chương 8: gặp nhau và đối mặt
Sáng hôm đó, Seulgi bước vào lớp với trái tim nặng trĩu. Cô đã dành toàn bộ tâm trí vào bài kiểm tra, không chỉ để chứng minh khả năng của bản thân mà còn để cho Jaeyi thấy rằng cô vẫn có thể làm chủ cuộc sống của mình, dù sự thật ngày càng khiến cô cảm thấy lạc lõng và bối rối. Trong suốt buổi học, ánh mắt của Jaeyi vẫn không rời khỏi cô, như thể đang theo dõi từng động thái của Seulgi. Nhưng hôm nay, Seulgi không còn cảm thấy sự lo lắng hay sợ hãi khi đối diện với ánh mắt ấy. Cô đã quyết định đối mặt.
Khi bài kiểm tra được trả lại, Seulgi cảm thấy không bất ngờ khi nhìn thấy điểm tối đa. Cô đã luôn giỏi, và cô không cần phải chứng minh điều đó với ai, đặc biệt là với Jaeyi. Tuy nhiên, hôm nay, cô muốn nhiều hơn thế – cô muốn câu trả lời cho tất cả những câu hỏi mà cô đã âm thầm nuôi dưỡng trong lòng suốt thời gian qua.
Sau giờ học, khi mọi người đã ra về, Seulgi đứng dậy và quyết định bước đến gặp Jaeyi. Cảm giác sợ hãi và nghi ngờ vẫn vương lại trong lòng, nhưng cô biết rằng đã đến lúc phải tìm ra sự thật. Cô không thể sống mãi trong sự mơ hồ này.
Khi Jaeyi nhìn thấy Seulgi đến gần, ánh mắt của cô lạnh lùng, nhưng lại chứa đầy sự tính toán. Jaeyi không hề ngạc nhiên, chỉ đứng đó, mỉm cười nhẹ. Cô biết rõ mọi chuyện từ trước, và Jaeyi đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này từ lâu. Cô luôn là người nắm giữ quyền kiểm soát, là người chiếm hữu những mối quan hệ và điều khiển mọi thứ xung quanh mình.
Seulgi không thể để Jaeyi có thời gian để chiếm lĩnh cuộc trò chuyện. "Yoo Jaeyi." cô bắt đầu, giọng nói cứng rắn. "Tôi cần một lời giải thích. Tại sao cậu lại có thông tin về tôi và ba tôi? Tại sao cậu lại giữ những bí mật đó mà không nói cho tôi biết?"
Jaeyi đứng thẳng người, ánh mắt vẫn không rời khỏi Seulgi, như thể đang nghiên cứu từng cử động nhỏ nhất của cô. Cô ấy không vội trả lời ngay mà chỉ nhìn vào mắt Seulgi, như thể muốn nắm bắt từng suy nghĩ, từng cảm xúc đang dâng lên trong cô. Sau vài giây im lặng, Jaeyi mở lời, giọng nói dịu dàng nhưng chứa đầy quyền lực.
"Seulgi, cậu không hiểu đâu. Cậu luôn nghĩ rằng mình có quyền quyết định mọi thứ, phải không? Nhưng cậu không biết rằng, trong thế giới này, quyền lực không phải là thứ có thể đạt được dễ dàng. Mình, Jaeyi, là người nắm giữ quyền kiểm soát. Và cậu, dù không muốn thừa nhận, vẫn cần sự giúp đỡ của mình."
Seulgi cảm thấy một cơn tức giận dâng lên trong lòng. "Cậu nói gì cơ? Cậu nghĩ rằng tôi cần sự giúp đỡ của cậu sao? Tôi không cần ai kiểm soát cuộc sống của mình! Tôi đã nói điều này rất nhiều lần rồi mà tại sao cậu không chịu hiểu vậy?"
Jaeyi tiến một bước gần hơn, khoảng cách giữa hai người trở nên chật chội. "Seulgi, cậu không hiểu. Đôi khi, sự giúp đỡ không phải là thứ cậu có thể lựa chọn. Mình biết rõ những gì cậu không muốn đối mặt. Ba cậu, gia đình cậu, tất cả mọi thứ. Mình đã nhìn thấy từ rất lâu rồi, và mình đã bảo vệ cậu khỏi những điều đó. Những bí mật này, dù có đau đớn, nhưng mình làm vậy vì cậu cần hiểu rõ hơn về thế giới này, về những gì đang diễn ra."
