Chap 100+101

Đoạn Thừa Phong đi theo quản gia đi tới trong phòng khách vừa lúc thấy một người đàn ông anh tuấn ôm một nam nhân có thai đang muốn đi lên lầu, hắn nhìn không thấy được dung mạo chàng trai, bởi vì đỉnh đầu cậu ấy chôn ở trong lồng ngực người đàn ông, về phần người đàn ông, chiều cao gần hai mét, thể trạng to con anh tuấn môi mỏng khẽ nhấp nhấp, hình dáng gương mặt góc cạnh rõ ràng, tròng mắt đen dài nhỏ ẩn chứa sắc bén, giống như mắt ưng trong đêm tối, lạnh lùng cao ngạo đầy cô độc rồi lại khí thịnh bức người, trong lúc đứng đơn độc vẫn tỏa ra khí thế cường đại coi thường trời đất, nhìn khí thế của anh ta hẳn phải là một người lãnh khốc, nhưng là giờ phút này anh ta lại đầy nhu tình mật ý nhìn vào nam nhân trong ngực.

Nhìn tình hình này, người đàn ông ở trước mắt phải là  Vương Tuấn Khải rồi, vậy trong ngực anh ta chẳng lẽ là phu nhân anh ta sủng ái nhất trong lời đồn đại.

Thấy Đoạn Thừa Phong đến, trong mắt Vương Tuấn Khải hơi thoáng qua không vui, chỉ là nhanh đến mức không có ai thấy rõ.

Vương Tuấn Khải nhàn nhạt quan sát Đoạn Thừa Phong, gương mặt trơn bóng có thể bởi vì bị bệnh đã lâu nên có vẻ trắng nõn khác thường, lộ ra gương mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng; tròng mắt màu xanh dương thâm thúy, phiếm sắc màu mê người; này lông mày rậm, mũi cao thẳng, hình dạng đôi môi tuyệt mỹ, không một chút thô tục mà lại cao quý cùng ưu nhã, một đầu tóc ngắn vàng óng ánh rậm rạp cũng có loại cuồng dã làm cho người ta khó lòng kháng cự.

Đoạn Thừa Phong cái người này sao lại tới mau như vậy, anh còn chưa kịp đem bảo bối yêu quý mang về phòng, hi vọng bọn họ không cần gặp nhau.

-"Tổng giám đốc Vương khỏe chứ . . . . ." Đoạn Thừa Phong khách khí hỏi thăm.

-.". . . . . ." Vương Tuấn Khải không có trả lời, hơi gật đầu một cái, ngăn lại lời kế tiếp của hắn, sau đó ôm Vương Nguyên lên cầu thang.

Bảo bối của anh vẫn chưa có hoàn toàn ngủ say, nếu như để cậu nghe thấy giọng nói của Đoạn Thừa Phong thì biết làm sao, xem ra anh vẫn là nên nhanh lên một chút đem Tiểu Nguyên nhi ôm trở về phòng mới được.

-"Tổng giám đốc Vương, tôi là tổng giám đốc tập đoàn Đoạn thị Đoạn Thừa Phong, ôi. . . . . ." Đoạn Thừa Phong nhìn thấy Vương Tuấn Khải gật đầu với hắn một cái, sau đó liền hướng lên lầu bước tiếp, vội vàng nói.

-"Tổng giám đốc Đoạn, mời qua bên này, tổng giám đốc ôm phu nhân đi nghỉ ngơi, lập tức sẽ trở lại." Quản gia nhìn thấy ánh mắt không vui của ông chủ nhà mình, lên tiếng giải thích, vị tổng giám đốc họ Đoạn này cũng quá nóng lòng đi, thật là muốn chọc giận ông chủ rồi.

-"A. . . . . . Xin lỗi!" Đoạn Thừa Phong cũng mới chỉ thấy bóng dáng nam nhân trong ngực Vương Tuấn Khải, cũng không biết cậu ấy đã ngủ rồi, theo tình hình này, tổng giám đốc Vương khẳng định sẽ có ấn tượng không tốt đối với hắn, nếu đổi lại là người khác, có thể có ấn tượng tốt với cái kẻ quấy rầy giấc ngủ của người mình yêu nhất không? Thật bất lợi, đều do hắn quá nóng lòng, mới không có nghiêm túc quan sát tình huống chung quanh. Tổng giám đốc Đoạn, là ai vậy? Chẳng lẽ trong nhà có khách tới chơi hả ? Vương Nguyên mở mắt ra có ý dò hỏi Vương Tuấn Khải chuyện gì xảy ra?

