Thời 29

Thời 29

“Quyền Du Lợi, đợi qua lễ mừng thọ của Quyền lão gia, ta sẽ dắt ngươi đi cầu xin tiểu cô cô.”

Trong bóng đêm, Hoàng Mỹ Anh trán đẫm mồ hôi, bỏ bàn tay đang đặt trên lưng Quyền Du Lợi xuống. Chất kịch độc mà “hắn” đang mang trong người không phải loại thông thường nên dù nàng đã truyền công lực cho “hắn” nhưng vẫn chẳng thể khắc chế được nó. Người trúng độc vẫn phải nhẫn nại chịu đựng, ngày ngày chống chọi với nó mà thôi.

Khuôn mặt cũng đầm đìa mồ hôi, trắng bệch, tái nhợt, Quyền Du Lợi gượng cười.

“Ta không cần xin cô ta, dù có chết cũng quyết không cầu xin cô ta.”

Hoàng Bảo Lâm đã từng gặp riêng Du Lợi và nói rằng thực ra, loại kịch độc này vô phương cứu chữa, dù cố gắng đến mức nào thì “hắn” cũng chỉ có thể sống thêm được ba tháng nữa, trừ phi tìm được thuốc dẫn cho nó. Tuy nhiên, chuyện này nói thì dễ, chứ làm thì khó vô cùng. Đừng nói đến thuốc dẫn ở đâu, ngay cả thuốc dẫn là gì, bản thân Hoàng Bảo Lâm cũng chẳng biết. Cho nên, Quyền Du Lợi chẳng còn bất cứ hi vọng nào cả.

Người đời thường nói: hi vọng càng nhiều thì thất vọng lại càng lắm, bởi vậy, tốt nhất là hãy vui vẻ, lạc quan mà sống nốt những ngày còn lại.

“Du Lợi, ngươi nghe ta nói đây, dù phải đi đến cùng trời cuối đất, ta nhất định sẽ tìm được thuốc giải cho ngươi, nhất định sẽ trị khỏi bệnh cho ngươi!”

Quyền Du Lợi mỉm cười, vỗ vỗ lên vai nàng rồi nói:

“Có một người bạn như nàng, ta còn cầu mong gì nữa?”

Dưới ánh trăng sáng trong, hai người nhìn nhau và mỉm cười, trong lòng đều cảm thấy ấm áp, hạnh phúc vô cùng.

Thực ra, bên cạnh tình yêu, trên thế gi­an vẫn còn tồn tại một kiểu tình bạn như vậy, chưa thể hoặc không thể trở thành người yêu nhưng lại vượt qua giới hạn của một người bạn thân. Ai nói loại tình cảm thứ tư này không hay cơ chứ?

--

 “Cha à, chốc nữa cha ngồi trên bục, con với các anh trai khác sẽ lần lượt dập đầu bái lạy cha nhé!”

Hả?

Quyền lão gia ngẩng đầu lên, nhìn cái bục cao trang trí đầy vàng, sáng lấp lánh, mặt nhăn nhó.

“Liệu có thể không dập đầu bái lạy được không? Từng đứa từng đứa dập đầu một, cha e rằng sẽ dập đến tận xế chiều mất.”

“Làm sao có thể thế được? Đây là tấm lòng hiếu thảo của con cái trong nhà mà!”.

Quyền Du Lợi trợn trừng mắt.

Tất cả các anh trai đứng đầy một nhà đồng loạt gật đầu tán đồng, từ xa nhìn vào thì thấy mấy chục cái đầu cứ dập dà dập dình, trông vô cùng tráng lệ.

“Nếu không thì thế này đi, tiểu bảo bối Du Lợi, bốn mươi chín anh trai của con cùng nhau dập một lần, một mình con dập một lần. Như thế, chẳng những tiết kiệm được thời gi­an mà vẫn thể hiện được tấm lòng hiếu thảo của các con.”

Quyền Du Lợi đảo con ngươi, suy ngẫm một hồi rồi bật cười.

