39.
Lấy chiếc xe này làm trung tâm, trong phạm vi một mét dường như xuất hiện một cái lồng bằng thủy tinh vô hình từ trêи không trung rơi xuống, "Ầm" một tiếng, chia cắt bên trong và bên ngoài thành hai thế giới.
Phía bên ngoài lồng thủy tinh thì đất trời trong xanh, còn bầu không khí ở bên trong lồng như bị rút sạch.
Mà nhóm người ở trong "lồng", ngoại trừ Thái Từ Khôn ra thì hô hấp của mọi người đều trở nên rối loạn.
Tài xế nhìn Tần Nhạc Chi, Tần Nhạc Chi nhìn Bạch Mộng Nghiên, Bạch Mộng Nghiên nhìn Thái Từ Khôn, còn Nhậm Trạch thì chẳng biết phải nhìn ai.
Cảm giác ngột ngạt chợt ập thẳng vào mặt.
Có lẽ cũng chỉ còn có mỗi Thái Từ Khôn mới có thể hít thở đều đặn, suy nghĩ bình thường.
Cũng chính vì thế, khi Bạch Mộng Nghiên phát hiện ra Thái Từ Khôn có suy nghĩ muốn tìm hiểu tình huống hiện tại, da đầu cô tê rần, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Toang rồi.
Mạng nhỏ của mình sắp phải kết thúc tại chỗ này rồi.
Nhưng cô chỉ biết há to miệng, cổ họng như bị người ta siết chặt, không nói được câu nào.
Bầu không khí ngột ngạt lan tràn khắp không gian nhỏ, mạnh mẽ đến nỗi ngay cả Trần Việt Định đều có thể nhận ra.
Thân là chủ nhà, nhưng anh ta hoàn toàn không hề biết chuyện gì đã xảy ra, lại không thể khoanh tay đứng nhìn.
Khi vừa mới bước ra, nghe thấy nhóm bạn học cũ đang xì xào về chuyện giữa Bạch Mộng Nghiên và Tần Nhạc Chi, anh ta chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Bây giờ lại nhìn thấy đám người đang túm tụm lại một chỗ, Trần Việt Định đành phải bước lên hòa giải.
Cách một lớp cửa sổ xe, Trần Việt Định mở lời, "Mộng Nghiên à, hôm nay thật sự xin lỗi cậu, do tôi đãi khách không chu đáo, không sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, thật xin lỗi, tôi..."
"À." Tinh thần của Bạch Mộng Nghiên cuối cùng đã được giọng nói của Trần Việt Định kéo về.
Cô vẫn còn đang mơ màng, mất một lúc lâu mới tìm được vị trí tập trung ánh mắt, "Không, không có gì đâu, lẽ ra phải là tôi xin lỗi cậu mới đúng, gây ầm ĩ trong hôn lễ của cậu thế này."
Ánh mắt Thái Từ Khôn lướt sang Bạch Mộng Nghiên, im lặng quan sát hai người bọn họ, sau đó anh lại dời mắt sang đám người đang vây xem phía sau lưng Trần Việt Định.
Đã ồn ào trong hôn lễ thành thế này, có người tò mò đều ra đây hóng chuyện, dĩ nhiên cũng sẽ xuất hiện người biết chuyện đảm nhận nhân vật bình luận bên lề.
"Chả rõ nữa, hình như là cô gái mặc váy vàng bảo cô gái đang ngồi trong xe chen chân phá hoại hôn nhân của người ta, làʍ ȶìиɦ nhân CEO, khiến người ta tức đến bỏ đi."
"Là người đàn ông trong xe đấy hả?"
"Vậy chắc không phải đâu, trông còn trẻ như thế, làm sao có thể chứ?"
"Bây giờ đang ầm ĩ gì nữa thế?"
"Không có, có lẽ bạn trai chính quy của người ta xuất hiện, chỉ là hiểu lầm nên lúng túng."
"Ớ, nếu vậy thì kết thúc thế nào? Trường hợp này nếu mà là tôi ấy à, tôi sẽ xé nát miệng của đám người kia ra."
