(IV)

.

.

.

Hắn tỉnh dậy.

Hoặc là linh hồn của hắn đã thanh tỉnh trước khi thân thể thực sự đạt tới mức độ minh mẫn để được coi là tỉnh dậy.

Hậu quả là hắn thấy mình nhìn đăm đăm vào một cõi rỗng không. Cũng không thể nói là 'nhìn' bởi hắn thực sự chẳng cảm thấy bất kỳ giác quan nào hoạt động ngay lúc này.

Không có sự lạnh lẽo khắp toàn thân như hắn nhớ.

Không có cơn đau ê ẩm đáng lẽ sẽ không buông tha bất kỳ thớ cơ nào.

Không có thanh âm hỗn loạn trong thính giác tinh nhạy hơn một người bình thường.

Không có vị đắng nghét của nỗi bất lực trên đầu lưỡi trước khi ý thức chìm vào bóng tối.

Càng không có cảm giác của giọt nước mắt vỡ tan trên bờ mi con bé trôi tuột vào bóng đêm thăm thẳm.

Nơi sâu thẳm trong ý thức hắn rúng động, với một cái giật mình rõ rệt.

Lần này, hắn tỉnh dậy.

Ánh sáng tràn qua bờ mi mở hé, gây ra cảm giác xon xót ngay trên mí mắt. Cùng lúc với cơn đau ê ẩm ập đến ngăn lại ngay lập tức bất cứ ý định thử cựa mình nào của hắn. Hơi ấm của ngọn lửa bập bùng ở không xa nhè nhẹ xoa dịu căng thẳng hai bên thái dương. Tư thế nằm dài, đầu được kê lên vật gì đó êm ái đem đến cảm giác thư thái hơn cho hắn. Cảm thức về hiểm nguy trôi xa đến mức đủ khiến hắn thả lỏng tay chân.

Không đúng, hắn nhớ đến vị mặn của nước mắt con bé rơi vào khóe miệng mình để mở bừng mắt.

Quả thật, con bé đang khóc.

Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má trắng tái nhợt, ngay cả trong ánh lửa soi tỏ. Nó không thèm quệt đi, để chúng tuôn thành vệt viền theo đường nét vẫn còn vẻ bầu bĩnh thơ trẻ.

Vô thức, hắn nâng tay lên.

Ngón tay thô ráp lạnh lẽo chạm vào thật khẽ khàng, gạt đi nước mắt trên má thiếu nữ.

"Đ... đừng khóc..."

Hắn mở miệng hàm hồ nói trước khi kịp suy nghĩ. Giọng mảnh như hơi thở.

Lúc này con bé đột nhiên giật mình, ánh mắt hướng xuống hoang mang như thể chính nó mới là người vừa tỉnh mộng. Vội gạt tay hắn sang một bên, nó lúng túng lấy ống tay áo dài lau mắt, che đi cả gương mặt nhỏ nhắn. Giọng nó lắp bắp.

"C-còn lâu m-mới thèm khóc!"

"Ừm, tôi cũng chưa chết mà nhóc phải khóc."

Hắn nhắm mắt, buột miệng lẩm bẩm trong cổ họng. Thực lòng thì hắn không thích việc mình trở thành nguyên nhân của những giọt nước mắt chút nào, đặc biệt khi đối tượng là con bé. Không biết nó có nghe được hay chăng, không khí bỗng dưng trùng xuống, im ắng lạ thường. Các giác quan đang dần dần trở lại với hắn thông qua những cảm nhận về môi trường xung quanh càng rõ rệt hơn. Hắn không còn cảm thấy cái lạnh toả ra từ trong lồng ngực mình, có chăng bây giờ là hơi lạnh của sương rừng, của đêm tối ngày xuân. Cơn đau ê ẩm vẫn còn nhưng đã giảm xuống ở mức chịu đựng được. Và cái cảm giác mềm mại thoải mái sau đầu khiến hắn nằm dễ chịu này...

Cả cơ thể hắn giật nhói lên một cái bởi hành động ngồi bật dậy. Một lần nữa khung cảnh xoay mòng mòng trong đầu. Tai hắn ù đặc. Cơn đau dội lên trong lồng ngực rát buốt, phá ra thành những tiếng ho khan buộc hắn phải chống một tay xuống đất để không ngả ra. Đau đớn từ vết thương trên vai truyền đến bắt cả thân thể cường tráng run lên.

