54+55+56: Quá khứ của Hàn Ân Tuấn
Note: Park Jimin là Phác Trấn Dân, mình quyết định để sang Hán Việt để edit thuận hơn. Các chương cũ sẽ được chỉnh sửa sớm.
----------------------------------------
I.
Bầu trời âm u, từng hạt mưa nhỏ tí tách rơi xuống.
Một chiếc ô tô đen chầm chậm dừng lại trước nghĩa trang, một lúc lâu sau, một người đàn ông cao lớn mặc chính trang bước ra từ trong xe.
Hắn dừng lại đóng cửa, mở ô, động tác chậm rãi mà cẩn trọng.
Hàn Ân Tuấn nghĩ thầm, đây có lẽ là cơn mưa cuối cùng của năm nay.
Cơn mưa dần nhỏ lại, hắn cũng thu ô về, trên tay cầm một bó hoa, tiến vào nghĩa trang.
Trong nghĩa trang trống trải, bóng dáng của một người phụ nữ mặc đồ đen quần dài rất nổi bật. Hàn Ân Tuấn đến gần, dừng bước, người phụ nữ kia cũng đúng lúc nhìn sang.
"Hàn Ân Tuấn?!" Người phụ nữ kia kinh ngạc trừng lớn mắt, hít sâu một hơi mới cất tiếng: "Sao cậu lại về nước?"
Trên mặt Hàn Ân Tuấn không cảm xúc, hắn chuyển tầm mắt tới bề mặt tấm bia. Đã mấy năm trôi qua, tấm ảnh trên mộ bia có chút mờ đi.
Hàn Ân Tuấn rũ mắt, chậm rãi nói: "Tới thăm anh ta."
Người phụ nữ im lặng một khắc, đoạn nói: "Mấy năm nay cảm ơn cậu. Đợi Phác Trí Tinh lên cấp ba, cậu không cần gửi tiền cho chúng tôi nữa. Tôi biết ngày ấy Trấn Dân đối xử với cậu không tốt, tôi thay anh ấy... Xin lỗi cậu."
Hàn Ân Tuấn vung tay, không để tâm, "Chuyện quá khứ không cần nhắc lại."
Người phụ nữ nhìn hắn, thở dài, nhanh chóng rời đi.
Hàn Ân Tuấn đứng trước mộ, nheo mắt nhìn khuôn mặt mơ hồ trong tấm hình.
"Anh, em tới thăm anh."
Một bó hoa vấn vương hạt mưa nhẹ nhàng đặt xuống.
-------(quá khứ)-------
Hàn Ân Tuấn đang cố gắng xách thùng nước gạo trở về, một tiếng gầm giận dữ từ trên trời rơi xuống đầu hắn.
"Hàn Ân Tuấn! Cậu có biết hôm nay có bao nhiêu người khiếu nại món ăn của cậu không! Ngày mai cậu không cần tới nữa!"
Hàn Ân Tuấn ngẩn người, nhìn ông chủ đang tức giận ngút trời, nửa ngày sau mới nhẹ giọng hỏi một cậu: "Vậy nửa tháng lương này có trả không ạ?"
Ông chủ nghe câu này, tức giận đạp hắn một cái, hắn vội vàng né tránh, cứ như vậy vừa bị đạp vừa phải né ra khỏi tiệm cơm.
"Nghĩ hay quá, một đồng một cắc cũng không! Biến mau!"
"Rầm" một tiếng, cánh cửa đóng lại.
Hàn Ân Tuấn thở dài, gỡ cái tạp dề dính đầy dầu mỡ trên hông xuống, tiện tay ném vào thùng rác.
Dáng người hắn vốn cao, cơ hồ đã hiện ra khí chất của đàn ông trưởng thành- trừ việc mái tóc bây giờ rối như tổ quạ, tóc mái gần như che nửa bên mặt, còn đeo thêm một cái kính gọng đen rẻ tiền dày nặng.
Bấy giờ điện thoại vang lên.
"Alo, Ân Tuấn à, cậu đây."
Vừa nghe thấy âm thanh này, đầu hắn đột ngột đau nhức.
"Cậu, sao vậy ạ?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh ầm ĩ nói cười đánh bạc.
Hàn Ân Tuấn có chút tức giận: "Cậu, sao cậu lại đánh bài nữa?"
"Khà khà, Ân Tuấn à, tiền của cậu giờ túng quá, cho cậu một ít để hồi vốn đi?"
Hàn Ân Tuấn bất lực nói: "Cậu lại thua hết tiền sao. Con nói thật, tiền con đi làm kiếm không được bao nhiêu, không có tiền cho cậu đâu."