Mấy người hóng chuyện nghĩ rằng nếu có người biết rõ tình hình nghe thấy thì có lẽ sẽ bình luận thêm dăm ba câu, cho nên bọn họ chẳng hề kiêng kị ai, âm thanh trò chuyện cũng không hề nhỏ.
Vừa hay, lời của bọn họ đều bị Thái Từ Khôn nghe thấy.
Lúc này, Bạch Mộng Nghiên và Trần Việt Định vẫn còn đang nói chuyện với nhau.
Trần Việt Định rướn cổ nhìn vào xe thử, hàng mày nhíu chặt, thấp giọng nói, "Thật ra tôi không ngờ cô ta lại dám đặt điều ở trước mặt cậu như thế, mà tôi lại không thân với cô ta mấy, thật sự xin lỗi cậu, dịp sau tôi nhất định sẽ nhận lỗi với cậu."
Loading...
Nói xong, anh ta lại nhìn Thái Từ Khôn, nhìn anh đầy vẻ xin lỗi.
"Không cần, không cần đâu." Bạch Mộng Nghiên liên tục khoát tay từ chối.
Tuy Trần Việt Định là chú rể, nhưng thật ra anh ta cũng chỉ là người bị hại, Bạch Mộng Nghiên sao có thể để anh ta nhận lỗi chứ.
"Chỉ là hiểu lầm thôi mà, cũng đâu phải do cậu làm, bỏ qua đi."
Nhưng cô vừa dứt lời, sau lưng lại vang lên giọng nói đầy lạnh lẽo.
"Bỏ qua ư?"
Thái Từ Khôn đưa tay vòng ra sau lưng Bạch Mộng Nghiên rồi khoác lên thành ghế, nghiêng đầu nhìn Tần Nhạc Chi bên ngoài cửa sổ, "Bị người đặt điều ngay trước mặt mà cứ thế bỏ qua ư, em đã hỏi ý tôi chưa?"
Câu nói này của anh, lọt vào tai của các đối tượng khác nhau thì mang theo hiệu quả khác nhau.
Bạch Mộng Nghiên nghe xong, lập tức ngồi thẳng người lại.
Anh trai à... anh đừng nói nữa.... Anh không biết gì thì đừng nhúng tay vào.
Trái tim Tần Nhạc Chi như muốn nhảy ra ngoài, trong cơn gió lạnh cắt da cắt thịt thế này mà trêи trán cô ta đã rịn ra một lớp mồ hôi.
Thái Từ Khôn có lẽ không biết cô ta, nhưng cô ta biết rõ người ở trước mặt mình là ai.
"Thái tổng..." Tài xế là bậc cha chú của Tần Nhạc Chi, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi gặp cảnh tượng thế này, ông ta hiển nhiên sẽ muốn ra mặt nói giúp cháu gái của mình.
Nhưng ông ta chưa kịp nói gì, vừa nhìn thấy ánh mắt của Thái Từ Khôn liền im bặt, liên tục nháy mắt ra hiệu với Tần Nhạc Chi.
Sắc mặt Tần Nhạc Chi hết xanh rồi lại trắng, cô ta quay lại nhìn Nhậm Trạch, muốn nhận lấy sự cổ vũ từ anh ta.
Nhưng vẻ mặt của Nhậm Trạch vô cùng quái dị, anh ta cứ nhìn chằm chằm Bạch Mộng Nghiên và Thái Từ Khôn, trong ánh mắt xen lẫn biết bao nhiêu là cảm xúc..
Không có ai giúp được cô ta cả.
Tần Nhạc Chi nín nhịn một hồi lâu, cuối cùng cũng nhả ra được vài chữ.
"Thái tổng, thật ra thì..."
Thái Từ Khôn ngắt lời cô ta, "Tôi không bảo cô giải thích."
Anh đúng là vẫn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra. Nhưng anh chỉ biết một điều rằng, cô gái dám lật tung trời ở trước mặt anh lại bị người ta ăn hϊế͙p͙ ở chỗ này.
Cái thái độ "tôi không muốn nghe tường thuật quá trình và chân tướng, tôi chỉ muốn cô xin lỗi" kia như đè nặng ở trêи đầu Nhậm Trạch.
