✿Chương 138: Tương lai ngươi sẽ phải khóc.
Động tĩnh đánh nhau cơ hồ toàn bộ khách khứa đều nghe được, sôi nổi đứng dậy quan sát chuyện gì xảy ra.
Tạ Đạc đẩy mấy vị khách đang ngăn trước mặt mình ra, đi tới phía trước trông thấy mười hộ viện Tạ gia ngã lăn ra đất, mà kẻ đánh người kia đang xoay lưng cúi xuống nhặt tay nải bị ném trên đất.
Tạ Đạc đoạt lấy cây gậy từ trong tay hộ viện bên cạnh rồi xông lên, chuyện đánh lén thì hắn không làm được, nên bày ra tư thế sẵn sàng công kích, chất vấn tấm lưng của người kia:
"Đồ hỗn trướng từ đâu tới, dám xông vào đây... Ách."
Tạ Đạc chưa nói xong, Tạ Khuynh đã nhặt tay nải lên xoay đầu lại, cắt ngang phần còn lại.
Tạ Khuynh thấy Tạ Đạc bày ra tư thế muốn đánh nhau, lông mày nhướng lên, bước tới đoạt lấy câu gậy trong tay hắn, cắm lên mặt đất, tung cước đá gãy thành hai đoạn, hung thần ác sát dùng một nửa cây gậy chỉ vào Tạ Đạc, làm hắn sợ hãi toàn thân cứng ngắc nuốt nước miếng, đâu còn nửa phần dũng khí như lúc nãy.
Tạ Đạc sững sờ lắp bắp hỏi:
"Ngươi, ngươi trở về thì trở về, đây là... Làm cái gì?"
Hộ viện Tạ gia nghĩ là Tạ Khuynh muốn gây bất lợi cho công tử nhà mình, gấp rút vây quanh bảo hộ. Người gác cổng lúc nãy bị Tạ Khuynh đá vào mặt đến mức sưng phù lên, ỷ vào đám hộ viện đã tới đông, chỉ vào Tạ Khuynh cáo trạng:
"Tặc nhân này mạnh mẽ xông vào phủ Tướng quân, nhanh, nhanh đánh đuổi nàng ta ra ngoài."
Tạ Đạc nghe vậy, quay ra mắng:
"Cút mẹ ngươi đi! Con mẹ nó ngươi muốn đánh đuổi ai ra ngoài?"
Người gác công kia vừa mở miệng Tạ Đạc liền biết vì sao Tạ Khuynh động thủ, đối với đám thùng cơm chỉ ăn không làm này, Tạ Đạc cũng không tốt tính như thế.
"Hai cái lỗ dưới lông mày các ngươi là dùng để trút giận hả? Cái đầu trên cổ là để cao thêm sao? Đại tiểu thư nhà mình cũng không nhận ra được, đánh chết cũng là đáng đời."
Tạ Đạc mắng một trận, làm hộ viện chung quanh bị mắng đến mơ hồ.
Đại tiểu thư?
Đây, đây là đại tiểu thư gì?
Bọn hắn đương nhiên biết Tạ gia còn có một đại tiểu thư, nhưng không phải chưa từng gặp bao giờ sao...
Bất quá bây giờ nhìn lại, dáng dấp người này cũng có chút giống nhị tiểu thư.
Đầu lĩnh hộ viện giật mình phát hiện không đúng, bị Tạ Đạc mắng không dám cãi lại, nhanh chóng bảo đám thủ hạ thu vũ khí lại, nơm nớp lo sợ hạ giọng chất vấn tên gác cổng bị đánh kia:
"Các ngươi bị cái gì vậy, không hỏi rõ là ai liền động thủ sao?"
Người gác cổng có chút ủy khuất:
"Không phải chúng ta ra tay..."
Bọn hắn cũng muốn động thủ, nhưng động được sao?
Quả thực là đơn phương bị nữ nhân này ẩu đả.
Bất quá nàng đã nói mình tên Tạ cái gì Khinh... Nhưng bọn hắn mới tới, nhiều lắm là nhận biết mấy chủ tử thường xuyên ra vào phủ, làm sao biết vị đại tiểu thư chưa từng xuất hiện tên là Tạ Khuynh a.