Đối phương có chút thiếu kiên nhẫn: "Mày không có tiền, nhưng thằng anh của mày chẳng phải rất có tiền à! Đòi nó ấy. Đừng nói nó không cho mày, lần trước tao đi tìm nó..."
Hàn Ân Tuấn tức đến nổ phổi: "Cậu! Cậu đòi tiền Phác Trấn Dân?! Tôi chưa bảo không được đòi tiền của anh ta sao!"
Đầu dây bên kia thoáng dừng lại, lúng túng nói tiếp: "Hỏi tiền thôi mà, hai đứa mày là anh em..."
Hàn Ân Tuấn tàn nhẫn cúp máy.
Phác Trấn Dân, là anh cùng mẹ khác cha của hắn.
Bốn năm trước, trong lễ tang của cha mẹ, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Phác Trấn Dân.
Phác Trấn Dân từ Seoul về nước, đón hắn đi, cho hắn nơi ở, cho hắn đi học.
Nhưng hắn sẽ mãi mãi không quên mỗi lần Phác Trấn Dân nhìn hắn, trong ánh mắt là sự ghét bỏ không hề che giấu.
"Em trai tốt à, tao kể cho mày nghe một truyện cười, có một con đĩ ngu ngốc, giàu sang không muốn lại muốn chạy theo một thằng nhà quê nghèo rớt, buồn cười không?"
"Tao chỉ cho mày học phí thôi, ăn uống hàng ngày mày tự lo, tao sẽ không bón cho một xu một cắc nào."
"Mày có biết mày giống cái thằng cha vô dụng của mày bao nhiêu không, đáng ghét biết bao nhiêu không."
Từng câu từng chữ gã nói đều dày xéo tâm can Hàn Ân Tuấn, đồng thời, Hàn Ân Tuấn cũng hận gã đến cùng cực.
Vì vậy, Hàn Ân Tuấn vừa học đại học, vừa làm công khắp nơi, hắn không cần tiền của Phác Trấn Dân. Còn tiền học phí hắn nợ, hắn chắc chắn sẽ trả lại Phác Trấn Dân gấp đôi chỗ đó.
Hàn Ân Tuấn mất việc ở tiệm cơm, lại tiếp tục tìm việc ở khắp nơi. Trùng hợp thế nào, quanh trường đại học của hắn có một quán bar, vừa lúc tuyển nhân viên.
Ông chủ quán bar cảm thấy Hàn Ân Tuấn là người thành thật, quyết định nhận hắn. Ngày thường được dạy chế biến rượu, lâu dần, Hàn Ân Tuấn pha rượu cũng ra dáng lắm.
Hàn Ân Tuấn không nhớ rõ mình đã để mắt tới Hách Tuấn Tú từ bao giờ. Mỗi ngày quán bar có rất nhiều sinh viên ghé qua, người đến người đi tấp nập, nhưng không hiểu sao, vẫn có một người phát sáng giữa đám đông như thế.
Hách Tuấn Tú như trung tâm của mọi ánh nhìn, cậu ấy đẹp đẽ, lại thích cười, trai gái tìm đến cậu ấy nhiều không kể xiết.
Lúc rảnh rỗi Hàn Ân Tuấn có lén lút nhìn trộm đôi ba lần, cũng chỉ dám nhìn trộm.
Đôi khi Hách Tuấn Tú bị người ta đẩy lên sân khấu hát. Hắn len lén nghe, cảm thấy cậu ấy hát còn hay hơn ca sĩ ông chủ mời về.
Bên cạnh Hách Tuấn Tú không phải trai đẹp cũng là gái xinh, bọn họ tụ tập một chỗ, vui vẻ uống rượu cười đùa. Hàn Ân Tuấn ước ao, hắn ước mình được gia nhập với bọn họ, tốt hơn hết là được nói chuyện với Hách Tuấn Tú, dù chỉ một câu cũng được.
Thế nhưng hắn biết, bọn họ thuộc hai thế giới khác nhau, khoảng cách giữa họ xa lắm.
Một ngày nào đó, trời đổ mưa to.
Ông chủ quán bar dặn dò Hàn Ân Tuấn đôi câu rồi về nhà trước. Hàn Ân Tuấn đứng trong quán, đợi mọi người về hết rồi mới cầm cái ô cũ của mình, chuẩn bị ra về.
Hàn Ân Tuấn bước ra từ một cửa khác của quán. Lúc hắn vừa đóng cửa xong, quay lưng lại, thiếu chút nữa đã va vào Hách Tuấn Tú đứng sau mình.
