Thời 23
Thời 23
Đại hội võ lâm diễn ra đến ngày thứ năm mà vẫn chưa có kết quả rõ ràng.
Trên đài đấu, phái Không Động đang quyết đấu cùng bang Phi Hổ, đấu suốt từ sáng sớm đến tận xế chiều.
“Ây da…”.
Diệt Điểu sư thái ngáp dài một cái, nước mắt long lanh nhìn lên đài, thấy hai vị trưởng môn vẫn không ngừng chạm binh khí vào nhau, bà liền phẫn nộ quát lớn:
“Cứ tiếp tục thế này thì cho dù đánh thêm năm ngày nữa cũng không có kết quả gì.”
Trên thực tế, hai phái này đã quyết đấu với nhau ngày từ ngày đầu tiên diễn ra đại hội võ lâm.
Ngày thứ nhất, trưởng môn nhân hai phái vừa mài đao vừa nhìn nhau chằm chằm và từ sáng đến xế chiều vẫn không ngừng chằm chằm nhìn nhau…
Ngày thứ hai, trưởng môn nhân hai phái rút đao ra, nâng lên, hạ xuống rồi lại hạ xuống, nâng lên từ đầu đến cuối buổi…
Ngày thứ ba, trưởng môn nhân hai phái rút đao ra, nâng cao, rồi nhổ một nhúm nước miếng dằn mặt đối phương, cứ thế luân phiên tiếp diễn đền khi kết thúc. Hậu quả là sau trận tỉ thí ngày hôm đó, cả hai người mồm miệng khô cong, toàn thân trên dưới ướt nhẹp nước miếng của đối thủ…
Ngày thứ tư, cuối cùng họ cũng động thêm một xíu tay chân, chịu khó vận công bay lượn làm tất cả anh hào tham dự đại hội võ lâm vui mừng khôn xiết. Tuy nhiên, họ cũng chỉ nhấc đao hướng về phía nhau. Nửa đầu trận đấu, trưởng môn nhân phái Không Động bay lượn quanh đài, đến nửa trận sau, trưởng môn nhân bang Phi Hổ quanh đài lượn bay.
Hôm nay đến ngày thứ năm, trưởng môn nhân hai phái đã chạm đao đánh nhau, từ đầu chí cuối chỉ là “chạm” mà thôi. Lòng nhẫn nại của tất cả anh hùng hào kiệt phía dưới cũng vì thế mà sắp cạn kiệt hết cả.
“Vậy thì chúng ta đấu lại từ đầu!”.
Vô Điểu đại sư bình thản, nho nhã đề nghị rồi nhắm mắt lại với khuôn mặt hạnh phúc mĩ mãn.
“Quả nhiên, hoa quả của nhà họ Thôi vẫn là tươi ngon, thơm ngát nhất…”
Càng về cuối, giọng ông càng nhỏ đi.
Hai tay đang chắp sau lưng bỗng nắm chặt lại, cong người, nhăn mặt, ông đột nhiên hét lớn: “Đừng ăn hoa quả nữa! Có độc…”
Vừa đưa mắt nhìn sang, thấy những người có mặt đa số đều đã bị ám toán, nằm la liệt trên mặt đất, Diệt Điểu sư thái quá đỗi kinh hãi, đưa tay cầm một miếng dưa lên, một mùi hương ngọt lịm, thơm mát thoang thoảng truyền tới, ngay lập tức tay chân bà mềm nhũn rồi cũng ngã xuống mặt đất.
“Trong quả không có độc, nhưng mùi hương thơm ở phía trên chính là thuốc mê”.
Dù đã ngã xuống nhưng giọng bà vẫn vô cùng tỉnh táo và tràn trề sinh lực, kèm theo thái độ đắc ý, khiến mọi người đều tức khắc quay lại nhìn.
Ở phía xa, một chiếc kiệu đang từ từ tiến tới. Toàn thân chiếc kiệu đều là màu đen, đỉnh kiệu vẽ hình một con ếch màu đỏ, con ngươi lồi to, miệng há hốc, để lộ ra những chiếc răng sắc nhọn, đáng sợ.
Có khoảng hai trăm người đi theo kiệu, tất cả đều mặc quần áo màu đen của dân tộc Miêu Cương, phần thắt lưng buộc một tấm vải ngũ sắc.
“Võ lâm trung nguyên vẫn vô vị, nhạt nhẽo như trước kia”.
Vừa nói, người trong kiệu vừa vén rèm nhìn ra. Người này cũng toàn thân vận y phục màu đen, tầm khoảng năm mươi tuổi, tóc trắng như tuyết, khuôn mặt phúc hậu, nhìn đám người đang nằm trên mặt đất bằng con mắt hiền hòa, bình thản nói:
“Xưa nay, đại hội võ lâm chỉ một ngày là quyết định thắng thua, các ngươi mất những năm ngày cho một cuộc tỉ thí. Mấy người trẻ tuổi như các ngươi đúng là nhạt nhẽo, chỉ thích chơi bời, có khi còn phải đấu thêm dăm bữa nửa tháng nữa mới xong. Cho dù lão phu có nhàn nhã đến đâu cũng không có nhiều thời gian phí phạm cùng các ngươi được nữa, chi bằng mời mọi người đến Bảo Thiềm Cung du ngoạn một chuyến.”
Mấy vị trưởng môn nhân cao tuổi nhìn người vừa nói ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Trưởng môn phái Võ Đang hãi hùng lên tiếng: “Ông chính là Trịnh Vân, Trịnh lão trang chủ của Ngự Kiếm sơn trang?”
Người ngồi kiệu bình thản gật đầu thừa nhận. “Đúng vậy, ngày xưa, ta là lão trang chủ của Ngự Kiếm sơn trang, còn bây giờ, ta đã trở thành lão cung chủ của Bảo Thiềm Cung.”
Diệt Điểu sư thái trời sinh bản tính đã ngang ngạnh, không còn tâm trạng nào hàn thuyên, liền hét lớn: “Trịnh lão trang chủ, ngươi hạ độc chúng ta là vì lẽ gì?”
“Thuốc giải sẽ nhanh chóng được mang tới thôi, có điều…”. Trịnh Vân mỉm cười rồi giơ tay lên ra hiệu, ngay tức khắc, một tên thuộc hạ mặc áo đen hai tay bê thuốc giải lên phía trước.
“Ta thấy năm nào các ngươi cũng tranh tới tranh lui để đoạt cái chức minh chủ võ lâm hữu danh vô thực đó, thật quá mệt mỏi, chi bằng hãy để lão phu chịu vất vả thay. Như vậy, toàn võ lâm đại đồng, các môn phái hợp nhất, có gì không ổn chứ?”
Nghe thế, tất cả mọi người đều tức giận. Diệt Điểu sư thái nhổ nước miếng lia lịa, tức giận hét: “Trịnh lão trang chủ, nằm mơ giữa ban ngày không tốt lắm đâu!”
Trịnh Vân không nói gì, chậm rãi cuộn tay áo lên, đeo găng tay vào, lấy một hộp nhỏ từ trong người ra rồi thận trọng mở nắp chiếc hộp.
