Phần 6

Chương 31: Nói phải giữ lời

Trở lại hậu viện, Giang Thần thấp giọng hỏi: "Muội muốn đi Kim Ba Cung tại sao phải gạt sư phụ?"

Ta thở dài: "Không phải huynh cũng nghe thấy ý tứ sư phụ rồi đó sao, người không muốn muội có chút liên quan nào với Kim Ba Cung, càng không muốn mọi người biết thân phận của muội, nếu muội nói muốn đến đấy, nhất định người sẽ không đồng ý."

Giang Thần nghiêm mặt nói: "Muội hiểu sai ý của sư phụ rồi."

"Sai chỗ nào vậy?"

"Người ngăn muội đi Kim Ba Cung, chỉ bởi vì người sợ rằng mẹ của muội giờ không có ở Kim Ba Cung. Sợ muội đi sẽ gặp nguy hiểm, thật sự không phải ngăn cản muội đi gặp mẫu thân. Ta nghe mẫu thân nói, mẫu thân của muội biệt tăm giang hồ đã mười mấy năm, từ sau khi sinh muội, không còn ai nghe thấy tin tức gì về mẹ muội nữa."

"Rốt cuộc bà ấy có ở Kim Ba Cung không, muội vẫn muốn đi một lần. Muội cầm khóa vàng đi đúng là vì mục đích đấy. Nếu bà ấy không có ở đấy, chúng ta cũng không cần không biết lượng sức xông vào Kim Ba Cung, sẽ lập tức trở về. Nếu bà ấy có ở đấy, nhìn thấy khóa vàng, nhất định biết là muội, muội nghĩ, có lẽ sẽ gặp muội một lần."

Lòng ta rất muốn gặp mẫu thân, sư phụ nói rất đúng, trong mắt thế nhân bà là yêu nữ ma nữ, nhưng bà lại là mẫu thân của ta, sau khi Vân Tri Thị kể với ta mọi chuyện ân oán, lòng ta đã tha thứ cho bà. Ta muốn nói với bà, mặc dù bà bỏ rơi ta, nhưng ta không oán bà, nếu bà nguyện ý, ta sẽ hiếu kính bà thật tốt.

Giang Thần gật đầu: "Uh, quyết định như vậy. Ngày mai chúng ta lên đường."

"Được."

Sáng sớm hôm sau, ta để lại cho Tiểu Hà Bao một lá thư, sau đó len lén cùng Giang Thần xuống núi.

Sau khi thuê một chiếc thuyền ở bến sông ngoài thành, ta thở dài một cái. Lần này đi đảo Lưu Kim, thật sự có thể gặp được bà sao? Ta rất muốn gặp bà, lại sợ nhìn thấy bà. Sợ bà không thích ta, sợ bà nhìn thấy ta lại bị gợi lên chuyện cũ.

Thuyền nhỏ xuôi dòng, đi về phía biển Đông, cảnh quan và những lời hài hước của Giang Thần khiến lòng ta nghĩ thoáng hơn, nhân sinh không chỉ có chuyện yêu đương, nếu chuyện tình cảm không được như ý, không bằng tìm một con đường khác cho nhẹ lòng.

Ta cố gắng không suy nghĩ đến chuyện tình cảm với Vân Châu nữa, cố gắng dồn hết tâm tư vào Trọng Sơn kiếm pháp. Nếu mẫu thân chịu đưa nửa bộ kiếm phổ kia cho ta, ta sẽ đưa cùng nửa bộ kiếm phổ ta đang giữ cho Thích Xung tướng quân, coi như là ta và Giang Thần góp sức tiêu diệt giặc Nhật.

Trên suốt đường đi, phần lớn thời gian đều tương đối nhàn hạ nhàm chán, chỉ có ngồi thuyền ngắm cảnh, tán gẫu uống trà, hai người ngắm nhau. Chỉ có điều, chuyện ngắm nhau rất dễ nảy sinh tình huống mờ ám.

Sóng mắt Giang Thần đậm còn hơn cốc trà xanh, như men rượu lượn lờ, như có như không làm say lòng người. Ta bị hắn liếc mắt đưa tình, nổi da gà toàn thân, như bùn đỏ đem nung, càng lúc càng kiều diễm.

Ta vốn dự định lấy cớ say sóng, trốn tránh trong khoang, nhưng Giang Thần đã chuẩn bị sẵn thuốc say sóng, ta uống xong toàn thân linh hoạt không có chút uể oải nào.

Ta hoài nghi sâu sắc: "Đấy là thuốc say sóng thật sao?"

"Đúng vậy, lần trước muội nói với mẫu thân hơi bị say sóng, mẫu thân đặc biệt thỉnh Lâm ngự y phối thuốc cho muội, nghĩ là muội sẽ muốn về thăm nhà ngoại thường xuyên, liền chuẩn bị trước ."

Ta thầm xấu hổ, Thích phu nhân thật là con người chu đáo cẩn thận, người mẹ chồng này khiến ta không thể bới lông tìm vết được chút gì. Ta vừa thuận miệng nói ra, bà đã để tâm như vậy, ta cảm thấy sau này nên hiếu kính với bà thật tốt. Nghĩ tới đây, mặt ta đỏ lên, ta nghĩ như vậy, có phải là nhất định muốn làm con dâu nhà họ Giang rồi không?

Ta đang thầm ngượng ngùng trong lòng, Giang Thần lại đổ thêm dầu vào lửa mà nói: "Tiểu Mạt, muội từng hứa nhận lời ta một chuyện, quên rồi sao?"

"Chuyện gì?"

"Khi ta và muội gặp hắc y nhân đánh lén, muội nhận lời luyện Uyên Ương kiếm pháp, sao mãi vẫn không thấy động tĩnh gì vậy?"

Ta đỏ mặt, đúng là lúc đấy nguy cấp ta đã nhận lời hắn, nhưng trì hoãn mãi chưa luyện, chủ yếu là bởi vì hắn có điều kiện, ta thua một lần thì bị hắn hôn một cái. Điều kiện đó làm tâm lý ta bị áp lực rất nặng.

Giang Thần quấn quýt muốn ta so chiêu cùng hắn, ta đỏ mặt: "So chiêu cũng được, nhưng huynh không được dùng nội lực, còn phải nhường muội mười chiêu."

Hắn cười chỉ vào mũi ta: "Được, theo ý muội hết."

Ta có lòng tin, đẩy hắn ra khỏi cửa: "Được, chúng ta chỉ so mười hai chiêu."

Nụ cười của hắn ngẩn ra, ta nín cười đóng cửa nhốt hắn, ta không tin hắn có thể thắng ta trong vòng hai chiêu, hắn mặt dầy thì ta cũng mặt dầy được, hừ hừ.