-"Không có việc gì, một người tới hợp tác làm ăn mà thôi, nhắm mắt lại ngoan ngoãn đi ngủ." Vương Tuấn Khải dịu dàng dụ dỗ, đều do cái tên Đoạn Thừa Phong này, đã đánh thức bảo bối của anh.

-"Đó, lúc ăn cơm nhớ gọi em đấy, em chỉ ngủ một chút là tốt rồi." Vương Nguyên mơ hồ nói, sau đó nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp.

Giọng nói này sao lại quen tai như vậy? Mặc dù Vương Nguyên nói rất nhỏ, nhưng là vẫn bị hắn nghe được.

-"Tiểu Nguyên?" Đoạn Thừa Phong không xác định hỏi, giọng nói vừa rồi rất giống giọng Tiểu Nguyên, là hắn suy nghĩ nhiều sao? Tiểu Nguyên tại sao có thể là bà xã của Vương Tuấn Khải được? Đoạn Thừa Phong mất mát thầm nghĩ.

-"Hả? Gì vậy?" Vương Nguyên cho là Vương Tuấn Khải gọi cậu, vì vậy lại mở mắt ra mơ mơ màng màng hỏi lại.

-"Không có gì. Em ngủ tiếp đi." Vương Tuấn Khải dịu dàng dụ dỗ, Đoạn Thừa Phong đáng chết, muốn tìm chết!

-"Tiểu Nguyên, là tôi, Đoạn Thừa Phong, cậu quên sao?" Đoạn Thừa Phong mang theo một tia hi vọng hướng về phía bóng lưng Vương Tuấn Khải  đang lên cầu thang hô lên, nếu như hắn không có nghe lầm, đó chính là giọng nói của Tiểu Nguyên, mặc dù hắn cũng chưa dám khẳng định rõ ràng, nhưng là hắn muốn chứng thực một chút.

-"Hả? Đoạn Thừa Phong?" Vương Nguyên ngẩng đầu lên nhìn về nơi phát ra tiếng gọi.

-"Tiểu Nguyên?!" Khi Đoạn Thừa Phong nhìn thấy dung nhan Vương Nguyên lộ ra thì trong lòng không nhịn được kích động, nhưng vừa nhìn thấy giờ phút này cậu đang ở trong ngực Vương Tuấn Khải, đôi mắt hắn chợt mờ đi.

-"Ah. . . . . . Đoạn Thừa Phong? Làm sao anh lại ở đây vậy? Tuấn Khải, mau buông em xuống." Trong nháy mắt Vương Nguyên chợt thanh tỉnh, nói với Vương Tuấn Khải.

-"Không được, em hiện tại nên đi ngủ rồi." Vương Tuấn Khải bá đạo nói, đáng chết, đều do tên Đoạn Thừa Phong kia, hừ. . . . . . lại dám có ý đồ quyến rũ người đã có chồng, thật là đáng chết.

-"Hiện tại em còn chưa có muốn ngủ, rất lâu rồi em không có gặp lại Đoạn Thừa Phong, em có lời muốn hỏi anh ấy, anh mau buông em xuống có được hay không?"Vương Nguyên làm nũng, người ta là ân nhân cứu mạng của cậu, nhìn thấy đến cả bắt chuyện cũng không làm được, chẳng phải là rất thất lễ hay sao, chỉ là ông xã nhà cậu hình như là rất thích ghen, nếu không đã biết rõ Đoạn Thừa Phong sắp đến còn phải dụ dỗ cậu đi ngủ.

-"Được rồi! Chỉ có thể nói một lát thôi, lát nữa phải ngoan ngoãn đi ngủ." Vương Tuấn Khải dịu dàng nói, nếu là anh vẫn ngăn cản cậu làm việc cậu thích, một ngày nào đó cậu sẽ chịu không nổi, cho nên dù anh vẫn còn thấy rất ghen tuông, cũng sẽ nhịn được, để cho cậu có thể tự do tự tại làm việc mà cậu thích.

