Dạ Thự
Màn đêm buông xuống, vì trời bắt đầu vào mưa nên nhiệt độ giảm gần âm độ, không khí ướt át cùng lạnh lẽo bao phủ màn đêm tối tâm.
Đoàn xe của Kim Trung Hiền chạy qua khu rừng rậm, dừng lại trước một ngôi biệt thự. Một tên thuộc hạ từ đây chạy tới mở cửa sau cho Kim Trung Hiền, hắn bước xuống xe đi thẳng vao đại sãnh.
Mẫn Nhi từ chiếc xe cuối cùng bước xuống, nhìn Kim Trung Hiền đi vào biệt thự cũng theo sau, mắt không quên đánh giá xung quanh biệt thự. Ngôi biệt thự có tên Dạ Thự, được thiết kế theo kiểu Châu Âu, mang hai gam màu đen trắng, nó nằm giữa khu rừng rậm, từ thành phố đi đến biệt thự mất nửa giờ, nó tách biệt với cuộc sống bên ngoài nên rất ít ai biết đến ngôi biệt thự này.
Từ cổng đi vào đại sãnh, hai bên đều có không ít thuộc hạ đứng cúi đầu trang nghiêm trước Kim Trung Hiền, thần thái của bọn họ lạnh lẽo dị thường.
"Ông chủ."
Một phụ nữ độ tuổi trung niên đi tới trước mặt Kim Trung Hiền, cung kính cúi đầu chào. Mẫn Nhi phía sau nhìn thấy, không cần đoán, cô khẳng định đây là quản gia, vì tư chất của bà gần giống với dì Lan ở Vọng Linh Thự, có điều tư chất người này vượt trội hơn nhiều.
Bà quản gia chào Kim Trung Hiền xong, mắt liếc nhẹ Mẫn Nhi có chút ngạc nhiên nhưng chỉ là thoáng qua. Kim Trung Hiền cởi áo khoát đưa cho người làm, lạnh nhạt đi lên lầu nhưng chợt khựng lại.
Kim Trung Hiền quay đầu nhìn Mẫn Nhi, lúc này cô cũng nhìn hắn với ánh mắt đơn thuần, vẻ mặt vẫn không cảm xúc. Kim Trung Hiền lạng nhạt đi tới chỗ Mẫn Nhi, giọng lạnh nhạt:
"Dì Quế, đưa cô ta đến căn phòng cuối ở lầu hai, sau này cô ta sẽ ở đây."
Dì Quế sửng sốt nhưng vẫn giữ vẻ bình thản -"Vâng, ông chủ."
Kim Trung Hiền lại quan sát Mẫn Nhi, theo như điều tra thì cô ả không biết nói chuyện, nhưng hắn tin Kiến Ngụy không phải kẻ thiếu não, sẽ không giữ con đàn bà thiểu năng này bên mình.
Dù không biết cô ta có khả năng gì? Có âm mưu gì? Hắn không quan tâm, thứ hắn quan tâm là trên người cô ta có thứ hắn cần, đó là lý do Kiến Ngụy muốn hắn giữ Mẫn Nhi, có lẽ Kiến Ngụy không muốn thứ quan trọng đó rơi vào tay kẻ khác.
Nhưng điểm nghi vấn là Kiến Ngụy lại giao Mẫn Nhi cho hắn, rốt cuộc Kiến Ngụy đang suy nghĩ gì?
Kim Trung Hiền nghĩ một lát, hắn nhìn Mẫn Nhi chăm chú, nhếch miệng cười nhạt.
"Cô đừng nghĩ tôi vì Kiến Ngụy sẽ bảo vệ cô, nếu không phải cô có thứ tôi cần, tôi đã vứt cô từ lâu ... nhớ kỹ, nếu muốn sống thì nên ở trong tầm mắt của tôi ... an phận một chút."
Lạnh lùng bỏ lại một câu, Kim Trung Hiền đi lên lầu nhưng chợt nhớ ra điều gì, hắn lạnh lùng ra lệnh:
"Không cần đối xử với cô ta như tiểu thư, cứ đối xử giống Funi là được."
Bóng dáng hắn biến mất trước sự sửng sốt của mọi người làm. Ai lại không biết Funi, nó là con chó canh cổng mới chết mấy ngày trước, giờ ông chủ bảo bọn họ đối xử với cô gái đẹp như thiên thần này giống Funi, vậy là sao?