Ta lục lọi trong đống tiểu thuyết trong bao quần áo lấy ra Trọng Sơn kiếm pháp, đọc ngược từ trang cuối, chiêu thứ nhất, tên là Vừa Gặp Đã Yêu. Bảo sao Trọng Sơn kiếm pháp lại có tên khác là Uyên Ương kiếm pháp, cả tên chiêu thức cũng rất ... uyên ương.

Chiêu thức Giang Thần dùng là Tiêu Dao kiếm pháp, công phu bổn môn ta rõ như lòng bàn tay, ta luyện chiêu này trong Trọng Sơn kiếm pháp, tạm thời xem hắn làm cách nào để thắng ta trong vòng hai chiêu!

Đến lúc ăn cơm chiều, Giang Thần cười ha hả nói: "Tiểu Mạt, ăn cơm xong chúng ta so chiêu được không?"

Ta cảm thấy hôm nay luyện chiêu Vừa Gặp Đã Yêu được bẩy tám phần, vì vậy gật đầu nói: "Được, nếu muội thắng, huynh cũng phải nhận lời muội một việc."

Hắn mỉm cười nhìn ta, trả lời sảng khoái: "Được!"

Ta có chút cảm động: "Huynh không hỏi là chuyện gì đã nhận lời với muội sao?" Hắn tốt quá, thật sự có vẻ yêu chiều sủng ái.

Hắn gật đầu, cười hì hì: "Bởi vì... chắc chắn muội không thắng được ta."

Trong nháy mắt sự cảm động tan thành mây khói, hắn thật đáng ghê tởm, đúng là cùng một phe với Tiểu Hà Bao, trước giờ luôn lấy việc đả kích ta làm vui, hừ, lần này ta nhất định phải thắng.

Ăn xong cơm chiều, quả nhiên hắn xách kiếm đến. Khoang thuyền treo đèn lồng, ánh sáng dịu dàng mông lung. Không gian nhỏ hẹp, vì thế sự linh hoạt rất quan trọng, nếu không dùng đến nội lực, chưa chắc ta đã không phải đối thủ của hắn, dù sao hắn cũng nhận lời sẽ nhường ta mười chiêu, ta cảm thấy phần thắng hôm nay của mình rất lớn, vì thế ta tiên phát chế nhân, chỉ chờ sau chương thứ mười một, một kiếm hạ gục hắn. Kiếm pháp của hai người chúng ta đều là do sư phụ truyền thụ, rõ các động tác của nhau như lòng bàn tay, vì thế so chiêu không sợ không lo, ổn định vững vàng. Hắn nói chuyện giữ lời, quả nhiên nhường ta mười chiêu, chỉ tiếp chiêu không đánh trả.

Chiêu thứ mười một, ta dùng chiêu Gạt Mây Thấy Trăng, Giang Thần lập tức dùng chiêu Suối Trong Núi Sâu, ta cũng dự đoán thế, mũi kiếm đưa xuống, nửa đường thành chiêu Vừa Gặp Đã Yêu, đâm thẳng về phía cổ tay phải của hắn.

Mũi kiếm sắp chạm đến Hổ Khẩu, ta vốn chỉ định chạm đến rồi thôi, hắn lại đột nhiên ngửa người ra sau, trường kiếm trong tay hắn lướt từ mũi kiếm đến chuôi kiếm của ta nhanh như sao băng, thấy hoa mắt, kiếm của hắn gẩy kiếm của ta, Hổ Khẩu ta tê rần, trường kiếm tuột khỏi tay.

Ta chưa từng thấy chiêu đấy, tuyệt đối không phải Tiêu Dao kiếm pháp!

Hắn thu kiếm, nhặt kiếm của ta, chập hai kiếm làm một, cười nói: "Chịu thua rồi chứ!"

Ta dậm chân nói: "Huynh không dùng Tiêu Dao kiếm pháp."

"Muội cũng không dùng mà, ta cũng không nói chỉ được dùng Tiêu Dao kiếm pháp!"

"Huynh!" Ta chịu thua, so mặt dầy ta không phải đối thủ của hắn.

"Uhm, muội đã nhận lời với ta, thua một lần thì hôn ta một cái."

Giang Thần cười híp mắt tiếp cận, liếc mắt đưa tình nhìn ta, sau đó, ánh mắt nửa cố tình nửa vô ý dừng ở môi ta.

Lòng ta căng thẳng, quay đầu bỏ chạy. Kết quả, đầu tiên là tay áo bị kéo, tiếp theo là tay bị tóm, sau đó, là eo bị ôm.

"Tiểu Mạt, nói chuyện phải giữ lời."

Ta nóng nảy, theo bản năng xoay lưng đá chân, muốn khiến hắn buông tay.

Hắn buông tay nhưng lại nhân cơ hội tóm mắt cá chân ta.

Tư thế này thật bất nhã, ta mặt đỏ tim đập xấu hổ không thôi, vội nói: "Giang Thần, muội... muội chưa nói hôn chỗ nào, huynh muốn hôn thì hôn... hôn chân đi." Dứt lời, ta yên lặng xấu hổ, quả nhiên là gần mực thì đen, giờ ta cũng thành mặt dầy rồi.

Hắn cười đen tối: "Tiểu Mạt, muội thật không biết lãng mạn."

Ta liều mạng gật đầu: "Vì vậy huynh buông tay đi."

"Làm thế sao được, giang hồ nhi nữ nói chuyện phải giữ lời, muội không thể mặt dầy như thế." Vừa nói chuyện hắn vừa cởi giầy làm ta sợ đến ngây người.

Hắn ... hắn thật sự định hôn chân ta sao! Trong lúc thất kinh, ta định mặt dầy một lần, giơ tay phải đẩy hắn, kết quả đứng không vững, gục vào lồng ngực hắn. Hắn một tay cầm cổ chân ta, một tay đỡ lưng ta, cười nói: "Tiểu Mạt, tư thế này của muội đúng là phong tình vạn chủng."

Ta cũng biết tư thế này rất không ổn, gió sông đã làm váy phất lên một nửa, như một chiếc lá sen thướt tha nổi trên mặt nước, gót chân sen nằm gọn trong tay hắn. Tư thế đúng là quyến rũ gợi cảm yêu kiều.

Ta ngước mặt nhìn lên, gương mặt của hắn gần trong gang tấc, tuấn tú phong lưu, nhu tình vô hạn. Ta biết lúc này mình chắc chắn đang đỏ mặt, hoảng hốt không biết phải né tránh thế nào.

Hắn chậm rãi cúi đầu, ta thất kinh, không kiềm chế được nhắm chặt hai mắt.

Đột nhiên, Thái Dương ta thấy ấm áp mềm nhũn, vừa chạm liền rời.

Quân tử như thế sao? Thật không giống con người hắn lúc bình thường, ta kinh ngạc, mở mắt ra chỉ thấy hắn cười mỉm: "Ta hôn từ trên xuống, lần này là trán, lần sau là mũi, sau nữa là môi, sau nữa muội nói xem là ở đâu?"