Lại nói, đại tiểu thư nhà ai có bộ dáng như nàng chứ.
Lúc này Thái thị cũng dẫn bàn nữ quyến chạy tới:
"Chuyện gì xảy ra? Ai dám đến phủ Tướng quân quậy phá?"
Khách khứa chung quanh tách ta một con đường cho Thái thị và nhóm nữ quyến đi tới trước.
Thái thị cùng Tạ Nhiễm liếc mắt một cái liền nhìn thấy nữ tử đứng trong đám người quanh thân tản ra lệ khí, dáng vẻ hào sảng, thần sắc lạnh lùng, đôi mắt đen sáng đến kinh người, như bút vẽ rồng điểm mắt, tụ hết toàn bộ hào quang vào đó.
Bị đôi mắt như thế nhìn chằm chằm, Thái thị và Tạ Nhiễm không hiểu sao đều chột dạ. Nhất là Tạ Nhiễm, nhớ tới những chuyện phát sinh mấy ngày này, nàng ta căn bản không dám ngẩng đầu đối mặt với Tạ Khuynh.
Vẫn nhờ thanh âm Trường Trữ hầu phu nhân bên cạnh hỏi thăm Thái thị mới làm bà hồi thần.
"Đây là ai vậy?"
Thái thị không trả lời Trường Trữ hầu phu nhân, đi tới trước mặt Tạ Khuynh, đắp lên dáng vẻ tươi cười nói:
"Khuynh tỷ nhi trở về nha. Sao không phái người thông báo trước một tiếng, ta chuẩn bị mọi thứ tới đón ngươi."
Tạ Khuynh buông nửa cây gậy trong tay xuống, âm thanh lạnh lùng nói:
"Ta về nhà mình còn phải báo trước? Tướng quân phu nhân trị gia đủ nghiêm, trách không được đến cửa ta cũng không thể bước vào, còn phải tự ra sức đánh vào."
Khách khứa chung quanh lúc này rốt cuộc đã biết, người tranh chấp với hộ viện gác cổng Tạ gia thế mà lại là đại tiểu thư của Tạ gia được nuôi dưỡng ở biên quan hơn hai mươi năm.
Trong kinh thành người kết giao với Tạ gia đều biết có sự tồn tại của một vị đại tiểu thư như thế, nhưng chưa ai thấy qua, không ngờ hôm nay được gặp, bộ dạng a... Hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Cái dáng vẻ áo vải hào sảng này, búi tóc lỏng lẻo lòa xòa, như một đạo nhân vân du tứ phương, có chỗ nào giống tiểu thư khuê các, đại tiểu thư phủ Tướng quân.
Nhưng cũng có người suy nghĩ, Tạ gia đại tiểu thư người khác không biết cũng thôi, đằng này người của Tạ gia cũng không biết là sao? Dù chưa thấy mặt thì ít ra cũng biết có người như vậy tồn tại, biết tên biết họ, không có lý do gì báo tên rồi cũng không nhận ra.
Đủ thấy vị phu nhân Tạ gia này đương gia không đặt đại tiểu thư vào mắt.
Thái thị liếc mắt nhìn sang mấy người gác cổng bị đánh sưng mặt sưng mũi, nói:
"Đúng, là ta không tốt, mấy ngày nay vội vàng lo thọ yến của tổ mẫu ngươi, mấy người kia vừa vào phủ chưa được thông báo, ngươi đại nhân đại lượng, tự giới thiệu với bọn hắn là được rồi, cần gì phải động thủ, người nào biết thì nói ngươi thẳng tính, không biết còn tưởng ngươi hung dữ hiếu chiến đó."
Chỉ cây dâu mắng cây hòe kiểu này rõ ràng đến mức Tạ Đạc cũng không chịu được, vội hòa giải:
"Mẹ đừng nói như vậy, nhất định là đám cẩu nô tài kia ỷ thế hiếp người, Tạ... Trưởng tỷ mới có thể động thủ với bọn hắn."
Thái thị liếc mắt sang trừng nhi tử một cái, đối với hai chữ 'Trưởng tỷ' kia không quá ưa thích, nhỏ giọng trách mắng: "Ngậm miệng."
Khiển trách nhi tử xong, Thái thị mới tiếp tục nói:
"Cô nương gia chém chém giết giết, còn thể thống gì."
