài (2 trong 1 như mấy chỗ ngồi chờ xe bus ấy), sợt hình = 3 chữ trung kia cho rõ hơn ha = v =

Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm: "Lam Trạm - à không, là Hàm Quang Quân. Khéo thế!"

Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn chốc lát, nói: "Là ngươi."

Ngụy Vô Tiện: "Là ta! Có thể làm ra cái chuyện chán phèo này, đương nhiên là ta. Ngươi đang tìm ai à? Nếu không vội, lại đây uống một chén đi?"

Mấy thiếu nữ bên cạnh hắn tiến lên, nhôn nhao chen chúc trên mỹ nhân kháo, nhìn xuống dưới cười vang: "Đúng đó, công tử lên đây uống một chén đi!"

Chính là mấy thiếu nữ cầm hoa ném vào y ban nãy.

Rốt cuộc là tên nào sai sử, khỏi nói cũng biết.

Lam Vong Cơ cúi đầu, quay người bỏ đi. Ngụy Vô Tiện thấy chẳng ghẹo được y, cũng không bất ngờ mấy. Ai dè, chỉ chốc lát sau, có tiếng bước chân không nhẹ không nặng, không chậm không nhanh truyền đến. Lam Vong Cơ vững bước lên lầu, đặt một chồng hoa đã nện trúng y khi nãy lên trên bàn nhỏ.

Lam Vong Cơ: "Hoa của ngươi."

Cơ thể xiêu vẹo của Ngụy Vô Tiện mới vừa ngồi dậy khỏi mỹ nhân kháo, nay lại nằm ườn lên bàn nhỏ: "Ta tặng ngươi rồi. Mấy đoá hoa này đã là của ngươi."

Lam Vong Cơ: "Tại sao."

Ngụy Vô Tiện: "Chả tại sao hết, chỉ muốn xem thử coi khi ngươi gặp phải chuyện như vậy sẽ phản ứng thế nào thôi."

Lam Vong Cơ: "Vô vị."

Ngụy Vô Tiện: "Thì do chán mà, không phải vậy thì sao lại vô vị kéo ngươi tới đây... Ấy ấy ấy đừng đi mà, đã lên đây rồi, uống vài chén rồi lại đi?"

Lam Vong Cơ: "Cấm rượu."

Ngụy Vô Tiện: "Ta biết là cấm rượu. Nhưng ở đây lại chẳng phải Vân Thâm Bất Tri Xứ, uống vài chén cũng đâu có sao."

Mấy thiếu nữ kia lập tức lấy chén rượu mới ra, rót đầy, đẩy đến cạnh mớ hoa nọ. Lam Vong Cơ vẫn không có ý muốn ngồi xuống, nhưng dường như cũng chẳng có ý định rời khỏi.

Y suy nghĩ chốc lát, dường như đang đắn đo tìm từ, nói: "Trong Hoa yến trên Kim Lân đài đêm trước, ngươi phất áo bỏ đi, rất là không ổn."

Ngụy Vô Tiện: "Ta có từng ổn sao?"

Lam Vong Cơ: "Ngươi có hiềm khích gì với Kim Tử Hiên."

Một vệt lệ khí xẹt qua chân mày Ngụy Vô Tiện.

Đợi vệt lệ khí ấy dần dần tan đi, hắn lại khôi phục nụ cười nhạt, nói: "Đừng bực dọc vậy chứ. Hiếm khi đến Lan Lăng một chuyến, đương nhiên phải nếm thử rượu ngon nơi đây rồi. Rượu tuy đẹp*, nhưng có điều, vẫn không sánh được Thiên Tử Tiếu của Cô Tô các ngươi, đó mới chính là tuyệt sắc trong các loại rượu. Sau này có cơ hội, nhất định phải giấu tám, mười vò, uống một hơi cho đã - mà nói ngươi này, làm sao vậy hả, có chỗ ngồi mà không ngồi, ngồi đi chứ."

*hẳn là đẹp hay dùng để khen rượu... *mặt ngu*

Chúng thiếu nữ ồn ào: "Ngồi đi!" "Ngồi đi mà!"

