CHƯƠNG 10

Tại trụ sở cảnh sát ở trung tâm thành phố Bangkok, không khí nặng nề và căng thẳng. Ánh đèn huỳnh quang trên trần nhà nhấp nháy liên tục, tạo ra một không gian lạnh lẽo, nghiêm túc. Những trung úy, thanh tra và cảnh sát trưởng ngồi quanh một chiếc bàn lớn, tài liệu vụ án rải rác trên mặt bàn, mỗi người đều chăm chú vào những trang báo cáo và hình ảnh.

Cảnh sát trưởng, người đàn ông trung niên với khuôn mặt lạnh lùng, ngước lên khỏi đống giấy tờ, nhìn vào đồng nghiệp của mình. "Tình hình càng lúc càng khó kiểm soát. Cô ta vẫn chưa bị bắt, và chúng ta vẫn không thể xác minh được nguồn gốc của tất cả các bằng chứng liên quan. Tất cả các manh mối đều dẫn đến một con đường mờ mịt."

Một trung úy trẻ ngồi đối diện lật giở một tờ báo cáo, giọng khô khan. "Chúng ta đã kiểm tra tất cả các camera an ninh quanh khu vực nơi cô ta bị nghi ngờ liên quan đến vụ án, nhưng không có gì rõ ràng. Cô ta có một khả năng biến mất rất nhanh, không để lại dấu vết. Nhưng một điều chắc chắn là, hành vi của cô ta cho thấy cô ấy không phải là người mới bắt đầu."

Thanh tra ngồi bên cạnh trung úy trẻ, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Cô ấy không phải là kẻ đơn giản. Dù có phạm tội hay không, cô ta có kế hoạch rõ ràng. Cái cách cô ta khiến tất cả những người xung quanh không thể tìm ra được bất kỳ điểm yếu nào, tôi nghĩ cô ta đã được huấn luyện qua một hệ thống nào đó."

"Vậy tại sao cô ta lại rời khỏi thành phố?" Cảnh sát trưởng lên tiếng, ánh mắt sắc bén như một tia chớp. "Nếu cô ta là một kẻ bị truy nã với tội danh giết người, sao không trốn đi đâu đó xa hơn? Sao lại cứ xuất hiện ở các khu vực gần thành phố như vậy? Đó là điều tôi không hiểu."

Thanh tra cầm lấy một hồ sơ khác, nghiên cứu nó kỹ lưỡng. "Chúng ta đã tìm thấy dấu vết của cô ta trong nhiều khu vực khác nhau, không chỉ quanh khu vực vụ án mà còn trong các con hẻm nhỏ, những nơi không có người qua lại. Có vẻ như cô ta đang cố gắng hòa nhập với một thế giới mà chúng ta không thể nhìn thấy."

"Đừng để cảm giác đó làm chúng ta lạc lối," Cảnh sát trưởng nghiêm giọng, mắt nhìn chằm chằm vào bản báo cáo. "Cô ta sẽ không dễ dàng trốn thoát. Và khi cô ta không ngờ tới, chúng ta sẽ phát hiện ra tất cả những bí mật mà cô ta đang che giấu."

Tất cả các viên cảnh sát ngồi im lặng, cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Vụ án này không chỉ là một thách thức lớn đối với họ mà còn là một cuộc chơi tinh vi, đòi hỏi mọi người phải thận trọng và kiên nhẫn.

"Các bạn chuẩn bị cho một cuộc truy lùng không ngừng nghỉ," Cảnh sát trưởng ra lệnh. "Chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra sự thật."

Mặc dù có rất nhiều nghi ngờ xung quanh người phụ nữ ấy, nhưng những bằng chứng lại không đủ để chứng minh cô ta là thủ phạm của vụ án. Các cảnh sát, dù đã điều tra kỹ lưỡng, nhưng chưa có gì rõ ràng. Cảnh sát trưởng và các đồng nghiệp của ông vẫn không thể xác định được liệu cô ta có liên quan đến vụ án hay không, dù có những tình tiết đáng ngờ.

Trở lại trụ sở cảnh sát, các viên cảnh sát tiếp tục bàn luận về tình hình. Cảnh sát trưởng, mặc dù không thể phủ nhận những nghi vấn, nhưng vẫn khẳng định với các đồng nghiệp rằng họ cần thận trọng trước khi đưa ra bất kỳ kết luận vội vàng nào.

"Các bạn cần nhớ rằng, hiện tại chỉ là nghi ngờ. Chúng ta không có đủ chứng cứ để cáo buộc cô ta," Cảnh sát trưởng nói, tay gõ nhẹ lên bàn. "Mọi việc vẫn chưa rõ ràng. Cô ta có thể chỉ là một người vô tội, một nạn nhân trong trò chơi mà chúng ta chưa hiểu hết."

Một trung úy trẻ lắc đầu, vẫn lo lắng về những dấu vết mà người phụ nữ để lại. "Cô ta biết cách che giấu dấu vết, nhưng hành động của cô ta vẫn khiến tôi nghi ngờ. Tại sao lại xuất hiện ở những khu vực liên quan đến vụ án? Tại sao cô ta lại trốn tránh?"