Từ phía sau, hắn cảm thấy bàn tay con bé chạm vào mình, có phần hấp tấp. Lùng bùng ngay trong tai, dường như là giọng nó quát điều gì đó mà hắn nghe không vào. Mất một lúc, cùng với sự giúp đỡ của con bé để hắn có thể đổi thành tư thế ngồi dựa vào bề mặt đá cứng phía sau lưng. Những hơi thở nông cạn trong lồng ngực vẫn mang cơn đau ân ẩn nhưng dần dần cũng lắng xuống, cả thân thể hắn quen với tư thế mới. Ý thức trong đầu hắn cũng bớt rối ren.

Thực ra, hắn nghĩ với một cái cau mày rằng linh hồn mình vẫn chưa thực sự hoà hợp với thân xác này. Ban nãy, nhận ra bản thân đang... gối lên đùi con bé hắn đã vội vàng ngồi dậy mà không mảy may nhớ ra tình trạng thực tế tệ hại hơn hắn có thể hình dung.

Cảm giác đau nhói như có kim châm vào ngay trên vai xuyên qua óc khiến hắn không kìm nổi, há miệng kêu đau.

"Biết đau thì đừng có lộn xộn!"

Giọng thiếu nữ bực bội phát ra ngay bên cạnh. Hắn quay sang thấy con bé siết chặt đầu mảnh vải không biết kiếm đâu ra để băng bó trên vai mình. Mùi máu mới lại phảng phất trong không khí, có lẽ là do cử động vừa rồi khiến vết thương toạc ra. Dẫu cử động trên tay rất dịu dàng, con bé vẫn không ngừng lẩm bẩm.

"Đồ ngốc! Đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa!"

Nửa khuôn mặt con bé chìm trong bóng tối nơi ánh lửa không vươn tới mang vẻ nghiêm nghị trái ngược hẳn với những lời nói ra khiến hắn không ngăn một tiếng cười ngắn bật ra. Con bé ngay lập tức trừng mắt, hung dữ như muốn đánh người.

"Lúc này mà anh còn cười à?"

Hắn nhìn ánh lửa sáng rỡ nhảy múa trong mắt nó, là cơn giận thực sự, thì chợt ngậm miệng lắc đầu. Con bé sau khi săm soi nút buộc của lớp băng đã chỉn chu thì thở ra một hơi. Nó quay lưng lại với hắn, nhích lại gần đám lửa. Khi cất tiếng giọng nó đã trở nên ráo hoảnh.

"Tôi tìm được đá đánh lửa trong túi của anh."

Ngừng một thoáng, không thấy phản hồi, con bé đột nhiên quay lại giơ thứ gì đó về phía hắn.

"Ăn đi này!"

Hắn nghi hoặc, hết nhìn nó đến vật trên mấy ngón tay nhỏ. Mùi thơm là lạ mà hắn bắt được trong không khí là từ thứ này ra.

Thịt động vật nướng?

"Quạ nướng." Con bé thản nhiên thêm vào khi thấy câu hỏi to đùng hiện rõ trên mặt hắn. Nghe câu trả lời, hắn như vẫn chưa tin vào tai mình, thận trọng mở lời hỏi.

"Quạ? Nãy nhóc ném đá chết nó là để giờ ăn à?"

Một câu hỏi ngớ ngẩn. Hỏi xong hắn cũng tự muốn cắn lưỡi vì không ngờ phát ra thành tiếng thì nó lại nghe ngu xuẩn đến mức đó. Và quả nhiên con bé đảo mắt kìm nén. Tay nó rụt về không thèm mời hắn nữa.

"Nãy anh trúng độc chứ đâu có bị đánh vào đầu hỏng não mà hỏi vậy?"

Chẳng để hắn hỏi thêm lần nữa, con bé đã đến ngồi bên cạnh, nhanh tay nhét luôn một miếng thịt vào miệng ngay khi hắn mở miệng định nói. Hắn không hề biết mình có cảm giác đói cho đến lúc đó. Những gai vị giác lập tức hoạt động phân tích loại thịt hắn được ăn lần đầu tiên dẫu đã tồn tại qua không ít thời gian. Trong khi đó con bé bình thản nói tiếp.

