CHƯƠNG 5

Căn nhà của Becky là một ngôi nhà hai tầng nằm nép mình trong một góc phố yên tĩnh. Mái ngói màu bạc sáng, nửa còn lại sẫm đen, tạo nên sự tương phản độc đáo nhưng vẫn hài hòa với thiết kế tổng thể. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, ngôi nhà toát lên vẻ ấm áp nhưng không kém phần vững chãi, như một nơi trú ẩn an toàn giữa thành phố tấp nập.

Becky bước lên bậc thềm, mở cánh cửa kính lớn với khung viền bằng kim loại đen tuyền, chắc chắn và hiện đại. Tấm kính màu đen tạo cảm giác kín đáo nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng. "Vào đi," cô nói, quay lại nhìn người phụ nữ đang đứng dưới mái hiên, ánh mắt thoáng chút ngập ngừng.

Bên trong, không gian ấm áp và gọn gàng hiện ra, như một thế giới khác biệt hoàn toàn với màn mưa lạnh giá bên ngoài. Phòng khách ở tầng trệt được bài trí tối giản nhưng không kém phần tinh tế. Bộ sofa màu kem đặt trước chiếc bàn kính nhỏ, bên cạnh là giá sách cao chứa đầy những cuốn sách được xếp ngay ngắn.

Tấm rèm đen dày buông từ trên cao che phủ toàn bộ cửa kính phía trước, làm dịu ánh sáng từ bên ngoài, khiến căn phòng như được bao bọc trong một lớp không gian an toàn. Tường nhà treo vài bức tranh phong cảnh và một chiếc đồng hồ kiểu dáng hiện đại với kim chạy êm ru, tạo cảm giác yên bình.

Becky chỉ tay về phía sofa. "Cô ngồi đây nghỉ ngơi đi," cô nói, cởi chiếc áo khoác ướt sũng rồi treo lên giá gần cửa. "Tôi đi lấy khăn và pha cho cô chút trà nóng."

Người phụ nữ lặng lẽ bước vào, đôi mắt lướt qua từng chi tiết nhỏ trong căn phòng. Ánh sáng vàng ấm áp từ chiếc đèn treo trần làm nổi bật vẻ giản dị nhưng tinh tế của ngôi nhà, khiến cô cảm thấy bớt xa lạ.

Khi Becky quay lại với một chiếc khăn bông mềm trong tay, cô nhẹ nhàng nói: "Cô lau khô người đi đã. Nếu muốn, tôi có vài bộ đồ ở tầng trên, chắc cô mặc sẽ vừa."

Người phụ nữ nhận lấy khăn, thoáng ngập ngừng. "Cảm ơn, nhưng... tôi không muốn làm phiền cô."

"Đừng lo, tôi không thấy phiền đâu," Becky trả lời, ánh mắt chân thành. Cô bước về phía bếp nhỏ để chuẩn bị tách trà.

Khi quay lại, Becky đặt tách trà nóng bốc khói lên bàn nhỏ trước sofa. "Uống đi. Nó sẽ giúp cô thấy ấm hơn."

Người phụ nữ cầm tách trà, khẽ nhấp một ngụm, cảm nhận hơi ấm lan tỏa từ lòng bàn tay đến cơ thể. Ánh mắt cô nhìn Becky, như muốn cảm nhận rõ hơn sự quan tâm mà cô đã lâu không nhận được.

"Đêm nay cô cứ ở lại đây," Becky nhẹ nhàng nói, nhưng giọng điệu không cho phép phản bác. "Ngày mai cô có thể đi nếu muốn, nhưng giờ hãy nghỉ ngơi trước đã."

Người phụ nữ không trả lời, chỉ lặng lẽ gật đầu. Sự chân thành và ấm áp của Becky khiến cô không thể từ chối. Trong khoảnh khắc đó, cơn bão ngoài kia dường như chỉ còn là âm vang xa xôi, nhường chỗ cho một khoảng lặng bình yên hiếm hoi.

Đêm đó, Becky sắp xếp cho người phụ nữ nghỉ ngơi ở phòng khách. Cô lấy một chiếc chăn ấm từ tủ gần cầu thang, cẩn thận đắp lên người vị khách bất đắc dĩ. "Nếu có gì cần, cứ gọi tôi. Phòng tôi ở trên lầu, cửa đầu tiên bên trái," Becky nói, rồi mỉm cười nhẹ nhàng trước khi quay người đi.

