Chương 2

"Em nghe rõ đây, đứa bé là con của chúng ta, anh muốn cùng em nghênh đón con chào đời." Quát xong lại dịu dàng nói: "Được rồi, đừng khóc, khóc thành vậy sao có sức lực mà sinh con?" Anh vẫn không quên đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô, "Đi, lấy ra tự tin mà em dùng để mê hoặc anh thần hồn điên đảo, chúng ta cùng nhau đi đánh giặc."

Uông Tinh Tinh vừa khóc vừa đồng ý với yêu cầu của Tề Lãng.

Đúng là một đôi vợ chồng khiến người khác không biết nên khóc hay nên cười, sắp vào phòng sinh rồi mà còn ầm ĩ, điều khiến người khác cảm thấy vui mừng là ầm ĩ xong họ vẫn dựa vào nhau, đó mới là điều quan trọng.

Dung Dĩ Ân khẽ cười nhìn bóng dáng họ, cho đến khi cửa phòng sinh hoàn toàn đóng lại, một mình cô ngồi trên ghế ở hành lang bệnh viện lẳng lặng chờ đợi.

Xung quanh đều yên tĩnh, nhưng tai của Dung Dĩ Ân không ngừng vang lên những câu nói của học trưởng Tề Lãng.

Uông Tinh Tinh,em là người ngu ngốc! Lúc này còn cậy mạnh. Lúc chúng ta kết hôn không phải đã thề rằng, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng cùng nhau đối mặt, sao anh có thể để em một mình cô đơn sinh con được chứ? Anh không làm được!

Sao anh có thể để em một mình cô đơn sinh con được chứ?

Anh không làm được! Anh không làm được!

Học trưởng Tề Lãng nói không sai, một mình sinh con rất cô đơn, rất đáng sợ, Dung Dĩ Ân còn nhớ rõ cái đêm năm trước, vì Bách Mộ Khắc đi công tác ở Mỹ, một mình cô nằm trên phòng sinh, bị đau đớn hành hạ đến chết đi sống lại, chứ tưởng rằng mình sẽ chết, thật vất vả mới sinh được một cặp con trai.

Lần đầu tiên nhìn thấy bé thì khuôn mặt cả hai đều đầy nếp nhăn, cô khích động bật khóc thật lớn, khiến dì quản gia đi theo cô đến bệnh viện sợ hãi.

Bây giờ nhớ lại thấy thật buồn cười, lúc ấy thì lại khóc cả ca nước mắt.

Dung Dĩ Ân vẫn chờ ở bên ngoài, cho đến khi Uông Tinh Tinh thuận lợi sinh em bé rồi được đưa về phòng bệnh cô mới rời đi.

Nghe cô y tá nói, đôi vợ chồng dở hơi kia khi nghe được tiếng em bé khóc, vì quá cảm động cũng khóc theo, khiến bác sĩ phải thở dài, trực tiếp phong họ là gia đình thích khóc.

Cãi nhau cũng là một loại hạnh phúc? Uông Tinh Tinh và học trưởng Tề Lãng chính là ví dụ tốt nhất.

Nếu như cô nói cô rất hâm mộ cách sống chung của họ, có phải cô quá tham lam không?

Nhưng thật sự cô rất hâm mộ...

Ra khỏi bệnh viện, ngẩng mặt nhìn những vì sao trên trời, Dung Dĩ Ân không có bảo tài xế tới đón cô, một mình cô bắt xe buýt đi vòng quanh thành phố, sau đó mới về khu chung cư cao cấp.

Lúc ở bệnh viện cô không thấy đói, nhưng khi xuống xe buýt lại cảm thấy dạ dày trống rỗng, Dung Dĩ Ân nhìn đồng hồ đeo tay - mười giờ tối.

Trời ạ, trễ vậy rồi sao, khó trách cô cảm thấy đói. Cô nhanh chóng đi về nhà, vừa nghĩ điều đầu tiên khi cô vào nhà đó là nấu cho mình một tô mì, vừa đưa tay lên gõ gõ cái đầu mơ hồ của mình.

Quẹt thẻ ra vào xong Dung Dĩ Ân liền bước vào thang máy đi lên lầu.

Mỗi hộ gia đình sẽ ở một lầu trong tòa nhà cao cấp này, hơn nữa cũng không có nhiều gia đình ở đây, mỗi gia đình có thẻ từ riêng để đi thẳng lên tầng của mình, độ an toàn ở đây rất cao.