Ánh mắt của hắn đưa từ môi ta đi xuống, cười như loài hồ ly, mắt cong như vầng trăng non, lấp lánh như sao.

Ta lại đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận, nhưng lòng rất bội phục, một chiêu này của hắn, hiệu quả hơn hẳn cầm roi thúc giục, ta nhất định sẽ rất khắc khổ rất tập trung luyện công, nếu không...

Thời gian ở trên thuyền, bởi vì có áp lực mà trở nên đặc biệt phong phú, ngày nào ta cũng bề bộn nhiều việc, chưa bao giờ chăm chỉ luyện võ như thế. Nhưng dù có chăm chỉ như thế, cũng bị hắn thắng ba lần. Không thể không nói, có người trời sinh đã thông minh hơn người, có người trời sinh chậm chạp hơn người, mà có người, liều mạng vất vả, cũng không sánh bằng người ta giơ tay một cái.

Trước giờ quan niệm của ta về thắng thua rất cởi mở, nhưng lần này lại đặc biệt so đo. Bởi vì, điều ta lo không phải bại bởi tay hắn, điều ta lo là sau khi ta thua hắn sẽ hôn ở đâu? ( chú thích: biên tập nói qua, từ cổ trở xuống đều là chỗ không trong sáng)

Lòng ta rối bời hận không thể ăn linh đan diệu dược để nâng cao công lực.

Hắn giao hẹn với ta ba ngày so chiêu một lần. Buổi tối mười hai ngày sau, ta lại vô dụng thua hắn. Khoảng khắc trường kiếm tuột khỏi tay, ta thầm quyết định, nếu hắn có gan hôn ở dưới cổ thì ta liều mạng với hắn.

Giang Thần cười ha ha nhặt kiếm của ta, sau đó cười híp mắt nói: "Nương tử, muội muốn trả nợ ngay hôm nay, hay là ghi sổ sau này trả một lần?"

Ta thở phào, thấp giọng hừ hừ: "Ghi sổ trả sau."

Hắn cười chỉ vào mũi ta: "Được rồi, lần này ghi sổ, sau này ta tính sổ, muội không được quỵt."

Ta quỵt được mới lạ đó!

Thời gian trôi như bay. Đảo mắt đã là đầu tháng sáu, thuyền đến bến sông trấn Sa Hải thì ngừng. Ta và Giang Thần lên bờ, tìm một quán trọ tá túc. Đảo Lưu Kim thuộc hải phận trấn Sa Hải, cách đất liền năm dặm.

Giang Thần tìm người hỏi han về đảo Lưu Kim, vừa nghe ai cũng biến sắc.

"Đảo Lưu Kim sao, đã nhiều năm rồi không ai dám đi."

"Sau khi bị Mộ Dung đảo chủ chiếm, dân chúng như bọn ta trốn còn không kịp, dân thường không có võ công như bọn ta không chọc được vào người trên giang hồ."

"Đúng vậy, không có việc gì thì đừng đi, có việc cũng đừng đi."

Giang Thần cười cười nhìn ta, ta cười khổ nhìn lại hắn, ông ngoại quả nhiên là người gặp người sợ, trong mắt thế gian chẳng khác gì Diêm La tà ma.

Giang Thần đến bờ biển làng chài thuê một con thuyền nhỏ. Nhà đò vừa nghe đi đảo Lưu Kim, chết sống không chịu đi, vì vậy, không thể làm gì khác hơn là ta và Giang Thần tự mình chèo thuyền ra biển.

Ngoài khơi gió êm sóng lặng, thi thoảng lại thấy một loài chim biển bay qua, đến giữa trưa, mặt trời phản chiếu lấp lánh đến chói mắt, lòng cũng bất an như thứ ánh sáng lấp lánh kia.

Cuối cùng thuyền nhỏ cũng đến ven đảo, cây cối xanh tươi thấp thoáng đằng xa, không nhìn rõ tình hình trên đảo. Giang Thần tháo khóa vàng trên cổ, đặt vào tay ta, sau đó mỉm cười: "Không có việc gì, chúng ta anh tuấn mỹ miều thế này, vừa nhìn liền biết là người lương thiện, không phải đến gây chuyện."

Hắn nghiêm túc khoe khoang, mặt không đổi sắc, nghiêm chỉnh thật sự. Ta nhìn hắn, thật sự chỉ muốn cười, lòng cũng đỡ căng thẳng hơn.

Giang Thần cho thuyền cập bờ, nắm tay ta lên đảo.

Ta đang tự hỏi sao trên đảo không có bóng người nào, đột nhiên từ trên cây giăng xuống một tấm lưới lớn bằng chỉ bạc!

Chương 32: Suốt đời biệt ly

Giang Thần vội vàng dùng khinh công kéo ta lùi lại mấy bước, gió rít bên tai, chỉ chớp mắt tấm lưới chỉ bạc hạ xuống sát mu bàn chân ta, chỉ chậm một giây ta sẽ bị vây bởi tấm lưới!

Chưa kịp thở hay suy nghĩ chút gì, gió và sát khí phóng đến, Giang Thần vội vàng rút trường kiếm, không kịp quay đầu lại giơ kiếm lên chắn, sau mấy tiếng leng keng lưỡi kiếm lóe hoa lửa, bảy hắc y nhân bao vây chúng ta bằng Thất Tinh Trận, Giang Thần che cho ta, trường kiếm tung bay, kiếm ảnh xoay tròn, ta vội la lên: "Ta có tín vật, muốn gặp Mộ Dung Cung Chủ."

Đám hắc y nhân tạm dừng tấn công, bảy thanh trường kiếm đồng loạt chĩa thẳng vào ta và Giang Thần, lóe lên thứ ánh sáng lạnh người. Một hắc y nhân kề ngón tay lên môi huýt sáo một tiếng.

Ngay lập tức, ba nữ tử cầm kiếm đi tới từ bên phải đường mòn, đi đầu là một người áo xanh khoảng ba mươi tuổi, chưa đi tới trước mặt đã quát: "Kẻ nào đột nhập?"

"Thanh phu nhân, cô ta nói có tín vật của Cung chủ, muốn gặp Cung chủ."

Ta giơ khóa vàng ra cho cô ta xem: "Đây là tín vật của Mộ Dung Cung chủ, ta là Vân Mạt Tiêu Dao môn, nhờ thông báo hộ một tiếng."

Thanh phu nhân cầm khóa vàng xem xét, lại thấy ta không cầm binh khí, liền gật đầu: "Chờ ở đây, không được đi bừa, đạp phải bẫy ngầm đừng trách Kim Ba Cung chúng ta không biết đãi khách."

Sau thời gian nửa chén trà, Thanh phu nhân rảo bước quay lại, nói với ta: "Ngươi đi theo ta."

