Chương 28: Bất hòa

Như bao lần trước, Ôn Nguyệt là người chèo thuyền đưa tôi - với đôi cánh tay mỏi nhừ quay về vùng trung tâm của đầm Minh Nguyệt. Trông cô đã có da có thịt hơn, gương mặt cũng sáng hẳn. Dù thấp hơn tôi gần chục phân, Ôn Nguyệt vẫn tràn đầy sức sống, thậm chí còn có vài phần lấn át kẻ yếu đuối như tôi.

Cô chèo thuyền rất nhanh, có lẽ là nhanh gấp đôi tôi. Dù vậy, lúc chúng tôi về được đến nơi thì cũng đã là giờ ăn trưa. Trường Hải đang đợi cơm, Cảnh cũng ngồi đợi cùng dù không tình nguyện lắm.

Trông thấy tôi quay về trong tình trạng thân tàn ma dại, Trường Hải lại cười như địa chủ được mùa. Còn Cảnh, hắn vẫn treo trên mặt vẻ khó ở và xa cách đến mức gần như khinh người. Này nhé, tôi cũng không có ưa anh đâu!

Trưởng Hải và Cảnh đang ngồi xếp bằng cạnh nhau quanh chiếc mâm gỗ tròn. Thấy thế, tôi nhanh nhẹn ngồi xuống gần Trường Hải, để lại chỗ trống còn lại cho Ôn Nguyệt. Cô ấy không ghét Cảnh, còn tôi thì có. Trưởng Hải và Cảnh đang bàn luận về động cơ phản bội của Lĩnh, tôi chỉ có thể dỏng tai lên lắng nghe. Cuối cùng, hai người đều không thể đi đến kết luận mà chỉ đưa ra vài giả thiết khả dĩ, ví dụ như "bị tân đế nắm thóp", "nổi lòng tham" hay là "cảm thấy cần phải đổi phe để giữ mạng sống".

Dạo này Trường Hải hồi phục sức khỏe rất nhanh. Nhanh đến mức chỉ khi ở gần, tôi mới nhìn ra được vài nét hao gầy còn sót lại trên mặt anh. Còn Cảnh, hắn vẫn khoẻ, thậm chí là rất khoẻ, làm gì còn bóng dáng của gã trai yếu đuối, phải khổ sở lăn lộn trên giường vì gặp ác mộng nữa. Tôi bưng bát cơm lên, mắt không nhìn gã, cạnh khóe:

- Cao nhân bận trăm công nghìn việc như anh Cảnh mà chịu khó ở lại đây lâu thế nhờ, quý hóa, quý hóa quá...

Vì Cảnh biết cầm quân, thậm chí cầm quân giỏi, nên tôi đoan chắc rằng anh ta phải có thân phận ẩn gì đó cực kỳ hoành tráng. Ví dụ như một vị tướng quân có mưu đồ làm phản, hay thuộc hạ thân tín của ai đó đang muốn tranh giành ngôi vị,... Hầy, có chúa mới biết! Dù sao thì kiểu người như vậy chắc chắn rất bận. Anh ta đồng ý tới chữa bệnh cho Trường Hải đã "quý hóa" lắm rồi, tại sao còn chôn chân ở chốn này thêm tận mười ngày?

- Còn cô chẳng giống người thường, ẩn ẩn hiện hiện như ma thế mà sao vẫn chưa đi đầu thai lại vậy? - Cảnh đáp trả.

- Cảnh vẫn chưa đi đâu. Hay em tranh thủ nhận Cảnh làm sư phụ đi. Biết nghề y sẽ an toàn hơn cho em đấy. - Trường Hải hớn hở nói chen vào.

Ngay lập tức, tôi liếc xéo anh một cái sắc lẻm. Em vẫn còn chưa đủ khổ, đủ bận à? Với cả! Em! Không thích! Cảnh đâu! Không thích! Một tí nào! Gã cũng đâu có yêu quý gì em!

- Tôi không nhận đệ tử nữa đâu, nếu có nhận thì nhận người chứ ai lại nhận ma. - Cảnh lên tiếng.

- Thế mai Cảnh hộ tống Ngọc tìm đường trên đầm Minh Nguyệt được không? Mai Ôn Nguyệt có việc bận rồi! - Trường Hải tìm cách khác.

Bằng một nỗ lực đáng ngưỡng mộ, Trường Hải thường xuyên cố gắng ép tôi và Cảnh phải tương tác với nhau, những mong chúng tôi có thể "hóa giải hận thù". Nhưng mọi nỗ lực đều trở thành công cốc khi cả hai người liên quan đều không hề hưởng ứng.

- Em đang mệt lắm, đi cùng Cảnh khéo em thăng luôn ấy!

- Mai tôi bận rồi!

Chúng tôi lên tiếng gần như đồng thời. Trường Hải chỉ có thể cười lớn vì sự cố chấp của cả hai.