Một hồi lâu, cô ta nắm chặt tay áo, nhìn sang Bạch Mộng Nghiên, cắn răng nói, "Xin lỗi."
Thái Từ Khôn hất cằm, "Chỉ thế thôi à?"
"Tôi..." Tần Nhạc Chi hạ quyết tâm, cúi người nói, "Cô Bạch, thật sự xin lỗi cô, là do tôi không biết chuyện đi nói lung tung, là do tôi hồ đồ. Xin... xin cô đừng chấp nhặt, bỏ qua cho sự lỗ mãng của tôi."
Bạch Mộng Nghiên, "..."
Không, cô không có lỗ mãng, là tôi lỗ mãng mới đúng,
Cô khóc không ra nước mắt, nhưng lúc này cô phải bình tĩnh, phải tiếp tục diễn trước mặt Thái Từ Khôn.
Bạch Mộng Nghiên liền phô ra cái mặt vô cùng hả giận, nở nụ cười lạnh lùng, phất tay với cô ta, "Được thôi, tôi chả thèm so đo với cô."
Đợi cô nói xong, Thái Từ Khôn mới thôi không nhìn Tần Nhạc Chi nữa.
Nhưng lúc này, Bạch Mộng Nghiên không vì Tần Nhạc Chi đã xin lỗi mà thấy dễ chịu, mà ngược lại... cô càng thấy thấp thỏm không yên.
Cô lướt nhìn xung quanh, phân tích tình huống hiện tại của mình.
Trước có cậu "real", bên cạnh có cậu "pha ke", tự dưng cảm thấy dưới ʍôиɠ như bị bỏng.
Thế là, Bạch Mộng Nghiên lặng lẽ vươn tay, cẩn thận đưa về phía cửa xe, tính mở cửa trốn đi. Nhưng cô chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, Thái Từ Khôn bỗng dưng lên tiếng, "Đi thôi."
Tài xế lập tức khởi động xe, không hề nể nang người đằng trước, cũng chẳng chừa đường thoát thân cho Bạch Mộng Nghiên.
Ngay khoảnh khắc cả người ngả ra sau theo quán tính, Bạch Mộng Nghiên chợt thẳng lưng lên, khóe miệng cứng đờ.
...
Kịch hay hạ màn, để lại lông gà đầy đất.
Ngày trọng đại của Trần Việt Định bị quậy thành thế này, anh ta trừng mắt nhìn Tần Nhạc Chi, sau lại quay sang nổi giận với Nhậm Trạch.
"Cậu nhìn xem cậu làm gì kìa, bộ tôi thiếu nợ cậu hả?"
Anh ta nói xong, chả thèm cho hai người có cơ hội giải thích, cất bước quay lại nhà hàng.
Mấy người đang vây xem trò hề, tiếng chỉ trỏ vang lên bên tai không dứt.
Thậm chí có vài bạn học cũ đứng về phía Bạch Mộng Nghiên, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, "Có vài người, làm chuyện không dám để người ngoài biết, rồi lại nghĩ người khác cũng giống mình."
"Thiệp mời có để mời dẫn theo người nhà đến tham dự, một người trọn vẹn, sao lại có người dẫn theo người có cái miệng mà bỏ quên não ở nhà nhỉ?"
"Đi thôi, đồ ăn lạnh cả rồi, có ăn cưới nữa không?"
Với tình hình như thế, Nhậm Trạch và Tần Nhạc Chi dù có thế nào cũng không có gan quay lại đám cưới.
Vài chiếc lá bị gió lạnh cuốn bay, xoay một vòng trêи không trung rồi chậm rãi hạ cánh xuống mặt đất.
Tần Nhạc Chi nhìn vào không trung, cảm thấy ngay cả lá cây cũng đang cười nhạo dáng vẻ chật vật của cô ta.
Hai người đứng ngay chỗ đài phun nước trống trải giống như hai pho tượng, đứng im không hề động đậy.
Một lát sau, Nhậm Trạch lấy lại tinh thần, cất giọng hỏi, "Có chuyện gì thế?"
"Có chuyện gì, là do em tính sai thôi." Tần Nhạc Chi quay lưng về phía anh ta, mạnh miệng nói, "Lúc ấy em thấy cô ta đến công ty em, mà Khâu tổng lại che chở cô ta như thế, nên em tưởng là..."
