Sinh nhật lần cuối.

Mọi chuyện cũng đã giải quyết xong chị cùng ông Plent trở về khách sạn, trò chuyện lên kế hoạch cho một cuộc khai mở sắp tới.

Vừa về đến khách sạn chị cùng ông bước vào nhưng lạ là mọi người không ai có mặt ở đây cả, thường thì sẽ có một hay hai người nhưng lần này không thấy.

Chị cũng khá tò mò nhưng vì không có ai cũng không thể hỏi được. Chị quay lại phía sau thì không còn thấy ông Plent đâu nữa. Chị khá hoảng hốt nói.

"Gì vậy chứ? Người đâu rồi? Chủ tịch à người có ở đó không?" Chị nhì xung quanh tìm kiếm.

Chị cuối cùng cũng chịu thua nghĩ chắc ông rời đi nhưng quên nói lại với chị, chị không nghĩ nhiều cũng bước lên cầu thang tiến lên phòng mình.

Chị đến nơi thấy khoá cửa chị đứng gõ cửa hồi lâu. Nhưng không có ai bên trong. Chị cố gắng hét lớn.

"Becky à, em có ở phía trong không? Mau mở cửa cho chị" chị lên tiếng cố gắng vặn cánh cửa

Trong lòng chị dâng lên một cảm giác bất an chị gõ cửa nhanh hơn đập cửa đến nổi bầm cả tay, chị không chịu được lùi về phía sau dùng lực đạp thật mạnh vào cách cửa vừa gọi lớn.

"Becky!"......

Chị bước vào trong nhìn một lượt căn phòng sao gọn gàng đến lạ còn những thứ trang trí này....

Vừa suy nghĩ bên ngoài vọng vào rất nhiều giọng nói. Một khúc hát quen thuộc vang lên.

Happy birthday to you~
Happy birthday to you ~
Happy birthday happy birthday ~
Happy birthday to you~
Love Freen~❤️😜

Becky trên tay cầm chiếc bánh kem tiến lại chị lên tiếng.

"Hôm nay là ngày sinh nhật của chị mọi người muốn tạo sự bất ngờ cho chị. Chị mau ước rồi thổi nến đi"Em háo hức nhìn chị.

Em đã nhớ đến hôm nay là sinh nhật chị cũng vừa lúc xong tất cả mọi chuyện nên thừa dịp cho chị một thứ bất ngờ, căn phòng này do chính tay em làm và tạo dựng dành riêng cho chị đương nhiên là sẽ có thêm mẹ của em phụ giúp nhưng tất cả nhận về em cũng không sao:))

Freen nhìn xung quanh mặt chị không vẻ gì háo hức so với em mong chờ cả. Chị lên tiếng.

"Chỉ là sinh nhật thôi mà! Có cần phải làm đến như vậy không? Bày dẻ làm chi cho mệt?" Chị cọc tính.

"Em chỉ muốn chị có một ngày thật đặc biệt cho riêng mình thôi, em không nghĩ là chị sẽ khó chịu đến như vậy, em biết chị không thích phô trương hay chị vẫn còn giận em về nhưng chuyện vừa rồi?" Em hỏi thẳng.

"Giận? Mắc gì phải giận trong khi mọi chuyện rõ như ban ngày?" Chị nhíu mày.

"Rõ là chị còn giận! Nhưng hôm nay là ngày vui của chị mọi người đang có mặt ở đây đừng khiến họ mất hứng có được không?" Bản thân em cố gắng khuyên can thật sự muốn rơi nước mắt rồi nhưng cố kiềm lại.

"Tôi nói cho em biết! Tôi đâu cần họ phải có mặt hay làm mất hứng với ai! Chính họ tự tìm đến mà?" Chị nghênh mặt nhìn những người bên ngoài.

Mặc dù không đông nhưng khi họ nghe như vậy cũng dần tách ra và nghĩ chị có vấn đề người yêu mất công như vậy mà nở lòng nào?. Nhưng người ngoài làm gì có quyền mà nói chứ? Họ chỉ biết tội cho em một cô gái bị người yêu hắt hủi.

Em ngơ người không ngờ chị có thể thay đổi đến mức này. Em chỉ cầu trời mong ông trả lại Freen như trước kia dù có làm gì em cũng chấp nhận. Em không muốn người yêu mình phải như thế này. Lạnh nhạt, lời nói khô khan, không một chút sắc thái tỏ ra quá xa lạ với em.

"Chị muốn gì? Bản thân em cố gắng hiểu chị nhưng chị thì sao?" Em thật sự kiềm không nổi nữa rồi! Cả tháng nay thật sự quá đủ với trái tim của em rồi, có thể đã mệt mỏi khi đối mặt với chị. Đạt đến giới hạn và đau đớn cùng cực thì cho dù có chửa lành cũng khó có thể trở lại như ban đầu. "Chị hơn tháng nay lạnh nhạt đối xử với em như không khí, khi em cố gắng gần chị thì chị lại né tránh và cách xa. Em làm gì sai hả Freen?"

"..." nhìn em khóc thoi thóp.