"Lúc nãy thôi, tôi tìm thấy thuốc giải cho anh uống rồi."

Hắn ậm ừ đáp lại trong cổ họng, phần vì không biết phải trả lời ra sao, phần vì dư vị thật sự không dễ ăn của món thịt quạ còn trên đầu lưỡi. Thấy con bé lại giơ tay lên, hắn vội cảnh giác bảo.

"Tôi không cần ăn nữa."

Đó là một lời nói dối nếu xét về cảm giác của thân thể, nhưng thành thật về ý thức của bản thân hắn. Con bé ngước lên, nó có vẻ ngạc nhiên thật sự.

"Anh chắc chứ?"

Hắn nhún vai khe khẽ, tất nhiên không phải vậy.

"Vị thịt thực sự rất dở đấy nhóc."

"À..."

Con bé bĩu môi một cái trước khi thực sự nếm thử món thịt trong tay. Và nó cũng nhận ra ngay hắn nói đúng để rồi ngồi thừ người ra nhìn ánh lửa nhảy nhót. Tiếng thở than lép bép của củi vang lên khe khẽ. Lưỡi lửa vàng cam một màu héo úa.

Cơn yên lặng tràn đến lấp đầy khoảng cách giữa hai người.

Ngồi cách hắn một đoạn ngắn, con bé trở nên trầm tư. Mải mê theo đuổi những suy tính riêng nhưng nó vẫn không quên cái dáng ngồi thẳng lưng nghiêm nghị khiến hắn phải cau mày. Lặng lẽ quan sát nó một lát, hắn chợt giật mình nhận ra. Trên cần cổ vươn thẳng do tư thế ngồi vẫn còn lưu lại rõ vết hằn đỏ ửng. Làn da con bé trắng mịn càng làm cho dấu ngón tay siết một vòng quanh cổ nổi bật hơn trong ánh lửa. Vô thức, hắn để suy nghĩ bật thành lời trên đầu lưỡi.

"Có đau không?"

Thiếu nữ giật mình hơi rụt vai lại, theo bản năng đưa tay lên hất mạnh cánh tay định chạm vào mình. Con bé hoang mang nhìn hắn, hỏi lại.

"Sao cơ?"

Nhìn theo cử chỉ giơ bên tay không bị băng bó lên của hắn, nó hiểu ra, vội kéo cổ áo lên che đi những vết hằn. Đồng thời lắc đầu nhè nhẹ cùng với câu trả lời ngập ngừng.

"Tôi... không sao."

Vào khoảnh khắc con bé ngẩng lên, không biết có phải do ánh sáng chiếu tới tạo cho hắn ảo ảnh có ánh nước long lanh dưới bóng hàng mi dài. Nhưng khi nó nói tiếp, giọng vẫn bình tĩnh.

"Thế còn anh? Có còn khó chịu không?"

Hắn lắc đầu một cái nhẹ trước ánh mắt hầu như dịu dàng của con bé. Nó thở ra một hơi thật dài, như đã trút được gánh nặng trong lòng.

"Thế thì tốt rồi." Ngập ngừng một thoáng, con bé tiếp lời.

"Cảm ơn anh... Vì đã cứu tôi."

Giọng nó lí nhí, càng về cuối câu càng nhỏ. Cảm tưởng vế sau bị nuốt mất trong tiếng than nổ tí tách. Nếu không phải thính lực hồi phục không ít thì hắn đã tin vừa rồi mình nghe nhầm.

Hắn không nghĩ đến con bé lại chọn lúc này để nói những lời ấy. Vẻ kiêu ngạo có phần lạnh lùng xa cách, cả thói quen nói như ra lệnh đem đến cho hắn cái cảm giác nó sẽ không bao giờ hành xử như một người bình thường. Mà khoan đã, kể cả thế thì cô bé con này vẫn không cách nào giống một đứa trẻ mới mười mấy tuổi đầu trong mắt hắn được.

Cái ý nghĩ đó khiến hắn chẳng đừng được một hơi thở dài. Ngay từ đầu mục đích của hắn chưa từng là để con bé mang ơn mình. Nhưng diễn đạt ý đó với nó bây giờ thì hắn vẫn cần lựa lời. Mà cũng chưa chắc con bé cần một lời hồi đáp từ hắn.

