Chương 9

Trình Vũ Phỉ vẫn như bình thường sau khi làm việc xong liền tan việc, chỉ là hôm nay có hơi khác, khi cô ra khỏi công ty thì đã thấy có người đứng trước xe cách cửa chính không xa, nghĩ đến lời Bạch Khinh Nhu nói lúc trước, sắc mặt của cô không tốt lên tí nào. Dù cho cô là người vô tội, cô cũng cảm thấy không thoải mái khi bị dán lên nhãn "người thứ ba". Cô đã từng nghe được một quan điểm, trong phim mỹ người thứ ba đều tốt đẹp, bởi vì là vợ chồng khi người đàn ông có người khác bên ngoài, người vợ cũng không đi tìm người đó để phá hoại tình cảm của họ, chỉ áp dụng biện pháp với chồng mình. . . . . . cô cười khổ, đáng tiếc, đây không phải là phim Mỹ, ở đây từ xưa đến nay chỉ có phụ nữ làm khó phụ nữ.

Cô chưa đi được mấy bước, Lê Hồng Diệu đã vội vàng bước đến đón, trên mặt là vẻ mặt rất nôn nóng, "Cô ta đến tìm em à? Anh thật sự không biết, anh đi công tác mới về. . . . . ." Lê Hồng Diệu khuôn mặt nôn nóng, hình như lo lắng cô sẽ tức giận.

Trình Vũ Phỉ đưa tay vén sợi tóc của mình ra sau tai, xem ra anh ta đã biết chuyện vợ mình đến tìm cô, cô nhìn chằm chằm anh ta, phía dưới công ty có rất nhiều người sẽ nhiều chuyện, vì vậy đi sang bên kia đường. Nên hẹn một chỗ để nói loại chuyện này mới đúng, hơn nữa bỗng nhiên cô không muốn một mình ở cùng chỗ với anh ta.

Cô đứng lại, "Vợ của anh có đến tìm tôi...hình như anh với vợ có hiểu lầm gì đó, tôi hi vọng anh có thể cùng cô ta nói chuyện." Nói tới chỗ này anh ta không nhịn được khẽ cười, lời nói của cô nhìn như khôn khéo hiểu lòng người, mục đích cũng chỉ muốn vợ anh ta không trút giận lên cô, dù sao nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, thà đắc tội quân tử không thể đắc tội tiểu nhân.

Sắc mặt Lê Hồng Diệu trầm xuống, hình như cảm xúc không tốt, "Anh thật sự không biết cô ta sẽ làm chuyện như vậy, anh và cô ta thật sự không có tình cảm, đã muốn ly hôn từ lâu. . . . . .em đừng sợ, chờ sau khi anh ly hôn, anh sẽ. . . . . . anh sẽ cưới em."

Trình Vũ Phỉ không thể không cảm thấy xấu hổ, cô khe khẽ thở dài, "Tôi nghĩ là anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ hy vọng anh có thể khuyên nhủ vợ mình, đừng để cho cô ta làm phiền tôi. Về chuyện anh và cô ta ly hôn hay sống chung, thật ra thì chẳng quan hệ gì tới tôi, hơn nữa coi như hai người ly hôn, xin anh cũng đừng nói là bởi vì tôi, cái mũ này quá lớn."

Cô hời hợt nói xong, không có bất kỳ cảm xúc nào bên trong. Lúc đầu sau khi gia đình cô xảy ra chuyện, nhà họ Lê lập tức tới giải trừ hôn ước, ba mẹ Trình rất tức giận, lúc ấy cô cũng không tức giận, dù cha mẹ nguyền rủa nhà họ Lê không có tính người bên tai cô, nhưng cô cũng chưa bao giờ muốn đem tình cảm của mình bán đi, nhà họ Lê nói đến chuyện giải trừ hôn ước, cô rất hài lòng, dù trong mắt người khác, giấc mộng thành bà trẻ của cô tan nát, cô vẫn muốn tự cố gắng vì cuộc sống của chính mình.

"Có phải em còn hận anh không?" Lê Hồng Diệu hiện lên vẻ bi thương, "Anh biết lúc đầu anh không thể cưới em, để em nhận hết mọi khổ sở, trong lòng em không thoải mái, nhưng lúc ấy anh cũng không có cách nào khác, cha mẹ của anh. . . . . ." Chính anh ta cũng nói không nổi nữa, "Anh chỉ biết xin lỗi em, để cho em chờ đợi nhiều năm như vậy, nhưng xin em hãy tin tưởng anh...anh nhất định sẽ không để em chờ lâu nữa."

