Thời 9

Thời 9

Quyền Du Lợi được ở trong biệt viện gần biệt viện của Trịnh Tú Nghiên nhất, dù rằng hai chỗ cách nhau một khoảng sân trống, nhưng như vậy là đã “ưu ái” lắm rồi.

Tên của biệt viện đó là “Độc Nhất”, còn biệt viện bên cạnh có tên là “Tú Nghiên”, ghép lại sẽ được bốn chữ: “Độc Nhất Tú Nghiên”.

Quyền Du Lợi ôm chăn lăn lộn trên giường một hồi lâu, vẫn chẳng thể  nào ngủ được, vừa mới nhắm mắt vào là lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trịnh Tú Nghiên, đột nhiên cô cảm thấy không thỏa đáng chút nào.

Rõ ràng là một tiểu thư với khuôn mặt cực kì xinh đẹp, vậy mà người ta cứ nhất định phải sầm sì cả ngày mới chịu được.

Có điều, nếu như đã phải lòng nàng thì bắt đầu từ bây giờ, nhất định cô phải cố gắng thay đổi nàng từng chút, từng chút một, khiến nàng dần dần cảm động mà mềm lòng, không còn lạnh lùng như xưa nữa.

Nghĩ đến đây, Quyền Du Lợi vô cùng vui vẻ, lại ôm chăn lăn quẫy mấy vòng liền.

Đến tận bữa cơm trưa, cô vẫn chưa thể bù lại được giấc ngủ hôm qua.

-

Lần gặp mặt tiếp theo với Trịnh Tú Nghiên chính là bên bàn ăn khi cùng dùng cơm trưa.

Nàng mặc một bộ y phục màu đen khác, trên bộ y phục này, người ta đã khéo léo thêu một con phượng hoàng bằng chỉ ánh kim từ ngực áo cho tới tận phần tà, chỉ cần nàng khẽ bước đi là con phượng hoàng đó lại chuyển động như thể đang bay lượn giữa không trung, nhìn vô cùng sống động.

Vốn dĩ thêu các con vật thuộc tứ linh lên những tấm vải màu đen trông chẳng đẹp chút nào, nhiều khi trông còn rất tầm thường, thế nhưng, khi nó được khoác lên người tiểu thư Tú Nghiên thì lại toát ra khí chất lạ thường, cao quý, sang trọng vô ngần.

Chỗ ngồi của Quyền Du Lợi được xếp ngay bên cạnh nàng.

Vừa mới ngồi xuống, Quyền Du Lợi liền nghe thấy tiếng gỗ gãy, cô  bèn quay sang nhìn tiểu thư Trịnh Tú Nghiên mặt không chút biểu cảm ngồi ngay bên cạnh, đôi đũa trong tay nàng đã bị bẽ gãy làm đôi.

“Cô…”.

Trịnh Tú Nghiên đặt đôi đũa gãy xuống, hất hàm:

“… sang bên kia  ngồi!”.

Tay chỉ về phía chỗ bên cạnh đám hộ vệ, nàng lạnh lùng lên  tiếng ra lệnh.

“Không!”

Hai người tức giận nhìn nhau chằm chằm. Quyền Du Lợi vận sức ở bàn tay để bẻ gãy đũa, có điều bẻ mãi mà nó chẳng gãy cho. Tức mình, cô  liền rút thanh kiếm Thư Thanh ra, chặt đôi đũa.

“Cạch” rồi “Rầm!”, cả đũa lẫn chiếc bàn đựng đầy thức ăn đều bị chém đứt lìa.

Hàn khí trên người Trịnh Tú Nghiên lại hạ thêm vài độ, phẩy ống tay áo một cái, nàng nhìn Quyền Du Lợi từ đầu đến chân rồi từ chân lên đầu,  sau đó bĩu môi, nhả ra đúng hai chữ:

“Phế vật.”

Chỉ một câu nói đã khiến cho tâm trạng vừa bình ổn trở lại của Quyền Du Lợi một lần nữa dậy sóng.

Đúng là hiếp người khác quá đáng!

Quyền Du Lợi trào lửa, tức giận rút kiếm.

Bởi vì quá đỗi phẫn nộ nên tay chân cô đều run lên, khi mũi kiếm  được rút ra khỏi bao thì đồng thời mang theo cả chiếc thắt lưng của cô… Một cơn gió thổi qua, Quyền Du Lợi bỗng nhiên ớn lạnh phát run.

Lần rút kiếm vừa xong không ngờ còn khiến quần cô trơn tuồn tuột  xuống, khẽ khàng đáp trên mặt đất, để lại đúng chiếc quần mỏng mặc  trong. Quyền Du Lợi vô cùng đáng thương đứng ngây đơ tại chỗ.

Không ai bảo ai, tất cả mọi người đều nhất loạt ngước đầu lên cao,  đưa mắt nhìn trần nhà, bình tĩnh đếm các thanh xà trên mái, một  thanh, hai thanh, lại ba thanh… vô số thanh…

“Đần độn!”.

Trịnh Tú Nghiên nghiến răng nghiến lợi, mặt mày sa sầm, nhanh chóng cởi chiếc áo khoác ngoài ra, trùm lên người cô, sau đó tức khí đùng đùng, phất tay áo bỏ đi.

Dòng lệ tuôn rơi, Quyền Du Lợi hoàn toàn suy sụp.

Cha mẹ ơi, hôm nay, con gái hai người đã khỏa thân giữa thanh thiên bạch nhật rồi…

Lại còn ngay trước mặt nữ tử ta yêu.. T^T..

Thật mất hết thể diện mà.

Hay tay bưng mặt, kéo theo chiếc áo khoác ngoài của Trịnh Tú Nghiên lệt xệt trên mặt đất, Quyền Du Lợi chạy như bay. Đến chỗ rẽ gần biệt  viện, vì chạy quá nhanh nên cô vấp ngã một cái.