Con ngươi nhạt màu của Lam Vong Cơ lạnh lùng đánh giá những thiếu nữ mỹ lệ kiều diễm đến cực điểm này, tiếp theo đó, ánh mắt dừng trên cây sáo toàn thân đen nhánh toả sáng buộc tua rua màu đỏ buông lơi treo bên hông Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện nhếch một bên mày, đoán được chút chút y sẽ nói gì tiếp theo.

Quả nhiên, Lam Vong Cơ chậm rãi nói: "Ngươi chớ nên suốt ngày làm bạn với người không ra gì."

Trên ban công, các thiếu nữ nhìn như rực rỡ tươi đẹp, trong mắt đều thoảng qua chút ít lãnh ý.

Ngụy Vô Tiện nhấc tay, chặn đứng oán khí của mấy cô, bảo các cô lùi qua một bên. Lắc đầu, nói: "Lam Trạm, ngươi thiệt là càng lớn càng chán. Còn trẻ chứ có phải ông lão bảy tám mươi đâu, làm cái gì cũng luôn học theo thúc phụ ngươi, nhớ mấy lời dạy dỗ có nề có nếp ấy tới già."

Lam Vong Cơ cố chấp nói: "Tổn thân, hại tâm."

Ngụy Vô Tiện: "Mấy câu này hồi ở trận Xạ Nhật ngươi vẫn chưa nói đủ hả? Tổn thân, ta hiện đang khoẻ mạnh. Hại tâm, ta nào đã phát điên đâu."

Lam Vong Cơ vẫn muốn nói nữa, Ngụy Vô Tiện đã đứng dậy, nói: "Xem ra ta không nên mời ngươi lên đây, coi như ta mạo muội."

Hắn cười khẽ, lễ độ nói: "Hàm Quang Quân, có duyên lại gặp."

*

Lúc Ngụy Vô Tiện trở về Liên Hoa Ổ, Giang Trừng đang lau kiếm, ngước mắt nhìn, nói: "Về rồi?"

Ngụy Vô Tiện: "Về rồi."

Giang Trừng: "Xúi quẩy đầy mặt, đụng phải Kim Tử Hiên?"

Ngụy Vô Tiện: "Còn tệ hơn gặp Kim Tử Hiên nữa, đụng phải cái tên ấy ấy kia."

"Ấy ấy" Trong miệng Ngụy Vô Tiện thường là chỉ một người, Giang Trừng cau mày: "Lam Vong Cơ? Hoa yến kết thúc rồi mà y vẫn chưa trở về à?"

Ngụy Vô Tiện: "Chưa về. Còn đang lúc lắc trên đường ấy, chắc là đang tìm người."

Giang Trừng: "Ngươi cũng lạ ghê. Rõ ràng lần nào ở chung với y cũng đều cụt hứng bỏ về, thế mà vẫn chăm chỉ chẳng biết mệt chọc cho y ghét?"

Ngụy Vô Tiện: "Coi như ta chán đi."

Giang Trừng dời mắt về phía thanh kiếm: "Sau này nếu có đi những nơi như Hoa yến, đừng có mà không mang kiếm nữa. Mất lễ nghi."

Ngụy Vô Tiện: "Như vậy sao được, đâu phải ngươi không biết, tiệc rượu kiểu đó chắc chắn sẽ tìm mấy tên bước ra so kiếm. Kiếm của ta chẳng phải đem ra để ngắm, rời vỏ nhất định phải thấy máu. Dứt khoát khỏi mang, giải quyết triệt để*, yên tĩnh không lo, không đưa vài người cho ta giết, thì đừng có ai nghĩ tới chuyện làm phiền ta."

*gốc là nhất liễu bách liễu/一了百了: Sau khi giải quyết chuyện này, chuyện liên quan còn lại cũng chấm dứt theo, tương tự câu đầu xuôi đuôi lọt, vì chêm vào đọc kì quá nên bỏ ở chú thích ahihi =)))))))

Giang Trừng: "Chẳng phải hồi trước ngươi rất thích múa kiếm trước mặt người khác hay sao."

Ngụy Vô Tiện: "Hồi trước còn trẻ con. Ai lại cứ mãi là trẻ con chứ."

Giang Trừng hừ cười một tiếng: "Không mang kiếm cũng được, không sao hết. Ít ra cũng đừng có tự tiện phất áo bỏ đi, muốn đi, thì tìm lý do rồi hẵng đi."

Ngụy Vô Tiện: "Ghét Kim Tử Hiên, lý do này không đủ hả?"