"Có thể cô ta có lý do riêng để không muốn bị phát hiện," Thanh tra lên tiếng, ánh mắt nghi ngờ vẫn không rời khỏi bản báo cáo. "Tuy nhiên, chúng ta không thể hành động dựa trên cảm giác. Mọi thứ phải được chứng minh."

Cảnh sát trưởng gật đầu, chỉ tay về phía bản đồ thành phố trên tường. "Chúng ta sẽ tiếp tục giám sát và điều tra, nhưng chúng ta phải chắc chắn rằng mình không phạm sai lầm. Mọi bước đi của chúng ta phải được tính toán cẩn thận."

Dù cho sự nghi ngờ vẫn còn, các cảnh sát đều hiểu rằng công việc của họ không phải là đưa ra phán xét vội vàng. Trong khi người phụ nữ vẫn tiếp tục lẩn tránh, họ phải tiếp tục tìm kiếm sự thật, dù có thể sẽ mất rất nhiều thời gian.

---------------------- ----------------------

Sáng hôm sau, ánh nắng sớm nhẹ nhàng chiếu qua những con phố đông đúc của Bangkok, đánh thức thành phố khỏi sự yên tĩnh của màn đêm. Người phụ nữ ấy ngồi trên một băng ghế công cộng, tay nắm chặt chiếc túi nhỏ - tài sản duy nhất còn lại của cô.

Suốt đêm qua, cô đã suy nghĩ rất nhiều, và giờ đây, quyết định đã trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô sẽ rời khỏi Bangkok. Điểm đến không phải nơi nào khác ngoài Chiang Mai - quê hương của cô, nơi đã ôm ấp những ký ức tuổi thơ mà cô hằng trân quý.

Những hình ảnh về mái nhà cũ, con ngõ nhỏ và những dãy núi xanh mát cứ luân phiên hiện lên trong tâm trí cô. Đó là nơi duy nhất cô có thể tìm đến lúc này, nơi có thể mang lại chút hy vọng và sự an toàn giữa những ngày tháng đầy rẫy nguy hiểm và bất ổn.

Cô rời khỏi băng ghế, bước đi trên con đường đông đúc. Với số tiền ít ỏi trong tay, cô biết rằng việc đến được Chiang Mai sẽ không dễ dàng, nhưng cô cũng biết rằng không còn lựa chọn nào khác. Đó là hướng duy nhất để thoát khỏi vòng xoáy mà cô đang mắc kẹt.

Tìm đến một quầy vé xe buýt gần đó, cô đứng xếp hàng, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía trước. Hành trình đến Chiang Mai sẽ dài, nhưng với cô, đó không chỉ là chuyến đi về quê nhà mà còn là hành trình tìm lại chính mình. Cô sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách, miễn là có cơ hội bắt đầu lại.

Ánh nắng buổi sáng rọi lên khuôn mặt mệt mỏi của cô, nhưng trong đôi mắt ấy, một tia sáng nhỏ của hy vọng đã bắt đầu lóe lên.
-----------------
Becky ngồi bên cửa sổ, ánh sáng ban mai tràn vào phòng, chiếu lên tách cà phê còn đang bốc khói trên bàn. Đôi mắt cô nhìn xa xăm về phía những tán cây rung rinh ngoài sân, trong đầu vẫn vương vấn hình ảnh của người phụ nữ bí ẩn mà cô từng giúp đỡ.

Nhưng rồi, Becky lắc đầu, tự nhủ với lòng mình. "Mình không nên để tâm đến chuyện đó nữa. Cô ấy đã chọn con đường của mình, còn mình cũng phải tiếp tục cuộc sống của mình."

Sau một hơi cà phê, Becky đứng dậy, sắp xếp lại giấy tờ trên bàn làm việc. Những giáo án cho buổi học sắp tới còn dang dở, và cô biết mình cần tập trung hơn.

Trong ngày hôm đó, Becky lao vào công việc như để quên đi mọi suy nghĩ không cần thiết. Cô soạn giáo án, kiểm tra lại các tài liệu, và còn dành thời gian để dọn dẹp nhà cửa. Cô muốn cuộc sống của mình trở lại quỹ đạo yên bình, nơi không có những cảm giác bối rối hay mơ hồ.

Tối hôm ấy, Becky nấu một bữa tối đơn giản, ngồi bên bàn ăn, lặng lẽ thưởng thức. Cô cố gắng không nghĩ về đôi mắt u buồn của người phụ nữ ấy, về những bí mật mà cô có thể sẽ không bao giờ biết được.

Sau bữa tối, Becky bật đèn trong phòng khách, cầm một cuốn tiểu thuyết mà cô đã bỏ dở từ lâu. Cô cố gắng đọc từng trang, nhưng những dòng chữ trước mắt cứ mờ đi, nhường chỗ cho những suy nghĩ không mời mà đến.

Cô thở dài, đặt sách xuống. "Có lẽ mình chỉ cần thêm chút thời gian." Becky tự nhủ, đứng dậy đi vào phòng ngủ, quyết tâm ngày mai sẽ bắt đầu một ngày mới, hoàn toàn tách biệt khỏi những mối bận tâm không cần thiết.

_ Hết_

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top