Trịnh Tú Nghiên im lặng đứng trong biệt viện của mình, nhìn ra ngoài. Bỗng nhiên bắt gặp cảnh tượng Quyền Du Lợi vấp vào vạt áo và ngã xuống theo hình chữ “đại”, khóe miệng nàng lại co giật, lập tức  quay đầu đi chỗ khác, lẳng lặng ngước mắt nhìn trời cảm thán.

Lúc nãy, Quyền Du Lợi vì vấp ngã mà chiếc quần mỏng mặc phía  trong bị kéo lên đến kheo chân, để lộ ra hai bắp chân săn chắc, màu ngâm óng ánh thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp áo khoác đen, nhìn vô cùng “quyến rũ”, “gợi cảm”…

Tú Nghiên bất giác khựng người lại, lắc đầu quầy quậy, mong rằng có thể gạt bỏ hết hình ảnh đó ra khỏi đầu óc mình.

Tiếp đó, nàng chán nản thở dài: “Nữ nhân cũng không sao, nếu là tài sắc vẹn toàn, hoa nhường nguyệt thẹn, khí khái đoan trang mình vẫn có thể xuôi theo ý trời mà chấp nhận nhưng đằng này… đúng là khác biệt quá xa so với yêu cầu của mình.
Bảo mình làm sao có thể gắng sức mà thuận theo ý trời cơ chứ?”

Trịnh Tú Nghiên lại ngước đầu nhìn trời than vãn, trong lòng cảm thấy sầu muộn, ai oán vô cùng.

Từ lúc đó cho tới tận bữa cơm tối, Quyền Du Lợi vẫn chẳng thò chân ra khỏi biệt viện lấy một bước, trốn trong phòng lấy nước mắt rửa  mặt.

Đồng thời đưa tiễn bộ trang phục màu hường nhạt duy nhất của mình.

Dây lưng đã đứt nên cô đành phải vứt nó vào một xó mà thôi.

Nói thực lòng thì từ bé đến lớn, Quyền Du Lợi rất ít khi mặc trang phục nữ nhi, vì thứ nhất, trong nhà họ Quyền, các mẹ rất nhiều, nhìn thấy trình tự mặc trang phục mệt mỏi hàng ngày của các mẹ, Quyền Du Lợi thành ra lại thích phong cách ăn mặc gọn gàng, giản dị, nhanh chóng của các anh trai.

Thứ hai, trước nay, đừng nói người khác mà ngay chính  bản thân Quyền Du Lợi cũng tự cho rằng mình là một đấng nam nhi. Chính vì vậy, quanh năm suốt tháng, mọi người thường xuyên nhìn thấy cô xuất hiện trong bộ dạng của một nam tử.

Bởi vậy, phải mặc trang phục nữ nhi nhiều ngày như thế, thực lòng cô chẳng hề dễ chịu chút nào.

Bây giờ, khoác trên người chiếc áo màu đen của Trịnh Tú Nghiên, Quyền Du Lợi cảm thấy bao nhiêu khí khái nam nhi của mình lập tức quay trở  lại.

Nàng nữ tính hơn cô rất nhiều nên chiếc áo đó khoác lên người Quyền Du Lợi trông vừa thướt tha quá đáng, lại vừa dài. Cô liền dùng kiếm chém đi mấy phần y phục thừa ra rồi lấy luôn số vải đó làm dây lưng, nhẹ nhàng thắt quanh thân mình.

Hoàn tất mọi thứ xong xuôi, Quyền Du Lợi mới nhận ra dạ dày của  mình đã biểu tình từ rất lâu rồi, có điều bây giờ, cô không thể nào ra ngoài ăn được vì lúc nãy vừa gây ra một việc vô cùng mất mặt.

Xem ra đêm nay, cô đành phải ôm bụng chịu đói vậy.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bị đẩy tung ra, người bước vào chính  là Tú Nghiên tiểu thư, đầu ngẩng cao, thái độ ngạo nghễ, kiêu hãnh, nhưng trên tay lại đang cầm theo một hộp cơm.

Vẫn khoác trên người y phục màu đen, sau lưng đeo hai thanh bảo kiếm.

Nhìn thấy bộ quần áo được chỉnh sửa của Quyền Du Lợi, nàng liền nhíu chặt đôi mày, lạnh lùng nói:

“Cởi ra!”

Quyền Du Lợi tay ôm lấy ngực, mắt ngây ngô nhìn về phía nàng, vừa thẹn thùng vừa phẫn nộ nói:

“Nàng thật là xấu quá! Nàng đừng có lại gần, nếu không, ta sẽ hét lên đấy!”

…Hoàn toàn đúng theo kịch bản thiếu nữ bị cưỡng ép.

“Cởi ra!”

Giọng điệu vẫn cứ lạnh lùng, kèm theo đó là đôi chút nộ khí. Thậm chí Trịnh Tú Nghiên còn rút thanh kiếm phía sau lưng ra, chỉ về phía Quyền Du Lợi.

Nước mắt lã chã, Quyền Du Lợi lùi lại phía sau, sau khi chạm phải thành giường, cô tỏ ra vô cùng yếu đuối, ngã ngay lên mặt giường. Một  tay giữ chặt lấy vạt áo, một tay chống trên giường, giọng nói dịu  dàng, mềm mại vô bờ:

“Đáng ghét, nàng dùng tay mà cởi, đừng có dùng  kiếm… có được không… hả…?”

Chữ “hả” cuối câu ẩn chứa trong nó biết bao nhiêu tình ý, lại còn được kéo dài ẽo ợt, khiến cho toàn thân Trịnh Tú Nghiên ớn lạnh, sởn gai ốc.

Xong!

