Chương 02:Không chịu thiệt

Edit:Ninh Hinh

Tuyết tan làm tóc có chút ẩm ướt.

Trước khi trở về nhà chính , Phó Ngàn Tư yêu cầu tài xế đi đường vòng về căn hộ của mình trước.

Nhân tiện, cởi bỏ áo hai dây cùng hoa tai blingbling đổi thành một chiếc váy đuôi cá cùng áo khoác dạ tối màu, mang hoa tai trân châu cùng chiếc túi Gucci.

Nhìn gương mặt cô gái trong gương , trang điểm nhẹ nhàng, mắt ngọc mày ngài, tựa như phút trước cô là một bông hoa hoang dã sau đó bng chốc biến thành một bông hoa xinh đẹp hoàng gia.

Phó Ngàn Tư rất vừa lòng với chính mình hiện tại , cô nhấc túi xuống lầu.

Sinh ra trong một gia đình giàu có, cũng giống như những cô gái gia đình quyền quý khác ,được gia đình sắp xếp đính ước từ nhỏ cho nên về cơ bản sẽ dựa theo tiêu chuẩn "Chính thất " mà bồi dưỡng thành.

Vô luận ở bên ngoài chơi bời lêu lỏng ra sao, sau khi trở về nhà nhất định phải trở thành một người đoan trang thục nữ .

Phó Ngàn Tư có hơn 30 nhóm bạn bè và hằng ngày, theo một thời gian nhất định,cô sẽ chia sẻ một vài hình ảnh về những hoạt động liên quan đến phòng trà, cửa hàng hoa hay là thời gian dành cho việc đọc sách,...

Và ngay cả khi về đến nhà chính, bản thân cũng tự giác buông di động bồi các vị trưởng bối nói chuyện phiếm.

Nhưng hôm nay......

Lúc nhớ lại cuộc gặp gỡ ở lối vào quán bar , Phó Ngàn Tư ngay lập tức có một linh cảm xấu.

Cô có thể gặp ai cũng được,tất cả đều không sao cả nhưng bị Kỷ Hàn Trình gặp được...... chỉ e là cái mạng nhỏ này của cô sẽ còn sao?

--

Cho dù tận đáy lòng có chút thấp thỏm, Phó Ngàn Tư vẫn bình tĩnh tiến vào nhà chính, tự động trở thành một người đoan trang dịu dàng .

Sau khi đưa áo khoác và túi cho người làm,cô tiến lại gần Lý Quân Hoa: "Mới vừa xem xong một vở ba lê khá hay cho nên lúc nhận điện thoại của mẹ liền lập tức trở về."

"Xem cái gì?" Lý Quân Hoa làm như chính mình đang rất quan tâm đến điều đó.

Phó Ngàn Tư cười: "《Người đẹp ngủ trong rừng》. Lị lợi là người con khá yêu thích, vừa vặn cô ấy có tuần diễn ở Bắc Thành, tất nhiên là muốn đi xem."

Lý Quân Hoa vừa lòng gật đầu.

Bà nhẹ nhàng giơ tay, ý bảo người làm phía sau lui ra, lúc này mới nói: "Nghe nói Hàn Trình đã trở về. Nó có liên lạc với con không?"

Trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, đúng sự thật nói: "Không có."

"Không có cũng không sao, sau này sẽ quen." Tay Lý Quân Hoa đặt nhẹ nhàng ở mu bàn tay cô "Hôn lễ đã định vào tháng 6. Trong khoảng thời gian này nếu Hàn Trình không bận rộn con có thể cùng nó hẹn hò, bồi dưỡng thêm tình cảm."

Theo phản xạ cô "Vâng" một tiếng,sau đó đột nhiên phản ứng lại: "Nhanh như vậy sao ạ?!"

Tuy rằng biết lần này anh trở về, hơn phân nửa là vì chuyện này.

Nhưng vừa trở về đã muốn kết hôn, điều này thật có chút ngoài ý muốn .

Ít nhất cũng phải chờ đến một hoặc hai năm.

"Con còn nghĩ mau." Lý Quân Hoa không nhanh không chậm bắt bẻ " Điều kiện của thằng bé tốt như vậy, chưa tính đến chuyện nó còn là người thừa kế duy nhất của Phong Hằng, nhìn lại thái độ bây giờ của mình xem,có ngày bị người khác cướp đi còn không biết."

Tự biết vừa rồi mình có hơi kích động, cô ho nhẹ một tiếng: "Vâng...... Con biết rồi."

--

Kỳ thật, cũng không trách Lý Quân Hoa nhìn trúng cuộc hôn nhân này.

Hiện giờ ở Bắc Thành có rất nhiều gia đình giàu sụ nhưng chỉ có tập đoàn Phong Hằng là vĩnh viễn chiếm một vị trí huyền thoại.