“Cũng được, đã rất lâu rồi, con gái chưa hành đại lễ tử tế với cha.”

Nghe thấy cô nói vậy, Quyền lão gia lập tức nước mắt long lanh, liên miệng khen:

“Ngoan quá, ngoan quá!”

Âm nhạc nổi lên, dàn hợp xướng là các dì các mẹ, người kéo đàn nhị là mẹ thứ chín, người luôn luôn đánh điệu nhạc lên rất cao, rất cao, thỉnh thoảng còn nghe thấy cả tiếng tiêu của mẹ thứ mười hai. Mỗi lần xảy ra sai sót gì đó, tất cả mọi người đều đồng loạt dừng lại, mặt mũi hầm hầm, lườm nguýt nhau một hồi lâu rồi mới tiếp tục hợp tấu bản nhạc vui vẻ, chấp nhặt, tạm bợ.

Bốn mươi chín người anh trai của Quyền Du Lợi cùng nhau dập đầu chúc thọ Quyền lão gia, khiến ông vui vẻ, mừng rỡ, cười đến mức tít cả mắt lại.

“Ngoan quá, tất cả đều rất ngoan!”

Sau đó, người hầu, nô bộc trong phủ đều lên biểu diễn tài nghệ, tung hứng, nhào lộn… càng khiến cho Quyền lão gia cười ngoác miệng đến tận mang tai.

Người cuối cùng lên chúc thọ chính là Quyền Du Lợi, trên tay cô cầm một trái đào thọ cực lớn, nghiêm túc đứng ở chính giữa khuôn viên, quỳ xuống trước bục cao.

“Con gái chúc cha vạn thọ vô cương, phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn!”.

Đôi mắt long lanh, miệng cười rạng rỡ, cô lễ phép quỳ xuống bài lạy.

“Đợi đã!”

Đột nhiên, một người vận đồ đen từ ngoài bay vào, vạt áo bay trong gió, khiến nàng trông chẳng khác nào một bông hoa sen nở rộ. Nàng đặt chân trên nóc nhà rồi nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Quyền Du Lợi.

Quyền Du Lợi há hốc miệng vì kinh ngạc.

“Tú Nghiên, tại sao lại là nàng?”

Trịnh Tú Nghiên vẻ mặt mệt mỏi, y phục vương đầy bụi đường, trên mái tóc cài chiếc trâm bạch ngọc, sau lưng đeo ba thanh kiếm, hai xanh một vàng, sáng chói, lấp lánh dưới ánh trăng.

“Đúng vậy, chính là ta!”.

Nàng đưa đôi mắt đen huyền, sâu thẳm nhìn sang Quyền Du Lợi, trong ánh mắt hiện rõ sự phẫn nộ, sắc mặt lạnh lùng hơn thường ngày gấp trăm lần.

“Bái lạy chúc thọ trước đã!”.

Nàng nắm lấy tay của Quyền Du Lợi rồi bái lạy Quyền lão gia. Quyền Du Lợi ngây thần người, dập đầu mấy cái cùng nàng.

“Hả? Cô ta là ai thế?”.

Quyền lão gia hoang mang quay sang nhìn Hoàng Mỹ Anh.

“Nàng ấy mới thực sự là người mà Quyền Du Lợi yêu”.

Hoàng Mỹ Anh đau khổ mỉm cười, phe phẩy chiếc quạt trong tay, chậm rãi bổ sung thêm:

“Mọi người gọi nàng ấy là Trịnh Tú Nghiên, tất cả các nam nhân, nữ nhân trong thiên hạ đều ngưỡng mộ, yêu quý nàng ấy. Quyền lão gia, bá bá nên biết rằng nàng ấy hiện là tiểu trang chủ của Ngự Kiếm sơn trang. Điều quan trọng nhất là trên gi­ang hồ, Ngự Kiếm sơn trang có địa vị rất cao, dù là hành tẩu gi­ang hồ hay mua bán, trao đổi thì việc kết gi­ao với Ngự Kiếm sơn trang đều sẽ rất có lợi. Vậy nên, cả bá bá lẫn Du Lợi “ca ca” hãy cố gắng nắm giữ lấy nàng ấy đây!”