Jaeyi không chỉ là người hiểu biết, mà cô ấy là người có thể điều khiển mọi thứ xung quanh mình. Cô ấy đã chuẩn bị cho mọi tình huống, và với trí thông minh sắc bén, cô có thể dễ dàng loại bỏ bất kỳ ai ngáng đường mình. Seulgi, dù có thông minh đến đâu, cũng không thể đấu lại với sự tính toán của Jaeyi. Jaeyi đã nhìn thấy tất cả những gì Seulgi chưa thấy – những lỗ hổng trong mối quan hệ của họ, những vết rạn trong lòng Seulgi.
"Cậu cần hiểu rằng, mình là người duy nhất có thể bảo vệ cậu khỏi sự thật này. Mình có thể làm cho mọi thứ trở nên dễ dàng, hoặc mình có thể khiến chúng trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết. Cậu không muốn biết cái giá phải trả nếu cậu chống lại mình, Seulgi."
Seulgi cảm thấy một cơn sóng dữ cuộn lên trong lòng, nhưng cô không dừng lại. "Cậu nghĩ rằng tôi sẽ sợ cậu sao? Cậu có thể kiểm soát mọi thứ, nhưng không thể kiểm soát tôi. Tôi không muốn sống như một con rối trong tay cậu. Tôi muốn biết sự thật, Jaeyi. Và tôi sẽ tìm ra nó."
Jaeyi mỉm cười nhẹ, một nụ cười chứa đựng sự tự mãn. "Cậu sẽ tìm ra sự thật, nhưng sự thật không phải lúc nào cũng dễ dàng đón nhận. Và khi cậu biết quá nhiều, cậu sẽ phải đối diện với hậu quả. Mình không mong muốn điều đó xảy ra, nhưng nếu cậu muốn tự mình đi tìm, thì cứ việc. Mình sẽ không ngăn cản."
Seulgi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Jaeyi, nhận ra rằng cô ấy không chỉ là người giỏi kiểm soát mọi tình huống mà còn là người có thể loại bỏ những ai không còn hữu ích với mình. Jaeyi không chỉ là bạn, mà còn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Seulgi – và giờ, cô ấy đã trở thành một bóng ma đen tối trong cuộc sống của cô.
"Tôi không muốn đấu tranh với cậu, Jaeyi," Seulgi nói, giọng nói nhẹ đi.
"Nhưng tôi không thể cứ mãi là con rối của cậu."
Jaeyi không nói gì thêm, chỉ nhìn Seulgi một lúc rồi quay đi, ánh mắt chứa đựng một sự thấu hiểu lạnh lẽo. Cô biết rằng Seulgi không thể thoát khỏi sự kiểm soát của cô, và dù Seulgi có đấu tranh đến đâu, Jaeyi cũng luôn là người chiến thắng cuối cùng.
Khi Seulgi bước ra khỏi trường, cảm giác trống rỗng lại dâng lên trong lòng cô. Cô không biết mình đang đối mặt với ai – Jaeyi, một người bạn hay một kẻ chiếm hữu đầy quyền lực? Mối quan hệ giữa họ đã thay đổi, không còn như trước đây nữa. Và Seulgi biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, bởi sự thật đôi khi không phải là thứ cô muốn nghe, mà là thứ cô phải đối mặt.
Sáng ngày tiếp theo, sau những căng thẳng của bài kiểm tra, cả Seulgi và Jaeyi đều bất ngờ khi nhận được thông báo rằng kỳ thi giữa kỳ đã diễn ra với kết quả hoàn hảo – cả hai chúng tôi đều đứng đầu khối 12.
"Tất cả là tại cậu, lúc nào tôi cũng nằm trong top 20, chỉ vì sự xuất hiện của cậu giờ tên của tôi mất rồi."
Những con số hoàn hảo ấy như một lời khẳng định cho năng lực học tập vượt trội, nhưng đồng thời cũng là một sự khen thưởng không ngờ đến từ ban giám hiệu. Và cả những sự căm ghét đồng thời cũng đến với Seulgi.
Với thành tích xuất sắc đó, chúng tôi được cấp phát vé tham gia chương trình kiểm tra sức khỏe đặc biệt tại bệnh viện của cha Jaeyi – một cơ sở y tế hiện đại, nơi mà công nghệ tiên tiến hòa quyện với những bí mật của gia đình nhà họ Yoo. Bước chân vào bệnh viện, không khí lạnh lẽo và trang nghiêm của nơi đây như gợi lên một cảm giác vừa tin tưởng vừa e ngại.