Mẫn Nhi không quan tâm Kim Trung Hiền xem mình như thú nuôi, cô xoay người nhìn dì Quế vẫn lạnh mặt nhìn cô.
Dì Quế thấy ông chủ đã đi, tuy vẫn kinh ngạc trước câu nói của ông chủ nhưng thân là quản gia bao nhiêu năm, bà hiểu ý ông chủ muốn gì.
Lại nhìn Mẫn Nhi với vẻ chán ghét, tuy mới đầu thấy cô bé có vẻ đẹp thuần khiết khiến bà cảm thấy có chút yêu thích, nhưng khi biết cô ta là người của Kiến Ngụy, bà lại không thích chút nào.
Trong gia tộc họ Kim, ai không biết Kiến Ngụy là kẻ đã khiến lão phu nhân nghiệm ma túy mà chết, tuy lão gia không động đến Kiến Ngụy nhưng bà tin ông chủ nhất định sẽ không bỏ qua.
"Cô tên gì?" - Giọng bà không chút tính cảm vang lên.
Mẫn Nhi nhìn dì Quế không nói một lời. Hiện tại tâm trạng cô không vui, không muốn nói chuyện, hơn nữa chủ nhân của cô hiện tại là Kim Trung Hiền, theo như Kiến Ngụy từng dạy bảo, ngoài chủ nhân ra không được nói chuyện với bất cứ ai.
Tuyết Du, Băng Du và Cedric là ngoại lệ, vì bọn họ là thuộc hạ của cô, có thể nói trong cuộc đời cô chỉ nói chuyện với năm người, Kiến Ngụy đã chết, Hủy Lực mất tích nhưng có thể chẳng mấy khả quan, còn lại ba người thuộc hạ.
"Đi theo tôi."
Dì Quế thấy Mẫn Nhi không nói chuyện, nghĩ rằng cô nàng kêu ngạo không thích tiếp cận mấy người làm công như bà, nên độ chán ghét càng tăng vọt.
Dì Quế cùng một người làm tên Tiểu Âu đi lên lầu hai, Mẫn Nhi ngoan ngoãn đi sau hai người, ba người bọn họ nhanh chóng đi tới căn phòng cuối cùng, nơi có cánh cửa màu đen.
Cửa phòng mở ra, bên trong nhìn rất đơn giản, căn phòng rộng khoảng 50 mét vuông, không gian chỉ mang hai màu trắng đen, không có vật dụng gì nhiều, ngoài một cái giường lớn màu đen, chăn bông màu trắng, chỉ có một cái bàn tròn nhỏ và một cái ghế nằm gần cửa sổ sát đất, còn có thêm một cái tủ quần áo cùng một phòng tắm nhỏ.
Dì Quế nhìn căn phòng bỏ trống hơn một năm, đây là căn phòng chứa đồ cũ nhưnh vì không muốn nó bị bụi bám, bà vẫn cho người làm dọn dẹp hàng ngày, không nghĩ cũng có lúc cần đến.
Ánh mắt vẫn lạnh nhạt nhìn Mẫn Nhi, giọng nhàn nhạt: -"Sau này cô sẽ ở đây."
Mẫn Nhi nhìn lướt qua căn phòng rất nhanh, sau đó xoay người nhìn dì Quế và Tiểu Âu, lẽ phép gật đầu như đã hiểu.
"Cô bị câm sao?"
Tiểu Âu thấy cô gái này tuy đẹp nhưng cô lại thấy chướng mắt, còn có thái độ ông chủ khi nãy nói chuyện với cô ta khiến cô nói chuyện không nể nang gì. Ông chủ đã muốn bọn họ đối xử với cô như Funi, cô đương nhiên không từ chối.
"Tiểu Âu." - Dì Quế nghiêm mặt quát nhẹ, lại nhìn Mẫn Nhi.
"Tôi tên Quế Lan, là quản gia Dạ Thự, tôi không biết lúc trước cô sống như thế nào nhưng khi bước vào Dạ Thự, mọi thứ đều có phép tắc."
Thường thì dì Quế sẽ nói mọi người hay gọi bà là dì Quế, nhưng đối với người của Kiến Ngụy, bà không thích kêu gọi thân thiết, vì thế bắt đầu lạnh giọng nói quy tắc trong biệt thự:
"Một ngày ba bữa sẽ có người đem cơm cho cô, nếu cô có yêu cầu về thức ăn hàng ngày, cô có thể nói, cô có thể ra vườn hoa chơi, có thể đi xung quanh ngắm cảnh nhưng ..."
