28.

Lâm Hạo Hải rõ ràng không phải đơn thương độc mã chạy đến. Sau khi Tiền Chấn Tá bị đánh ngã, xung quanh lập tức xuất hiện mấy chiếc xe ô tô màu đen, từ đó bước xuống gần mười người đàn ông mặc đồ đen, vây chặt xung quanh Tiền Chấn Tá. Tiền Chấn Tá ngã dưới đất, ngồi đó nhìn tôi và Lâm Hạo Hải, trong mắt xuất hiện vẻ căm hận.

Bây giờ nhìn thấy Tiền Chấn Tá là tôi mềm nhũn cả chân, bất giác càng rúc sâu hơn vào lòng Lâm Hạo Hải. Lâm Hạo Hải vỗ lưng tôi an ủi, sau đó chắc cũng phát hiện tay tôi bị còng, liền nói với Tiền Chấn Tá: "Khóa còng tay đâu?"

Tiền Chấn Tá không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn tôi chằm chằm.

Giọng Lâm Hạo Hải lúc nói chuyện với hắn ta lạnh như băng, chắc cũng không nhẫn nại được, đi tới trước cho Tiền Chấn Tá thêm một đấm, sau đó thò tay vào túi quần hắn mò ra cái chìa khóa, mở còng tay cho tôi.

Đôi tay bị còng suốt gần hai mươi tư tiếng cuối cùng cũng được giải thoát, tôi thấy tay mình cứng đờ, vẫy vẫy mấy cái cho đỡ mỏi, hỏi: "Bây giờ các anh định làm gì?"

"Dám bắt cóc người của tôi, không phải chuyện nhỏ đâu." Lâm Hạo Hải nheo mắt nhìn Tiền Chấn Tá, "Hơn nữa tinh thần hắn ta có vẻ còn không tỉnh táo, đến lúc đó không biết sẽ nói những lời không nên nói nào."

Tôi hít một hơi khí lạnh: "Anh đừng làm bừa nhé, giết người là phạm pháp đấy!"

Lâm Hạo Hải: "..."

Lâm Hạo Hải dở khóc dở cười xoa đầu tôi: "Tôi có nói sẽ giết hắn ta à?"

Nói rồi lại nhìn về phía đường: "Hơn nữa chắc tên Tiền Chấn Hựu cũng sắp đến nơi rồi."

Tôi: "Thế rốt cuộc phải xử lý Tiền Chấn Tá thế nào? Thật ra... anh ta cũng không gây ra tổn thương thể chất gì với tôi, mặc dù vừa rồi anh ta phát điên lên chẳng biết muốn làm gì với tôi nữa."

Lâm Hạo Hải cười cười, giọng vô cùng dịu dàng: "Nếu hắn ta thật sự làm gì rồi, vậy thì chắc tôi cũng phải phạm pháp một chút."

Tôi: "..."

"Hai người đừng có tán tỉnh nhau nữa được không, buồn nôn lắm." Tiền Chấn Tá đột nhiên mở miệng, "Lâm Hạo Hải, anh căn bản không phải người. Dĩ Sương thích anh như thế, bây giờ anh lại..."

Lời còn chưa nói hết, Lâm Hạo Hải đã đá một cái vào bụng hắn ta. Tiền Chấn Tá bị đau, không mở miệng nữa. Lâm Hạo Hải lạnh lùng nói: "Tôi nói cho anh biết, đại thiếu gia nhà họ Tiền ạ, những lời không nên nói thì đừng có nói bừa."

Lâm Hạo Hải nói với mấy người đứng xung quanh: "Dán miệng hắn ta, trói lại rồi nhốt trong xe. Chúng ta rời khỏi đây cái đã."

Mấy người áo đen đáp lại một tiếng rồi y lệnh làm theo. Tôi đứng ngẩn ra, cảm thấy mình như đang xem phim xã hội đen. Lâm Hạo Hải đưa tôi lên xe anh ta, sau đó nói địa điểm cho lái xe. Lái xe gật đầu rồi khởi động xe lên đường.

Mãi cho đến tận lúc này tôi mới hơi có cảm giác chân thực, xác định bản thân đã thoát khỏi nanh vuốt của Tiền Chấn Tá: "Oa oa oa oa, Lâm đại hiệp, đa tạ hành động anh hùng cứu mỹ nhân vừa rồi của đại hiệp!"