Khi đi ra khỏi thang máy, tay phải với lấy chìa khóa trong túi xách ra, Dung Dĩ Ân vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng ngay trước cửa nhà, cô ngơ ngác đứng im tại chỗ.

"Mộ Khắc"

Nghe thấy có người gọi mình, Bách Mộ Khắc xoay người lại, lộ ra khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lẽo, làm người khác vừa kính vừa sợ.

Hầu như mỗi lần thấy khuôn mặt này tim Dung Dĩ Ân đều không tự chủ được đập thình thịch.

Uông Tinh Tinh luôn nói anh không chỉ mặt lạnh, giọng nói cũng lạnh, gương mặt lạnh giá nhìn sao cũng cảm thấy không thoải mái cộng thêm giọng nói không có chút nhiệt độ, người nào đến gần người đó sẽ bị cảm.

Trong mắt cô, sự lạnh lùng của anh là sự oai hùng mà người khác không có được, làm người ta sùng bái, mỗi lần nhìn khuôn mặt của anh, ngực cô lại rộn ràng, nhưng rộn ràng chẳng kéo dài được bao lâu, bởi vì nhiều lúc cô cũng bị sự lạnh lùng của anh làm cho đông cứng.

Cô đi về phía anh, ngẩng mặt lên nhìn về phía cơ thể cao lớn, cố nén vui mừng trong sự dịu dàng hỏi: "Sao hôm nay đã về rồi? Rõ ràng thư ký Kim nói sáng mốt mới lên máy bay mà."

"Công việc rất thuận lợi, hai bên bàn bạc xong liền ký hợp đồng." Giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Chúc mừng anh!" Cô nở nụ cười chân thành chúc mừng anh, nhân tiện đưa tay ra nhận lấy áo khoác ngoài trên tay anh.

"Trễ vậy rồi, sao em không bảo tài xế đi đón?"

Lúc nãy khi anh về nhà, anh thấy xe chuyên dùng để đưa cô ra ngoài vẫn đỗ ở bãi đậu xe, tưởng rằng cô ở nhà, ai ngờ giờ cô từ bên ngoài về.

"Tinh Tinh... chính là người làm phù dâu cho em khi chúng ta kết hôn, hôm nay cô ấy sinh con, em đợi ở bệnh viện không có chú ý thời gian lúc về thì trờ đã tối, cảm thấy gọi điện bảo tài xế đến đón rất tốn thời gian, cho nên tự mình đón xe buýt về."

"Ừ." Anh đáp một tiếng.

Dung Dĩ Ân há hốc mồm. Vậy thôi ư? Cô nói một tràng dài, anh đáp lại giống như bị táo bón... Ừ.

Chẳng lẽ, anh không vui? Dung Dĩ Ân len lén nhìn anh, phát hiện khuôn mặt như trước, ngay cả lông mày cũng không nhíu.

Không biết tại sao, cô cảm thấy hơi thất vọng.

Tại sao? Chẳng lẽ cô hi vọng anh tức giận?

Đúng, cô nghĩ cô muốn nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của anh bị phá vỡ, tâm tình không ổn định, cho dù mắng chửi cô một lần cũng tốt.

Một giây sau, Dung Dĩ Ân liền bị suy nghĩ trong đầu mình hù dọa.

Trởi ơi, cuối cùng là cô đang nghĩ gì vậy, tự nhiên lại muốn bị mắng, có phải sống quá thoải mái nên vậy không? Dung Dĩ Ân lắc lắc đầu, cố gắng đuổi cái suy nghĩ kỳ lạ của mình đi.

"Cô Uông ở bệnh viện nào? Phòng số mấy?"

Đợi mãi không thấy cô trả lời, Bách Mộ Khắc liếc nhìn cô.

Dung Dĩ Ân hồi hồn, phát hiện ánh mắt lạnh kinh người của anh, vội vàng cười nói: "Xin lỗi, vừa rồi em không tập trung. Anh nói lại lần nữa được không?" Cô cảm giác mình rất hèn mọn.

Khi nói chuyện với anh lại thất thần! Dung Dĩ Ân lạnh lùng nhìn cô, đôi môi khẽ mở nói lại lần nữa, "Bệnh viện gì? Phòng bao nhiêu? Mai anh sẽ kêu thư ký Kim mang quà qua đó."
Anh luôn đối xử với người khác rất chu đáo, chuyện như vậy cũng thường xảy ra, chỉ sợ anh còn không biết Uông Tinh Tinh tròn hay méo. Dĩ nhiên, cũng đều nhờ anh có một thư ký vạn năng – thư ký Kim.