Dì Quế nhìn Mẫn Nhi, giọng nghiêm túc: "... ngoài căn phòng cô đang ở trên lầu hai, tất cả các phòng còn lại, cô không được bước vào, trừ khi coz lệnh của ông chủ, ông chủ rất ghét ai đụng vào đồ của mình, cũng rất ghét kẻ hai mặt, cô hiểu ý tôi không?"
Mẫn Nhi nghe xong, mặt không biểu cảm nhẹ nhàng gật đầu. Dì Quế cũng không nhiều lời, bà lạnh nhạt cùng Tiểu Âu đi ra khỏi phòng.
Cánh cửa vừa khép lại, đôi mắt trong veo tựa hồ pha chút sát khí, Mẫn Nhi đi tới chiếc giường, cả người ngồi xuống, hai tay ôm hai chân, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.
Ngồi khoảng nửa tiếng sau, Mẫn Nhi đưa tay sờ vào chiếc lắc chân màu bạc, kiểu dáng đơn giản, chỉ có ba hạt ngọc trên đó.
Nó có hai màu, màu đỏ chính giữa và hai viên còn lại màu đen huyền bí, cô sờ lên hạt ngọc màu đỏ, sờ khoảng ba bồn lần thì buông tay. Đôi mắt lạnh nhạt tiếp tục nhìn ra cửa sổ.
.................................
Trong thư phòng.
Kim Trung Hiền vẫn Âu phục sạch sẽ, đôi mắt xanh lục sắc bén nhìn tập tư liệu trên bàn. Chấn Phi đứng bên cạnh, do dự vài giây, giọng trầm khàn lên tiếng:
Lão đại, Mẫn Nhi là người đàn bà của Kiến Ngụy, trên người cô ta chứa đựng rất nhiều bí mật, để cô ta bên cạnh chẳng khác nào quả bom nổ chậm."
Chấn Phi là người thẳng thắn, dù là Kim Trung Hiền, hắn cũng không sợ bị trách mắng, vì đã làm việc lâu năm bên Kim Trung Hiền, hắn biết lão đại là người không thích vòng vo, nói thẳng ra là tốt nhất.
" Trò chơi không có chút kích thích rất vô vị, khi nào lấy hết những thứ cần thiết, cô ta cũng chẳng còn giá trị gì nữa." - Kim Trung Hiền lạnh nhạt nói.
Hắn không hứa sẽ bảo vệ tốt mạng sống của Mẫn Nhi, chỉ bảo cô ta ở trong tầm mắt của hắn sẽ sống. Sau khi giải quyết mọi việc, hắn sẽ ném cô ta ra khỏi Dạ Thự, sống chết sau này của cô không liên quan hắn.
"Cốc, cốc, cốc ..."
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Kim Trung Hiền lạnh nhạt ra lệnh -"Vào đi."
Cửa chính mở ra, một dáng người vận bộ đồ đen ôm sát thân uyển chuyển đi vào, đôi môi đỏ mọng tô son hếch miệng cười, mái tóc dài ngang vai càng tôn vẻ đẹp thướt tha của cô.
"Lão đại."
Cô gái nhẹ nhàng lên tiếng, không biết đến sự hiện diện của Chấn Phi, cô đi tới bên Kim Trung Hiền, ngồi trên đùi hắn, hai tay quàng lên cổ hắn, bộ ngực đầy đặn áp sát lòng ngực hắn đung đưa nhè nhẹ.
"Giải quyết xong chưa?"
Kim Trung Hiền không hề chán ghét, hắn còn rất nhàn hạ đưa tay bóp chặt nơi đẩy đà của cô gái, tay còn lại luồng vào váy cô trêu chọc.
Cô gái bị kích thích, hơi thở hơi hoảng loạn nhưng vẫn điềm nhiên trả lời:
"Key bị phanh thay, gia đình của hắn bị đưa ra đảo hoang, toàn bộ đợt hàng hiện tại vẫn chờ ngài xử lý."
Kim Trung Hiền hài lòng cười lạnh. Những việc hắn muốn làm không ai có thể ngăn cản, khi Key từ chối hắn cũng là tìm đến cái chết, đợt hàng kia hắn chỉ cần thiêu hủy là xong nhưng cần chút thời gian.
"Lão đại, em làm tốt như vậy, anh phải thưởng cho em mới được."
Hải Miên dựa người vào Kim Trung Hiền, trong mắt cũng đầy khát khao mong chờ. Kim Trung Hiền đương nhiên không để tâm, tay bóp chặt cằm Hải Miên khiến cô nhíu mày, hắn lạnh lùng nhìn cô.