Bởi hiện giờ nó vẫn đang cúi đầu, loay hoay tìm cách xé nhỏ món thịt quạ trong tay. Cảm thấy mối uy hiếp lại dâng lên đến gần cuống họng, hắn buộc phải mở lời.

"Đúng là không sao nhưng phải ăn chỗ thịt đó nữa thì có sao đấy nhóc..."

"Hả?"

Con bé ngẩng mặt lên nhìn hắn khó hiểu. Lần này thì hắn phải làm bộ mặt nhăn nhó thấy rõ, nói thẳng không bóng gió nữa.

"Ý là thịt quạ không ăn được đâu. Nếu muốn ăn thì ngay từ đầu nhóc nên nhắm đến thứ khác."

Đôi mắt con bé mở to một thoáng, biểu cảm không biết nên mô tả là bàng hoàng hay tức giận.

"Anh nghĩ tôi thèm ăn thịt quạ nên mới ném chết nó chắc?! Tất cả là tại con quạ đen xui rủi này chứ đâu!"

Hắn nhướng mày trước tâm tình thay đổi còn hơn cả thời tiết của thiếu nữ. Vừa mới có vẻ bối rối ngại ngùng mà giờ đã quay ngoắt sang bực dọc được rồi là sao?

"Sao lại tại nó?"

"Thì tại nó mà phá trận mãi không được. Chính nó bay vòng vòng hướng dẫn đám người kia lập lại trận mà không bị náo loạn. Mà có đến chín phần mười cũng là nó dò la ra được hướng đi của chúng ta."

Giọng con bé càng nói càng cao, đến cuối câu nó trút mọi bực dọc vào con quạ xấu số đã bị nướng chín trên lửa. Sẵn cành cây trong tay, nó hất luôn phần thịt bị xé mảnh còn lại vào ngọn lửa cháy đượm. Chẳng mấy chốc mùi thịt cháy lấp đầy khứu giác hắn.

Như được khơi mạch, con bé cứ thế mắng người, không cần ngoảnh lại xem phản ứng của hắn.

"Hừ, tên gian xảo biến thái đó chắc chắn đã dùng đồ gì nhặt được để cho con chim này đi tìm rồi! Đồ rùa rụt cổ, dám dùng vị trí của ảo tinh để can thiệp vào trận! Đồ hung tinh Kế Đô, mất mạng cũng đáng lắm!"

Ý con bé là kẻ đã thình lình xuất hiện mà không có lấy một dấu hiệu tiền báo đó à? Thôi được câu mắng này hắn gật gù đồng tình với nó. Thật chẳng dễ dàng gì để hắn có thể phá trận. Thấy con bé ngừng lại lấy hơi, hắn chợt hỏi.

"Đã mắng xong rồi đấy à?"

"Tất nhiên là chưa! Đồ rắn độc, bỉ ổi còn dám dùng độc. Đúng là đám người đại lục không được cái gì tốt đẹp chỉ giỏi bày mưu tính kế gian ngoan âm hiểm! Trở về rồi món nợ này nhất định phải tính với chúng! Nhìn cái gì mà nhìn!"

Con bé đột nhiên trừng mắt nhìn hắn, cành củi trong tay đập xuống đất phát ra tiếng đanh gọn.

"Còn anh nữa! Đã nói ngồi yên đó chờ thì lại cứ thích khua tay múa chân lên! Có biết đưa anh tới đây lật qua lật lại vất vả lắm không!"

"Xi... Xin lỗi?"

Tự nhiên bị mắng lây, hắn buột miệng đáp lời. Nhưng nghĩ kỹ thì nó cũng có lý, với vóc người nhỏ nhắn như thế phải loay hoay với một kẻ tướng tá cao lớn cỡ hắn cũng không phải dễ dàng gì. Cảm giác hối lỗi thoáng chốc dâng lên, khiến hắn mất cảnh giác.

"Hừ! Làm người lớn rồi thì cũng nên biết nghĩ cho bản thân mình chút đi chứ!"