Ta và Giang Thần đưa mắt nhìn nhau, Giang Thần gật đầu với ta. Lòng ta bỗng căng thẳng, mẫu thân thật sự đang ở trên đảo sao? Ta vốn không ôm nhiều hy vọng, nhưng lúc này thật sự rất mong chờ được gặp bà, bụng dạ rối bời tâm trạng bất an, nôn nao như lâu ngày trở lại quê hương.

Thanh phu nhân đi trước, ta và Giang Thần đi theo vào sâu trong đảo. Đường mòn đan xen, ngã ba không ngừng, ta đi theo Thanh phu nhân không dám lơ là chút nào, nghe nói nơi này bẫy ngầm khắp nơi, dù ta không hiểu thuật kỳ môn độn giáp, nhưng cách bố trí đường đi lối lại cũng cho ta cảm giác rất kỳ quái.

Sau khi xuyên qua một mảnh rừng, một tòa cung điện hiện ra trước mắt. Ngói đỏ tường xanh, dưới ánh nắng chói chang của tháng sáu, lộng lẫy hoa mỹ tựa như ảo ảnh trên mặt biển.

Giang Thần nheo mắt, ngẩng đầu đánh giá tòa cung điện, thở dài nói: "Bảo sao tên là Kim Ba Cung, đúng là 'Yên ba đạm đãng diêu không bích, lâu điện tham soa ỷ tịch dương'."

Thanh phu nhân dừng bước: "Cung chủ ở bên trong, mời nhị vị."

Ta bước chậm chạp mà lòng căng thẳng. Giang Thần nắm chặt tay ta, như muốn truyền cho ta ít can đảm.

Đại điện rộng lớn, bố cục chỉ gồm ba màu sắc là trắng đen và vàng kim, phú quý mà không xa xỉ phù phiếm, trang nghiêm mà không thiếu sự lộng lẫy huy hoàng. Trong điện có bốn cột lớn bốn người ôm, chạm khắc hình rồng bay rất khí thế.

Một người phụ nữ dáng dong dỏng cao đứng trong điện, xiêm y tím than, lụa trắng che mặt, đứng giữa những cây cột chạm hình rồng, nghiêm túc lạnh lùng, toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng xa cách.

Trong một khoảnh khắc, ta cảm giác như mình đang mơ, giấc mơ từ ngày thơ bé, ta mơ rằng mẫu thân đến gặp ta.

Ta chậm chạp đi tới, đón ánh mắt của bà. Từ khi biết thân thế bản thân, ta vẫn luôn tưởng tượng về diện mạo của bà, về lúc được gặp bà, nhưng hình như không phải thế này. Ta biết, bà gặp ta sẽ không quá kích động, sẽ không quá xúc động, nhưng ... ít nhất... cũng không nên che mặt, ánh mắt không nên lạnh lùng như thế.

Mẫu thân không muốn để ta biết mặt sao? Lòng ta trào dâng thất vọng.

"Ngươi chính là Vân Mạt?"

Giọng nói của bà cũng không như tưởng tượng của ta, không chút kích động, lạnh lùng như băng, bình tĩnh như hỏi một người xa lạ, một khách không mời mà đến.

Bao cảm xúc ngổn ngang kích động, bao chờ đợi ngóng trông trên đường đi bị câu nói lạnh lùng của bà làm tan thành mây khói, chỉ còn đọng lại cay đắng hụt hẫng, quả nhiên bà không thích ta, không muốn nhìn thấy ta. Liệu ta có đến nhầm chỗ không?

Ta ngập ngừng đáp: "Vâng."

Bà chỉ A một tiếng nhạt nhẽo, đưa mắt nhìn Giang Thần, dường như dù đang đánh giá ta cũng không yên lòng.

Lòng ta hụt hẫng không nói nên lời, xem ra lời sư phụ chỉ là trấn an ta, bà không như lời sư phụ nói, không có vẻ là quan tâm đến ta nhiều năm như thế. Lúc này bà chỉ cách ta ba trượng, mà xa lạ như vạn dặm chia lìa. Ta không có cách nào bước thêm dù chỉ là một bước.

Bà rời mắt khỏi Giang Thần, lại nhìn ta hỏi nhạt nhẽo: "Ngươi đến tìm ta có chuyện gì sao?"

Ta nhìn ánh mắt thản nhiên của bà, hụt hẫng đến trống rỗng, nỗi xót xa nghẹn nơi cổ họng, mất rất nhiều sức lực mới có thể hít thở, thấp giọng nói một câu: "Con... con chỉ muốn trông thấy người."

Bà đã có thái độ như thế, ta vô phương nói ra mục đích của mình, nói ra chỉ sợ làm trò cười, chỉ sợ bà chế nhạo, mỉa mai cự tuyệt?

"Ta đã mấy chục năm không gặp người ngoài, tướng mạo cũng chỉ là thân xác chốn trần tục, gặp hay không cũng như nhau. Ta không tin ngươi mạo hiểm lên đảo chỉ vì muốn trông thấy ta."

Giang Thần lặng yên cầm tay ta, kín đáo bóp chặt.

Ta không hiểu ý hắn, vì vậy quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, nheo mắt, lẳng lặng nhìn Mộ Dung Tiếu chăm chú, như thể hành động bóp tay ta chỉ là một phút vô ý.

Giang Thần mỉm cười: "Tiền bối, tiểu Mạt đến thật ra là muốn hỏi về thân thế của muội ấy."

"Thân thế?"

"Đúng vậy, khóa vàng kia là Mộ Dung Cung chủ tặng cho, chắc Mộ Dung Cung chủ cũng biết thân thế của tiểu Mạt."

"Về chuyện đó... khóa vàng này đúng là của ta, nhưng thân thế của nó thì ta không thể trả lời."

Ta ngẩn người! Thái độ và giọng điệu của bà như không nhận ra ta, tim ta như bị đâm một nhát thật mạnh, trước đó chỉ là đứng chơi vơi bên bờ vực, giờ đã là rơi xuống vực sâu nghìn trượng.

Giang Thần chắp tay nói: "Vậy chúng ta xin cáo từ, nếu có làm phiền xin tiền bối tha thứ."

Hắn kéo tay ta, thì thầm: "Tiểu Mạt, chúng ta đi thôi."

Ta yên lặng gật đầu. Không ngờ bà lại lạnh lùng xa cách như thế, một bầu tâm sự không nói được lời nào. Mẹ con coi nhau như người xa lạ, liệu có phải chuyện đau xót nhất thế gian?

Ta cười khổ nói một câu "Xin lỗi vì đã quấy rầy", mục đích của ta rất đơn giản, nếu ta là con gái của bà, nếu bà chịu đưa ta nửa bộ Trọng Sơn kiếm pháp, vậy ta sẽ thay mặt nhà họ Giang xin nốt nửa bộ còn lại, thật quá ngây thơ.

"Đảo Lưu Kim đã mấy chục năm không có khách viếng thăm, hai vị đường xa đến đây, ăn một bữa rồi hãy đi."

