Chương 5+6


Chương 5 :

- Tôi... tôi muốn... muốn đi vệ sinh...

- Vừa nãy em đi hai lần rồi.

- Vậy... tôi đi dọn phòng.

- Em dọn lần thứ tư rồi.

Rin đảo mắt bối rối, mặc dù nó đang rất vui đi khi thật sự có cái tên Rin Kagamine có thể gán ghép cuộc đời nó với một cuộc sống mới, nhưng... nhưng thứ nó cần không phải như vậy.

Nó muốn cứu mọi người, nó muốn gặp lại tụi nhỏ, không thể cứ như vậy mà bỏ đi được, Rin muốn quay lại nơi đó.

Muốn quay lại cứu chúng và cùng nhau tạo dựng một gia đình thực sự hạnh phúc.

- Em còn rất ngây thơ trong việc lập một kế hoạch, không phải sao?

Len lên tiếng từ từ chậm rãi khiến nó giật thót. Mắt cậu không hề rời khỏi màn hình máy tính, trên môi bỗng nhếch lên nụ cười ác ma thường thuộc. Rin lắp bắp.

- Tôi... tôi không có. Anh đừng vu khống!

Len hờ hững liếc Rin một cái, chiếc kính mỏng lệch một chút ở mũi làm lộ ra đôi mắt xanh sắc bén, lại nói giọng điệu buông thả.

- Quả thật, tôi có từng bảo em hãy mở miệng ra mà nói chuyện. Nhưng em không cảm thấy gần hai ngày nay em đã nói chuyện quá nhiều sao?

Rin cứng người nhìn Len. Cậu đang giận, đang giận đấy. Nhưng giận cái mếu gì thì làm sao Rin biết được? Nó đâu phải là thánh... Len nhìn bộ điệu của Rin, cười hờ hững...

- Nghỉ ngơi đi.

Xong, Len ôm laptop ra ngoài, để lại Rin ngồi thẫn thờ ở trên chiếc giường êm ái cô độc. Rin úp mặt xuống gối, cố ngăn không cho nước mắt trào ra, nó sụt sùi. Nó buồn quá, cô đơn quá!! Nó rất nhớ bọn trẻ. Vì chúng, dường như tinh thần lẫn quyết tâm mãnh liệt của nó dâng được hâm nóng...

...

.

.

.

...

- Ngài Len.

Một cô hầu với mái đầu ngắn màu xanh cúi đầu trước Len, bàn tay nép chặt gấu váy vẫn còn run run. Gumi vào làm chưa đến hai tháng, đây là lần đầu tiên gặp "ông chủ" của mình, đương nhiên sẽ không tránh khỏi sự run sợ. Nhưng với Len thì khác, ở cậu toát ra vẻ đẹp mê hồn quyến rũ của loài quỷ, chỉ dám nhìn thèm muốn mà không dám yêu, thật giống như một đóa hồng gai vậy.

- Tên đó đâu? - Len hớp ngụm rượu, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính. Gumi nuốt cái ực...

- Ngài Ted bảo ngài ấy xin phép về trước.

Len nghe, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Gumi một cái, thoáng chốc nheo mày.

- Tên?

- A... a? Gumi... Gumi Megpoid ạ.

Gumi hoảng hốt đến lúng túng, Len vừa hỏi tên cô phải không nhỉ? Ôi ngốc quá! Ở đây ngoài cô với ngài ấy thì còn ai đâu?

- Tốt, hiện đang làm ở bộ phận nào?

- Dạ, bộ phận quét dọn dãy hành lang khu A phía Đông.

- Bỏ đi. - Len bình tĩnh nói, mắt lại dán vào màn hình máy tính, tay không rảnh lắc lắc ly rượu sứ đỏ... Gumi mở to mắt nhìn, hoảng hốt quỳ xuống, nói hối lỗi.

- Xin lỗi ngài, xin lỗi ngài, làm ơn đừng đuổi việc tôi...

Gumi muốn khóc nhưng không dám ngẩng đầu. Cô đã làm gì sai sao? Làm gì sai để cậu dễ dàng nói cô bỏ việc như vậy? Quả thực rất muốn bật khóc.

Len nghe sự ồn ào đối diện mình, nheo mày khó chịu, cất giọng trầm trầm với chất giọng lạnh thấu xương.

- Ai nói đuổi việc cô?

- Ơ... không phải ngài vừa...

Gumi ngước mặt lên nhìn Len một cái, trong đáy mắt ánh lên tia ngỡ ngàng, còn đọng lại vài giọt nước trong khóe mắt.

Len quay lại mớ tài liệu đầy chữ số trên bàn, lật lật vài trang giấy chi chít chữ. Trong đầu nghĩ đến con mèo nhỏ, khóe môi không kiềm được liền nhếch lên một cái đầy quỷ dị.