Trong suốt quá trình kiểm tra, các bác sĩ nhiệt tình thực hiện từng bước xét nghiệm, từ đo huyết áp, kiểm tra tim mạch cho đến những xét nghiệm máu chuyên sâu. Mọi thứ trông có vẻ bình thường, nhưng lòng Seulgi dâng lên một nỗi lo không tên. Cô cảm nhận rằng, có điều gì đó đang thay đổi bên trong mình; từng dấu hiệu nhỏ nhặt, từng cơn run nhẹ, từng phản ứng quá mức của cơ thể lại như là manh mối cho nỗi sợ rằng cô đang dần chuyển đổi thành Omega – điều mà Seulgi luôn cố gắng che giấu.
Trong khi các bác sĩ đi qua từng bước kiểm tra, tâm trí cô cứ xoay quanh suy nghĩ: Liệu sự biến đổi này có bị bại lộ ra ngoài không? Liệu người khác có nhận ra rằng cô không còn hoàn toàn là Seulgi vốn dĩ – một Beta như trước nữa? Nỗi lo sợ ấy càng lúc càng trở nên ám ảnh, và trái tim cô đập từng nhịp như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Khi đến lượt Seulgi, trong không khí lạnh lẽo của phòng kiểm tra sức khỏe, cảm giác lo sợ và bối rối tràn ngập đến mức cô không còn kiểm soát được bản thân. Trước khi xét nghiệm, khi Seulgi đã tạm rời khỏi phòng để chuẩn bị nhận mẫu máu và nước tiểu, cô cảm thấy tim mình như muốn vỡ ra. Cảm giác đó không chỉ là nỗi sợ về sự thay đổi bất ngờ của cơ thể, mà còn là nỗi lo sợ rằng mọi bí mật về quá khứ – về cô, về bố cô – sẽ bị bại lộ.
Một tiếng thông báo tin nhắn từ điện thoại cô vang lên, là từ Jaeyi.
"Cậu đang ở đâu? Đến gặp mình, có thứ cậu đang cần đây."
Sau khi Seulgi đi một vòng bệnh viện từ tầng một đến tầng thượng thì cuối cũng cũng đến được vị trí nơi Jaeyi đang đợi.
Cô cúi xuống, quỳ gối trên sàn lạnh của phòng bệnh không có ai ngoài cô và Jaeyi, tay run run nắm chặt chiếc túi thuốc và những mẫu xét nghiệm. Giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, từng giọt như mang theo cả nỗi đau, sự bất an và hy vọng mong manh. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình như một đứa trẻ yếu đuối, không còn sức chiến đấu, chỉ biết tự mình cầu xin.
Giọng Seulgi run run nhưng đầy quyết đoán vang lên trong sự yên lặng của căn phòng.
"Jaeyi... Tôi xin cậu, hãy giúp tôi. Tôi... tôi sợ rằng bản thân tôi đang dần chuyển thành Omega, và nếu điều đó bị bại lộ, tôi sẽ mất tất cả, mất đi mọi thứ tôi đã cố gắng xây đắp. Tôi sẽ mất đi cơ hội duy nhất đạt được ước mơ là bác sĩ."
Seulgi cúi đầu, nước mắt nhòa mờ khuôn mặt, giọng nói càng lúc càng nhỏ dần, như thể mỗi từ đều chứa đựng bao nỗi lo sợ và bế tắc của cả một cuộc đời. Coi cảm nhận từng đợt rung động bên trong, từng cơn run của cơ thể, như lời nhắc nhở rằng mình không còn là Seulgi vốn dĩ nữa.
"Tôi không muốn... tôi không muốn mọi người biết tôi thay đổi. Tôi sợ... tôi sợ rằng nếu không có thuốc, tôi sẽ không thể kiểm soát được bản thân, không thể tập trung cho kỳ thi sắp tới, và tôi sẽ mất đi cơ hội của cả tương lai." Tôi nói, giọng tôi xen lẫn giữa sự mong manh và cả quyết tâm giấu đi những tàn tích của quá khứ.
Trong lúc Seulgi còn bộc lộ hết nỗi lòng, Jaeyi bước đến, ánh mắt cô ấy chuyển từ lo lắng sang một vẻ kiên định, dường như cô ây hiểu được trọng lượng của những lời Seulgi vừa thốt ra. Cô cúi xuống, đặt tay lên vai Seulgi – một cử chỉ vừa là sự an ủi, vừa là lời nhắc nhở về sức mạnh của sự bảo vệ mà cô có thể mang lại.
"Mình biết, Seulgi," Jaeyi nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không mất đi sự chắc chắn, "Mình biết cậu đang sợ. Cậu sợ mất kiểm soát, sợ bị bại lộ, sợ rằng mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn."