Càng nghe, Quyền lão gia trong lòng lại càng hân hoan, phấn khởi vô cùng. Chuyện khiến ông ngày đêm phiền não, lo lắng chính là việc hôn sự của cô con gái rượu, đặc biệt là sau vụ hủy hôn, trong lòng ông vẫn luôn thấp thỏm, bất an. Bây giờ, tận mắt nhìn thấy ý trung nhân của Tiểu Du Lợi vừa trẻ tuổi, vừa xinh đẹp, lại tài giỏi, con nhà gia thế, bảo ông làm sao mà không vui được chứ?

“Con dâuthảo…con dâuthảo, mau đứng dậy đi!”.

Trịnh Tú Nghiên vừa đứng dậy, ông liền nhảy ngay ra khỏi ghế, tay chân linh hoạt chạy lại gần, ôm chầm lấy Trịnh Tú Nghiên.

Trịnh Tú Nghiên bị Quyền lão gia ôm ghì đến mức đau điếng người, khóe miệng không ngừng co giật, liếc mắt sang nhìn Quyền Du Lợi, cuối cùng nàng đã hiểu “hắn” học được chiêu ôm chầm lấy người khác này từ ai.

“Con dâuthảo, con vất vả đường xa tới đây là để mừng thọ ta đúng không?”.

Quyền lão buông tay khỏi người Trịnh Tú Nghiên, cảm động nắm lấy tay của Trịnh Tú Nghiên, nhiệt tình gặng hỏi.

“Không phải!”. Trịnh Tú Nghiên lạnh lùng trả lời, thẳng thắng đến mức đáng sợ.

“Cháu vì đuổi theo ngườiấy mà tới đây”.

Nàng kéo lấy tay Quyền Du Lợi khi “hắn” đang định lén lút chuồn đi rồi ôm lấy “hắn”.

“Hả? Du Lợi, tại sao lúc nào con cũng thích đào hôn thế?”.

Quyền lão gia lập tức quay sang nhìn Quyền Du Lợi, vẻ mặt xót xa, không ngừng đưa tay lên vỗ ngực.

“Tiểu bảo bối Du Lợi của cha, lẽ nào con có chứng thích đào hôn? Trước đó đã chạy trốn một lần rồi, bây giờ lại muốn chạy tiếp lần hai sao?”

Quyền Du Lợi há hốc miệng, quay sang nhìn khuôn mặt phừng phừng nộ khí của Trịnh Tú Nghiên, toàn thân run rẩy.

“Du Lợi dám sao? Cháu nhất định sẽ không để “hắn” chạy thoát!”.

Trịnh Tú Nghiên lạnh lùng trả lời.

Rồi nàng rút kiếm Thư Thanh ở phía sau lưng ra, đưa đến trước mặt Quyền Du Lợi, lạnh lùng nói:

“Nếu ngươi còn dám trả lại cho ta, ta nhất định sẽ ném nó xuống dưới Hoàng Sơn.”

Quyền Du Lợi cười trong nước mắt, vòng tay ôm chặt lấy người nàng.

“Du Lợi, sau này, con không được ngang ngạnh như thế nữa nhé! Tiểu bảo bối à, người tốt khó kiếm lắm”. Quyền lão gia dịu dàng căn dặn.

Cau mày ra vẻ khó chịu, Trịnh Tú Nghiên cố gắng phớt lờ ánh mắt của tất cả mọi người đang đổ dồn về phía mình.

“Mọi người nhìn xem, cô ấy xinh đẹp chưa kìa, trông vô cùng xứng đôi vừa lứa với Du Lợi nhà chúng ta.”

“Đúng vậy, đúng vậy, nhìn đôi mắt của cô ta đi, đen huyền mà sáng chói, chẳng khác nào viên đá quý màu đen thượng hạng.”

“Không phải, không phải, đẹp nhất là đôi môi của nàng đấy, đôi môi ấy mới quyến rũ làm sao, mỏng mảnh, hồng thắm.”

