chương 4: thay đổi

Sáng sớm, khi ánh bình minh len lỏi qua khe cửa sổ căn phòng nhỏ của Seulgi, cô thức dậy với một cảm giác lạ thường lan tỏa khắp cơ thể. Trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, Seulgi ngồi đối diện với tấm gương cũ kỹ, tự hỏi liệu hình ảnh phản chiếu có còn thuộc về chính mình nữa không. Cô luôn nghĩ mình là một Beta. Nhưng giờ đây, những dấu hiệu thay đổi tinh tế lại dần hiện hữu.

Ban đầu chỉ là sự mềm mại khác thường của làn da, đôi môi khô cằn, nhưng sau đó, Seulgi nhận ra một loạt các triệu chứng khác: sự nhạy cảm vượt trội đối với nhiệt độ, những cơn run nhẹ không thể giải thích, và cảm giác bên trong như có thứ gì đó bùng nổ. Cô nhớ lại những đêm thức trắng để học, khi liều thuốc ức chế mà cô dùng hàng ngày – ban đầu chỉ để giữ bình tĩnh giữa áp lực và bắt nạt – dần dần biến thành "liều cứu mạng" không thể thiếu. Nhưng giờ đây, liều thuốc ấy không chỉ giúp cô kiểm soát cảm xúc; nó dường như đang khiến cô thay đổi theo cách mà cô không thể lường trước.

Trong vài ngày qua, khi ở môi trường mới này, Seulgi bắt đầu nhận ra rằng mình đang dần thay đổi từ Beta – những đặc điểm vốn quen thuộc, cách cư xử và cách cơ thể phản ứng với thế giới – sang những dấu hiệu của một Omega. Cô cảm nhận được sự tăng cao của những pheromone khiến cơ thể trở nên mềm mại hơn, đôi mắt dần long lanh một cách lạ thường, và thậm chí là cả tâm trạng – lúc nào cũng xen lẫn giữa cảm giác e thẹn và sự hấp dẫn bí ẩn mà cô chưa từng cảm nhận trước đây. Mỗi viên thuốc cô dùng dường như để lại dấu ấn không thể xóa nhòa, từ từ chuyển hoá bản chất của cô theo hướng mà cô vốn chưa bao giờ tưởng tượng.

Trong cơn hỗn loạn nội tâm, Seulgi quyết định rằng mình cần tìm ra sự thật đằng sau loại thuốc mới này – không chỉ để hiểu bản thân mà còn để hy vọng tìm cách kiểm soát quá trình biến đổi đang diễn ra. Theo tin đồn lan truyền khắp trường, trung tâm nghiên cứu của bệnh viện J lưu trữ một số tài liệu quan trọng liên quan đến cơ chế hoạt động của thuốc ức chế này và điều này đang được thực nghiệm tại CLB khoa y của trường. Dù biết rằng hành động đó đầy rủi ro, nhưng trong tâm trí Seulgi, quyết định tìm tài liệu về loại thuốc ức chế đó, cô nghĩ đây là sẽ trở thành con đường duy nhất để cô có thể giải mã những bí ẩn đang ám ảnh chính mình.

Sau giờ học chiều, khi tiếng ồn ào của lớp học dần nhạt nhòa, Seulgi lẻn bước ra khỏi lớp. Cô quấn chặt chiếc áo đồng phục, trong đó vẫn còn dấu vết của những lần bị bắt nạt và của những vết bẩn không dễ tẩy sạch. Cô bước theo con đường tối tăm, hướng về trung tâm nghiên cứu – nơi chứa đựng những manh mối có thể cứu lấy mình.

Bước vào khu vực trung tâm, Seulgi cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo của những hành lang rộng lớn, ánh đèn neon lạnh lẽo phản chiếu lên những bức tường kim loại. Cô lẩn vào bóng tối của những cánh cửa kín, bước đi một cách nhẹ nhàng, như thể sợ hãi bất kỳ tiếng động nào. Trong lòng, cô tự nhủ rằng đây chỉ là một hành động nhỏ – chỉ là để lấy về những tờ giấy, báo cáo mà cô tin sẽ giải thích cho những biến đổi bất ngờ của mình.

