Chương 79: Bởi vì yêu

Lâm rất hay đến thăm tôi, lúc thì vào buổi chiều tà, khi thì giữa trưa. Lần nào đến, anh cũng mang theo mấy món đồ lặt vặt. Lúc thì là chè lam, kẹo lạc, lúc thì là mấy món đồ chơi ngộ nghĩnh. Gần như chẳng bao giờ Lâm tới vào buổi sáng. Vậy mà sớm nay, khi tôi đang ngồi thơ thẩn trong thủy đình nhỏ giữa hồ, nhoài cả người ra tựa vào lan can, thả bàn tay chạm vào mặt nước, anh lại đột ngột xuất hiện. Tôi không chắc Lâm đã tới lâu chưa, bởi khi nghe thấy tiếng nói, anh đã đứng yên sau lưng tôi từ bao giờ:

- Liên! Em thế này đã bao lâu rồi? Em nhớ không?

Tôi khẽ quay đầu liếc qua Lâm, rồi lại lơ đãng dõi mắt theo những vòng tròn nước lan rộng khi thả ngón tay xuống mặt hồ. Bao lâu ư? Tôi không biết, cũng chẳng quan tâm lắm.

- Hai năm! Đã hai năm rồi! - Vừa nói, Lâm vừa mạnh tay xoay người tôi lại đối diện với anh. - Em nhìn mình xem, có khác gì một bộ xương khô không? Em đang hao mòn đi từng ngày mà anh chẳng thể làm gì. Anh không chịu nổi! Thà rằng anh để em đi... Nếu em đi... nếu anh buông tay, em sẽ được hạnh phúc, phải không em?

Tôi khẽ nở nụ cười nhẹ tênh vô cảm, đôi mắt cụp xuống không nhìn thẳng vào Lâm. Ở lại hay rời khỏi đây có khác gì nhau đâu. Thành chẳng còn trên đời này nữa, tôi cũng chẳng thể quay về thế giới hiện đại. Vô nghĩa cả thôi!

- Anh biết em cần gì nhất không? Em muốn về với bố mẹ, nhưng điều đó, em, hay ngay cả anh cũng chẳng thể làm được... Họ ở một thời gian khác, một không gian khác, có đi cả ngàn năm cũng không tới...

Lâm cau mày nhìn tôi một hồi lâu, rồi cất lên giọng nói khàn khàn khó nghe, những lời cuối cùng trầm đến mức tôi gần như không thể nghe thấy:

- Anh có thể. Anh làm được.

Như một chiếc công tắc được kích hoạt, tôi vội ngước cặp mắt mệt mỏi lên quan sát Lâm. Môi anh đang mím chặt thành một đường thẳng, mi mắt khép hờ, gương mặt hơi ngẩng cao. Vài phút lặng lẽ trôi qua. Thế rồi, Lâm chợt mở bừng mắt và hướng về tôi ánh nhìn nửa tiếc nuối nửa quyết tâm. Anh cười nhạt, nói:

- Em mang con dao Huyền Vũ không?

Có. Tôi gần như luôn mang nó bên người. Đó vừa là kỷ vật của Lĩnh, vừa là thứ cuối cùng Thành trao lại cho tôi...

- Vậy tốt rồi, vậy tốt rồi. - Lâm cất lời, giọng lạc hẳn đi. Đó giống như một lời thì thầm với chính mình hơn là nói với tôi.

Ngay sau đó, anh dẫn tôi tới thư phòng. Đó là một không gian khá rộng và rất ngăn nắp. Người có thói quen kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay như Lâm chắc chắn không thể sống bừa bộn được. Anh chậm rãi tiến tới ngồi lên chiếc ghế đặt sau án thư, thò tay trái xuống bên dưới ghế và ấn nhẹ.  Âm thanh "tách" nhỏ xíu vang lên. Sau đó Lâm đứng dậy và tới bên giá sách, cúi xuống kéo nhẹ một cuốn sách màu xanh có gáy sờn cũ ra ngoài. Ngay lập tức, âm thanh cơ quan di chuyển bắt đầu vang lên. Một cánh cửa bí mật hiện ra ngay phía sau giá sách. Không gian bên trong tối đen như mực, Lâm nhấc cây đèn dầu lạc rồi tiến bước vào trong. Chẳng cần một lời nhắc nhở, tôi tự giác rảo bước theo sau. Chắc chắn anh không "vô tình" hỏi về Huyền Vũ. Có lẽ tứ tượng sẽ giúp được tôi chăng?

Lâm thắp sáng tất cả những ngọn đèn trong căn phòng bí mật. Lúc này, tôi mới có thể quan sát được không gian nơi đây. Gần như chẳng có đồ đạc gì cả. Trong phòng chỉ kê một chiếc bàn nhỏ sát tường, trên đó đặt ba hộp gỗ với màu sắc khác nhau. Đỏ, trắng và xanh. Khỏi cần nói cũng biết, trong đấy đựng Thanh Long, Bạch Hổ và Chu Tước.

Lâm tới gần, mở cái hộp màu đỏ và lấy ra một chiếc trâm cài tóc. Trông nó giống một chú chim vàng với phần đuôi dài làm bằng đá thạch anh tóc đỏ. Đó chính là thứ mà Lâm nâng niu trong tay vào lần đầu tiên chạm mặt tại trấn Ngọc Thổ. Tiếp đó, anh mở hai hộp còn lại, bên trong đựng một viên ngọc màu xanh biếc chạm khắc Thanh Long và một bình gốm khảm đá hình Bạch Hổ. Ôm trọn cả ba trong lòng, Lâm quay ngoắt lại, tiến tới gần rồi ra hiệu cho tôi nhận lấy.