“Ộp, ộp, ộp…”.
Một con ếch màu đỏ nhảy từ trong hộp ra, hàm răng sắc nhọn, đôi mắt xanh lục, to lồi không ngừng liếc nhìn xung quanh, trông vô cùng kì quái, đáng sợ.
“Tiểu bảo bối A Muỗi, không phải mày thích ăn máu tươi của các cao thủ võ lâm lắm hay sao?”. Trịnh Vân mỉm cười, thủ thỉ nói với con ếch, thái độ như thể đang đối đãi với đứa con mà mình yêu quý nhất.
“Hôm nay, ở đây có rất nhiều người, hai chúng ta cùng ăn thật no, có được hay không?”
Con ếch được gọi là A Muỗi đó lập tức tỏ ra vui mừng, kêu lên một tiếng, con ngươi màu xanh lục lại lồi ra ngoài hơn, liên tục quay trái quay phải. Mắt nó đảo đến ai, người bị liếc phải đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
“Nên bắt đầu từ đâu nhỉ?”.
Trịnh Vân cầm con ếch đỏ trong tay, ánh mắt lướt qua người Diệt Điểu sư thái, mỉm cười rồi nói: “Hay là bắt đầu từ chỗ sư thái đi!”
Khuôn mặt đã trắng bệch nhưng Diệt Điểu sư thái vẫn cứng đầu cứng cổ, ngang ngạnh nói:
“Có thủ đoạn gì thì cứ việc đem ra mà dùng, nếu bần ni chớp mắt một cái thì coi như không phải hảo hán.”
“Muội vốn dĩ đâu phải hảo hán, nói đến hảo hán thì hãy để cho lão nạp làm mới phải!”.
Vô Điểu đại sư lăn lộn mấy vòng, cố gắng vươn ra phía trước Diệt Điểu sư thái rồi nói:
“Ta đã thiếu nợ muội bao nhiêu năm nay, bây giờ cũng đã đến lúc phải đền bù rồi.”
“Lão cút đi!”.
Diệt Điểu sư thái không hề chấp nhận tấm chân tình của người xưa mà giận dữ hết lớn:
“Ta quyết không chịu cái ơn này của lão. Trịnh Vân, ngươi hãy ra tay đi!”
Vô Điểu đại sư không nói gì nữa, gắng sức che chắn cho Diệt Điểu sư thái ở phía sau lưng, nhìn Trịnh Vân với ánh mắt vô cùng kiên quyết.
Diệt Điểu sư thái vốn ôm mộng tưởng hi sinh vì nghĩa, cả giọng nói lẫn tư thế đều mang dáng dấp của người sắp sửa xả thân cho chính phái, ai ngờ lại bị Vô Điểu đại sư chắn trước mặt, sư thái thực chẳng thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa, ngẹn ngào nói trong phẫn nộ:
“Thời trẻ, tính lão hiếu thắng, mỗi lần luyện kiếm pháp đều phải trên ta một bậc, xếp hạng võ lâm cũng phải trên ta một thứ, ngay cả ngoại tình cũng nhanh chân hơn ta. Đến lúc chết mà lão cũng đòi chết trước ta, ta hận lão.”
Vô Điểu đại sư im lặng, không biết nói gì, vô cùng áy náy, cúi đầu thầm niệm:
“Thiện tai, thiện tai, a di đà Phật…”
Trịnh Vân mỉm cười rồi nói:
“Nếu chàng hữu tình, thiếp hữu ý như vậy, chi bằng bổn cung chủ sẽ làm một việc thiện, tiễn cả hai người sang Tây Thiên.”
Con ếch đỏ rực trên tay Trịnh Vân đưa mắt lia khắp nơi, tỏ vẻ không còn chút nhẫn nại nào.
“A Muỗi, ngươi đi đi!”.
Trịnh Vân vuốt ve con ếch đỏ rồi đưa tay ra, hướng về phía Diệt Điểu sư thái và Vô Điểu đại sư, hét lớn: “Xông tới đi!”
Nhận được mệnh lệnh, con ếch đỏ tỏ ra vô cùng phấn khích, giống như một mũi tên được kéo căng trên dây, bay tới chỗ mục tiêu bằng tốc độ ánh sáng. Diệt Điểu sư thái không thể quật cường thêm được nữa, bà nhắm tịt mắt lại, tay nắm chặt tay của Vô Điểu đại sư, đầu óc cảm thấy trống rỗng, chỉ còn biết chờ đợi giờ khắc cuối cùng đến…
Đột nhiên…
Một hòn đá to bằng bàn tay bay vèo vèo tới, đập “bộp” vào mình con ếch đỏ.
“Trúng phóc!”
Đúng là mèo mù vớ được cá rán, tuy sức ném không mạnh nhưng hòn đá trúng vào thân con ếch đỏ kia cũng đủ khiến nó hoa mày chóng mặt. Con ếch quái dị lập tức lăn từ trên đầu Vô Điểu đại sư xuống đất, nó chạm vào đâu thì chỗ đó liền đen ngòm lại.
“Trịnh lão trang chủ?”
Người vừa xuất hiện mặc y phục màu cam chói lọi, dây thắt lưng cũng cùng một màu, chiếc trâm ngọc cài một cách tùy tiện vào búi tóc, hai bên tai một ít tóc xõa xuống. Đôi mắt đen láy tỏ sáng tinh tương, khóe miệng người đó nhếch cười một bên tự đắc làm cho gương mặt vốn đã thanh tú càng thêm phần hấp dẫn, phong lưu.
Người đó không ai khác hơn ngoài Quyền Du Lợi.
“Ông chính là Trịnh lão trang chủ sao?”.
Du Lợi vừa hỏi vừa hớn ha hớn hở nhảy tới, tiện tay vơ luôn một trái lê núi trên bàn rồi tùy tiện cắn bừa một miếng. Vừa cắn lê, cô vừa đảo mắt đi khắp phía làm cho hình tượng khí khái khi nãy trong một phút tan biến triệt để.
“Ngươi chính là Quyền Du Lợi?”.
Trịnh Vân không những không nổi giận mà còn bật cười, tỏ vẻ như đã biết mọi chuyện từ lâu. Gương mặt của ông vô cùng hiền từ, chẳng khác nào bậc trưởng bối gặp được người hậu bối mà mình thương yêu nên cảm thấy vô cùng hân hoan, vui vẻ. Nhìn thấy Quyền Du Lợi vô tư ăn lê, ánh mắt ông hiện rõ vẻ hài lòng, mãn nguyện.
“Đúng vậy, đúng vậy!”.
Quyền Du Lợi cười tít mắt, cúi đầu, đưa hai tay ra phía trước để hành lễ. Đột nhiên nhìn thấy con ếch đỏ đang bất tỉnh nhân sự ở dưới đất, cô lập tức nhảy dựng lên vì sợ hãi.
“Á…á… Trịnh lão trang chủ, tại sao ngài lại nuôi một con vật thế này chứ? Khí chất kém cỏi, hình dạng xấu xí, nó làm sao có thể xứng với sự anh hùng, dũng mãnh, tráng kiện và trí tuệ của ngài được?”