Chút nhẫn nại cuối cùng của nàng đã hoàn toàn cạn kiệt…  Hàn khí mạnh mẽ toát ra từ cơ thể nàng, đôi tay cầm kiếm run lên vì tức giận…

Bởi vì quá tức giận, tâm trạng bị đảo lộn hết cả nên Trịnh Tú Nghiên  không hề nhận ra bên ngoài cửa sổ, có một đám người hiếu kì đang đứng chen chúc nhau, cười cười nói nói.

“Phu nhân, tiểu thư thật là vô cùng mạnh mẽ!”.

Hộ vệ A đôi mắt long lanh, nắm chặt bàn tay, biểu lộ sự tán thưởng.

“Đúng là nữ nhi tiến bộ.!”.

A hoàn B khuôn mặt đắm say, thầm thì  ao ước:

“Nếu tiểu thư bảo mình cởi, mình nhất định sẽ cởi rất nhanh.”

“Đây mới đúng là nữ trang chủ Ngự Kiếm sơn trang của chúng ta”.

Lão quản  gia xúc động lệ rơi đầy mặt, cũng nắm chặt tay, biểu thị thái độ ủng  hộ tuyệt đối hành vi lưu manh của Trịnh tiểu thư.

Đại phu nhân vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói:

“Tú Nghiên, con bé này cuối cùng cũng đã trưởng thành.”

Cả đám người càng bàn luận lại càng sôi nổi, tâm trạng háo hức ngày một dâng cao. Thậm chí một người hộ vệ còn hứng khởi đứng bật dậy, vừa vỗ tay cổ vũ vừa bắc loa miệng, hét ông ổng:

“Tiểu thư ơi, hãy mau hành động đi, để sơn trang chúng ta nhanh có thêm người mới!”

Đám hộ vệ đang ngồi nhất loạt đứng bật dậy, mặt mày hân hoan, vỗ tay như sấm để khích lệ tiểu trang chủ. Tiếng vỗ tay tưng bừng vang rộn khắp cả biệt viện Đệ Nhất.

Đúng là vô cùng náo nhiệt…

Ở trong phòng, Trịnh Tú Nghiên cực kỳ tức giận, sắc mặt chuyển từ đỏ bừng sang tím tái. Trong hai mươi năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên  nàng thực sự nếm trải mùi vị của hai chữ “suy sụp”.

Quyền Du Lợi nằm trên giường, nhìn ra cửa sổ, cơ mặt không ngừng co giật.

“Tú Nghiên, nàng còn dẫn theo mọi người tới phá đám đêm động phòng sao?”

Lúc này, Trịnh Tú Nghiên đã khôi phục được vẻ mặt thường ngày, không chút biểu cảm nhìn Quyền Du Lợi, chẳng nói lời nào.

Tiếp đó, nàng giơ cao thanh kiếm Linh Lan…

Tay vừa hạ xuống, một dải áo của nàng bị chém lìa.

Nàng từ từ cúi xuống, nhặt mảnh vải lên, nho nhã buộc nó quanh mắt mình rồi bước đến chỗ Quyền Du Lợi, lạnh lùng nói:

“Để ta giúp  cô!”

Bàn tay múa kiếm vèo vèo, chiếc áo khoác đang mặc trên người Quyền Du Lợi nhanh chóng biến thành các miếng vải vụn, vương đầy trên người cô,  trông vô cùng thảm thương.

“Trịnh Tú Nghiên, nàng thật quá đáng!”.

Quyền Du Lợi ôm tay trước  ngực, nộ khí xông thẳng lên đại não, cô bật dậy khỏi giường rồi xông tới, nắm lấy tay áo của Trịnh Tú Nghiên rồi ngoác miệng khóc lớn.

Từ bé tới giờ, cô chuyên trị lấy việc chọc ghẹo người khác làm thú vui, hiếm khi phải chịu thiệt thòi, uất ức. Nhưng từ khi gặp Trịnh Tú Nghiên, hết lần này đến lần khác, cô bị mất mặt trước rất nhiều người,  thế nên lúc này, vừa xấu hổ vừa tức giận, khí huyết đảo ngược, toàn thân nóng bừng, cô khóc lóc thảm thương hơn tất cả những lần ăn vạ trước đây.

Nghe thấy tiếng khóc, Trịnh Tú Nghiên đưa tay kéo tấm vải che mắt  mình xuống. Nhìn thấy Quyền Du Lợi nức nở mãi không thôi, nàng bất  giác ngẩn người ra.

Từ nhỏ, nàng cực kì ít tiếp xúc với người khác, những người phụ nữ mà nàng từng tiếp xúc chỉ có ba vị phu nhân cùng với mấy a hoàn trong phủ.  Ba vị phu nhân ai cũng đoan trang, lễ độ, còn các a hoàn thì vừa kính trọng vừa nể sợ nàng, cho nên, nàng chưa từng thấy bất cứ người con gái nào ở bên cạnh mình nũng nịu, ăn vạ như Quyền Du Lợi lúc  này.

Nhìn Quyền Du Lợi nước mắt lưng tròng, trong lòng nàng bỗng  nhiên trào dâng cảm giác bất lực, không biết phải làm gì – một cảm giác  trước nay chưa từng có.

Tuy rằng không biết phải làm sao, nhưng khi nhìn thấy đám người ngoài  kia liên tục thò cổ vào phòng hóng hớt, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất không vui. Nàng liền quay người sang che chắn tầm nhìn của mọi  người, để họ không thấy được Quyền Du Lợi.

Để cho mọi người chẳng thể thấy được Quyền Du Lợi trong bộ dạng y phục không chỉnh tề.

Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, chỉ biết rằng nếu để mọi người nhìn thấy một Quyền Du Lợi như vậy, trong lòng nàng sẽ rất khó chịu.

Rồi không biết từ lúc nào, đám người đứng hóng hớt ngoài cửa sổ cũng từ từ tản đi mất.

Lúc này, chỉ còn lại hai người trong phòng mà thôi.

Một người tiếp tục khóc lóc, ỉ ôi, một người khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu.