.

.

.

Bị mọi người vây chặt xung quanh, Trịnh Tú Nghiên và Quyền Du Lợi chẳng khác nào hai con vật quý hiếm.

Trịnh Tú Nghiên nhẫn nhịn hết cỡ, sau cùng vẫn chẳng thể nào nhịn nỗi, bèn ôm chặt lấy Quyền Du Lợi rồi vận khí nhún chân, bay vụt ra bên ngoài.

“Đúng là một nữ nhân chẳng có chút nhẫn nại gì cả.”

Hoàng Mỹ Anh mỉm cười, gập chiếc quạt trên tay lại, quay người chậm rãi bước đi, nhìn thấy Quyền lão gia đang vui vẻ ra mặt, nàng liền nói:

“Quyền bá bá, đã đến lúc cháu phải quay về rồi.”

“Hả? Cháu không đợi đến lúc bữa tiệc mừng thọ kết thúc sao?”

Quyền lão gia cảm thấy vô cùng áy náy, đưa tay níu lấy Hoàng tiểu thư.

Khóe miệng Hoàng Mỹ Anh nhếch lên, nở nụ cười hiền hóa, ấm áp như mùa xuân, nho nhã cất lời nói:

“Lẽ nào bá bá nhẫn tâm bắt cháu ở lại đây, tận mắt chứng kiến người mình yêu thân mật, ngọt ngào với người con gái khác sao?”

Tuy rằng đang cười nhưng ánh mắt Mỹ Anh hiện rõ sự đau khổ, xót xa vô ngần.

Quyền lão gia đuối lý, liền xua tay nói tiếp:

“Ta thực sự coi cháu như con cái trong nhà, cháu xem, Tiểu Du Lợi đã có bốn mươi chín người anh trai rồi, nếu cháu có thể làm người chị thứ năm mươi của nó thì tốt quá.”

Vừa nói, ông vừa liếc nhìn nét mặt của Hoàng Mỹ Anh.

Không ngờ Hoàng Mỹ Anh lại tỏ ra rất vui mừng:

“Như vậy cũng hay!”.

Nàng chống chiếc quạt xuống dưới cằm mình, cười tít mắt nói:

“Làm chị vợ của người đó …Ừm … Thú vị đấy! Được ạ, cháu sẽ làm chị gái nuôi của Tiểu Du Lợi.”

==

Trên núi Quan Âm, từng đợt gió lạnh đầu đông không ngừng thổi tới, mặt trời dần lặn về phía Tây, làm cho khung cảnh càng thêm ảm đạm, thê lương.

Quyền Du Lợi rụt cổ lại, đưa tay vào sâu trong ống tay áo.

“Ngươi lạnh à?”.

Sau một hồi tĩnh lặng, người lên tiếng trước tiên là Trịnh Tú Nghiên. Nàng nắm lấy bàn tay lạnh giá của Quyền Du Lợi, không ngừng chà xát làm bàn tay của “hắn” ấm dần lên.

“Thân nhiệt của ngươi càng ngày càng thấp đi”. Ánh mắt ưu tư, nàng khẽ nói.

Chiếc bình gốm màu trắng đựng đơn dược nàng vẫn để trong người, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng, nàng vẫn chẳng lấy ra.

Nếu Du Lợi đã không thích thì tại sao nàng lại phải ép “hắn” làm gì?

Quyền Du Lợi rút tay lại, mỉm cười nói:

“Mùa đông đến rồi, tay chân đương nhiên sẽ lạnh hơn so với mọi khi.”

Trịnh Tú Nghiên cúi đầu xuống, nhìn Quyền Du Lợi chằm chằm rồi lại nắm lấy bàn tay của “hắn”, nhẹ nhàng vén ống tay áo của “hắn” lên. Vệt đen đã dài hơn trước rất nhiều, dần tiến tới bờ vai.