Một ngón tay vừa dư dứ trước ngực hắn, con bé vừa lên giọng không khác nào một người trưởng thành. Cảm giác nhồn nhột làm hắn cúi xuống và giật mình nhận ra một vấn đề hết sức nghiêm trọng.

Áo hắn đâu rồi!

Con bé ngay lập tức chú ý đến biến chuyển khó coi trên gương mặt vốn lầm lì của hắn. Nó ngừng một nhịp, ngón tay dừng lại trên khuôn ngực hắn, cách da thịt một lớp băng vải. Hắn hít vào một hơi, cố giữ bình tĩnh và cân nhắc cách ứng xử để không dẫn đến một cuộc đồ sát.

Trong ánh lửa, sắc mặt con bé hơi tái đi, nó nuốt khan một cách khó nhọc. Ánh mắt từ từ cụp xuống, cánh tay cũng chầm chậm rời ra xa. Đúng lúc hắn mở miệng hỏi.

"Cái áo..."

Không kịp nói hết câu, tầm mắt hắn đã tối sầm lại. Thứ vải vóc gì đó bay đến che phủ hết cả tầm nhìn. Giọng con bé hấp tấp vang lên.

"Hừ! Áo anh tôi xé ra để băng vết thương rồi!"

Dưới lớp vải lùng nhùng mà giờ đã nhận ra là cái áo choàng đi đường của mình, hắn phát ra mấy tiếng kháng nghị không rõ lời. Chủ yếu là do bị bất ngờ trước phản ứng của con bé. Thế nhưng lại khiến nó hiểu lầm, càng to tiếng mắng hơn.

"Chứ anh còn muốn sao nữa? Không lẽ tôi phải xé y phục của mình ra băng cho anh?"

Cuối cùng cũng gạt được đám vải vóc xuống, hắn thở dài tự thấy khâm phục trình độ suy đoán của con bé này.

"Chưa cãi nhau thì nhóc chưa hài lòng à?"

"Anh..."

Trong ánh sáng vàng cam của lửa, mắt con bé long lanh giận dữ, gò má đỏ ửng cả lên chẳng biết vì bực tức hay điều gì khác. Hắn tránh ánh mắt nó, duỗi một bên chân ra, cố tìm một tư thế thoải mái hơn. Mặc kệ con bé ngồi tự sắp xếp lại những cảm xúc hỗn độn. Âm thanh của đêm bập bõm rơi vào tai hắn. Cảm giác của một cơn buồn ngủ lại bắt đầu nhảy múa trên mi mắt.

Tiếng loạt xoạt thật khẽ vang lên ngay bên cạnh.

Hắn mở bừng mắt, hơi hoang mang vì bản thân ngủ gật. Càng hoang mang hơn khi thoáng thấy qua đuôi mắt bóng y phục đỏ ngay bên cạnh. Có lẽ cảm thấy cử động của hắn, con bé uể oải ngẩng đầu lên nhìn. Vẻ giận dữ trước đó đã bay biến hết cả, chỉ để lại nét mệt mỏi, kém linh hoạt. Dáng ngồi thu chân vào trước ngực từ góc độ của hắn nhìn xuống càng làm thiếu nữ có vẻ yếu ớt, mong manh.

Thấy vẻ mặt của hắn, con bé chỉ đưa tay lên hơi dụi mắt, nói mơ hồ.

"Tôi lạnh."

Hắn thở dài. Cũng phải, đêm trước con bé còn cố thủ chui trong cái áo choàng của hắn. Giờ nhường lại cho hắn, không cảm thấy lạnh mới là lạ. Nghĩ là nó sắp chìm vào giấc ngủ, hắn hơi cựa mình muốn chuyển cái áo sang cho nó. Nhưng mới nâng tay lên, con bé đã níu lấy góc vải, dém nó vào bên người hắn. Giọng nó trầm thấp, vẫn là vẻ buồn ngủ nhưng nói ra hẳn một câu dài.

"Là do tôi bất cẩn tính sai đó. Ngay từ đầu tôi thực sự không nghĩ đến việc dùng ảo tinh can thiệp vào quỹ đạo của trận pháp. Kế Đô là một ảo tinh, theo truyền thuyết là kẻ che đi mặt trăng tạo ra nguyệt thực nên vị trí tầng trời còn gần hơn cả Thái Âm. Vị trí Thái Âm đã bị loại trước đó, tôi chẳng còn quan tâm đến quỹ đạo của nó nữa cho nên khi di chuyển để tránh đã đứng ngay vào vị trí thuận lợi nhất cho Kế Đô tấn công, để hắn bắt được. Việc gì cũng đến lúc quan trọng là lại có bất trắc. Thật không hiểu nổi."