Một hồi lâu sau, cuối cùng Trịnh Tú Nghiên cũng cất tiếng, giọng nói  bộc lộ thái độ cam chịu lẫn chán nản:

“Ta sẽ sai người mang quần áo đến cho cô, màu đen giống hệt của ta.”

Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của nàng rồi.

Quả nhiên, Quyền Du Lợi lập tức ngừng khóc, bắt đầu mặc cả:

“Được, tiện thể thêu luôn một con rồng trên đó nhé! Ta muốn xứng đôi với nàng…”

Tiểu thư Trịnh Tú Nghiên lại bùng nổ lần nữa, đùng đùng mở toang cửa lớn rồi tức khí bỏ đi.

Để lại mỗi mình Quyền Du Lợi với khuôn mặt vô tội, đáng thương. Cô ngồi sụp xuống, hai tay ôm má, vò đầu bứt tai suy nghĩ xem mình đã làm gì nên tội mà lại khiến nàng nổi giận thêm lần nữa…

Sự thực đã chứng minh, khả năng hồi phục của Quyền Du Lợi là vô cùng lớn.

Chỉ sau một đêm ngắn ngủi cô đã hoàn toàn quên khuấy mất sự việc mất mặt tối qua.

Vừa sớm ngày ra, cô đã vô cùng hứng khởi, nhảy chân sáo ra sảnh Tụ Hiền, miệng cười không ngớt, khoác trên người bộ y phục màu đen, thanh  kiếm Thư Thanh đeo bên hông không ngừng lắc lư, vô cùng hoạt bát, tràn đầy nhựa sống.

Thấy vậy, đại phu nhân vui vẻ cười tít cả mắt, hân hoan  nói:

“Tô cô nương, ta càng nhìn lại càng thấy cô nương xinh đẹp cá tính.”

Cái này gọi là mẹ vợ nhìn “chàng rể”, càng ngắm càng thấy thích.

Trịnh Tú Nghiên mặt không biểu cảm, hai mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm vào bát cháo của mình, chậm rãi thưởng thức, coi như hai người ngồi bên cạnh hoàn toàn không tồn tại.

“Cô nương mặc đồ đen thực sự rất đẹp”. Đại phu nhân lại tiếp tục đưa lời tán thưởng.

Quyền Du Lợi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, hớn hở nhấc tà áo lên cho đại phu nhân xem:

“Phu nhân, bà xem, trên này còn thêu cả phượng hoàng nữa đấy!”

Đích thực là một con phượng hoàng, có điều, con phượng hoàng ấy lại là phiên bản thiếu nhi. Kì thực nhìn kĩ, trông nó giống con gà rừng hơn, lông thì thưa thớt, cổ thì dài ngoằng. Đại phu nhân lập tức  nhìn về phía Trịnh Tú Nghiên với ánh mắt khó hiểu.

Đứa trẻ này đúng là rất biết cách sáng tạo!

Trịnh Tú Nghiên bất giác rùng mình ớn lạnh, quay mặt qua nhìn đại phu nhân, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác:

“Trong trang vẫn còn nguy hiểm trùng trùng, chưa hề an toàn tuyệt đối đâu.”

Không khí trong đại sảnh đột nhiên lặng hẳn xuống.

Nàng rút từ trong tay áo ra một bức huyết thư rồi đặt lên mặt bàn.

Vẫn cứ máu tươi đầm đìa trên mặt giấy, phía trên có viết:

“Toàn trang bốn mươi ba khẩu, tất cả phải đền mạng”.

Toàn bộ sơn trang chỉ có bốn mươi hai người, sao lại ghi là “bốn mươi ba”?

Quyền Du Lợi lập tức nhăn nhó mặt mày, nói:

“Lẽ nào tính luôn cả phần ta?”

Trịnh Tú Nghiên gật gật đầu, tốt bụng giải thích: “Đúng vậy, tính luôn!”

Bốn chữ ngắn ngủi ấy ngay lập tức đẩy Quyền Du Lợi xuống mười tám tầng địa ngục trong tích tắc.

Bất giác nhớ lại cái đêm khủng khiếp, kinh hồn hôm trước, con quái thú khổng lồ, ánh trăng lạnh lẽo… cô không khỏi run người, lạnh buốt cả sống lưng.

“Tô cô nương, cô định làm thế nào? Con quỷ đáng sợ này là thần thánh phương nào vậy?”. Đại phu nhân lập tức nắm lấy tay Quyền Du Lợi, tỏ ra  vô cùng tin cậy.

Trịnh Tú Nghiên nhếch miệng cười lạnh lùng, khoanh tay nhìn về phía Quyền Du Lợi.

Quyền Du Lợi rốt cuộc là người như thế nào, có khả năng trừ ma diệt quỷ hay không, nàng là người biết rõ nhất, có điều, nàng không hề muốn lật tẩy cô.

Thậm chí, nàng càng không muốn biết nguyên nhân tại sao mình lại giấu diếm thay cô.

“Ta không phải là Tô cô nương…”.

Quyền Du Lợi giải thích lần thứ  một ngàn lẻ một.

“Ta họ Quyền, tên là Quyền Du Lợi”.

Cô ngượng nghịu đưa mắt nhìn về phía đại phu nhân, thực sự cảm thấy không nhẫn tâm tiếp tục lừa dối. Bản thân cô cũng đã cố gắng giải thích rõ ràng ngay từ đầu, vậy mà họ cứ nhất quyết không tin.

Đại phu nhân ngây người một lúc, sau đó cười lớn, vỗ vỗ vào vai Quyền Du Lợi, nói:

“Thế thì có quan trọng gì chứ? Chỉ cần có thể trừ ma  diệt quỷ thì họ Quyền hay họ Tô đều được hết!”

Đến tận lúc này, bà vẫn lầm tưởng rằng đêm đó, Quyền Du Lợi đã cứu mạng Tú Nghiên.

