Chương 2+3

Chương 3:

Len quấn hờ chiếc áo bông trắng mềm mại, hơi trắng mờ nhạt bốc lên xung quanh, để hờ ra một phần ngực vạm vỡ nam tính, nhếch môi khinh bỉ nhìn người con gái cạnh giường.

- Oi~ Len, tôi đến thăm cậu nè.

Len xoay lưng nhìn chàng trai vừa mới bước vào, tỏ ý không hài lòng, hàn khí phút chốc tỏa ra xung quanh...

- Câm mồm.

- Mồm tôi có thể để cậu cấm sao?

Ted cười cười trông đến tởm, đểu cáng không chịu được. Len "hừ" một tiếng, ngay lập tức thả mình xuống chiếc ghế sofa bọc nhung đỏ, tay để hờ hớp ngụm rượu.

- Tôi nghe nói cậu nhặt được một thứ thú vị.

- Hô, cập nhật thông tin nhanh đấy.

- Quá khen.

Ted cười tươi đắc ý, ngước mắt ngó về phía giường, xoa cằm triết lý...

- A, "nó" đây sao? Trông cũng không khác lắm những hàng trước... Uê? Chết rồi?

Ted tặc lưỡi một cái, khẽ cầm tấm chăn dày nhấc lên, máu chảy dài thấm vào cả ga giường, tạo thành một mảng lớn màu đỏ...

- Òa! Cậu cắt lìa đầu nhỏ ra luôn rồi à? Con mắt trái đâu rồi?

- Trong thùng rác dưới chân cậu đấy.

Ted gật gù nhìn vào thùng rác, "oa" lên một tiếng kinh ngạc.

- Oa! Màu mắt là đá ruby trắng luôn nha ~ Thế sao lại giết? Bán đi cũng hời đấy.

Len không hứng thú nhìn thằng bạn đi làm trò điên. Cạ cạ miệng ly ngay khóe môi, cười một cái thật làm người ta rùng mình.

- Đàn bà chỉ là công cụ để phát tiết, không dùng thì bỏ. Điều đơn giản vậy mà cũng không hiểu?

Ted không nghe Len nói, ngồi mân mê con mắt đầy máu màu đá quý. Lâu lâu lại "ừm ờ" một chút cho có lệ. Lúc sau mới ngước mặt lên, kéo môi nham hiểm...

- Nè! Thế còn "cái vật" mà cậu nhặt được đâu? Cho tôi xem đi!

Len hàng động mân mê ly rượu hơi cứng lại một chút, tiếp đến lại nở nụ cười ma mị...

- À, quên mất con mèo nhỏ hư hỏng. Phải mau chóng bắt nó lại, chứ nhỉ?

Ted cười gượng gạo. Khi Len cười như dọa người như thế, dám chắc "con mèo nhỏ" mà cậu nói, có vẻ sắp gặp rắc rối với vị chủ nhân này rồi đây.

...

Rin thở hồng hộc mệt mỏi, nó từ khi bỏ trốn đã chạy ra sát đến bìa rừng, chạy nhiều chạy lâu đến nỗi bàn chân đau nhức đến rỉ máu, sưng tấy.

Nó ngồi phịch xuống, xoa xoa cái chân, khẽ nhăn mặt một cái... Hừ! Trốn thì trốn được rồi đó. Nhưng tiếp theo thì nó phải làm gì đây? Việc ăn rễ cây sống qua ngày có vẻ như là một ý hay đấy chứ!

...

Thịch...

Tim nó khẽ đập nhanh một cái, sống lưng lạnh buốt đến rùng mình, mồ hôi bỗng túa ra hai bên thái dương. Rin xoay đầu lại, là nó đang nhầm hay... có ai đó vừa mới nhìn nó vậy?

Nó theo phản xạ vội bật đứng dậy, ráo riết nhìn và tìm kiếm xung quanh. Cái cảm giác lo sợ và dâng đến tận cổ họng này là gì vậy? Trước giờ, Rin chưa bao giờ có cảm giác hãi hùng như thế này. Đây là... cảm giác ghê rợn gì vậy?

- À, hóa ra là ở đây.

Giọng nói thoảng qua tai như tiếng gió, làm Rin không hết rợn sống lưng. Giọng nói vừa rồi... vừa rồi... Bất chợt, đồng tử Rin căng lớn, khiếp hãi nhìn ánh mắt bạc mê hồn của loài người từ từ hiện ra trong bóng tối. Tiếng la đến cổ họng không kịp hét lên, Rin đã mau chóng xoay lưng chạy trốn.