"Xưa nay ta đều chém chém giết giết như thế, từ nhỏ không biết cái gì là thể thống." Nói xong Tạ Khuynh chỉ chỉ đám gác cổng hộ viện mặt mũi bầm dập, cười lạnh nói:
"Ngược lại là đại nương trị gia nghiêm, nhưng mà ánh mắt nhìn người không tốt lắm. Đám mèo ba chân này, ngài còn trông cậy vào bọn hắn có thể trông nhà hộ viện? Bảo vệ được ai đây?"
Thái thị rất muốn mạnh mẽ đè bẹp Tạ Khuynh, nhưng bà phát hiện mình hoàn toàn không có tự tin, bởi vì những hộ viện ngàn chọn vạn tuyển của bà quả thực không thể ngăn cản được Tạ Khuynh.
Thế nhưng là...
Thái thị biết hành động trước kia của Tạ Khuynh, cả thủ vệ cấm quân hoàng cung nàng còn không xem ra gì, hộ viện phổ thông của Tướng quân phủ không ngăn được nàng cũng là chuyện đương nhiên.
Bà nghĩ như vậy, lại không thể nói như vậy.
Tạ Khuynh phủi phủi bụi bặm trên tay nải, phân phó Thái thị:
"Ta vẫn ở cái Thiên viện kia, tìm hai người đi dọn dẹp một chút."
Nói xong, Tạ Khuynh liền mang tay nải lên muốn đi, bị Thái thị nín thở gọi lại:
"Khuynh tỷ nhi cứ như vậy liền về tiểu viện sao? Trong nhà đang bày tiệc, ta gọi người mang bát đũa lên, ngươi đến ăn..."
Bước chân Tạ Khuynh không hề ngừng: "Không cần, ta đã ăn ở Thiên Hương lâu rồi."
Thái thị lại gọi:
"Hôm nay là ngày mừng thọ của tổ mẫu ngươi, dù thế nào ngươi cũng phải tới bái kiến tổ mẫu chứ."
Lúc này Tạ Khuynh mới dừng bước, quét mắt sang nhóm nữ quyến đi cùng Thái thị, ánh mắt dừng một chút trên người Tạ Nhiễm đang vịn Tào thị, do dự một lát, vẫn đi qua chỗ Tào thị... vái ba cái.
"Mong tổ mẫu mỗi năm có hôm nay, mỗi tuổi có sáng nay, Tùng Hạc duyên niên, sống lâu trăm tuổi."
Tào thị chưa từng thấy ai chúc thọ qua loa như thế, mà nàng lại còn cúi đầu ba cái với mình... Tào thị tức sắp không thở được.
Mà Tạ Khuynh không hề hay biết, nói xong mấy 'Lời xã giao', tiện thể nhìn sang Tạ Nhiễm đứng bên cạnh Tào thị một cái. Thân thể Tạ Nhiễm cứng đờ, vô thức phúc thân gọi Tạ Khuynh:
"Gặp, gặp qua trưởng tỷ."
Ánh mắt Tạ Khuynh nặng nề, đáy lòng Tạ Nhiễm đầy hoảng sợ. Sợ Tạ Khuynh đột nhiên nói ra cái gì đó không nên nói trước mặt mọi người.
May mắn Tạ Khuynh cũng không muốn hủy hoại nàng ta, chỉ đưa tay gõ gõ khuyên tai hồng ngọc của Tạ Nhiễm, làm nàng ta sợ đến mức không dám động đậy, mới cảnh cáo vỗ hai cái lên vai nàng ta.
Tạ Nhiễm bị vỗ đến phát run, sắc mặt trắng bệch. Trong lòng có một thanh âm không ngừng nói vào tai:
Nàng biết.
Nàng nhất định biết.
Dưới ánh mắt chấn kinh của tất cả mọi người, Tạ Khuynh đi về hướng hậu viện, thuận tiện mang đi hai nha hoàn đang bưng mâm trái cây định mang lên bàn, để các nàng vào thu thập tiểu viện.
Tiểu nha hoàn nào dám chống lại vị tiểu thư ngay cả hộ viện cũng đánh này, cúi đầu đuổi theo.
Sự tình phát triển hoàn toàn nằm ngoại dự liệu của tất cả mọi người.