Khởi đầu của Phong hằng là một công ty bất động sản , sau lại lấy tài lực càn quét các chuỗi ngành nổi tiếng như tài chính, công nghệ, khách sạn, du lịch, v.v. ...

Kỷ lão gia, người đã lập nên huyền thoại này đã sớm di cư ra nước ngoài từ 15 năm trước, gia tộc nhà họ Kỷ về sau cũng kín tiếng, đối với ánh mắt người ngoài nhìn vào mà nói, Kỷ gia là một hào môn thế gia vô cùng bí ẩn.

Với bối cảnh sinh ra xuất sắc cùng với vẻ ngoài điển trai cùng tấm bằng kinh tế luật Harvard của Kỷ Hàn Trình , có thể nói, ở Bắc Thành, Kỷ Hàn Trình còn là đối tượng nhiều người muốn mang con mình tiến hành liên hôn nhất , không cần phải khoe khoang nhưng vẫn là người được ưu tiên lựa chọn.

Mà Phó Ngàn Tư sở dĩ bị ông nội Kỷ định là cháu dâu tương lai, nói một cách có vẻ quan trọng hơn một chút là vì từng có ân với nhau .

Phó Ngàn Tư chợt nhớ ra: "Nhưng ai là người định ạ?"

"Còn ai nữa, cháu của ông nội Kỷ tự mình gọi điện thoại nói với ông nội con. Hàn Trình hiện giờ đã 27 tuổi, cũng nên đến lúc lập gia đình rồi, lại nói thằng bé bây giờ còn có vị trí vững chắc trong hội đồng quản trị. "

Nếu là do 2 ông nội định, một mình cô dù cho có giãy dụa cũng trở nên vô ích.

Đây hẳn là điều cô cần phải chấp nhận từ khi còn học cao trung .

Hơn nữa, cô và Kỷ Hàn Trình đã sớm biết nhau từ lâu.

Cha mẹ của anh mất sớm, từ nhỏ anh đã ở Bắc Thành, cùng cô ngày ngày đi học.

--

Cách ngày, Phó gia tổ chức một bữa tiệc .

Nói là để Kỷ Hàn Trình đón gió tẩy trần.

Suốt buổi tiệc ,Phó Ngàn Tư luôn thể hiện bộ dạng lễ phép, cô diễn Kỷ Hàn Trình còn diễn nhập vai hơn cả cô.

Anh ngồi bên cạnh cô, dáng vẻ của một vị hôn phu đầy mẫu mực, ân cần giúp cô làm mọi chuyện.

Lý Quân Hoa càng nhìn càng hài lòng,bà cười nói: "Hàn Trình càng ngày càng biết chăm sóc người khác, tư bảo nhà chúng ta thật là có phúc."

Kỷ Hàn Trình đạm bạc cười: "Không phải như vậy ạ, có thể cưới được Ngàn Tư là do con có phúc phần ."

Phó Ngàn Tư bên này đang kẹp một con sò , chiếc gắp trong tay cô đột nhiên run lên.

Người này ở nước ngoài có học thêm lớp diễn xuất sao? Như thế nào lại có thể sắm vai diễn thành thạo đến như vậy.

Bất quá, lúc hai người còn học cao trung, mặc kệ có chán ghét cô như thế nào, ở trước mặt các vị trưởng bối trong nhà,anh luôn có dáng vẻ lễ nghĩa đúng phận.

Sau chín năm, có lẽ cũng không thay đổi nhiều.

Cô không định thổi phồng chuyện này với Kỷ Hàn Trình, chỉ khách sáo khẽ cười một chút.

Lý Quân Hoa nhìn cô sau đó quay sang Kỷ Hàn Trình: "Tính con bé hay thẹn thùng, để con chê cười rồi."

"Không sao ạ, là do con rời đi khá lâu " Kỷ Hàn Trình dịu dàng nhìn cô "Sau này chúng con còn rất nhiều thời gian bên nhau."

Phó Ngàn Tư: "......"

Không ai có thể cứu cô nữa rồi.
--

Phó gia cùng Phong Hằng trước mắt có một cái hạng mục du lịch cần hợp tác khai phá, sau khi ăn xong, không khỏi nói đến chuyện công việc.

Sau khi lắng nghe một lúc, Phó Ngàn Tư tìm một cái cớ để đi ra ngoài hít thở không khí.

Hai ngày nay thời tiết bên ngoài không quá tốt, bầu trời tối đen , mưa phùn bay lất phất.

Cô đứng dưới mái hiên hành lang một lúc, suy nghĩ cũng dần bay xa.