Không còn nhiều thời gi­an nữa…

Nàng im lặng không nói gì, cúi đầu xuống thấp hơn nữa, dùng đôi môi ấm áp của mình hôn lên vệt đen trên tay “hắn”, từng chút từng chút một.

“Tú Nghiên…”.

Quyền Du Lợi thẹn thùng, khuôn mặt đỏ bừng. Lần đầu tiên Tú Nghiên dịu dàng với “hắn” như vậy.

“Chúng ta thành hôn đi!”

Hả?

Quyền Du Lợi ngẩng đầu nhìn nàng.

“Hả? Nàng vừa nói cái gì?”

Dưới ánh tà dương, đôi mắt sâu thẳm của Tú Nghiên sáng lấp lánh như sao trời.

Bỗng nhiên, khóe miệng nàng nhếch lên, mỉm cười tươi tắn, giọng nói dịu dàng, ấm áp:

“Du Lợi, chúng ta thành hôn nhé!”

Nụ cười ấy chẳng khác nào một cơn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, khiến cỏ cây hoa lá bật mầm sinh sôi.

Quyền Du Lợi lập tức đắm chìm trong nụ cười đó, ngây ngô gật đầu đồng ý:

“Được”.

Đến khi định thần lại, Du Lợi mới nhớ ra lúc nãy, mình vừa đồng ý chuyện gì, ngay tức khắc lắc đầu quầy quậy.

“Tú Nghiên, ta…”

Đôi mắt Trịnh Tú Nghiên lạnh giá như băng, vừa lướt qua đã khiến Du Lợi cứng đờ ngay tại chỗ.

“Ngươi nói thử một câu “không” xem!”

Quyền Du Lợi lập tức nuốt hết những lời định nói vào bụng.

“Mấy ngày nay, ta đã suy nghĩ rất nhiều”.

Trịnh Tú Nghiên thở dài rồi nói tiếp:

“Trước đây, ta cứ nghĩ chỉ cần ta hi sinh là ngươi sẽ được cứu mà hoàn toàn quên mất cảm nhận của ngươi. Nhiều khi đau ngắn không bằng khổ dài…”.

Nàng mỉm cười, dịu dàng nói.

“Ta thà ở bên Du Lợi, cùng chịu đau đớn, khổ sở với Du Lợi còn hơn là phải tìm cách lấy lòng người khác.”

Tú Nghiên ngừng lại giây lát, vẻ mặt thẹn thùng, sau đó dõng dạc khẳng định:

“Bởi vì từ lâu, ta đã coi ngươi là chủ nhân của Linh Tê bảo kiếm rồi.”

Quyền Du Lợi run rẩy nhìn nàng, nước mắt long lanh, bi ai nấc nghẹn:

“Nhưng mà… Tú Nghiên… ta không còn nhiều thời gi­an nữa.”

Câu nói này Du Lợi đã nén trong lòng bao lâu nay, mỗi khi nhìn thấy Tú Nghiên, “hắn” lại chẳng thể nào nhẫn tâm nói ra được, hết lần này đến lần khác tránh nhắc đến vấn đề đó. Nhưng bây giờ, khi đã có dũng khí nói ra câu này, vết thương trong lòng còn đang chảy máu của “hắn” lại như bị muối xát vào, đau đớn đến mức chết đi sống lại.

“Không sao, thời gi­an của Du Lợi cũng chính là thời gi­an của ta”.

Tú Nghiên lại mỉm cười, dịu dàng thấm đậm tình cảm yêu thương trân trọng. Nụ cười trên môi không ngừng lại được, cứ thể bù cho tất cả những ngày tháng trước kia vậy.

“Không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.”

“Còn lâu mới thế!”.

Quyền Du Lợi nhổ nước miếng, giậm giậm chân, nghiêm túc nói:

“Điều lành chẳng linh, không khéo linh toàn điều xấu. Nàng nói như vậy, thiên thần thổ địa mà nghe được thì không tốt đâu. Nhổ một bãi nước miếng là sẽ không ứng nghiệm nữa.”