Khóe miệng Trịnh Vân khẽ co giật, nhìn thấy Quyền Du Lợi vẫn cắn lê như không có chuyện gì, trong lòng bất giác ớn lạnh.
“Hơn nữa, màu sắc lại quái dị thế này…”.
Quyền Du Lợi ngồi xổm xuống, cởi một chiếc giày ra rồi lật ngửa mình con ếch đỏ lên, khều khều đập đập, hoan hỉ reo:
“Không ngờ cả da bụng của nó cũng có màu đỏ.”
Gân xanh trên trán thi nhau nổi, Trịnh Vân run rẩy đưa tay lên, một tên thuộc hạ lập tức bước lại gần.
“Các ngươi mau thu Bảo Thiềm lại cho ta rồi đặt trong hộp ngọc!”
Quyền Du Lợi vui vẻ bảo:
“Cần gì phải khách khí như thế? Để vãn bối nhặt lên giúp ngài là được mà. Ngay từ lúc bé, vãn bối đã thường xuyên bắt ếch nhái để chơi nên rất am hiểu loài động vật này.”
Nói xong, cô nhanh chóng dùng tay nhấc một cẳng của con ếch đỏ lên.
Sắc mặt của Trịnh Vân tái nhợt đi, mắt mở trừng trừng nhìn Quyền Du Lợi cầm ếch, bàn tay ẩn trong ống tay áo bất giác nắm chặt lại.
“Tiểu thí chủ, không thể!”.
Vô Điểu đại sư gắng lấy hết sức lực còn lại để thốt lên:
“Con ếch đỏ này có chất kịch độc đấy!”
Có kịch độc?
Quyền Du Lợi hoảng hốt ném mạnh con ếch đỏ trên tay vào khối đá to gần đó. Lúc con ếch đỏ rơi xuống đất, theo phản xạ tự nhiên, cô liền đưa chân ra dẫm mạnh lên người nó.
Con ếch đỏ tiêu tùng ngay tại chỗ.
Thân thủ của Trịnh Vân dù nhanh đến đâu cũng chẳng thể nào nhanh bằng tư duy khác người, quái lạ của Quyền Du Lợi.
Thiên hạ rộng lớn có rất nhiều thứ giống nhau, nhưng con ếch đỏ này thì lại là duy nhất. Vốn dĩ khi nhìn thấy Quyền Du Lợi ăn phải quả lê có tẩm thuốc mê, ông đã cảm thấy an tâm, hoàn toàn không coi cô ra gì cả, nhưng ai dè, trăm tính ngàn tính cũng không thể ngờ rằng cô đột nhiên lại giở chiêu này.
Chỉ trong giây lát mà đầu óc của Trịnh Vân đã trở thành một khoảng trống vô tận, ông hoàn toàn sụp đổ…
Hỏa Bảo Thiềm bị giẫm chết, người muốn bắt thì không có ở đây, trong số những người không muốn bắt lại có thêm một Quyền Du Lợi với khí thế mạnh mẽ, tư duy điên loạn khác người.
Trịnh lão cung chủ không khỏi cảm thấy vô cùng chán chường, ảo não đưa tay lên ra lệnh:
“Đưa tất cả về Bảo Thiềm Cung rồi phán xét sau!”
Còn vực tinh thần dậy làm sao được khi cái giẫm chân của Quyền Du Lợi vô hình trung đã đạp đổ hết mọi mộng tưởng hiện lên trong đầu ông trên đường tới đại hội lần này.
“Tên tiểu yêu quái chết tiệt, bắt cả nó theo, ta phải cho nó biết đắc tội với Bảo Thiềm Cung thì sẽ có kết cục thế nào”.
Tâm trạng đang vô cùng ảo não nên Trịnh lão cung chủ chẳng thể tiếp tục vai diễn trưởng bối hiền từ được nữa. Ông nộ khí xung thiên, phất mạnh ống tay áo rồi bỏ đi.
Quyền Du Lợi ngây thơ, vô tội lên tiếng:
“Hay là ta tặng cho ngài con A Chí mà ta nuôi nhé?”.
Nói xong, Du Lợi liền lấy từ trong ống tay áo ra một con nhái bén màu xanh lục rồi lắc qua lắc lại, nhẹ nhàng an ủi Trịnh Vân:
“Ngài xem, có phải trông A Chí xinh đẹp y như con vật cưng của ngài không? Hàm răng sắc nhọn, đôi mắt to tròn…”
“Á… Ta phải dày vò ngươi đến chết!”.
Trịnh Vân hét lên như sư tử rống, hất tay về phía Quyền Du Lợi, A Chí nhanh chóng bay ra phía sau, vinh quang trở thành một đống thịt bầy nhầy.
Quyền Du Lợi lập tức ngậm miệng lại, đôi mắt vẫn hoạt bát lia đảo khắp nơi.
Trịnh Vân tức khí đùng đùng, mãi sau mới trấn tĩnh lại được, vui vẻ nói:
“Có phải ngươi cũng cho rằng Trịnh Tú Nghiên vẫn chưa chết? Từ trước đến nay, ta vẫn luôn nghĩ như vây.”
Quyền Du Lợi hớn ha hớn hở, vui vẻ như thể đã gặp được tri âm, lẽo đẽo bước sau Trịnh lão cung chủ lên chiếc kiệu lớn, tìm luôn chỗ ngồi cho mình rồi cười hì hì.
“Cho nên mới nói, ngài thực sự là tri kỉ của ta.”
Trịnh lão cung chủ hoàn toàn suy sụp, đưa tay điểm huyệt, biến Quyền Du Lợi thành một khúc gỗ.
Sau đó, ông thốt lên bằng giọng nói thê lương:
“Lão phu ngang dọc giang hồ mấy chục năm trời, trước nay không bao giờ ngờ được rằng một đứa vô danh tiểu tốt, không biết chút võ công nào lại có thể khiến lão phu suy sụp đến mức này.”
Nghe thấy thế, Quyền Du Lợi liền lia đôi mắt to tròn nhìn sang, tỏ vẻ thương xót người “tri kỉ già” vô cùng, hoàn toàn không hề nghĩ ra “đứa vô danh tiểu tốt, không biết chút võ công nào” mà Trịnh Vân nói chính là bản thân mình.
Trịnh lão cung chủ tức giận nói tiếp:
“Ngay khi dụ được Trịnh Tú Nghiên xuất hiện, ta nhất định sẽ hạ hàng trăm, hàng ngàn loại độc lên người ngươi, để cho ngươi muốn sống chẳng được, muốn chết cũng không xong, đau khổ vạn phần.”
Quyền Du Lợi tiếp tục nhìn ông bằng ánh mắt thương xót đầy tiếc nuối…
Trịnh lão cung chủ chẳng thể nào nhẫn nhịn thêm lần nữa, đưa tay ra điểm huyệt ngủ của cô rồi lẩm bẩm:
“Tại sao lão phu nhìn thấy đôi mắt của ngươi cũng cảm thấy tức giận đến thế cơ chứ?”