-"Hi hi hi. . . . . . Vẫn biết Tuấn Khải đối với em là tốt nhất." Vương Nguyên cười nói, đặt một nụ hôn nhẹ như lông hồng trên gò má của anh.

Mặt Vương Tuấn Khải nhu tình mật ý nhìn Vương Nguyên, sau đó trong mắt mang theo nụ cười tựa như khiêu khích nhìn về phía Đoạn Thừa Phong giống như bị thương đang đứng dưới bậc thang. 

Hừ. . . . . . Đây chính là bi ai anh đáng phải chịu, bảo bối chỉ là của một mình tôi, đau lòng thì sao, nếu là vừa rồi anh làm như không thấy, chẳng phải là sẽ không đau lòng như vậy sao, tự làm tự chịu, ở trong lòng Vương Tuấn Khải thầm nghĩ. 

Đúng nha, cậu ấy đã lập gia đình, hơn nữa đứa bé cũng đều đã có, mình tại sao không nghĩ thông, tại sao thời điểm nhìn thấy cậu ấy nũng nịu với Vương Tuấn Khải,  trong lòng của mình sẽ rất đau, cậu ấy hôn chính là chồng của cậu ấy, mình lấy tư cách gì mà đau lòng.

Vương Nguyên vừa thấy Đoạn Thừa Phong không được tự nhiên nhìn bọn họ, khuôn mặt nhỏ bé trong nháy mắt 'bùm' một cái đỏ lựng, hỏng bét, người ngoài vẫn đang ở đây, Vương Nguyên xấu hổ vùi mặt vào trong lồng ngực Vương Tuấn Khải, cậu đâu có biết cậu hành động như vậy khiến người đàn ông đứng ở dưới lầu kia nhìn thấy lòng đã đau đến mức tan nát cõi lòng.

-"Ha ha ha. . . . . ." Thấy hành động ẩn núp của Vương Nguyên như vậy, Vương Tuấn Khải không khống chế được cười nhẹ ra tiếng, vào lúc này bảo bối của anh mới biết xấu hổ, mới vừa vẫn còn rất to gan hôn anh đấy.

Vương Nguyên nghe được tiếng cười của Vương Tuấn Khải, tựa như oán giận thụi nhẹ vào lồng ngực của anh, còn dám cười, nếu không phải là do anh quá bá đạo, lại thích ăn dấm, cậu sao có thể mất mặt như vậy ngay trước mặt người ngoài.

Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên từ cầu thang đi xuống, đi tới đại sảnh mới khe khẽ đặt cậu ngồi ở trên ghế sofa, Đoạn Thừa Phong quyết tâm áp chặt chua xót trong lòng lại, đi theo bước chân của Vương Tuấn Khải đi vào trong đại sảnh.

Vương Tuấn Khải đặt Vương Nguyên ngồi xong, mới ngồi xuống bên cạnh cậu, tay bá đạo đặt ở eo của cậu.

-"Tổng giám đốc Đoạn, mời ngồi."Vương Tuấn Khải đưa tay hướng về phía ghế đối diện nói.

Đoạn Thừa Phong không khách khí ngồi xuống, ánh mắt không chớp đặt ở trên người Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải quan sát qua lại, Tiểu Nguyên càng ngày càng trở nên mập mạp rồi, xem ra càng thêm hấp dẫn, bụng cũng nhô ra rồi, kể từ lần chia tay đó, đã có rất nhiều tháng, trong lòng hắn đã rất nhiều lần khắc họa dung nhan của cậu, không nghĩ tới lại gặp mặt trong tình huống này.

Đoạn thị lần này có thể hồi sinh là hoàn toàn nhờ vào Vương Tuấn Khải, nhìn ánh mắt anh ta giống như không phải rất vừa lòng, chẳng lẽ là Tiểu Nguyên kêu anh ta làm, cũng nghe nói cái vị Vương Tuấn Khải này nổi tiếng cưng chiều bà xã, chỉ cần cậu ấy muốn, sợ rằng Vương Tuấn Khải cũng sẽ bất chấp tất cả lấy đưa cho cậu ấy thôi.