Lâm Hạo Hải gõ đầu tôi: "Hoàn hồn rồi hả? Hoàn hồn rồi thì chúng ta bắt đầu tính sổ. Sao cô lại lên xe đi cùng Tiền Chấn Tá? Đừng nói không phải, xung quanh hội trường đều có camera giám sát hết đấy."

Trông bộ dạng anh ta dường như vẫn chưa biết đến cái bánh gato của tôi rồi! Tôi do dự mãi không biết có nên nói ra không, chỉ có thể ấp úng: "Này... là bởi vì bắt không được taxi... Tôi lại muốn nhanh nhanh chóng chóng về lấy ít đồ... Vừa hay gặp Tiền Chấn Tá nói có thể tiện đường đưa tôi về, nên tôi mới..."

"Nhanh chóng về lấy cái gì?" Lâm Hạo Hải ngắt lời tôi.

"Ờ thì..." Tôi gãi gãi đầu.

"Cô vẫn không định nói với tôi sao? Nếu không phải người đến dọn dẹp phát hiện ra thì cái bánh gato đó giờ chắc hỏng luôn rồi." Anh ta có vẻ đau đầu, "Có ai lại nhét bánh gato vào gầm giường chứ!"

Tôi: "..."

Hóa ra anh ta biết cả rồi!!!

Lâm Hạo Hải: "Bánh gato là do cô tự làm?"

"Ừ..." Tôi ngại ngùng gật đầu.

"Hình dáng rất đẹp, mùi vị cũng không tồi." Lâm Hạo Hải dịu dàng nhận xét.

Tôi lập tức đắc ý nhìn Lâm Hạo Hải, nhưng anh ta không tiếp tục khen nữa mà hỏi một câu trúng trọng tâm: "Nhưng cô học làm bánh gato từ lúc nào thế?"

"Chuyện này..." Tôi lúng túng: "Thật ra làm bánh là khả năng bí mật của tôi đấy! Sao nào! Ngạc nhiên chưa?"

Lâm Hạo Hải: "Đừng có nói dối. Tôi còn tìm thấy rất nhiều vật hy sinh khi luyện tập của cô đấy."

Tôi: "..."

"Được rồi, là tôi nửa đêm dậy tập làm... Mà anh đã biết hết rồi còn hỏi làm gì nữa..." Mấy lời oán hận của tôi còn chưa hết đã bị Lâm Hạo Hải kéo lại, ôm vào lòng. Tôi ngẩn ra, trái tim không nghe lời bắt đầu nhảy thình thịch.

Tiếng Lâm Hạo Hải nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi: "Nói cô ngốc cô còn không chịu nhận. Sinh nhật gì gì gì đấy cũng vậy, tặng quà hay không không quan trọng. Vì chuyện này mà đi theo Tiền Chấn Tá, rốt cuộc cô có não không thế?"

Rõ ràng là lời trách cứ, nghe anh ta nói nhẹ nhàng như thế, tôi lại cảm thấy anh ta không phải đang quở trách mà là đang lo lắng cho tôi... Không đúng, anh ta chắc chắc lo lắng cho tôi.

Thế, thế tôi có phải là có thể hơi hơi vui vẻ được không...

Tôi không dám phản bác Lâm Hạo Hải, chỉ nhỏ giọng bảo: "Nhưng người khác đều tặng anh quà tốt như thế, tôi..."

"Cô cũng nói rồi, 'người khác'. Cô cũng đâu phải 'người khác'?"

Í?!

Cái gì mà tôi không phải "người khác"...

Câu, câu này cũng quá là "ý tại ngôn ngoại" đi!!!

Tôi ngẩn ra: "Thế tôi là người nào..."

Lâm Hạo Hải hơi nới lỏng vòng tay, nghiêng ra xa tôi một chút, rất nghiêm túc nhìn vào mắt tôi, mở miệng định nói gì đó. Vào đúng lúc trái tim hồng bay ngập trời khiến mặt tôi bất giác đỏ bừng này, xe đột nhiên dừng lại, người lái xe lên tiếng: "Tổng giám đốc Lâm, đến nơi rồi."

Tôi và Lâm Hạo Hải: "..."

Lái xe này thế nào đấy!!!

Có biết chọn thời điểm không thế!!!