Ông đề khí vận công, mất đúng nửa canh giờ mới có thể nén được cơn tức giận trong lòng xuống. Run run đưa tay ra rồi lại rút tay lại, cuối cùng ông cũng hạ được quyết tâm giải huyệt cho Quyền Du Lợi, tỏ vẻ bình thản nói: “Ta có việc muốn hỏi ngươi.”
Quyền Du Lợi cười tít mắt, vươn vai ưỡn ngực, gật gật đầu nói: “Ngài cứ hỏi!”
“Tại sao ngươi lại không sợ con Hỏa Bảo Thiềm của bổn giáo?”.
Ông để nghi hoặc này trong lòng từ nãy, nghĩ rất lâu mà vẫn chẳng thể nào lí giải nổi.
“Ngài đang nói đến con ếch đỏ đó hả?”.
Quyền Du Lợi gãi đầu, ngây ngô đáp: “Ta cũng chẳng biết nữa, có khi vì ta còn độc hơn cả nó.”
Nghe Du Lợi nói vậy, Trịnh Vân lại tưởng rằng cô đã ăn một loại linh đơn diệu dược nào đó, liền hỏi:
“Lão phu đích thực là đang cần một người thử thuốc, ngươi đúng là một lựa chọn tuyệt vời.”
Quyền Du Lợi kinh ngạc chỉ tay vào chiếc mũi xinh xắn của mình rồi khiêm tốn nói:
“Đâu có, đâu có, ngài mà dùng được thì tốt quá”, thái độ vô cùng thản nhiên, khiến cho lão cung chủ mất hết cả cảm hứng chọc giận, dọa nạt cô trước đó.
Cô nghĩ một hồi rồi tốt bụng bổ sung thêm một câu:
“Có thể bù đắp được tâm trạng lạc lõng, đau khổ của ngài, ta rất vui lòng.”
Nghe cô nhắc đến chuyện kia, nỗi tức giận trong lòng Trịnh lão cung chủ vừa được nén xuống lại bùng lên đùng đùng. Ông kéo rèm ra rồi thét lớn:
“Mau lôi tên tiểu yêu này xuống! Từ bây giờ trở đi, ta không muốn nhìn thấy nó nữa.”
Quyền Du Lợi cười hớn hở, nhấc vạt váy lên, tự mình nhảy xuống dưới. Đám nhân sĩ võ lâm bị áp giải đi phía sau đều nhìn Quyền Du Lợi bằng ánh mắt ngưỡng mộ vạn phần.
Im lặng một hồi lâu, Diệt Điểu sư thái đang níu lấy cánh ta của Vô Điểu đại sư, đi ở hàng trên cùng, nghiêm túc lên tiếng:
“Tiểu thí chủ, lúc nãy, mọi người chúng ta vừa đi vừa bàn bạc với nhau rồi.”
“Hả?”.
Quyền Du Lợi sán lại gần, đưa tay đỡ lấy sư thái, cảm thấy bà lúc này vô cùng yếu ớt.
“Tất cả chúng ta đều nhất trí cho rằng tiểu thí chủ văn võ toàn tài, khả năng dùng ám khí vô cùng linh diệu, đúng là một người đáng để tin cậy.”
Quyền Du Lợi tò mò hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Sau đó hẳn phải là lời khen ngợi dung mạo tuyệt sắc, tài trí hơn người!
Diệt Điểu sư thái hổn hển một hồi mà chẳng thốt ra được câu nào. Vô Điểu đại sư liền tiếp lời, giọng nói nghiêm túc hơn trước đó mấy lần.
“Cho nên, chúng ta muốn cử ngươi làm minh chủ võ lâm lần này.”
Quyền Du Lợi ngạc nhiên đến mức há hốc miệng ra, mãi lâu sau mà vẫn chẳng thể ngậm lại được.
Huynh đệ tỉ muội, hương thân phụ lão… vào thời khắc quan trọng sẽ tìm một con quỷ thế thân, Giang Hồ Chí kì nào cũng đăng tải những truyện kiểu này, quả nhiên là danh bất hư truyền.
“Ta nào có tài đức gì, e rằng chẳng thể đảm nhiệm nổi trách nhiệm đó đâu”.
Quyền Du Lợi cười gượng.
“Không!”.
Tất cả mọi người đều đồng thanh thét lên, “Ngoài ngươi thì chẳng còn ai nữa.”
Quyền Du Lợi im lặng quay đầu lại, nhìn người mặc áo màu hồng nhạt đứng ở phía rất xa, rất xa sau đám đông, lực bất tòng tâm than thở một hồi. Trong lòng cô cảm thấy vô cùng hổ thẹn, lẩm bẩm một mình:
“Hoàng tiểu thư, làm thế nào đây? Hình như ta chẳng thể nào từ chối được nữa rồi.”
“Tiểu thí chủ…”.
Diệt Điểu sư thái rên rỉ, hai tay ôm chặt lấy ngực mình, ho liên tục rồi nói:
“Cầu xin ngươi hãy toại nguyện cho một người sắp chết như bần ni.”
Quyền Du Lợi cau chặt đôi mày, chẳng buồn vạch trần sự thực bà đang giả bộ sắp chết, ai oán cất lời: “Được thôi, ta đồng ý với các người.”
Minh chủ võ lâm, chức danh này mới kêu làm sao!
Quyền Du Lợi thực sự chẳng thể kháng cự lại được sự mê hoặc của nó!
--
Lúc đầu, tất cả mọi người đều đi bộ, sau đó, ai nấy đều mỏi mệt, chẳng thể nào tiếp tục được nữa nên chịu nhốt trong một chiếc lồng lớn, hứng sương hứng gió, để người ta kéo đi.
“Huynh đệ, gót giày của ngươi bị tuột rồi kìa!”
Trong số tất cả mọi người bị nhốt, chỉ có mỗi mình Quyền Du Lợi là vẫn kiếm được niềm vui trong khổ sở, mỗi bữa đều ăn uống cật lực, miệng không ngớt lời.
Đám thuộc hạ trong Bảo Thiềm Cung đi phía trước chiếc lồng người nào người nấy đều chán nản quay đầu lại lườm Quyền Du Lợi một cái.
Quyền Du Lợi lập tức ngẩng lên nhìn trời, tỏ vẻ ngây thơ, vô tội.
“Ngươi nhanh chân lên, lão cung chủ đang gọi ngươi kìa!”.
Quyền Du Lợi lại hét lớn, tất cả các nhân sĩ bị nhốt trong lồng đều nhìn cô với ánh mắt sùng bái.
Sức lực của minh chủ đúng là dồi dào, vô cùng vô tận.
“Im miệng!”.
Người thuộc hạ kia phẫn nộ cực điểm, đang định hạ độc thì chợt nhớ con Hỏa Bảo Thiềm độc là thế mà cô còn chẳng coi ra gì, ngay lập tức mất hết hứng thú, liền quay đầu đi chỗ khác, chẳng thèm để ý đến cô nữa.
Quyền Du Lợi tựa người vào song sắt, im lặng một tuần trà rồi lại hét lớn:
“Huynh đệ, ta nói thật đó, lão cung chủ đang kéo rèm gọi ngươi kìa!”