Mưa rất lớn, giọt mưa rơi lộp bộp trên mái hiên, âm thanh lớn đến vậy nhưng không tài nào che nổi tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực hắn.
Hách Tuấn Tú mở to đôi mắt lóng lánh nước nhìn hắn, Hàn Ân Tuấn hồi hộp lo lắng tránh sang một bên, lặng lẽ siết chặt chiếc ô trong tay.
Hai người đứng lặng yên một khắc, Hách Tuấn Tú bắt lời trước: "Anh có ô mà... Sao anh không đi?"
Hàn Ân Tuấn không dám nhìn cậu, cũng không dám cử động, chỉ hỏi ngược lại: "Cậu thì sao?"
Hách Tuấn Tú cười rộ lên: "Tôi à, tôi không có ô, đợi mưa tạnh tôi mới đi."
Hàn Ân Tuấn lấy hết dũng khí đời mình ra nói: "Ô của tôi lớn lắm... Chúng ta có thể đi chung..."
Lời thốt ra khỏi miệng xong, hằn liền hối hận, hắn cảm thấy cậu ấy chắc chắn sẽ từ chối mình.
Nhưng Hách Tuấn Tú không làm thế, cậu ấy chỉ ngạc nhiên vài giây, rồi mỉm cười đồng ý.
Hàn Ân Tuấn mở ô, Hách Tuấn Tú rất tự nhiên đứng bên cạnh hắn, hai người cùng bước vào màn mưa.
Hách Tuấn Tú cười: "Anh cao hơn tôi, anh còn cầm ô thế này, rất phù hợp."
Hàn Ân Tuấn nhỏ giọng đáp lại, tay cầm cán ô còn run rẩy.
Hách Tuấn Tú lại hỏi: "Anh làm việc ở quán bar à? Mấy bữa nay đều thấy anh."
Hàn Ấn Tuấn nghe vậy, lòng rối một nhịp, sao cậu ấy lại để ý tới mình?
"Ừm, thật ra... Tôi là sinh viên đại học P."
"Woa, thật sao! Anh ở khoa nào vậy, sao tôi chưa thấy anh bao giờ?"
"Tôi không ở ký túc xá, tôi còn muốn làm thêm, không thường xuyên ở trường..."
Anh một câu, tôi một câu trò chuyện, Hàn Ân Tuấn tưởng như thời gian trôi đi chậm hơn, chính mình cũng bước chậm hơn.
Chuyện lúc này tựa như giấc chiêm bao, sóng vai đi cùng người mình thích.
Đứng gần thế này, Hàn Ân Tuấn mới biết Hách Tuấn Tú còn thấp hơn mình hơn một cái đầu, người mà hắn luôn ngước nhìn giờ đây lại thật gần, thật gần mình như thế, rồi trở nên thật nhỏ bé.
Cậu ấy như một con chim sẻ nhỏ cả đường đều líu ra líu ríu nói chuyện, còn vui vẻ nhảy nhót.
Cậu ấy thật sự rất đáng yêu.
Hàn Ân Tuấn có một ảo giác, tưởng như hai người họ đã quen biết từ lâu.
Sau hôm đó, Hàn Ân Tuấn thường lén lút chạy đến học viện của Hách Tuấn Tú, đứng sững người trước lớp học của cậu ấy.
Có một bạn học ra hỏi thăm hắn: "Bạn này, bạn đứng đây từ lâu lắm rồi, cho hỏi bạn tìm ai?"
Hàn Ân Tuấn sửng sốt, hắn rất muốn nói cho đối phương, hắn tìm Hách Tuấn Tú.
Nhưng cái tên này, ba chữ này, hắn không thốt ra khỏi miệng nổi.
Rồi hắn quay lưng chạy trối chết, mặc người phía sau chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn thấy mình thật ngu ngốc, mình lấy tư cách gì để tới tìm cậu ấy.
Hàn Ân Tuấn luôn cho rằng thế giới của bản thân luôn đen sì, tối tăm, nhưng một ngày nào đó, nó đột nhiên được thắp sáng, ánh sáng đó là Hách Tuấn Tú mang tới đời hắn.
Hắn vĩnh viễn ngước nhìn, tham lam hấp thụ từng giọt sáng.
Hách Tuấn Tú là mặt trời nhỏ của hắn.
-------Phần 2 có chi tiết gây ức chế-------
II.
Thế nhưng có một ngày, mặt trời nhỏ ấy bị kẻ khác cướp đi.
Kẻ đó, chính là Phác Trấn Dân.
Kể từ ấy, thế giới của Hàn Ân Tuấn kéo đến từng đám mây đen khổng lồ, chúng ăn sâu bén rễ trong tâm trí hắn.
