CHƯƠNG 1

Vào một đêm mưa tầm tã, cả thành phố như bị nhấn chìm trong bóng tối. Những con đường đông đúc quen thuộc giờ chỉ còn là dải nhựa đen bóng loáng, phản chiếu ánh sáng vàng vọt từ những ngọn đèn đường già cỗi. Những tia sáng yếu ớt bị xé nát bởi màn mưa dày đặc, ánh lên lấp lánh như những mảnh vỡ của giấc mơ. Không gian dường như bị bao trùm bởi một tấm màn u ám, nặng nề đến mức khó thở.

Bangkok, thành phố của những ánh đèn neon rực rỡ và tiếng nhạc xập xình, giờ đây chỉ còn lại tiếng mưa rơi không ngừng. Những tòa nhà cao tầng đứng sừng sững trong bóng tối, như những bóng ma trầm mặc quan sát sự tĩnh lặng bất thường của đêm. Các con hẻm nhỏ, nơi thường ngày rộn ràng với tiếng cười nói và bước chân vội vã, giờ chỉ còn lại tiếng nước róc rách chảy qua những cống thoát nước nghẹt rác.

Xa xa, tiếng còi xe cứu thương vang lên yếu ớt rồi dần mất hút, để lại một sự im lặng đáng ngờ. Những cánh cửa sổ trên các căn hộ cao tầng đã khép kín, đằng sau đó là ánh sáng nhạt nhòa của những chiếc đèn ngủ. Tựa như cả thành phố đang trốn tránh một thứ gì đó, hoặc chờ đợi điều gì sắp xảy đến.

Ở cuối một con phố vắng vẻ, bệnh viện nhỏ lặng lẽ nép mình giữa những tòa nhà cũ kỹ. Tấm biển hiệu, đã bong tróc sơn qua năm tháng, phát ra ánh sáng nhấp nháy từ chiếc bóng đèn cũ. Mưa rơi xối xả lên mái tôn, tạo ra âm thanh đều đặn như tiếng gõ cửa của màn đêm. Hơi nước từ cơn mưa len lỏi qua từng khe cửa, để lại một cảm giác lạnh lẽo trong không gian vốn đã buốt giá.

Hành lang bệnh viện trải dài, im lìm và tĩnh mịch. Ánh đèn huỳnh quang trên trần chập chờn, lúc sáng lúc tối, như thể cố gắng chống chọi với màn mưa và bóng đêm bao phủ. Sàn nhà trắng tinh nay vương vài vết bùn lấm lem, dấu vết của những đôi giày lấm nước đã qua lại từ đầu ngày.

Bên trong căn phòng trực nhỏ ở góc tầng trệt, Becky - Nữ Y Tá trẻ đang ngồi im lặng, tay cầm một tách cà phê nguội lạnh. Ánh đèn bàn hắt lên gương mặt cô một vẻ mệt mỏi nhưng bình thản. Những tờ giấy tờ bệnh án nằm rải rác trên bàn, vài chiếc ghim kẹp lăn lóc, như thể chúng cũng chẳng buồn giữ trật tự trong đêm dài vô tận này.

Ngoài kia, mưa vẫn tiếp tục rơi, từng giọt nước đập vào cửa kính như những tiếng gõ nhắc nhở. Nhưng thành phố không đáp lời. Nó chỉ nằm yên, bao phủ trong màn đêm tĩnh lặng đầy bí ẩn, chờ đợi một điều gì đó-một điều không ai có thể đoán trước.

Tiếng mưa rơi đều đặn như một bản nhạc không ngừng lặp lại, làm Becky gần như mê mải trong suy nghĩ của mình. Cô đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường. Đã gần hai giờ sáng. Đây là khoảng thời gian mọi thứ trở nên tĩnh lặng nhất trong ca trực, khi chẳng còn ai ra vào bệnh viện ngoài những trường hợp khẩn cấp.

Becky đặt tách cà phê xuống bàn, ngả người tựa vào ghế, đôi mắt mỏi mệt khép lại trong chốc lát. Nhưng chính lúc ấy, một âm thanh kỳ lạ vang lên.

Cạch.

Cô giật mình mở mắt, đôi tai căng ra để nghe rõ hơn. Âm thanh ấy không to, nhưng trong không gian yên tĩnh, nó giống như một tiếng vọng vang xa, mang theo cảm giác bất an khó tả. Becky đứng dậy, ánh mắt dò xét nhìn ra hành lang qua tấm cửa kính của phòng trực.

Không có gì ngoài bóng tối lờ mờ và ánh sáng chập chờn từ những bóng đèn cũ. Hành lang vẫn vắng vẻ, chỉ có tiếng mưa bên ngoài làm bạn. Becky lắc đầu, tự trấn an rằng có lẽ đó chỉ là âm thanh của gió hay một cánh cửa không được đóng chặt.