- Giờ tất cả đều là của em. - Lâm nói đầy trang trọng.

Câu nói này khiến tôi mơ hồ nhớ về khoảnh khắc lúc Lĩnh sắp lìa trần. Hình như anh cũng nói một câu tương tự thế. Như một bóng đèn được thắp sáng, tôi chợt hiểu ra vấn đề. Quyền sở hữu tứ tượng chỉ thực sự chuyển từ người này sang người khác khi được chủ nhân trước chấp thuận. Cướp đoạt sẽ không có tác dụng. Chẳng trách trước đây Lâm không dùng "biện pháp mạnh" để đoạt lấy Huyền Vũ từ tôi.

- Em tưởng mấy thứ này giúp nhất thống thiên hạ? Không phải bây giờ thời cuộc đã ổn định rồi sao? Em cần chúng làm gì?

- Không đâu. Người tập hợp đủ tứ tượng sẽ được ban cho một điều ước, bất kỳ điều ước nào...

Ra vậy! Không phải có được thiên hạ, mà là có được một điều ước bất kỳ. Tôi muốn trở về thế giới hiện đại. Tôi phải trở về! Lâm tình nguyện trao đi cơ hội này. Tôi không có lý do gì để từ chối.

Vừa lấy con dao lưỡi mỏng của Lĩnh ra, tôi vừa ngước lên nhìn thẳng vào mắt người đối diện - điều tôi đã không làm kể từ cái lần được Thành cứu thoát khỏi tay Lâm:

- Giờ làm gì ạ?

Lâm cười nhẹ, ánh mắt buồn bã nhìn xoáy vào tôi, sắc bén như một mũi khoan. Hồi lâu, anh dứt khoát quay mặt đi, cất lên giọng nói trầm buồn:

- Cứ đứng đấy.

Thế rồi Lâm bắt đầu dùng con dao của Lĩnh để vạch nên một vòng tròn rộng cỡ mét rưỡi trên sàn, đồng thời xác định tâm của nó. Với một chiếc la bàn đơn giản, anh nhanh chóng tìm ra phương hướng và đặt Thanh Long ở phương Đông, Bạch Hổ ở phía Tây, Chu Tước ở hướng Nam và Huyền Vũ ở phương Bắc. Xong xuôi, Lâm bước ra khỏi hình tròn rồi nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp. Dang rộng đôi cánh tay, anh lại nở một nụ cười buồn, nói:

- Có thể không? Trước khi em đi.

Tôi hiểu ý anh, và cũng chẳng có lý do gì để từ chối. Lâm đã thay đổi rất nhiều, tôi hầu như chẳng thể căm ghét anh được nữa. Tiến ba bước và sà vào lòng Lâm, đôi cánh tay mạnh mẽ ngay lập tức siết chặt lấy tôi trong cái ôm cuối cùng.

Không biết đã qua bao lâu, khi chân tôi đã hơi mỏi vì đứng quá lâu, Lâm mới dứt khoát buông tay ra. Anh quay đầu và rảo bước rất nhanh, như sợ rằng nếu không làm vậy, mọi dũng khí sẽ bay biến đi hết. Tôi bèn gọi với theo:

- Cảm ơn anh! Rất nhiều!

Lâm không hề đáp lời.

Còn lại mình tôi trong căn phòng tranh tối tranh sáng. Giờ phải làm gì nhỉ? Úm ba la vừng ơi mở ra hãy đưa ta về nhà à? Nghe ngu thế nhỉ! Và rồi, tôi chợt nhận ra rằng mình phải đứng vào giữa vòng tròn. Nghĩ là làm, tôi chầm chậm tiến tới. Ngay tại thời điểm bước chân dừng lại, khi còn đang phân vân không biết nên làm gì tiếp theo thì ánh sáng chợt bùng lên ngập tràn căn phòng nhỏ. Tôi quay đầu nhìn quanh và trông thấy bốn hình khối khổng lồ dần dần thành hình. Ban đầu chỉ là những vệt sương khói mỏng quyện lấy nhau, mờ ảo tựa như giấc mộng. Thế rồi những hình khối ấy bắt đầu sắc nét dần. Tứ tượng hiện ra, sống động như thật. Chúng đi nối đuôi nhau trong một vũ điệu tuyệt đẹp thuở hồng hoang. Cảnh tượng kỳ diệu trước mắt khiến tôi choáng ngợp, đầu gối không trụ được nữa mà khụy xuống. Đúng lúc đó, một giọng nói dịu dàng, không hẳn là nam mà cũng không phải là nữ chợt vang lên trong não tôi:

- Ngươi muốn gì?








------------------

Sửa truyện lần 2, update ngày 17/1/2025: Thực ra ở đoạn này, ả Liz định viết thêm 1 chương dưới góc nhìn của Lâm, kể về những chuyển biến trong suy nghĩ khiến gã quyết định "thả" nữ chính đi, cũng như kể về những sự kiện xảy với Lâm sau đó. Nhưng mà tầm này ả Liz đang hơi oải nên thôiiiiii. Bao giờ rảnh ả viết tiếp nhé :v

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top