Ép hắn đến không thở nổi, làm hắn khó chịu muốn khóc lên.
Mọi chuyện bắt đầu kể từ khi trong quán bar nhiều thêm một vị khách quen, cũng là người được hoan nghênh nhất trường đại học, giáo sư trẻ tuổi khí chất, giáo sư Park.
Sự xuất hiện của gã nghiễm nhiên hấp dẫn ánh nhìn của nhiều người. Cũng giống như Hách Tuấn Tú, gã trở thành tâm điểm của đám đông.
Lần đầu tiên Phác Trấn Dân đến quán bar, người đang đứng quầy là Hàn Ân Tuấn, gã hơi ngạc nhiên một khắc rồi ngay lập tức quay đầu đi. Hàn Ân Tuấn chỉ biết cười khổ trong lòng, hắn nhìn rõ khóe miệng Phác Trấn Dân hơi hạ xuống.
Đó là sự chán ghét không hề che giấu.
Ngoài dự đoán của Hàn Ân Tuấn, Phác Trấn Dân xoay người, đi thẳng tới một đám đông.
Quả nhiên, giáo sư Park sẽ không đi một chuyến vô nghĩa tới quán bar.
Mục tiêu của gã rất rõ ràng, Hách Tuấn Tú.
Mới đầu, Phác Trấn Dân kiếm cơ hội trò chuyện với đám đông ở kia, đợi khi quen thuộc rồi, dần dà, mọi người thức thời ngồi xa một chút, chỉ để Phác Trấn Dân và Hách Tuấn Tú ngồi chung một chỗ.
Bấy giờ, Hàn Ân Tuấn vẫn chỉ có thể đứng trong góc nhỏ. Hai người họ đùa giỡn lẫn nhau, Hàn Ân Tuấn càng nhìn, trái tim càng thêm đau đớn.
Hách Tuấn Tú là người hắn thích nhất, là người hắn thương nhất đời này.
Phác Trấn Dân là kẻ hắn ghét nhất, là kẻ hắn thù ghét nhất đời này.
Bọn họ ngồi chung một chỗ, cách rất gần, nói chuyện về chủ đề của riêng họ.
Hắn đau đớn nghĩ, giá mà người ngồi cạnh cậu bây giờ là hắn thì thật tốt. Nhưng có lẽ cả đời này sẽ không thực hiện nổi.
Một thời gian sau, Phác Trấn Dân quả thực thành cặp với Hách Tuấn Tú.
Lúc ấy hắn ngẫu nhiên nghe được người khác nói chuyện phiếm, bàn tay đang rót rượu bỗng run lên, tới khi rót đầy còn bị sánh ra một ít.
"Hầy, không nghĩ tới thiên sứ nhỏ Tuấn Tú bị bắt đi dễ như vậy. Nhưng thôi, hai người ấy cũng xứng đôi, đều đẹp mã, một cặp trời sinh."
"Thôi mày tỉnh lại đi, bọn họ tất nhiên xứng đôi rồi. Nhưng không phải giáo sư Park có vợ có con rồi à? Đây không phải là ngoại tình à?"
"Suỵt, mày nói nhỏ thôi. Ngoại tình cái gì cơ, mày nghĩ giáo sư Park là cái loại đấy à, người ta ly hôn từ lâu rồi."
"Hả, thật à? Vầy cũng tốt."
Hàn Ân Tuấn im lặng lắng nghe, nắm chặt cái ly trong tay.
Ly hôn?
Ai nói cho bọn họ Phác Trấn Dân đã ly hôn?
Thực tế, Hàn Ân Tuấn chưa từng nhìn thấy vợ con của Phác Trấn Dân, chỉ nhớ mang máng vợ gã cùng con đang sống ở chỗ khác.
Phác Trấn Dân chưa bao giờ đề cập tới, gã vẫn luôn sống một mình. Nếu không có người nhắc, hắn thiếu chút nữa đã quên mất.
Hách Tuấn Tú chắc chắn không biết chuyện này, cậu ấy chắc chắn bị Phác Trấn Dân lừa.
Lòng hắn đầy phẫn nộ, nếu như có thể, hắn muốn đi tìm Hách Tuấn Tú ngay lúc này, nói cho cậu ấy biết rõ mọi chuyện, để cậu ấy không ở bên Phác Trấn Dân nữa.
Nhưng không biết từ bao giờ, Hách Tuấn Tú không tới quán bar nữa, Hàn Ân Tuấn cũng không còn gặp lại cậu ấy nữa.