Khóe miệng Quyền Du Lợi khẽ co giật, muốn nói cho đại phu nhân biết chân tướng sự thật của đêm trước, nhưng khi cô vừa mới mở miệng thì đã bị Trịnh Tú Nghiên lạnh lùng cướp lời:

“Đúng vậy, bây giờ không phải là lúc thảo luận tên họ.”

Chỉ một câu nói đã khiến Quyền Du Lợi nuốt hết mọi lời giải thích vào trong.

Cô ai oán liếc nhìn nàng rồi ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Đại phu nhân vỗ tay mỉm cười, vui vẻ hân hoan bảo:

“Họ là gì đâu có quan trọng, dù sao, cô đã cứu sống Tú Nghiên lại tự mình rút ra được thanh kiếm cổ Thư Thanh trong truyền thuyết, sớm muộn gì chúng ta cũng trở thành người một nhà thôi, gia đình chúng ta sớm không có ái ngại chuyện nam nhân hay nữ nhân, chỉ cần là duyên trời, chúng ta ắt phải tuân theo.”

Tất cả mọi người lập tức bật cười sung sướng như muốn thay lời chúc phúc.

Quyền Du Lợi âm thầm liếc sang chỗ Trịnh Tú Nghiên, thấy đôi mắt nàng đang rủ xuống, sắc mặt không chút thay đổi, có vẻ hoàn toàn chẳng hề  quan tâm, trong lòng cô không khỏi trào lên cảm giác thất vọng.

Im lặng một hồi, Trịnh Tú Nghiên đột nhiên lên tiếng, cắt đứt tràng cười của mọi người:

 “Không nói chuyện này nữa, chỉ còn một ngày nữa là lại đến ngày thứ ba tiếp theo rồi đấy!”.

Nói xong, nàng dùng ngón tay cái miết lên bức huyết thư, nghiêng đầu nhìn chăm chú rồi nói:

“Máu của người gì mà lại dính chút bột mài?”

Quả thực, nhìn nghiêng sẽ thấy bề mặt vết máu hơi phát sáng.

Sắc mặt đại phu nhân bỗng trắng bệch ra, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra  phía ngoài sảnh, một hồi lâu sau mới hỏi:

“Tú Nghiên, những vết máu đó thực sự có lẫn cả bột mài sao?”

Tuy đó là một câu nghi vấn, nhưng thái độ của đại phu nhân đã  khiến mọi người hiểu rằng nhất định có điều gì đó cổ quái ở đây.

“Thực sự tồn tại con người như vậy sao?”.

Quyền Du Lợi tò mò cất tiếng hỏi, liền bị Trịnh Tú Nghiên đánh mắt lườm sang.

Đại phu nhân sau khi nghe thấy câu hỏi của Quyền Du Lợi, sắc mặt lại càng thêm nhợt nhạt.

“Đúng, có một người…”.

Đôi mắt của đại phu nhân đột nhiên mơ màng, từ từ chìm sâu vào trong ký ức.

Cả đại sảnh mọi người đều im bặt, không ai lên tiếng hỏi thêm chút nào về nội tình ẩn chứa trong đó.

Sau khi lão trang chủ qua đời, đại phu nhân một vai gánh vác tất  tần tật mọi việc của sơn trang. Những cực nhọc, khổ sở mà bà phải  chịu đựng, không ai là không biết. Trong mắt của mọi người, đại phu  nhân là người hoàn toàn có thể tin cậy tuyệt đối được. Vậy nên, tất cả  đều tin chắc rằng, sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ, kĩ càng, nhất định đại  phu nhân sẽ đem tất cả mọi chuyện nói ra cho mọi người biết.

Đại phu nhân ngây người trong khoảng một tuần hương, sau đó từ từ  đứng dậy một cách mệt mỏi, khẽ phẩy tay áo, chậm rãi nói:

“Tất cả  quay về phòng nghỉ ngơi đi! Cụ thể thế nào, ta sẽ nói rõ ràng cho mọi người nghe vào trước bữa cơm tối. Lúc này, ta cần có thời gian để ngẫm nghĩ lại mọi chuyện, dùng những lời nói dễ hiểu, ngắn gọn nhất  để sắp xếp lại…”

Khuôn mặt đại phu nhân mệt mỏi, tiều tụy như thể việc hồi tưởng lại quá khứ đã lấy đi của bà quá nhiều sức lực.

Quyền Du Lợi đang định chạy tới níu đại phu nhân ở lại thì phần áo ở eo của cô đã bị Trịnh Tú Nghiên kéo lại.

Nàng khẽ trợn đôi mắt sáng ngời như sao Khuê, lạnh lùng bảo:

“Ở lại!”

Không khí đang vô cùng căng thẳng nhưng vẫn chẳng thể ngăn mọi người đoán định bừa bãi. Sau đó, mọi người dần dần rút lui, nhường lại sảnh Tụ Hiền cho Quyền Du Lợi và Trịnh Tú Nghiên.

Lúc nãy còn huyên náo, xôn xao, lúc này, đại sảnh bỗng trở nên cực kì im lặng, tĩnh mịch.

Quyền Du Lợi đứng đối diện với Trịnh Tú Nghiên, hai người họ bốn mắt  nhìn nhau một hồi lâu. Cuối cùng, Trịnh Tú Nghiên lại là người lên tiếng trước:

“Cô có thể rời khỏi chỗ này.”

Kì thực, chỗ này vốn dĩ chẳng có gì níu kéo cô cả. Để cô đi khỏi đây, cô mới có thể tránh được mọi kiếp nạn. Quyền Du Lợi không biết chút võ công nào cả, tiễn cô ra đi là một quyết định vô cùng chính xác.

“Không!”

Quyền Du Lợi bừng bừng tức giận, đập tay lên bàn, hét lớn:

“Ta sống làm người nhà họ Trịnh, chết làm ma nhà họ Trịnh, tuyệt đối không bỏ mọi người ra đi vào lúc nguy hiểm trùng trùng thế này!”.

