Quyển 2 - Chương 14
Anh cũng không vội vã rời giường. Bàn tay di chuyển khắp người cô, khiến cả người Duy Đóa đều cảm thấy khó chịu. Thoáng chốc, cô lườm anh. Anh làm như không thấy gì, bàn tay tiếp tục tiến vào trong quần áo cô, trực tiếp tiến vào phía sau lưng cô, hiện tại anh đã "bình tĩnh", cuối cùng đã có chút rõ ràng. Quả nhiên, anh chuẩn xác sờ được móc áo phía sau áo lót của cô, khi anh chuẩn bị ra tay, cô liều mạng đè bàn tay đang làm loạn của anh, dùng sức đẩy ra, không cho phép anh đụng vào cô. Nhưng anh căn bản không để cho cô được như ý muốn, khuôn mặt lạnh lùng của cô dán vào sự nóng bỏng, anh mạnh mẽ che kín môi cô.
Rất bẩn, anh ta còn chưa đánh răng! Duy Đóa tìm cách tránh nụ hôn của anh, càng cảm thấy buồn nôn nên vội vàng che miệng, ngay khi lực chú ý của cô hơi dời đi chỗ khác thì... "tách" móc áo lót của cô đã bị cởi ra .
Bàn tay của anh lập tức tiến vào, nơi mềm mại của cô đột nhiên trở nên căng cứng, khiến cô nổi da gà, còn có kẻ thù đè trên người cô, càng làm cho cô bắt đầu chống cự. Ai biết cô vừa mới bắt đầu giãy dụa, cô nhạy cảm nhận ra, có cái gì đó đúng lúc để ở giữa hai chân cô.
Duy Đóa hít một ngụm khí lạnh, bao bọc xung quanh cô đều là hơi thở nam tính mãnh liệt của Hình Tuế Kiến, trên da lại dán sát với cơ thể nóng bỏng của anh, hơn nữa quan trọng nhất là ... anh ta, lại, không, mặc, quần, áo! Phơi bày cả cơ thể trần truồng!
Trong nháy mắt cả cơ thể Duy Đóa không ngừng run rẩy, ai cũng biết buổi sáng đàn ông thật đáng sợ, hơn nữa, vừa nhìn Hình Tuế Kiến đã biết thể lực vô cùng tốt, đêm qua rõ ràng anh ta lại chưa được ăn no, hiện tại, thoạt nhìn dường như rất đói bụng.
Sau khi ý thức được sự nguy hiểm này, Duy Đóa không dám động đậy một chút nào.
Anh thích thú chạm vào cơ thể lả lướt của cô, đầu tiên là phần mềm mại, sau đó, lướt qua bụng cô, bàn tay thám hiểm vào trong mép quần của cô.
"Đừng căng thẳng, tôi chỉ sờ thôi." Anh khàn khàn nói để cho cô thả lỏng.
Nhưng làm sao cô có thể không căng thẳng được chứ?
Duy Đóa trừng mắt, toàn thân căng cứng, tiến vào trạng thái cảnh giới lúc nào cũng có thể liều mạng.
"Giống như đêm hôm qua thôi, tôi sẽ không đi vào." Anh lại khẳng định, khiến cô không thể không sốt ruột.
Bởi vì, hiện tại rõ ràng là thời tiết tháng sáu, nhưng khi tay anh đụng chạm vào da thịt cô lại cảm thấy lạnh lẽo như từ trong hầm băng chui ra. Duy Đóa cắn môi, anh thật sự quá hào hứng, sáng sớm tinh mơ đã có sức lực như vậy! Nhưng không thể phủ nhận, sự cam đoan anh quả thật giúp cho cô thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy anh nhanh một chút, nhanh "làm" xong, tôi còn phải đến bệnh viện!" Cô xoay mặt, nghiêm nghị lạnh lùng nói.
Cô đã sớm nghĩ tới, nếu cô "hy sinh" một chút nhưng không chịu trao cho, thì làm sao có thể nói tới chuyện báo thù chứ?! Cô sẽ làm cho anh ta đẹp mắt, từ thiên đường rơi xuống địa ngục, càng thảm hơn so với cô, cho nên cô phải nhẫn nại tất cả quá trình ngày hôm nay!
Giọng nói của cô lạnh lùng, cũng khiến cho vẻ mặt anh trở nên đông cứng, trên trán hiện rõ gân xanh. Hàm dưới của anh cũng trở nên căng cứng. Cho tới bây giờ anh chưa từng nỗ lực và nhẫn nại với người phụ nữ nào nhiều như thế này, vậy mà cô còn không biết suy xét? Còn có bảo anh "làm" cho xong? Được! Anh sẽ không khách khí nữa!