Tên thuộc hạ chỉ còn biết nhét vạt áo vào lỗ tai để khỏi phải nghe thấy cái giọng ông ổng thô lỗ của kẻ bị nhốt trong lồng.
“Hãy tin ta đi, ngươi bị cung chủ gọi rồi, huynh đệ!”. Quyền Du Lợi vẫn không tha cho hắn, tiếp tục hò hét.
Tên thuộc hạ kia vẫn nhét vạt áo vào lỗ tai, khổ sở cúi đầu bước về phía trước.
Đột nhiên một viên đá bay tới, đập trúng người tên thuộc hạ, khiến hắn bị bắn đi một khoảng rất xa. Hắn vất vả lắm mời nhấc được đầu lên, thân người chìm trong đống bùn, khóe miệng từ từ tuôn ra một dòng máu.
“Ngươi dám phớt lờ lời nói của bổn cung chủ.”
Trịnh lão cung chủ vén rèm lên, đón lấy chiếc khăn tay được một tên thuộc hạ khác đưa tới, trợn mắt trừng trừng nhìn kẻ vừa bị “ăn” đá rồi buông rèm xuống.
Quyền Du Lợi chán nản thở dài, nhìn tên thuộc hạ bị thương kia với ánh mắt thương hại, lên tiếng an ủi: “Ta đã nói từ trước là lão cung chủ đang gọi ngươi mà.”
“…”
Gã bị thương im bặt, không biết nói gì nữa…
Du Lợi đích thực đã nhắc nhở hắn!
.
Nhưng điểm quan trọng là minh chủ võ lâm đại nhân đương nhiệm đang ngồi trên xe đó đã nói hơn năm mươi lần câu nói tương tự. Sau khi đã mắc lừa bốn mươi chín lần, sao hắn có thể tin cô được nữa.
Tên thuộc hạ nọ chẳng biết nói gì, chỉ nhìn Quyền Du Lợi bằng ánh mắt đầy tuyệt vọng, tay ôm lấy ngực, loạng chà loạng choạng đi theo đội ngũ phía trước.
Thật là đáng sợ, nhất định phải tránh xa tên tiểu quỷ này ra!
---
Màn trời chiếu đất, ăn uống bên rừng, xem ra Trịnh lão cung chủ vẫn luôn duy trì thói quen tiết kiệm tốt đẹp của Ngự Kiếm sơn trang từ xưa đến nay.
Trong chiếc lồng lớn kia, ngoại trừ Quyền Du Lợi vẫn ăn no ngủ kĩ ra thì tất cả những người còn lại đều trong trạng thái chán nản nằm chờ chết.
“Ta yêu cầu hôm nay tăng thêm món ăn! Ta muốn được ăn thịt!”
Đến bữa trưa, Quyền Du Lợi tựa bên mấy thanh sắt, thét lớn, nhìn thấy Trịnh lão cung chủ đang ngồi ăn thịt ba chỉ vừa ngon lành, vừa bình thản, cô tức khí đùng đùng nói:
“Ta muốn được ăn những thứ mà ngài đang ăn!”
Trịnh lão cung chủ tỏ ra rất đắc ý, bê đĩa thịt bước đến trước mặt Quyền Du Lợi, mỉm cười thân thiết rồi nói:
“Được thôi, được thôi, bổn cung chủ cho phép ngươi được ngửi mùi thịt qua thanh sắt này. Ở tuổi của ngươi, đang lúc cơ thể cần dinh dưỡng để phát triển, thực sự không thể không ăn được.”
Ánh mắt đỏ ngầu lên, Quyền Du Lợi càng ngửi lại càng cáu, qua mấy chấn song sắt, nhìn thấy lão cung chủ nụ cười càng thêm hiền từ, đưa đĩa thịt thơm ngon dí vào chỗ gần mũi cô nhất.
Phì, phì, phì!
Quyền Du Lợi nổi giận, nhổ một mạch hơn chục bãi nước miếng mà miếng nào cũng trúng đích. Sự việc này khiến nụ cười trên miệng Trịnh lão cung chủ đóng băng ngay lập tức, nhăn nhó nhìn đĩa thịt trên tay mình giờ chẳng khác nào một đĩa thuốc độc.
“Mau cho ta ăn đi, đều dính hết nước miếng của ta rồi”.
Quyền Du Lợi đang rất thèm thuồng, nước dãi đã chảy ra khỏi khóe miệng.
Trịnh lão cung chủ sau một hồi thần người ra thì cũng nhổ mấy bãi nước miếng nữa vào đĩa thịt. Sau khi nhổ xong, ông liền ném cái đĩa đó ra phía xa, bực bội lên tiếng:
“Ta vừa nhổ nước miếng vào rồi, nhất quyết bỏ ngươi chết đói mới thôi.”
Quyền Du Lợi chán nản cầm chiếc bánh màn thầu trong tay lên, cắn hết miếng này đến miếng khác.
“Minh chủ, ngươi có cần một cái nữa không?”.
Du Lợi vừa gặm xong, lập tức có người nỗ lực bò qua dâng lên chiếc màn thầu của mình.
Lúc này, Quyền Du Lợi chính lãnh tụ tinh thần của bọn họ, vậy nên, làm sao có thể để cô chết đói được?
Quyền Du Lợi giương mắt nhìn chiếc màn thầu trắng tinh rồi phẫn nộ đập song sắt, tức giận nói:
“Ngày nào cũng phải ăn màn thầu, miệng ta sắp nhạt thếch như bột mì rồi đây!”
Trịnh lão cung chủ lại càng tức giận hơn, nhìn thấy cái đĩa bị ném nát như tương bên gốc cây, lại còn cả số thịt ba chỉ chưa kịp ăn kia nên cũng mất hết cả hứng thú với chiếc màn thầu trắng tinh trong tay.
Quyền Du Lợi hò hét một trận tưng bừng, đến khi không còn hơi sức nữa, cô chán nản ngồi xuống, vơ lấy hai chiếc màn thầu ở gần đó, tiếp tục gặm cho qua ngày.
-
Bọn họ đi đường suốt mười ngày liền mới đến nơi cần đến. Thì ra mật thất của Bảo Thiềm Cung nằm ngay ở vùng ven đô Hoàn Nam.
Khoảng hơn một năm trước, Trịnh lão cung chủ liên tục điều động thuộc hạ đến Hoàn Nam, tiện đó cũng chuyển luôn Bảo Thiềm Cung về đây.
Cổng vào Bảo Thiềm Cung có hình cái miệng lớn của con ếch. Hai cánh cửa lớn chính là hai chiếc răng cửa của con ếch.
Lúc đi vào, Quyền Du Lợi tiện miệng cắn luôn vào hai chiếc răng đó, một chiêu hạ xuống, trên cánh cửa nhanh chóng xuất hiện hai vết răng rất sâu, rất rõ nét.
Tả hộ pháp đi cạnh bên Trịnh lão cung chủ ngay lập tức tức giận hét lên:
“Ngươi không cắn, giáo ta còn giữ được thể diện, bây giờ ngươi cắn thế, tất cả mọi người đều biết cánh cửa này được làm bằng bạc rồi mạ vàng bên ngoài. Ngươi bảo Bảo Thiềm Cung chúng ta sau này phải đối mặt với các nhân sĩ võ lâm thế nào đây?”