Khác với tâm trạng hiện tại, cao trung lúc ấy, thời điểm cô biết hai người có hôn ước, trong lòng cô thật sự vô cùng kích động.

Kỷ Hàn Trình là ai? Chủ tịch hội học sinh, là một học sinh 5 giỏi luôn đứng dưới lá cờ Tổ quốc phát biểu, một kiểu điển hình "Con cưng của trời" ngoài đời.

Huống chi anh còn là đối tượng được nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ.

Phó Ngàn Tư đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Vào thời điểm đó, Kỷ Hàn Trình vừa đẹp trai vừa lạnh lùng ít nói . Các nữ sinh trong và ngoài trường hầu hết đều bị dáng vẻ đó của anh mà vừa yêu vừa sợ .

Chỉ có cô là ỷ vào thân phận vị hôn thê, luôn luôn đi trêu chọc anh.

Tỷ như, cố ý không mặc đồng phục học sinh, cố ý vi phạm quy định kỷ luật rồi chờ anh mặt lạnh tới tìm mình.

Nhưng bất quá tần suất xuất hiện quá nhiều lần cho nên hành vi đó cũng dần trở nên vô tác dụng .

Phó Ngàn Tư từ nhỏ đã dựa vào sự chú ý và sự quan tâm của mọi người nuông chiều lớn lên , lần đầu tiên bị người khác làm lơ như vậy.

Anh càng làm mặt lạnh , cô càng muốn xem dưới lớp mặt nạ kia ,anh là người như thế nào .

Kết quả còn chưa kịp thành công đã bị cả trường biết giữa hai người có hôn ước.

Không biết là xuất phát từ lí do gì, Kỷ Hàn Trình cũng dần chịu nói chuyện với cô . Nhưng đối với Phó Ngàn Tư mà nói , Kỷ Hàn Trình còn không bằng không nói chuyện với cô ấy thì hơn .

Tỷ như có một ngày, anh đang đọc sách trong lớp , Phó Ngàn Tư đẩy cửa đi vào.

Cô ngồi ở đối diện, một tay ôm má, khóe môi mỉm cười, lẳng lặng cứ vậy mà nhìn anh.

Kỷ Hàn Trình tất nhiên sẽ không để ý đến cô.

Dần dần cô cũng bị dáng vẻ đó làm cho mất kiên nhẫn, cô có chút bực bội: "Kỷ Hàn Trình, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ đó, anh không cảm thấy mệt à?"

Kỷ Hàn Trình ngước mắt lên, từ tốn đáp: "Không"

Cô trợn mắt nhìn lên trần nhà:" Tức chết tiểu tiên nữ mất rồi"

Kỷ Hàn Trình nhìn cô một cái, khó có khi bị dáng vẻ của cô làm cho á khẩu không nói nên lời.

......

Đương nhiên, đến cuối cùng, hai người cũng không có phát triển ra thành cái dạng quan hệ gì.

Khi Phó Ngàn Tư lên cao nhị , Kỷ Hàn Trình tốt nghiệp cấp ba, trực tiếp ra nước ngoài.

--

Cái loại trêu ghẹo lúc còn tuổi dậy thì này trông như nhìn rất rõ nhung kì thật khá nhạt nhòa, thích hay không thích ,vấn đề này nhất định phải một hai tìm ra đáp án mới được.

Cô đã từng cảm thấy hối hận, hối hận vì đã lôi kéo muốn làm quen với anh.

Và sau khi thời gian chậm rãi trôi qua, ký ức đó cũng dần bị bào mòn. Bây giờ Kỷ Hàn Trình đột nhiên nói trở về liền trở về, theo đó, những chuyện vốn dĩ đã được chôn xuống mồ lại một lần nối đuôi nhau ngôi lên mặt đất.

Cũng thật kì lạ là, sau 9 năm, Phó Ngàn Tư vốn tưởng rằng anh ở nước ngoài sớm đã có người trong lòng , không nghĩ tới cuối cùng lại một mình lẻ loi trở về thực hiện hôn ước ... Chẳng lẽ giá thị trường bây giờ quá kém?

Cô liên tục lắc đầu, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau.

Vừa quay đầu lại, cô đã nhìn thấy người mà cô không muốn gặp nhất đêm nay.

Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng cộng thêm chiếc áo vest màu đen, hàng cúc bên trên được cài một cách tỉ mỉ khiến nó trông trở nên đắt giá và cao cấp hơn.

Ánh mắt nhìn nhau, đột ngột không ai nói được câu gì.

Phó Ngàn Tư cười đầy giả tạo: "Tứ ca, đã lâu không gặp."

Kỷ Hàn Trình ở Kỷ gia vai vế hàng thứ tư, gọi là "Tứ ca" có rất nhiều, ngay cả những người không thân cũng thường gọi như vậy chủ yếu chính là muốn lôi kéo làm quen.