Bọn họ còn tưởng rằng thật sự có ai gan to bằng trời tới phủ Trấn quốc Tướng quân quậy phá, không ngờ lại nhìn thấy vị đại tiểu thư hai mươi năm xa nhà lần đầu tiên về Tạ gia.
Chẳng ai ngờ được, một nha đầu quê mùa lớn lên ở biên quan mà lại có khí tràng cường đại như vậy, đến cả Trấn quốc Tướng quân phu nhân Thái thị mà những huân quý trong kinh phải kính nể ba phần cũng không thể kiềm nổi nàng.
Không nói cái khác, chỉ vẻn vẹn cỗ uy hiếp sát phạt quyết đoán này, quả thực là phiên bản khác của Trấn quốc Tướng quân, đến cả Tạ nhị tiểu thư vào cung làm Quý phi hai năm, đứng trước mặt nàng cũng sợ đến không ngóc đầu lên được, càng không cần nói đến những người khác.
Lúc này Thái thị không rảnh quan tâm người khác nghĩ thế nào, lòng bà hiện tại cũng vô cùng bất an.
Người bà phái tới biên quan đón Tạ Khuynh đã quay về từ hai mươi mấy ngày trước. Nhưng bọn hắn không đón được Tạ Khuynh, thậm chí Tạ Khuynh đi đâu cũng không biết.
Lúc đó Thái thị còn nghĩ, có phải Tạ Khuynh không muốn trở về nên tìm chỗ nào trốn đi không?
Nếu thực sự như vậy thì quá tốt.
Nhưng hiển nhiên bà đã ngây thơ rồi, sao Tạ Khuynh lại không muốn về kinh chứ? Biên quan khổ như vậy, Nhiễm tỷ nhi ở một tháng đã không chịu nổi, làm sao Tạ Khuynh cam tâm lưu lại một chỗ như thế.
Bây giờ không những nàng đã trở lại, còn cố tình trở lại ngay thọ yến của lão phu nhân, như vậy toàn bộ khách khứa đều biết tin đại tiểu thư trở về, Thái thị muốn lặng lẽ giấu diếm là không thể nào.
Nguyên bản kế hoạch của bà là, phái người đi biên quan đón Tạ Khuynh. Thứ nhất là để trấn an Tạ Viễn Thần, để ông ta thấy bà không phải chỉ mưu đồ cho mỗi Nhiễm tỷ nhi mà hoàn toàn bỏ mặc Tạ Khuynh. Thứ hai là bà đã phân phó những người kia, từ biên quan đi vòng qua các danh lam thắng cảnh, để Tạ Khuynh ở bên ngoài dây dưa nửa năm mới trở lại.
Khi đó, tính toán của Thái thị đã thành công, Tạ Khuynh có về cũng không ảnh hưởng được gì, dù không kéo dài được đến mức đó thì cũng tạm thời giữ bí mật chuyện của Tạ Khuynh, chứ không phải như hôm nay, để nàng đường hoàng xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
Không được, phải đem mặt lợi mặt hại nói rõ với nàng, nếu không kế hoạch của Thái thị sẽ thất bại trong gang tấc.
Thái thị chào hỏi khách khứa, mời mọi người vào bàn tiếp phục ăn tiệc, còn bà thì lấy cớ thay quần áo đi tới Thiên viện trước đó của Tạ Khuynh.
Trong viện, Tạ Khuynh ngồi trên bàn đá ăn trái cây, hai nha hoàn bị nàng mạnh mẽ mang đi đang thu thập tiểu viện.
Thái thị bước vào cửa sân, tươi cười với Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh ăn trái cây thản nhiên nhìn bà, Thái thị vào viện liền nói với hai nha hoàn:
"Các ngươi về trước bưng thức ăn, chờ lát nữa ta phái người khác thu thập."
Hai nha hoàn đáp lời cáo lui, Thái thị ngồi xuống bên cạnh Tạ Khuynh.
"Ta phái người đi đón ngươi, sao ngươi lại tự mình về?" Thái thị hàn huyên.
Tạ Khuynh không có kiên nhẫn nói nhảm với bà, hỏi:
"Đại nương muốn gì thì cứ nói thẳng đi."