Khi đến được phòng chứa tài liệu, Seulgi nhẹ nhàng mở cửa. Bên trong, những hồ sơ và tài liệu được sắp xếp ngăn nắp trên các kệ kim loại. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy nhẹ nhõm – đây có lẽ là "chìa khóa" giúp cô hiểu rõ hơn về loại thuốc mà mình đã quá phụ thuộc vào. Tuy nhiên, trước khi kịp thu thập thông tin, tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang khiến cô giật mình.

Nhóm bảo vệ trung tâm y khoa, trang bị đèn pin và bộ đồng phục đen bóng, đột nhiên xuất hiện ngay bên ngoài phòng. Trước khi Seulgi kịp phản ứng, cửa phòng sập lại, và tiếng cảnh báo vang lên khắp không gian. Cô cố gắng chạy trốn, nhưng cảm giác hoảng loạn khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn.

"Có kẻ đột nhập tầng 1, xin gọi hỗ trợ, xin gọi hỗ trợ tại tầng 1."

Giữa lúc mọi thứ dường như sụp đổ, tiếng gọi "Này!" vang lên từ phía xa. Đó là tiếng nói quen thuộc của Jaeyi. Cô xuất hiện, chạy đến với tốc độ không ngờ, tạo nên một khoảnh khắc hỗn loạn ngắn khiến nhóm bảo vệ chần chừ. "Đi theo tôi, nhanh!" Jaeyi bảo, mắt kiên định.

Seulgi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo. Cả hai lao qua những hành lang tối tăm, lẫn lộn giữa tiếng bước chân vang vọng và tiếng tim đập thình thình. Trong lúc chạy trốn, Seulgi cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của cơ thể – những cơn run không chỉ do sợ hãi mà còn do sự biến đổi từ thuốc, dấu hiệu cho thấy cô đang dần rời xa bản chất Beta của mình, chuyển hóa thành một Omega khi đứng cạnh một Alpha mạnh mẽ như Jaeyi. Cô cảm thấy từng tế bào trong cơ thể như rộn ràng, hơi thở của cô mang theo một hương vị lạ thường, và tâm trí bắt đầu mơ hồ trong cơn hoảng loạn xen lẫn cảm giác mê hoặc.

Cuối cùng, sau một hồi rượt đuổi căng thẳng, Jaeyi và Seulgi tìm được lối thoát an toàn ra khỏi trung tâm. Họ ẩn mình trong một góc khuất của con hẻm đối diện, nơi ánh sáng yếu ớt của đèn đường le lói qua cửa sổ. Jaeyi thở phào nhẹ, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại chứa đựng một chút lo lắng.

"Cậu ổn chứ?" Jaeyi hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không quá ấm áp, cô đưa hai tay, nâng nhẹ khuôn mặt của Seulgi vào vùng sáng duy nhất, để chắc rằng Seulgi vẫn ổn.

Seulgi cố gắng hít thật sâu, mắt dần ướt lệ. "Tớ... tớ ổn, nhưng tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?"

Jaeyi im lặng trong giây lát, rồi nói một cách lạnh lùng.

"Đấy là trung tâm y tế của nhà tớ mà, còn cậu, đến đó để làm gì? Cậu muốn gì khi đến đó vào buổi đêm như vậy, Seulgi?"

"Cậu, biết về lời đồn của thuốc ức chế không?". Seulgi ngập ngừng, không biết nên nói chuyện này cho Jaeyi biết không vì dù sao, đó vẫn chỉ là lời đồn đối với họ, cô sợ rằng, không một ai tin lời cô nói. Không một ai có thể tin được, một người có thể phân hoá hai lần như cô lại có thể xuất hiện.

"Sự thay đổi? Tớ không biết rõ về nó lắm, chỉ tìm hiểu được, là có thể biến một người bình thường trở thành một người điên loạn, mất hiểm soát. Và, có thể biến Beta/Alpha thành một Omega.