Giang Trừng: "Nói thế nào thì Kim Tử Hiên cũng là con trai độc nhất của Kim Quang Thiện, ngươi ồn ào cãi nhau, làm bẽ mặt hắn ngay trước mắt mọi người, ngươi bảo người làm gia chủ như ta phải làm thế nào đây. Hùa theo mắng hắn chung với ngươi, hay là trừng trị ngươi?"

Ngụy Vô Tiện: "Con trai độc nhất? Không phải hiện giờ lại có thêm một Kim Quang Dao hay sao? Kim Quang Dao hợp mắt hơn hắn nhiều."

Giang Trừng lau kiếm xong, xem xét kỹ càng một hồi, lúc này mới cắm Tam Độc vào vỏ, nói: "Hợp mắt thì có ích gì. Hợp mắt hơn hay thông minh hơn, cũng chỉ có thể làm một gia thần đón tới đưa đi. Không cách nào so sánh với Kim Tử Hiên."

Ngụy Vô Tiện nghe xong, nhếch mày: "Ý ngươi là gì? Hôm đó ta nghe ngươi nói chuyện với hắn, không lẽ ngươi định để hắn với sư tỷ lại lần nữa...?"

Giang Trừng: "Không hẳn là không thể."

Ngụy Vô Tiện: "Không hẳn là không thể? Ngươi quên hồi ở Lang Tà Kim Tử Hiên đã khiến sư tỷ đau lòng đến thế nào hay sao? Ngươi nhìn cái đức hạnh của cha hắn đi, không chừng sau này hắn cũng tồi tệ như thế kia, lêu lổng tìm đàn bà khắp trời Nam đất Bắc. Sư tỷ với hắn? Ngươi chịu được?!"

Giang Trừng âm u nói: "Hắn dám!"

Ngưng một lát, hắn lại nói: "Cơ mà, nếu Kim Tử Hiên đã biết mình sai, hiện giờ hối lỗi cũng không muộn. Dẫu sao thì đây cũng chỉ là chuyện hiểu lầm thôi mà."

Ngụy Vô Tiện cười khẩy: "Hắn biết sai là tha thứ liền à?"

Giang Trừng liếc hắn: "Tha thứ hay không, cũng chẳng phải do ngươi định đoạt. Ai kêu tỷ tỷ thích hắn làm gì."

Ngụy Vô Tiện lập tức á khẩu không trả lời được.

Nói chuyện với Giang Trừng xong, Ngụy Vô Tiện đi tới nhà bếp trước, trên lửa đang hầm một vò canh, người lại không thấy đâu. Lại sang phòng Giang Yếm Ly, cũng không có. Cuối cùng đến từ đường, quả nhiên ở ngay đây.

Giang Yếm Ly ngồi trong từ đường, vừa lau chùi bài vị của cha mẹ, vừa nhẹ giọng nói chuyện. Ngụy Vô Tiện ló đầu vào, nói: "Sư tỷ? Lại đang tán gẫu với Giang thúc thúc và Ngu phu nhân à?"

Giang Yếm Ly nói khẽ: "Các ngươi không tới, ta đành phải tới thôi."

Ngụy Vô Tiện bước vào, ngồi xuống cạnh nàng, sau đó cùng lau chùi bài vị.

Hắn vừa lau vừa lặng lẽ nhìn một bên mặt Giang Yếm Ly. Càng nhìn, nhớ tới những lời, những chuyện Kim Tử Hiên đã nói và làm lúc ở Lang Tà, lại càng không vui, thầm nghĩ: "Từ nhỏ đến lớn, mình không thấy sư tỷ khóc bao lần, dựa vào cái gì lại bị tên kia chọc khóc chứ. Chẳng đáng mà!"

Tại sao lại cứ là cái tên Kim Tử Hiên kia?

Giang Yếm Ly: "Đệ muốn nói chuyện gì với tỷ à?"

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Không có gì hết. Đệ vào đây lộn một cái."

Dứt lời, lộn một cái trên mặt đất thật, Giang Yếm Ly hỏi: "Tiện Tiện, đệ bao tuổi rồi nhỉ?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Ba tuổi rồi nha."

Thấy chọc Giang Yếm Ly cười rồi, bấy giờ hắn mới ngồi dậy, ngẫm nghĩ đôi lát, vẫn nói: "Sư tỷ, đệ muốn hỏi tỷ một chuyện."