Nhóm sinh viên đại học kia vẫn náo nhiệt như trước, chỉ thiếu đi một Hách Tuấn Tú. Tim Hàn Ân Tuấn cũng như trống đi một chỗ.
Hách Tuấn Tú tựa như bị giấu đi.
Lần kế tiếp hắn nhìn thấy Hách Tuấn Tú là dưới lầu căn hộ của Phác Trấn Dân.
Hắn nhìn thấy rõ ràng Hách Tuấn Tú cùng người kia bước ra từ trong xe, hai tay xách theo rau củ quả, thân mật kéo tay đối phương lên lầu.
Bọn họ đã sống chung rồi.
Không lâu sau, Phác Trấn Dân tới quán bar lần nữa, đi cùng gã là một đồng nghiệp nam.
Tối ấy đã trễ lắm rồi, còn là ngày nghỉ lễ, nhân viên khác đều về hết, chỉ còn lại Hàn Ân Tuấn phải trực ban, Hàn Ân Tuấn miễn cưỡng đứng gần họ.
Hai người ngà ngà say, bắt đầu ngồi tán gẫu. Hàn Ân Tuấn chậm rãi bào đá, cố ý vô tình nghe họ nói chuyện.
"Ôm được mỹ nhân rồi, thấy sao hả?"
"Tốt chứ sao, còn trẻ mà, rất cá tính, ngày nào cũng phải nghĩ cách dụ dỗ."
"Ây dà, ông cũng phải biết Hách Tuấn Tú là Omega chất lượng hiếm có đi."
"Hừ," Phác Trấn Dân nheo mắt hừ nhẹ, "Tính tình cũng dở dở ương ương lắm, nhưng đợi đến kỳ động dục đi, còn không phải là bé ngoan à...:"
Đồng nghiệp bên cạnh cười lớn huých gã một cái: "Ông được đấy, hồi trước chắc vì vụ này mà hành sự đi... Mẹ, tôi cũng muốn nếm thử mỹ vị này."
Động tác bào đá của Hàn Ân Tuấn càng ngày càng tàn nhẫn, lượng lớn đá trong khay bị bắn tung ra, văng tới chỗ tên đồng nghiệp của Phác Trấn Dân.
Gã kia tức giận nhảy xuống ghế gào to: "Cái quái gì thế này?!" Cổ áo gã đã ướt đẫm.
"Xin lỗi." Hàn Ân Tuấn nhỏ giọng hối lỗi, nhưng ý xin lỗi không tới đáy mắt.
Phác Trấn Dân bấy giờ mới chú ý tới Hàn Ân Tuấn, nhìn thật sâu vào hắn.
"Đồ của tôi ướt cả rồi, làm sao bây giờ!"
Phác Trấn Dân mặt không cảm xúc kéo gã kia đi, "Bỏ đi, Thái Trung. Chúng ta sang quán khác uống."
Gã đồng nghiệp bị cắt ngang, cũng đành đứng dậy rời đi cùng Phác Trấn Dân.
Sáng sớm, Hàn Ân Tuấn đứng dưới căn hộ chờ mấy tiếng, cuối cùng Phác Trấn Dân cũng trở lại.
Hàn Ân Tuấn vào thẳng vấn đề: "Anh buông tha cậu ấy đi."
Phác Trấn Dân như vừa nghe được một câu chuyện hài.
"Mày lảm nhảm cái gì vậy?"
Hàn Ân Tuấn không kiềm được phẫn nộ: "Anh đừng lừa cậu ấy nữa, rõ ràng anh đã có vợ có con rồi, sao còn cặp với cậu ấy chứ. Cậu ấy thật lòng yêu thích anh, còn anh chỉ muốn vui đùa qua đường thôi!"
Phác Trấn Dân cười nhạo một tiếng, tiếng cười kia làm tim Hàn Ân Tuấn lạnh lẽo.
"Tao có quan hệ gì với mày?"
"Tôi..."
"Kẻ thực sự không có tư cách nói chuyện, là mày mới đúng, phải không? Cười chết tao mà."
"..."
"Sao mày biết tao không nghiêm túc?"
Hàn Ân Tuấn trừng mắt nhìn gã.
"Ờ, tao có vợ. Nhưng làm sao, tao cũng định ly hôn, chẳng mấy chốc sẽ kết thúc, cũng vì cậu ta. Mày hài lòng chưa?"
"Anh..." Hàn Ân Tuấn nhận ra bản thân chẳng có tư cách để nói bất cứ điều gì.
Phác Trấn Dân dùng sức đẩy vai trái Hàn Ân Tuấn.