-"Đoạn tổng giám đốc tới nơi này có chuyện gì không?" Vương Tuấn Khải nhàn nhạt mở miệng hỏi, Đoạn Thừa Phong đáng chết, mắt có phải là bị mù rồi hay không, không có chuyện gì sao vẫn cứ hướng về phía bảo bối của anh mà ngắm như vậy, anh biết rõ tiểu tử kia tới là không có chuyện gì tốt, hừ. . . . . . Mình giúp công ty của hắn, bọn họ không ai còn nợ ai rồi, đừng tưởng rằng anh sẽ cho hắn sắc mặt tốt nhìn.

-"Ách. . . . . . Là như vậy, tôi tới cảm tạ tổng giám đốc Vương ." Đoạn Thừa Phong thu hồi ánh mắt nói, hiện tại hắn đại khái biết rõ chân tướng sự tình.

-"Cảm tạ cũng không cần, lần trước anh đã cứu vợ yêu của tôi, hiện tại tôi giúp công ty của anh, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi." Vương Tuấn Khải  thản nhiên nói, nghĩ cảm tạ anh, phương pháp tốt nhất chính là đem cái ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống bảo bối của tôi thu lại, ở trong lòng Vương Tuấn Khải thầm nghĩ.

-"Ha ha ha. . . . . . Anh không cần để ở trong lòng, Tuấn Khải nói chuyện luôn luôn tương đối thẳng thắn, muốn nói cám ơn, phải là tôi cảm ơn anh mới đúng, nếu như không phải là anh, có thể tôi đã chết ở dưới sông rồi." Vương Nguyên cười nói, lần trước ở trong nhà người ta còn chưa chào đã đi rồi, trong lòng vẫn rất băn khoăn.

-"Không cần, chỉ là một cái nhấc tay, là điều tôi nên làm." Đoạn Thừa Phong thấy Vương Nguyên nói chuyện với mình, trong lòng rất cảm động, hắn rất hân hạnh được biết cậu, nếu không phải là biết cậu, có lẽ hắn căn bản cũng không có cái niềm tin đó để tiếp tục tiếp nhận trị liệu, bây giờ căn bản không có cách nào khỏe mạnh như thế này ngồi đây, đây tất cả đều là công lao của người nam nhân đang mang thai trước mặt này, sau khi gặp cậu, hắn mới biết cảm giác yêu một người.

-"Bà xã, ha ha há miệng ra nào." Nhìn Vương Nguyên và Đoạn Thừa Phong nói chuyện, tâm Vương Tuấn Khải ghen tức mãnh liệt bay lên, tay cầm lên một miếng trái cây đã cắt ra đưa tới trước miệng Vương Nguyên, dịu dàng nói.

-"Không cần, anh ăn đi." Vương Nguyên đẩy miếng trái cây bên miệng mình tới trước mặt của Vương Tuấn Khải, tiếp tục trò chuyện cùng Đoạn Thừa Phong.

-"Đúng rồi, mẹ anh như thế nào? Rất lâu rồi không có có nhìn thấy bà." Vương Nguyên hỏi, rất muốn sắp xếp một chút thời gian đi thăm vị thiếu phụ kia.

-"Bà rất khỏe, lúc không có chuyện làm thời điểm sẽ ở nhà sắp xếp thu dọn lại nhà cửa. . . . ." Đoạn Thừa Phong liền nói thẳng một mạch tình trạng gần đây của mẹ hắn.

Vương Nguyên ở một bên nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng sẽ phát ra một chút tiếng cười, Vương Tuấn Khải nhìn thấy Vương Nguyên cùng Đoạn Thừa Phong nói cười vui vẻ như vậy, trong lòng chua xót, mắt oán trách nhìn Vương Nguyên, đều là cái người Đoạn Thừa Phong kia làm chuyện tốt, không có chuyện gì làm sao lại tới giành sự chú ý của bà xã anh, có bản lĩnh tự mình đi cưới một người vợ về đi. 
(June: Ông chủ tiệm giấm Trùng Khánh =))) 

Chap 101:

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên và Đoạn Thừa Phong nói chuyện hết sức vui vẻ, cảm giác trong lòng vô cùng khó chịu.