Quyền Du Lợi vô cùng áy náy, cúi đầu than thở:
“Tất cả nhân sĩ võ lâm đều ở đây cả rồi. Ta sẽ lấy tư cách của minh chủ võ lâm để bắt bọn họ phải thề nhất định không tiết lộ sự thật Bảo Thiềm Cung các người làm cửa bằng bạc sau đó mạ vàng bên ngoài.”
Nghe Du Lợi nói vậy, tả hộ pháp liền im bặt, lườm cô một cái đầy hung dữ rồi quay người chạy lại gần chỗ Trịnh lão cung chủ.
Vừa nhìn thấy dáng chạy của hắn, Quyền Du Lợi bỗng sực nhớ ra người mặc áo đen ở trên Hắc Phong Trại ngày hôm đó.
“Không ngờ lại là hắn.”
Quả nhiên âm mưu thống nhất võ lâm trung nguyên của Trịnh lão cung chủ không phải là chuyện một hai ngày gần đây. Chỉ có điều cô thực lòng chẳng thể hiểu nổi tại sao một con người đức cao vọng trọng như vậy lại hoàn toàn không niệm đến tình thân.
Chắc hẳn lúc đó, lão cung chủ yêu cầu nữ thổ phỉ giữ lại tính mạng của Trịnh Tú Nghiên chỉ vì nếu muốn luyện được thần công thì ông phải có được máu tươi của đứa con ruột do chính mình sinh ra.
“Chúng ta đã sắp xếp phòng nghỉ cho tất cả trưởng môn các phái, mọi người có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, đồng thời cũng suy nghĩ về việc quy thuận Bảo Thiềm Cung chúng ta.”
Người nói chính là hữu hộ pháp của Bảo Thiềm Cung, da mặt thì rỗ, lúc mỉm cười trông chẳng khác gì bị trúng gió. Nhưng hình như hắn ta rất thích nụ cười của mình thì phải, nói được mấy chữ lại dừng lại, nở một nụ cười, khiến cho tất cả các nhân sĩ võ lâm trong phòng lớn đều sởn cả gai ốc.
“Còn về phần minh chủ đại nhân…”.
Hắn lại ngừng lại, cả khóe miệng lẫn những nốt rỗ trên mặt cùng lệch sang một bên, trông như bệnh.
“Lão cung chủ của chúng ta đã sắp xếp cho đại nhân một nơi thoải mái, dễ chịu nhất.”
“Ta ở một mình sao?”.
Quyền Du Lợi kinh ngạc hỏi, bất giác “đánh hơi” thấy chuyện chẳng lành.
“Đúng vậy, minh chủ đại nhân”.
Nụ cười của hữu hộ pháp càng thêm khó coi, khóe miệng không ngừng co giật, trông như sắp phát điên. “Nơi ở của đại nhân tuyệt vời vô cùng.”
Giọng nói âm dương bất thường của hắn được kéo dài ra, khiến cho Quyền Du Lợi ớn lạnh sống lưng.
“Minh chủ đại nhân, xin mời đi bên này!”.
Hắn cung kính cúi người xuống, nở nụ cười nham hiểm, nét mặt đúng kiểu một kẻ vui mừng trước nỗi đau khổ của người khác, tất tưởi đi trước.
Quyền Du Lợi quay đầu lại nhìn các vị trưởng môn, bang chủ trong căn phòng, cố gắng tìm xem có bất cứ sự trợ giúp nào không. Nhưng đáng thương thay, không có bất cứ ai dám ngước mắt lên nhìn cô. Hiển nhiên là từ tận đáy lòng, bọn họ đều cho rằng người đầu tiên phải hi sinh chính là Quyền Du Lợi.
Quyền Du Lợi lạnh lùng mỉm cười, bỗng quật cường hẳn lên, không thèm mở miệng xin xỏ bất cứ ai. Biết rõ ở đằng trước nhất định có hiểm nguy nhưng cô vẫn nghiến răng tiến nhanh về phía trước.
Bảo Thiềm Cung nhìn bên ngoài chẳng có gì đặc biệt nhưng bên trong lại sâu vô cùng.
Quyền Du Lợi đi theo sau hữu hộ pháp, trong lòng không thôi lo lắng, bất an. Phía trước càng lúc càng mịt mờ, tăm tối, trái tim cô cũng càng ngày càng thêm nặng trĩu, con gái trời sinh đã sợ bóng tối, dù khí chất nam nhi trong người có cao tới đâu, thì chung qui vẫn là con gái, nên Quyền Du Lợi đương nhiên cũng không thoát khỏi sự sợ hãi này.
Trong đường hầm u tối đó chỉ có một ngọn đuốc le lói, khiến Du Lợi sợ đến co rút, không kìm lòng được mà ôm chặt lấy cánh tay mình, không ngừng tự an ủi mình rằng ngoài Bảo Thiềm Cung vẫn còn một Hoàng Mỹ Anh hoàn toàn tự do, một Trịnh Tú Tinh thông thuộc đường đi lối lại trong cung. Ngay cả người không ổn nhất là Thôi Tú Anh thì cho dù nàng có tuyệt tình đến đâu nhưng nếu nghĩ đến chuyện hợp tác lâu dài với Quyền gia, chắc nàng cũng không đến mức khoanh tay làm ngơ.
Cho nên, cô không cần phải cảm thấy sợ hãi gì hết.
Có điều, Du Lợi hoàn toàn không biết rằng lúc này, ba con người kia đang chôn chân ngoài địa phận Bảo Thiềm Cung, bởi vì Trịnh Vân đã sai người đổi trận đồ nhập cung.
Lúc rẽ sang trái, lúc rẽ sang phải, Quyền Du Lợi quay cuồng đến mức hoa mày chóng mặt.
Chẳng bao lâu sau, ngay cả ánh đuốc le lói trên tường cũng dần mất đi, trong đó hoàn toàn là bóng đêm đáng sợ.
Nỗi hoảng sợ trong lòng Quyền Du Lợi dâng lên cực độ, cô cuống cuồng đuổi theo hữu hộ pháp rồi hỏi: “Có còn xa nữa không? Liệu có thể cho ta một ngọn đuốc?”
Hữu hộ pháp ảo não trả lời:
“Nếu không phải vì ngươi, liệu ta có phải đến chỗ thủy lao gớm ghiếc này không?”
Hắn nộ khí xung thiên, rất lâu sau mới lên tiếng nói tiếp:
“Lão cung chủ đã có lệnh, phải sử dụng tiết kiệm tất cả các tài nguyên, nguồn lực, cho dù kiếm được một đồng tiền cũng phải chia thành hai phần mà sử dụng.”
Chân Quyền Du Lợi đột nhiên trơn tuột, thiếu chút nữa là ngã sóng soài ra mặt đất.
Du Lợi chán chường phát biểu:
“Liệu có thể chi trước được không? Mấy hôm nữa ta sẽ bảo người nhà mang tiền đến trả phí đèn đuốc. Chỗ này tối vậy, ta thực sự không chịu nổi.”
