CHƯƠNG 12 - ĐÁNH MẤT
"Tôi hết đau rồi..."
Chất giọng thanh mảnh phả nhẹ vành tai, gò má ửng hồng chạm nhẹ mỗi nhịp bước đều, dù rằng yêu cầu đối phương thả xuống, nhưng đôi tay vẫn ôm chặt hõm cổ.
"Vẫn nên uống thuốc"
Hắn dường như không có ý định buông bỏ.
Hé miệng muốn nhắc đến cái tên Thiên Tỉ, đột ngột dòng suy nghĩ nhận thức nhanh chóng ngăn cản, muốn cãi nhau với hắn, đó có lẽ là lý do tốt nhất để châm ngòi.
"Tôi có thể tự đi mà"
Chút phản kháng nhẹ nhàng, mang chút sợ sệt khi làm trái ý hắn, cậu thực sự không hiểu, từ lúc nào bản thân lại trở nên nhút nhát và phải liên tục quan sát thái độ ngạo mạn từ hắn như thế?
"Để yên, mày có thể nghe lời tao một chút không?"
Lòng bàn tay nén chặt bắp đùi gầy, hắn nghiêm túc đanh giọng cảnh cáo, và loại cảm giác bảo bọc ấm áp này, hắn cảm thấy thoải mái, muốn trơ trẽn níu giữ lâu hơn, lâu hơn cả việc đã từng buộc cậu tựa vào lồng ngực và ôm siết đến mức ngạt thở.
"Nếu anh chịu thôi cái giọng điệu ra lệnh đó"
"Tao không ra lệnh, đây là đề nghị"
"Rõ ràng anh đang ép buộc tôi, vậy không thả tôi xuống, cõng tôi ra sau vườn khách sạn đi"
"Mày...ở đây có vườn sao?"
"Sáng nay tôi thấy rồi, nhưng không có thời gian ghé thăm, mau qua đó chơi đi"
"Mày bệnh không có nghĩa là tao phải nghe theo mày"
"Vậy thả tôi xuống! Cái đồ thần kinh!"
"Được rồi, hóng gió một chút vậy"
.
"Anh xem, nhiều loại cá chưa này!"
Nguyên ngồi bó gối ngắm nhìn lũ cá tung tăng trong hồ lớn, bàn tay vẫy ra hiệu cho hắn đến gần cùng chiêm ngưỡng.
Nhưng hắn chính là không quan tâm, đôi mắt vô cảm chỉ tập trung vào thân ảnh nhỏ bé đang vui vẻ, cứ thế vô thức đến gần bên cạnh, tay cũng tự nhiên mà bắt lấy.
"Như cá gặp nước, cùng một loại"
Hắn cho rằng nhìn cậu ngốc hệt như những con cá gặp bầy đàn, nhưng câu từ nghe qua cũng khó xác định ai mới chính là đầu heo ngốc thực sự ở đây.
Cậu vẫn duy trì nụ cười, bàn tay nhỏ bị xoa lấy cũng không để tâm, cứ liên tục kéo qua lại hưng phấn như thế.
"Tránh xa ra, muốn biến thành nàng tiên cá à?"
Lời lẽ khó ưa phát ra từ hắn đến hiện thời cũng đơn giản như một thói quen, không còn dễ nóng giận ngay lập tức cự cãi, cũng không còn gân cổ đối đáp với loại người luôn cho rằng mình đúng, phí sức mà thôi.
"Bệnh thần kinh thật khó nói chuyện, tôi muốn ngồi xích đu"
Chỉ về hướng chiếc xích đu trắng thơ mộng, hắn đồng thời thở dài đến ngao ngán, vẻ mặt bất lực trước em trai ngây thơ và đam mê những thứ chướng mắt.
Rồi đột nhiên truyền đến bên tai những âm vang kỳ lạ, hai ánh mắt đối diện nhau, chút linh cảm vờn vã trong tim.