Ta và Giang Thần đồng thanh lên tiếng khước từ, không ngờ bà ấy lại nói: "Rượu và đồ ăn đã chuẩn bị đầy đủ, hai vị chắc đã thưởng thức nhiều món sơn hào hải vị, hôm nay xin mời hai vị hai món đặc biệt."

Còn chưa dứt lời, đã có mấy cô gái lần lượt đi vào, dọn lên hai món ăn một bầu rượu. Sau đó, một người đàn ông từ ngoài điện đi vào, dáng người rắn rỏi, đeo mặt nạ nửa mặt màu vàng kim, không nhìn ra tuổi.

"Đây là Chu Hộ pháp, ta không uống được rượu, đặc biệt gọi hắn đến tiếp đãi vị thiếu hiệp này."

"Không dám nhận, ta cũng không uống được rượu." Giang Thần mỉm cười từ chối khéo.

Chu Hộ pháp nhếch môi: "Đến, mời ngồi."

Dứt lời, hắn và Mộ Dung Tiếu ngồi xuống trước, ta kiên trì cùng Giang Thần ngồi xuống, thị nữ đứng sau Mộ Dung Tiếu nhấc lồng che lên, ta nhìn vào thiếu chút nữa là nôn tại chỗ.

Một đĩa là châu chấu, một đĩa là nhộng!

Mộ Dung Tiếu không nhanh không chậm nói: "Món này tên 'Thăng quan tiến chức'. Món này tên 'Mạnh nhất ba quân'. Đây là quy củ lão Cung chủ đặt ra, phàm là khách đến Kim Ba Cung đều phải ăn mới được đi, để lấy hên cho khách đường xa. Nhị vị, mời."

Ta thật sự không ăn được mà cũng không dám ăn.

Mộ Dung Tiếu cười lạnh: "Nhị vị sợ có độc sao?"

Giang Thần vội cười nói: "Không phải."

Mộ Dung Tiếu gắp một con châu chấu, sau đó lại gắp một con nhộng, lần lượt ăn xong, ta nhìn bà ấy bất động thanh sắc bình thản ung dung nuốt xuống, dịch vị trào ngược lên tận cổ họng.

"Nhị vị cứ tự nhiên, ăn xong ta cũng không tự mình tiễn hai vị rời đảo được. Chu hộ pháp, lát nữa để Thanh phu nhân tiễn khách."

Mộ Dung Tiếu chậm rãi ra khỏi điện, Chu Hộ pháp ôm tay nhìn chúng ta. Ánh mắt hắn xuyên qua mặt nạ vàng nhìn ta chăm chăm, khiến ta phải sợ hãi.

"Đây là rượu ủ đặc biệt của đảo, mời!"

Giang Thần cười yếu ớt: "Chu hộ pháp, ta không uống được rượu."

Chu hộ pháp không hề bị tác động, rất phối hợp rót hai chén rượu đặt trước mặt ta và Giang Thần.

"Uống xong bầu rượu này, ăn hết hai đĩa thức ăn này, Thanh phu nhân sẽ lập tức tiễn nhị vị rời đảo, ta kính trước một chén!"

Hắn ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.

Giang Thần chần chừ một chút, cũng uống cạn chén trước mặt, sau đó lại cầm chén của ta: "Nàng không uống được rượu, ta uống thay nàng."

"Được."

Chu hộ pháp lại rót mấy chén.

Giang Thần đối ẩm cùng hắn, khác nhau ở chỗ, Giang Thần uống thay cả phần ta nên gấp đôi lượng của Chu Hộ pháp. Ta âm thầm lo lắng, không biết rượu này có vấn đề gì không, nhưng thấy Chu hộ pháp uống từ chén này đến chén khác, ta cũng yên tâm hơn một chút.

Chẳng mấy chốc đã hết rượu, Chu hộ pháp đứng lên nói: "Nhị vị dùng xong thức ăn là có thể rời đi."

Dứt lời, hắn nhàn nhã rời bàn, trong điện chỉ còn lại ta và Giang Thần. Ta âm thầm lo âu, nhìn tư thế này, không bắt chúng ta uống hết rượu, ăn hết thức ăn sẽ không để chúng ta đi, đấy gọi là đạo đãi khách gì chứ? Việc ông ngoại làm thật khiến người khác khó mà tán thành cho nổi.

Giang Thần gắp một con châu chấu đặt trước mặt ta: "Tiểu Mạt, muội có ăn được không?"

Ta rụt cổ, sợ phát run, ta không ăn, vĩnh viễn cũng không muốn ăn.

Giang Thần thở dài: "Ta nằm mơ cũng không nghĩ, mình lại có ngày bị bắt ăn thứ này, đúng là ..."

Hắn là thiếu gia sống xa hoa xa xỉ, món cá từ sông Ô Tô Lý vạn dặm xa xôi cũng từng thưởng thức, làm sao nghĩ được tình cảnh hôm nay? Ta áy náy nhìn hắn.

Hắn nhắm mắt, cau mày gắp châu chấu vào miệng.

Ta vội nói: "Đừng ăn!"

"Không ăn, không đi được. Muội cảm thấy chúng ta xông ra đào tẩu liệu có xong không, hay ăn mấy thứ này để rời đi dễ dàng hơn?"

Lòng ta thầm nghĩ, tất nhiên cách sau hơn.

Ta lo sợ thì thầm: "Liệu có độc không?"

"Chắc là không, vừa rồi ta thấy Mộ Dung Cung chủ ăn cả hai món."

Ta cắn răng nói: "Nhưng muội không dám ăn, nếu phải ăn những thứ này, suốt đời này muội ăn gì cũng không thấy ngon."

Giang Thần thở dài, bất đắc dĩ cau mày: "Tiểu Mạt, muội cũng thấy rồi đấy, chúng ta không ăn thì vô phương thoát thân, xem ra, ta đành thay muội ăn hết."

Ta cảm động nhìn hắn, quả nhiên là đại trượng phu, trách nhiệm đầy mình. Hắn cau mày, nuốt hết hai đĩa thức ăn, may là không nhiều lắm, mỗi loại chỉ có hơn mười con.

Sau khi Giang Thần ăn xong, ta cũng không dám nhìn hắn .

Giang Thần nhăn nhó uống trà, nghiêm mặt nói: "Tiểu Mạt, ta thay muội chịu bao nhiêu đau khổ, muội có hay biết không? Nửa đời còn lại muội phải chịu trách nhiệm với ta, không được phụ lòng ta."

Ta thấy mềm lòng, cúi đầu không nói. Đều là ta liên lụy hắn, vừa nghĩ đến trong dạ dày hắn giờ toàn châu chấu và nhộng, ta thật thấy hổ thẹn.

"Chúng ta nhanh đi thôi." Ta hạ quyết tâm, sau này có chết cũng không quay lại nơi này.

Không ngờ, Giang Thần vừa đi ra đến cửa điện, đột nhiên hai chân mềm nhũn, ôm bụng gập người.

