C17
"Hồ đồ!" Mạnh Kỳ Hữu vỗ bàn, làm cho thái giám cung nữ xung quanh sợ tới nỗi phần phật quỳ xuống.
Tiểu vương gia cũng quỳ, hắn ngước đầu lên nói từng chữ: "Thần đệ muốn lấy Miên Miên làm vợ, thỉnh hoàng huynh tác thành!"
"Cô cho ngươi ra ngoài là để ngươi tĩnh tâm rèn luyện, ngươi thì lại..." Mạnh Kỳ Hữu giọng điệu nghiêm khắc, thế nhưng trên mặt không thấy vẻ tức giận, "Hôn sự của ngươi, cô đã sớm có dự định, tuổi tác con gái Trấn Viễn tướng quân và con gái Tả tướng đều xứng với ngươi, ngươi chọn một người để cô tứ hôn cho ngươi."
Tiểu vương gia dập đầu thật mạnh, nói: "Thỉnh hoàng huynh tứ hôn cho thần đệ và Miên Miên, thần đệ đời này không phải y thì không lấy."
Mạnh Kỳ Hữu giờ đã giận thật, gã hừ lạnh một tiếng: "Miên Miên kia có yêu thuật gì? Mê hoặc ngươi thành như vậy? Xem ra Cô không thể giữ y lại."
Nghe Mạnh Kỳ Hữu nói như vậy, Tiểu vương gia lập tức nóng nảy: "Hoàng huynh, không được! Nếu như hoàng huynh thật sự ép đệ lấy con gái tướng quân và con gái tả tướng, thần đệ có văn nhân binh quyền, hoàng huynh không sợ thần đệ sẽ sinh ra ý đồ gì đó không tốt sao?"
"Ồ? Cô không nhìn ra ngươi còn có can đảm quyết tâm như vậy." Mạnh Kỳ Hữu nhàn nhạt nói.
"Hoàng huynh, huynh hiểu rõ đệ, đệ từ nhỏ ham chơi bại hoại, không một chút nào nguyện lòng vì triều đình. Hoàng huynh thống trị thiên hạ khổ cực, thần đệ cũng chỉ muốn làm một Vương gia nhàn tản ở bên người mình thích, hơn nữa trong bụng Miên Miên còn có cốt nhục của thần đệ, xin hoàng huynh tác thành!" Tiểu vương gia lại dập đầu, hắn dùng hết sức lực, đầu đập xuống sàn nhà phát ra tiếng vang rất lớn.
Hắn cúi người bất động, Mạnh Kỳ Hữu cũng không nói gì. Nửa ngày, Mạnh Kỳ Hữu mới than nhẹ một tiếng: "Là Cô chiều ngươi quá mức."
Tiểu vương gia vui vẻ ngẩng đầu: "Thần đệ tạ ơn hoàng huynh tác thành."
"Được, đừng quỳ nữa." Mạnh Kỳ Hữu liếc mắt nhìn Tiểu vương gia, "Đầu có đau không, có cần mời thái y tới xem qua không?"
"Đệ không đau, hoàng huynh, huynh viết chiếu thư tứ hôn cho đệ trước, đệ dễ bề chuẩn bị hôn sự." Tiểu vương gia liền khôi phục vẻ mặt bình thường, vui vẻ rạo rực tiến đến trước mặt Mạnh Kỳ Hữu làm nũng, "Đệ biết hoàng huynh thương đệ nhất mà."
Chiếu chỉ tứ hôn được hạ xuống rất nhanh, Tiểu vương gia vui vẻ, Miên Miên càng vui vẻ hơn, y giật giật ống tay áo của Tiểu vương gia xác nhận đi xác nhận lại: "Kỳ Nhiên, chàng thật sự muốn lấy ta? Không phải ta đang nằm mơ?"
Tiểu vương gia hừ một tiếng bực bội: "Làm sao, ngươi không muốn gả cho ta?"