-"Quản gia!" Vương Tuấn Khải lạnh lùng hô.

-"Tới, tới, ông chủ, ngài tìm tôi?" Quản gia chạy chậm tới đại sảnh, cung kính hỏi Vương Tuấn Khải, mới rồi ông chủ vẫn còn rất tốt, thế nào vào lúc này nói biến sắc mặt liền thay đổi mặt ngay rồi, ngàn vạn lần không được là ông làm ra cái chuyện gì chọc ông chủ tức giận, nếu không ông chịu không nổi, trong lòng quản gia toát mồ hôi lạnh.

-"Trái cây hôm nay mới vận chuyển đến tại sao không có đem lên?" Vương Tuấn Khải lạnh giọng hỏi, thấy Vương Nguyên cùng Đoạn Thừa Phong vẫn còn tiếp tục trò chuyện, trong lòng mùi dấm đã bao trùm, anh đã lớn giọng kêu quản gia như vậy rồi, tầm mắt của cậu vẫn còn không từ trên người của Đoạn Thừa Phong chuyển qua trên người mình, nhất thời Vương Tuấn Khải cảm thấy rất thất bại.

-"Cái này. . . . Cái này . . . . ." Quản gia ấp úng nói, ở đâu ra còn có trái cây tươi? Mới vừa rồi không phải đã cho người bưng lên cho ông chủ ăn rồi hay sao? Thế nào vào lúc này ông chủ còn kêu ông đi lấy? Trong lòng quản gia cảm thấy bất ổn.

-"Này cái gì mà này, còn không mau mang lên, không nhìn thấy đang có khách hay sao?" Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói, dứt lời vẫn không quên ai oán nhìn Vương Nguyên một cái.

-"Đúng, đúng, thuộc hạ sẽ đi ngay." Trong nháy mắt quản gia dường như hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn thần sắc vừa rồi của ông chủ đoán chừng là ghen, ông chủ này đối với phu nhân là cực kỳ bá đạo, mặc dù hết sức thương yêu cưng chiều phu nhân, nhưng cũng không phải thường thích ăn dấm, ở trước mặt phu nhân cứ như là một chú bé vậy, quản gia lập tức đi tới phòng bếp, tất cả trái cây có thể dùng đều đem chuẩn bị để mang ra.

Vẻ mặt của Vương Tuấn Khải bị Đoạn Thừa Phong nhìn một cái là liền rất rõ ràng, hắn vừa cùng Vương Nguyên nói chuyện phiếm, vừa ngầm quan sát Vương Tuấn Khải , Vương Tuấn Khải càng biểu hiện bộ dạng ghen tuông, ở bên trong lòng của Đoạn Thừa Phong lại càng không có cảm giác, bọn họ là vợ chồng, hơn nữa nhìn bộ dạng Vương Tuấn Khải đối với Tiểu Nguyên là cực kỳ để ý, mình thủy chung đều chỉ là người ngoài, nhìn tình hình này mặc dù Tiểu Nguyên đang cùng hắn nói chuyện phiếm, nhưng là thỉnh thoảng cậu sẽ dùng ánh mắt yêu thương say  sưa quan sát Vương Tuấn Khải, chỉ là Vương Tuấn Khải không biết thôi, hơn nữa nụ cười của cậu trong suốt vô cùng, xem ra giống một người bạn vậy, không có chút nào mang tư vị  tình yêu,

Quản gia lục tục mang theo mấy người giúp việc bưng theo những đĩa trái cây đi vào phòng khách, những người hầu dọn lên trên bàn trà đủ loại trái cây xong, mới hướng về phía Vương Tuấn Khải cúi người chào, sau đó tất cả đều lui ra.

-"Tiểu Nguyên, em nhìn trái cậy này đi, ăn thật ngon nha." Vương Tuấn Khải cầm lên một mảnh trái cây đặt trước khóe miệng Vương Nguyên nói.