"Sao lại vào đây?"
"Theo kinh nghiệm mười năm làm thầy cho biết, đây hoàn toàn là nơi thích hợp để trốn tiết"
Thầy? Giám thị đi tuần tra sao? Cũng không cần nhạy bén vậy mà?
Hai thầy giáo đảo mắt quan sát, loanh quanh, bước đến cạnh hồ cá, nhưng không đủ nhanh nhạy bằng hai cơ thể trẻ trung và đầy nhiệt huyết, đã sớm nằm sấp dưới mặt cỏ, được che chắn bởi hàng cây xanh.
"Không có, qua bên kia xem sao"
Trái tim giật thót, hắn ở bên đặt tay cạnh thắt lưng cậu, ngón trỏ ra hiệu im lặng, vẻ mặt bình tĩnh đủ trấn an người nhút nhát.
Khi bước chân càng rõ ràng bên tai, cả hai gần như nín thở, xanh mặt.
"Đi thôi, đến giờ điểm danh tiếp theo rồi"
Thầy còn lại nhắc nhở, thuận tiện vào lại phía trong, thầy này thiếu sót vài dấu chân nhỏ, chắc chắn sẽ phát hiện hai học sinh đang đè nén lên nhau mà trốn tránh, nhịp thở bắt đầu hòa lẫn.
Đến khi xung quanh trả lại bầu không khí yên tĩnh, hai người mới đủ can đảm thở hắt một tiếng, nhưng kỳ lạ, người phía trên mặc nhiên vẫn duy trì tư thế đáng ngượng ngùng.
"...X-xong rồi...anh còn không ngồi dậy..."
Lắng nghe hơi thở phả vào vành tai, sau gáy ấm nóng, mọi thứ bỗng dưng tăng nhiệt.
Hắn im lặng, ngắm nhìn một nửa gương mặt thuần khiết mịn màng, không thể ngăn yết hầu chuyển động, bất chợt mang tham vọng muốn các giác quan áp sát vào nhau, không một lỗ hỏng nào.
"Nằm như vậy rất rất rất đau bụng..."
Chẳng dám chớp mắt, đồng tử mở to, cố điều chỉnh tâm lý ở một mức độ giữ gìn bản thể, nói không ngoai chính là vô tình cảm nhận loại cảm giác dễ chịu nhất thời, cậu chắc hẳn là điên rồi.
"...Hôn má không được sao..."
"Sao?"
Vì quá tập trung vào suy nghĩ lạc lối, thanh âm từ hắn lại nhỏ bé đến mức tưởng chừng không còn chút sức lực, là cậu nghe lầm? Hay thực sự hắn vừa phát ngôn những câu chữ có phần kỳ lạ?
"Bỏ đi, về thôi"
Hắn đứng bật dậy, luôn nhanh chóng thỏa mãn yêu cầu bản thân, không những không đưa tay đến giúp cậu đứng, còn lạnh lùng trực tiếp quay bước đi, bỏ mặc cậu chậm trễ nhận thức, chậm trễ nằm yên tại chỗ.
"Nhưng lúc nãy anh đã nói gì?"
Khẩn trương chạy theo hắn, muốn làm rõ lấp lửng, là muốn hiểu rõ về đôi gò má ửng đỏ từ đối phương, chúng tại sao lại trông đáng yêu đến thế?
Đây là lần đầu tiên cậu nhận xét về hắn bằng từ ngữ hoàn toàn không thích hợp.
Hắn không quay đầu, cứ thế rời đi, khiến cậu phải khổ sở theo đuổi đôi chân dài đáng ghen tị ấy.
.
Ngày thứ nhất kết thúc với bao xúc cảm lạ lẫm, buổi sáng hoàn hảo, ngày thứ hai bắt đầu đầy sảng khoái cùng những tiếng cười đùa.
Tại điểm mua quà lưu niệm dành cho gia đình, đám đông náo nhiệt, phấn khích ngắm nhìn những vật phẩm đẹp mắt.