Miên Miên ngượng ngùng gật đầu: "Muốn gả, ta cực kỳ muốn gả cho Kỳ Nhiên!"
Tiểu vương gia nghe mà vui vẻ trong lòng, mặt đã từ từ đỏ lên: "Hoàng huynh ban hôn, ngươi có không muốn gả cũng phải gả, dù sao chuyện này cũng đã định, sau này ngươi cũng không được đổi ý."
"Sẽ không đổi ý, " Miên Miên ôm lấy Tiểu vương gia, "Ta muốn ở bên Kỳ Nhiên cả đời, sinh rất nhiều ổ thỏ con, vĩnh viễn không chia ly!"
Trong lúc chuẩn bị hôn sự, Tiểu vương gia cùng Miên Miên còn tranh thủ đi bái phóng Trương đại nhân và thúc thúc của Kỳ Nhiên một lần.
Nếu không phải Tiểu vương gia đã nghe được từ miệng Miên Miên rất nhiều chuyện về thúc thúc y, hắn cũng sẽ không biết "người con gái" xinh đẹp trước mắt trên thực tế là một con yêu tinh bụng toàn ý đồ xấu.
"Ô, Miên Miên đến." Ánh mắt "người con gái" chuyển từ Miên Miên sang người Tiểu vương gia, "Thiếp tham kiến Vương gia."
Tiểu vương gia có chút lúng túng, Miên Miên cứ thế nhào tới ôm lấy eo nữ tử kia: "Thúc thúc, con rất nhớ người."
Thúc thúc dẫn hai người đi vào đại sảnh ngồi, sau đó liền bảo Miên Miên ra sân sau cho người nhổ cải xanh.
Trong đại sảnh chỉ còn lại hai người, Tiểu vương gia muốn nói chuyện cùng thúc thúc, mà thấy thúc thúc mặc một bộ váy dài hồng phấn, thật sự không biết nên gọi là thúc thúc hay Trương phu nhân.
Thúc thúc đột nhiên thở dài, nói: "Miên Miên khai linh trí muộn, cũng không tinh phép thuật, cả ngày ngu ngốc, ta cũng hết lòng hết dạ vì nó."
Thúc thúc chuyển đề tài, ánh mắt chuyển về phía Tiểu vương gia: "Vương gia có nhớ ra Miên Miên không?"
Tiểu vương gia nghe không hiểu, mờ mịt trả lời một câu "A"?
"Ba năm trước, Miên Miên lên kinh ở một thời gian, có một ngày hóa thành nguyên hình chạy ra ngoài, bị người ta bắt mang tới quán ăn làm thỏ tê cay..."
Nói đến thỏ tê cay, hình như thật sự có chuyện như vậy.
Ngày đó hắn vừa ra cửa đã thấy có người xách một con thỏ trắng nhỏ, hắn thấy con thỏ này đáng yêu, liền phái người đi hỏi, nghe nói con thỏ này sắp bị đưa đến quán cơm làm thỏ tê cay, hắn liền bỏ ra tiền mua lại thỏ, kết quả con thỏ đến trong lồng ngực còn chưa ôm nóng ngực, tay hắn hơi lỏng, con thỏ rơi xuống đất, lập tức nhảy đi mất tăm.
Tiểu vương gia vì chuyện này mà bực bội mấy ngày, thầm mắng con thỏ này không biết tốt xấu, có phúc còn biết hưởng trong lòng.
Thật không ngờ tới con thỏ này vậy mà lại là Miên Miên, chẳng trách lúc đó vừa gặp y đã nói là đến báo ân, thì ra là báo ân này.
Nhìn vẻ mặt của Tiểu vương gia là biết hắn đã nhớ ra, thúc thúc nói tiếp: "Miên Miên mắt toét, thấy ngài một lần đã đối với ngài tình căn thâm chủng, vẫn luôn muốn lấy thân báo đáp đến báo ân ngài, hai người giờ cũng coi như là viên mãn, có điều tính tình của Miên Miên... Vương gia thương yêu nó nhiều một chút."