"Anh không hỏi em chuyện này."
Nhậm Trạch bỗng ngắt lời cô ta, "Chuyện cậu của em là sao hả?"
Lời này của anh ta giống như một lưỡi dao sắc bén, cắt đứt sợi dây thần kinh đang căng ra cuối cùng của Tần Nhạc Chi.
Cô ta đứng im không không nhúc nhích, nhưng không ai biết rằng, trong khi tinh thần đang rã rời, những hồi ức đẹp đẽ dường như bị mất khống chế mà dần dần hiện lên.
Kể từ khi ở bên Nhậm Trạch, "cảm giác an toàn" này giống như một cột ánh sáng xuất hiện trêи không trung, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy, nhưng lại không thể nào sờ tới.
Vì trong lòng cô ta đã nắm chắc, nguyên nhân anh ta lựa chọn đến với cô ta cũng có vài phần thật lòng, lại thêm vài phần là vì vật chất.
Những chuyện này cô ta đều hiểu hết, nhưng đường là do cô ta tự chọn, thậm chí có rất nhiều đêm cô ta tự an ủi bản thân, con người đều có cảm tình, dù Nhậm Trạch có đến với cô ta vì tiền đi chăng nữa, thì về sau cũng sẽ có tình cảm.
Cô ta quả thật là con nhà giàu, ba cô ta có một nhà máy sản xuất linh kiện ô tô cỡ nhỏ, tuy không phải là công ty lớn, nhưng ít ra cũng có thể trói chặt Nhậm Trạch.
Thế nhưng không lâu sau cô ta liền phát hiện ra, tham vọng của Nhậm Trạch lớn hơn cô ta tưởng tượng.
Đêm khuya hôm đó cô ta bị bệnh phải vào cấp cứu, trong lúc nhất thời cô ta chỉ có thể gọi cho cậu của mình.
Và dường như Nhậm Trạch nghĩ rằng cậu của cô ta chính là chủ nhân của chiếc Rolls-Royce kia.
Dạo gần đây, anh ta thỉnh thoảng lại nhắc đến chuyện này, giống như đang ám chỉ Tần Nhạc Chi chuyện gì đó.
Tần Nhạc Chi lại không ngốc, bấy giờ cũng đã đoán ra ý của anh ta. Tuy trong lòng cô ta khó chịu, nhưng lại càng muốn duy trì mối quan hệ này, thế nên cô ta không có dũng khí để đón nhận sự thật, mỗi lần như vậy cũng chỉ đành giả ngu đánh lảng sang chuyện khác.
Chuyện đã đến nước này, ai cũng không thể giả vờ được nữa.
"Cậu em làm sao?" Vành mắt Tần Nhạc Chi đỏ ửng, quay đầu nhìn anh ta, "Cậu em thì có liên quan gì đến anh?"
"Em..." Nhậm Trạch ngớ ra, không thể tin nổi nhìn Tần Nhạc Chi, cứ "em, em, em" cả buổi trời mà không biết phải nói gì.
"Em cái gì mà em? Tôi có nói cậu tôi là ai ư?"
Giờ phút này, mọi cảm xúc bị đè nén của Tần Nhạc Chi trong khoảng thời gian gần đây như tìm được chỗ trút ra, cộng thêm vừa nãy mới bị mất mặt trước mặt mọi người, nước mắt cô ta ngay lập tức rơi xuống.
"Tất cả đều là do anh đoán mò cả! Bây giờ lại đến trách tôi ư? Anh đúng là không phải là đàn ông!"
Nhậm Trạch há hốc miệng, người đàn ông thân cao mét tám lại như có cảm giác lảo đảo muốn ngã xuống tại chỗ này.
...
Người sắp quỵ xuống đâu chỉ có mỗi Nhậm Trạch.
Từ khi rời khỏi khách sạn, cửa sổ xe vẫn chưa được đóng lại. Từng cơn gió lạnh thoảng qua, như những lưỡi dao nhọn cứa lên mặt Bạch Mộng Nghiên.
Bây giờ cô chỉ mong trêи trời rơi thêm xuống vài con dao đâm cô chết cho rồi.