Tôi thấy mình như vừa uống xong chục lọ "thuốc ho Đề ma ma, thuốc cho mọi nhà" vậy. Nếu ánh mắt có thể giết người, đảm bảo người lái xe kia đã chết không toàn thây rồi...

Lâm Hạo Hải bất đắc dĩ xoa xoa đầu, cười bảo: "Thôi, xuống xe trước đã."

Tôi bĩu môi, cũng đành ngoan ngoãn theo Lâm Hạo Hải xuống xe. Nơi chúng tôi đến là một khách sạn. Dường như Lâm Hạo Hải đã đặt trước rồi nên cứ thế dẫn tôi lên thẳng tầng cao nhất. Trong lòng tôi khiếp hãi, không hiểu tình huống bây giờ ra sao, giây trước Lâm Hạo Hải còn muốn nói gì đó, bây giờ đã trực tiếp kéo tôi vào khách sạn rồi?! Chuyện, chuyện này cũng quá xấu hổ đi!

Trong lúc tôi cúi đầu phát huy trí tưởng tượng thì cửa thang máy mở ra. Lâm Hạo Hải đã bước ra ngoài, quay lại nhìn tôi: "Ngẩn ra làm gì, ra ngoài đi."

"Oa oa oa, này này, nói trước nhé, tôi là người rất bảo thủ, hơn nữa đây lại là thân thể của Lư Dĩ Sương, bởi vậy..." Tôi ấp úng.

Lâm Hạo Hải: "..."

Lâm Hạo Hải tức giận gõ trán tôi: "Hạ Tiểu Mễ, cô đang nghĩ cái gì thế?"

Sau đó anh ta dùng thẻ mở cửa phòng, í, bên trong có người, hơn nữa là hai người áo đen mặt mày vô cùng nghiêm nghị...

Hai người đó nhìn thấy Lâm Hạo Hải thì cúi người chào, cũng lịch sự gật đầu chào tôi. Lúc này tôi mới phát hiện gian phòng này cực kỳ cực kỳ rộng, bên trong còn có một bàn hội nghị dài ơi là dài...

Không bao lâu sau thì có người gõ cửa. Người mặc áo đen ra mở cửa, người tới không ngờ lại là... Tiền Chấn Hựu.

Tiền Chấn Hựu vừa vào đã quan sát căn phòng một vòng, thấy tôi đang ngồi trên ghế liền bước vội lại: "Tiểu... À, Dĩ Sương, may quá cậu không sao."

Tôi mặt cười nhưng bụng thì tức giận: "Còn phải cám ơn anh cậu nhân từ không xuống tay làm tổn thương tôi nữa."

Mặt mày Tiền Chấn Hựu trầm trọng: "Tớ thật sự không ngờ Tiền Chấn Tá lại làm chuyện quá đáng như thế này."

"Được rồi, ngồi xuống đi, anh cậu sắp bị kéo tới đây rồi." Lâm Hạo Hải vỗ vỗ ghế bên cạnh mình, mặt mày lạnh lùng bảo, "Đến lúc đó cậu tự mình nói chuyện với anh cậu đi."

Vẻ mặt Tiền Chấn Hựu lại càng trầm trọng, gật gật đầu. Quả nhiên rất nhanh sau đó Tiền Chấn Tả đã bị áp giải đến. Vật đổi sao dời, giờ thì đến lượt hắn ta bị còng tay rồi, ha ha ha ha ha.

Tiền Chấn Tá vừa vào, Tiền Chấn Hựu vội đi lên trước, sau đó nhìn thấy đám người áo đen đi sau Tiền Chấn Tá thì mặt mày lập tức càng khó coi. Lâm Hạo Hải phất tay ra hiệu cho đám người áo đen lui ra, trong phòng chỉ còn lại bốn người chúng tôi. Tiền Chấn Tá nhìn chúng tôi một cái, cực kỳ khinh bỉ: "Sao, chú cũng muốn giáo huấn anh như mấy người kia hả?"

Câu này chắc chắn là nói với Tiền Chấn Hựu.

"Anh!" Tiền Chấn Hựu chắc cũng gần phát điên, "Sao anh lại làm thế? Bắt cóc Tiểu Mễ có gì tốt cho anh đâu?"

"Anh chỉ muốn tìm lại linh hồn của Dĩ Sương." Mặt Tiền Chấn Tả vẫn không đổi sắc.