"Tao chỉ muốn cho mày biết, bảo bối mà mày khao khát có được, báu vật mà mày nâng trên đầu quả tim, tao cũng lấy được dễ như ăn cháo. Tao muốn là tao có, kể cả tao có bỏ mứa, thì cả đời này mày cũng không có được."
...
Gần đây ông chủ quán bar phát hiện, Hàn Ân Tuấn dạo này làm việc luôn lơ đãng, không chỉ thế, hắn còn đột nhiên chậm chạp hơn trước đây, có mấy lần pha rượu còn sai.
Ông chủ không nhịn được hỏi: "Ân Tuấn này, gần đây tâm trạng không tốt à?"
Hàn Ân Tuấn vội vàng đáp: "Chắc vậy ạ, sắp tốt nghiệp, em đang nghĩ cách gây dựng sự nghiệp."
Ông chủ "À" một tiếng, vỗ vai hắn: "Cố lên, đừng ủ rũ nữa. Không sao đâu, nếu cậu muốn gây dựng sự nghiệp, cậu có thể rời quán bar bất cứ lúc nào, cũng có thể trở về bất cứ lúc nào, tôi luôn luôn hoan nghênh cậu!"
Hàn Ân Tuấn nhỏ giọng cảm ơn, ông chủ vẫn luôn chăm sóc hắn.
Ông chủ nhìn chằm chằm Hàn Ân Tuấn một lúc, mở miệng: "Ân Tuấn này, tôi nói cậu đấy, bao lớn rồi, chẳng biết chăm chút bản thân gì cả."
"Dạ?"
...
Hàn Ân Tuấn không tin được người ở trong gương là mình.
Chỉ thay đổi kiểu tóc, thay một bộ quần áo khác, trang điểm một chút đã không nhận ra bản thân...
Ông chủ rất hài lòng với kiệt tác của mình: "Tuyệt, nhìn cậu này, nếu cậu làm thế này sớm, chắc chắn mấy em gái trong trường đều đổ cậu sạch."
Hàn Ân Tuấn nhìn gương, vẫn sững sờ.
Đây mới là Hàn Ân Tuấn thực sự.
Hàn Ân Tuấn lôi thôi lếch thếch, thiếu sức sống kia, vứt bỏ thôi.
III.
Phác Trấn Dân thừa nhận, lần kế tiếp gặp Hàn Ân Tuấn, gã thiếu chút nữa không nhận ra đối phương.
Trong mấy tháng ngắn ngủi ấy, Hàn Ân Tuấn cùng mấy người bạn hùn vốn gây dựng một công ty game. May sao, trò chơi mới phát triển này lại gây ra một cú nổ lớn trong thị trường quốc nội, công ty cũng tích góp được chút danh tiếng.
Hàn Ân Tuấn ngồi đối diện gã hiện tại, âu phục giày da, biểu tình lạnh nhạt, vô cùng dứt khoát từ chối hợp đồng cùng xây dựng công ty của Phác Trấn Dân.
Phác Trấn Dân đột nhiên có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, không bao lâu sau, cục thuế đột nhiên tới thăm hỏi.
Tội trốn thuế, công ty của Phác Trần Dân trong nháy mắt bị tổn thất một lượng lớn ngân sách, rất nhiều đối tác đều hủy hợp đồng.
Trên dưới công ty đều bàng hoàng, rốt cuộc là ai đã báo cáo lên trên?
...
"Thứ cậu muốn đều ở đây."
Hàn Ân Tuấn mở túi hồ sơ, những thứ bên trong đủ sức làm công ty họ Phác sụp đổ đến không thể chống đỡ, còn có thể đẩy Phác Trác Dân vào tù ngồi mấy năm.
Ngồi đối diện hắn là một người phụ nữ trung tuổi, vợ cũ của Phác Trấn Dân.
Giữa bọn họ là quan hệ hợp tác, thành lập vào mấy tháng trước, là không hẹn mà gặp.
Người phụ nữ này đối với Phác Trấn Dân, nói hận không phải, nói yêu cũng chẳng đúng.
Nhưng gã đã làm chuyện đuối lý trước, vậy gã xứng đáng chịu đựng trừng phạt.
Hàn Ân Tuấn cười lạnh một tiếng, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc, cẩn thận xem kỹ tài liệu trong túi hồ sơ.
"Sớm thôi, tôi sẽ khiến gã phải xong đời."
...
Chuyện Phác Trấn Dân bị tai nạn xe cộ, không một ai lường trước được.
Tối hôm ấy, Hàn Ân Tuấn vừa kết thúc một bữa tiệc chiêu đãi, lúc hắn mở cửa xe đang đậu ở bãi đỗ, vô tình phát hiện chiếc xe trước mặt là của Phác Trấn Dân.