"Huynh làm sao vậy?"

"Ta đau bụng." Hắn vã mồ hôi đầy trán, giọng nói run rẩy.\

Ta cuống quít đỡ hắn, thấy ớn lạnh, chẳng lẽ hai đĩa thức ăn kia có độc? Nhưng ta cũng tận mắt nhìn Mộ Dung Tiếu ăn cả hai, rượu kia Chu Hộ pháp cũng uống không ít, rốt cuộc là tại sao chứ?

Nhìn Giang Thần đau đớn, ta vừa cuống lại vừa sợ, lòng loạn như ma.

"Hắn trúng 'Suốt đời biệt ly'."

Cùng câu nói lạnh lùng của Thanh phu nhân là sự xuất hiện của Chu Hộ pháp.

Chu Hộ pháp một thân hắc y, mặt nạ vàng lóe sáng dưới ánh mặt trời, thần bí mà quỷ dị.

"Suốt đời biệt ly là cái gì?"

"Ah, là độc dược do lão Cung chủ nghiên cứu chế tạo, là hỗn hợp của hai loại thuốc bột, dùng riêng biệt từng thứ thì không sao, dùng chung thì mất mạng, vì thế gọi là 'Suốt đời biệt ly'. Tên này rất ý nghĩa, một là để chỉ hai loại thuốc bột này không thể dùng chung, nếu không chính là độc dược trí mạng, ý nghĩa còn lại, chính là trúng độc này thì sẽ 'Suốt đời biệt ly' với người yêu dấu."

Chương 33: Thật giả

Hắn nói từng chữ từng chữ, như để ta nghe thật rõ ràng. Ta hiểu ra, hai loại bột được cho riêng rẽ vào rượu và thức ăn, bà ấy chỉ ăn châu chấu và nhộng, hắn chỉ uống rượu, vì thế, chỉ có Giang Thần trúng độc.

Ta nổi giận nói: "Tại sao ngươi hạ độc huynh ấy?"

Hắn đi tới trước mặt Giang Thần, đưa mắt nhìn Giang Thần, bất ngờ đưa mắt sang nhìn ta: "Bởi vì... ngươi!"

"Ta? Tại sao?"

"Cung chủ muốn ngươi dùng một thứ để đổi lấy thuốc giải. Ngươi không chịu cũng không sao, nhớ mang hắn đi khỏi đây, ba ngày nữa là có thể lo chuyện hậu sự."

"Thứ gì?"

"Hẳn là ngươi phải biết? Là thứ Cung chủ đã đưa cho ngươi."

Thứ bà ấy đưa cho ta? Lòng ta nghĩ ra, phải chăng là Trọng Sơn kiếm pháp? Nhưng bà ấy đã đưa sao còn đòi về? Chẳng lẽ lần trước lỡ tay nên giờ hối hận? Nếu bà ấy muốn lấy lại thì cứ đường hoàng mà nói, tại sao phải hãm hại ta, chẳng lẽ bà ấy thật sự không có chút tình cảm nào với ta, hận ta thấu xương?

Ta đang muốn lên tiếng, Giang Thần đã nói trước: "Cung chủ chỉ đưa cho muội ấy một cái khóa vàng và mấy bộ xiêm y."

Chu Hộ pháp hừ hừ cười lạnh hai tiếng: "Nhị vị không ngại có thể ở lại trên đảo mà suy nghĩ cho kĩ, nhớ xem còn thứ gì không. Tốt nhất là nghĩ ra trong vòng ba ngày, nếu không, trên đảo này không có nghĩa địa, không thể làm gì khác hơn là vứt vị công tử này xuống biển làm mồi nuôi cá."

Ta vừa kinh vừa sợ, muốn nổi giận nhưng sợ ném chuột vỡ bình không dám tỏ thái độ gì.

"Đỡ vị công tử này đến Vãn Tiếu Các nghỉ ngơi, đối đãi chu đáo, không được lơ là." Hắn chưa dứt lời đã có bốn người đàn ông mặc đồ đen đi vào, tiến thẳng về phía ta và Giang Thần.

Làm thế này là muốn giam lỏng chúng ta sao? Ta nắm tay Giang Thần, tức đến phát run.

Giang Thần dùng sức xiết tay ta: "Không sao, nhất thời nửa khắc chưa chết được, đến lúc 'Suốt đời biệt ly' còn ba ngày cơ, Mộ Dung lão Cung chủ thật là một người tâm lý, còn cho người khác thời gian nói lời ly biệt."

Vừa nói, hắn vừa cười nhạt nhẽo với Chu Hộ pháp và Thanh phu nhân, ta nhìn nụ cười nhẹ bẫng trong cơn đau đớn của hắn, lòng đau nhức nhối.

Sau khi Chu Hộ pháp áp giải ta và Giang Thần đến một căn nhà nhỏ sau chính điện liền tự tay khóa cửa. Mấy người đàn ông áo đen dàn hàng canh cửa.

Giang Thần trán vã mồ hôi, gương mặt tuấn tú tái nhợt nhăn nhó. Ta chỉ biết bó tay đứng nhìn, đau khổ, thất vọng, hối hận, lo lắng đan xen, toàn thân ớn lạnh, đây là quà gặp mặt của mẫu thân dành cho ta sao? Chính là bà ấy đấy sao? Tuy ta bình yên vô sự, nhưng Giang Thần đau đớn làm lòng ta nhức nhối, không kiềm chế được nước mắt tuôn rơi.

Giang Thần gượng cười vươn tay gạt lệ cho ta, đầu ngón tay hắn lạnh ngắt, ta nhẹ nhàng gạt tay hắn ra, gạt lệ qua loa, không chút do dự mở bọc hành lý, tìm mấy quyển tiểu thuyết giữa mấy bộ xiêm y.

"Tiểu Mạt, muội định làm gì?"

"Thứ bà ấy muốn chắc là thứ này!"

Giang Thần vội nói: "Bà ấy muốn mấy cuốn tiểu thuyết đấy làm gì, mau cất đi!"

Ta đang định nói trong này có Trọng Sơn kiếm pháp ngụy trang tiểu thuyết, Giang Thần đột nhiên thấp giọng nói: "Tiểu Mạt, ta có lời này muốn nói với muội."

Ta đặt Trọng Sơn kiếm pháp xuống, đến gần hắn, hắn kéo ta ngồi lên lòng, thì thầm vào tai ta: "Tiểu Mạt, bà ấy không phải Mộ Dung Tiếu."

Ta giật mình bất ngờ!

"Bà ấy gần như cao bằng ta, nếu muội là con gái bà ấy thì muội phải cao gầy mới đúng. Ta vừa nhìn liền cảm thấy đáng ngờ."

Ta lập tức tỉnh ngộ, thường thì con gái cao hơn mẹ, nhưng bà ấy cao hơn ta rất nhiều.