Tiền Chấn Hựu thở dài: "Được, em có thể hiểu. Nhưng Tiểu Mễ chưa từng nói sẽ chiếm luôn thân xác Lư Dĩ Sương, bọn họ cũng đang rất tích cực tìm kiếm mà. Sao anh phải dùng đến thủ đoạn cực đoan này? Nếu anh đã biết cô ấy là Tiểu Mễ chứ không phải Dĩ Sương, anh hoàn toàn có thể tới tìm em, em có thể giúp anh tìm Dĩ Sương mà!"

Tiền Chấn Tá lạnh lùng cười: "Tới tìm chú? Được, thế anh hỏi chú, chú biết việc cô ta là Hạ Tiểu Mễ trước hay anh biết trước? Tại sao chú không nói với anh?"

Tiền Chấn Hựu: "..."

Được rồi, về vấn đề này thì Tiền Chấn Hựu hoàn toàn không có tư cách nói Tiền Chấn Tá...

Tiền Chấn Hựu: "Việc đó không giống nhau! Em biết anh rất thích Dĩ Sương, em sợ anh sẽ làm ra những chuyện mất trí như thế này nên mới giấu anh!"

Tiền Chấn Tá cười khẩy: "Vấn đề là, những thứ anh có thể điều tra trong hai mươi tư tiếng, hai người lại không điều tra ra? Rất kỳ lạ, không phải sao? Khả năng duy nhất là hai người căn bản không thật sự muốn tìm Dĩ Sương!"

Tiền Chấn Tá nói xong thì nhìn thẳng vào Lâm Hạo Hải nãy giờ vẫn im lặng. Lâm Hạo Hải cười cười, đứng lên: "Không sai, việc này là tôi sơ suất. Tôi không nghĩ đến khả năng thân thể Hạ Tiểu Mễ vẫn chưa chết, bởi vậy manh mối tìm kiếm từ đầu đều sai, đương nhiên sẽ không tìm thấy Lư Dĩ Sương."

"Nhưng anh yên tâm." Lâm Hạo Hải lạnh lùng nhìn Tiền Chấn Tá, "Nếu anh Tiền đây đã có bản lĩnh tìm ra rồi thì phần việc phía sau cứ để tôi lo liệu là được. Tôi đã cho người đi kiểm tra thông tin xuất nhập cảnh mấy ngày gần đây, chỉ cần có người tên Hạ Tiểu Mễ xuất hiện, tôi sẽ cho điều tra ngay, nhất định sẽ tìm thấy người."

Nói rồi, Lâm Hạo Hải như cười như không nhìn tôi: "Việc này, anh còn phải cám ơn cái tên của Hạ Tiểu Mễ đặc biệt như thế."

Tôi: "..."

Tiền Chấn Tá nghi ngờ hỏi: "Vậy lúc nào thì anh tìm ra được."

"Chắc chỉ mấy ngày thôi." Lâm Hạo Hải lười nhác nói: "Tóm lại đối với thân thể Lư Dĩ Sương tôi cũng chẳng hứng thú gì, Hạ Tiểu Mễ cũng thế. Nếu hai người bọn họ có thể đổi linh hồn lại cho nhau thì tôi và Tiểu Mễ sẽ làm sớm nhất có thể. Bởi vậy, anh Tiền Chấn Tá, tôi hy vọng anh hiểu rõ điểm này, đừng làm chuyện tương tự lần nữa, cũng đừng đến làm phiền Tiểu Mễ. Nếu không tôi có thể đảm bảo, cho dù hai người họ có đổi lại linh hồn thì anh cũng không thể nhìn thấy Lư Dĩ Sương đâu!"

Lâm Hạo Hải... anh hoành tráng ghê...

Mặt Tiền Chấn Tá đen sì, vẫn cứng miệng đáp: "Nói thì phải giữ lời đấy. Tôi đảm bảo về sau sẽ không làm phiền các người, nhưng anh cũng phải đảm bảo một khi nhận được tin phải liên lạc với tôi ngay."

"Được, hai người có thể đi rồi." Lâm Hạo Hải không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách với hai anh em họ Tiền. Tiền Chấn Hựu ngây ra: "Tôi? Tôi còn có lời muốn nói với Tiểu Mễ."

Lâm Hạo Hải: "Không cho nói."

Tiền Chấn Hựu: "..."