"Em hỏi chị lần cuối! Chị có thật sự yêu em không hay thời gian vừa qua chị cũng xem em như thay thế cho ai đó? Em không biết mình làm sai những gì nhưng ít nhất em cố gắng tìm hiểu để sửa sai nhưng có vẻ như em không còn sức để đấu tranh và tìm kiếm nữa, người chị yêu là Simin đúng chứ? Em thấy chị và chị ấy rất thân thiết với nhau..."

Chị chen ngang "Nói vớ vẫn gì vậy hả?.." chị cọc nhíu mày nói

"Chị nghe em nói hết đã. Em biết khi người ta hết yêu cho dù mình có làm gì thì họ cũng chẳng hề để tâm đến có đúng không? Còn khi mình cố gần họ họ lại đẩy mình ra thì tựa như xa cách đúng không? Khi mình quan tâm họ tránh né, khi mình đau một mình nhận lấy, dù có trước mắt nhưng thứ em thấy chính là bóng lưng của chị và chị lại nhìn về bóng lưng của người khác, em như người thứ ba vậy!" Em cười khổ nhìn chị.

"...." Chị nhìn và quan sát nhưng cơ thể như bất động dù cố làm gì nhưng không thể nhất nổi dù chỉ một ngón tay, ngược lại suy nghĩ chị thốt ra.

"Chúng ta chia tay đi! Có lẽ tình yêu chúng ta chưa đủ lớn để có sự tin tưởng dành cho nhau. Nhưng chị yêu em là thật! Và chẳng bao giờ chị lừa dối hay né tránh em cả chỉ là do chị không nhận thức được đó gọi là gì!"

"Chia tay? Haa chị biết không! Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với chị, em có rất nhiều thứ muốn nói với chị, muốn cho chị những gì mà em có, nhưng không ngờ chị lại nói hai chữ "chia tay" quá dỗi nhẹ nhàng, một người khi nói câu nhẹ nhàng như vậy thì chắc họ chẳng còn một chút gì động lại thứ tình yêu này cả" em khóc và cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong.

Mẹ của Becky nhìn nãy giờ ngứa mắt lên tiếng.

"Cô là gì của con bé mà nói chuyện như vậy hả? Bộ muốn yêu sao rồi yêu muốn bỏ sao rồi bỏ hả? Đúng là yêu mười năm không bằng một phút bỏ đó!" Mẹ em lên tiếng chỉ trích Freen bà khi biết sự thật cũng sốc phần nào nhưng là bổn phận cha mẹ ai lại trách con cái của mình huống hồ đây là một đứa trẻ bị bệnh đối với bà thứ gì tốt nhất đều cho em như muốn tha thứ lỗi lầm ở quá khứ.

Ông Plent thấy vậy nắm tay bà lại tránh làm loạn và lắc đầu. Bà nhìn ông như vậy cũng có chút bức xúc nhưng ông nắm chặt tay hơn và vẻ mặt nghiêm trọng, bà thấy vậy cũng thở dài rồi cùng ông lùi về sau.

Freen không nói gì, bản thân chị rời đi khỏi đó quay đi như chẳng còn thứ gì để chờ đợi hay mong ngóng phía sau, sau lưng tựa như một hố sâu chị chỉ cần quay lại lập tức sụp đổ. Cố gắng chạy thật nhanh, thật nhanh....

Cùng lúc Becky cũng đã ngất do quá sức và do lâu ngày không ăn uống điều đồ nên sinh ra mất sức.... Mọi người nhanh chóng đưa em vào bệnh viện....

Trong giấc mơ em thấy bản thân mình bị bỏ rơi và Freen đã không tha thứ cho em, chị quay lưng đi và dần xa thật xa đến lúc chẳng còn thấy bóng lưng nữa em khóc thật lớn và em giật mình tỉnh lại nhận thấy bản thân ở một nơi xa lạ một căn phòng trắng toanh nhìn người trước mặt chính là mẹ thì em có chút hụt hẫng. Ông hiểu ý lên tiếng.

"Freen sẽ không đến đâu".

Cố nhìn tìm kiếm xung quanh...nhưng cuối cùng Freen vẫn không đến...

Em rơi nước mắt khóc cắn chặt môi đến chảy máu em không muốn nhìn thấy hiện thực dù chỉ một chút. Người em yêu nhất đến cuối cùng cũng rời bỏ em....

Ba mẹ nhìn em như vậy cũng chẳng biết nói gì. Ông tiến lại trao cho em những gì Freen đã nhờ ông đưa cho em, là một bức thư. Em nhận lấy nó.

Nội dung
"...."

Mọi thứ đã kết thúc nhưng không có lí do. Em và chị đã chia tay bởi vì sự trẻ con bên trong và ương ngạnh không có sự tin tưởng dường như cả hai nhận ra không còn yêu nhau,...

Em quyết định rời đi, về Anh một thời gian để tìm cách chữa lành trái tim và căn bệnh của mình mọi thứ dần trở lại.

Một năm sau....

҂'_')-Pèng

Đừng chửi tôi 😩✍️🤧👀

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top