"Điểm đáng ngờ thứ hai là, tuy bà ta giả mạo Mộ Dung Tiếu, nhưng lại không hề biết thân thế của muội, khi muội nhắc đến khóa vàng và thân thế, ánh mắt bà ta không chút dao động, thật sự bất thường."

Đúng là như thế, nếu bà ấy không có chút tình cảm gì với ta, cần gì phải hàng năm tặng quà sinh nhật?

"Vừa rồi, Mộ Dung Cung chủ giả kia mỗi khi nhắc tới Mộ Dung Trù cũng không gọi là phụ thân, mà là lão Cung chủ. Theo ta thấy, người làm chủ trên đảo hiện nay hẳn là Chu Hộ pháp kia. Ta để ý lúc vào bàn, hắn ngồi ở vị trí chủ."

Ta giật mình: "Ý huynh là, mẫu thân muội không hề ở trên đảo, là Chu Hộ pháp tìm một nữ nhân để giả danh bà?"

"Ta đoán ở Kim Ba Cung hiện nay chỉ có hắn biết thân phận của muội, vì thế không dám ra tay với muội. Hắn chuẩn bị hai đĩa thức ăn đấy, mục đích là để muội không dám ăn, vì thế dù muội có uống rượu cũng không sao, điều hắn cần là dùng ta uy hiếp muội."

"Tại sao hắn phải làm thế?"

"Theo ta thấy, hắn không dám khẳng định Mộ Dung Cung chủ có đưa Trọng Sơn kiếm pháp cho muội không, vì thế không dám yêu cầu trực tiếp, muội cứ giả vờ như không biết gì, hắn cũng không dám làm gì muội đâu."

Ta vội la lên: "Sao được? Vậy còn huynh phải làm sao?"

Giang Thần gượng gạo nở nụ cười: "Cứ để ba ngày rồi tính, đến lúc đấy không trụ được nữa thì tính tiếp."

"Không được, huynh đau đớn thế này muội rất đau lòng."

Trước giờ ta luôn thấy hắn ung dung thoải mái, phong lưu phóng khoáng, chưa bao giờ thấy hắn trong dáng vẻ "nhu nhược" thế này, ta không muốn thấy hắn thế này, vĩnh viễn cũng không.

Hắn càng tươi cười hơn: "Muội đau lòng vì ta sao?"

"Huynh... huynh còn lảm nhảm được."

Sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng nụ cười rất tươi: "Ta rất vui! Rốt cuộc phát hiện ra có lúc muội quan tâm đến ta như thế, quả thật không dễ dàng gì, xem ra ta có chết cũng không đáng tiếc."

Ta rẫu rĩ: "Giang Thần, huynh còn nhắc đến chữ chết thêm một lần nữa thì muội ... muội sẽ khiến huynh sống không bằng chết."

Hắn nhếch mép cười ranh mãnh: "Ta sắp vui sướng đến chết rồi đây, khục khục."

Ta chẳng buồn nhìn hắn nữa, những câu pha trò gượng gạo của hắn chỉ khiến lòng ta thêm nhức nhối, khó mà chịu đựng thêm nữa.

"Muội... muội giao đồ cho hắn, muội không thể khoanh tay nhìn huynh chịu đựng như thế."

Mắt hắn lóe sáng, đôi môi mỏng mím lại: "Nếu muội đau lòng vì ta thì đừng làm trái lời ta."

Lòng ta rối như tơ vò không biết có phải đau lòng hay không, ta chỉ biết nếu hắn có mệnh hệ nào thì ta cũng không muốn sống nữa.

Giang Thần thì thầm: "Chúng ta cứ kéo dài tình thế, xem tình hình rồi tính, Chu Hộ pháp kia không phải người tốt, giao trứng cho ác tất không phải chuyện hay."

Tất nhiên ta biết điều đấy, nhưng tình trạng của Giang Thần khiến lòng ta như lửa đốt.

"Giang Thần, là muội không tốt, không nên đến đây."

"Đừng nói như vậy, là ta cam tâm tình nguyện đi cùng muội. Nếu muội đã biết thân thế của mình, lại sắp thành thân với ta, đến bái kiến mẫu thân tất nhiên là chuyện hợp tình hợp lý. Huống hồ, ta biết muội đến Kim Ba Cung thật ra là muốn thay mặt nhà họ Giang lấy nốt nửa bộ kiếm phổ còn lại. Điều đó cho thấy lòng muội hướng về ta, hướng về nhà họ Giang, lòng ta rất hiểu. Có những chuyện phải tận mắt chứng kiến mới thật sự chết lòng. Ta thấy muội đến một lần cũng không phải chuyện vô lý."

Ta buồn bã: "Nhưng... theo tình hình này thì hình như muội đã suy nghĩ quá đơn giản."

"Tiểu Mạt, dù muội có làm gì, chỉ cần muội vui ta sẽ ủng hộ muội."

Ta giật mình, không kiềm chế được thì thầm: "Giang Thần, muội cảm thấy nợ huynh rất nhiều."

Hắn che giấu nụ cười, ánh mắt trở nên sâu lắng: "Vậy lòng muội cứ một mực cảm thấy nợ ta, càng nợ nhiều muội càng không thoát."

Ta không nói ra lời, lệ tràn khóe mi, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay hắn, từ khi nào ta trở nên đa sầu đa cảm thế này?

Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng Chu Hộ pháp: "Vân cô nương, ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa?"

Giang Thần nắm chặt tay ta lắc đầu. Lòng ta giãy giụa không thôi, Giang Thần lại lắc đầu lần nữa, dùng ánh mắt ám chỉ ta không được nhận lời.

Chu Hộ pháp thấy ta không trả lời, đứng ngoài cửa cười lạnh hai tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Đến xế chiều, Giang Thần đau đến không ngồi được, ta dìu hắn nằm trên giường, chẳng mấy chốc đã vã mồ hôi ướt gối, ta không kiềm chế được, mặc Giang Thần ngăn cẳn, lao ra cửa hô: "Ta muốn gặp Chu Hộ pháp."

Giang Thần thều thào: "Tiểu Mạt, muội không được đưa cho hắn."

Ta cắn môi quay đầu nói: "Người quan trọng hay đồ quan trọng?"

Giang Thần tái mặt, vùng dậy la lên: "Thứ đó rất quan trọng đối với ta, không thua gì tính mạng."

Ta giật mình quay lại nhìn hắn, gương mặt trắng bệch của hắn lộ rõ vẻ lo âu sốt ruột, thần sắc nghiêm túc đáng sợ. Đối với hắn Trọng Sơn kiếm phổ thật sự quan trọng đến thế sao? Nhưng đối với ta, hắn còn quan trọng hơn Trọng Sơn kiếm phổ ngàn lần vạn lần.

Cửa mở, một cô gái đứng ngoài cửa nói: "Chu Hộ pháp mời cô nương đi gặp."

Giang Thần ở sau lưng hô thất thanh "Tiểu Mạt".