Trong lòng tức giận, khiến cho trong chớp mắt kia, anh cảm giác được cảm xúc ngang tàn trong cơ thể. Thật ra anh không phải là quân tử, càng tuyệt đối không muốn làm quân tử! Đối với người phụ nữ không biết suy xét này, anh thật sự muốn mạnh mẽ đến cùng!
Một bàn tay nắm trọn cổ tay cô, sau đó vòng ra phía sau chậm rãi chạm vào mạch máu cô ma sát. Loại ma sát dịu dàng này khiến Duy Đóa sửng sốt, còn có vết máu loang lổ trên tay anh. Cô nhận ra đây là kiệt tác của mình.
Thật ra bằng vào thể lực của anh, đêm qua lúc cô cắn anh, nếu anh chỉ cần tát cô một cái, bảo đảm cô không có cách nào rời giường, nhưng anh không làm như vậy. Ngay lúc cô ngẩn người, anh đã hôn xuống chiếc cổ trắng nõn của cô, thậm chí hôn lên vết sẹo của cô. Duy Đóa nhíu mày, anh kéo cánh tay chống cự của cô ra, cởi bỏ áo cô, ngón tay nhẹ nhàng cảm thụ nơi co dãn tuyệt vời kia. Duy Đóa cứng đờ người, theo thói quen cô tính cắn môi, muốn bức bản thân nhẫn nại, nhưng bàn tay anh lại tăng thêm sức lực.
"Đừng cắn mình, khó chịu thì cắn nó đi." Anh ra lệnh.
Không cần suy nghĩ, Duy Đóa liền cắn tay anh. Hiện tại cô đã khống chế một tay của anh, hi vọng sẽ giảm bớt được "tình hình tai nạn". Cô vừa mới có chút đắc ý, nhưng không nghĩ tới trước ngực cô truyền đến cảm giác ẩm ướt. Dường như cảm giác được sự "căng thẳng" của cô, ngón tay cái lại nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay cô, giống như một loại trấn an không tiếng động. Không hiểu sao cơ thể cô bắt đầu có chút nóng, cô hít phải một ngụm khí lạnh.
"Bốp" bàn tay cô giơ lên cao, đánh vào sườn mặt anh, ngăn động tác của anh lại.
Trong nháy mắt không khí có chút đông cứng. Duy Đóa run rẩy, trong khoảnh khắc ấy cô có chút lo lắng sẽ chọc giận anh. Bàn tay của anh rời khỏi mép quần cô, Duy Đóa vội vàng lấy chăn mỏng che toàn bộ bản thân, tất cả chuyện vừa xảy ra, khiến cô vừa xấu hổ lại vừa phẫn nộ. Cho nên cô không áy náy với cái tát này! Cô mím môi, vẻ mặt cố chấp. Còn anh nhìn thấu suy nghĩ của cô.
"Chúng ta... lần đầu tiên thời niên thiếu cũng không vui vẻ, tôi không muốn để lại bóng ma cho cô." Mặt anh không biểu cảm chấm dứt sự đông cứng.
Vì vậy tất cả chuyện vừa rồi, chính là"biểu hiện" nhẫn nại của anh, đáng tiếc cô phản ứng quá kịch liệt.
Cô căng thẳng.
Không thoải mái? Những câu chữ thật linh hoạt làm sao.
"Nhưng đồng thời tính nhẫn nại của tôi cũng có hạn! Tôi đồng ý 'buông tha' cho cô chỉ là tạm thời, có lẽ sự tạm thời thật ra rất ngắn, thậm chí chỉ là một hoặc hai ngày, nên cô phải quen với sự đụng chạm của tôi!" Anh chuyên tâm nhìn chằm chằm cô, trầm giọng tuyên bố.
Anh chỉ tạm thời "buông tha" quyền lợi, chứ không phải là vĩnh viễn.
Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Duy Đóa nheo lại.
Quả nhiên, anh ta không phải là kẻ dễ bắt nạt.
Môi cô quật cường nhếch lên, cố gắng kiềm chế, mới phun ra ba chữ:
"Đã biết rồi." Hiện tại cô chỉ có thể khuất phục, bởi vì cô còn chưa dám đấu với anh.
Anh lại nhìn chằm chằm cô. Trong thần sắc của cô mang theo sự không cam lòng, khuất phục dừng hết ở trong đáy mắt của anh. Rốt cuộc, anh cũng không nói thêm câu gì, xuống giường mặc quần áo.
Anh ở trước mặt cô hoàn toàn không che giấu chút nào cơ thể cường tráng, bờ vai của anh rất rộng, cơ bụng vô cùng rắn chắc, anh lấy một chiếc quần lót trong ngăn tủ, bộ dạng giống như một "chiến sĩ" xông pha chiến đấu.
Cô nắm chặt hai tay, không hề xấu hổ chuyển mắt, cứ như vậy cô tiếp tục trừng mắt với anh, bày ra bộ dáng không sợ hãi một chút nào. Còn vẻ mặt của anh càng tự nhiên hơn.