Lời như vậy, cô đã nghe nhiều lần lắm rồi, mỗi lần cô đều cười, mỗi lần đều nói cho anh ta biết, cô không chờ đợi anh ta, cô chỉ là chưa tìm thấy người thích hợp mà thôi, nhưng hôm nay, cô đã mất đi tính nhẫn nại của mình, không muốn tiếp tục nói đến đề tài nhàm chán này nữa, cũng không muốn cùng anh ta có bất kì liên quan nào nữa.

Cô không phải không nói ra lời nói độc ác, chỉ là do phần lớn hoàn cảnh không thích hợp, cũng không muốn làm mình khó coi như vậy.

"Lê thiếu gia, tại sao anh có thể tự tin như vậy, nghĩ tôi chờ anh nhiều năm nay sao? Xin hỏi anh có phong lưu phóng khoáng đẹp trai có một không hai không. Hơn nữa tôi không phải không có não, cũng sẽ không đem cuộc sống của mình đặt vào một người đàn ông đã kết hôn, xin anh đừng đánh giá sức hút của mình quá cao, cũng đừng đánh giá thấp trí khôn của tôi."

Tiết Giai Nhu nói đúng, mỗi lần cô cho người khác đường lui, ngược lại lại làm cho mình không có lối thoát, cô được xem là vô tội, nhưng cứ xuất hiện liên tiếp nhiều người, lại không biết nhìn cô như thế nào? Ở trong mắt người khác, chắc họ không muốn biết sự thật như thế nào, chỉ cho là nhân cách của cô không đứng đắn, nhân phẩm xấu xa.

Lê Hồng Diệu sửng sốt một lúc, hốc mắt hơi ửng đỏ, "Anh biết tại sao em lại nói chuyện như vậy với anh, em hi vọng anh không vì chuyện này mà khó chịu, để cho anh sống tốt, nhưng em làm như vậy với anh, khổ sở sẽ là em. Em đừng sợ, lẽ ra chúng ta phải đến với nhau, là cô ta phá hoại tình cảm của chúng ta, nếu như không phải cô ta cố gắng muốn gả cho anh...chúng ta sẽ là một một đôi vợ chồng hạnh phúc, là cô ta xen vào tình cảm của chúng ta, không nói đến chuyện phá hoại, còn ác độc lên án trước. Em đừng sợ, em đợi anh nhiều năm như vậy, anh biết em là người như thế nào, anh sẽ đối xử tốt với em, em chờ anh. . . . . ."

Trình Vũ Phỉ thở ra một hơi dài, sắc mặt cũng trầm xuống, cô cười lạnh, "Tùy anh muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ. Chỉ là tôi xin anh, đừng xuất hiện trước mặt tôi, bởi vì từ trước đến nay tôi không muốn nhìn thấy anh. Mặt khác, tôi thật sự không chờ đợi anh, mặc dù lúc đó hôn ước của chúng ta hủy bỏ, nhưng thật ra thì tôi rất vui, bởi vì khi đó tôi có người trong lòng, không cần phải gả cho anh, tôi cực kì hài lòng...... Xin đừng quấy rầy tôi, mà cũng xin anh hãy bảo trọng."

Cô mặc kệ Lê Hồng Diêu có nét mặt gì khi cô bước đi. Cô cảm thấy rất phiền não, vì vậy ngay cả giữ chút mặt mũi cho anh ta cũng không muốn làm, chỉ muốn thoát khỏi phiền toái này. Loại phiền phức này, từ khi cô bắt đầu hỏi Tiết Gai Nhu người đàn ông kia kết hôn hay chưa, theo cô, cô không biết mình vì sao quan tâm như vậy, nhưng chỉ biết là rất quan tâm rất quan tâm.

Trên thế giới này, thật ra thì có rất nhiều người làm trái đạo đức luân lý, dù là bị người khác chê cười, nhưng họ vẫn sống cuộc sống như cũ, cũng hiểu rõ, chính là loại người dù không có được lại càng muốn hạnh phúc hơn nữa cho dù có trở thành đề tài để người khác bàn tán, cô không sợ bị người khác nói xấu, không sợ người khác sẽ đối xử thế nào với mình.

Nhưng cô biết, mình không phải người như vậy, nếu như người đàn ông kia kết hôn, cô muốn mình dù thế nào cũng sẽ không ở lại, nếu không dừng lại cô sẽ cảm thấy khinh bỉ mình, ý nghĩ trong lòng cô màu trắng sẽ biến thành màu đen, hơn nữa vĩnh viễn cũng sẽ không rửa sạch sẽ được, cô biết điều này.