Trong sách chưa từng ghi nhận một case nào như vậy trên thế giới, dù cho là có đi chăng nữa thì tớ nghĩ những người đó có thể đã trốn chui trốn nhủi rồi, nếu có thì chắc chắn sẽ bị bắt để người ta nghiên cứu thôi.

Rồi, nhưng dạo gần đây, tớ cảm thấy lạ lắm, xung quanh tớ chưa từng có mùi như thế này. Một mùi hương ngọt ngào tựa như hoa hồng vậy, Seulgi à. Cậu, là Beta mà nhỉ?"

Nụ cười nhếch lên quen thuộc trên khuôn mặt xinh đẹp.

"Đúng vậy."

"Những thay đổi về mùi hương không phải là một điều nhỏ và cả về pheromone. Seulgi à, cậu biết, mũi tớ rất nhạy không?"

Jaeyi phát hiện ra rồi, cậu ta biết mình không phải là Beta rồi, phải làm sao đây, phải làm sao, nối dối, tiếp tục? Hay thú nhận, không không, lỡ như cậu ta giao nộp mình cho ba cậu ta thì sao? Liệu mình, sẽ có kết cục giống người ba của mình à?

Không, không, tôi không muốn chết.

"Jaeyi à.. làm ơn."

Khuôn mặt Seulgi hiện rõ nét sợ hãi, bên trong đôi mắt đang trực chờ để bùng nổ, Seulgi cố gắng nén giọng mình lại, quỳ xuống van xin người đối diện.

"Cậu đang dần rời xa bản chất Beta vốn có, chuyển hoá thành Omega. Cậu chỉ có thể cố gắng kiểm soát, đối mặt với chính mình thay vì trốn tránh. Chuyện này thật thú vị đấy.. Lần đầu tớ thấy một người phân hoá hai lần, tớ chỉ thấy người ta nói trong sách thôi, ai ngờ gặp được nó thật này."

Những lời nói của Jaeyi khiến Seulgi càng thêm bối rối, cô không thể hiểu được người đối diện cô muốn gì. Trong lòng cô, mâu thuẫn dâng trào: biết ơn vì được cứu thoát, nhưng cũng đau đớn vì nhận ra mình đang mất dần sự kiểm soát. Cô nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Jaeyi, tự hỏi liệu có bao giờ cô có thể trở lại như xưa, khi mọi thứ chỉ đơn giản là học tập và ước mơ vào đại học y khoa, chứ không phải là một sự biến đổi không thể lường trước.

Trên tay, Seulgi nắm chặt vài tờ tài liệu mà cô kịp cất giấu được – những tờ giấy mang đầy bí mật về cơ chế hoạt động của loại thuốc kỳ lạ. Cô biết rằng đây có thể là manh mối quan trọng để hiểu rõ hơn về quá trình biến đổi của mình. Tuy nhiên, lúc này, nỗi đau, sự sợ hãi và mâu thuẫn nội tâm đã chiếm lấy tâm trí cô.

Sau một khoảng thời gain cả hai ẩn mình trong một góc khuất của con hẻm, Jaeyi quan sát xung quanh không còn nguy hiểm hay bảo vệ đi tuần nữa, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ, cậu hãy để mọi thứ tạm gác lại. Chúng ta cần quay trở lại, nhưng nhớ giữ bí mật về chuyện này. Cậu cần học cách kiểm soát pheromone, đừng để những thứ đó làm hỏng tương lai của cậu, Seulgi."

Seulgi chỉ lặng lẽ gật đầu, trong lòng rối bời với bao suy nghĩ: Liệu mình có thể vượt qua được quá trình biến đổi này không? Liệu có bao giờ cô có thể trở lại với hình ảnh của một Beta ưu tú, hay chỉ mãi mãi bị cuốn vào cơn lốc của sự thay đổi không kiểm soát?