Seulgi nâng đầu lên, ánh mắt ướt đẫm, và hỏi. "Vậy cậu có thể giúp tôi không? Nếu không vượt qua kỳ kiểm tra sức khoẻ này, tôi sợ rằng không chỉ kỳ thi mà cả tương lai của tôi sẽ bị ảnh hưởng. Tôi... tôi cần nó, tôi cần được an toàn."
Jaeyi nắm chặt lấy lời Seulgi, ánh mắt cậu dường như mơn man sự quyết đoán và cả một phần mong muốn kiểm soát:
"Nếu cậu không nhận thuốc, cậu sẽ không thể giữ được sự tập trung. Mình biết cậu mạnh mẽ, nhưng cậu cũng yếu đuối khi đối mặt với nỗi sợ này. Hãy tin Mình, thuốc là thứ duy nhất giúp cậu kiểm soát mọi thứ."
Seulgi cúi đầu, đôi tay run rẩy siết chặt những tờ giấy và túi thuốc, cảm giác bối rối xen lẫn sự khát khao được bảo vệ. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng, để giữ lấy sự an toàn và duy trì sự tập trung, cô buộc phải chấp nhận mọi thứ – kể cả việc làm theo lời Jaeyi. Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin vào lời Jaeyi nói, dù điều đó có nghĩa là cô phải làm mọi thứ cho Jaeyi, dù lòng cô trĩu nặng nỗi đau và sự mất tự chủ.
"Được." Seulgi thì thầm, giọng nói nhỏ yếu nhưng tràn đầy quyết tâm, "Tôi sẽ làm mọi thứ mà cậu yêu cầu. Cậu muốn gia đình tôi ngưng vụ kiện lại đúng không? Cậu muốn một lời hoà giải đến từ phía kệ đơn đúng không? Tôi sẽ làm."
Lời Seulgi vang lên như một lời thề của sự tự chủ, nhưng cũng là lời cầu xin ấm áp, mong manh trong những giây phút yếu đuối nhất. Seulgi biết rằng, từ giờ, cô sẽ bị ràng buộc bởi lời hứa đó – một lời hứa mà cô tự nhủ sẽ khiến tôi trở nên mạnh mẽ hơn, dù phải làm mọi thứ cho cô.
"Vụ kiện? Nhưng tớ mới là người không muốn hoà giải ở đây nhất đấy Seulgi à.
Đứng lên đi, đầu gối của cậu sẽ bầm tím mất."
Jaeyi đến gần, đưa tay kéo Seulgi đứng dậy, tiện thể, cô ngồi xuống quẹt đi những vệt bụi trên quần Seulgi.
Vậy Jaeyi muốn gì ở mình cơ chứ?
"Woo Seulgi - Yoo Jaeyi, hai tên đặt cạnh nhau trên bảng top 1 khi nãy.
Cậu.. thấy phê không?
Nếu là một đứa khác thì mình đã thấy cực kỳ kinh tởm rồi, nhưng cậu thì khác, nếu đó là cậu..
Mình rất thích."
Giữa không gian lạnh lẽo của phòng bệnh, khi Jaeyi nhẹ nhàng siết chặt Seulgi trong một cái ôm vừa là sự an ủi, vừa là lời nhắc nhở về quyền lực mà Jaeyi đang nắm giữ, coi cảm thấy nỗi sợ hãi và cả khát khao tự do cùng nhau đan xen. Cô biết rằng, để giữ lấy sự an toàn và khẳng định bản thân, cô buộc phải bước tiếp theo – bước vào một con đường mà ở đó, mọi thứ sẽ thay đổi mãi mãi.
"Đây, mẫu xét nghiệm cậu cần. À quên, chúc mừng hạng nhất nhé Seulgi à. Mình tặng cậu một chiếc khăn choàng cổ, bên trong phòng xét nghiệm lạnh lắm đấy."
Cảm giác trái tim Seulgi như chảy tràn cả sự yếu đuối và sức mạnh mới. Dù bên trong vẫn còn nỗi sợ hãi của sự biến đổi, nhưng giờ đây, Seulgi đã chọn con đường mà cô tin sẽ đưa cô đến sự tự chủ.
Khi chúng tôi rời khỏi bệnh viện, Seulgi không còn là cô gái lo sợ và yếu đuối của ngày hôm qua. Cô là Woo Seulgi, người đã quyết định tự làm chủ cuộc đời mình, dù cho con đường phía trước có đầy rẫy thử thách, mâu thuẫn và những nỗi đau từ quá khứ. Và cô biết rằng, nếu có được sự thật và sự tự do, cô sẽ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để bảo vệ chính mình – dù là làm mọi thứ cho Jaeyi, nếu điều đó giúp cô giữ lấy sự an toàn mà cô luôn khao khát.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top