Giang Yếm Ly: "Hỏi đi."

Ngụy Vô Tiện: "Tại sao con người lại thích một người khác? Cái đệ nói là kiểu thích kia ấy."

Giang Yếm Ly hơi ngẩn ra, ngạc nhiên nói: "Sao đệ lại hỏi ta chuyện này? A Tiện thích ai rồi à? Là cô nương thế nào vậy?"

Ngụy Vô Tiện: "Không có. Đệ sẽ chẳng thích ai đâu. Chí ít không muốn quá thích một người. Đấy không phải là tự buộc dây cày vào cổ mình hay sao?"

Giang Yếm Ly nói: "Hừm, lời này nha, cũng chẳng khác ba tuổi là mấy."

Ngụy Vô Tiện: "Được rồi, Tiện Tiện ba tuổi đói bụng rồi, muốn ăn thứ gì đó!"

Giang Yếm Ly cười nói: "Nhà bếp có canh, đi ăn đi. Không biết Tiện Tiện có lên được kệ bếp không nhỉ?"

Ngụy Vô Tiện thích ăn canh củ sen nấu sườn của Giang Yếm Ly hầm nhất.

Hắn vẫn luôn nhớ rõ tình cảnh của lần ăn đầu tiên ấy.

Khi đó, Ngụy Vô Tiện vừa được Giang Phong Miên nhặt về từ Di Lăng không lâu. Mấy chú chó con Giang Trừng nuôi đều bị đem cho người khác hết, hắn tức đến độ khóc lóc một trận. Dù Giang Phong Miên có nói lời ngon ý ngọt ấm giọng dỗ dành, để hai người bọn họ "hoà thuận làm bạn bè" cỡ nào, hắn cũng vẫn cự tuyệt không nói chuyện với Ngụy Vô Tiện.

Qua chừng vài ngày, thái độ của Giang Trừng dần dịu xuống, Giang Phong Miên muốn tận dụng thời cơ, bèn để Ngụy Vô Tiện và hắn ở chung một phòng, hi vọng bọn họ có thể phát triển tình cảm.

Nhưng tệ là tệ ở chỗ, Giang Phong Miên nổi hứng bất chợt, nâng Ngụy Vô Tiện lên, để hắn ngồi trên cánh tay mình. Giang Trừng nhìn thấy cảnh này, sững cả người. Ngu phu nhân cười khẩy một tiếng ngay tại đó, rồi phất áo bỏ đi. Do lúc ấy vợ chồng hai người đều có chuyện quan trọng của riêng mình, vội vã ra ngoài, bấy giờ mới không lắm lời với nhau.

Buổi tối hôm đó, Giang Trừng đã nhốt Ngụy Vô Tiện ngoài cửa, không cho hắn vào.

Ngụy Vô Tiện đập cửa nói: "Sư đệ, sư đệ, cho ta vào đi, ta muốn đi ngủ."

Trong phòng, Giang Trừng đưa lưng chống cửa, hô: "Ngươi trả Phi Phi, trả Mạt Lị lại cho ta!"

Phi Phi, Mạt Lị đều là chó mà hắn nuôi trước đó. Ngụy Vô Tiện biết vì mình nên Giang Phong Miên mới đưa chúng nó đi, nên nhỏ giọng nói: "Xin lỗi. Nhưng... Nhưng ta sợ chúng nó..."

Trong ký ức của Giang Trừng, cộng hết số lần Giang Phong Miên ôm hắn lại cũng chẳng vượt quá mười, một lần đủ khiến hắn vui vẻ tận mấy tháng. Một hơi tức khí nghẹn trong ngực hắn không ra, đầy cõi lòng đều là "tại sao tại sao tại sao", chợt trông thấy một bộ đồ ngủ không phải của mình đặt trong căn phòng vốn chỉ thuộc về mình, hơi tức khí kia và nỗi không cam lòng xộc lên não, ôm chăn lẫn chiếu của Ngụy Vô Tiện lên, quả quyết ném ra ngoài, đóng cửa lần nữa, hắn nói: "Ngươi tới chỗ khác mà ngủ! Đây là phòng của ta! Ngay cả phòng ta ngươi cũng muốn cướp hay sao?!"