Tiểu vương gia thấy lời của thúc thúc hơi kỳ lạ, hắn cau mày suy tư một lúc, sau đó hỏi: "Lời thúc thúc nói với Miên Miên, yêu tinh chỉ có thể ở trên con người, là thật hay giả?"
Đương nhiên là giả, đây là lúc đầu thúc thúc dùng để lừa Trương đại nhân, thúc thúc vốn dĩ tưởng rằng Miên Miên vừa ngu ngốc vừa mềm yếu, nhất định là Tiểu vương gia không kiềm chế được trước, lại không ngờ rằng...
Thúc thúc che miệng khẽ cười, động tác này có lúc đến cả nữ tử làm trông cũng ra vẻ, nhưng đến thúc làm lại có một vẻ phong lưu quyến rũ, chảy trôi giữa sóng mắt đều là phong tình.
"Không ngờ đứa cháu ngốc của ta lại có bản lĩnh này, cũng coi như là người ngốc có phúc của người ngốc." Thúc thúc nhìn về phía Tiểu vương gia, "Vương gia cũng nguyện ý?" Lúc trước làm Trương đại nhân, mình cũng đã tốn không ít công phu.
Tiểu vương gia mạnh miệng nói: "Ta nguyện ý!"
Việc tốn sức ai muốn làm thì người đó đi mà làm, dù sao hắn cũng không muốn chút nào.
Thúc thúc cười đến mức cả người run lên, đúng lúc này Miên Miên cũng từ sân sau hái hảo cải trở về, y thấy sắc mặt khó nói của Tiểu vương gia cùng với thúc thúc đang cười vui vẻ, nghi hoặc hỏi: "Hai người làm sao vậy?" Chỉ là hai người họ không ai chịu nói cho y.
Trên đường trở về từ nhà thúc thúc, Tiểu vương gia vẫn luôn nói rằng thúc thúc là cáo già lòng dạ xấu xa, Miên Miên có chút không vui, y cảm thấy thúc thúc y là yêu quái tốt nhất thế giới.
Hôn lễ của Tiểu vương gia và Miên Miên được làm rất náo nhiệt, hoàng thượng tự mình đến làm chủ hôn cho bọn họ, trước cổng vương phủ xếp đặt lưu thủy yến ba ngày, bách tính cả thành đều có thể đến ăn.
Mấy ngày ở kinh thành, tiểu vương gia cũng đã hóa trang cho Miên Miên thành bộ dạng nữ tử, tránh người khác hoài nghi. Miên Miên mặc nữ trang rất đẹp, mà hôm nay mặc hôn phục vào lại càng đẹp hơn.
Tiểu vương gia có chút choáng váng, hắn ngất ngất ngây ngây nắm tay Miên Miên bước qua chậu than vào đại sảnh bái thiên địa.
Bái đường xong, Miên Miên bị dẫn vào phòng, Tiểu vương gia ở bên ngoài tiếp chuyện với khách khứa, hắn tiếp rượu đến ba vòng mới tìm được thời gian rảnh trốn vào phòng.
Trong phòng ông mai bà mối đã đang đợi, Miên Miên cũng đang chờ hắn đến vén khăn đỏ.
Tiểu vương gia cầm ngọc như ý, chậm rãi lại gần Miên Miên. Khăn đỏ bị vén lên, Tiểu vương gia thấy được con ngươi trong suốt như mặt nước của Miên Miên.
Miên Miên đang cười với hắn, dịu dàng gọi tên hắn.
"Kỳ Nhiên."
_HOÀN_
*Tôi vừa phát hiện được cái kaomoji miêu tả rất đúng "nụ cười dần dần thiếu đạo đức" ≖ ‿ ≖
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top