Chương 17: ANH TA SẼ CHƠI CHẾT CÔ
Có những thứ nên thuận theo tự nhiên, thuận theo quy luật, không nên gò bó cưỡng ép...
Có những người sống đến từng tuổi này, cũng chưa từng nếm qua mùi vị bị dồn nén hay ép buộc. Nhưng cũng vì sống đến từng tuổi này, vượt qua bao phong ba bão táp, rèn luyện sự cứng rắn vô thường, đến cuối cùng vẫn phải ngộ ra:
Thật ra là không ai muốn,
Nhưng lỡ phải đối mặt rồi...
Trốn tránh được sao?
Nếu được, hãy cho em biết, anh sẽ làm thế nào?
Nếu không được, đừng làm gì cả! Hãy mỉm cười với em, một nụ cười rạng rỡ nhất. Để em biết được...Ít nhất trên đời này vẫn còn một thứ đẹp đẽ đến nỗi thổi bay phiền muộn như vậy...
...
7h 40'
Tiếng chuông cửa làm giật bắn người Nhã Hiên Mộc, cô giương mắt nhìn về phía cửa, ôm chiếc gối thật chặt trong ngực. Suy nghĩ đầu tiên có lẽ là Mặc Thiếu Hoằng, khiến cô càng trở nên căng thẳng, và dĩ nhiên là sẽ không như lần trước, mở cửa để anh ta vào.
Tiếng chuông cửa dường như không thể im lặng được phút giây nào, liên tục kêu đinh tai nhức óc. Hiên Mộc từ cảnh giác hóa thành bực dọc, ném mạnh chiếc gối trong tay, giậm chân đi đến nắm cửa xoay một cái,
"Còn chưa đến 8 giờ..." Tiếng của cô đứt quãng, nhìn rõ hơn người đàn ông trước mắt, anh ta cũng bị cô dọa cho giật mình, đang nhìn cô bàng hoàng. Anh ta cao lớn, gương mặt tuấn tú, đôi môi không cười để lộ ra một đường tuyệt đẹp, chỉ có đôi mắt là mở to nhìn cô đầy kỳ lạ.
Anh ra không phải Mặc Thiếu Hoành, người đàn ông này cô đã từng gặp qua, và cũng không dễ quên. Là người bị Phi Phi cắn tối hôm đó...Trắc Thiên? Sao anh ta lại biết mà đến đây?
"Đây là nhà Phi Phi?" Không nhanh không chậm anh ta cất lời. Sao cô nhìn mãi lại càng thấy anh ta giống Mặc Thiếu Hoằng nhỉ? Tuy không lạnh như băng, nhưng cũng không mang lại cảm giác dễ gần. Ăn mặc chỉnh tề nhưng không đến nỗi toàn một màu đen như Mặc Thiếu Hoằng.
Thấy cô không trả lời, đầu mày Trắc Thiên dần nhăn lại, Hiên Mộc thấy người đến không phải Mặc Thiếu Hoằng, thì cũng thoải mái đôi chút. Mời anh ta vào nhà, sau đó cất lời: "Đúng vậy! Đây là nhà Phi Phi"
Cô thấy nét mặt anh ta lộ ra chút vui mừng, nhưng cô cần phải nói thêm một câu: "Phi Phi không có ở nhà"
"Cô ấy đi đâu rồi?"
"Tôi nghĩ là anh cần phải trả lời câu hỏi của tôi trước, anh tìm cô ấy có việc gì sao?
"Dĩ nhiên là tìm cô ấy có việc" Trắc Thiên nhìn quanh nhà, đây là lần đầu tiên anh đến một căn hộ nhỏ bé mà lại xinh đẹp như vậy. Một màu hồng đào sạch sẽ, ghế shopa mà anh đang ngồi cũng có màu hồng nhưng đậm hơn, điều càng khiến anh thích thú hơn nữa là mùi thơm, phụ nữ luôn thơm như vậy! Nhưng đây là mùi tự nhiên mang lại cảm giác thoải mái vô cùng, nó là thứ khiến anh ấn tượng nhất khi bước vào đây.
"Tôi có thể chuyển lời" Hiên Mộc rót nước cho anh ta, không có chút biểu cảm nào, đến câu nói thốt ra cũng vô cùng hững hờ.