Lúc ấy Ngụy Vô Tiện căn bản là chẳng rõ Giang Trừng đang tức giận vụ gì, ngơ ngác: "Là Giang thúc thúc bảo ta..."

Giang Trừng vừa nghe hắn nhắc đến cha mình, hốc mắt đỏ lên, hét: "Đi đi! Nếu để ta trông thấy ngươi thêm lần nữa, ta sẽ kêu một bầy chó tới cắn ngươi!"

Ngụy Vô Tiện đứng ở cửa, nghe hắn nói sẽ kêu chó tới cắn mình, lòng sợ hãi một thôi một hồi, hai tay xoắn lại, vội nói: "Ta đi, ta đi, ngươi đừng có kêu chó!"

Hắn kéo chiếu và chăn bị ném ra, chạy như bay ra khỏi hành lang. Tới Liên Hoa Ổ không bao lâu, hắn nào đâu biết ngại mà vừa đến nơi đã mau chóng nhảy nhót lung tung, chẳng nhận ra đường với phòng, lại không dám gõ cửa tuỳ tiện, rất sợ đánh thức ai đó. Nghĩ một hồi, bước tới một góc hành lang gỗ không có gió, trải chiếu ra, nằm xuống ngay tại đó.

Nhưng mà càng nằm, cái câu "ta gọi một bầy chó tới cắn ngươi" của Giang Trừng lại càng vang vọng, Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng thấy sợ, nằm trong chăn lăn qua lộn lại, nghe gió thổi cỏ lay gì đó đều cảm thấy như có một bầy chó đang lặng lẽ xúm lại đây, ngọ ngoạy một lúc, cảm thấy không ở chỗ này được, nhảy dựng lên cuốn chiếu với chăn thành một đống, chạy ra khỏi Liên Hoa Ổ. Chạy trong gió đêm hồi lâu, trông thấy một thân cây, không đắn đo gì đã leo lên, dùng cả tay lẫn chân ôm lấy thân cây, cảm thấy đã rất cao rồi, bấy giờ tâm hồn mới hơi bình tĩnh lại.

Chẳng biết đã ôm cây bao lâu, chợt nghe xa xa có tiếng người yếu ớt gọi tên hắn.

Tiếng nói ấy ngày càng gần hơn, một thiếu nữ mang áo trắng xách theo chiếc đèn lồng bước tới. Ngụy Vô Tiện nhận ra đây là tỷ tỷ của Giang Trừng, im lặng không lên tiếng, hi vọng nàng đừng phát hiện ra mình. Ai ngờ, Giang Yếm Ly nói: "Là A Anh hả? Đệ chạy lên trên đó làm gì vậy?"

Ngụy Vô Tiện tiếp tục im lặng không lên tiếng. Giang Yếm Ly giơ đèn lồng lên, ngẩng đầu nói: "Tỷ thấy đệ rồi. Giày của đệ ở dưới cây kìa."

Ngụy Vô Tiện liếc nhìn chân trái của mình, bấy giờ mới giật thót: "Giày của mình!"

Giang Yếm Ly nói: "Xuống đây đi, tụi mình trở về."

Ngụy Vô Tiện: "Đệ... Đệ không xuống đâu, có chó."

Giang Yếm Ly: "Đấy là A Trừng doạ đệ thôi, không có chó đâu. Đệ không có chỗ ngồi, chốc nữa tay sẽ mỏi, sẽ rớt xuống đó."

Mặc kệ nàng nói thế nào, Ngụy Vô Tiện vẫn cứ ôm cây không chịu xuống, Giang Yếm Ly sợ hắn bị ngã, đặt đèn lồng dưới gốc cây, giang hai tay đứng bên dưới đón đỡ, không dám rời khỏi, dùng dằng chừng một nén nhang, cuối cùng tay Ngụy Vô Tiện cũng mỏi, buông thân cây, rớt xuống.

Giang Yếm Ly vội vàng sang đỡ, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn té cái bịch, lăn mấy vòng, ôm chân kêu áu áu: "Chân đệ gãy rồi!"

Giang Yếm Ly dỗ dành: "Không bị cong, hẳn là chưa gãy đâu, chỉ có hơi đau... Tỷ cõng đệ về."

Nàng nhặt giày của Ngụy Vô Tiện dưới gốc cây lên, nói: "Sao giày lại rơi xuống? Không vừa chân à?"