Thái độ vô cùng  kiên quyết, cứ như thể mình là liệt phụ trung trinh, kiên định nhất  trên thế gian này vậy.

Trịnh tiểu thư lập tức cảm thấy vô cùng đau đầu, mặt cau mày có, quát  lớn:

“Quyền Du Lợi!”.

Thực lòng, nàng chẳng biết phải nói cái gì  nữa, chỉ biết lúc này, đầu nàng đang nóng rực như lò lửa, nhìn thấy Quyền Du Lợi là mọi thứ lại bùng cháy dữ dội.

Nộ khí trong lòng đột nhiên bùng phát.

“Cút!”.

Trịnh Tú Nghiên chỉ tay ra phía cửa, nhưng ngay giây sau, nàng hoàn toàn cảm thấy hối hận.

Bởi vì hai mắt của Quyền Du Lợi đã đẫm lệ, dòng ngắn dòng dài, giọt lớn giọt bé thi nhau lăn trên má.

Lúc này, nàng còn cảm thấy đau đầu hơn trước. Thực tình, nàng chẳng biết phải an ủi, dỗ dành người đang khóc kiểu gì, nên đành đứng lặng ở đó, mở to mắt nhìn Quyền Du Lợi.

Quyền Du Lợi vừa khóc vừa tiến lại gần, kéo ống tay áo của Trịnh Tú Nghiên, ra sức lau nước mũi rồi khụt khịt, sụt sà sụt sùi nói:

“Ta  mà ra khỏi sơn trang lúc này sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức, vậy chẳng phải còn thiệt thòi hơn sao?”

Có trời chứng giám, cô đã nghĩ như vậy thật.

Bản thân miễn cưỡng bị người ta tính thành khẩu thứ bốn mươi ba, chắc chắn vừa rời khỏi đây, cô sẽ bị giết chết ngay lập tức.

Lúc  trước, hơn hai mươi người do hộ vệ Trần dẫn đầu đi ra khỏi trang,  tìm kiếm nữ thiên sư Tô Dung Dung cũng bị chết quá nửa, còn sống sót chưa đến mười người. Bản thân cô vừa chẳng biết chút võ công nào, lại  vừa không đủ thông minh, nếu mà một mình ra đi, nhất định là bị giết  ngay, không còn nghi ngờ gì nữa.

Cho nên, dù có bị đánh chết, cô cũng  quyết không rời khỏi đây.

Thế là cô lại tiếp tục khóc lóc, tiếp tục sụt sùi.

Khóc đến mức tiểu thư Tú Nghiên đầu đau óc nhức, đành phải lên tiếng thỏa hiệp:

“Vậy thì ở lại đi!”

“Vậy thì ở lại đi”, nàng đã đưa ra lời hứa hẹn nếu cô ở lại, đương nhiên nàng sẽ bảo vệ tính mạng cho cô, vì nói gì đi nữa thì Quyền Du Lợi cũng là người ngoài cuộc, Tú Tinh bị kéo vào chuyện này. Đầu óc  cô ngốc nghếch, lại thích khóc lóc ăn vạ, ngay cả chạy trốn cũng luôn  chậm chạp hơn người khác, nếu nàng không bảo vệ thì e rằng người đầu tiên thiệt mạng chính là cô.

Trịnh Tú Nghiên khẽ thở dài, nhìn sang Quyền Du Lợi với đôi mắt đỏ ngầu như hai hột đào vì khóc nhiều, chiếc mũi bé xinh cũng đỏ ửng lên,  đôi môi hồng thắm hơi nhoẻn lên, dáng vẻ khù khờ, ngây ngô, lộ rõ lòng tin  tưởng tuyệt đối vào nàng.

Nàng lại thở dài, lần đầu tiên trong đời cất tiếng dặn dò:

“Nếu đã ở lại thì cô phải biết nghe lời.”

Quyền Du Lợi lập tức mắt sáng như sao, đầu gật liên tục như bổ củi, nhanh chóng nắm lấy tay áo của Trịnh Tú Nghiên, cười tít mắt, nói: 

“Ta sẽ nghe lời của nàng.”

Trịnh Tú Nghiên lạnh lùng “ừm” một tiếng để đáp lời rồi phẩy tay áo một cái, dáng vẻ cực kì thiếu tự nhiên, bước đi trước.

Quyền Du Lợi hân hoan nhấc gót, lũn cũn chạy theo phía sau lưng  nàng, trong lòng tưởng như vừa được ai đó rót một lớp mật vào, ngọt  ngào, hạnh phúc vô ngần.

==

Đến lúc chập tối, luồng không khí lạnh lẽo bao trùm lên khắp sơn  trang. Ánh tà dương vốn dĩ rất diễm lệ nhưng đứng trong trang nhìn ra  thì chẳng khác gì những mảng máu tươi đỏ rực thấm đẫm cả khoảng  trời, làm cho người ta cảm thấy không dễ chịu, thoải mái chút nào.

Tất cả mọi người đều đã tụ tập đầy đủ ở sảnh Tụ Hiền.

Hộ vệ Trần đếm số người, tính cả Quyền Du Lợi vào mới được bốn mươi hai người.

Người bị mất tích chính là người phụ trách nấu nướng trong trang, Châu Nhất Đao.

Trước kia, trên giang hồ, ông nổi danh với những đường đao sắc bén,  nhanh như tia chớp, sau khi đổi nghề, trở thành đầu bếp thì dao thái  rau không rời khỏi người. Tài nghệ của ông ảo diệu đến mức miếng thịt thái ra có thể thông qua đó mà nhìn được phong cảnh phía sau. Những người trong sơn trang đều khóc ròng vì việc này, bởi lẽ miếng thịt  thái mỏng quá rất dễ bị giắt vào kẽ răng, nếu thái to hơn thì sẽ chẳng còn bị như vậy.