Người phụ nữ nằm xuống chiếc sofa mềm mại, bàn tay khẽ nắm lấy mép chăn như để cảm nhận hơi ấm hiếm hoi mà cô đã thiếu vắng từ lâu. Cô ngước nhìn trần nhà, ánh sáng từ chiếc đèn chùm dịu nhẹ tỏa xuống, khiến cô cảm thấy an toàn hơn đôi chút.

---

Becky trở về phòng mình, nhưng giấc ngủ vẫn không đến. Nằm trên chiếc giường gỗ với ga trải màu trắng tinh, cô trằn trọc, đầu óc đầy những suy nghĩ về người phụ nữ lạ mặt. Cô không biết gì về cô ta - chỉ biết cô ấy đang bị thương và rõ ràng mang theo một bí mật nặng nề. Becky tự nhủ rằng mình không nên can thiệp, nhưng trong lòng vẫn dâng lên sự tò mò lẫn lo lắng.

"Đây là việc đúng đắn," Becky tự nhủ, cố thuyết phục bản thân rằng việc giúp đỡ người phụ nữ là trách nhiệm của một y tá, chứ không phải vì cảm giác lạ lùng đang len lỏi trong tim mình.

---

Ở dưới phòng khách, người phụ nữ cũng không ngủ được. Cô mở mắt, nhìn quanh căn phòng tĩnh lặng. Không gian này ấm áp đến mức khiến cô không quen. Suốt thời gian qua, cô đã quen với việc ngủ trong những nơi lạnh lẽo, thiếu thốn và luôn phải cảnh giác. Nhưng ở đây, dù chỉ là tạm thời, cô cảm nhận được một thứ gì đó giống như... sự an toàn.

Cô ngồi dậy, nhẹ nhàng bước về phía cửa sổ lớn được che bởi rèm đen. Kéo một góc rèm ra, cô nhìn thấy màn mưa vẫn đang rơi ngoài kia, ánh đèn đường mờ nhạt phản chiếu lên vũng nước trên vỉa hè.

Suy nghĩ của cô trôi về những sự kiện vừa qua, những tiếng súng, tiếng la hét, và đôi mắt kinh hoàng của người phụ nữ đã gục ngã trong tay mình. Cảm giác sợ hãi khiến lòng cô nặng trĩu, nhưng cô không biết làm sao để thoát khỏi vòng xoáy đó.

"Ít nhất cô ấy không sợ mình," cô thầm nghĩ, nhớ đến ánh mắt dịu dàng và hành động quan tâm của Becky. Một tia ấm áp len lỏi trong trái tim cô, dù cô biết rằng sự hiện diện của mình ở đây có thể mang lại rắc rối cho Becky.

---

Sáng hôm sau, Becky thức dậy sớm. Khi bước xuống cầu thang, cô thấy người phụ nữ đang ngồi yên lặng trên sofa, tay cầm tách trà đã nguội. Ánh mắt cô ta có chút mơ màng, nhưng khi nhìn thấy Becky, một nụ cười nhỏ hiện lên.

"Chào buổi sáng," Becky lên tiếng, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng. "Cô đã ngủ được chút nào chưa?"

"Không nhiều, nhưng cũng đủ," người phụ nữ trả lời, đặt tách trà xuống bàn.

"Đói không? Tôi có thể làm chút gì đó cho cô ăn."

Người phụ nữ lắc đầu, nhưng trước ánh mắt kiên nhẫn của Becky, cô khẽ thở dài. "Có lẽ... tôi nên ăn chút gì đó."

Becky gật đầu, nhanh nhẹn vào bếp. Cô lấy một ít bánh mì và trứng từ tủ lạnh, chuẩn bị bữa sáng đơn giản. Trong lúc đó, người phụ nữ lặng lẽ nhìn Becky, cảm giác như có một tia sáng nhỏ bé đang thắp lên trong lòng mình.

Trong căn bếp nhỏ, Becky không nói gì nhiều, nhưng những cử chỉ tận tâm của cô đã khiến người phụ nữ cảm nhận được sự quan tâm mà cô đã quên từ rất lâu. Trong khoảnh khắc đó, hai con người, hai số phận khác nhau, dường như bắt đầu tạo nên một mối liên kết mà cả hai đều chưa nhận ra.
_ Hết_

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top