Vương Nguyên vốn là muốn cự tuyệt, nhưng thấy vừa rồi ăn không phải loại trái cây này, liền như chuyện đương nhiên nhẹ nhàng ngậm lấy miếng trái cây Vương Tuấn Khải đưa tới, từ từ nhai.

Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên ăn miếng trái cây tự anh đưa tới, lòng tràn đầy vui sướng, lặng lẽ hướng về phía Đoạn Thừa Phong trưng ra một thần sắc hả hê.

Đoạn Thừa Phong đối với khiêu khích này của Vương Tuấn Khải khẽ mỉm cười, trên mặt không thèm để ý chút nào, nhưng là trong lòng đau đớn giống như bị gai châm, xem vẻ mặt cùng động tác của bọn họ hình như là chuyện thường tình vẫn luôn diễn ra vậy, phối hợp hài hòa như thế, xứng đôi như thế, khiến cho trong mắt hắn có một hồi chua xót.

-" Ăn nhiều thêm mấy miếng nữa, ăn có ngon không?" Thấy cậu ăn xong, Vương Tuấn Khải lại cầm lên mấy miếng trái cây đưa tới bên môi Vương Nguyên, dịu dàng dụ dỗ.

-"Ừm, ăn thật ngon. Đoạn Thừa Phong, anh cũng đừng khách khí, mời anh, ăn rất ngon ." Vương Nguyên lúc này mới nhìn thấy Đoạn Thừa Phong từ sau khi vào cửa đến bây giờ mới chỉ uống vài hớp trà, trái cây thì ngay cả động cũng vẫn không động qua, nhất thời cảm thấy rất lúng túng, chủ nhân là cậu lại chỉ lo tự mình ăn, liền quên mất cả khách của mình.

-"Đúng nha, tổng giám đốc Đoạn đừng khách khí, chẳng lẽ là những thứ này không vừa mắt của tổng giám đốc Đoạn?" Vương Tuấn Khải không chút để ý hỏi, hừ. . . . . . trái cây ăn ngon như vậy, anh còn không có định cho tiểu tử kia ăn đâu, không phải anh hẹp hòi, ai bảo hắn thế nhưng lại muốn quyến rũ cục cưng bé bỏng của anh.

-"Tổng giám đốc Vương nói đùa, ăn rất ngon, Tiểu Nguyên, em ăn nhiều một chút, rất có lợi cho bảo bảo ." Đoạn Thừa Phong ăn rồi nói ra, bộ dáng cười ngất này của tổng giám đốc Vương là rất thích ăn dấm, cứ như một cậu nhóc vậy, có lẽ bộ dáng như vậy, hắn càng thêm không có cơ hội lấy được Tiểu Nguyên đi, cũng tốt, chỉ cần Tiểu Nguyên hạnh phúc là tốt rồi.

-"Tốt, Đoạn Thừa Phong mời anh ở lại dùng cơm!" Vương Nguyên đề nghị.

Vương Tuấn Khải nghe được lời Vương Nguyên nói, nhíu mày một cái, bộ dáng rất miễn cưỡng, người này tới đây không phải để nói cảm tạ anh hay sao? Thế nào đến lúc này rồi mà vẫn còn quấn lấy bà xã của anh để mà nói chuyện phiếm, thật là rất đáng chết, còn muốn lưu lại ăn cơm trưa.

Đoạn Thừa Phong vốn còn muốn được ngồi thêm với Vương Nguyên một lát, lưu lại ăn cơm trưa, nhưng nhìn thấy cái dáng vẻ ẩn nhẫn đó của Vương Tuấn Khải, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ mà cười cười, nói: "Không cần, mẹ đang ở nhà đợi cơm tôi."

Nếu như thực là ở lại đây ăn cơm, hắn đoán chừng Vương Tuấn Khải có thể sẽ lập tức giết hắn, chỉ là không phải ở trước mặt của Tiểu Nguyên, nhìn anh ta chiếm hữu Tiểu Nguyên như vậy, đã giúp công ty của hắn cải tử hồi sinh, hắn cũng không nên chống đối với anh ta làm gì.