Khi cả hai quay lại lớp học vào ngày hôm sau, cả hai vẫn không nói gì với nhau câu nào trên lớp học đến khi tiếng chuông lớp học vang lên báo hiệu giờ ra về, Seulgi và Jaeyi cùng nhau bước trên hành lang tối tăm, mỗi bước chân như khắc ghi thêm nỗi sợ và niềm hy vọng. Dù quá trình biến đổi từ Beta sang Omega đang chậm rãi xảy ra trong cơ thể cô, Seulgi vẫn mang theo ước mơ được vào đại học y khoa – một ước mơ mà giờ đây, giữa dòng chảy của thay đổi, càng trở nên xa vời.

Sau khi về, Seulgi lặng lẽ rời khỏi khu vực học sinh, mang theo nỗi xấu hổ và vết thương lòng còn mới từ sự cố áo bẩn hôm qua, kể cả sự việc bị nghi ngờ gian lận. Không khí trong lớp học vẫn vang vọng những lời thì thầm rắc rối và ánh mắt đánh giá. Seulgi chỉ biết che giấu nỗi buồn bên trong, cố gắng giữ cho mình không bị sụp đổ giữa những áp lực không ngừng.

Trong khi đó, Jaeyi đã đợi sẵn ở ngoài cổng trường. Không nói nhiều, cô nhanh chóng dắt Seulgi ra khỏi sân trường, mang cô về nhà – một nơi mà Jaeyi gọi là "nơi yên tĩnh" giữa sự hỗn loạn của thế giới bên ngoài. Trên đường về, trong ánh hoàng hôn ấm áp, không khí giữa hai người trở nên trầm lặng.

Khi đến nhà, Jaeyi dẫn Seulgi vào phòng cô với ánh đèn ấm cúng và không gian trầm lắng, nơi mọi thứ dường như nhẹ nhàng hơn. Cả hai ngồi xuống trên chiếc giường cạnh nhau. Jaeyi không hỏi quá nhiều, chỉ lặng lẽ đặt tay lên vai Seulgi, như một lời an ủi không lời.

Sau vài phút im lặng, Seulgi thở dài, giọng run run dần dần bộc bạch:

"Tớ là trẻ mồ côi, đã từng học ở một trường khác, nơi tớ được mọi chú ý vì tớ học giỏi. Nhưng... tớ nhớ rõ những ngày ở trường cũ, khi mà những trò bắt nạt chỉ xuất phát từ sự ganh đua, chỉ là những trò đùa vô hại nhưng càng ngày chúng càng tệ hơn, đỉnh điểm là ngay hôm đó, bọn chúng cho tớ uống một loại thuốc mà chúng gọi là hàng mới, mọi sự thay từ cơ thể tớ cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, tớ không thể ngưng sử dụng loại thuốc đó được.

Ở đây, mọi thứ lại khác. Mỗi ngày tớ đều phải chịu đựng những lời chê bai, những trò trêu ghẹo, không chỉ từ bọn bắt nạt, mà còn từ cả những người bạn xung quanh. Tớ cảm thấy như mình bị coi thường, không được ai công nhận, và... tớ không biết tớ có đủ sức để chống lại nữa."

Jaeyi chỉ ngồi đó, im lặng, đôi mắt không rời khỏi gương mặt yếu đuối của Seulgi. Không nói gì, chỉ lắng nghe từng lời Seulgi kể, như thể cô muốn hiểu hết nỗi đau và sự cô đơn đang dồn nén trong lòng Seulgi.

Seulgi tiếp tục, giọng nói càng thêm bồng bềnh:

"Từ khi tớ bị làm bẩn áo, tớ cảm thấy mọi thứ như sụp đổ. Tớ thấy mình như một đứa trẻ bị bỏ rơi, bị nhục nhã trước mọi người. Tớ luôn tự hỏi, tại sao lại phải tớ? Tại sao tớ lại bị đối xử tệ như thế? Ở trường cũ, dù có bắt nạt cũng không chỉ là trò đùa, nhưng ở đây... mọi thứ quá nghiêm trọng, quá lạnh lùng."

Trong khoảng không gian tĩnh lặng ấy, Jaeyi vẫn không lên tiếng. Cô chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Seulgi, ánh mắt lạnh lùng nhưng chứa đựng một phần nào đó của sự thông cảm. Dù lời nói không ra, nhưng trong khoảng lặng ấy, Seulgi cảm nhận được rằng Jaeyi – dù luôn lạnh lùng, không bao giờ bộc lộ cảm xúc – cũng hiểu được phần nào nỗi cô đơn và đau đớn mà cô đang trải qua.