Hữu hộ pháp bật cười lạnh lùng.
“Thủy lao ở ma cung nếu đèn đuốc sáng trưng thì chẳng phải sẽ khiến thiên hạ cười chê hay sao?”.
Hắn đẩy chiếc chốt sắt ra rồi nhanh tay đẩy Quyền Du Lợi xuống dưới.
Hoàn toàn không phòng bị, Quyền Du Lợi nhanh chóng mất đà, lao ngay xuống khu thủy lao đó.
Nước ở đây lạnh buốt xương, chỉ trong giây lát đã ngập đến mũi, khiến hơi thở của Du Lợi nén lại trước ngực, chẳng thể thông nổi.
Trong lúc hốt hoảng, Quyền Du Lợi dường như nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên trong bộ y phục màu đen, mắt cười long lanh, khóe miệng nhếch lên, đưa tay về phía mình.
“Tú Nghiên!”
Du Lợi nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, đạp mạnh chân xuống, vùng vẫy đứng bật dậy.
Làn nước băng giá không ngừng đập vào ngực Du Lợi, đem theo cái lạnh thấu xương. Trong bóng tối, cô sờ thấy bức tường, bèn dựa người vào đó. Khu thủy lao, mực nước rất cao, chạm đến tận phần cổ họng, khiến Du Lợi càng hít thở khó khăn, mệt mỏi.
“Ngươi chống cự vô ích thôi”.
Trong bóng tối chợt vang lên một giọng nói già nua, làm Quyền Du Lợi giật nảy mình.
“Là người hay là quỷ?”.
Quyền Du Lợi ngó nghiêng, đôi mắt dần thích ứng với bóng đêm. Có một ông lão bị giữ trên bức tường của thủy lao bằng những vòng sắt to, chắc, đôi mắt sáng lấp lánh trong bóng tối. Quyền Du Lợi vừa dứt lời, vị tiền bối này liền bật cười, trả lời: “Đương nhiên là người.”
“Haizz!”.
Quyền Du Lợi thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức tỏ ra hiếu kì.
“Không ngờ Bảo Thiềm Cung lại nhốt nam nữ chung một gian phòng.”
Vị tiền bối bị giữ chặt vào bức tường đột nhiên nổi giận đùng đùng.
“Đương nhiên là không phải. Bảo Thiềm Cung đâu có vô đạo đức như thế! Trước khi lão bỉ phu Trịnh Vân xuất hiện, Bảo Thiềm Cung chúng ta đối xử với phạm nhân vô cùng tử tế.”
Ông bắt đầu chìm trong hồi ức.
“Mỗi ngày ba bữa cơm, lúc nào cũng có thịt, có rượu, quần áo, giày dép thay đổi thường xuyên. Điều quan trọng nhất là nam một bên riêng, nữ một bên riêng, chứ đâu có lẫn lộn, vớ vẩn như thế này.”
Quyền Du Lợi nổi cáu, hỏi tiếp: “Vậy tại sao phải nhốt chung?”
“Bởi vì những phòng giam thừa ra, hắn đã cải tạo thành phòng ở, dùng để phát triển giáo phái”.
Lão tiền bối nói xong rồi im lặng, Quyền Du Lợi càng chẳng biết nói gì.
Mở rộng, phát triển giáo phái là chuyện tốt, nhưng cũng phải lo lắng đến điều kiện ăn ở của phạm nhân chứ!?
Im lặng một hồi lâu, Quyền Du Lợi kiễng chân, ngước đầu hỏi: “Vậy tiền bối là ai?”
Vị tiền bối không nói gì, một hồi lâu sau mới hỏi vặn lại: “Vậy còn ngươi?”
Quyền Du Lợi lập tức ưỡn ngực, vô cùng tự hào tuyên bố:
“Ta đây chính là minh chủ võ lâm đương nhiệm, Quyền Du Lợi, một nữ tử quật cường trong gian khó, nhân sĩ giang hồ ca tụng là gặp người giết người, gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ.”
Nghe Du Lợi nói vậy, vị tiền bối nọ đột nhiên mắt sáng rực lên, kích động nói:
“Như thế cũng đồng nghĩa với việc thủ hạ dưới trướng của ngươi nhiều vô số kể, sức ảnh hưởng của ngươi cũng vô cùng rộng lớn?”
Quyền Du Lợi nhớ lại vẻ mặt lãnh đạm và sự nhát gan của lũ nhân sĩ võ lâm kia, miễn cưỡng gật gật đầu rồi đáp: “Bổn minh chủ nhất hô vạn ứng.”
“Nếu đã như vậy, tại sao ngươi còn bị nhốt vào thủy lao?”
Quyền Du Lợi im lặng, một lúc lâu sau mới nói tiếp:
“Phút bất cẩn không phòng bị nên sa bẫy, nếu có thể trốn ra ngoài, nhất định ta sẽ san bằng Bảo Thiềm Cung này.”
Du Lợi chẳng qua chỉ nói cho sướng miệng mà thôi, nếu có thể may mắn trốn thoát thì e rằng cô sẽ chẳng bao giờ quay lại đây nữa.
Có điều, vị tiền bối kia lại lập tức tin lời nói của cô, vô cùng kích động:
“Như vậy thì tốt quá, ngươi có muốn ra ngoài không?”
Đồ thần kinh, đương nhiên là muốn rồi!
Quyền Du Lợi trợn trừng mắt trong bóng đêm. “Muốn thì sao chứ?”
“Ta có thể giúp ngươi ra ngoài”.
Vị tiền bối bật cười, khiến đám râu bạc trắng quanh miệng cũng rung theo.
“Ta có cách giúp ngươi thoát ra ngoài. Sau khi ra được, hãy giúp ta san bằng Bảo Thiềm Cung, bắt lấy lão thất phu Trịnh Vân kia…”
Ông càng nói lại càng phẫn nộ, chiếc xích trên tay không ngừng rung lên.
“Bình tĩnh, bình tĩnh!”.
Quyền Du Lợi giơ tay, than thở nói:
“Nếu có cách thoát ra ngoài, chẳng phải ông đã thoát ra từ lâu rồi sao?”
Sắc mặt tiền bối nhanh chóng sầm lại.
“Ta làm sao có thể ra ngoài được?”. Giọng nói của ông mang theo nỗi tuyệt vọng vô bờ bến.
“Ngài là ai?”. Quyền Du Lợi lại hỏi.
Vị tiền bối kia im lặng một hồi rồi chậm rãi trả lời:
“Ta là trại chủ của Hỏa Thiềm Trại, Hồng Ngáp Ngáp.”
Phụt!
Quyền Du Lợi suýt phụt chỗ nước bọt trong miệng ra ngoài. Hồng Ngáp Ngáp, đúng là một cái tên vô cùng “mạnh mẽ”.
“Hồng Ngân Sương là con gái của ta.”
Hả? Không ngờ ông ấy lại là cha của tam phu nhân!