Một người lúc nào cũng dao bất ly thân vậy mà hôm nay lại vứt con dao trong bếp. Trên mặt dao là những giọt máu đã khô đông lại, thâm đen.

Lúc nhìn thấy con dao đầy máu ấy, Quyền Du Lợi bất giác ớn lạnh cả sống lưng.

“Ai là người cuối cùng nhìn thấy Châu sư phụ?”.

Trịnh Tú Nghiên quay đầu lại, cất lời hỏi, ngữ khí bình thản, không mang chút cảm xúc nào.

Tất cả mọi người đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, lộ rõ sự sợ hãi, hoảng hốt, rồi tự mình trấn tĩnh lại, lặng lẽ lắc đầu. Sự thực chẳng có  bất cứ ai biết được chút manh mối nào liên quan đến Châu Nhất Đao cả.

Bởi cả buổi chiều ngày hôm nay, ông ta tự nhốt mình trong phòng bếp.

Dường như biết được điều gì đó nên ông một mình trốn trong phòng  bếp, không nói cho bất cứ ai. Tất cả thịt thà, rau củ vẫn còn nguyên hiện trạng, chưa hề được động đến, chắc hẳn ông không hề có ý định chuẩn bị bữa tối.

Đại phu nhân từ từ bước đến bệ bếp, đưa tay sờ lên mặt con dao. Quả nhiên trên vết máu có lẫn cả bột mài…

Ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng dồn về phía cái nồi lớn đặt trên bếp.

Một chiếc nồi lớn được đậy chặt lại bằng vung, không có chút kẽ hở nào.

Tay cầm thanh kiếm Linh Lan, Trịnh Tú Nghiên từ từ bước lại gần, dáng vẻ vẫn vô cùng nho nhã chứ không hề có chút hoảng hốt, sợ hãi nào. Nàng đặt tay lên nắp vung, nhanh chóng mở ra.

Không khí lặng như tờ, mọi người đều cảm thấy rợn người, riêng Quyền Du Lợi sợ đến mức lấy hai tay che mặt.

Cô mở he hé mắt, thông qua kẽ hở giữa các ngón tay, nhìn về phía trước.

“Không có gì sao?”.

Quyền Du Lợi kinh ngạc hét lớn, lập tức chạy lại gần, đứng bên cạnh Trịnh Tú Nghiên, chỉ tay vào chiếc nồi.

Thực ra, bên trong có đặt quần áo củA Muỗi Nhất Đao.

Chúng được gấp rất chỉn chu.

Đại phu nhân run run nhấc một bộ lên xem, sắc mặt lại càng thêm nhợt nhạt.

Cách gấp quần áo này vô cùng kì lạ, ống tay áo được cuộn lại, sau đó để vào trong lòng áo.

“Là bà ta…”.

Đôi môi của đại phu nhân phút chốc cũng trở nên trắng  bệch, bà quay mặt lại, nhìn mọi người với ánh mắt hoang mang:

“Chỉ có  bà ta mới gấp quần áo kiểu này.”

Bà ta là ai? Ánh mắt mọi người đều hiện rõ nỗi hoài nghi.

Rất nhanh sau đó, đại phu nhân nhanh chóng trấn tĩnh lại, miễn cưỡng nở nụ cười rồi nói:

“Chúng ta quay về đại sảnh đi! Ta sẽ kể hết nguồn cơn sự việc cho mọi người cùng nghe.”

Quyền Du Lợi nhanh nhảu chạy lên phía trước. Chiếc cửa phòng bếp hơi hẹp. Lúc nãy, từng người từng người một bước qua, bây giờ, đến lúc quay về, Quyền Du Lợi nghĩ chi bằng mở rộng cánh cửa ra, như vậy sẽ tiện lợi hơn. Cô bèn đưa tay đẩy mạnh cánh cửa, nhưng hình như nó bị kẹt bởi vật gì nên mãi không chuyển động.

Đứng phía sau Quyền Du Lợi, Trịnh Tú Nghiên cau mày suy nghĩ, men theo cánh cửa, ngước nhìn lên phía trên. Phòng bếp vốn khá cao, khoảng không phía trên cánh cửa hơi tối nên càng nhìn càng cảm thấy âm u, đáng sợ.

Tất cả mọi người đều nhìn lên phía trên theo Trịnh Tú Nghiên, sau đó hít một hơi thật sâu…

Chỗ cánh cửa bị kẹt rủ xuống một đôi chân to béo bị trói rất chặt bằng dây thừng, đầu dây đằng kia thì lòng thòng ở ngay phía sau cánh cửa. Bây giờ, Quyền Du Lợi đang ra sức đẩy mạnh cánh cửa nên đầu dây thừng này liền căng chặt lạ thường, kéo cặp đùi to béo kia xuống, kẹt chặt vào cửa.

Mọi người đều tỉnh, mỗi mình Quyền Du Lợi lơ ngơ…

Cô vẫn không biết điều bí ẩn ở phía trên nên ra sức đẩy cửa, dồn hết cả sức lực có trong người đẩy mạnh một cái. Đột nhiên mọi lực cản biến mất, Quyền Du Lợi nhất thời không kịp thu tay, ngã bật ra.

Trịnh Tú Nghiên đứng đằng sau cặp mắt tinh tường, thân thủ nhanh như chớp, ngay tức khắc phi thân đến, giang tay đỡ lấy Quyền Du Lợi.

Dây thừng căng thi thể đã bị Quyền Du Lợi làm đứt, từ trên cái xác đó chảy xuống một loại nước đen ngòm như mực. Tuy Trịnh Tú Nghiên khinh công tuyệt hảo, nhanh chóng tránh ra khỏi chỗ đó nhưng cánh tay Quyền Du Lợi vẫn bị dính một chút nước bẩn.

