Chương 45

Dối trá khỉ ý!
Tôi bĩu môi, gạt tay Chí Dũng ra trước ánh mắt ngạc nhiên của hội anh chị em họ gần đó rồi ấn "VÀO MÀN" ngay và luôn.

"Hôm nay Hà Chi mặc đơn giản nhưng đẹp mà, sao chú em lại chê xấu?" Chị họ ngồi bên cạnh tôi là quỷ mê trai, tuy thấy có đứa bắt nạt em gái mình thì cay lắm nhưng vì nó là trai đẹp nên chỉ dám hỏi... một cách dịu dàng.
Chậc, đúng là...
"Đây, áo trắng quần đen, còn đặc biệt đeo đồ trang sức nữa, sự kết hợp quá sức hoàn mỹ còn gì?"

"Phải đó." Anh họ tôi cũng chồm sang, hết sức bảo vệ em gái "Cái thằng nhãi ranh này đừng tưởng ngày vui của chú dì thì bọn anh không dám làm gì mày nha!"

"Đúng rồi! Tẩn nó đi anh chị." Tôi rất không vui, thêm vào "Nó lúc nào cũng chê em quê mùa xấu xí."

"Á à cái mắt nào của mày thấy..." Anh họ còn chưa vén xong tay áo đã bị màn hình điện thoại của Chí Dũng chắn ngang tầm mắt. Sau đó, như nghệ nhân lật bánh tráng, anh thay đổi luôn "Ha ha, con nhân vật gớm chó này là của Hà Chi à?"

"Đâu? Đâu?" Chị họ cũng nghé vào nhìn, và hay chưa, lúc này ba người họ mới là anh chị em còn tôi chỉ là người thừa! Đáng ghét! "Hài ghê, Hà Chi có mắt thẩm mỹ ra gì đấy!"

"Này, bọn anh cũng có nick game này đấy, đợi chơi chung đi."

"Con game này khó vãi, em bỏ lâu lắm rồi. Đợi tải lại nhé."

"..."

Dĩ nhiên chúng tôi không đợi được vì đã vào màn rồi. Vậy là màn chơi này chỉ gồm có tôi, Chí Dũng và Người-Đẹp mà thôi. Theo thói quen bình thường khi chơi game kinh dị, trinh thám, giải đố... tôi và Chí Dũng rất ít khi buôn dưa lê mà chỉ tập trung vào quan sát và suy luận để tìm ra đáp án nhanh và tối ưu nhất. Các ban tổ đội bình thường của chúng tôi cũng hay thế nhưng Người-Đẹp thì không.
Người-Đẹp nhắn tin như muốn làm nổ màn hình luôn, mỗi một giây trung bình có năm từ được gõ ra, có bốn cái icon các loại được ấn tới. Vậy là màn hình điện thoại vốn dĩ chỉ toàn màu đen tối u ám lập tức sinh động hẳn lên. Điều bất tiện duy nhất chính là: không thể tìm manh mối!

"Bảo đừng có gọi cái người vô tri này vào mà không nghe." Chí Dũng hậm hực lắm, quay sang tôi trách "Toàn nói chuyện linh tinh chẳng bao giờ suy nghĩ gì."

"Chơi game giải trí thì chả nói chuyện vô tri cho vui." Tôi bĩu môi lên tiếng bênh vực. Thường thì tôi cũng bực lắm, nhưng nghĩ đến gương mặt xinh đẹp của Người-Đẹp thì bao nhiêu giận dữ tan biến hết. Đúng là vật chất và nhan sắc quyết định ý thức, người như cô bạn này mà làm sai cái gì ấy à... chỉ cần rơm rớm nước mắt nói xin lỗi đảm bảo không ai không tha thứ.
Trừ Chí Dũng!
"Này, cậu có quen bạn Người-Đẹp không hả?"

"Có quen." Chí Dũng nhìn tôi như sinh vật lạ "Không quen sao kết bạn trong game được?"

"Sao không? Ngày trước tôi và "tên quái dị" có biết gì về nhau đâu?" Tôi bĩu môi, cái tên này, biết Người-Đẹp siêu siêu đẹp rồi mà còn tỏ thái độ thế, đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc. "Đó, vậy mà vẫn nói chuyện được với nhau bao nhiêu ngày tháng, còn tâm sự tuổi hồng nữa cơ."

"Cô bạn này nói với cậu "tên quái dị"... Phì, cái nick trong game này là tôi đúng không?" Chí Dũng nheo mắt, nói một phát trúng đích luôn "Nhưng làm sao hai người quen nhau được? Người-Đẹp học ở trường X, không có bạn bè, người thân gì dưới này, cậu online toàn vào giờ cô bạn đó không online..."

"Ồ, cậu biết rõ về người ta quá nhỉ?" Tôi nhướn mày, khinh thường nhìn qua. Không hiểu sao trong mắt Chí Dũng lại hiện rõ hai từ "chột dạ", nó quay đi không dám nhìn thẳng tôi luôn.
Ồ ồ, rõ là có mờ ám đây này.
Không phải nó thích... Hừm, tên đầu gỗ này mà thích con gái nhà người ta á? Không, tôi thà tin nó gay còn hơn tin nó thích Người-Đẹp. Xem đi, nó đối xử với người ta đâu khác gì cỏ rác?
"Chí Dũng là trẻ tiểu học à? Thích người ta nhưng cố ý đâm chọc thay vì thể hiện tình cảm ngọt ngào? Cậu cứ như vậy người ta chạy mất đấy."