Hắn nghe con bé thầm thì giải thích, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu buộc phải buông lời nhận xét.

"Nhóc vẫn phá được trận mà."

"Anh sẽ không bị thương nặng thế, nếu tôi tính toán cẩn thận hơn"

Lần này hắn im lặng, cảm giác đè nặng trong lồng ngực hầu như trở thành khó thở. Không nhận được câu trả lời từ phía hắn, con bé lẳng lặng nói tiếp.

"Hoặc là tôi cho anh biết sớm hơn rằng tôi có thể tự vệ rất tốt, một hai kẻ đó muốn đụng vào tôi chưa chắc đã được thì giờ đã khác."

"Đó đâu phải vấn đề?"

Hắn cau mày nhắc nhở cho con bé, chỉ đổi lại một tiếng ừm khe khẽ trong cổ họng thiếu nữ. Sức nặng của mái đầu nhỏ dần dần ngả về phía hắn. Hơi thở đều đều, dấu hiệu của việc nó đã bị mỏi mệt chinh phục.

Cuối cùng cũng ngủ đi rồi.

Hắn nghĩ với một hơi thở nhẹ nhõm. Thật khẽ khàng, hắn dùng một bên tay không bị thương chuyển cái áo choàng sang phủ lên thân thể con bé, cố để không đánh thức nó. Thật ra việc con bé có thể tự vệ hắn đã đoán ngay ra từ đầu. Không phải ngẫu nhiên mà con bé là người duy nhất sống sót sau cuộc đụng độ. Cứ cho là những hộ vệ lấy mạng trải đường thoát thân cho nó, nhưng nếu nó chỉ là một tiểu thư chân yếu tay mềm thì đã không còn mạng mà gặp được hắn.

Câu nói dối về thân thế, giấu đi cả khả năng đều dễ hiểu trong mắt hắn. Tuy nhiên không vì thế mà con bé phải nhận lấy lỗi lầm về phía mình. Nó dẫu sao vẫn chỉ là một đứa trẻ. Dáng vẻ mạnh mẽ cứng cỏi hầu như phi thường ở nó luôn là điều khiến hắn âm thầm cảm phục.

Mải suy nghĩ, hắn không nhận ra từ tư thế dựa vào một bên cánh tay, con bé đã trượt xuống gối đầu lên chân hắn, cuộn mình lại ngủ ngon lành.

.

.

.

Nắng lên cao hắt những tia lấp lánh trên mặt sông loang loáng. Gã trai cao lớn, lưng đeo cung tên lẳng lặng đi theo sau cái bóng áo đỏ, cách thiếu nữ một đoạn khoảng chừng chục bước chân.

Nếu có điều gì cần phải phàn nàn thì hẳn hắn sẽ dành lời cho tính cách sáng nắng chiều mưa trưa dầm dề mây gió của cô nàng tiểu thư này. Buổi sáng này hắn bị đánh thức bởi tiếng hét với cao độ sợ rằng khó có loài chim nào sánh bằng. Mắt nhắm mắt mở, hắn còn chưa định hình được gì đã bị con bé đánh cho mấy cái. Tỉnh táo lại hắn thấy nó nhìn mình không khác gì một tên biến thái. Và giờ thì nó hậm hực đi trước hắn cả mấy thước, chẳng nói chẳng rằng.

Hắn không nhận mình là người tốt nhưng cũng chưa đến nỗi phải làm điều gì khuất tất, nhất là với tình trạng một bên bả vai lẫn cánh tay dưới đôi bàn tay hết sức khéo léo của ai đó được bó chặt đến mức bất động. Nhìn theo bóng dáng nổi bần bật phía trước, hắn lẩm bẩm cằn nhằn về tính khí của con bé rất thành thật, không cần che giấu.

Như nghe được lời trong miệng hắn, con bé bất chợt dừng bước. Nó quay phắt lại gọi giật giọng.

"Này!"