- À...

Len hơi nhếch môi nhìn thú cưng của mình đang chạy trốn, nhướn mày lên một cái. Thấy không? Cậu đã nói trêu chọc con mèo nhỏ này rất thú vị cơ mà.

Tõm tõm.

Rin hốt hoảng, chạy vội xuống bước nhanh qua con suối ngang đến ngang eo, cảm giác hãi hùng kia dường như vẫn còn đọng lại trong cuống họng. Rin không nhìn nhầm, nó chắc chắn không nhìn nhầm, nó vừa nhìn thấy một . con . quỷ.

Len không nhanh không chậm, sải từng bước chân dài đi xuống bờ suối, trên khóe môi vẫn là nụ cười đểu cáng như thường. Ánh trăng soi sáng mặt nước, tạo nên bóng mờ vàng tuyệt đẹp trên bóng trăng, từng hạt sương văng tung tóe, không khỏi làm cho người ta khẽ rướn người vì cái lạnh thấu xương của ban đêm.

Rin không thể chạy nhanh hơn được nữa, nó còn thậm chí nghe rõ tiếng lõm bõm ngay phía sau lưng mình cùng tiếng tim đập thảng thốt trong lồng ngực.

Len nhìn vẻ kinh hãi trên mặt nó, trong lòng dường như thập phần thập thấy càng thú vị. Không vội bắt Rin lại, cậu chỉ đợi khi một chân nó vừa đặt lên bờ, ngay lập tức nắm sợi dây xích rỉ nằm lòng thòng ở cổ Rin, nhẹ nhàng kéo nhẹ. Phút chốc, cả thân người ngã ùm xuống suối, nước bắn lên tung tóe, soi sáng gương mặt của cả hai.

Cả người Rin ướt sũng, chiếc váy mỏng ôm sát thân thể gầy gò, tạo nên vòng cong tuyệt đẹp của thiếu nữ mới lớn.

Rin giật thót, ngay lập tức thụp xuống, nhờ nước che lấy thân thể mình. Cắn môi uất hận, đây chính gọi là "tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa" sao? Sao nó có thể xui xẻo đến như vậy?

Rin vẫn ánh mắt trừng trừng. Nếu như người trước mặt Rin, thật sự cũng là một "vỏ dừa" trong cuộc đời nó thì nó sẽ càng không khuất phục, không bao giờ!

Rin ngước mặt lên, bờ môi cắn chặt phút chốc buông lỏng, ánh mắt đầy sững sờ, miệng mở hờ như nuốt được cả mấy ngụm không khí lớn.

"Ác quỷ... có thể đẹp đến nhường này sao?"

Chương 4:

Trước mặt Rin, chàng trai với mái tóc vàng lấp lánh ánh bạc, đôi mắt xanh lạnh lùng tinh tú bị tóc mái che hờ của loài ác ma, nở nụ cười như trêu ngươi, dường như dưới ánh trăng ban đêm, lại toát ra một mị lực không thể tả nổi.

Rất đẹp...

Rất thu hút...

Nhưng... cũng rất nguy hiểm.

Rin biết... chàng trai này chính là một cạm bẫy. Chợt rùng mình, nó quyết cúi thấp đầu, không thể đối diện cùng không thể chạy trốn. Sao Rin lại trở nên vô dụng đến như thế này? Len vẫn tay đút túi quần, vừa quan sát vừa tự cười trào phúng.

- Có gì muốn nói chứ?

Rin vẫn cúi đầu cắn cắn môi. Nó không muốn nhìn người con trai này, sợ rằng khi nhìn rồi, nó sẽ mãi mãi chẳng thể nào dứt ra được nữa. Len hơi nhướn mày, cười ý vị.

- A ~ Con mèo nhỏ này... dường như bị câm.

Rin hơi cứng người lại, rồi thả lỏng ra. Bị câm? Được như vậy cũng thật tốt. Chỉ là Rin biết bản thân đã hơn mấy năm không nói chuyện, cơ hồ có lẽ cũng không nhớ giọng nói của chính mình nghe như thế nào.

Như vậy, cũng có thể coi là bị câm mà nhỉ?

Len ngồi hờ xuống, đối diện nhìn Rin. Rồi lại vươn tay kéo sợi xích, lôi cả Rin lại gần mình, sóng khẽ gợn lăn tăn, soi sáng gương mặt thảng thốt của Rin, Len khẽ cười đểu cáng...

- Có cách để kiểm tra...