Nhưng khi cô vừa quay lưng lại, âm thanh ấy lại vang lên.

Cạch.

Lần này, nó rõ ràng hơn, gần hơn. Becky cảm nhận được một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Cô với tay lấy chiếc đèn pin trên bàn, ánh sáng trắng chiếu thành một vệt dài, rọi ra hành lang phía trước.

"Có ai đó không?" Becky cất tiếng, giọng nói vang vọng trong không gian trống trải.

Không có tiếng trả lời, chỉ còn tiếng mưa rơi dồn dập bên ngoài. Nhưng trực giác mách bảo cô rằng có điều gì đó không ổn. Becky bước chậm rãi ra ngoài, ánh đèn pin lia từng góc tối.

Khi bước đến cửa chính của bệnh viện, cô khựng lại. Cánh cửa kính dày vốn luôn khép kín nay đang hé mở, những vệt nước kéo dài trên sàn từ phía cửa vào bên trong. Ngoài trời, mưa vẫn xối xả, bóng đêm dày đặc bao phủ mọi thứ.

Becky rùng mình, cảm giác bất an ngày càng rõ rệt. Ai đó đã vào đây, cô nghĩ. Nhưng là ai? Và tại sao giữa đêm mưa bão thế này?

Trước khi cô kịp suy nghĩ thêm, một bóng người đột ngột hiện ra từ trong màn mưa, bước loạng choạng về phía cửa. Becky sững người, tay siết chặt đèn pin, ánh sáng run rẩy chiếu lên hình dáng ấy.

Người đó là một phụ nữ, toàn thân ướt đẫm, mái tóc bết vào khuôn mặt nhợt nhạt. Cô ta đứng ở ngưỡng cửa, đôi mắt tối tăm nhìn thẳng vào Becky, như mang theo một lời cảnh báo không lời.

Becky đứng bất động, trái tim trong lồng ngực đập mạnh không ngừng, ánh đèn pin vẫn chiếu rõ khuôn mặt tái nhợt của người phụ nữ trước mắt. Cô không biết tại sao, nhưng trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác lạnh lẽo và sợ hãi đang dâng trào trong lòng cô

" Cô...cô ổn không?" Becky hỏi, giọng run nhẹ. Mặc dù là một y tá, từng chứng kiến vô số bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch, nhưng ánh mắt của người phụ nữ này khiến cô cảm thấy có điều gì có không ổn.

Người phụ nữ không trả lời ngay lập tức. Cô ta chỉ đứng đó, như mắc kẹt trong cơn mưa, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía Becky. Một lúc sau, cánh tay phải của cô ta lảo đảo, vén tóc dính ra khỏi mắt, để lộ vết thương lớn, rỉ máu. Máu đã chảy thành vệt dài, nhuốm đỏ cả phần tay áo. Becky không thể không nhìn vào những vết thương ấy, mặc dù một phần trong lòng cô muốn quay đi, không dám nhìn nữa.

" Giúp tôi..." Người phụ nữ cuối cùng cũng đã lên tiếng, tiếng giọng khàn đặc, yếu ớt, nhưng cũng đầy tuyệt vọng. Cô ta ngã người vào cửa, đôi chân không còn đủ sức đứng vững, suýt chút nữa đổ ngục xuống sàn.

Becky vội vàng chạy đến, nhưng lại do sự một chút. Có điều gì đó không đúng, có phải cô đang giúp một người hay một điều gì khác? Nhưng lý trí không thể thắng bản năng nghệ nghiệp của một y tá. Cô vội vàng đỡ người phụ nữ vào trong, giúp cô ta ngồi xuống ghế gần cửa.

" Cô bị thương nặng. Tôi sẽ giúp cô" Becky nói, cố giữ bình tĩnh. Trong đầu cô chỉ nghĩ đến cách sơ cứu vết thương, nhưng từng câu hỏi vớ vởn trong đầu lại không thể xua đi. Cô ta là ai? Tại sao cô ta lại đến đây trong đêm mưa?

Ngay sao khi Becky quay lưng để lấy bộ dụng cụ y tế, cô chợt cảm nhận một ánh mắt lạnh lùng theo dõi mình. Becky ngoái lại nhìn, thấy người phụ nữ ấy đang quan sát cô, đôi mắt không hề rời khỏi bóng hình của cô. Nhưng ánh mắt ấy lại mang theo một sự u ám, nhìn càng lâu, lại thấy một sự đáng thương sâu trong đôi mắt ấy mà Becky không thể hiểu nổi.