Ngụy Vô Tiện dằn nước mắt vì đau, vội nói: "Dạ không có, vừa chân lắm."

Thật ra là không vừa chân, có hơi lớn chút. Nhưng mà đây là đôi giày mới đầu tiên mà Giang Phong Miên mua cho hắn, Ngụy Vô Tiện rất ngại làm phiền ông mua cho hắn đôi khác, nên không nói lớn.

Ăn nhờ ở đậu, sợ nhất chính là chuốc thêm phiền cho người ta.

Giang Yếm Ly đi giày vào giúp hắn, nắn nắn mũi giày, nói: "Lớn hơn một chút nhỉ, quay về chỉnh lại cho đệ."

Ngụy Vô Tiện nghe xong, cứ cảm giác mình đã lại làm sai điều gì đó, có hơi lo sợ bất an.

Giang Yếm Ly cõng hắn lên, vừa chậm rãi từng bước quay về, vừa nói: "A Anh, dù ban nãy A Trừng có nói gì với đệ, đệ cũng đừng so đo với nó nhé. Do nó thường hay chơi một mình trong nhà, mấy con chó kia là thứ nó thích nhất, bị đưa đi mất nên giờ mới buồn lòng. Thật ra có thêm một người ở chung với nó, nó vui lắm đó. Đệ chạy đi cả buổi không quay về, nó lo đệ xảy ra chuyện, sốt ruột lay tỷ dậy, tỷ mới ra đây tìm."

Thật ra thì Giang Yếm Ly cũng chỉ lớn hơn hắn có hai, ba tuổi thôi, khi đó nàng mới có mười hai, mười ba tuổi, lời nói ra lại tự nhiên như một bà cụ non, rõ ràng bản thân mình cũng là một đứa trẻ, nhưng vẫn cứ dỗ dành con nít. Vóc dáng của nàng rất nhỏ gầy, rất yếu ớt, sức lực cũng không lớn, thi thoảng lại loạng choạng, lại còn dừng lại bợ đùi Ngụy Vô Tiện lên chút nữa, đề phòng hắn trượt xuống.

Thế nhưng, Ngụy Vô Tiện nằm sấp trên lưng nàng, lại cảm thấy yên tâm không gì sánh bằng. Thậm chí còn yên tâm hơn khi ngồi trên cánh tay Giang Phong Miên nữa kia.

Đương lúc ấy, bỗng dưng có tiếng khóc hu hu bị gió đêm thổi tới.

Giang Yếm Ly sợ đến run rẩy: "Tiếng gì vậy? Đệ nghe thấy không?"

Ngụy Vô Tiện chỉa ngón chỉ: "Đệ có nghe, từ trong hố kia truyền tới!"

Hai người vòng ven hố, dè dè dặt dặt ló đầu trông xuống. Có một bóng người nho nhỏ nằm dưới đáy hố, vừa ngẩng đầu, bùn đất đầy mặt bị nước mắt tuôn ra tạo thành hai đường lằn.

Người này nức nở gọi: "... Tỷ tỷ."

Giang Yếm Ly thở phào nhẹ nhõm: "A Trừng, chẳng phải tỷ bảo đệ gọi người tìm cùng hay sao?"

Giang Trừng chỉ lắc đầu.

Lúc Giang Yếm Ly đi rồi, hắn chờ chốc lát, đứng ngồi không yên, dứt khoát tự thân đi tìm. Ai ngờ chạy vội quá, lại quên mang đèn lồng, nửa đường té nhào một phát, ngã vô một cái hố, té toạc đầu.

Giang Yếm Ly chìa tay kéo đệ đệ ra khỏi hố, lấy khăn tay đắp lên cái trán đang chảy máu không ngớt của hắn. Mặt mày Giang Trừng ủ rũ, tròng mắt lén lút ngó ngó Ngụy Vô Tiện. Giang Yếm Ly nói: "Đệ có lời nào chưa nói với A Anh phải không?"

Giang Trừng đè chiếc khăn tay trên trán, nhỏ giọng nói: "... Xin lỗi."

Giang Yếm Ly: "Chút nữa giúp A Anh cầm chiếu với chăn về, được không?"

Giang Trừng khịt khịt mũi: "Đệ đem về rồi."