"Quà em đã chọn xong lâu rồi, em và Diệu Diệu chọn xe đẩy em bé." Diệu Diệu là anh trong hai đứa con sinh đôi của cô.

Người đàn ông gật đầu. "Tự em lo đi."

"Đúng rồi, hôm qua em có gọi điện về nhà, dì quản gia nói hai con bị cảm nhẹ."

Hai con trai sinh đôi của cô cũng không sống cùng cô.

Sau khi ở cữ, mẹ chồng cô người từng nổi danh về giáo dục con cái liền đến đưa hai đứa bé về nhà lớn của họ Bách, bà nói sợ mình cô không thể chăm sóc hai đứa bé, đừng nói đến việc chăm sóc con đã đủ bận cô không còn thời gian chăm sóc chồng.

Cô chỉ có thể đợi đến chủ nhật cùng chồng về nhà lớn thăm hai con.

"Mẹ có mời bác sĩ Trương chăm sóc cho hai đứa, mẹ không để thư ký Kim nói cho anh biết thì chứng tỏ là không có gì."

"Vậy cuối tuần có thể về sớm để thăm hai con không?"

"Để ngày mai thư ký Kim sắp lịch trình sau đó sẽ gọi điện cho em."

Dung Dĩ Ân nắm chặt tay, cho đến bây giờ cô vẫn không thích ứng được, chuyện trong nhà hai người họ không bàn bạc được sao, vì sao phải đợi thư ký Kim sắp xếp rồi chuyển lời cho cô?

Hơn nữa, anh không thể tự mình nói cho cô biết được sao? Tại sao lại muốn thư ký Kim truyền lời? Rõ ràng chồng cô là Bách Mộ Khắc chứ không phải thư ký Kim.

... Nhưng phải làm thế nào đây? Ai bảo cô lấy người lãnh đạo một tập đoàn lớn, một ngày kiếm cả tỷ, vì thế ngay cả thời gian gọi điện cho vợ cũng không có.

Vừa nghĩ vậy khi lời dặn dò của mẹ chồng thình lình vang lên trong đầu.

"Dĩ Ân, làm dâu nhà họ Bách điều quan trọng nhất đó là không được tùy hứng, phải thông cảm cho chồng, chăm sóc chồng cho tốt, phải phục tùng chồng, đây mới là việc mà một người vợ nên làm."

Một lần nữa cô lại phải nuốt đau khổ vào tim, ngoan ngoãn trả lời, "Vậy thì làm phiền thư ký Kim rồi."

Tưởng chuyện đó đã kết thúc, đột nhiên khối băng lại nói: "Sau này không được như vậy nữa! Dù đi đâu cũng phải để tài xế đưa đón."

Người phụ nữ cười yếu ớt trả lời. "Em biết rồi."

Bách Mộ Khắc thỏa mãn, quay đầu lại nhìn thấy cửa nhà vẫn còn đóng, đột nhiên anh cảm thấy mình rất kỳ quái tại sao lại đứng nói chuyện trước cửa nhà? Chuyện này rất quan trọng sao?

Đưa lưng về phía Dung Dĩ Ân trên mặt anh hiện lên vẻ thẹn thùng, anh vội vàng tiếp tục công việc còn dang dở lúc trước, sau khi mở cửa anh đi vào nhà trước.

Dung Dĩ Ân cũng vào theo Bách Mộ Khắc.

Sau khi cô vào nhà, anh ga lăng đóng cửa lại, thay dép đi trong nhà rồi đến thư phòng bỏ cặp tài liệu xuống, sau đó là đi vào phòng ngủ của hai người.

Hành động này rất bình thường, giống như hô hấp vậy, hai người sống chung sẽ có kinh nghiệm, quen thuộc đến mức không thể quen hơn nhưng Dung Dĩ Ân cảm thấy giữa họ như có một lớp thủy tinh ngăn ở giữa, có thể thấy được nhau nhưng không đụng được.

Cô không hiểu, kết hôn được hai năm, cũng đã có một cặp sinh đôi, theo lý thuyết thì họ rất thân mật mới đúng, nhưng tại sao cô lại có cảm giác họ cách nhau lớp thủy tinh?