Tôi thấy tâm trạng Lâm Hạo Hải cũng không tốt lắm, nhỏ giọng nói với Tiền Chấn Hựu: "Được rồi, hai người cứ đi đi đã, cậu muốn nói gì với tớ chứ? Dù sao chắc cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng, lần sau có cơ hội thì nói. Cậu xem tính khí Lâm Hạo Hải tốt như thế, cũng không bắt Tiền Chấn Tá bồi thường gì, nếu cứ để cái bộ mặt của Tiền Chấn Tá lượn lờ trước mặt anh ấy, nói không chừng giây sau Lâm Hạo Hải lên cơn luôn ấy chứ."

Tiền Chấn Tá: "..."

Tiền Chấn Hựu bất đắc dĩ: "Được rồi, vậy bọn tớ đi trước. Chìa khóa mở còng tay anh tớ đâu?"

"Hai người ra ngoài đi, ngoài đó sẽ có người mở cho." Lâm Hạo Hải nói.

Tiền Chấn Hựu gật đầu, đỡ Tiền Chấn Tá ra cửa, đẩy hắn ta ra trước rồi cũng vội vàng theo sau. Trước khi đóng cửa, Tiền Chấn Tá còn đột nhiên quay đầu, cảnh giác nhìn Lâm Hạo Hải: "Anh sẽ không làm gì thân thể của Dĩ Sương đấy chứ?"

Tôi: "..."

Tiền Chấn Tá ơi là Tiền Chấn Tá, anh muốn chết hay muốn sống thế hả...

Lâm Hạo Hải mặt mày âm u: "Không đâu. Nhưng nếu anh còn không đi thì tôi e là mình không khống chế được đâu."

Tiền Chấn Tá và Tiền Chấn Hựu nhanh chóng đóng cửa lại. Rốt cuộc cũng yên tĩnh, tôi vươn vai duỗi người: "Ui chao, mệt chết mất. Cả ngày không được tắm rửa, bẩn lắm rồi... Lúc nào chúng ta về lại thành phố A?"

"Sáng mai." Lâm Hạo Hải đứng dậy mở tủ, cầm ra một bộ đồ ngủ sạch sẽ đưa cho tôi, "Cô tắm rửa trước rồi mặc cái này ngủ. Tôi gọi phục vụ cho cô, sáng mai chắc sẽ kịp có đồ sạch để cô mặc về."

Tôi gật đầu, cầm đồ ngủ vào tắm rửa gội đầu, cả người cũng tỉnh táo không ít.

Lúc ra khỏi phòng, Lâm Hạo Hải vẫn chưa đi mà ngược lại còn vào tắm. Chắc anh ta cũng chạy một mạch tới đây, mệt lắm rồi...

Tôi thấp thỏm ngồi xuống giường mới phát hiện cái giường này rất rộng rãi... Nhìn bộ dạng Lâm Hạo Hải, hôm nay anh ta không định rời khỏi căn phòng này thì phải?!

Vậy, vậy...

Tôi vẫn còn đang đỏ mặt ngồi đó thì Lâm Hạo Hải đã tắm rửa xong đi ra. Cả người anh ta trống trơn ngoại trừ cái khăn quấn ở vị trí quan trọng, cơ bắp trên người gọn gàng đẹp đến khiến người ta nhỏ dãi thèm thuồng, lại còn phụ trợ mấy giọt nước chưa lau khô hẳn...

Tôi ngẩn ra nhìn Lâm Hạo Hải, anh ta càng ngày càng tiến lại gần sau đó đứng trước mặt tôi. Tôi đờ ra, ngẩng đầu lên nhìn, thấy anh ta đang vênh váo nhìn xuống: "Cô chảy máu mũi rồi."

Tôi: "..."

Tôi luống cuống tìm giấy định lau mũi, lau cả nửa ngày mới phát hiện tôi đâu có chảy máu mũi!!!

Mà Lâm Hạo Hải đã cười đến độ không đứng thẳng được, tôi choáng ngất, tức giận bừng bừng định đấm đá anh ta một trận. Kết quả lại vô tình kéo rơi khăn tắm trên người anh ta... Tôi thật sự là vô tình, đừng nghi ngờ có được không?!?!"

Tôi kêu một tiếng thảm thiết rồi vùi đầu vào gối. Lâm Hạo Hải lại vô cùng bình tĩnh: "Cô chảy máu mũi rồi."