Trịnh Tú Nghiên quay sang nhìn Du Lợi, than ngắn thở dài:

“Ta đã nghĩ thông rồi, còn ngươi thì sao, vẫn cứ tiếp tục từ chối ư?”

Quyền Du Lợi nhanh chóng ngây thần người, im bặt không nói gì, ngồi sụp xuống, ôm đầu than khóc:

“Tú Nghiên, ta không muốn ích kỉ như vậy.”

“Vậy thì cứ ích kỉ một lần đi, Du Lợi, hãy vì ta mà ích kỉ một lần, chỉ một lần thôi!”.

Trịnh Tú Nghiên cũng ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt Du Lợi, nói tiếp:

“Ta sẽ không bỏ ngươi lại một mình đâu.”

 

Ta sẽ không bỏ ngươi lại một mình đâu…

 

--

Nhiều năm trước đây, đã từng có một người con gái nói như thế với “hắn” dưới bầu trời đầy sao, giọng nói vô cùng kiên định, vẻ mặt cực kì đáng tin. Cảm giác an toàn mãnh liệt ấy bao bọc lấy toàn thân “hắn”, giống hệt như lúc này, nước mắt từ từ tuôn ra khỏi mí mắt Quyền Du Lợi, thuận theo gò má chảy xuống liên tục.

“Ta thực sự vô cùng may mắn, vào những lúc nguy nan khốn đốn, luôn luôn có người bên cạnh ta, chăm sóc, bảo vệ ta”.

Quyền Du Lợi ôm lấy cánh tay, cười trong nước mắt.

Trịnh Tú Nghiên đưa tay vuốt mái tóc của Du Lợi, đột nhiên nở một nụ cười gi­an tà:

“Sự thực không hoàn mĩ như vậy đâu. Thực ra thì lúc đó, ta không hề muốn ở lại cùng ngươi.”

“Cái gì cơ?”. Quyền Du Lợi trợn tròn mắt hỏi.

“Năm đó, bọn người xấu bắt cóc ngươiấy…”.

Trịnh Tú Nghiên nhìn vầng dương chốn xa xăm, mỉm cười tinh quái rồi nói:

“Ta đã từng nghĩ tới việc một mình trốn đi trước, có điều, ngươi đã lấy mất cái dây buộc quần ta, còn bôi đầy bùn đất lên quần áo của ta, vậy nên, ta chẳng thể nào trốn đi trước được.”

Hả?

Quyền Du Lợi chớp chớp mắt, nhớ lại hình ảnh tiểu cô nương áo trắng, có chứng sợ bẩn quá đáng rồi đem ra so sánh với Trịnh Tú Nghiên đang ngồi trước mặt minh.

“Cô bé trai năm đó chính là nàng sao?”

Trịnh Tú Nghiên thở dài một tiếng rồi gật đầu.

“Vốn dĩ ta không định nói ra chuyện này, bởi vì từ bé đến lớn, chưa một ai dám uy hiếp ta giống như Du Lợi ngươi cả.”

Ta đã từng uy hiếp nàng sao?

Quyền Du Lợi xoa đầu gãi tai, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Ta đã từng uy hiếp nàng à?”

“Du Lợi ngươi đã ba lần cướp mất đồ ăn của ta. Trong đó có hạ thuốc mê nên ngươi đã hôn mê mấy hôm liền”.

Càng nghĩ, nàng lại càng cảm thấy buồn cười.

“Ta bị bọn chúng phục thuốc Nhuyễn Cốt Tán nên mất hết cả sức lực, ngươi lại nhân thế mà lấy mất cái dây buộc quần của ta, ép ta phải ở lại cùng ngươi cho tới khi có người đến giải cứu.”

Hả?

Quyền Du Lợi trợn tròn mắt, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

“Không phải nàng … nàng đã nói là sẽ không bỏ ta lại một mình ư? Nàng còn bảo nếu chỉ có một người trong hai chúng ta có thể đi ra thì cũng là ta đi ra trước. Câu này không phải nàng nói hay sao?”