***

Hiện tại là buổi chiều, tôi lại phải tới sân tập bắn cung. Tôi mới chỉ đang luyện tập ở khoảng cách 50m thôi, vậy mà tỷ lệ trúng bia, nhấn mạnh là trúng bia chứ không phải hồng tâm, chắc mới chỉ được 50%. Tôi lo lắng và sốt ruột điên lên được.

Mải suy nghĩ lung tung, tôi đã vô thức bắn mũi tên lệch hẳn khỏi mục tiêu từ lúc nào. Thay vì cắm vào bia, hoặc ít nhất là cắm vào thân cây treo bia, thì mũi tên lại hết lực giữa chừng rồi chúi đầu cắm xuống đất, cách mục tiêu chừng vài mét.

- Ngọc dạo này ốm à mà xuống phong độ thế?

À, tôi biết giọng nói này. Là lão già Chiêu Vũ!

Tôi quay ra nhìn lão, cố tình nở nụ cười mỉa mai:

- Bác bận trăm công nghìn việc, có gì quan trọng mà phải qua tận đây ạ?

- Bác quý cháu mà! Để tâm là điều hiển nhiên!

Nói thật, tôi không hề có thiện cảm với ông già này. Trò chuyện với lão luôn làm tôi cảm thấy não mình không đủ dùng.

- Ấy ấy! Sao lại trưng ra bộ mặt đó? Bác có làm gì đâu.

Thậm chí khi đại não còn chưa kịp suy nghĩ kỹ bất kỳ điều gì, tay tôi đã vô thức lần xuống thắt lưng, nhón lấy một mũi tên trong ống đựng rồi lắp lên dây. Rất đơn giản. Chỉ cần nheo một mắt, kéo mạnh để giương cung, ngắm, và bắn.

Đích đến là đầu lão già Chiêu Vũ. Chỉ 3m, ở khoảng cách gần thế này, khả năng trúng đã lên tới 99%...

Một khoảng lặng kéo dài chừng năm giây. Chúng tôi đều bất động. Tôi không cười, cũng không hề cố tỏ ra nghiêm nghị. Ngược lại, từ ánh mắt của Chiêu Vũ, tôi cũng gần như không thể đọc được bất kỳ điều gì ngoài sự thờ ơ. Đôi mắt ấy đen láy, lạnh và không có cảm xúc.

Lão biết rằng tôi không dám làm.

Thế rồi, tôi nhanh chóng xoay người, chuyển mục tiêu ngắm bắn sang tấm bia treo trên thân cây. Không mất quá nhiều thời gian, tôi thả tay ra. Mũi tên sắc bén lao vút đi rồi cắm phập vào bia, ngay tại ranh giới giữa hồng tâm và phần rìa ngoài.

Dạo này trình độ của tôi đã khá hơn đôi chút nên không cần Ôn Nguyệt kè kè bên cạnh chỉ dạy nữa. Tôi quay sang lão, cười khúc khích:

- Bác thấy sao ạ?

- Quá thiếu quyết đoán! Mục tiêu thật sẽ luôn di chuyển. Thậm chí còn có khả năng tấn công lại cháu. Trong tình huống sinh tử, do dự đồng nghĩa với cái chết.

- Cháu không định làm thật, ngay từ đầu. Bác cũng biết mà.

Lão già thở hắt ra một tiếng thật dài, đôi mắt hơi quá trong và sáng so với một người ngoài năm mươi tuổi hướng thẳng về phía tôi:

- Phải làm thế nào cháu mới hết ngờ vực đây?

Tôi tránh ánh nhìn chăm chú đó bằng cách quay ra tiếp tục ngắm bắn. Tôi sẽ không trả lời. Vừa bởi không muốn, vừa bởi chính tôi cũng chẳng biết đáp án là gì.

Lý trí bảo với tôi rằng, tiếp tục giữ mối nghi ngờ với mấy người này là một hành động vô lý, thừa thãi và ngu ngốc. Nếu bọn họ muốn hại tôi, chắc tôi đã "bay màu" từ vài tuần trước rồi, sẽ không thể hiên ngang đứng đây, ra vẻ rằng mình sẽ bắn tên vào đầu người khác nữa. Vả lại vừa rồi, tôi đã uy hiếp đến tính mạng Chiêu Vũ. Vì tôi không bắn ngay nên nếu muốn, ông ta hoàn toàn có khả năng phản kích lại. Có lẽ Chiêu Vũ quan tâm tới tôi, hoặc ít nhất là không thể làm tôi bị thương vì nguyên nhân khác, ví dụ như vì Cảnh, hoặc Trường Hải.

Đấy là phân tích của đại não, còn nỗi sợ to như con bò mộng trong tôi lại chẳng đồng tình. Nó ngoác mồm mà gào lên rằng: Đừng tin ai cả. Không một ai đáng tin đâu. Mày không hề được an toàn ở thế giới này... Vậy nên cho tới bây giờ, tôi vẫn chẳng thể nào cảm thấy yên tâm được với mấy con người quái đản kia.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top