"Hải Miên, cô càng ngày không biết an phận."
Hải Miên giật mình, phát hiện điều mình vừa nói đã chọc giận Kim Trung Hiền, bảo hắn thưởng cho cô, còn dùng hành động mờ ám như vậy chẳng phải đang hạ thấp hắn hay sao?
Vẻ mặt tuy biến sắc nhưng thái độ vẫn như con bạch tuột quấn lấy cổ hắn, giọng vẫn nũng nịu ngọt ngào:
"Lão đại, em sai rồi, anh hãy phạt em đi."
Câu nói này khiến Kim Trung Hiền hài lòng, hắn nới lỏng tay, bắt đầu xé rách quần lót của cô, rồi ôm cô đặt lên bàn làm việc.
Chấn Phi bên cạnh rất hiểu ý, hắn gật đầu chào một tiếng rồi đi ra cửa, nhâm tiện đóng cửa lại luôn.
"Roẹt, roẹt ..."
Tiếng xé vải vang vọng trong phòng, chỉ một vài động tác, thân thể Hải Miên đã hoàn toàn lõa lồ trước mặt Kim Trung Hiền. Hải Miên không cần hắn lên tiếng, hai chân đã quấn chặt mông hắn, giọng mê hoặc:
"Lão đại, em muốn anh."
Kim Trung Hiền cười lạnh, không hề có khúc dạo đầu đi thẳng vào bên trong Hải Miên một cách dứt khoát.
"Á ... ngài thật ... đáng ghét, làm người ta đau rồi."
Hải Miên nói vẻ nũng nịu ngọt ngào nhưng Kim Trung Hiền như thú hoang ra vào điên cuồng hơn. Hải Miên quấn chặt lấy người hắn, kéo hắn lại phía mình, bờ môi vừa muốn chạm vào môi hắn thì ...
"Không muốn sống nữa sao?"
Giọng nói rét lạnh khiến không gian nóng bỏng trở nên nguội lạnh.
Hải Miên đi theo hắn nhiều năm sao lại không biết hắn ghét gì nhất. Đối với Kim Trung Hiền, hôn môi rất bẩn, là môi của người đàn bà rất bẩn nên hắn không muốn chạm vào.
Hải Miên thông minh, tuy lòng cay đắng nhưng bờ môi đã khẽ lướt qua má hắn di chuyển đến vành tai ngặm lấy, liếm lấy. Giọng tỏ ra hờn dỗi:
"Người ta rất nhớ lão đại mà."
Kim Trung Hiền hừ lạnh, động tác phía dưới vẫn ra vào kịch liệt, một tay bóp chặt nơi một bên ngực của Hải Miên, một tay nắm chặt eo cô, từng cú đâm vào như muốn đưa Hải Miên đi xuống địa ngục.
Hải Miên cảm thấy cả người như bay lên đỉnh cao, cất tiếng rên rỉ mê người, bàn tay ôm chặt thắt lưng hắn, bờ mông tròn trịa vặn vẹo cũng bắt theo nhịp nhấp của hắn đung đưa.
Từ trước đến nay, ai không biết Kim Trung Hiền chỉ thích lên giường với sát thủ, hắn thích cảm giác kích thích, thích mạo hiểm nên ngoài sát thủ ra thì mấy cô tiểu thư, tiểu bạch đều là hạ phẩm.
Đó là lý do Hải Miên đã đi theo Kim Trung Hiền suốt năm năm trời nhưng đến cùng vẫn chỉ là thân phận thuộc hạ và thân phận nô tì thỏa mãn dục vọng của hắn nhưng điều cô muốn hơn thế nhiều.
Nhìn người đàn ông phía trên mình, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống ngực, xuống mặt, xuống đùi cô, Hải Miên bị vẻ đẹp tuấn lãng tà mị của hắn mê hoặc, cô yêu hắn, nguyện vì hắn làm tất cả vì thế danh phận Kim phu nhân phải là của cô.
Hải Miên tin rằng ngoài cô ra sẽ không ai xứng đáng hơn, cô là sát thủ hàng đầu, trong tay có tổ chức riêng, tuy tổ chức đó cũng phục tùng Kim Trung Hiền nhưng bọn họ vẫn gọi cô là chủ nhân, còn có một số của cải rãi rác khắp Châu Á ... bao nhiêu đó cũng đủ để cô trở thành Kim phu nhân rồi.