“Lão bỉ phu Trịnh Vân hại đời con gái ta, giam cầm cháu ngoại ta, còn đánh cắp cả Hỏa Bảo Thiềm, thánh vật của trại chúng ta để tu luyện ma công. Ta không đánh bại được hắn nên bị hắn phế xương tì bà, phục thuốc Mê Nhân Túy, giam giữ trong thủy lao này bao lâu nay.”
Bởi vì thù hận mà khuôn mặt của tiền bối nhăn nhúm lại, toàn thân đang trong trạng thái căm hận cực điểm.
Thấy thế, Quyền Du Lợi không khỏi thương xót, liền đưa lời an ủi:
“Ngài cứ yên tâm, bổn minh chủ đã giẫm chết con ếch đỏ kia, ngài không có được thì hắn ta cũng chẳng thể có được.”
Khuôn mặt của Hồng Ngáp Ngáp vô cùng bi thương, im lặng một hồi lâu rồi ông ảo não thở than:
“Như thế cũng hay, Hỏa Bảo Thiềm mất đi cũng bớt được nhiều chuyện không đáng có.”
“Ngài muốn ta giúp gì?”.
Sực nhớ trước đó tiền bối nói có cách đưa cô ra ngoài, trong lòng Quyền Du Lợi cảm thấy vô cùng vui sướng.
“Nếu ta có thể giúp ngài thì nhất định sẽ tận lực giúp, vì dù sao, Trịnh Tú Tinh cũng là bạn bè của ta.”
Đôi mắt của Hồng Ngáp Ngáp bỗng sáng rực lên, hân hoan vạn phần.
“Tú Tinh vẫn còn sống ư?”
Quyền Du Lợi gật gật đầu. “Đúng vậy, không những sống mà nàng ấy còn sống rất tốt nữa.”
Cảm thấy được an ủi phần nào, Hồng Ngáp Ngáp cất tiếng nói tiếp:
“Ta không cần ngươi phải làm gì khác, chỉ cần diệt trừ được Trịnh Vân thì ta chẳng còn mong muốn nào nữa.”
“Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”.
Quyền Du Lợi ngạc nhiên hỏi. “Không cần bất cứ điều gì khác?”
Hồng Ngáp Ngáp mỉm cười, đưa tay đặt trước ngực, chiếc xích trong tay nhanh chóng kêu lên.
“Nơi này ngày xưa là một phân đà của Bảo Thiềm Cung chúng ta. Bởi vì ta nhớ thương con gái nên đã âm thầm xây dựng một phần bổn giáo tại đây, vốn định cứu nó khỏi Ngự Kiếm sơn trang, trên đường về sẽ dừng chân nghỉ ngơi tại đây, sau đó mới trở về Miêu Trại. Ai ngờ được…”
Ông nghiến răng ken két, vô cùng phẫn uất.
Quyền Du Lợi không giục ông kể tiếp, chỉ ngẩng đầu lên nhìn ông ra sức kìm nén nỗi hận trong lòng tiếp tục nói:
“Tất cả mọi thứ ở đây hầu hết đều do ta đích thân giám sát, kết cấu của thủy lao chẳng còn ai nắm rõ hơn ta hết.”
Quyền Du Lợi im lặng.
“Trên bức tường này, ở chỗ cách mặt đất tầm năm thốn có một lỗ cách, chỉ cần ngươi đập vỡ lớp tường nơi đó là sẽ nhìn thấy cơ quan bên trong. Ấn vào cơ quan ấy là ngươi có thể thoát xuống sơn động ở dưới chân núi thuận theo dòng nước xiết.”
Quyền Du Lợi bán tín bán nghi, nín thở lặn xuống nước, quả nhiên ở chỗ cách mặt đất tầm năm thốn có một khoảng tường hơi nhô ra ngoài, nếu không lại gần sờ nắn cho kĩ thì khó lòng mà nhìn thấy được.
Cô ngoi lên khỏi mặt nước, hít một hơi thật sâu rồi nói:
“Ta phải làm thế nào mới có thể đập vỡ được lớp tường ngoài? Trịnh Vân đã phế hết nội lực của ta rồi.”
Hồng Ngáp Ngáp như chợt bừng tỉnh.
“Thảo nào ta thấy hơi thở của ngươi không giống như người có công lực thâm hậu. Nhưng không sao cả, ngươi hãy nắm tay lại, hơi nhô hai ngón giữa ra, đấm mạnh vào chính giữa chỗ tường nhô ra ngoài, bên trong rỗng nên ngươi sẽ không mất quá nhiều sức đâu.”
Quyền Du Lợi lại hít một hơi thật sâu, trước khi lặn xuống nước, cô ngước lên nhìn Hồng lão tiền bối, mỉm cười nói:
“Nguyện vọng của ngài, sau khi thoát ra khỏi đây, ta sẽ tận lực thực hiện.”
Hồng Ngáp Ngáp cúi đầu xuống, mỉm cười đầy hân hoan.
Quyền Du Lợi nín thở lặng xuống nước lần nữa, nắm chặt tay lại rồi đấm vào bức tường như lời Hồng lão tiền bối chỉ dạy. Cô không dùng quá nhiều sức, chỉ vừa đập nhẹ vào, chỗ tường hơi hơi nhô ra kia đã nứt ra nhưng vẫn không vỡ. Quyền Du Lợi chẳng nhịn được nữa, giơ chân đá mạnh vào đó, mảnh tường nhanh chóng vỡ ra, để lộ cơ quan được làm từ gỗ.
Quả nhiên là có cơ quan!
Quyền Du Lợi không chút chậm trễ, đưa tay ấn mạnh vào đó.
Một xoáy nước lớn nhanh chóng hình thành, phía bên kia bức tường lộ ra một cái lỗ lớn, lực hút vô cùng mạnh, cuốn theo cả nước lẫn người xuống dưới.
Quyền Du Lợi ôm chặt đầu, nhắm tịt mắt lại, chìm xuống nổi lên theo dòng nước, từng đợt từng đợt cuốn, không ngừng xô đập sau lưng cô, đã mấy lần khiến cô không giữ khí nổi, suýt chút nữa thì chết sặc.
Nhưng một ý nghĩ đã giúp cô cầm cự đến phút sau cùng, đó chính là còn chưa gặp được Trịnh Tú Nghiên thì nhất định không được buông xuôi dễ dàng.
Khi tia sáng đầu tiên lóe lên, Quyền Du Lợi đã sức cùng lực kiệt, trôi giạt theo dòng nước lớn, không thể cầm cự thêm nữa, ánh mắt sầm tối lại, hôn mê bất tỉnh.
Trong mê man, Quyền Du Lợi cảm thấy có ai đó đỡ mình lên, ôm vào lòng. Khuôn mặt cô áp chặt vào khuôn ngực đầy đặn của người ta, tiếng nhịp tim bình ổn truyền lại qua lớp y phục khiến mọi lo lắng, bất an trong lòng Quyền Du Lợi phút chốc đều tan biến.
“Quyền Du Lợi…”.
Giọng nói nhỏ nhẹ, ngọt ngào, mang theo chút lo lắng.
“Quyền Du Lợi, mau tỉnh lại đi!”
“Quyền Du Lợi…”
==
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top