Chưa để Rin tiếp thu được hết lời đã nói, Len đã vươn tay giật mạnh sợi xích khiến Rin chao đảo rồi nghiêng hẳn về phía cậu. Nó rùng mình một cái, tên này đang làm cái trò gì vậy?

Len nhìn thấy vẻ thảng thốt qua đôi mắt xanh, càng mỉm cười tự mãn, áp môi mình sâu hơn vào môi nó, đưa lưỡi liếm nhẹ, thi thoảng lại cắn một cái. Rin thót người, không tự chủ một cái "phập" cắn ngay vào lưỡi cậu...

Rin thấy cậu hơi nhăn mặt, ngay lập tức vung tay đẩy mạnh cậu khiến Len ngã ùm xuống nước. Mặt sờ sờ soạng soạng. Vừa rồi... vừa rồi là cái gì vậy?


Vừa mềm mại, vừa chiếm hữu, vừa dịu dàng, lại còn rất... nóng. Đối với loại cảm giác như vậy, Rin chưa từng trải qua bao giờ, đương nhiên cảm thấy rất lạ, rất... kích thích, mặt không tự chủ mà đỏ lên, lặp lại mãi động tác chùi môi.

Len cười cười nhìn nhìn bộ dáng mếu máo sắp khóc của nó, lưỡi khẽ nuốt nuốt máu, nhướn mai nói.

- Con mèo hung dữ... - dù sao cũng chỉ là một cái hôn, nó không cần nhất thiết phải làm quá đến như vậy chứ?

Nhưng nó thì không nghĩ như vậy, Rin căm căm hận hận nhìn Len, cậu hôn không chọn đàn bà, lại với người mới gặp lần đầu đã tùy tiện như vậy thật không thể tha thứ... Nếu trước đây còn ở nơi đó, dù là Oliver, Seto hay mấy nhóc, thậm chí là tên bặm trợn và tên béo ú đó làm như vậy, cô nhất định cũng sẽ không tha.

Nhưng người này... lại tỏa ra hàn khí khiến nó sợ hãi không dám đụng vào.

- Tên??l

Len nghiêng nghiêng đầu hỏi nó, nụ cười giả tạo trên môi vẫn giữ nguyên không đổi. Cái tình tiết máu chó gì đây? Đáng lẽ ngay giờ phút này Rin đang cao chạy xa bay khỏi cái tên độc tài lần đầu như lần cuối gặp mặt này, cớ sao bây giờ lại có thể ngồi bình thản nói chuyện được cơ chứ?

- Nói, hoặc em sẽ không thể thở tiếp ở lần tới.

Len dường như đã hơi mất kiên nhẫn, ánh mắt hàn giá dường như khoét sâu hơn nhìn nó. Riêng nó, nhìn cậu lắp bắp, những lời biến thái và "đầy tính chất ẩn dụ" như vậy, cậu cũng có thể dễ dàng nói ra sao?

Khẽ mấp máy môi, nó lục óc nhớ lại cách phát âm... - R... Rin...

- Họ?

- Là... là tên.

- Không có họ?

Len nhướn mày nghi hoặc, Rin bối rối gật đầu. Thật là, nó đang xấu hổ cái gì không biết. Nó đâu phải kiểu con gái ngượng ngùng ẻo lã chứ. Len đăm chiêu nhìn Rin, rồi lại kéo mạnh sợi xích. Rin ngã nhào ra trước, nhăn mặt lầm bầm nguyền rủa, lần thứ bao nhiêu rồi không biết, cổ nó sớm muộn cũng rớt ra mất thôi.

Rin ngước mặt lên nhìn Len - người giờ đang nhìn nó bằng ánh mắt vô cùng gian tà.

- Em thuộc quyền sỡ hữu của tôi, thì đương nhiên nhé - Rin Kagamine...

Một chốc, lại vươn tay rướn người một cái, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi nó, cười nụ cười của ác ma... Rin trong lòng bỗng hơi nảy mầm một niềm vui nho nhỏ...

"Rin Kagamine? Rin Kagamine ư?"

Tự lẩm nhẩm cái tên trong đầu hàng nghìn lần, Rin chợt cười hạnh phúc. Lạ quá! Cứ như là nó có một gia đình thật sự vậy. Len cứng nụ cười trên môi, đáy mắt hơi ngạc nhiên khi nhìn nó, rồi chả bao lâu đã trở lại bình thường, nói thì thầm trong đêm trăng...

"Rin Kagamine, chào mừng em đến với cuộc sống mới."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top