Phải đến hơn mười hộ vệ đứng phía sau lưng họ cũng bị dính đống nước bẩn này, không kiềm chế được, mở miệng buông lời chửi thề, nguyền rủa. Dù có lau kiểu gì thì họ cũng chẳng thể lau sạch được màu đen như mực của đống nước bẩn này.

Mấy hộ vệ không bị dính phải số nước bẩn đang định xông lên giúp đỡ thì đại phu nhân hét lớn:

“Đừng chạm vào nước đó! Có độc”.

Sắc mặt của bà lúc này càng thêm nhợt nhạt.

Đó không phải là nước tử thi bình thường mà là một loại độc có cái tên rất đáng sợ:

Thánh Vực Thi Du.

Thứ nước này khi được rưới lên xác người chết sẽ từ từ ngấm qua lục phủ ngũ tạng của họ, nhiễm thêm khí độc của thi thể, cho nên, độc tính của nó vô cùng đáng sợ.

Sắc mặt Quyền Du Lợi ngay tức khắc trở nên trắng bệch, cô run run định đưa tay xắn ống tay áo lên, đã mấy lần ngón tay chạm vào tay áo rồi lại rụt lại. Cô kinh hoàng, hoảng hốt vô cùng vì cánh tay lúc này đã bắt đầu truyền lên cảm giác đau như dao cắt vậy.

Những hộ vệ bị nước đen bắn vào người trên mặt bắt đầu hiện lên những mảng màu lam kì quái. Bọn họ bị dính nhiều thứ độc này hơn Quyền Du Lợi nên đương nhiên độc tính cũng phát tác nhanh hơn.

“Nhắm mắt lại!”.

Bàn tay lạnh giá của Trịnh Tú Nghiên che lên đôi mắt của Quyền Du Lợi.

“Không được nhìn!”.

Nàng nhanh chóng kéo chiếc túi nho nhỏ đang đeo trên cổ mình xuống, lấy viên linh đan trong đó ra rồi lập tức nhét vào miệng Quyền Du Lợi.

Cảm giác man mát nhanh chóng lan tỏa trong miệng của Quyền Du Lợi. Viên linh đan này mang theo mùi hương nhè nhẹ, thoang thoảng, từ từ thẩm thấu vào cổ họng cô.

Đây chính là viên thần đan nổi tiếng giang hồ, có thể giải được hàng trăm loại độc mà dù có bỏ ra ngàn vàng cũng khó mà đạt được. Chỉ còn đúng một viên duy nhất đấy thôi, bởi vì người điều chế ra nó đã thoái ẩn giang hồ, cho nên, nó cực kì quý giá, thậm chí trước kia, có nhiều người vì muốn giành được nó mà đã đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Tiếng hét thê lương không ngừng vang lên trong phòng, Quyền Du Lợi đã bị Trịnh Tú Nghiên dùng tay che kín mắt lại nhưng trong lòng không khỏi khủng hoảng đến cực độ.

Nỗi đau đớn trên cánh tay càng lúc càng tăng thêm, bản thân cô cũng chẳng dám mở mắt ra nhìn.

Không đến một tuần trà, tiếng kêu thét dần dần yếu hẳn đi.

Trịnh Tú Nghiên từ từ hạ tay xuống, tuy trên mặt vẫn không có chút biểu cảm nào nhưng trong đáy mắt lại phảng phất nỗi bi thương. Từ trước đến nay, nàng vốn là người hướng nội nên tất cả mọi cảm xúc đều dồn nén ở trong lòng.

Trong phòng bếp, đại phu nhân mắt đẫm lệ nhòa, tay cầm chặt thanh kiếm Thanh Phong, nghiến răng chặn những người hộ vệ còn lại khuôn mặt cũng đang đầm đìa nước mắt, không cho họ xông tới.

Các hộ vệ bị trúng độc nằm trên mặt đất, trên mặt họ đã hoàn toàn không còn nhìn rõ ngũ quan, lớp da bên ngoài bị gãi tới mức bật máu, số da bị cào ra từng lớp từng mảng vẫn lủng lẳng treo trên đó, trông vô cùng đáng sợ.

Một khi độc tính của Thánh Vực Thi Du đã phát tác thì người bị trúng độc sẽ đau ngứa không chịu nổi, không thể phân biệt được là đang đau hay là đang ngứa nữa. Cho dù đích thân mình dùng tay gãi thế nào thì cũng chẳng thể giảm được cảm giác đau đớn. Sự ngứa ngáy, đau đớn phát ra từ tận trong xương cốt này khiến cho người ta trước kia chết phải chịu sự giày vò khốn khổ, sống không bằng chết.

Chính nhờ viên đan nho nhỏ kia mà chất độc trên người Quyền Du Lợi đã dồn vào cánh tay, thu gọn lại thành một vết giống như cái bớt màu đen, hình dạng vô cùng gớm ghiếc. Vết tích to như bàn tay lưu lại trên cánh tay của Quyền Du Lợi, đối lập với làn da mềm mại của cô, nên càng trở nên kinh hồn, khủng khiếp

“Liệu ta có chết không?”.

Nước mắt lưng tròng, trên đường quay về sảnh Tụ Hiền, Quyền Du Lợi liên tục kéo tay áo của Trịnh Tú Nghiên, không ngừng hỏi.

Không còn chút nhẫn nại nào, Trịnh Tú Nghiên quay chuôi kiếm Linh Lan lại, gạt phăng bàn tay đang nắm khư khư tay áo của mình ra rồi lãnh đạm trả lời:

“Tạm thời là không, tính mạng có thể đảm bảo trong một năm.”

Chỉ có một năm?

Đôi mắt lập tức tối sầm lại, bỗng nhiên Quyền Du Lợi chẳng còn bất cứ sức lực nào để nói chuyện nữa, ngay cả sức lực để bước đi cũng không có.

Không khí bỗng im lặng như tờ. Tiếng ồn ào lôi thôi đột nhiên biến mất.

==

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #yulsic