- Tôi muốn....

...

-... muốn cô chăm sóc thú cưng giùm tôi...

...

.

.

.

...

Rin như chết lặng trước lời kể của cô hầu gái tóc xanh, bặm bặm môi uất ức, cái gì mà chăm sóc chứ? Nói láo! Rõ ràng là muốn có người canh chừng cho nó khỏi trốn thoát đây mà.

Nhưng giữa Len và nó quen biết cũng chưa đến hơn một tuần, lại còn nó cảm thấy bản thân vô dụng khi bị "giữ", nếu như không nói chính xác là giam cầm, thì... cái *** gì mà Len phải giữ nó lại chứ hả?

- Ngài Rin?

Gumi ngước mặt nhìn Rin, thấy nó bặm bặm môi uất ức trông rất dễ thương, đến cả cô cũng còn cảm thấy rất thu hút. Gumi đỏ mặt một cái, không ngờ có ngày cô cũng bị thu hút bởi phái nữ...

Nhìn Rin cô không thể nói bằng hai từ "quyến rũ", người mặc dù hơi gầy gò và tiều tụy một chút, chứng tỏ nó là người đã trải qua một quá khứ không mấy tốt đẹp. Mái tóc màu nắng ngắn tinh nghịch, xinh xắn. Nhất là đôi mắt màu pha lê sâu thăm thẳm tuyệt đẹp, toát lên vẻ thu hút mê người...

Rin nghe gọi đến tên mình, ngay lập tức cười gượng gạo. Hai tiếng " Ngài Rin" nghe kiều diễm và cao sang như vậy, đáng để nó được hưởng những từ đó sao?

- Gumi.

Rin nghiêng đầu cười tỏa nắng, dù sao ở một nơi như vầy, có một hay hai người bạn để gia tiếp cũng tốt. Mặc dù như thế thì cơ hội trốn thoát khỏi đây dường như sẽ chỉ trở về với con số mỏng manh ban đầu.

Gumi nhìn cô chủ nhỏ trước mặt, gương mặt phớt phớt hồng. "Gumi"? Giọng nghe thật là êm tai và gần gũi, dường như suốt cả cuộc đời này, cô cứ ngỡ như mãi mãi chẳng còn ai gọi những từ gần gũi ấy nữa...

Tự nhủ với lòng, Gumi sẽ chăm sóc cho cô chủ này thật tốt thật tốt, để trên đời này, vẫn sẽ có người gọi những cái tên bằng một giọng nói làm cô dâng trào hạnh phúc.


Chương 6 :

- Ngài Rin, ngài đang làm cái gì thế?

- Tớ đang buộc chăn.

Gumi vừa dọn giường, vừa quan sát hành động của cô chủ nhỏ. Buộc chăn? Nhưng để làm cái gì? Rin dường như biết cô đang nghĩ gì, nó chậm chạp lên tiếng...

- Buộc chăn để trốn ấy.

- Á á! Sao được?

Gumi hốt hoảng nhìn Rin bằng nửa con mắt, Rin đang đùa đấy à?

- Sao lại không được, Gumi? - Rin dừng ngay công việc đang dở, nheo mắt đầy tò mò. Gumi hốt hoảng chạy lại, giật cái chăn lại.

- Ngài Len sẽ giết em đấy! Người đừng đùa!

Nó khẽ bĩu môi một cái khinh hừ. Giết người có phải chuyện bình thường nào đâu mà suốt ngày cứ nhắc mãi. Suốt ngày nằm trong đây phải chắc nó cũng sắp biến thành cái bánh mì ôi thiu luôn rồi. Thậm chí số ngày nó không thấy được mặt trời dường như còn nhiều hơn số đầu ngón tay của nó nữa đấy chứ...

- Nhưng tớ chán, tớ muốn ra ngoài mà Gumi ~

Gumi lắc lắc đầu cười khổ, tiếp tục quay lại công việc nói vu vơ như nói đùa.

- Sao người không thử xin phép ngài Len? Biết đâu ngài ấy sẽ cho thì sao?

Nó nghe vậy, ngay lập tức bật người dậy, đáy mắt khẽ lóe lên chốc lát rồi lụi xuống, le le cái lưỡi trêu ma... - Tên đầu vàng ấy chết mất tăm rồi! Cả tuần nay chả thấy hắn đến.

- Ai nói tôi không đến?


Tiếng nói trầm trầm pha chút bỡn cợt vang vang khiến Gumi và Rin rợn sóng lưng. Ngay lập tức quay phắt về phía cái cửa nâu bóng loáng. Rin rụt cổ lại, nuốt ực ực mấy cái. Cả tuần không gặp, vẫn cứ uy lực như vậy.