Đang trong cơn mê loạn, Hải Miên chợt nhớ một việc quan trọng, ngón tay sơn màu đen bóng vẽ vòng lên vòm ngực rắn chắc, hơi thở dồn dập nhưng vẫn giữ vẻ ngọt ngào.
"Vì sao anh không giết cô gái đó."
Khi đi đến thư phòng, vô tình nhìn thấy người đàn bà của Kiến Ngụy, cô ta quả thật rất xinh đẹp, như một tiểu tinh linh giáng xuống trần gian, ngay cả cô nhìn thấy cũng ghen tỵ nhưng cũng chỉ là con ả câm thiểu năng mà thôi.
Chỉ là khi thấy đôi mắt màu hổ phách không chút sợ hãi đó, cô có chút quen thuộc, nó rất giống với nữ sát thủ vào hai năm trước cô từng đối đầu.
Còn nhớ lần đó đi giết Troy, kẻ phản bội Kim Trung Hiền đi theo Kiến Ngụy làm con chó sai giặt, Kim Trung Hiền tức giận muốn cô phanh thay Troy, cô âm thầm đi giết hắn thế nhưng bị nữ sát thủ bí ẩn xuất hiện giết Troy trước cô.
Lúc đó ánh mắt màu hổ phách trong veo không chút sợ hãi, cô ta cũng chỉ có một mình nhưng lại vượt qua toàn bộ vệ sĩ trong biệt thự ngay cả người của cô cũng không hay biết, ngạo mạn tiến vào giết chết Troy ngay trước mặt cô.
Hải Miên rất tức giận muốn đánh trả nhưng cô ta cứ như ma quỷ, không tiếng động, ngay cả hơi thở cũng không cảm nhận được, trong nháy mắt đã đã đứng trước mặt cô, mà trên cổ cô đã bị cô ta kề dao uy hiếp.
Cứ tưởng sẽ chết nhưng may mắn thuộc hạ của cô xong vào, cô gái bí ẩn cũng biến mất, tuy Hải Miên toàn mạng nhưng đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất, là sát thủ hàng đầu lại thua một kẻ không danh tiếng, thật mất mặt.
Vì mất mặt, vì sỉ diện nên Hải Miên cũng giấu việc đó luôn, cũng may Kim Trung Hiền chỉ cần biết kết quả, còn sự việc ra sao hắn không hề hỏi qua nên cô thoát nạn.
Bây giờ gặp lại đôi mắt đó, dù không cùng một người nhưng cô cũng chán ghét cực điểm, cô muốn cô ả phải chết.
Hải Miên vì thù hận của mình, cô nhìn Kim Trung Hiền, giọng quan tâm lo lắng:
"Cô ta là người đàn bà của Kiến Ngụy, rất nguy hiểm."
Nụ cười trầm thấp vang lên, Kim Trung Hiền tách khỏi người Hải Miên, ngay sau đó cả thân người bị hắn lật lại, Kim Trung Hiền không do dự từ phía sau đâm tới, Hải Miên bị tập kích bất ngờ chỉ nhíu chặt mày, giọng hổn hển:
"Lão đại, em sai rồi."
Cô biết nói vậy chẳng khác nào nói Kim Trung Hiền bất lực, không đủ sức trị một con đàn bà, hôm nay cô chắc chắn sẽ bị hắn hành hạ chết mất.
Kim Trung Hiền cúi người, môi cắn vào cổ Hải Miên, nghiến mạnh khiến nơi đó đổ máu, hắn gằng giọng:
"Hải Miên, tôi ghét nhất kẻ khác vòng vo, cũng ghét nhất đàn bà lắm chuyện, cô chỉ là thuộc hạ của tôi, hay nói đúng hơn là công cụ để tôi phát tiết, đừng đi quá giới hạn của mình."
Hải Miên cắn răng gật đầu, cố nén đau đớn dưới hạ thể, mặc cho Kim Trung Hiền tàn phá phía sau mình. Cô biết mình chọc giận hắn, là tự làm tự chịu không thể trách ai.
Đêm lạnh lẽo nhưng trong thư phòng lại nóng bỏng lạ thường, từng tiếng rên rỉ mê hoặc đan xen tiếng thở dồn dập mạnh mẽ và cuối cùng khi đến hừng đông, kết thúc là tiếng gầm của người đàn ông và tiếng thét chói tai vì được thỏa mãn lên đến đỉnh điểm dục vọng của người phụ nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top