"Là sao?"

"Trưa nay bọn tôi vô tình gặp nhau ở sảnh khách sạn, nhìn thấy tên cậu trên màn hình Người-Đẹp đã nhận ra cậu luôn, còn đọc rõ cậu con cái nhà ai, học chỗ nào..." Tôi chậm rãi nói ra "...Còn cậu thì lại nắm được mười mươi thông tin về lịch trình của cô bạn này. Nói hai người không có gì... ai tin?"

"Lằng nhằng thế nhỉ?" Chí Dũng gạt đi ngay, sau đó cắm đầu vào giải quyết nhanh gọn màn chơi.
Hai chúng tôi theo nó tổ đội đi vào mà chả chiếm được tí EXP nào luôn. Cái tên này lại cố ý đẩy nhanh còn thoát ra đây mà, đáng ghét thật. Bên này tôi chưa kịp lên tiếng thắc mắc, bên kia anh chị họ chưa tải game xong... Chí Dũng đã kéo tôi đi về phía sảnh - cách xa khu vực sân khấu ồn ào để nói chuyện tử tế!

"Làm gì mà trốn trốn tránh tránh?" Vừa đặt chân ra sảnh, Chí Dũng lại nghĩ lại và quyết định rẽ lên tầng hai - khu vực quán cafe các loại của khách sạn. Dù sao thì ngồi dưới cũng khá ồn ào và nhàm chán nên cứ ở đây độ ba mươi phút sau đó lại xuống dự tiệc cũng không muộn.
Hai chúng tôi gọi nước uống rồi lấy cốc của mình bê vào... góc khuất. Cái tên này, làm gì như đi ăn trộm thế không biết?
"Sợ người yêu biết à?"

"Trốn đâu? Khi nãy cậu nói trưa nay gặp Người-Đẹp ở sảnh là thật hả?" Chí Dũng nhìn xung quanh, có vẻ hơi lo lắng hỏi lại "Chắc là đi ăn tiệc, nhưng không phải tiệc cưới nhà mình đâu ha."

"Liên quan gì mà hỏi tôi?" Tôi nhíu mày, khuấy khuấy cốc cho đường đen tan bớt "Thế người đó là gì của cậu? Người yêu? Crush?"

"Không phải, đừng nói thế mang tiếng con gái nhà người ta." Chí Dũng gạt đi luôn "Cậu có nhớ đợt trước Nam Anh kể chúng tôi cùng đi khóa tu mùa hè không? Cô bạn này cũng đi năm ấy đấy."

"...Hoa khôi?" Tôi hỏi lại, Chí Dũng nghe danh xưng này thì miễn cưỡng nhìn tôi, gật đầu như xác nhận. Tôi buộc phải tiếp nhận quá nhiều thông tin một lúc, hơi đơ nhưng vẫn kịp hỏi thêm câu nữa "...Chính là người đã tỏ tình với cậu nhưng cậu từ chối?"

"Tỏ tình gì đâu?" Nó không gật đầu nữa nhưng cũng không lắc đầu mà chỉ gạt đi "Ngày đó bé tí, lớp 6 biết gì mà yêu với thích. Chỉ là bạn bè bình thường thôi."

Vậy là đúng rồi!
Thì ra Người-Đẹp chính là bạn hoa khôi năm nào, cô bạn này thích Chí Dũng từ ngày lớp 6, giờ đã lên lớp 9, qua hai, ba năm mà vẫn giữ liên lạc và nói chuyện nhiệt tình kiểu này chắc là vẫn còn thích Chí Dũng đấy nhỉ?

Người gì đâu mà đẹp thế chứ lại, giá kể có ai đó đẹp như vậy theo đuổi tôi bao năm trời... dù tôi thẳng cũng sẽ cong như nhang muỗi cho xem. Đấy, tôi đã thế, nói gì một thằng con trai có vẻ chuẩn "men" như Chí Dũng chứ? Nó tuy không nói thẳng là thích Người-Đẹp nhưng cũng không hề bảo không ưa cô bạn. Đã vậy còn lập nick khác cùng chơi game với cô bạn, nói về cô bạn luôn vô thức bảo vệ, biết rõ mọi thứ về cô bạn... Khéo khi từ tận sâu đáy lòng, Chí Dũng đã thích người ta rồi nhưng chẳng hề nhận ra cũng nên.

Nhưng... người ta thích người ta thì liên quan gì đến tôi?

Tôi chịu đấy. Chẳng qua bỗng dưng cảm giác nguy cơ dâng ngập trong lòng khiến tôi phải nghĩ vớ vẩn mà thôi. Tôi mím môi vờ uống nước nhưng thật ra đang lén nhìn trộm Chí Dũng. Lần đầu tiên sau suốt bao nhiêu năm, tôi cẩn thận nhìn lại nó một lượt bằng ánh mắt nghiêm túc cực kì.

Chí Dũng xuất sắc là sự thật, và giờ đây, khi nhìn kĩ nó, tôi càng thấm thía hơn cảm giác của đám con gái cùng lớp và cả Người-Đẹp. Nó thực sự là một viên ngọc quý, một mảnh ghép hoàn mỹ cho tất cả mọi người... Ai có thể bước được vào trái tim Chí Dũng, hẳn nhiên, đó sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời...

* KÌ NGHỈ LỄ CUỐI CÙNG TRƯỚC KHI VÀO NĂM HỌC MỚI!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top