Lúc Phó Ngàn Tư còn học cao trung , cô tất nhiên cũng sẽ không muốn giống người thường, trước nay đều là gọi thẳng tên anh.

Hiện tại không biết vì sao cũng sửa thành tứ ca.

Kỷ Hàn Trình hơi nhướng mày: "Không phải đã gặp nhau ở quán bar rồi sao?"

Rõ ràng là muốn vạch trần cô .

Cái thái độ gì đây chứ.

Cô thật sự không muốn để anh phải cảm thấy rằng cô không hề thay đổi.

Có quá nhiều điều cần thiết phải suy nghĩ: "Phải không?"

Im lặng qua đi.

Kỷ Hàn Trình dời tầm mắt khỏi người cô rơi xuống hồ nước phía xa xa, anh nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì, là nhìn lầm thôi."

Phó Ngàn Tư thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ như anh chỉ đang muốn thử cô .

Nhưng bất quá đó cũng là sự thật, ngày đó cô trang điểm diện theo Outfits phong cách Disco , nhưng bây giờ lại ngụy trang thành một cô gái dịu dàng thục nữ , người xa cách chín năm như Kỷ Hàn Trình không nhận ra cũng là chuyện bình thường.

Nghĩ như vậy,nhưng giây tiếp theo giọng Kỷ Hàn Trình lại lần nữa vâng lên, tựa như nó chỉ là một câu hàn huyên bình thường: "Bất quá, diễn xuất trước kia của em ở trước mặt tôi cũng không rụt rè như vậy. Hiện tại diễn đến mức ngay thẳng như vậy, có chút...hơi không thích ứng được?"

?

Họ đang nói chuyện phiếm với nhau ?

Cái gì mà diễn? Cái gì mà "Cũng không rụt rè"? Cô trước kia thật sự không có rụt rè nha ?

Ngay khi câu hỏi được nêu ra, đoạn ngắn kí ức liền hiện lên trong trí nhớ. Phó Ngàn Tư chột dạ vội vàng bóp tắt đoạn quá khứ kia.

Theo lời của anh, ý cười không hề giảm chút nào: "Tính cách con người ta sẽ thay đổi. Anh cũng nói là trước đây, ừm ... đã chín năm rồi."

Ngập ngừng, cô nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Lâu quá rồi, cũng..cũng không còn nhớ rõ mấy chuyện lúc đó xảy ra như thế nào . "

Lời trong lời ngoài, lén lút mà nhắc nhở: Tôi không có diễn, toàn bộ thật sự là đã quên hết.

Cái gì? "Theo đuổi" Kỷ Hàn Trình?

Xin lỗi, cô nhớ không rõ có được hay không hả:)

Kỷ Hàn Trình bật cười, làm sao mà anh ấy có thể không nghe thấy ẩn ý của cô chứ.

Cũng không phải vì cái gì khác, chỉ cảm thấy chín năm không gặp, cô tựa hồ còn thú vị hơn.

Phó Ngàn Tư đang suy nghĩ xem mình nên lấy cớ gì để rời đi thì nghe thấy anh hỏi: "Ngày mai có thời gian không?"

Phó Ngàn Tư : "Làm gì?"

"Hẹn hò." Đem hai từ này nói ra thật tự nhiên, ánh mắt còn nhàn nhạt liếc lại đây.

Trong lòng cô từ từ dấy lên một dấu chấm hỏi.

Tại sao họ phải hẹn hò?

Họ không phải bị ép kết hôn sao? Nói theo một cách khó nghe thì quan hệ giữa họ không xứng để họ bỏ thời gian ra chỉ để bồi dưỡng tình cảm trước khi kết hôn?

" Không được"

"Hôm sau." Kỷ Hàn Trình cực kì kiên nhẫn.

Phó Ngàn Tư: "Hôm sau cũng...... Không có thời gian."

" Phó Ngàn Tư " Kỷ Hàn Trình gọi tên cô giống như đã hiểu "Có phải em không muốn không?"

Phó Ngàn Tư im như gà.

Chính là bà đây không muốn đấy.

Cô chửi thề trong lòng nhưng ngoài miệng lại giả tạo nói: "Không phải nói bận sao, em làm sao dám làm mất thời gian của Kỷ Tổng... "

"Không mất thời gian." Kỷ Hàn Trình vừa nói vừa bước về phía cô, Phó Ngàn Tư lùi lại phía sau theo vô thức, hết đường trốn chạy, cô hồi hộp gương mắt nhìn anh.Chỉ thấy anh cúi xuống ở bên tai cô nói : "Em cảm thấy lần này... em có thoát khỏi tay tôi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top