Trái tim Becky đập nhanh hơn, đôi tay run run khi mở chiếc tủ y tế. Cố gắng xua tan cảm giác bất an. Nhưng có một điều gì đó trong không khí này làm cô không thể yên tâm. Cảm giác như bóng tối ngoài kia không chỉ mang đến cơn mưa, mà còn từ một thứ gì đó đang rình rập trong chính bệnh viện này.

Becky chậm rãi tiến lại gần người phụ nữ, tay cầm hộp y tế, nhưng dù đã chuẩn bị tâm lý, cô vẫn không thể ngừng run rẩy. Mặc dù đã nhiều lần xử lý vết thương cho bệnh nhân, nhưng có điều gì đó trong không khí tối tăm này khiến trái tim cô đập nhanh hơn bình thường.

Cô không thể rời mắt khỏi người phụ nữ đang ngồi im lặng, ánh mắt lạnh lùng không hề rời khỏi Becky. Dưới ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn bàn, khuôn mặt bà ta càng trở nên mờ ảo, như thể không thuộc về thế giới này. Becky thở hắt ra, cố gắng làm dịu đi cơn lo sợ đang dâng lên trong lòng, và bắt đầu tháo hộp y tế ra.

Tay cô run run khi lôi ra cuộn băng, một vết máu đỏ tươi vẫn còn bám trên tay người phụ nữ, nhưng lạ thay, không có tiếng thở dốc hay phản kháng nào từ bà ta. Đôi mắt ấy vẫn lạnh lùng, như thể chờ đợi điều gì đó, một cái gì đó mà Becky không thể hiểu được.

"Cô... không cảm thấy đau sao?" Becky thận trọng hỏi, không thể không ngạc nhiên trước vẻ bình thản của người phụ nữ, mặc dù vết thương rõ ràng là nghiêm trọng. Nhưng người phụ nữ chỉ khẽ lắc đầu, đôi môi cong lên một nụ cười khó đoán.

"Đau không còn quan trọng nữa," cô ta đáp, giọng nói khàn đặc, nặng nề. "Điều quan trọng là cô giúp tôi băng bó vết thương, và tôi sẽ không làm hại cô."

Becky ngần ngại nhìn vào đôi mắt ấy, rồi nhanh chóng quay lại với công việc. Cô nhẹ nhàng lau sạch vết máu quanh vết thương, cố gắng giữ đôi tay vững vàng dù trong lòng vẫn không thể xua đi cảm giác bất an. Cô tiếp tục quấn băng quanh cánh tay người phụ nữ, nhưng ngay cả khi làm vậy, một phần trong cô vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Người phụ nữ không hề động đậy, chỉ ngồi yên cho Becky làm việc. Một sự tĩnh lặng kỳ lạ bao trùm không gian, chỉ có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ và tiếng bông băng nhẹ nhàng chạm vào vết thương. Thời gian như chậm lại, và Becky cảm nhận rõ ràng rằng người phụ nữ này không phải là một bệnh nhân bình thường.

Khi Becky hoàn tất việc băng bó, cô ngẩng lên, mắt vẫn không rời khỏi người phụ nữ. "Cô có thể ở lại đây nghỉ ngơi," Becky nói, nhưng giọng cô có phần yếu ớt, như thể cô không tin vào những lời mình vừa nói. "Bệnh viện không phải nơi cô nên ra đi một mình trong tình trạng này."

Nhưng người phụ nữ chỉ im lặng nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng hàng nghìn câu hỏi không lời. "Tôi không thể ở lại đây," cô ta trả lời, giọng khàn khàn nhưng chắc chắn. "Cô đã làm những gì cần làm. Giờ là lúc tôi đi."

Becky không biết phải nói gì, đôi mắt cô bối rối khi người phụ nữ đứng dậy. Những dấu vết của máu và bùn đã biến mất, chỉ còn lại sự im lặng bao trùm, và trong giây phút ấy, Becky cảm thấy như mình vừa giúp một người, nhưng cũng có thể là một thứ gì đó hoàn toàn khác.

"Đi đâu?" Becky cuối cùng cũng lên tiếng, giọng cô lạc đi. " Trời vẫn còn mưa mà"

Người phụ nữ nhìn cô lần cuối, đôi mắt đó không hề thay đổi. "Xin lỗi, đây không phải là nơi tôi thuộc về" cô ta trả lời, rồi quay lưng bước về phía cửa. "Cảm ơn cô, nhưng sẽ có lúc tôi lại tìm đến"

Becky đứng đó, trong ánh sáng yếu ớt của căn phòng, nhìn bóng lưng người phụ nữ biến mất dần trong màn đêm ngoài cửa, và chỉ có tiếng mưa vẫn rơi không ngừng, như thể muốn gột rửa tất cả.
_ Hết_

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top