"Ai tin anh chứ." Tôi che mắt ngồi thẳng, lại cảm thấy từ mũi mình chảy ra một dòng chất lỏng, lấy giấy lau lau... Đúng thật rồi!!!

Tôi: "..."

Trời ạ, để tôi chết luôn đi cho xong!!!

Lâm Hạo Hải cuối cùng cũng mặc xong đồ, mặt tươi hơn hớn ngồi vào bên cạnh tôi. Tôi vội vàng giải thích: "Thời, thời tiết nóng quá, thành phố D, thành phố D khí hậu khô quá... tôi, tôi..."

Lâm Hạo Hải trưng bộ mặt "thấu hiểu lòng người": "Ừ ừ, cô không cần giải thích, tôi hiểu mà."

Oa oa oa, cứ để tôi chết đi là hơn...

Tôi ngồi gục đầu ỉu xìu đầy xấu hổ ngượng ngùng một lúc, Lâm Hạo Hải thì thản nhiên lấy máy tính bảng ra ngồi nghịch trên giường: "Này, anh ngủ ở đây à?"

"Đúng thế." Lâm Hạo Hải hoàn toàn không để ý. "Dù sao giường cũng rộng. Không phải cô định bắt rôi ra ngoài thuê phòng khác đấy chứ?"

Tôi nghĩ một hồi, thuê căn phòng thế này, lại ở khách sạn to như vậy, giá cả chắc chắn không rẻ, thế là bảo: "Thôi đi, thôi đi."

Lâm Hạo Hải cười, "Yên tâm, tôi vừa nói rồi, tôi không có hứng thú với thân thể Lư Dĩ Sương."

Tôi nhớ đến câu Lâm Hạo Hải vừa nói, đột nhiên thấy buồn bực.

"Nếu hai người bọn họ có thể đổi linh hồn lại cho nhau thì tôi và Tiểu Mễ sẽ làm sớm nhất có thể."

Lâm Hạo Hải nói như thế, hơn nữa còn nói chắc chắn như định đóng cột.

Nhưng...

Tôi nhịn không được mở miệng: "Lâm Hạo Hải."

"Hử?"

"Chuyện đó... có phải anh rất hy vọng tôi với Lư Dĩ Sương có thể đổi lại thân thể cho nhau không?" Tôi thăm dò.

Lâm Hạo Hải nhìn tôi thắc mắc: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

"Ôi dào, anh cứ trả lời trước đi mà."

Lâm Hạo Hải suy nghĩ một lúc, gật đầu: "Ừ. Nếu lúc trước còn không biết Hạ Tiểu Mễ vẫn sống, hơn nữa cũng chưa phát sinh sự việc Tiền Chấn Tá lần này, thì thật ra tôi cũng không có suy nghĩ gì đặc biệt về vấn đề cô vừa hỏi. Có điều bây giờ... đúng thế, vô cùng muốn hai người đổi lại cho nhau."

"Ồ" một tiếng, tôi cũng chẳng còn can đảm hỏi tiếp câu "Tại sao?" nữa rồi.

Thật ra nguyên nhân cũng rất đơn giản thôi mà...

Tôi là Lư Dĩ Sương đã hại anh ta gặp bao nhiêu rắc rối, nhưng anh ta lại không biết vì lý do gì mà tha tôi về nuôi, còn giúp tôi xử lý hết đống phiền phức đó nữa. Với anh ta mà nói, bản thân tôi e chỉ là một bọc đồ phiền phức mà thôi.

Chuyện của Tiền Chấn Tá lần này khiến anh ta bận rộn lâu như vậy, chắc công việc cũng bị ảnh hưởng, thế nên anh ta mới càng cảm thấy tôi phiền phức.

Nếu tôi trở lại làm Lư Dĩ Sương, mà Lư Dĩ Sương trở về thân thể tôi đang dùng bây giờ.

Vậy anh ta sẽ không còn bất cứ quan hệ gì đến tôi hay Lư Dĩ Sương nữa.

Mặc dù... ban đầu khi tôi biết về người bệnh tên Lư Dĩ Sương đó từ A Thiếu cũng có hỏi qua Lâm Hạo Hải, thì anh ta bảo, cho dù có một ngày tôi trở lại thành Hạ Tiểu Mễ cũng có thể đến tìm anh ta.

Lúc đó tôi quả thật vô cùng vui vẻ.

