Chap 22

" Từ : Becky "

Tới : Freen

Chào chị, Freen. Cũng lâu lắm rồi kể từ lần cuối cùng thực sự nói chuyện, chị vẫn ổn chứ ? Em mong chị sẽ mỉm cười như trước và nói thật to rằng "Ổn hơn bao giờ hết". Vậy là mùa xuân chưa kịp tới nữa, em cũng không nghĩ rằng lần nói chuyện cuối cùng với chị, chúng ta lại hận nhau nhiều đến thế !

Trước hết thì, xin lỗi chị ! Bởi ngay từ đầu em đã ý thức được, những người liên quan đến em sẽ không được hạnh phúc, nhưng lại cố tiếp cận chị. Em nhớ những lần đi học chung của hai đứa, chị luôn lấy phần sữa của mình đưa cho em, nói rằng phải cao hơn chị mới tốt chứ, những lần bảo vệ em khỏi bọn họ, mấy đứa xấu tính ở lớp. Freen mà em biết dường như quá ưu tú, em đứng ngay cạnh chị nhưng lại cảm thấy quá đỗi xa vời ! Chị thích ăn chả cá ở xe đẩy bên đường, mỗi lần tới đó, cả hai đều hết sạch tiền mới về. Bác chủ quán thấy vậy sẽ cho cả hai mỗi đứa thêm một xiên nữa. Thật là nhớ những ngày tháng đó, em không quên, chưa báo giờ quên, sẽ không bao giờ quên.

Em đã khóc liên tục trong vòng 8 tiếng, hiện tại mắt rất nhức, cơ thể cũng nóng lên rất nhiều, em không có ai ở bên cạnh hết. Những giây phút tiếp theo đang trôi và em nhận ra rằng sự tồn tại của em dường như là số 0 tròn trĩnh ! Chị đang làm gì vậy ? Heng đang làm gì ? Hai người liệu có nhớ tới em dù chỉ 1 giây ngắn ngủi ? Em đáng trách, em không biết phải giải thích như thế nào để tất cả mọi người dừng lại, em đã quá mệt mỏi rồi. Em ngủ không ngon bởi cứ chợp mắt, em lại nghe thấy có tiếng người đang chửi rủa mình, em tự nhìn vào gương và thậm chí còn không thể hình dung ra được bộ dạng hiện tại lại thê thảm đến thế !

Nhưng giờ thì xong rồi, chị hiểu mà, hiện tại đọc tới đây, chị đừng lo, à không....... buồn cười thật đấy, em nhớ ra rằng em đâu phải người được chị lo lắng tới chứ. Em bây giờ đã tới nơi khác rồi, phải nói là rất thoải mái. Hãy bỏ qua cho em và sống thật tốt nhé !

Cảm ơn vì đã có mặt trong cuộc
đời của em, Freen !

Freen quỳ rạp xuống sàn nhà, khóc nghẹn lên không ra tiếng, hóa ra câu nói của Becky lúc ấy lại là như thế này,
hai tay nắm chặt mép thư.

"Xin lỗi em, đáng ra chị phải ở đó !"

P/s : Đừng quên bình chọn cho mình để có động lực ra những fic khác nha

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top