Vương Nguyên cũng không ngoại lệ, bận rộn ở một gian hàng lưu trữ kỷ niệm, chọn lấy pho tượng đồng được điêu khắc kỹ lưỡng tặng cha, một vài bọc thức ăn đặc sản cho mẹ.
Thiên Tỉ tựa lưng nơi thành kính, tập trung theo dõi từng hành động nhỏ nhặt từ cậu, môi vô thức mỉm cười.
"Thiên Thiên, cậu không mua gì sao?"
Tại quầy thanh toán gọi với, Tỉ hồi đáp bằng cái lắc đầu nhẹ hẩng, duy trì nụ cười bất chấp cưng chiều.
"Không đâu...không ai muốn nhận quà của tớ cả..."
Tỉ thì thầm, không mang hy vọng đặt áp lực phía người bạn nhỏ đầy cảm tình, chỉ lặng lẽ một mình chịu đựng từng ấy cay nghiệt chưa một lần muốn cùng ai chia sẻ.
Tỉ trả lời khi cậu đã vô tư quay đi.
Phát hiện chiếc móc khóa nhỏ treo cạnh quầy, đặc kệt một sắc đen, vuông vất và ký hiệu khuôn mặt buồn chán, cậu đột ngột cười hắt.
Vì Chúa, giống hệt nét vô cảm thường ngày của Vương Tuấn Khải, chẳng hiểu sao, mường tưởng rõ rệt vẻ bất mãn như đít nồi cháy của hắn khi ngắm nhìn móc khoác kỳ lạ này.
Cảm giác ưa thích, gần đây cậu đã thay đổi thật nhiều rồi, cũng chẳng mong muốn tìm hiểu bản thân, biết rằng thỏa mãn là một loại tích cực hiệu quả, như cách hắn từng bảo cậu vậy.
Nên cậu quyết định mua nó, không đắn đo, nhét vào túi quần với tâm trạng thoải mái, đến khi cảm thấy nhàm chán hoặc cay ghét tên mặt than kia, cậu sẽ mang ra cười cợt rồi ném vào tường cho hả cơn giận.
Nghĩ đến những điều như thế bất giác khiến cậu cười thích thú, Thiên Tỉ đi cạnh mở to mắt nhìn, giúp cậu xách vài bao đồ, vẫn là vương vấn sự đáng yêu khó tả.
.
Ngắm nhìn bầu trời, đảo quanh khuôn viên tập trung, học sinh đang dần tụ lại, chờ đợi quả nhiên luôn là một công cuộc chán chường.
Cậu thở dài, chân đung đưa không chạm đất, chậm rãi nhớ về món quà dành cho riêng mình.
Vui vẻ chạm vào túi quần, bất chợt tim đập nhanh, đâu mất rồi?
Đồ chơi yêu thích của cậu, không phải là xui xẻo đánh rơi giữa đường rồi chứ?
Nhanh chóng bật người dậy, vô thức tìm kiếm hình bóng Thiên Tỉ, người luôn sẵn sàng dang tay chở che mỗi khi cậu gặp nguy hiểm, cũng vô thức xem cậu ấy là một chỗ dựa đáng tin cậy.
Không thể nhìn thấy Thiên Tỉ, lo lắng người khác sẽ nhặt mất, cậu vội vã rời khỏi chỗ ngồi mà không thông báo với ai, nhanh chân chạy đến con đường cũ vừa đi qua.
.
"Khai mau, hôm qua mày trốn đi đâu?"
Chí Hoành săm soi, mắt liếc nhìn đầy khinh thường.
"Không liên quan đến mày"
"Đáng ghét, có người mới nên bỏ người cũ phải không? Mày tàn nhẫn như vậy từ lúc nào hả Khải Khải?"
Kéo lấy cánh tay hắn lay động, tỏ ra giận dỗi mong được yêu thương, nhưng người này gần như là không cảm xúc.