Nhưng nghĩ kỹ lại, thật ra tự việc đó cũng quá vô lý.

Hạ Tiểu Mễ... một cô nàng vừa tốt nghiệp vô công rỗi nghề, không tiền bạc, không quyền lực, không gia thế, đi tìm Lâm Hạo Hải làm gì? Được rồi, cứ xem như Lâm Hạo Hải cũng không đến nỗi chán ghét tôi lắm, đồng ý đối xử với tôi như bạn bè đi chăng nữa, thì vấn đề là tôi và Lâm Hạo Hải chẳng có điểm gì chung, nếu miễn cưỡng xem là "bạn bè" thì cũng không thể thật sự có quan hệ gì...

Lại càng đừng nói giống như hiện giờ, rảnh rỗi không có việc gì có thể trêu chọc lẫn nhau, cười đùa, nói chuyện tán dóc tự do tự tại.

Điểm này quả là khiến người khác muốn khóc vô cùng.

Nhưng đối với Lâm Hạo Hải mà nói, chắc là việc tốt, ít nhất anh ta cũng không bị tôi gây phiền phức hết lần này đến lần khác nữa.

Tôi nhẹ giọng: "Tôi không muốn."

Lâm Hạo Hải nghi hoặc nhìn tôi: "Cái gì?"

"Tôi... tôi không muốn biến trở lại thành Hạ Tiểu Mễ." Tôi trả lời bằng âm lượng nhỏ nhẹ vô cùng nhưng cũng đủ để Lâm Hạo Hải nghe rõ ràng.

Mặt Lâm Hạo Hải đen sì: "Cái gì?"

"Không có gì mà, đúng như anh nghe thấy thôi." Tôi làm ra vẻ không để ý, "Dù thế nào thì tôi cũng chẳng muốn đổi lại thân thể của mình lắm."

Lâm Hạo Hải không thể tin được nhìn tôi, ánh mắt đầy dấu hỏi chấm: "Tại sao?"

Tôi: "Anh thấy tại sao? Hạ Tiểu Mễ có điểm nào hơn được Lư Dĩ Sương? Lúc trước tôi còn không biết, đến khi trở thành Lư Dĩ Sương rồi mới hiểu hóa ra cô ấy hơn mình bao nhiêu lần! Nếu có thể tôi hy vọng mình vĩnh viễn đều là Lư Dĩ Sương."

Thật ra... tôi chẳng mong thế chút nào.

Những lý do tôi nói đương nhiên câu nào cũng là thật. So với Hạ Tiểu Mễ bình thường nhạt nhòa, Lư Dĩ Sương mặt nào cũng xuất sắc hơn nhiều, nhưng người ta sao có thể ghét chính bản thân mình được. Tôi vĩnh viễn vẫn là Hạ Tiểu Mễ, không thể làm Lư Dĩ Sương được, tôi biết rất rõ điều đó. Cho dù Hạ Tiểu Mễ đó có rất nhiều tật xấu, rất nhiều thiết sót thì tôi vẫn mong mình là Hạ Tiểu Mễ.

Nhưng mà, cô nàng Hạ Tiểu Mễ đó, lại chẳng thể ở bên Lâm Hạo Hải giống như bây giờ, ngồi cạnh nhau thân mật không chút khoảng cách, người ngoài nhìn vào là một đôi trai tài gái sắc, cho dù có sánh bước với Lâm Hạo Hải trước mặt đám đông soi mói thì tôi cũng rất tự tin. Nhưng nếu là Hạ Tiểu Mễ... tôi không biết liệu có được không.

Tôi một mặt thì vô cùng hoài niệm thân thể vốn có của mình, một mặt lại rất sợ hãi cái thân thể không thể ở bên Lâm Hạo Hải đó, tôi bây giờ, quả thật là hỏng bét rồi.

Lại còn đến mức muốn chiếm lấy thân thể của Lư Dĩ Sương, chỉ để được ở bên Lâm Hạo Hải... Nói thật thì, tôi cũng rất xấu hổ vì bản thân mình.

Tin là Lâm Hạo Hại cũng nhất định sẽ thấy thế...

Quả nhiên, mặt Lâm Hạo Hải đã trở nên khó coi vô cùng, lúc trước anh ta có tức giận cũng không thấy đến mức này.