"Có chuyện gì vậy?" Hắn hơi chột dạ đáp.

Vẻ mặt con bé trở nên khó hiểu, nó ngần ngừ một thoáng trước khi lấp lửng.

"Anh... sẽ không ở lại trong làng sao?"

Hắn nhướng mày.

"Chuyện kế hoạch của tôi thế nào hình như không liên quan đến nhóc?"

Trông con bé có vẻ hơi thất vọng. Hàng mi dài rũ xuống, rung động khe khẽ.

"À... Thì..."

Khóe môi hắn khẽ nhếch, âm điệu giọng nói trở lại với vẻ châm chọc.

"Sao thế?"

Con bé ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng thoáng vẻ nghiêm nghị.

"Đưa tôi trở về Fuyuki."

Ngược chiều nắng xiên, đôi đồng tử xanh biếc như món đá quý của thiếu nữ tĩnh lặng, tuyệt nhiên không có một chút xao động. Một câu nói giống mệnh lệnh hơn là lời nhờ vả, vậy mà con bé thẳng thắn đến mức thản nhiên.

Hắn ngừng lại một thoáng, đối diện với ánh nhìn như xuyên thấu qua bản thân, rồi chợt nhún vai chọn nhấn bước, đi qua chỗ con bé đang đứng. Lời phả qua đầu vai rõ ràng.

"Tôi sẽ tính thêm công cán đấy."

Bờ vai con bé thả lỏng, nó bật cười vui vẻ. Gương mặt nhỏ nhắn sáng lên dưới ánh nắng xuân.

"Tôi chưa bao giờ bạc đãi người khác."

Lần này thì hắn phát ra tiếng cười khẽ, không biết là đồng tình hay muốn mỉa mai. Nhưng con bé có vẻ không quan tâm đến chuyện đó.

.

.

.

Vì kế hoạch thay đổi nên con bé và hắn không lưu lại lâu trong cụm dân cư nhỏ phía ngoài rìa cánh rừng. Bằng khả năng không biết nên gọi là gì của con bé, hắn và nó có được một con ngựa để chuyến đi thêm thuận lợi. Địa phận Fuyuki tuy không còn xa, bọn hắn vẫn chưa thể khẳng định không còn nguy hiểm nào trước mặt cho nên thời gian di chuyển ngắn lại được chừng nào hay chừng đó.

Và một lý do lớn hơn khác mà hắn nhận thấy, là con bé thực sự đã rất mệt mỏi. Lúc này, mặc cho vó ngựa gập ghềnh, nó vẫn dựa vào lòng hắn mà ngủ thiếp đi. Dẫu sao chẳng thể trách nó, trải qua những chuyện như vậy. Hắn nắm lấy dây cương bằng một tay, điều chỉnh tư thế cho con bé được thoải mái hơn.

Đi được một quãng đường, trời cũng xế trưa. Ngay khi hắn nghĩ sẽ kiếm một chỗ thích hợp để nghỉ trưa rồi đánh thức con bé thì cả người lẫn ngựa đi lọt vào vùng sương trắng mờ ảo bất thường. Hắn kéo dây cương ra hiệu cho ngựa dừng lại dưới bóng cây bên lề đường, cảnh giác nhìn xung quanh.

Có lẽ nhận thấy thay đổi trong nhịp độ di chuyển, con bé khẽ cựa mình thức giấc. Màn sương càng lúc càng dày khiến hắn căng mình, sẵn sàng phản ứng trước bất kỳ nguy hiểm nào xảy tới. Chợt mấy ngón tay nhỏ của con bé túm lấy cổ tay hắn, nó thì thầm khe khẽ, giọng đã không còn vẻ gì là ngái ngủ.

"Không sao, ta có người đón rồi."

Nói rồi con bé cao giọng, tiếng ngân lanh lảnh như chuông bạc vọng qua sương.

"Hakuro? Là anh phải không? Xuất hiện cho ta."

Một khoảng lặng ngắn sau lời con bé, sương tan đi ngay lập tức trả lại tầm nhìn cho hắn. Một bóng áo trắng xuất hiện phía trước, nhẹ nhàng không tiếng động tựa tụ sương mà thành.

"Tiểu thư, Hakuro của Sekki xin được diện kiến người."