Hàn Ân Tuấn quỷ xui thần khiến bám theo.
Đi theo được nửa đường, điện thoại trong tay đột ngột reo lên, Hàn Ân Tuấn mở khóa, không ngờ là Phác Trấn Dân.
Dường như gã đã uống rất nhiều,
"Tao biết, là mày báo lên, đúng không?"
"... Phải." Hàn Ân Tuấn không phủ nhận.
"Ha... Trong tay mày còn đồ chơi khác đi. Tao đoán nhé, có phải là chứng cứ tao nhận hối lộ hai năm trước không... Tao cũng đoán được ai đưa cho mày."
"..."
"Để trả thù tao, mày tốn công quá nhỉ."
Hàn Ân Tuấn nắm chặt vô lăng, chiếc xe trước mặt đột ngột tăng tốc.
Túi hồ sơ kia đang nằm trên ghế cạnh tài, chỉ cần ngày mai công bố nó, thì Phác Trấn Dân không chỉ không mở nổi công ty, mà ngay cả chức vị giáo sư đại học cũng bị tước mất. Gã sẽ không còn là giáo sư được học sinh kính nể nữa, cũng không còn là kẻ hăng hái xử lý công việc vì tương lai công ty nữa.
Kéo gã từ thiên đường đày xuống địa ngục, tước hết tất thảy của gã.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng chói mắt lao tới, hai mắt Hàn Ân Tuấn bị rọi đến đau nhói! Nhưng hắn vẫn sừng sờ trừng lớn hai mắt, đồng tử mãnh liệt co rút.
Bởi vì hắn thấy rõ ràng, xe của Phác Trấn Dân lao thẳng vào thanh chắn sắt của câu cầu. Thanh chắn cứng rắn, thân xe bị biến dạng, nhưng trong một giây cuối cùng, chiếc xe vượt qua rào cản, phi thẳng xuống dưới.
Phía dưới cây cầu là dòng sông sâu không thấy đáy.
Hàn Ân Tuấn thắng xe khẩn cấp, lốp xe mài trên mặt đường nhựa những âm thanh ghê tởm, chói tai.
Hắn không ngờ tới, chuyện cũ cứ thế bị cắt đứt tại đây, bởi vì Phác Trấn Dân đã biến mất.
Sau đó túi hồ sơ kia cũng bị Hàn Ân Tuấn ném đi, vứt xuống sông.
Dù sao cũng không còn tác dụng.
...
Có lẽ do trùng hợp, vợ cũ Phác Trấn Dân vừa mang con tới phòng bệnh, Hách Tuấn Tú cũng vừa lúc tới.
Ba cặp mắt đối diện nhau, Hách Tuấn Tú trong nháy mắt ngộ ra được điều gì đó, nói một câu "Xin lỗi, nhầm phòng" rồi vội vàng chạy trối chết.
Hàn Ân Tuấn đứng trong góc tối đuổi theo, nhìn thấy Hách Tuấn Tú đứng bên gốc cây ôm bụng nôn mửa, tim gan hắn như bị tàn nhẫn vặn xoắn lại.
Hắn biết Hách Tuấn Tú có thai.
Hắn là người đầu tiên biết, cũng là người duy nhất biết.
Hách Tuấn Tú không định phá thai, mà Hàn Ân Tuấn cũng không yên lòng khi cậu chỉ có một mình.
Hắn không dám tùy tiện xông vào cuộc sống của Hách Tuấn Tú, chỉ có thể dùng tiền nhờ người khác thay mình chăm sóc cậu.
Trong những tháng ngày Hách Tuấn Tú dưỡng thai, chị gái cách vách rất quan tâm chăm sóc cậu, còn cố ý vô tình nhắc nhở những điều cần chú ý hàng ngày, còn cùng cậu đi khám thai định kỳ. Nếu cơ thể có không thoải mái chỗ nào, ngày hôm sau sẽ xuất hiện thực phẩm dinh dưỡng từ trên trời rơi xuống, không biết là ai đưa cho.
Hách Tuấn Lãng vừa ra đời, Hách Tuấn Tú về nước .
Đúng lúc đó, dự án mở rộng công ty ở Trung Quốc được thông qua, Hàn Ân Tuấn chủ động nhận việc, nhân cơ hội này sang Trung Quốc.
Ngày đầu tiên Hàn Ân Tuấn tới công ty thị sát, giữa rất nhiều nhân viên mới nhìn thấy Hách Tuấn Tú.
Sau sinh sức khỏe không quá tốt, nhìn Hách Tuấn Tú bây giờ trông có vẻ khỏe hơn lúc về nước nhiều.