Đôi mắt Trịnh Tú Nghiên sáng rực lên, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Nhớ lại dáng vẻ đáng thương, tội nghiệp, không ngừng níu lấy tay áo nàng của Quyền Du Lợi lúc đó, nàng chẳng nhẫn nhịn được, bèn nảy ra ý định trêu chọc “hắn”.

Nàng liền ra vẻ u sầu, chán nản thở dài một tiếng.

“Đúng vậy, câu đó là do ta nói, nhưng chính ngươi đã uy hiếp ta, ép ta phải nói như vậy.”

Quyền Du Lợi đưa tay chỉ vào mũi mình, trố mắt ra nhìn nàng.

“Ngươi nói, nếu ta không chịu lập lời thề thì ngươi sẽ bôi bẩn y phục của ta, lột quần ta xuống…”.

Tú Nghiên mỉm cười khoái trá, chăm chăm nhìn Quyền Du Lợi đang hai mắt trợn trừng.

Hồi ức tốt đẹp bao năm nay không ngờ lại là lầm tưởng, hình tượng nàng nữ hiệp anh hùng lừng lững trong đầu Du Lợi đã sụp đổ hoàn toàn.

Quyền Du Lợi bĩu môi nói.

“Không nói chuyện này nữa, ta hỏi nàng, nàng đã nhận ra ta là đứa trẻ năm xưa từ lúc nào hả?”

Trịnh Tú Nghiên cầm lấy miếng huyết ngọc to bằng nửa bàn tay đang treo trên cổ Du Lợi rồi nói:

“Ngay từ đầu, ta đã biết đó là ngươi.”

“Nàng…”.

Quyền Du Lợi nghẹn ngào, chẳng nói được gì nữa.

Một lúc lâu sau, cô nhìn thẳng vào mắt Tú Nghiên, phẫn nộ quát lớn.

“Thế mà nàng còn đá bay ta ra chỗ khác hết lần này đến lần khác là sao hả?”

Trịnh Tú Nghiên mỉm cười, lãnh đạm cất tiếng:

“Ta tưởng ngươi rất thích kiểu đó. Nhưng …”.

Nàng nhoẻn miệng cười.

“Nếu không phải là ngươi, ngươi cho rằng người bình thường có thể tiếp cận ta dễ dàng vậy sao?”

Phải chăng nàng ấy muốn ám chỉ rằng ngay từ đầu, nàng ấy đã có cảm giác khác lạ với mình?

Quyền Du Lợi phút chốc cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

“Tú Nghiên, ta yêu nàng!”.

Du Lợi cười tít mắt, xông tới ôm chầm lấy Trịnh Tú Nghiên.

Chẳng may đôi môi đập mạnh và môinàng, máu tươi bật chảy ra ngoài, rơi lên miếng huyết ngọc.

Bề mặt miếng huyết ngọc nhanh chóng có sự thay đổi.

Chất kịch độc màu đen trong máu của Du Lợi nhanh chóng ngấm vào miếng ngọc, trở thành vết đen trên đó, ở bề mặt miếng ngọc chỉ còn lại đúng giọt máu tươi thắm, đỏ rực.

“Tú Nghiên, có thay đổi này!”.

Quyền Du Lợi vội vã vỗ vai Trịnh Tú Nghiên, vô cùng hân hoan, mừng rỡ.

Lẽ nào thuốc dẫn giải độc chính là miếng huyết ngọc cổ xưa này?

Trịnh Tú Nghiên lập tức đỡ lấy Du Lợi, vận công bay xuống dưới núi Quan Âm.

“Chúng ta mau đi gặp Hoàng Bảo Lâm để cô ấy giải độc cho ngươi!”

Nụ cười nhanh chóng biến mất trên khuôn mặt của Quyền Du Lợi, “hắn” lạnh lùng nói:

“Ta không muốn nàng phải cầu cạnh cô ta.”

Trịnh Tú Nghiên nghiến răng, hạ quyết tâm, bỏ ngoài tai lời Du Lợi nói, tiếp tục dùng khinh công bay về.

Hai người không nói thêm với nhau bất cứ câu nào cho tới khi về đến Quyền phủ.