Trắc Thiên nhìn cô, sự không thoải mái dâng lên trong ngực. Cô gái trước mặt này sao cứ lạnh nhạt như vậy? Chẳng hiểu sao Mặc Thiếu Hoằnh lại có thể thích được. Ngoại trừ gương mặt đẹđ đó...Nghĩ đến đây, anh lại nhớ đến khuôn mặt của Phi Phi đáng yêu vô cùng, khác xa cô gái trước mặt, tim lại thấy vui vẻ đôi chút.
"Thay vì lo việc của người khác, cô nên tự lo cho bản thân mình là hơn" Trắc Thiên cầm ly nước uống một ngụm rồi đặt lên bàn, nhìn Hiên Mộc từ tốn nhắc nhở.
"Hả?" Hiên Mộc như bị ai vừa chọc trúng chỗ bị thương vậy,
"Mặc Thiếu Hoằng đang đợi cô!"
"Anh biết anh ta?" Cô ngạc nhiên vô cùng, chắc không phải là anh em chứ?
"Không phải là biết, mà là quá rõ" Trắc Thiên thốt ra lời này, miệng lại nở một nụ cười, rất đẹp!
"Hai người..."
"Là bằng hữu, không được sao?" Anh giải đáp thắc mắc, sợ cô đoán ra thứ gì sai, anh lại phải giải thích.
"Ồh" Cô cũng không quá ngạc nhiên cho lắm, rất dễ đoán ra mà. Tính cách họ giống nhau như vậy, ngay cả cách nói chuyện cũng không khác,
"Bây giờ có thể đi được chưa?" Trắc Thiên thấy khi nhắc đến Mặc Thiếu Hoành thì cô cứ đờ ra,
"Anh đưa tôi đi?"
"Đây là mục đích thứ hai tôi đến đây"
"Ừ" Hiên Mộc đứng dậy,
"Khoan đã!" Trắc Thiên gọi giật cô lại,
Hiên Mộc đứng yên nhìn, hỏi: "Còn việc gì sao?
"Cô vẫn chưa nói cho tôi biết, Phi Phi đang ở đâu"
"Cô ấy đang ở nước ngoài, đi xem mắt!" Sau khi nói ra những lời này, cô hình như thấy anh ta thay đổi sắc mặt. Hiên Mộc nhìn ra, anh ta như vậy mà lại để ý đến Phi Phi thật, cũng nhìn thấy bàn tay của anh ta đang siết lại. Hiên Mộc cảm thấy nói cho anh ta biết một chút cũng không vấn đề gì, nên bổ sung thêm một chữ mấu chốt: "Ở Mỹ"
...
Xe của Trắc Thiên nhấn ga băng qua thành phố Bắc Kinh, nhìn những dãy đèn thi nhau uốn éo, tỏa sáng diễm lệ vô cùng. Lòng Hiên Mộc bỗng chốc chùng xuống. Cảm giác yên bình là thế nào? Cớ sao mỗi ngày trôi qua của cô đều trở nên tồi tệ thế này, đã không thể yên bình, lại còn vô cớ bị đẩy cho một đống rắc rối. Khiến cô không thể không buông tiếng thở dài...Chuyện gì đến rồi phải đến...
Trắc Thiên nghe thấy cô thở dài thì bất giác hỏi một câu: "Cô đang sợ anh ta sao?"
Hiên Mộc ngây người, nhìn Trắc Thiên đầy kỳ lạ. Anh ta hiểu rõ Mặc Thiếu Hoằng như vậy, cô cần xác định trước một chút: "Anh ta sẽ làm tôi sợ sao?"
Lần này đến lượt Trắc Thiên sững sờ, quay ngoắt lại nhìn vào cô. Ánh mắt Hiên Mộc chăm chú chờ đợi mà mở long lanh, rất nhanh Trắc Thiên lại nhìn về phía trước chuyên tâm lái xe. Nhưng giọng nói có chút nhịn cười: "Cô...Tên Mặc Thiếu Hoằng đó, sẽ chơi chết cô!" Sau đó thì nhịn không được cười ra tiếng, nói tiếp: "Có lẽ tùy người thôi, tôi làm sao biết trước được"
Hiên Mộc nuốt một ngụm nước bọt, sống lưng dường như cũng sắp toát cả mồ hôi rồi, định mở miệng nói thêm điều gì đó thì xe đã dừng lại. Trắc Thiên bước xuống, cô cũng mở cửa xe, vừa bước chân ra khỏi, tầm mắt liền bị khung cảnh làm cho ngỡ ngàng.