Lần đầu tiên hai người trò chuyện, vẫn trong một ngày mưa, vẫn là dưới mái hiên.
"Tôi có ô, cậu muốn đi cùng không?" Hàn Ân Tuấn nghe thấy bản thân nói thế.
Hách Tuấn Tú rất ngạc nhiên, cách nói này như thể họ đã gặp nhau từ trước.
"Được."
Thoạt nhìn Hàn Ân Tuấn rất bình tĩnh, hắn dùng tiếng Trung không quá thành thạo nói: "Nhân vật cậu thiết kế rất tốt, hôm nay tôi vừa thấy đã thích."
Hách Tuấn Tú xấu hổ mỉm cười: "Ngài thích nó à, con người tôi vốn dị... Thật ra tôi hay bị tổng giám Lưu mắng lắm."
Hàn Ân Tuấn nhíu mày: "Thật sao?" Xem ra ngày mai phải nói rõ với tổng giám Lưu.
Hách Tuấn Tú nói tiếp: "Hôm nay tôi mới biết ngài Hàn tốt nghiệp ở đại học P. Hồi trước tôi cũng học ở Hàn Quốc, có lẽ chúng ta là bạn học đấy."
"Ừ, có lẽ chúng ta đã từng gặp nhau đấy."
"Chắc là thế đi... Ha ha."
Sau đó, hai người qua lại với nhau nhiều hơn, họ chia sẻ với nhau nhiều thứ, hết thảy đều xuôi theo mong muốn phát triển của Hàn Ân Tuấn.
Tuy nhiên, khi Hàn Ân Tuấn nói ra câu "Chúng ta ở bên nhau đi", hắn bị từ chối.
"Xin lỗi." Hách Tuấn Tú nói.
"Anh Hàn, cảm ơn anh, anh là người tốt. Mà tôi... Tôi không phải. Tôi tham lam đón nhận ý tốt của anh, tôi là người xấu, anh không nên ở bên tôi."
"Tại sao?"
Hàn Ân Tuấn ôm cậu vào trong lòng, nhỏ giọng thủ thỉ: "Tôi biết, tôi biết em có con, không sao cả, chúng ta có thể cùng nuôi đứa bé."
"Không phải..." Hách Tuấn Tú ra sức đẩy hắn, nhưng không thể đẩy nổi, sự bi thương dâng trào trong lòng cậu, "Anh có biết điều đó nghĩa là gì không? Là tôi đã bị ký hiệu rồi đấy, là hàng dỏm đã qua sử dụng đấy."
"Anh Hàn, anh xứng đáng có được người tốt hơn."
Hàn Ân Tuấn mơ hồ ngửi được một hương vị sau gáy Hách Tuấn Tú.
Quả thực, đó là ký hiệu của Phác Trấn Dân còn lưu lại.
"Không sao, không sao hết..." Hàn Ân Tuấn không buông cậu ra, ngược lại còn ôm chặt hơn nữa, "Ngày tháng còn dài, chúng ta cùng nhau cố gắng. Một ngày nào đó, ký hiệu của kẻ kia sẽ biến mất."
Cưỡng ép thay đổi ký hiệu, đặc biệt là đã thành kết, đối với Omega mà nói là chuyện đau đớn nhất.
Nhiều lần Hách Tuấn Tú bị đau muốn ngất đi.
May, may mà mọi chuyện cũng đã qua.
Ký hiệu của kẻ kia, ngày một nhạt dần, cuối cùng bị thế vào.
Sau đó, họ dắt tay nhau tiến vào cung điện hôn nhân.
------(hiện tại)------
"Thực tế, trong lòng em vẫn luôn tồn tại một khúc mắc, mỗi lần nhớ đến đều làm em bất an lạc lõng. Nếu như cậu ấy không bị anh tổn thương, nếu không có đứa nhỏ ấy, vậy cậu ấy có nguyện ý đi cùng em không?"
"Ngày hôm qua, cậu ấy đã cho em đáp án."
"Nhưng, em phải cảm ơn anh."
Hàn Ân Tuấn chậm rãi đứng lên, hắn đã ở đây quá lâu, đã đến lúc phải đi rồi.
Sau cơn mưa trời lại sáng.
.
.
ABO đặc biệt là AO có nhiều bộ rất dễ thương. Nhưng mặt tối của ABO cũng quá nhiều, sự ràng buộc đối với O quá khắc nghiệt, gặp được người tốt thì không sao, bị một kẻ đểu cáng đánh dấu, tương lai gần như chẳng còn gì.
.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top