"Tốt lắm, Kotomine bảo ngươi đến đón ta?"

"Thần chủ lo lắng cho nên sai thuộc hạ đem theo người đến đón tiểu thư trở về Fuyuki."

Nói đến đây, kẻ kia không khỏi liếc mắt nhìn qua hắn ngồi sau con bé trên lưng ngựa một cái. Thông qua giọng nói, hắn có thể đoán được kẻ mới đến là một thiếu niên, vỡ giọng chưa tròn. Cách gọi lẫn xưng hô đều kính cẩn thành thục, chứng tỏ đã quen thuộc từ lâu.

"Các ngươi đến muộn. Để hắn phải đảm nhận vai trò đó đấy."

Hiển nhiên con bé nhận ra ánh mắt đánh giá hắn của kẻ thuộc hạ, giọng thoáng trở nên lạnh lùng hơn mấy phần.

"Thuộc hạ thất trách, nhưng xin tiểu thư trước hãy trở về rồi trách tội sau."

"Nói thừa, đưa người quay lại xử lý giúp ta một chuyện trước."

Không cần để hắn phản ứng, con bé thoắt cái đã tụt xuống khỏi lưng ngựa, đĩnh đạc đi về phía kẻ thuộc hạ. So với con bé, thiếu niên kia không cao hơn quá nhiều cho nên nó chỉ cần hơi kiễng chân là đủ dặn dò vào tai kẻ vẫn đang cúi người chờ lệnh. Hắn không có hứng thú với những sắp đặt của con bé nhưng cũng xuống ngựa, nắm lấy dây cương im lặng chờ nó ở một bên.

Khi con bé quay người lại, trong tay hắn đã xuất hiện một vật. Ánh nắng ban trưa lấp lánh trên mặt đá quý đỏ rực, một sợi dây chuyền tinh xảo được hắn thả xuống, đung đưa ngay trước tầm mắt thiếu nữ. Mắt con bé thoáng chốc mở to, hết nhìn hắn đến mặt dây chuyền quen thuộc.

Hắn nhún vai, trả lời câu hỏi không nói thành lời hiện trên gương mặt thiếu nữ.

"Chẳng phải nó rất quan trọng nên nhóc mới muốn bọn họ đi chuộc lại?"

"Làm sao anh biết tôi muốn tìm nó?"

"Con ngựa kia đâu thể là đồ cho không?"

Ánh mắt con bé thoáng chốc mềm ra, nó mỉm cười nhận lấy sợi dây chuyền. Đoạn quay lại nói với tên thuộc hạ.

"Vậy tập hợp mọi người lại đi, chúng ta về Fuyuki."

Kẻ thuộc hạ biến mất khỏi tầm nhìn, thiếu nữ mới tiếp tục. Mái đầu ngẩng cao đầy kiêu hãnh trước ánh mắt đầy vẻ cười cợt không che giấu của hắn.

"Thế nào? Anh muốn nói gì?"

"Con nhà buôn gạo hả?"

Không phải một câu hỏi, hắn đang nhắc lại câu trả lời lúc trước của con bé. Nó cũng chẳng nao núng mà đáp lời.

"Tình thế bắt buộc, vả lại anh cũng đâu tin tôi."

"Vậy giờ thì sao?" Hắn hỏi.

"Công chúa gia tộc Tohsaka, anh có muốn quỳ xuống chào hỏi cho đúng phép tắc không?"

Dẫu cho lời nói có phần đùa, ánh mắt xanh sáng rực của con bé lại hoàn toàn nghiêm túc nhìn hắn. Bất giác, trái tim hắn nhói lên một nhịp.

Cô bé này là chủ nhân hắn sẽ phụng sự với tư cách là một linh hồn thủ hộ.

Khuỵu xuống một đầu gối, hắn cúi đầu thực hiện một nghi lễ mà mọi hiệp sĩ sẽ làm trước vị chủ nhân đã nhận định. Thiếu nữ có hơi ngạc nhiên, nhưng rồi con bé chìa tay ra trước hắn, chậm rãi mở lời.

"Theo tôi về Fuyuki nhé?"

Bàn tay to lớn đầy những vết tích thời gian của hắn nắm lấy tay thiếu nữ, thay cho câu trả lời.

- Hoàn thành - 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top