Đây không phải là lần đầu tiên cô có cảm giác như vậy, chẳng qua là cảm giác này ngày càng rõ ràng, càng ngày càng nhiều.

Không thể suy nghĩ nữa, nếu tiếp tục nghĩ đến thì không kiềm chế được. Dung Dĩ Ân vứt những suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu, quyết định không nghĩ ngợi nghĩ tiếp tục cuộc sống bây giờ thôi.

Đi vào phòng ngủ thấy chồng đã tháo cà vạt chuẩn bị cởi áo, Dung Dĩ Ân liền mở tủ lấy quần áo, lấy quần áo để anh đi tắm, sau đó thừa dịp anh đi tắm cô sẽ sắp xếp lại valy quần áo của anh.

Anh tắm xong, cô cũng sắp xếp xong quần áo của anh.

Bách Mộ Khắc thuận tay lấy một cái túi nhỏ có logo của hàng hiệu nổi tiếng đưa cho cô.

"Quà cho em."

"Cảm ơn." Cô mỉm cười nhận lấy, "Có đói bụng không? Có muốn em nấu mỳ cho anh không?" Cô chưa ăn tối, giờ rất đói, cô rất vui khi anh ăn với cô!

"Anh ăn trên máy bay rồi. Không đói bụng." Nói xong, anh đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, giống như mọi ngày trước đây, trực tiếp đi đến thư phòng tiếp tục làm việc.

"Không đói bụng... Được rồi... thật ra thì trễ như vậy rồi ăn tối cũng không tốt cho cơ thể..." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.

Vốn dĩ Dung Dĩ Ân định chuẩn bị cho cái bụng đói đang kêu vang của mình một tô mì hải sản, nhưng bây giờ cảm thấy mình cũng không quá đói, buồn bực cũng no rồi.

Tại sao?

Tinh Tinh mới rời nhà một đêm mà học trưởng Tề Lãng đã lo lắng cả đêm không ngủ mắt cũng biến thành gấu trúc 0.0, còn cô và anh đã không gặp nhau cả tuần, khi gặp lại thì cái ôm cũng không có.

Không phải mọi người đều nói không gặp một ngày như cách ba thu sao? Chẳng lẽ họ xa nhau chưa đủ lâu, mới không khơi lên được sự nhớ nhung của anh.

Không đúng, Tinh Tinh và học trưởng gây lộn nhưng rất tình cảm, còn cô và Bách Mộ Khắc tuy không gây lộn nhưng nếu như phải gây lộn mới có thể cảm nhận được cảm giác được để ý, được, gây lộn đi, thoải mái mà gây lộn thôi!

... Cô đang nghĩ gì thế, sao có thể gây lộn được? Gây lộn được với người luôn luôn nghiêm túc va flanhj nhạt như Bách Mộ Khắc mới lạ đó! Không phải nói đùa chứ hai năm sống cùng anh, ngay cả hơi to tiếng cũng chưa có. Đây có phải di chứng của bệnh sống quá thoải mái không? Dung Dĩ Ân vừa nghĩ vừa cười.

Mở túi giấy ra, không hề ngoài ý muốn đó là một chai nước hoa nổi tiếng.

Ngay cả hộp cô cũng không mở, Dung Dĩ Ân trực tiếp mở ngăn kéo dưới của tủ quần áo ra, đặt hộp trên tay vào ngăn kéo đã sớm chất đầy những lọ nước hoa cao cấp.

Những lọ nước hoa này đều là quà trong hai năm anh tặng cô sau mỗi lần đi công tác, hầu như là tất cả các thương hiệu nổi tiếng trên thế giới. Vì thường xuyên đi công tác, nên đôi khi trong ngăn kéo sẽ có hai lọ giống nhau, sau một thời gian cô sẽ thanh lý hàng, gửi cho người thân bạn bè, nếu không ngăn kéo nàu đã nổ tung từ sớm rồi.

Nước hoa trong ngăn kéo có thể thanh lý, nhưng buồn bực trong lòng cô có thể thanh lý không? Có thể khiến cô vui vẻ không?

Nhìn những lọ nước hoa, đột nhiên cô cảm thấy không còn sức lực, Dung Dĩ Ân dựa người vào tủ quần áo cơ thể cô từ từ trượt xuống ngồi trên sàn nhà.

Cô nên cảm ơn, cảm ơn mỗi lần anh ra nước ngoài công tác vẫn không quên mua quà cho cô, thật không hổ danh là người chồng tốt được người ngoài công nhận!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top