Ta không quay đầu lại, không chút do dự đi theo cô gái kia, đi vào một gian phòng.

Chu Hộ pháp đưa lưng về phía cửa sổ, đang chà lau một thanh kiếm. Ánh nắng chiều không còn chói chang, gió mát lạnh, phối hợp với trường bào màu đen và mặt nạ vàng kim của hắn, hiện rõ khí thế nặng nề hung bạo.

Hắn quay đầu cười âm hiểm: "Vân cô nương, có lẽ tính mạng người yêu dấu quan trọng hơn, đúng không?"

"Rốt cuộc ngươi muốn gì?"

"Ta muốn gì ...Vân cô nương không biết sao?"

"Ta... không biết. Không bằng thế này, mời Mộ Dung Cung chủ đến đây, ta đối chất với bà ấy, xem bà ấy đã đưa gì cho ta."

Chu Hộ pháp hơi ngẩn người, lạnh lùng đạo: "Cung chủ không khỏe, không muốn gặp ai, dặn ta tìm cô nương đòi lại đồ."

Ta càng thêm tin tưởng lời của Giang Thần, Mộ Dung Cung chủ kia đúng là giả mạo. Nếu không, bà ấy đã không bắt tay cùng Chu Hộ pháp để bức bách ta và Giang Thần, còn dùng đến thủ đoạn hạ lưu như thế.

Lòng ta bùng lửa giận, Kim Ba Cung bị giang hồ xỉ vả quả không sai, tác phong thủ đoạn đúng là quá tiểu nhân hạ lưu.

Ta lạnh lùng nói: "Chỉ cần Chu Hộ pháp nói ra, nếu ta có nhất định giao ra."

"Ngươi ... ngươi đừng thử lòng nhẫn nại của ta."

Hắn từ từ đi tới, đột nhiên, trường kiếm trong tay vung lên, kề vào cổ ta.

Tim ta giật thót, nhưng ta cá là hắn không dám giết ta, vì vậy thản nhiên nhìn thẳng vào hắn.

Hắn đứng rất gần, chỉ cách ta ba thước, ta nhìn thấy rõ ràng cằm hắn ở sau lớp mặt nạ. Ta có cảm giác hắn còn khá trẻ, hẳn là chưa quá ba mươi.

Lúc trước ta đã hạ quyết tâm dùng kiếm phổ đổi lấy thuốc giải, nhưng đối mặt với thủ đoạn và cách hành xử tiểu nhân này, lòng ta rất phản cảm, hắn hành hạ Giang Thần như thế, chọc giận ta nên thế ta không muốn để hắn đạt được mục đích dễ dàng.

Ta nhìn hắn căm tức, không khí giữa hai chúng ta dần nặng nề.

Đối diện bằng ánh mắt được một lúc, trường kiếm trong tay hắn chậm rãi để xuống, đột nhiên, hắn vươn tay nâng cằm ta, tim ta giật thót, bối rối quay mặt tránh né, hắn như ngẩn người, khẽ thốt ra hai chữ: "Giống lắm."

Ta tràn đầy băn khoăn, không hiểu hắn đang nói cái gì. Giống lắm? Giống ai? Mẫu thân của ta sao? Ta đột nhiên nhớ ra, Thiếu Dung từng nói hình như đã từng gặp ta, vậy người muội ấy từng gặp là mẫu thân ta? Chẳng lẽ mẫu thân của ta vẫn luôn giấu mình ở Quy Vân sơn trang?

Giờ phút này, ta đối diện Chu Hộ pháp, nhìn thấy mắt hắn một cách rõ ràng, âm trầm mà sắc bén, nhưng khi nhìn đến ta ánh mắt hắn có vẻ hơi ngơ ngẩn đi, nhìn đến mức ta phải nổi da gà.

Hắn như lẩm bẩm, thì thào một tiếng: "Tại sao đều không thích cười?"

Ta lạnh lùng đáp: "Đối mặt với người như ngươi thử hỏi làm sao cười cho nổi?"

Hắn ngẩn ra, như sực tỉnh, lạnh giọng: "Được, ngươi đã giả bộ hồ đồ thì ta sẽ nói thẳng, Cung chủ muốn lấy lại Trọng Sơn kiếm pháp."

Ta cười lạnh nói: "Chu Hộ pháp, sao ngươi không nói sớm, đúng là ta có Trọng Sơn kiếm pháp, nhưng lần này đi không mang theo."

"Ngươi không mang theo?"

"Vật quan trọng như thế, tất nhiên ta phải tìm một chỗ kín đáo cất giữ. Đi tới đây mất cả tháng trời, sao ta có thể mang theo người. Chẳng may có kẻ tiểu nhân thèm muốn, hay bọn ăn cướp ăn trộm ra tay, liệu ta có phải đối thủ?"

Ta nhìn lửa giận trong mắt hắn mà lòng thầm hả hê, nếu Giang Thần có ở đây thì tốt, miệng lưỡi chửi khéo người khác của hắn điêu luyện hơn ta nhiều, chỉ một hai câu là có thể khiến kẻ khác tức sôi gan.

Ta cười cười: "Chu Hộ pháp, ngươi nói sớm thì ta đã đưa. Vật do Cung chủ đưa đó, đối với ta hoàn toàn vô dụng, ai cũng biết, Trọng Sơn kiếm pháp phải do nam nữ cùng tập luyện mới vô địch thiên hạ. Nửa bản kiếm phổ kia, ta vốn không có hứng thú, cũng chẳng phải đồ của ta, ta chỉ cho là châu về Hợp Phố. Có điều, ta thắc mắc, không biết Chu Hộ pháp muốn bộ kiếm phổ cho nữ để làm gì, chẳng lẽ, Chu Hộ pháp vì luyện thần công, muốn từ bỏ quyền làm đàn ông?"

Hắn có vẻ phẫn nộ, trường kiếm vung lên, rồi lại nửa đường thu lại. Đôi tròng mắt sau lớp mặt nạ nhìn ta trừng trừng, ta không sợ hãi chút nào, đường hoàng nhìn thẳng vào hắn.

Nhưng sau một lát, ta lại phát hiện ra vẻ mê dại trong mắt hắn, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng trìu mến, ta khẽ giật mình, nổi da gà toàn thân.

Hắn nhếch môi, dường như đang cười, ta càng lúc càng thấy kinh dị, con người này bất bình thường rồi, chẳng lẽ càng bị mắng chửi thì càng cao hứng?

"Mai... Vân cô nương, ngươi đừng chọc giận ta."

"Hừ, ta chỉ muốn kính nhi viễn chi."

Hắn đưa mắt đi chỗ khác, hừ nói: "Ta xem ngươi đi xa thế nào?"

Vừa nói, hắn chợt vụt tới trước mặt ta như bóng ma, ta chưa kịp phản ứng, hắn đã kéo ta vào trong lồng ngực!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top