"Tớ biết. Đó không phải lỗi của cậu đâu." Jaeyi thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng.

"Đôi khi cuộc sống ở đây không dễ dàng chút nào. Cậu không thể để cho những trò bắt nạt đó định nghĩa con người cậu. Cậu vẫn là chính cậu, dù mọi người có nghĩ gì đi nữa."

Những lời đó, dù đơn giản, vẫn như một liều thuốc trấn an lòng Seulgi. Tuy nhiên, trong sâu thẳm, cô vẫn cảm thấy trống trải. Cô biết rằng, để vượt qua được nỗi đau này, cô cần tự mình tìm ra sức mạnh – không phải từ người khác, mà từ chính bản thân mình.

Trong ánh đèn dịu nhẹ của căn phòng, hai người ngồi bên nhau trong im lặng, mỗi người với nỗi lòng riêng. Seulgi biết rằng con đường phía trước còn dài và đầy thử thách, nhưng có lẽ, chỉ cần có một người như Jaeyi bên cạnh, dù chỉ là để lặng lẽ nghe, cũng đã giúp cô cảm thấy không hoàn toàn cô đơn trong cuộc chiến của mình.

Trong căn phòng yên tĩnh, sau một ngày dài đầy áp lực và tổn thương, Seulgi đã chìm vào giấc ngủ với tâm trạng bồn chồn không nguôi. Những suy nghĩ hỗn loạn về việc bị bắt nạt, về sự cô đơn khi không ai đứng bên cạnh – tất cả hòa quyện thành một dòng cảm xúc trào dâng, dẫn lối cho một giấc mộng kỳ lạ.

Trong giấc mộng ấy, Seulgi thấy mình đang ở trong một không gian mờ ảo, nơi ánh sáng dịu dàng nhuộm lên mọi thứ bằng sắc vàng ấm áp. Cô đứng giữa một cánh đồng hoa rực rỡ, gió nhẹ nhàng ru hồn. Bầu không khí như tràn đầy lời thì thầm của tình yêu, của sự an ủi mà cô hằng khao khát.

Bỗng, từ bóng tối của một dãy cây bên kia, Jaeyi xuất hiện. Trong giấc mộng, Jaeyi không còn là người lạnh lùng, im lặng như những lần trước nữa – cô hiện lên với một vẻ đẹp dịu dàng, ánh mắt ấm áp, và nụ cười dịu mát. Hai người tiến lại gần nhau trong không gian mê hoặc ấy. Không cần lời nói, chỉ bằng cái nhìn, dường như cả hai đã thấu hiểu những nỗi cô đơn, những tổn thương trong lòng.

Khi họ đến gần nhau, khoảng cách dần thu hẹp cho đến khi chỉ còn lại khoảng không gian nhỏ bé giữa hai trái tim. Jaeyi nhẹ nhàng chạm vào tay Seulgi, và rồi, như thể một phép màu, họ trao nhau một nụ hôn nồng cháy – nụ hôn ẩn chứa bao nỗi niềm, bao cảm xúc không lời, từ sự an ủi, yêu thương đến cả sự khao khát được được chấp nhận. Trong khoảnh khắc ấy, Seulgi cảm nhận từng nhịp đập của trái tim, từng hơi thở hòa quyện vào nhau, như thể thời gian chậm lại, cho phép họ sống trọn vẹn trong giây phút thuần khiết của sự gần gũi.

Nhưng khi cơn mộng bắt đầu tan biến, dần dần ánh sáng mờ ảo của giấc mộng nhường chỗ cho hiện thực lạnh lùng. Seulgi chợt giật mình – trong bóng tối của phòng ngủ, ánh đèn mờ nhạt rọi vào gương mặt đầy bối rối của cô. Cô nằm đó, tim đập mạnh, từng cơn run rẩy không chỉ vì nỗi sợ hãi của hiện tại mà còn vì cảm xúc lẫn lộn từ giấc mộng vừa qua.