Trình Vũ Phỉ theo con đường đi rất xa, mới phát hiện có gì đó không đúng, dự định đi về phía những chiếc xe trên đường kia. Hình như cô đi rất nhanh, chiếc xe này cũng đi nhanh hơn, cô nghi ngờ một lúc lâu, nghĩ chắc do mình tự cho là đúng, có lẽ chiếc xe kia hoàn toàn không phải theo cô.

Nhưng khi cửa kính xe hạ xuống, ý nghĩ đầu tiên của cô là thật đáng giận, anh lại đổi xe.

An Diệc Thành nhìn về phía cô, đuôi lông mày khẽ giơ lên, giống như gặp chuyện gì tốt, làm cho tâm trạng của anh rất tốt. Trình Vũ Phỉ tự dưng cảm thấy chán nản, anh tới đây khi nào? Tới bao lâu rồi..........

Rất nhanh, anh liền chủ động cho đáp án.

Đầu tiên là anh đánh giá cô cẩn thận một lần, trong ánh mắt có điều tra và đánh giá, sau một lúc lâu thì nhếch khóe miệng, "Tôi tại sao lại không nhận ra cô có sức hấp dẫn như vậy?"

Có thể để cho một người đàn ông nói ra muốn kết hôn với cô, còn vì cô tình nguyện ly hôn, anh tại sao lại không nhìn thấy cô có sức hấp dẫn lớn như vậy.

Tim cô căng thẳng, thì ra anh đã tới lâu như vậy, nhưng cũng chỉ như một người khách đến xem, bây giờ còn mỉa mai cô như vậy, bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái, cô cười đi tới phía trước xe, theo dõi sắc mặt của anh, "Sức hấp dẫn này sao? Rất khó nói, chỉ là có thể làm cho An thiếu gia coi trọng, thật sự là vinh hạnh của tôi."

Ánh mắt của An Diệc Thành lập tức chuyển lạnh, đưa tay ra bóp cằm cô, dùng lực xuống, giữ không để cho cô khom xuống được thân thể, tầm mắt nhìn thẳng anh, lúc này anh mới thư thái thả lỏng, "Tôi đây là đang khen cô, nhìn không ra sao?"

Anh tức giận, mặc kệ vì việc gì, nhưng biết là vì cô.

Cho đến khi Trình Vũ Phỉ ngồi vào trong xe của anh, cô vẫn không biết anh tức giận vì cái gì, vì cô bị người khác vừa ý, người đàn ông khác muốn chiếm đoạt cô nên chọc đến anh, hay cô như vậy mà bị người khác nhìn vừa ý, vì vậy cảm thấy không thể tưởng tượng nổi?

Cô không kết luận được.

An Diệc Thành lại cầm tay lái, không linh hoạt như thế. Cô có thể qua nhiều năm như vậy vẫn là cho Lê Hồng Diêu luôn nghĩ đến cô, cô thật có bản lãnh. Anh nhắm mắt lại, phải thừa nhận, anh khó chịu không phải vì chuyện này, chuyện làm anh khó chịu nhất là, sau nhiều năm như vậy, thế nhưng anh cũng luôn nghĩ về cô.

Thật mỉa mai, anh nghĩ, anh hận cô, anh tự nói với mình như vậy, chỉ có ý nghĩ này mới khiến những phiền não trong lòng anh bình phục lại, mới có thể làm cho anh an tâm, anh hận cô, anh định nghĩa như vậy cho mình.

Trình Vũ Phỉ tâm trạng cũng là một trăm lần muốn trở lại, cô bỗng nhiên cảm thấy ghê tởm bản thân, cô đi theo An Diệc Thành như vậy, từ một góc độ khác mà nói, cũng chỉ là bán mình cho anh mà thôi. Nhưng lại bởi vì trong lòng cô không thể thay đổi việc anh là người thiếu niên áo trắng, cô từng thương nhớ anh, vì vậy hành vi bây giờ của cô làm cho người ta khinh bỉ.

Thật ra đều là một dạng không chịu nổi, làm cho người ta cảm thấy ghê tởm, cứ cố khoác lên mình một lớp áo gọi là tình yêu, làm như vậy để mình không cảm thấy bản thân đáng xấu hổ mà thôi.

Thật ra thì cô chính là một người phụ nữ kinh khủng đó, cô cũng nghĩ mình như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top