-"A, như vậy sao, không sao, bồi dì ấy ăn cơm quan trọng hơn." Vương Nguyên có chút mất mát nói, lần trước ở trong nhà người ta, người ta đem thức ăn ngon thịt ngon chiêu đãi mình, vốn định lần này mình cũng hảo hảo chiêu đãi người ta một phen, không nghĩ tới dì ấy ở nhà chờ anh ta, hơn nữa tình cảm mẹ con của hai người họ lại rất tốt như vậy.

-"Lần sau trở lại ăn, lúc rảnh rỗi em cũng có thể đến nhà tôi, mẹ tôi cũng thường hay la hét rất nhàm chán, nếu có em tới chơi nhà, khẳng định bà sẽ rất vui vẻ , em còn nhớ rõ nhà tôi ở đâu chứ? Nếu như đã quên rồi. Có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tới đón em." Đoạn Thừa Phong không đành lòng nghe thấy giọng điệu thất vọng của cậu, đề nghị.

Vốn là Vương Tuấn Khải nghe được Đoạn Thừa Phong không ở lại dùng cơm, trong lòng liền rất vui mừng, ai ngờ phía sau hắn thế nhưng lại giựt giây bảo bối của mình đi nhà hắn chơi, hừ. . . . . . Thế nhưng lợi dụng mẫu thân của hắn để đạt được mục đích, người hèn hạ, ở trong lòng Vương Tuấn Khải mắng Đoạn Thừa Phong không dưới một trăm lần.

-"Cái đó được." Vương Nguyên đột nhiên cảm thấy vui vẻ, tâm tình chuyển tốt.

-"Không cần, tôi sẽ đưa cậu ấy đi, tổng giám đốc Đoạn bận rộn như vậy, sao có thể không biết xấu hổ khiến tổng giám đốc Đoạn phải nhọc lòng như vậy chứ." Giọng nói Vương Tuấn Khải không thiện chí châm chọc, muốn cùng bảo bối của anh ở chung một chỗ, nghĩ được cũng thật là đẹp nha, vốn tưởng rằng Vương Nguyên sẽ cự tuyệt lời mời của Đoạn Thừa Phong, dù sao hiện tại cậu là một người có thai, chỗ có thể đi xa nhất chính là trong nhà, không nghĩ tới Vương Nguyên lại vẫn thật vui vẻ đồng ý, để cho trong lòng anh một hồi không thoải mái.

-"Ách. . . . . . Thật ngại quá, anh ấy luôn luôn đều là như vậy, anh đừng để ở trong lòng." Vương Nguyên nghe ra trong giọng nói của Vương Tuấn Khải là không thiện chí, lúng túng nói với Đoạn Thừa Phong, tay lặng lẽ ngắt bàn tay Vương Tuấn Khải, ai ngờ tay cậu liền bị Vương Tuấn Khải nắm thật chặt, khiến cho cậu vô luận muốn dứt ra thế nào cũng không được, đành phải thôi.

-"Không có việc gì, tổng giám đốc Vương nói chuyện rất thẳng thắn làm cho người ta rất sảng khoái." Đoạn Thừa Phong tùy tiện cười nói, kiểu này là Vương Tuấn Khải đang ghen đó thôi, nếu không giọng nói sao có thể quái dị như vậy. Nhìn thấy động tác giữa bọn họ, Đoạn Thừa Phong chỉ có thể cố gắng đề xuống khó chịu trong lòng.

-"Ha ha ha. . . . . ." Vương Nguyên nghe được đối phương không có để ở trong lòng, mới an tâm cười cười.

Hàn huyên một lát, Đoạn Thừa Phong đứng lên nói: "Được rồi, tôi còn có một số việc muốn đi xử lý, Tiểu Nguyên, gặp lại sau."

-"Nhanh như vậy muốn đi sao? Vậy tôi đưa tiễn anh." Vương Nguyên đứng lên nói, đang muốn lập tức tiến lên, xem ra anh ta thật sự là rất bận, dù sao cũng là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, có vội cũng không thể chỉ trích, nhưng là tại sao tổng giám đốc nhà cậu lại có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy cứ ngày ngày dính ở bên cạnh cậu, thật làm cho cậu có chút buồn bực.

-"Bà xã, em nên đi ngủ, quản gia!" Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên đang muốn đi ra ngoài nói.