Chân hai người đều bị thương, đi lại không được, lúc này cách Liên Hoa Ổ vẫn còn một quãng, Giang Yếm Ly đành phải cõng trên lưng một, trong lòng ôm một, Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng đều ôm cổ nàng, nàng đi vài bước đã mệt đến thở dốc: "Mấy đệ thế này bảo tỷ phải làm sao đây."

Cuối cùng, nàng vẫn cứ đi một bước dừng một bước vận hai tên đệ đệ này trở về Liên Hoa Ổ, nhẹ giọng đánh thức y sư, sau khi ông băng bó trị liệu cho Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng xong thì luôn mồm nói cảm ơn.

Giang Trừng nhìn chân Ngụy Vô Tiện, mặt mày căng thẳng. Nếu như bị môn sinh khác hoặc là tôi tớ biết, truyền tới tai Giang Phong Miên, Giang Phong Miên mà biết hắn vứt chiếu của Ngụy Vô Tiện ra ngoài, ông sẽ càng không thích hắn hơn nữa. Đây cũng là lý do tại sao ban nãy hắn chỉ đuổi theo một mình, mà không dám nói cho người khác biết.

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho Giang thúc thúc biết đâu. Này là do ta đêm hôm tự dưng muốn ra ngoài leo cây, nên mới bị thương."

Nghe vậy, Giang Trừng thở phào nhẹ nhõm, thề thốt: "Ngươi cũng yên tâm, sau này nhìn thấy chó, ta đều sẽ đuổi chúng nó đi giúp ngươi!"

Thấy hai người cuối cùng cũng đạt được thỏa thuận hữu hảo, Giang Yếm Ly vui vẻ nói: "Đúng ra phải vậy chứ."

Lăn lộn non nửa đêm, hai người cũng đói bụng rồi. Giang Yếm Ly bèn đích thân tới bếp, làm một bát canh củ sen nấu sườn cho mỗi đứa.

*

Mùi thơm vấn vương trong lòng, đến nay vẫn không tan.

Ngụy Vô Tiện ngồi trong sân, bát canh đã húp cạn đặt dưới đất, nhìn bầu trời đêm lấm chấm sao thưa một lúc, khẽ mỉm cười.

Hôm nay hắn ngẫu nhiên gặp Lam Vong Cơ trên lầu Lan Lăng, hắn hết sức cố gắng muốn tạo ra một bầu không khí như hồi đi học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ ngày xưa, nên vẫn luôn dẫn dắt đề tài đến những chuyện đã qua.

Mà Lam Vong Cơ thì lại luôn cố chấp nhắc nhở hắn, không thể quay về được nữa.

Thế nhưng, chỉ cần trở lại Liên Hoa Ổ, trở lại bên cạnh tỷ đệ Giang gia, hắn lại có ảo giác hệt như không có gì thay đổi.

Bỗng, Ngụy Vô Tiện muốn đi tìm cái cây từng bị hắn ôm năm ấy.

Hắn đứng dậy, nhắm hướng ra khỏi Liên Hoa Ổ mà đi. Môn sinh dọc đường cung cung kính kính gật đầu chào hỏi hắn, đều là những gương mặt xa lạ. Đám sư đệ không chịu đi đứng đàng hoàng mà loi nhoi như khỉ, đám tôi tớ mắt cứ nhay nháy không chịu thành thật cúi chào mà hắn quen, một người cũng không còn.

Băng qua sân luyện võ, bước ra khỏi cửa lớn Liên Hoa Ổ, chính là một vùng bến tàu rộng lớn.

Dù là ngày hay đêm, trên bến tàu luôn có tiểu thương bán đồ ăn. Không biết hôm nay tiểu thương bán những gì, dầu trong nồi nổ lụp bụp, mùi hương toả khắp, Ngụy Vô Tiện không nhịn được bước tới, đang định mở miệng hỏi thăm, chợt phát hiện bên cạnh tiểu thương này, là một người toàn thân bẩn thỉu đang ngồi chồm hổm.

Người này ôm đầu gối run lẩy bẩy, dường như vừa lạnh vừa mệt mỏi. Cái bóng của Ngụy Vô Tiện đổ xuống, người này đột nhiên ngẩng đầu lên.

Hai mắt Ngụy Vô Tiện hơi mở to, nói: "Ngươi?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top