Mặt Thái thị cứng đời, rốt cục cũng kiến thức cái gì gọi là 'Hỗn bất lận'.
"Được, vậy ta liền đi thẳng vào vấn đề." Thái thị xoay người, nghiêm mặt:
"Từ hôm nay trở đi, vô luận ngươi ở bên ngoài nghe được cái gì, cũng không được ra mặt làm sáng tỏ."
"Nhiễm nhi đào hôn, để ngươi vào cung thay nó là lỗi của ta, nhưng bây giờ Nhiễm nhi từ bên ngoài trở về, ngươi cũng từ trong cung thoát thân. Vậy ta cho rằng chuyện gả thay này nên dừng lại ở đây, ai cũng không cần nhắc lại."
"Lại nói chuyện ngươi ở trong cung cứu giá, vốn chính là lấy danh nghĩa Nhiễm nhi vào cung, vậy thì những hành động của ngươi trong cung đều tính trên đầu Nhiễm nhi chứ?"
"Nếu ngươi nhất định muốn có phần hư danh này, ngươi cuối cùng tổn thương không chỉ là Nhiễm nhi, mà còn là danh dự của toàn bộ Tạ gia, gả thay là tội danh không nhỏ a, phụ thân ngươi đã bốn mươi tuổi, vì nước chinh chiến, vết thương chồng chất, ngươi nhẫn tâm để ông ấy vì sự tùy hứng của nữ nhi mà bị phạt sao?"
Thái thị nói đến đây, đưa tay nắm lấy tay Tạ Khuynh, nói lời thấm thía:
"Đại nương biết ngươi là hài tử hiếu thuận, nhất định không đành lòng nhìn cha ngươi khó xử, đúng không?"
Trái cây trong miệng Tạ Khuynh bị mấy câu chỉ hươu bảo ngựa của Thái thị làm cho không còn mùi vị gì cả, như nhai sáp nến.
Nàng rút tay lại, phun thịt quả ra một bên, tùy tiện dùng ống tay áo lau miệng, trả lời:
"Ngươi nói nhiều như vậy, còn không phải là sợ ta vạch trần Tạ Nhiễm sao? Sợ người khác biết chuyện nàng ta bỏ trốn theo trai."
"Ngươi không cần mang lão Tạ ra uy hiếp ta. Ta cũng đâu bị ngu, ngươi nói hai ba câu lừa gạt liền sợ hãi rụt rè. Ngươi muốn mang lão Tạ và Tạ gia ra dọa ta, vậy ngươi sai rồi, ta quan tâm lão Tạ, nhưng ta chẳng để ý gì Tạ gia này, mà lão Tạ cũng tuyệt đối không để ta ủy khúc cầu toàn trước mặt mẹ con hai ngươi."
Thái thị nghe Tạ Khuynh nói, âm thầm siết chặt hai tay:
"Hừ, ngươi tự tin như vậy, chỉ sợ không chỉ vì phụ thân ngươi đi. Tạ Khuynh, có phải ngươi cảm thấy Bệ hạ đối với ngươi nhớ mãi không quên, ngươi liền có thể to gan nói với ta như vậy?"
"Ta cho ngươi biết, ngươi nghĩ là Bệ hạ đặc biệt đi biên quan tìm ngươi sao? Ngươi cho rằng hắn đối xử tốt với ngươi là thật lòng thích ngươi sao?"
"Đại nương khuyên ngươi một câu, trước khi nằm mơ thì nên cân nhắc xem mình có bao nhiêu cân lượng. Ngươi là thân phận gì? Nếu không phải mang cái danh của Nhiễm nhi, với thân phận của ngươi cả cung nữ cũng không tính, Bệ hạ sẽ thực tình thích ngươi?"
"Sở dĩ Bệ hạ đi biên quan, là vì hắn muốn cứu chất tử bị nhốt ở Bắc Liêu, hắn đối xử tốt với ngươi là vì nể mặt cha ngươi, hắn muốn cha ngươi làm việc cho hắn, đương nhiên phải khách khí với ngươi. Nhưng nếu ngươi không tự mình hiểu lấy, đem sự khách khí của hắn ra làm lợi thế đối phó chúng ta, vậy tương lai ngươi sẽ phải khóc."