"Bỏ ngay cái tên gọi đó đi"
Không một lần nhìn đến nét mặt đa dạng bên cạnh, hắn chỉ hướng thẳng, mang ác cảm rằng chuyến du lịch lần này luôn tràn đầy phiền phức, kể cả tên bạn thân miệng mồm không bao giờ ngừng.
"Khải Khải, không thể nào, nhìn tao một cái có được hay không?"
Hoành tiếp tục phiền nhiễu, níu tay kéo áo mong mỏi đón nhận sự chú ý, nhưng đáng thương làm sao, hắn lại đang tập trung vào vật thể lạ nằm dưới nền đất trải đầy sỏi.
"Rốt cuộc có nghe bạn nói chuyện không vậy!"
Bực tức thét lớn, còn hắn đột nhiên cúi thấp nhặt lấy gì đó, vô cùng quá đáng.
"Bẩn lắm, Khải Khải"
"Móc khóa, đen thui, đẹp không?"
Đưa đến trước mặt Hoành tường trình, mỉm cười, đối với vật thể kỳ lạ xuất hiện dưới đất bẩn này lại có chút thích thú.
Hoành im bặt, tưởng chừng đã thân thuộc phần tính cách độc đoán khó khăn, nhưng đối mặt với nét cười nhẹ nhàng, bất lực thừa nhận vẫn chưa thể nắm bắt hoàn toàn.
.
Trở về nơi tập trung, xoay tròn móc khóa trên ngón tay, đột nhiên bắt gặp Thiên Tỉ đang khẩn trương hỏi han mọi người chuyện gì đó.
Tỉ cùng lúc phát hiện hắn, nhanh nhẹn tiến gần, và thứ đập vào mắt đầu tiên khiến Tỉ tràn ngập bất an.
"Có chuyện gì sao?"
Hắn hỏi khi trông thấy giọt mồ hôi trượt nhẹ nơi gò má, bất chợt lây lan cảm xúc lo toan không định hình.
"Cái này, anh lấy ở đâu?"
Ám chỉ chiếc khóa đen, tim đập nhanh bất thường, Vương Nguyên đã vắng mặt vọn vẹn nửa tiếng đồng hồ.
"Nhặt, sao?"
"Vương Nguyên chưa về..."
Một bóng người đột ngột sượt nhanh qua nơi họ đứng, chạy thẳng đến đầu hàng, phía thầy giám thị đang điều chỉnh trật tự.
Hơi thở và vẻ ngoài gấp rút từ cậu trai này đã khiến toàn thể học sinh nhướn người quan sát, mang nỗi tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện quái quỷ gì.
"Thầy! Em nhìn thấy đồng phục trường mình bị một bọn người bặm trợn bắt lên xe rồi!"
Linh cảm thức tỉnh toàn bộ giác quan, Khải cảm thấy cơ thể bỗng dưng xuất hiện một luồng điện mạnh mẽ chạy dọc sống lưng, đôi mắt mờ nhạt, chẳng nhận thức nổi từ lúc nào bản thân đã nhào đến cậu trai này, nắm lấy cổ áo đòi hỏi phải được nghe nhiều hơn.
"Hướng nào! Chiếc xe màu gì!"
Cậu trai run rẩy, tay lung lay chỉ về phía lối rẽ ngược nắng, nơi tìm thấy chiếc móc khóa, miệng lầm bầm không rõ xe thùng màu xám cũ kỹ khó coi.
Thân ảnh cao ráo vụt mất, thầy giáo chẳng kịp vươn tay níu giữ, theo sau là Thiên Tỉ, với tốc độ chớp tắt liền khuất tầm.
"Tất cả không được rời khỏi hàng!"
Giám thị tức giận mắng, may mắn bắt được một tên cũng mang trong mình ý định giải cứu tốt lành.
Chí Hoành câm nín, thể thao đúng là không bằng các người.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top