"Cô nên rời giường, chuẩn bị bữa sáng cho tôi." Tính cách mang đậm chủ nghĩa đàn ông.
Duy Đóa cắn môi.
"Biết rồi."
"Đúng rồi, tôi đã dặn cô chưa nhỉ, khăn mặt, quần lót của tôi chỉ có thể giặt bằng tay? Còn những quần áo khác có thể quăng vào máy giặt!" Anh vừa mặc áo T-shirt vừa nói.
Cô vốn tính đem toàn bộ quần áo của anh ta quăng vào máy giặt xử lý, không nghĩ tới, anh ta lại thông báo trước!
"Biết rồi." Cô lãnh đạm trả lời.
"Tôi đã gửi một nghìn vạn vào sổ tiết kiệm của cô." Anh bắt đầu mặc quần.
"Biết..." Duy Đóa ngừng câu trả lời thờ ơ, giật mình.
Hai giây sau.
"Anh có ý gì, dùng một nghìn vạn để mua cơ thể tôi ư? Có phải quá lớn hay không?!" Môi cô phun ra châm biếm vô tình.
Cô không biết suy xét, cũng không khiến anh tức giận.
"Không phải mua cơ thể của cô, là hi vọng mua được sự kiêu ngạo của cô." Anh lãnh đạm trả lời.
Mua sự kiêu ngạo của cô? Duy Đóa lạnh lùng cười, cô đang muốn nói anh ta đừng có nằm mơ.
"Nếu tiền có thể mang lại cảm giác an toàn cho cô, nếu tiền có thể duy trì được sự kiêu ngạo của cô, tôi không để ý dùng thật nhiều tiền trên người cô." Thật ra, tuy anh có rất nhiều tiền, nhưng số tiền này cũng không phải của anh, muốn sắp xếp một nghìn vạn tiền mặt đưa cho cô cũng không phải là chuyện dễ dàng với anh.
Đương nhiên những điều này anh sẽ không nói cho cô, bởi vì nó liên quan đến sự tôn nghiêm của đàn ông.
Cô sửng sốt.
Tiền quả thật có thể mang lại cảm giác an toàn cho cô. Đặc biệt đối với tình huống của Tiểu Lộng, cô thật cần loại cảm giác an toàn này để bảo vệ bản thân. Còn tiền quả thật có thể duy trì sự kiêu ngạo của cô, bởi vì ngay cả kinh tế cũng khó kanh, thì sự kiêu ngạo của bản thân cũng là hư vô mờ ảo mà thôi. Nhưng cô không nghĩ tới anh ta sẽ làm như vậy. Có một cảm giác quái dị nảy lên trong lòng. Quái dị, vô cùng quái dị.
Cô lập tức cắt ngang suy nghĩ, tú nói với mình, tất cả những điều này đều là do anh ta hãm hại, giống như chuyện của Lão Từ, anh ta muốn cho cô thiếu nợ rồi còn không ngừng nhớ đến món nợ đó, có lợi thế, tiếp đó, anh ta mới có thể lấy điều này để áp chế cô.
"Cảm ơn." Anh ta coi tiền như rác, cô cần gì phải cự tuyệt chứ? !
Đi đến đâu hay đến đó, cô cứ coi mình như tình nhân thôi, thử điều chỉnh cũng rất khá.
Mười năm trước, cô sẽ có khí phách cự tuyêt, nhưng mười năm sau, cô đã trở nên thông minh nên sẽ không có chuyện đó.
Ai nói cô chỉ có thể "chịu đòn"? Cô đã nuốt vào phần tiền này thì đừng mong cô nhổ ra!
Lại là loại biểu tình lạnh lùng này!
Hình Tuế Kiến nhíu mày.
Vì sao muốn khiến cô cười lại khó khăn như vậy?
Đúng lúc này, di động của cô vang lên.
"Xin lỗi, tôi đi nhận điện thoại đã." Cô nửa cười nửa không nói.
Anh im lặng, lạnh lùng nhìn cô.
Cô nhận điện thoại, mới nghe được vài câu, lập tức hào hứng:
"Thật sao? Tiểu Lộng thật sự có dấu hiệu tỉnh lại? !"
"Đúng vậy, cô Kiều, sáng nay lúc tôi rửa mặt cho Tiểu Lộng, phát hiện ánh mắt cô bé giật giật, hình như đang cố mở ra!" Người y tá vui vẻ nói với cô.
Vẻ mặt của cô lập tức chói sáng giống như mặt trời, vô cùng xinh đẹp. Còn anh ở bên cạnh chăm chú nhìn cô, bởi vì nụ cười thật lòng này, vẻ mặt lạnh lùng của anh cũng dần giãn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top