Trong chốc lát, quản gia liền vội vội vàng vàng chạy đến, chờ đợi Vương Tuấn Khải phân phó.

-"Tiễn tổng giám đốc Đoạn ra ngoài." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói, anh hiện tại hận không được lập tức ôm bảo bối trở về phòng, sao còn có thể để cho cậu đi ra ngoài đưa tiễn tiểu tử Đoạn Thừa Phong kia.

-"Dạ, tổng giám đốc Đoạn, bên này mời." Quản gia cung kính nói.

-"Tổng giám đốc Vương, cám ơn anh đã ra tay trợ giúp, hẹn gặp lại! Tiểu Nguyên, gặp lại sau, em đừng đi ra, mang thai bảo bảo phải cẩn thận." Đoạn Thừa Phong nói.

Vương Tuấn Khải gật đầu một cái, ngoại trừ Vương Nguyên ra, anh đối với người khác rất ít khi nói quá nhiều.

-"Bái bai!" Vương Nguyên vẫy tay một cái nói.

-"Tốt lắm, tốt lắm, bà xã, hắn đã đi rồi, chúng ta lại đi ngủ thôi" Vương Tuấn Khải nhìn thấy cái người làm cho người ta ghét đã đi rồi, tâm tình thật tốt nói.

-"Hừ. . . . . . Anh nói một chút bản thân anh xem? Mới vừa tại sao nói chuyện quái thanh quái khí như vậy, người ta là ân nhân cứu mạng của em." Vương Nguyên nhẹ giọng trách oán nói, trước kia dù là anh ấy ghen, cũng chưa từng tới mức đó, anh đây là bị sao vậy.

-"Không có nha, bà xã, nên đi ngủ rồi, anh buồn ngủ quá, bảo bảo khẳng định cũng rất mệt mỏi." Vương Tuấn Khải một mực phủ nhận, dịu dàng dụ dỗ, bà xã yêu mến của anh ngàn vạn lần không được tức giận, nếu không anh cũng không biết phải làm sao mới tốt nữa.

-"Hừ hừ, còn nói không có, mới vừa em nghe rất rõ ràng , em còn ngại quá phải xin lỗi Đoạn Thừa Phong đấy thôi." Vương Nguyên híp mắt nói, một bộ xem anh còn dám ngụy biện nữa hay không cho biết.

-"Ai kêu Đoạn Thừa Phong lại dám chiếm cứ lấy em." Vương Tuấn Khải có vị chua nói, anh không có làm thịt tiểu tử kia coi như là đã phúc cho hắn lắm rồi, còn muốn dành dùng giọng điệu dễ nghe thế nào nói chuyện với hắn nữa, dù sao thì đó cũng là tình địch của anh, mặc dù anh đã kết hôn rồi, hơn nữa bảo bối của anh cũng rất thương anh, nhưng là thời điểm nhìn thấy có người mơ ước bảo bối của anh, trong lòng chính là không thoải mái.

-"Hừ hừ, em muốn đi ngủ." Vương Nguyên sau khi nói xong cũng chậm bước đi lên lầu, anh ấy chính là thích ghen tuông như một cậu bé, thôi, cũng bởi vì anh ấy rất yêu mình, tha thứ cho anh ấy đi vậy.

-"Bà xã, em không có giận anh chứ?" Vương Tuấn Khải nghe được Vương Nguyên không có truy cứu nữa, theo phía sau của cậu hỏi.

Vương Nguyên không để ý tới anh, xem ra phải cho anh ấy nếm chút mùi đau khổ mới được, trong lòng cậu cười thầm.

-"Bà xã? Tiểu Nguyên? Bảo bối? Bé cưng?" Vương Tuấn Khải có gọi thế nào cậu cũng không phản ứng, nhất thời sợ phải chạy ngay tới trước mặt cậu, đang lúc cậu muốn vượt qua liền ôm chặt lấy eo cậu, u oán nói: "Bà xã, không nên tức giận có được hay không?"
 
June: Các baobei nghỉ hè chưa nà? Nàng nào thi cấp ba hay đại học nhớ là phải chaiyo lên nha <3

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top