Trước cửa lớn nhà họ Quyền, có một người mặc y phục trắng như tuyết, nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên kề bênQuyền Du Lợi thần tốc bay tới liền tỏ ra vô cùng bất mãn.

“Thật là quê mùa, chẳng có chút lãng mạn nào cả!”

Quyền Du Lợi lập tức nhe nanh giương vuốt, chuẩn bị xông ra quyết đấu. Nhưng “hắn” chưa kịp xông ra thì đã bị Trịnh Tú Nghiên ôm chặt trong lòng, mấy lần liền như thế, cuối cùng đành phóng ánh mắt dữ tợn, hung hăng về phía Hoàng Bảo Lâm , gầm gừ giống y như con mèo đang nổi giận.

“Trịnh Tú Nghiên, ta muốn chia tay tỷ.”

Hả? Lúc này đang xảy ra chuyện gì đây?

Quyền Du Lợi nhảy ra khỏi vòng tay của Trịnh Tú Nghiên, bất giác nhìn thấy Thôi Tú Anh đang tựa lưng sau con sư tử đá trước cửa, mặc y phục màu đỏ, mặt mày buồn bã, sầu muộn.

“Ta vừa tìm được một đối tượng mới, người ấy lý tưởng hơn tỷ nhiều. Tỷ chẳng biết thế nào là lãng mạn, tình tứ gì cả, không biết ngâm thơ cũng chẳng chịu hái hoa tặng ta, khiến ta vô cùng chán nản, vậy nên, chúng ta chia tay thôi”.

Cô hùng hồn tuyên bố, khiến Quyền Du Lợi đen sầm mặt lại.

Trịnh Tú Nghiên nắm chặt lấy bàn tay Quyền Du Lợi, lạnh lùng nói:

“Được thôi, có điều, vì cô đòi chia tay trước nên phải chấp nhận một yêu cầu của ta. Ta muốn cô giải trừ tận gốc tất cả độc tố trong người Quyền Du Lợi, bởi vì chúng ta đã tìm được thuốc dẫn.”

Hoàng Bảo Lâm nghiêng đầu, trầm tư suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng trả lời:

“Được, nhưng ta chỉ có một tháng thôi đấy, tháng sau, ta còn phải cùng Tú Anh lên đường tới Mẫn Nam nhập hàng.”

Cô vừa nói vừa dùng ánh mắt mà mình tự cho là quyến rũ, mê hồn nhất nhìn về phía Thôi Tú Anh, nhấc cành mai trong tay mình lên, vui sướng nói:

“Ta rất thích cách tỷ ví von ta với nhành mai này, đúng là vô cùng giống.”

Phụt!

Suýt chút nữa Thôi Tú Anh phụt ngụm nước trong miệng lên con sư tử đá, đúng là trời cao giáng họa. Nhìn xem, đây là số phận của người không chịu tin vào cấm kị trên lịch, tự ý xuất phủ linh tinh!

Nhưng tự ý xuất phủ không phải là điều quan trọng, quan trọng là tại sao nàng lại cầm nhánh mai, ngước nhìn ánh trăng và ngâm thơ chứ?

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Tú Anh cảm thấy cực kì đau khổ trước sự đa tài đa nghệ của bản thân.

“Tú Anh, ta sẽ ở bên tỷ cả đời!”.

Hoàng Bảo Lâm không ngừng nũng nịu, thẹn thùng nhấc càng mai lên, mỉm cười hạnh phúc.

Đừng vậy mà! Đừng làm thế!

Thôi Tú Anh đứng bên cạnh con sư tử đá, liên tục đập đầu vào tường, chỉ muốn chết quách đi cho xong, không ngờ đẹp gái, ưu tú cũng là một cái tội.

Ngay trong giây phút đó, Thôi Tú Anh tự kiểm điểm lại bản thân, sau cùng rút ra một bài học để đời, đó chính là:

“Điều sai lầm lớn nhất của chính mình là … không đủ thầm lặng!” !!

==

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #yulsic