Lâm Hạo Hải: "Chỉ vì cô thấy Lư Dĩ Sương hơn mình về mọi mặt? Thế nên cô muốn từ bỏ thân phận Hạ Tiểu Mễ của mình?"

Xem đi... anh ta quả nhiên khinh thường tôi.

Trong mắt Lâm Hạo Hải, tôi nhất định giống như một tên quê mùa đói rách đến được cung điện nguy nga tráng lệ rồi, vì may mắn mà được người người tốt bụng tiếp đãi, kết quả lại muốn ở lì đó không đi.

Tôi không dám nhìn Lâm Hạo Hải, cúi đầu nói: "Đúng thế. Chẳng lẽ anh không thấy thế sao! Bây giờ tôi ngồi cạnh anh, chẳng lẽ anh không thấy vui mừng sao?! Anh xem, tôi xinh đẹp thế này, tôi là người yêu anh! Lẽ nào anh muốn tôi biến trở về một dạng chẳng có gì đặc biệt à? Bất luận là hình thể, dung mạo, gia thế đều kém hơn rất nhiều, anh thích thế à?!"

Càng nói tôi càng kích động, giọng cũng to hơn rất nhiều.

Lâm Hạo Hải nhìn tôi, tôi đoán anh ta cũng đã tức giận đến một mức độ nào đó rồi nên lại càng thấy im lặng. Cuối cùng anh ta nói: "Hạ Tiểu Mễ, rốt cuộc cô nghĩ gì về bản thân mình? Nghĩ gì về tôi?"

Tôi sững ra, hoàn toàn không hiểu lời này của anh ta có ý gì, chỉ đành cứng miệng: "Sao tôi biết được anh nghĩ gì! Nếu mặt anh không nghiêm túc thì là đen sì, có bao giờ nói cho tôi biết anh nghĩ gì đâu! Sao tôi biết được có phải anh thấy tôi phiền phức không, làm sao tôi biết được tại sao anh lại muốn tôi và Lư Dĩ Sương đổi thân thể cho nhau?!"

Lâm Hạo Hải hít sâu một hơi, tay phải siết chặt cằm tôi. Mắt thấy người đang áp lại gần, đến lúc khoảng cách giữa hai mũi cũng chỉ còn khoảng một centimet... thì đột nhiên anh ta dừng lại.

Lâm Hạo Hải nhìn chằm chằm vào tôi, âm trầm nói với tôi: "Trước hết cô phải làm rõ tại sao tôi lại hy vọng cô trở lại làm Hạ Tiểu Mễ, đến lúc đó cô sẽ biết tôi mong hai người đổi lại sớm đến mức nào."

Nói xong, thả tôi ra, tắt máy tính bảng, trực tiếp quay người ôm gối ngủ.

Tôi ngây ra nhìn bóng lưng Lâm Hạo Hải, suýt nữa thì bật khóc. Đồ chết tiệt nhà anh, anh xem tôi là ngu ngốc thật đấy à? Đương nhiên tôi biết vì sao anh muốn tôi biến trở lại thành Hạ Tiểu Mễ rồi, chính bởi vì biết nên tôi mới hiểu anh muốn chúng tôi đổi lại thân thể cho nhanh đến mức nào chứ!

Mà cũng vì thế nên tôi mới đau lòng đấy, có biết không hả!

Nếu tôi chẳng biết gì giống như lúc ban đầu, sao tôi có thể đau khổ, sao có thể muốn chiếm dụng thân thể của Lư Dĩ Sương chứ...

Tôi cắn môi, cố gắng làm cho bản thân có vẻ thờ ơ, sau đó quay người, cũng ôm lấy gối của mình nằm trên giường nghỉ ngơi... Nói thì nói thế, nhưng thực ra là không thể dỗ giấc được...

Đêm càng lúc càng sâu, xung quanh cũng im lặng không tiếng động, tôi dường như có thể nghe được tiếng hít thở của Lâm Hạo Hải. Tôi cách Lâm Hạo Hải thật sự không xa, nhưng... tôi thấy đây là lần hai chúng tôi xa cách nhau nhất từ trước tới giờ.

Người tham lam sẽ gặp báo ứng đấy, Hạ Tiểu Mễ.

Anh ta đã giúp mày vô điều kiện bao nhiêu việc như thế rồi, mày còn không biết đủ à?

Mày sẽ gặp báo ứng thôi, Hạ Tiểu Mễ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top