Từng khoảnh khắc sau khi tỉnh giấc, Seulgi cảm thấy như cả thế giới xung quanh đột nhiên trở nên quá thực, quá sống động, trong khi chính bản thân cô thì bỗng dưng trở nên xa cách, lạ lẫm. Cô ngồi dậy trên giường, ánh mắt lang thang, không biết làm sao để xử lý cảm xúc đang dâng trào. Đôi tay cô run rẩy, như chưa kịp chấp nhận cái hiện thực rằng giấc mộng chỉ là một ảo ảnh – nhưng cũng có thể là lời gợi ý từ trái tim, một lời kêu gọi của tâm hồn cần được chia sẻ, cần được yêu thương.

Trong khoảnh khắc bối rối ấy, Seulgi tự hỏi: "Liệu tôi có thật sự cảm nhận được điều đó, hay chỉ là mộng mơ của một tâm hồn cô đơn?" Cô nhớ lại hình ảnh Jaeyi trong giấc mộng – ánh mắt dịu dàng, nụ cười an ủi, và cái nụ hôn đong đầy cảm xúc. Giữa sự bối rối và sợ hãi, Seulgi cảm thấy lòng mình rối tung, không biết nên vội vàng tìm kiếm câu trả lời hay lặng lẽ chôn giấu những cảm xúc bâng khuâng ấy.

Cô đứng dậy, đi ra cửa sổ ngắm nhìn thành phố lung linh trong ánh đèn ban đêm. Trong bóng tối, ánh sáng từ xa như mời gọi, nhưng đồng thời cũng khiến cô cảm thấy lạc lõng hơn bao giờ hết. Nỗi nhớ – hay có lẽ là sự khao khát – dành cho một sự an ủi, cho một mối liên kết chân thật đã dâng trào trong giấc mộng, giờ đây khiến cô bối rối không biết phải làm gì.

Phải chăng đây chỉ là kết quả của một cơn mộng, hay đó chính là cảm xúc thật mà cô luôn âm thầm che giấu? Trong tâm trí Seulgi, câu hỏi ấy cứ xoay quanh, không tìm được lời giải. Cô tự nhủ rằng, dù cho giấc mộng có thể chỉ là do áp lực và những liều thuốc khiến tâm trí trở nên mờ ảo, thì cảm giác ấy cũng quá sống động để có thể phớt lờ.

Seulgi ngồi đó, giữa im lặng của đêm, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô không biết liệu có nên gọi Jaeyi dậy, để hỏi xem Jaeyi có cảm nhận điều gì giống như trong giấc mộng không, hay liệu đó chỉ là ảo ảnh của một tâm hồn đang chịu đựng quá nhiều. Cô cảm thấy trái tim mình rối bời, giữa sự tự ti, bối rối và một niềm khao khát được hiểu và chấp nhận mà cô hằng ao ước.

Thật sự, mình đã là Omega rồi, thật sự, đã thay đổi rồi.

Trong khoảnh khắc ấy, Seulgi nhận ra rằng con đường phía trước sẽ không chỉ là cuộc chiến chống lại những trò bắt nạt hay sự áp lực từ môi trường học mà còn là cuộc chiến nội tâm với chính bản thân mình. Và dù cho những giấc mộng nồng cháy có thể chỉ là ảo ảnh, nhưng chúng đã khơi dậy trong cô những cảm xúc, những khát khao mà cô chưa từng biết đến.

Khi tiếng đồng hồ điểm giờ, Seulgi gật đầu nhẹ, như thể tự nhủ rằng dù bối rối và đau đớn, cô sẽ tìm cách giải mã những điều đang diễn ra trong lòng mình – có lẽ bằng chính sức mạnh và nghị lực của một người đã từng là Beta, nhưng giờ đây đang đứng trước ngưỡng cửa của một biến cố mới, cô dần phải cố gắng tự thay đổi mình và không quan tâm là Beta hay Omega, cô vẫn sẽ tiếp tục với một mục tiêu duy nhất, trở thành một người bác sĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top