Một căn biệt thự lớn như một cung điện, nhưng thứ làm cho cô phải kinh ngạc không phải vì nó to lớn mà là vì màu sắc và cơ cấu của nó. Lại là màu đen, nhưng lại có thêm vài đểm trắng, thoại nhìn như những chiếc hộp vuông khổng lồ đang đựng người phía trong vậy. Ánh đèn vàng nhạt được bật sáng, khung cảnh nơi đây vô cùng đặt biệt, cây cối xung quanh có rất nhiều nhưng được tu bổ vô cùng tinh tế, gọn gàng hiện đại. Đôi chân cô bắt đầu cứng đi như tượng sáp, nơi đây có hơi lạnh lẽo quá rồi!
"Chào mừng cô đến với Huyền Ngự" Nói xong lời giới thiệu, Trắc Thiên ấn chuông cửa, chiếc cổng từ từ được mở ra. Màu đen sừng sững của nó như một ngọn núi biết chuyển động. Đi vào trong, ánh sáng càng mờ nhạt, cô chỉ thấy có một người làm đi đến chào hỏi, nhưng lại bằng dấu hiệu chân tay,
"Mặc Thiếu Hoằng đâu?" Trắc Hiên thoải mái dựa người vào ghế hỏi,
Người giúp việc đó quơ lên không trung vài cử chỉ. Trắc Thiên liền hiểu, buột miệng: "Cậu ta nhàm chán thật" Sau đó bảo dì ta đi làm việc,
"Tôi vẫn chưa biết tên của cô" Trắc Thiên dường như đến bây giờ mới nhớ ra điều này,
Hiên Mộc nhìn xung quanh, não bộ đều bị sự hoành tráng nơi đây kích thích mạnh mẽ. Cô không trả lời mà lại hỏi ngược lại một câu mang tính thực tế:
"Anh ta làm sao có thể giàu như vậy?" Chỉ là một câu hỏi, nhưng rơi ra khỏi môi cô lại vô cùng nghiêm túc, thậm chí đầu mày cô còn nhíu lại.
Trắc Thiên á khuẩu,
"Cái này, chi bằng cô trực tiếp đi mà hỏi cậu ta" Lúc lâu sau mới nói được câu này,
"Anh ta kinh doanh hàng lậu? Vũ khí? Buông người? Hay là tống tiền? Có ai chỉ kinh doanh xe thôi mà lại giàu có như vậy không? Vô lý!"
Trắc Thiên không ngờ mồm miệng cô lại có sức uy vũ nói năng không vấp như vậy, anh đứng dậy khỏi ghế như nhìn thấy ma. Cô là người phi lý thì đúng hơn, chưa có một người phụ nữ nào kỳ lạ như vậy, Mặc Thiếu Hoằng đúng là nhìn trúng người không bình thường!
"Không phải bảo cậu đưa người đến thôi sao?" Giọng của Mặc Thiếu Hoằng thình lình vang lên. Anh đi xuống từ phía cầu thang, chiếc áo sơmi trên người được anh tùy tiện mà xắn lên tận khủy tay, để lộ ra cánh tay rắn chắc. Hiên Mộc còn nhìn thấy rõ những sợi gân nam tính trên đó. Anh đi đến đối diện với Trắc Thiên,
"Giúp cậu một việc không định trả ơn còn muốn đuổi người à? Qua cầu rút ván?"
"Vậy cậu có thể ngồi đây thêm năm phút, rồi về" Hai người khiêu kích qua lại, cuối cùng người chịu thua lại là Trắc Thiên,
"Cậu được lắm! Hừ"
Mặc Thiếu Hoằng chỉ mỉm cười,
Trắc Thiên đi, còn không quên ném lại một câu trả đũa: "Tớ thấy con mồi này của cậu không dễ ăn đâu"
Mặc Thiếu Hoằng lúc này mới nhìn đến Hiên Mộc, môi nhếch lên quyến rũ. Sau đó nhìn bóng lưng của Trắc Thiên cười, nói: "Lo chuyện của cậu đi"
Chỉ nghe Trắc Thiên "hừ" một tiếng, rồi đi mất.
Không khí vì mất đi một người mà bị kéo căng ra, khiến cô lại bắt đầu cảm nhận được sự căng thẳng quen thuộc. Hiên Mộc thật sự không muốn giao mắt với anh ta, cô không biết tự bao giờ khi đối diện với người đàn ông này, khí thế hùng hồn thường ngày của cô lại biến mất sạch không sót chút gì. Mặc Thiếu Hoằng lấy lại vẻ nghiêm nghị thường ngày nhìn cô không rời....
*Truyện chỉ đăng trên Wattpad.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top