- Ngài Len.

Gumi thành khẩn cúi đầu chào Len, cậu phẩy tay, cố ý kêu Gumi ra ngoài. Thậm chí cô nàng còn "tốt bụng" đóng cửa hộ. Tâm tư Rin như gào thét, đóng cửa làm cái móe gì?

Phịch...

"Ơ?"

Rin trố mắt nhìn Len, cậu đang nằm phịch trên giường, gương mặt đầy sự nhếch nhác và mệt mỏi. Tuy vậy nhưng không giấu được vẻ sắt bén trên gương mặt ác ma thường thuộc, nhanh chóng đánh một giấc dài.

Rin nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Len, cái nơ trắng trên đầu khẽ run run trông rất đáng yêu. Choa ~ Trông cậu ngủ nhìn hiền phết, nhưng mệt mỏi như vậy, suốt tuần qua cậu đã làm những gì?

Nghĩ lại thì dường như Rin không biết gì về cậu và cậu cũng chả biết gì về nó, nhất là cái quá khứ đau thương tởm lợm đáng nguyền rủa đó.

Nó đã từng muốn chết như thế nào khi sống trong quãng thời gian như địa ngục...

Rin khẽ chăm chú nhìn cậu, hất hất mấy lọn tóc phủ lấy mắt cậu qua một bên. Liệu cậu cũng có những quá khứ đau thương không muốn nói ra chứ?

Nó chưa bao giờ nghĩ việc cậu bước chân vào cuộc đời nó sẽ thay đổi cuộc sống của nó như thế nào. Nhưng giờ, có lẽ Rin cũng nên bắt đầu suy nghĩ về những việc như vậy..l Thoáng chốc, miệng cậu lầm bầm chữ mất chữ không khiến nó hoảng hồn rụt tay lại.

- Mẹ...

"Mẹ?" Rin ôm ngực nhìn cậu, tim vẫn đập thình thịch như trống trong lồng ngực, cảm giác cứ như một tên ăn trộm rất xấu xa làm việc bậy vậy. Mẹ ư? À nó quên chứ nhỉ, thể nào mà cậu lại không có mẹ được?

Dễ thương ghê, vừa ngủ mơ vừa gọi mẹ. Nghĩ tới, Rin cười khúc khích, tay không yên vị đánh rối mái tóc cậu. Ui cha ~ Tóc mềm dã man na ~

- Oái... ui!

Chợt, Len vươn tay ngay khắc tóm lấy nó, làm nó một phen suýt ngã đè lên người cậu. Len ôm chặt Rin vào người, mắt nhắm nghiền, giọng thều thào.

- Mèo hư, đừng phá...

Rin mặt đỏ tim đập. Cái bản mặt tuyệt mĩ của ai phóng zoom trước mặt Rin vậy nè. Cư nhiên trước giờ nó chưa từng tiếp xúc thân mật nhiều với con trai, trái tim bấn loạn chắc là điều không tránh được, nhỉ?

Dù nghĩ vậy, nhưng tim nó không thể ngăn được hồi trống đang đập rộn rã. Chợt đáy ánh mắt nó lóe lên một suy nghĩ...

Cậu đang ngủ, tức là sẽ không có ai dám sát nó. Nghĩa là nó có thể trốn, đúng không?

Giờ chỉ cần trốn thôi. Rin và cậu gặp nhau chưa bao lâu, không biết gì về nhau. Chia tay như vậy có lẽ sẽ tốt hơn. Nó sợ cái câu "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", đến lúc đó muốn thoát cũng không được nữa.

Phải rồi! Nó sẽ trốn.

Nhưng trốn rồi, nó sẽ phải làm gì?

Sẽ quay lại nơi đó và tiếp tục chịu hành hạ? Hay sẽ liều mạng đến cùng và hi sinh một cách oanh oanh liệt liệt? Nó lắc mạnh đầu xua tan hình ảnh đó. Có thằng ngu mới làm như vậy!

Nhưng... Rin cắn cắn môi, nhìn cậu. Nó không biết, ở gần với con người này có phải thực sự an toàn hay không. Chả có gì chứng minh cậu sẽ bảo vệ và che chở nó suốt cuộc đời cả. Nếu một lúc nào đó, cậu nhận ra Rin quá vô dụng, cậu sẽ một tay quẳng đi không thương tiếc. Đến lúc đó, chắc chắn Rin sẽ hối hận khi đã chọn ở lại mà không ra đi.

Khẽ nhắm mắt lại, thở sâu...

Rin quyết định...

...

...Nó thà làm một kẻ ngu còn hơn chọn một cái chết chứa đầy sự hối hận!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top