"Em nóng lắm à?" Thái Từ Khôn cuối cùng cũng mở miệng.
"Hả?" Bạch Mộng Nghiên sờ mặt, đúng là rất nóng, "Không, không lạnh."
Thái Từ Khôn liếc cô, không nhắc chuyện cửa sổ nữa, "Chuyện ngày hôm nay thế nào, em giải thích đi?"
"Giải thích cái gì hả?"
Thần kinh Bạch Mộng Nghiên căng lên, dường như theo bản năng sinh tồn mà thốt lên, "À, anh nói bọn họ ấy à, không có gì, cô ả kia nói xấu em trêи bàn tiệc thôi."
"Ồ..." Thái Từ Khôn gật đầu nhẹ, anh không mấy hứng thú với vấn đề này.
Anh cúi đầu, nhìn chằm chằm Bạch Mộng Nghiên, "Em định làm mợ ai thế?"
Toàn thân cô cứng đờ, nhìn thoáng qua người đang ngồi ở ghế lái.
"Ha ha ha ha, em còn trẻ thế này mà đi làm mợ gì chứ, anh ta nhận nhầm người thôi."
Thái Từ Khôn cười khẽ, gương mặt ngập tràn vẻ không tin.
Nhìn bạn gái cũ thành mợ, mệt cho cô tự biên ra.
Tình hình cụ thể thế nào, anh không muốn truy hỏi.
Cô và bạn trai dây dưa, anh cũng không muốn tìm hiểu.
Nhưng Bạch Mộng Nghiên không hề biết Thái Từ Khôn đang nghĩ gì, cô chỉ sợ anh sẽ hỏi tới mà cô không trả lời được, nên vội vàng chuyển chủ đề.
"À đúng rồi, sao tự dưng anh lại đến đây?"
Nghe thấy thế, Thái Từ Khôn quay sang ngắm nhìn gương mặt đang đỏ bừng của cô, anh đưa tay nới lỏng cà vạt, dời mắt nhìn về phía trước, cất giọng hờ hững, "Tôi đến đây ngắm sao."
"...?"
Bạch Mộng Nghiên ngơ ra một lát, trông thấy ánh mắt Thái Từ Khôn nhìn sang mình, trái tim chợt nảy lên một nhịp.
Ngắm sao...
Cô nhớ đến chuyện mình đã từng nhắn trêи Wechat "Nhớ anh", một trời sao hiện lên màn hình.
Không phải chứ....
Bạch Mộng Nghiên đã mất đi khả năng suy nghĩ, cất giọng khô khốc, "Chỗ em không khí không mấy trong lành, hình như không thể ngắm sao..."
"..."
Ánh mắt Thái Từ Khôn khẽ lóe lên, lúc anh nhìn sang cô, đôi mắt mang theo ý dò xét.
Bạch Mộng Nghiên giả vờ không biết anh đang nhìn mình, căng thẳng nuốt nước miếng.
Đúng lúc này, điện thoại của cô bỗng nhiên reo lên.
Tựa như bắt được một ngọn cỏ cứu mạng trong biển nước mênh ʍôиɠ, Bạch Mộng Nghiên chẳng thèm nhìn xem là ai gọi đến đã bắt máy ngay.
"A lô, a lô?"
"Chị Mộng Nghiên, chị có ở nhà không?"
Đầu bên kia vang lên giọng Tần Thái Nguyệt, "Em vừa đến nhà chị nè, chị có rảnh không, đến ngâm suối nước nóng đi."
Bạch Mộng Nghiên không nghĩ ngợi gì liền đáp ngay, "A, được được được."
Bây giờ cô chỉ muốn nhanh nhanh thoát khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng này rồi tự mình suy nghĩ về cuộc đời mà thôi.
Trong lúc đầu óc không thể nào hoạt động để nghĩ ra cách đối phó, may mắn lại có Tần Thái Nguyệt xuất hiện, Bạch Mộng Nghiên bất chấp mọi thứ, cô cứ bắt lấy ngọn cỏ cứu mạng này để thoát khỏi hố lửa này rồi tính tiếp.
***
bình chọn sao cho tui điiiiiii
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top