"Làm người thì ánh mắt phải nhìn xa một chút, chớ có vì món lợi nhỏ trước mắt mà đánh mất tiền đồ cẩm tú ở tương lai."
"Đừng nói đại nương không suy nghĩ cho ngươi, chỉ cần mấy ngày này ngươi ngoan ngoãn, cái gì cũng không làm, đợi phong thanh qua đi, đại nương sẽ cho ngươi bấy nhiêu của hồi môn." Thái thị giơ năm ngón tay, tiếp tục khuyên nhủ:
"Tuy ngươi đã không còn là thân hoàn bích, gả chồng không dễ nhưng đại nương cam đoan với ngươi, nhất định sẽ tìm cho ngươi một nhà trong sạch. Người mẹ đẻ làm thiếp kia của ngươi không để lại cho ngươi dù một miếng vải bố, nam nhân nào nguyện ý cưới nữ nhân tay trắng về nhà? Chỉ cần ngươi nghe lời, đại nương sẽ đặt đồ cưới phong phú cho ngươi, để ngươi phong quang xuất giá, đến nhà chồng cũng có thể ngẩng cao đầu ưỡn ngực làm người, đây mới là cái ngươi cần tranh thủ, hiểu chưa?"
Tạ Khuynh thật sự muốn biết, Thái thị lấy sự tự tin này ở đâu ra.
"Cha ta đã nói với đại nương chưa?" Tạ Khuynh đột nhiên hỏi:
"Tính khí ta như con lừa, kéo không đi đánh không lùi."
"Nếu ngươi nói chuyện đàng hoàng với ta, nói không chừng ta sẽ nghe ngươi, dù sao ta cũng không để bụng công lao hay không công lao, không quan trọng. Nhưng đại nương muốn uy hiếp ta, ta lại nhịn không được."
Tạ Khuynh nói xong liền đứng dậy đi về hướng ngoại viện, Thái thị cuống quít ngăn cản:
"Ngươi muốn làm gì?"
Tạ Khuynh cười đáp:
"Đương nhiên là ra chỗ yến tiệc, nói với tất cả mọi người chuyện tốt mà con gái ngươi làm a."
Thái thị kinh hãi: "Ngươi dám!"
Tạ Khuynh nhướng mày lạnh nhạt nói:
"Ngươi nhìn cho kỹ, xem ta có dám hay không."
Nói xong, Tạ Khuynh hất tay Thái thị ra, nhanh chóng đi tới cửa sân. Thái thị thấy làm gì cũng không thể cản được nàng, bỗng nhiên hét lớn một tiếng:
"Tạ Khuynh! Ngươi quay lại----"
Tạ Khuynh ngoái đầu:
"Quay lại mẹ ngươi!"
Vừa dứt lời Thái thị 'bịch' một tiếng quỳ xuống, thần sắc bi thương:
"Ngươi, ngươi đừng đi, ta quỳ xuống xin ngươi, là ta không tốt, hết thảy đều là lỗi của ta. Ta không nên uy hiếp ngươi, nếu ngươi đi tiền viện nói ra chân tướng, đời này của Nhiễm tỷ nhi sẽ bị hủy!"
Thái thị nói tới đây liền đỏ cả mắt, nơi nào còn dáng vẻ tự tin vênh mặt hàm sai khiến. Nguyên lai những tự tin kia đều là ngụy trang, bây giờ bà chỉ là một mẫu thân làm mọi việc vì nữ nhi.
Tạ Khuynh chưa bao giờ nhận được tình thương của mẹ, giờ khắc này nàng do dự, cũng giống như lần đó Thái thị ở trong viện này cầu Tạ Khuynh chiếu cố Tạ Nhiễm ở biên quan vậy.
Vẫn là câu nói kia, Tạ Khuynh cũng không muốn hủy hoại Tạ Nhiễm, chỉ là tức cách làm của hai mẹ con này.
Nếu Thái thị chịu hạ thấp tư thái cầu xin, vậy Tạ Khuynh cũng không còn lý do gì cố hủy hoại Tạ Nhiễm.
Thái thị cảm ơn Tạ Khuynh xong, đôi mắt đỏ hoe bước ra khỏi tiểu viện, không bao lâu đã có mấy nha hoàn đến quét dọn, rất nhanh liền mời Tạ Khuynh vào ở.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top